Có thể thấy được, lời nói này đối với mẹ Vĩnh Hằng mà nói, không tầm thường, dường như chấn động quy tắc căn bản nào đó!
Ngay cả Thánh Hoàng cùng con rùa đen nhỏ cũng chú ý tới, mắt mẹ Vĩnh Hằng, giờ phút này sau khi trợn tròn, dường như tất cả ý thức đều ngưng tụ ở trên người Bạch Tiểu Thuần, hình như muốn nhìn thấy rõ ràng triệt để toàn thân hắn từ trong ra ngoài.
Bị nhìn kỹ như vậy, Bạch tâm thần Tiểu Thuần cũng chấn động. Nhưng hắn vẫn đứng ở nơi đó, trực diện với mẹ Vĩnh Hằng.
Hồi lâu, hồi lâu... Mẹ Vĩnh Hằng dần dần thu hồi thần niệm, âm thanh càng thêm mệt mỏi, giống như thì thào nói nhỏ, lại giống như đang kể với Bạch Tiểu Thuần, tiếng thì tầm vang vọng.
- Mất đi chúa tể trước, có thể... ngược lại cũng là chúa tể!
Những lời này truyền vào trong tai Bạch Tiểu Thuần, trong một cái chớp mắt, Bạch Tiểu Thuần hít thở chợt gấp gáp. Trong phút chốc đôi mắt trước đó vốn ảm đạm, đột nhiên sáng lên.
- Mất đi chúa tể cũ, có thể... Ngược lại cũng là chúa tể!
Bạch Tiểu Thuần thì thào nói nhỏ. Ở trong lòng của hắn, những lời này lại giống như thiên lôi, không ngừng vang vọng ra, nổ tung ở trong thế giới của hắn, giống như đẩy ra một cánh cửa lớn.
Trước lúc này, Bạch Tiểu Thuần mặc dù cũng có nghi hoặc như vậy, nhưng lại không có căn cứ. Cho đến trong một chớp mắt này, mẹ Vĩnh Hằng trả lời, lại giống như vẽ rồng điểm mắt, khiến cho Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập. Hắn kết hợp đạo của Nghịch Phàm, trong lòng mơ hồ, có một phương hướng.
Về phần hướng này có được thành công hay không, Bạch Tiểu Thuần không biết được rõ ràng. Nhưng hắn hiểu rõ, cơ hội nửa bước chúa tể này, hắn không muốn. Hắn muốn... Là một hi vọng mạnh hơn so với nửa bước chúa tể!
Chỉ có như vậy, mới có thể ở thời điểm Nghịch Phàm thức tỉnh, có sức liều mạng như vậy!
Bạch Tiểu Thuần giờ phút này, tính cách của hắn trên thực tế đã thay đổi rất nhiều. So với thiếu niên năm đó lên Mạo Nhi Sơn, đã là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Hắn khi đó, vô ưu vô lự. Nhưng hắn hiện tại, trên lưng lại gánh vác rất nhiều áp lực.
Áp lực, khiến cho một thiếu niên, từ từ trưởng thành cho tới bây giờ.
Cuối cùng, Bạch Tiểu Thuần rời đi, mang theo con rùa đen nhỏ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, từ phía xa rời khỏi sông vĩnh hằng, rời khỏi chỗ khu vực của mẹ Vĩnh Hằng.
Về phần Thánh Hoàng, hắn lựa chọn lưu lại. Cho dù là nửa bước chúa tể, hắn ở dưới tình huống không có thể lựa chọn, cũng vẫn tiếp nhận đột phá như vậy. Hắn không có tư tâm gì. Hắn nhìn ra được Bạch Tiểu Thuần hình như có phương hướng mới. Vì chống lại tai họa lớn, hắn cũng muốn cống hiến ra lực lượng của chính mình.
Nhìn bóng dáng Bạch Tiểu Thuần đi xa, Thánh Hoàng hít một hơi thật sâu, ngồi khoanh chân ở trước chuông lớn. Dần dần hắn bị ánh sáng mẹ Vĩnh Hằng tản ra, bao phủ toàn thân...
Giờ phút này, thân là hai người mạnh nhất Tiên Vực Vĩnh Hằng hiện tại, đều đang sử dụng biện pháp của từng người, vì Tiên Vực Vĩnh Hằng, vì người thân bằng hữu bên cạnh, đi bảo vệ...
Rời khỏi sông vĩnh hằng, Bạch Tiểu Thuần sau khi trở lại Khôi Hoàng Thành, hắn lựa chọn bế quan. Lần này bế quan lâu chưa từng có. Bảy ngày sau, khi Bạch Tiểu Thuần đi ra khỏi mật thất, hắn lấy thân phận của Khôi Hoàng, truyền ra một đạo pháp chỉ về phía chúng sinh toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng!
