Đan bình hút lấy tất cả ánh mắt của mọi người, rồi vạch thành một đường cong dài rơi xuống vực sâu. Khoảnh khắc này, ánh mắt hơn ba mươi người chợt co rút lại, không chút chần chừ mà nhanh chóng lao thẳng xuống vực, hóa thành từng đạo cầu vồng bay thẳng về phía Đan bình.
“Tư cách Trúc cơ, nhất định phải là ta!”
“Ta đã thất bại một lần rồi, lần này tuyệt đối không thể thất bại nữa, ta muốn Trúc cơ!”
“Lần này cũng không nói là không được phép giết người, nếu vậy người nào tranh đoạt Trúc cơ với ta đều phải chết!”
Rầm rầm rầm!
Những kẻ đã từng thất bại tại thánh địa Trúc cơ lúc này hoàn toàn bộc phát, tất cả đều trở nên điên cuồng, mắt đỏ sọc, lao vào vực sâu mà bắt đầu tranh đoạt.
Bạch Tiểu Thuần cũng trong đám người, hai mắt nhìn chằm chằm vào Đan bình đang bị đám người đuổi theo phía sau. Tốc độ của hắn đột nhiên bạo tăng, Huyết khí nồng đậm trên người bạo phát ra, trong chớp mắt liền đẩy nhanh tốc độ vượt lên trên hết thảy đám đệ tử, cùng ba tên đệ tử Huyết Khê Tông khác cũng bộc phát tốc độ xuất hiện tại bốn phía xung quanh Đan bình dưới vực sâu.
Đây là Bạch Tiểu Thuần đã cố gắng không để lộ ra tu vi Trúc cơ, nếu không mà nói, chỉ cần hắn vừa động tâm niệm đã nghiền ép tất cả. Từ khi bước vào Huyết Khê Tông, Bạch Tiểu Thuần cũng đã trở nên hết sức cẩn thận, cho nên dù lúc này không thi triển thuật pháp nào khác mà chỉ dựa vào mặt nạ, hắn bộc phát ra lực lượng tu vi Ngưng khí cũng không chút sơ hở nào.
Hoàn mỹ hơn, trên thân Bạch Tiểu Thuần quả thật còn có Huyết khí tồn tại. Hắn tu hành Bất tử Kim cương quyển, hấp thu một lượng Huyết khí rất lớn trong Huyết Khê Tông, cho nên cũng không chút khác biệt nào so với các đệ tử khác.
Trong chớp mắt, Bạch Tiểu Thuần tới gần, gầm nhẹ lên một tiếng, nâng tay phải lên vung mạnh về bốn phía, lập tức Huyết khí trong thể nội được phóng xuất ra ngoài hình thành trùng kích lan ra bốn phía xung quanh. Ba đệ tử kia đang tranh đoạt cùng hắn nhanh chóng chặn lại, thế nhưng toàn thân vẫn bị chấn động, không khỏi bị chậm lại một nhịp.
“Dạ Táng! !”
“Quả nhiên là ngươi có ẩn tàng, nhất định là tại Thánh địa Trúc cơ gặp được cơ duyên khác, cho nên không thành công Địa mạch Trúc cơ, nhưng vẫn cứ vượt trội hơn hẳn Ngưng khí tầng mười!”
Nhìn thấy Dạ Táng với tốc độ như vậy, lại dùng sức một người đối kháng với liên thủ của ba người kia, đám đệ tử phía sau có chút ngoài dự liệu nhưng cũng không bất ngờ cho lắm.
Hai mắt Triệu Vô Thường lóe lên, gã cũng có phán đoán như vậy. Mà ba người cùng tranh đoạt Đan bình lúc này đã bị bỏ lại phía sau, còn Bạch Tiểu Thuần đã vượt lên được trước tiên.
Bạch Tiểu Thuần cũng tranh thủ lúc đó bức một dòng máu tươi từ trong thể nội tràn ra ngoài khóe miệng, giả bộ bị thương nhưng vẫn mang theo bộ dạng đầy điên cuồng mà vọt tới phía trước chụp lấy Đan bình. Lúc này, nếu là người khác thì sẽ lập tức bóp vỡ Đan bình, lưu lại vài viên Trúc cơ đan, còn lại ném ra ngoài hết nhằm thu hút sự chú ý đám người, phân tán áp lực cho mình.
