Không dễ dàng gì mới ăn tối xong, một nhóm người thân bạn bè của ông Trác cuối cùng cũng từ biệt ra về, hai vợ chồng Trác Thần Viễn gặp lại sau xa cách cũng mang theo con trai ra ngoài chơi, trong phòng khách ấm cúng của nhà họ Trác chỉ còn ông Trác và Niệm Niệm, ông Trác cười tít mắt hỏi cô: "Niệm Niệm nói thử cách nhìn của cháu về Bắc Kinh xem nào."
Ngày đầu tiên đến Bắc Kinh thì có thể nói được gì chứ?
Cô nghĩ một chút: "Mọi người đều rất nhiệt tình, rất có.. không khí gia đình."
Đúng thế, đây chính là cách nhìn của cô về nhà họ Trác, cô từ khi đến Bắc Kinh chưa từng ra khỏi nhà thì có thể có cách nhìn gì về Bắc Kinh chứ?
Ông Trác nghe vậy thì mắt sáng lên: "Thật sao? Cháu thấy ở đây giống ở nhà sao?"
Cô như có suy nghĩ như dần chìm vào kí ức hồi nhỏ: "Đúng ạ, nhà trong lòng cháu chính là như thế này."
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng dừng khát vọng về mái nhà, nếu như nói khát vọng lớn nhất cuộc đời này của cô chính là có được một mái nhà ấm áp thuộc về chính mình thì nhà Khang Kỳ hay nhà họ Lương đều là bóng dáng trong mơ của cô, nhưng đó dù sao cũng chỉ là bóng dáng chứ không thật sự thuộc về bản thân cô.
Còn mái nhà sau này cùng với Lục Hướng Bắc..
Nghĩ đến đây mạch suy nghĩ của cô liền dừng lại, đến bao giờ thì cô mới có được mái nhà thuộc về chính mình đây?
Ông Trác dường như rất hài lòng với câu trả lười này của cô, ông cười nói: "Vậy thì cư coi đây là nhà cháu đi!"
Đồng Nhất Niệm hoàn toàn bị câu nói này của ông Trác làm cho kinh ngạc, mới chỉ là lần gặp mặt thứ hai thôi mà, dù có hợp đến thế nào đi nữa thì cũng không đến mức thân thiết như vậy chứ.
Ông Trác cũng cảm thấy bản thân hình như hơi thân thiết quá với Đồng Nhất Niệm nên vội giải thích: "Đến Bắc Kinh lâu như vậy rồi, khó lắm mới trở về quê một lần, lại thấy rất có duyên với cô nhóc là cháu, nhìn thấy cháu giống như là về nhà vậy, vì thế bác cũng rất vui nếu cháu có thể coi đây như nhà mình."
"Cháu cám ơn bác Trác!" Ngoài cám ơn ra thì còn biết nói gì đây? Nhà họ Trác đối xử với cô còn tốt hơn nhiều với những gì cô tưởng tượng.
Ví như sau đó liền có một nữ bác sĩ quân y đến làm kiểm tra cho cô, chứng thực là thai nhi bình thường, lúc đó ông Trác mới yên tâm.
Nói đến đứa bé ông Trác liền hỏi: "Đứa bé này đã được đặt tên chưa? Cháu định đặt là gì?"
Đặt tên sao?
Đồng Nhất Niệm nhớ đến cái đêm đặt tên cho con thì trong lòng lại thấy xót xa, chuyện quá khứ như vừa mới ngày hôm qua nhưng vật mất người cũng mất rồi, dù có tên là Đồng Lộ hay Đồng Niệm Chi đều không còn thích hợp nữa rồi.
"Cũng chưa biết là con trai hay con gái nên cháu cũng chưa nghĩ ạ." Cô đè nén bi thương trong lòng, mỉm cười trả lời.
"Là con trai!" Ông Trác trả lời không cần nghĩ.
Lời này làm Đồng Nhất Niệm giật mình, còn tưởng bác sĩ quân y vừa rồi nói với ông. Cô đã từng hỏi giới tính của con khi khám thai nhưng bác sĩ không chịu nói.
Cô cũng biết theo quy định thì giới tính thai nhi phải giữ bí mật, thêm vào đó là bản thân cô cũng không quá coi trọng là con trai hay con gái, giữ một chút cảm giác thần bí có khi lại có ý nghĩa hơn, vì thế cô cũng không cố hỏi bác sĩ nữa.
"Sao bác Trác biết ạ?" Cô không rõ liền hỏi.
Ánh mắt của ông Trác hơi dao động, cười mấy tiếng: "Ờ thì.. bác.. cũng là nhìn thôi, nghe người ta nói bụng tròn thì là con trai."
Đồng Nhất Niệm hình như nhớ lại là mẹ Lương cũng nói như vậy.
"Nếu như là con trai thì gọi là Đồng Bác, làm một nam tử hán hiểu biết sâu rộng." Cô suy nghĩ rồi nói.
Ông Trác lại phản ứng rất mạnh, gần như là nhảy khỏi ghế: "Cái gì? Mang họ Đồng sao?"