- Tiên Vực Vĩnh Hằng, tất cả Thiên Tôn, tất cả Bán Thần, tất cả Thiên Nhân, tất cả Nguyên Anh... Ta muốn một lần nữa phong ấn kẻ địch thiên ngoại, cần tới sự trợ giúp của các ngươi!
Đạo pháp chỉ này, từ Khôi Hoàng Thành tản ra, ở trong thời gian ngắn ngủi, lại giống như một cơn lốc, khuếch tán toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng. Trong khoảng thời gian ngắn, khiến cho Tiên Vực Vĩnh Hằng bạo phát.
Nếu như lời nói này là Thánh Hoàng nói ra, mặc dù cũng sẽ khiến chấn động, nhưng người hưởng ứng không phải quá nhiều. Nhưng từ trong miệng Bạch Tiểu Thuần nói ra, tất cả kiên quyết lại khác hẳn!
Ở trong mắt chúng sinh Tiên Vực Vĩnh Hằng, Bạch Tiểu Thuần, đó là phong ấn thiên ngoại đại địch, hóa giải kết giới bạo phát, còn thức tỉnh lại mẹ Vĩnh Hằng, hắn là hy vọng duy nhất của Tiên Vực Vĩnh Hằng hiện tại.
Lời của hắn, từ trình độ nào đó mà nói, đã gần vô hạn đến mẹ Vĩnh Hằng. Thậm chí ở trong trái tim của không ít người, đã vượt qua mẹ Vĩnh Hằng, lại giống như... người đứng đầu Tiên Vực Vĩnh Hằng!
Nhất thời lại có số lượng lớn tu sĩ, từ bốn phương tám phương xung quanh chen chúc đến, lao thẳng đến Khôi Hoàng Thành. Gần như tất cả Thiên Tôn, tất cả Bán Thần đều đến. Thiên Nhân cũng tốt, Nguyên Anh cũng được, đều như vậy.
Mà theo mọi người tập trung lại, dần dần, chuyện có liên quan đến việc Bạch Tiểu Thuần muốn một lần nữa phong ấn, cũng có nhiều chi tiết bị người đời biết tới!
Bạch Tiểu Thuần thật sự muốn một lần nữa phong ấn Nghịch Phàm. Sở dĩ hắn làm như vậy, một mặt là vì lo lắng phong ấn trên người Nghịch Phàm, không có cách nào chống đỡ đủ thời gian. Về phương diện khác lại là Bạch Tiểu Thuần hiểu rõ, biện pháp để mình đột phá Thái Cổ, sợ là ở trên phương diện thời gian rất không xác định.
Có thể rất nhanh, cũng có thể rất chậm. Còn có khả năng thất bại. Cho nên hắn cần phải chuẩn bị đầy đủ thời gian, mới có thể khiến mình hoàn toàn tĩnh tâm thử.
Kể từ đó, hắn lại cần khiến cho phong ấn trên người Nghịch Phàm càng vững chắc hơn một ít. Thậm chí cho dù là bể nát, dựa vào tầng trận pháp phong ấn thứ hai, cũng có thể kiên trì thêm một ít thời gian.
Cho nên, hắn vừa trở về bế quan sau bảy ngày, ở trong bảy này, Bạch Tiểu Thuần đặt toàn bộ suy nghĩ trên phương diện trận pháp, lúc này, hắn đã có suy nghĩ đối với trận pháp.
- Muốn phong ấn trận pháp bên ngoài thân thể Nghịch Phàm này, phải mượn trợ giúp lực lượng của toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng làm cơ sở, sử dụng phương pháp dẫn sát thời gian bản nguyên của ta để dẫn đạo, do đó bố trí ra một thế giới cùng loại cát chảy bên ngoài... đại trận thời gian!
- Trận này vặn vẹo thời không, phong ấn tất cả, xung quanh ở bên ngoài thân thể Nghịch Phàm chúa tể, hình thành trận pháp cuối cùng!
- Trận này một khi bố trí thành công, mắt trận của nó sẽ hóa thành mười vạn vạn cái, dung nhập bên trong mỗi sinh mạng thể của một Tiên Vực Vĩnh Hằng. Nói cách khác... trận này, cần phải người của tất cả Tiên Vực Vĩnh Hằng tới trấn thủ!
- Một khi thành công... hi vọng sau khi Nghịch Phàm chúa tể tỉnh dậy, có thể tạo thành một ít ảnh hưởng đối với hắn, do đó kéo dài một chút thời gian!
Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, nói cho tất cả mọi người biết quyết định của chính mình.
Ngay cả Thánh Hoàng cùng con rùa đen nhỏ cũng chú ý tới, mắt mẹ Vĩnh Hằng, giờ phút này sau khi trợn tròn, dường như tất cả ý thức đều ngưng tụ ở trên người Bạch Tiểu Thuần, hình như muốn nhìn thấy rõ ràng triệt để toàn thân hắn từ trong ra ngoài.
Bị nhìn kỹ như vậy, Bạch tâm thần Tiểu Thuần cũng chấn động. Nhưng hắn vẫn đứng ở nơi đó, trực diện với mẹ Vĩnh Hằng.
Hồi lâu, hồi lâu... Mẹ Vĩnh Hằng dần dần thu hồi thần niệm, âm thanh càng thêm mệt mỏi, giống như thì thào nói nhỏ, lại giống như đang kể với Bạch Tiểu Thuần, tiếng thì tầm vang vọng.
- Mất đi chúa tể trước, có thể... ngược lại cũng là chúa tể!
Những lời này truyền vào trong tai Bạch Tiểu Thuần, trong một cái chớp mắt, Bạch Tiểu Thuần hít thở chợt gấp gáp. Trong phút chốc đôi mắt trước đó vốn ảm đạm, đột nhiên sáng lên.
- Mất đi chúa tể cũ, có thể... Ngược lại cũng là chúa tể!
Bạch Tiểu Thuần thì thào nói nhỏ. Ở trong lòng của hắn, những lời này lại giống như thiên lôi, không ngừng vang vọng ra, nổ tung ở trong thế giới của hắn, giống như đẩy ra một cánh cửa lớn.
Trước lúc này, Bạch Tiểu Thuần mặc dù cũng có nghi hoặc như vậy, nhưng lại không có căn cứ. Cho đến trong một chớp mắt này, mẹ Vĩnh Hằng trả lời, lại giống như vẽ rồng điểm mắt, khiến cho Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập. Hắn kết hợp đạo của Nghịch Phàm, trong lòng mơ hồ, có một phương hướng.
Về phần hướng này có được thành công hay không, Bạch Tiểu Thuần không biết được rõ ràng. Nhưng hắn hiểu rõ, cơ hội nửa bước chúa tể này, hắn không muốn. Hắn muốn... Là một hi vọng mạnh hơn so với nửa bước chúa tể!
Chỉ có như vậy, mới có thể ở thời điểm Nghịch Phàm thức tỉnh, có sức liều mạng như vậy!
Bạch Tiểu Thuần giờ phút này, tính cách của hắn trên thực tế đã thay đổi rất nhiều. So với thiếu niên năm đó lên Mạo Nhi Sơn, đã là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Hắn khi đó, vô ưu vô lự. Nhưng hắn hiện tại, trên lưng lại gánh vác rất nhiều áp lực.
Áp lực, khiến cho một thiếu niên, từ từ trưởng thành cho tới bây giờ.
Cuối cùng, Bạch Tiểu Thuần rời đi, mang theo con rùa đen nhỏ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, từ phía xa rời khỏi sông vĩnh hằng, rời khỏi chỗ khu vực của mẹ Vĩnh Hằng.
Về phần Thánh Hoàng, hắn lựa chọn lưu lại. Cho dù là nửa bước chúa tể, hắn ở dưới tình huống không có thể lựa chọn, cũng vẫn tiếp nhận đột phá như vậy. Hắn không có tư tâm gì. Hắn nhìn ra được Bạch Tiểu Thuần hình như có phương hướng mới. Vì chống lại tai họa lớn, hắn cũng muốn cống hiến ra lực lượng của chính mình.
Nhìn bóng dáng Bạch Tiểu Thuần đi xa, Thánh Hoàng hít một hơi thật sâu, ngồi khoanh chân ở trước chuông lớn. Dần dần hắn bị ánh sáng mẹ Vĩnh Hằng tản ra, bao phủ toàn thân...
Giờ phút này, thân là hai người mạnh nhất Tiên Vực Vĩnh Hằng hiện tại, đều đang sử dụng biện pháp của từng người, vì Tiên Vực Vĩnh Hằng, vì người thân bằng hữu bên cạnh, đi bảo vệ...
Rời khỏi sông vĩnh hằng, Bạch Tiểu Thuần sau khi trở lại Khôi Hoàng Thành, hắn lựa chọn bế quan. Lần này bế quan lâu chưa từng có. Bảy ngày sau, khi Bạch Tiểu Thuần đi ra khỏi mật thất, hắn lấy thân phận của Khôi Hoàng, truyền ra một đạo pháp chỉ về phía chúng sinh toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng!