Thậm chí đám đệ tử sau lưng Bạch Tiểu Thuần cũng chuẩn bị kĩ càng, đợi Bạch Tiểu Thuần ném Trúc cơ Đan ra thì sẽ bắt đầu cướp đoạt.
Bốn vị Đại trường lão tứ đại phong bên trên Vạn Huyết Nhai cũng chú ý tới một màn này trước khi rời đi. Lúc cúi đầu nhìn xuống, thấy Bạch Tiểu Thuần đã cướp được Đan bình cũng không có gì ngoài ý muốn, bởi vì tất cả đều biết bản thân mỗi đệ tử Huyết Khê Tông hiển nhiên cũng có một vài đòn sát thủ riêng.
Về phần Đại trưởng lão Thi Phong, cũng nhận ra Bạch Tiểu Thuần, trong mắt cũng có chút tán thưởng nhàn nhạt. dù sao chuyện Luyện Thi cũng đã trôi qua mấy tháng rồi, trừ phi Bạch Tiểu Thuần không ngừng gây chú ý cho lão, bằng không thì lão cũng không chú trọng nhiều vào hắn đấy.
Chỉ là ngay sau đó, bốn vị Đại trưởng lão nhanh chóng sửng sốt, tất cả đều kinh ngạc.
Dưới vực sâu, trước tất cả ánh mắt của mọi người, Bạch Tiểu Thuần không bóp nát Đan bình mà lại gia tăng tốc độ lên nữa, dường như không thèm đếm xỉa mọi thứ mà lao thẳng xuống phía dưới.
Dạ Táng, ngươi muốn làm gì! !
“Chết tiệt, ngươi vậy mà quyết định như vậy!”
Dạ Táng, ngươi muốn chết! ! Toàn bộ đám người đều đồng loạt giận dữ. Ầm ầm bộc phát toàn bộ tốc độ của mình mà lao thẳng xuống vực sâu, không ngừng đuổi theo Bạch Tiểu Thuần.
Trong lúc đám người đang ngập tràn sát cơ truy kích Bạch Tiểu Thuần, thì bốn Đại trưởng lão trên Vạn Huyết Nhai đều đưa vẻ mặt đầy kì dị nhìn nhau, mỗi người đều nhìn thấy được vẻ hứng thú không che giấu trên mặt người khác.
“Ăn mảnh? Có quyết đoán, loại tâm tính này rất phù hợp với Huyết Khê Tông. Lúc trước ta cũng không chú ý tới kẻ này, loại tính cách này không thành công Địa mạch quả thật đáng tiếc, bằng không mà nói, sau này nếu không chết ắt trở thành Thiên kiêu a!” Giọng nói của vị đại hán to lớn là Đại trưởng lão Thiểu Trạch Phong vang lên ầm ầm, vẻ mặt rất dữ tợn, nhưng trong mắt lại đầy tán thưởng.
“Có ý tứ, người ăn mảnh không ít, thế nhưng dám làm như vậy trước mặt hơn ba mươi người thất bại, hắn chính là người đầu tiên!” Trung Phong Tống Quân Uyển che miệng cười cười một tiếng, ấn tượng đối với Bạch Tiểu Thuần càng sâu đậm hơn một phần.
“Hắn tên gọi là Dạ Táng đúng không? Tên rất hay, hạt giống tốt. Đây là hắn muốn tuyệt hết con đường Trúc cơ của tất cả mọi người, từ đó trổ được hết tài năng. Nếu có thể thành công, thì Vô Danh Phong ta muốn có hắn.” Vị người lùn là Đại trưởng lão Vô Danh Phong cười khặc khặc nói.