Đồng Nhất Niệm nhìn ông với vẻ kì lạ: "Làm sao vậy bác Trác?"
Ông Trác nhận ra là mình đã thất lễ liền cười ha ha, lại ngồi xuống: "Không có gì, không có gì đâu, chỉ là thấy trẻ con không phải là nên theo họ ba sao?"
Đồng Nhất Niệm cúi đầu mỉm cười: "Bác Trác, cháu còn tưởng anh Trác đã kể với bác là cháu đã li hôn rồi chứ!"
"Ồ.. nó chưa nói, chưa nói gì cả!" Ông Trác ho mấy tiếng.
Thấy thời gian đã khá muộn rồi, ông Trác thương cô mới ngày đầu đến Bắc Kinh, đường đi đã mệt mỏi nên sắp xếp cho cô đi nghỉ sớm.
Cô đúng là có chút mệt, nên cũng thuận theo: "Bác Trác cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, phải cẩn thận sức khỏe mới được ạ." Chẳng phải nói là ông ấy bị bệnh sao? Hôm này vì đón tiếp cô mà đã mệt nhọc nửa ngày rồi.
Ông Trác lại cười: "Thấy cháu đến thì bệnh của bác đã khỏi hơn nửa rồi!"
Đồng Nhất Niệm không biết làm sao đành cười, ông Trác nói chuyện có hơi nói quá rồi.
Phòng của cô được bố trí ở trên tầng, tuy là phòng khách nhưng được thu dọn rất gọn gàng ngăn nắp, đồ gia dụng đều mang hương vị và màu sắc cổ, thiết bị nhìn có vẻ mộc mạc không xa hoa, phong cách khá quen thuộc.
Giống cái gì nhỉ? Cô thầm nghĩ chủ nhân của căn phòng này chắc là một người đàn ông nội tâm trầm tính, tràn đầy khí thế mới đúng.
Nhưng chắc là bản thân nghĩ nhiều rồi, chỉ là một căn phòng khách thôi mà, đây là nhà thế gia vọng tộc ở Bắc Kinh, tuy nhìn mộc mạc nhưng đâu đâu cũng ngưng đọng đầy nội hàm đấy.
Hành lí của cô đã được để sẵn trong phòng, hơn nữa còn được thu dọn rất thỏa đáng, cô tìm quần áo của mình trong tủ quần áo rồi vào phòng tắm gột rửa bụi bặm toàn thân. Nhìn thấy tấm chăn dày kia liền muốn chui vào trong luôn.
Vì thế cô đi đến bên cửa sổ muốn kéo rèm lại nhưng bỗng nhiên lại nhìn thấy trong vườn ngoài cửa sổ, giữa bóng cây có thưa có dày kia có hai bóng người đang ôm nhau, đó chính là Trác Thần Viễn và Loan Loan.
Đêm, gió, trăng, hai người yêu nhau thân thiết ôm hôn chính là một bức tranh tuyệt đẹp.
Buổi đêm mùa đông rất lạnh, hai người này liệu có thể vào phòng cho ấm áp hơn được không?
Cô cười không thành tiếng rồi kéo rèm lại.
Đêm đầu tiên ở Bắc Kinh sẽ có giấc mơ thế nào đây?
Đồng Nhất Niệm mở túi xách ra, bên trong đầy ắp lì xì vừa rồi nhận được, mỗi một vị khách nhà họ Trác đều đưa, bác Trác cũng đưa, hình như còn là cái siêu lớn, sờ rất căng.
Cô không hiểu phong tục của Bắc Kinh, lẽ nào vì cô là khách nên mọi người đều cho cô lì xì sao?
Nhưng Trác Thần Viễn và ông Trác đều ra hiệu cho cô nhận lấy, cô đành không hiểu ra sao mà nhận lấy.
Lúc này lại không nhịn được cười, nếu như đêm nay mơ thấy có rất nhiều tiền thì cũng là chuyện tốt.
Cảm giác ôm một đống lì xì đúng là không tệ, rất nhanh cô liền đi vào giấc mộng, trong mơ lại không phải mơ thấy tiền mà chỉ láng máng nghe thấy có người cứ thổi còi mãi, tiếng còi lúc gần lúc xa.
Việc cô không nhìn thấy là không lâu sau khi cô ngủ, "Ông Trác" đã ra khỏi nhà, làm hai người đang ôm nhau trong vườn kinh hãi mất hồn.
Loan Loan không vui uốn éo người oán trách: "Ba à, có ai lại nhìn trộm như ba không hả?"
"Ông Trác" cau mặt: "Có ai không sợ trời lạnh cóng như hai đứa không hả?"
Chỉ có Trác Thần Viễn ôm lấy eo vợ bình tĩnh hỏi: "Ba làm sao vậy? Lại nhớ đến tên tiểu tử thối nhà ba có phải không?" Anh hiểu quá rõ ông ấy mà, bây giờ có lần nổi giận nào của ông ấy mà không phải vì đứa con trai ở xa tận phía nam không chịu nhận cha ruột kia đâu chứ?