- Tiên Vực Vĩnh Hằng, tất cả Thiên Tôn, tất cả Bán Thần, tất cả Thiên Nhân, tất cả Nguyên Anh... Ta muốn một lần nữa phong ấn kẻ địch thiên ngoại, cần tới sự trợ giúp của các ngươi!
Đạo pháp chỉ này, từ Khôi Hoàng Thành tản ra, ở trong thời gian ngắn ngủi, lại giống như một cơn lốc, khuếch tán toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng. Trong khoảng thời gian ngắn, khiến cho Tiên Vực Vĩnh Hằng bạo phát.
Nếu như lời nói này là Thánh Hoàng nói ra, mặc dù cũng sẽ khiến chấn động, nhưng người hưởng ứng không phải quá nhiều. Nhưng từ trong miệng Bạch Tiểu Thuần nói ra, tất cả kiên quyết lại khác hẳn!
Ở trong mắt chúng sinh Tiên Vực Vĩnh Hằng, Bạch Tiểu Thuần, đó là phong ấn thiên ngoại đại địch, hóa giải kết giới bạo phát, còn thức tỉnh lại mẹ Vĩnh Hằng, hắn là hy vọng duy nhất của Tiên Vực Vĩnh Hằng hiện tại.
Lời của hắn, từ trình độ nào đó mà nói, đã gần vô hạn đến mẹ Vĩnh Hằng. Thậm chí ở trong trái tim của không ít người, đã vượt qua mẹ Vĩnh Hằng, lại giống như... người đứng đầu Tiên Vực Vĩnh Hằng!
Nhất thời lại có số lượng lớn tu sĩ, từ bốn phương tám phương xung quanh chen chúc đến, lao thẳng đến Khôi Hoàng Thành. Gần như tất cả Thiên Tôn, tất cả Bán Thần đều đến. Thiên Nhân cũng tốt, Nguyên Anh cũng được, đều như vậy.
Mà theo mọi người tập trung lại, dần dần, chuyện có liên quan đến việc Bạch Tiểu Thuần muốn một lần nữa phong ấn, cũng có nhiều chi tiết bị người đời biết tới!
Bạch Tiểu Thuần thật sự muốn một lần nữa phong ấn Nghịch Phàm. Sở dĩ hắn làm như vậy, một mặt là vì lo lắng phong ấn trên người Nghịch Phàm, không có cách nào chống đỡ đủ thời gian. Về phương diện khác lại là Bạch Tiểu Thuần hiểu rõ, biện pháp để mình đột phá Thái Cổ, sợ là ở trên phương diện thời gian rất không xác định.
Có thể rất nhanh, cũng có thể rất chậm. Còn có khả năng thất bại. Cho nên hắn cần phải chuẩn bị đầy đủ thời gian, mới có thể khiến mình hoàn toàn tĩnh tâm thử.
Kể từ đó, hắn lại cần khiến cho phong ấn trên người Nghịch Phàm càng vững chắc hơn một ít. Thậm chí cho dù là bể nát, dựa vào tầng trận pháp phong ấn thứ hai, cũng có thể kiên trì thêm một ít thời gian.
Cho nên, hắn vừa trở về bế quan sau bảy ngày, ở trong bảy này, Bạch Tiểu Thuần đặt toàn bộ suy nghĩ trên phương diện trận pháp, lúc này, hắn đã có suy nghĩ đối với trận pháp.
- Muốn phong ấn trận pháp bên ngoài thân thể Nghịch Phàm này, phải mượn trợ giúp lực lượng của toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng làm cơ sở, sử dụng phương pháp dẫn sát thời gian bản nguyên của ta để dẫn đạo, do đó bố trí ra một thế giới cùng loại cát chảy bên ngoài... đại trận thời gian!
- Trận này vặn vẹo thời không, phong ấn tất cả, xung quanh ở bên ngoài thân thể Nghịch Phàm chúa tể, hình thành trận pháp cuối cùng!
- Trận này một khi bố trí thành công, mắt trận của nó sẽ hóa thành mười vạn vạn cái, dung nhập bên trong mỗi sinh mạng thể của một Tiên Vực Vĩnh Hằng. Nói cách khác... trận này, cần phải người của tất cả Tiên Vực Vĩnh Hằng tới trấn thủ!
- Một khi thành công... hi vọng sau khi Nghịch Phàm chúa tể tỉnh dậy, có thể tạo thành một ít ảnh hưởng đối với hắn, do đó kéo dài một chút thời gian!
Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, nói cho tất cả mọi người biết quyết định của chính mình.
/687
|