“Ta nhớ người này, hắn rất có Thiên phú Dưỡng Thi, là một kỳ tài!” Đại trưởng lão Thi Phong cười ha ha đáp lời. Hành động lần này của Bạch Tiểu Thuần khiến bốn người bọn họ rất thưởng thức, tán thưởng không thôi, rồi mang theo chờ mong rời khỏi nơi này, đợi một tháng sau sẽ trở lại tiếp dẫn đám người.
“Không biết một tháng sau, Dạ Táng ăn mảnh này còn sống hay không?”
“Ta nói trước, nếu người kia còn sống lại Trúc cơ, thì Vô Danh Phong ta muốn hắn!” Bốn vị Đại trường lão cùng nhau trò truyện, rồi hóa thành từng đạo cầu vồng đi mất.
Dưới vực sâu, Bạch Tiểu Thuần một đường bay nhanh, tốc độ cực nhanh. Hắn vẫn không quên phun ra một ngụm máu tươi nhắc nhở người khác rằng mình đang bị thương, thế nhưng tốc độ lại không chút giảm bớt. Hắn nhanh chóng tới được đáy vực sâu này, quét mắt lướt nhìn qua tiểu thế giới nơi này, trên mặt đất cũng có núi non chập chùng, có thảm thực vật huyết sắc tràn lan, có rừng cây rậm rạp.
Nhìn từ xa còn thấy có vài ngọn núi lửa, truyền ra từng tràng nổ ầm ĩ, nhiệt độ nóng cháy cũng tản ra ngoài.
Hơn nữa, ngay khi vừa đến thì hắn đã cảm nhận được một lượng lớn khí tức đầy hung tàn ẩn chứa ở đây.
“Muốn đoạt Trúc cơ đan với ta, nằm mơ đi!” Lúc Bạch Tiểu Thuần đầy đắc ý thì đám đệ tử khác nhao nhao đáp xuống, mang đầy sát khí, nháy mắt đuổi theo.
“Dạ Táng, ngươi không thể quá đáng như vậy được, đây ngươi tuyệt đường của tất cả mọi người!”
“Ngươi dám làm như thế, ngươi nhất định phải chết!”
“Hừ, đắc tội với nhiều người như vậy, ngươi nhất định phải chết. Coi như ngươi định lẩn trốn để Trúc cơ, nhưng thế giới này không lớn, cũng không phải xa lạ gì, ta không tin không bắt được ngươi!”
Bạch Tiểu Thuần không quay đầu lại, ngay khi phần lớn thuật pháp thần thông ầm ầm từ mấy người đuổi theo kia phóng tới, cả người hắn nhoáng lên đến thẳng một ngọn núi lửa. Vạn Huyết thâm uyên được chọn là nơi thí luyện Trúc cơ lần này, vốn chính là nơi mà mỗi đệ tử Huyết Khê Tông nhận nhiệm vụ thu thập Tứ Diệp Thảo. Chẳng qua lúc thi hành nhiệm vụ cũng có được sự bảo hộ nhất định, cho nên chỉ cần phải cẩn thận thì cũng không cần phải lo lắng cho tính mạng, Dạ Táng giả từng đến đây nhiều lần nên tương đối quen thuộc với địa hình ở đây.
“Tứ Diệp Thảo, đều ở bên trong núi lửa…” Mắt Bạch Tiểu Thuần chợt sáng lên, tới gần ngọn núi lửa rồi chui vào bên trong, biến mất không thấy gì nữa.
Ngay khi hắn vừa biến mất, thì đám đệ tử phía sau cũng mang theo đầy lửa giận và sát khí đến thẳng miệng núi lửa rồi đuổi theo.
Trong một miệng núi lửa bên dưới Vạn Huyết thâm Uyên, Bạch Tiểu Thuần không ngừng bay nhanh, sau lưng hắn là một nhóm lớn đệ tử đang chìm ngập trong lửa giận, không ngừng truy kích. Nhưng đuổi miết đuổi miết, tốc độ Bạch Tiểu Thuần lại càng lúc càng nhanh, không gian trong ngọn núi lửa lại không bị phong bế, còn có thêm vô số thông đạo thông ra khắp bốn phía tựa như Mê cung.
Bạch Tiểu Thuần tùy tiện lựa một thông đạo rồi chui vào, mấy người khác đuổi theo nửa ngày thì dần dần bị mất hút bóng dáng Bạch Tiểu Thuần, một màn này khiến mọi người như phát điên lên.
“Tư cách Trúc cơ, nhất định phải là ta!”
“Ta đã thất bại một lần rồi, lần này tuyệt đối không thể thất bại nữa, ta muốn Trúc cơ!”
“Lần này cũng không nói là không được phép giết người, nếu vậy người nào tranh đoạt Trúc cơ với ta đều phải chết!”
Rầm rầm rầm!
Những kẻ đã từng thất bại tại thánh địa Trúc cơ lúc này hoàn toàn bộc phát, tất cả đều trở nên điên cuồng, mắt đỏ sọc, lao vào vực sâu mà bắt đầu tranh đoạt.
Bạch Tiểu Thuần cũng trong đám người, hai mắt nhìn chằm chằm vào Đan bình đang bị đám người đuổi theo phía sau. Tốc độ của hắn đột nhiên bạo tăng, Huyết khí nồng đậm trên người bạo phát ra, trong chớp mắt liền đẩy nhanh tốc độ vượt lên trên hết thảy đám đệ tử, cùng ba tên đệ tử Huyết Khê Tông khác cũng bộc phát tốc độ xuất hiện tại bốn phía xung quanh Đan bình dưới vực sâu.
Đây là Bạch Tiểu Thuần đã cố gắng không để lộ ra tu vi Trúc cơ, nếu không mà nói, chỉ cần hắn vừa động tâm niệm đã nghiền ép tất cả. Từ khi bước vào Huyết Khê Tông, Bạch Tiểu Thuần cũng đã trở nên hết sức cẩn thận, cho nên dù lúc này không thi triển thuật pháp nào khác mà chỉ dựa vào mặt nạ, hắn bộc phát ra lực lượng tu vi Ngưng khí cũng không chút sơ hở nào.
Hoàn mỹ hơn, trên thân Bạch Tiểu Thuần quả thật còn có Huyết khí tồn tại. Hắn tu hành Bất tử Kim cương quyển, hấp thu một lượng Huyết khí rất lớn trong Huyết Khê Tông, cho nên cũng không chút khác biệt nào so với các đệ tử khác.
Trong chớp mắt, Bạch Tiểu Thuần tới gần, gầm nhẹ lên một tiếng, nâng tay phải lên vung mạnh về bốn phía, lập tức Huyết khí trong thể nội được phóng xuất ra ngoài hình thành trùng kích lan ra bốn phía xung quanh. Ba đệ tử kia đang tranh đoạt cùng hắn nhanh chóng chặn lại, thế nhưng toàn thân vẫn bị chấn động, không khỏi bị chậm lại một nhịp.
“Dạ Táng! !”
“Quả nhiên là ngươi có ẩn tàng, nhất định là tại Thánh địa Trúc cơ gặp được cơ duyên khác, cho nên không thành công Địa mạch Trúc cơ, nhưng vẫn cứ vượt trội hơn hẳn Ngưng khí tầng mười!”
Nhìn thấy Dạ Táng với tốc độ như vậy, lại dùng sức một người đối kháng với liên thủ của ba người kia, đám đệ tử phía sau có chút ngoài dự liệu nhưng cũng không bất ngờ cho lắm.
Hai mắt Triệu Vô Thường lóe lên, gã cũng có phán đoán như vậy. Mà ba người cùng tranh đoạt Đan bình lúc này đã bị bỏ lại phía sau, còn Bạch Tiểu Thuần đã vượt lên được trước tiên.
Bạch Tiểu Thuần cũng tranh thủ lúc đó bức một dòng máu tươi từ trong thể nội tràn ra ngoài khóe miệng, giả bộ bị thương nhưng vẫn mang theo bộ dạng đầy điên cuồng mà vọt tới phía trước chụp lấy Đan bình. Lúc này, nếu là người khác thì sẽ lập tức bóp vỡ Đan bình, lưu lại vài viên Trúc cơ đan, còn lại ném ra ngoài hết nhằm thu hút sự chú ý đám người, phân tán áp lực cho mình.
Thậm chí đám đệ tử sau lưng Bạch Tiểu Thuần cũng chuẩn bị kĩ càng, đợi Bạch Tiểu Thuần ném Trúc cơ Đan ra thì sẽ bắt đầu cướp đoạt.
Bốn vị Đại trường lão tứ đại phong bên trên Vạn Huyết Nhai cũng chú ý tới một màn này trước khi rời đi. Lúc cúi đầu nhìn xuống, thấy Bạch Tiểu Thuần đã cướp được Đan bình cũng không có gì ngoài ý muốn, bởi vì tất cả đều biết bản thân mỗi đệ tử Huyết Khê Tông hiển nhiên cũng có một vài đòn sát thủ riêng.
Về phần Đại trưởng lão Thi Phong, cũng nhận ra Bạch Tiểu Thuần, trong mắt cũng có chút tán thưởng nhàn nhạt. dù sao chuyện Luyện Thi cũng đã trôi qua mấy tháng rồi, trừ phi Bạch Tiểu Thuần không ngừng gây chú ý cho lão, bằng không thì lão cũng không chú trọng nhiều vào hắn đấy.
Chỉ là ngay sau đó, bốn vị Đại trưởng lão nhanh chóng sửng sốt, tất cả đều kinh ngạc.
Dưới vực sâu, trước tất cả ánh mắt của mọi người, Bạch Tiểu Thuần không bóp nát Đan bình mà lại gia tăng tốc độ lên nữa, dường như không thèm đếm xỉa mọi thứ mà lao thẳng xuống phía dưới.
Dạ Táng, ngươi muốn làm gì! !
“Chết tiệt, ngươi vậy mà quyết định như vậy!”
Dạ Táng, ngươi muốn chết! ! Toàn bộ đám người đều đồng loạt giận dữ. Ầm ầm bộc phát toàn bộ tốc độ của mình mà lao thẳng xuống vực sâu, không ngừng đuổi theo Bạch Tiểu Thuần.
Trong lúc đám người đang ngập tràn sát cơ truy kích Bạch Tiểu Thuần, thì bốn Đại trưởng lão trên Vạn Huyết Nhai đều đưa vẻ mặt đầy kì dị nhìn nhau, mỗi người đều nhìn thấy được vẻ hứng thú không che giấu trên mặt người khác.
“Ăn mảnh? Có quyết đoán, loại tâm tính này rất phù hợp với Huyết Khê Tông. Lúc trước ta cũng không chú ý tới kẻ này, loại tính cách này không thành công Địa mạch quả thật đáng tiếc, bằng không mà nói, sau này nếu không chết ắt trở thành Thiên kiêu a!” Giọng nói của vị đại hán to lớn là Đại trưởng lão Thiểu Trạch Phong vang lên ầm ầm, vẻ mặt rất dữ tợn, nhưng trong mắt lại đầy tán thưởng.
“Có ý tứ, người ăn mảnh không ít, thế nhưng dám làm như vậy trước mặt hơn ba mươi người thất bại, hắn chính là người đầu tiên!” Trung Phong Tống Quân Uyển che miệng cười cười một tiếng, ấn tượng đối với Bạch Tiểu Thuần càng sâu đậm hơn một phần.
“Hắn tên gọi là Dạ Táng đúng không? Tên rất hay, hạt giống tốt. Đây là hắn muốn tuyệt hết con đường Trúc cơ của tất cả mọi người, từ đó trổ được hết tài năng. Nếu có thể thành công, thì Vô Danh Phong ta muốn có hắn.” Vị người lùn là Đại trưởng lão Vô Danh Phong cười khặc khặc nói.
“Ta nhớ người này, hắn rất có Thiên phú Dưỡng Thi, là một kỳ tài!” Đại trưởng lão Thi Phong cười ha ha đáp lời. Hành động lần này của Bạch Tiểu Thuần khiến bốn người bọn họ rất thưởng thức, tán thưởng không thôi, rồi mang theo chờ mong rời khỏi nơi này, đợi một tháng sau sẽ trở lại tiếp dẫn đám người.
“Không biết một tháng sau, Dạ Táng ăn mảnh này còn sống hay không?”
“Ta nói trước, nếu người kia còn sống lại Trúc cơ, thì Vô Danh Phong ta muốn hắn!” Bốn vị Đại trường lão cùng nhau trò truyện, rồi hóa thành từng đạo cầu vồng đi mất.
Dưới vực sâu, Bạch Tiểu Thuần một đường bay nhanh, tốc độ cực nhanh. Hắn vẫn không quên phun ra một ngụm máu tươi nhắc nhở người khác rằng mình đang bị thương, thế nhưng tốc độ lại không chút giảm bớt. Hắn nhanh chóng tới được đáy vực sâu này, quét mắt lướt nhìn qua tiểu thế giới nơi này, trên mặt đất cũng có núi non chập chùng, có thảm thực vật huyết sắc tràn lan, có rừng cây rậm rạp.
Nhìn từ xa còn thấy có vài ngọn núi lửa, truyền ra từng tràng nổ ầm ĩ, nhiệt độ nóng cháy cũng tản ra ngoài.
Hơn nữa, ngay khi vừa đến thì hắn đã cảm nhận được một lượng lớn khí tức đầy hung tàn ẩn chứa ở đây.
“Muốn đoạt Trúc cơ đan với ta, nằm mơ đi!” Lúc Bạch Tiểu Thuần đầy đắc ý thì đám đệ tử khác nhao nhao đáp xuống, mang đầy sát khí, nháy mắt đuổi theo.
“Dạ Táng, ngươi không thể quá đáng như vậy được, đây ngươi tuyệt đường của tất cả mọi người!”
“Ngươi dám làm như thế, ngươi nhất định phải chết!”
“Hừ, đắc tội với nhiều người như vậy, ngươi nhất định phải chết. Coi như ngươi định lẩn trốn để Trúc cơ, nhưng thế giới này không lớn, cũng không phải xa lạ gì, ta không tin không bắt được ngươi!”
Bạch Tiểu Thuần không quay đầu lại, ngay khi phần lớn thuật pháp thần thông ầm ầm từ mấy người đuổi theo kia phóng tới, cả người hắn nhoáng lên đến thẳng một ngọn núi lửa. Vạn Huyết thâm uyên được chọn là nơi thí luyện Trúc cơ lần này, vốn chính là nơi mà mỗi đệ tử Huyết Khê Tông nhận nhiệm vụ thu thập Tứ Diệp Thảo. Chẳng qua lúc thi hành nhiệm vụ cũng có được sự bảo hộ nhất định, cho nên chỉ cần phải cẩn thận thì cũng không cần phải lo lắng cho tính mạng, Dạ Táng giả từng đến đây nhiều lần nên tương đối quen thuộc với địa hình ở đây.
“Tứ Diệp Thảo, đều ở bên trong núi lửa…” Mắt Bạch Tiểu Thuần chợt sáng lên, tới gần ngọn núi lửa rồi chui vào bên trong, biến mất không thấy gì nữa.
Ngay khi hắn vừa biến mất, thì đám đệ tử phía sau cũng mang theo đầy lửa giận và sát khí đến thẳng miệng núi lửa rồi đuổi theo.
Trong một miệng núi lửa bên dưới Vạn Huyết thâm Uyên, Bạch Tiểu Thuần không ngừng bay nhanh, sau lưng hắn là một nhóm lớn đệ tử đang chìm ngập trong lửa giận, không ngừng truy kích. Nhưng đuổi miết đuổi miết, tốc độ Bạch Tiểu Thuần lại càng lúc càng nhanh, không gian trong ngọn núi lửa lại không bị phong bế, còn có thêm vô số thông đạo thông ra khắp bốn phía tựa như Mê cung.
Bạch Tiểu Thuần tùy tiện lựa một thông đạo rồi chui vào, mấy người khác đuổi theo nửa ngày thì dần dần bị mất hút bóng dáng Bạch Tiểu Thuần, một màn này khiến mọi người như phát điên lên.
/687
|