"Vừa rồi Niệm Niệm nói, đứa bé sẽ mang họ Đồng, họ Đồng đó!" Ông lo lắng nói.
"Cái này cũng bình thường thôi, ba à, họ li hôn rồi mà, đâu còn lí do gì mang họ Lục chứ?" Loan Loan bị ba phá hoại chuyện tốt nên buồn bực với ông ấy.
"Trời ơi, vậy sao được, tiểu tử thối này quá vô dụng rồi! Theo đuổi vợ lâu như vậy mà vẫn không được! Trác Viễn à, con mau gọi điện thoại cho thằng nhóc đó đi, bảo nó mau về nhà, thế này dù có phải trói hai đứa lại với nhau thì cũng phải trói chúng ở trên cùng một chiếc giường, cứ gạo nấu thành cơm trước đã rồi tính. Nếu không thì đứa bé sẽ thành con cháu nhà khác mất thôi!" Ông Trác lo đến giậm chân.
Trác Thần Viễn có hơi bị làm khó: "Ba à, con có gọi cũng vô ích thôi, bên đó xảy ra chút chuyện, con thấy tết năm nay cậu ấy có về được hay không vẫn còn đang phải đặt dấu chấm hỏi đấy!"
"Đúng thế đó ba, cái gì mà con nhà khác chứ? Nếu như tái hôn thì nhà họ Đồng cũng là nhà chúng ta mà!" Loan Loan cũng dỗ dành cùng.
"Thôi đi, đứng sang một bên!" Ông Trác càng lo lắng, tay vừa cốc vào trán Loan Loan, vừa nói với Trác Thần Viễn: "Có chuyện gì thế? Ngày mai gọi điện qua đó chào hỏi xem, có chuyện gì thì cũng giải quyết cho nó đi rồi lập tức quay về Bắc Kinh!"
"Ba cũng không phải không biết, cậu ấy ghét nhất là ba cạn thiệp vào chuyện của cậu ấy mà, đặc biệt là công việc." Trác Thần Viễn trả lời.
"Vậy thì làm sao mới được đây?" Gió trong vườn vi vút, ngày mùa đông ông ấy lại đứng lâu bên ngoài nên đã hắt xì hơi.
Loan Loan kéo tay chồng vào phòng, còn quay đầu lại làm mặt quỷ với ông ấy: "Ba, mau vào đi, có ai không sợ ngày đông rét mướt như ba không chứ?"
Ông ấy bị cô chọc tức đuổi theo cốc vào đầu cô: "Ngày càng không biêt trên dưới, con gái hơn ba mươi rồi mà cứ giống như cô nhóc con vậy! Đều tại Trác Viễn chiều hư, con xem Niệm Niệm người ta đi, chín chắn hơn con nhiều!"
Loan Loan cười hì hì rồi kéo Trác Thần Viễn chạy lên tầng: "Ba đừng có đi theo nữa, không tốt cho trẻ em và người bị cao huyết áp đâu!"
Trác Thần Viễn chỉ đành cười lắc đầu, quay lại nói với ông Trác: "Chúc ba ngủ ngon, sáng mai con sẽ gọi điện cho cậu ấy xem sao!"
Hừm, sáng mai à, xem ra "ông Trác" đêm nay lại là một đêm mất ngủ rồi, cháu nội ơi..
Hừ, không gọi thì mình tự gọi!
"Ông Trác" cuối cùng vẫn không nhịn được việc phải chờ đến sáng mai mới có hồi âm. Trác Thần Viễn làm vậy khác nào muốn ông nổ mạnh máu. Nhưng khi nghĩ đến tình huống sẽ gặp phải khi gọi điện thì trong lòng lại thấp thỏm không yên, sau mấy lần hạ quyết tâm thì ông cuối cùng cũng ấn gọi vào dãy số quen thuộc kia.
"Xin chào, tôi đang bận họp, có chuyện gì quan trọng xin để lại lời nhắn."
Ông ấy nghe được lại là ghi âm hòm thư thoại. Vốn đang chán chường, khó khăn lắm mới lấy dũng khí gọi cuộc gọi này vậy mà anh lại bận họp, giờ là lúc nào rồi mà còn họp nữa? Nhưng nghĩ lại thì như vậy cũng tốt, tránh việc anh nhìn thấy là số từ Bắc Kinh lại không thèm nghe.
Ông nhạy bén để lại lời nhắn: "Vợ mày có chuyện rồi, mau về Bắc Kinh đi!"
Ngày đầu tiên đến Bắc Kinh thì có thể nói được gì chứ?
Cô nghĩ một chút: "Mọi người đều rất nhiệt tình, rất có.. không khí gia đình."
Đúng thế, đây chính là cách nhìn của cô về nhà họ Trác, cô từ khi đến Bắc Kinh chưa từng ra khỏi nhà thì có thể có cách nhìn gì về Bắc Kinh chứ?
Ông Trác nghe vậy thì mắt sáng lên: "Thật sao? Cháu thấy ở đây giống ở nhà sao?"
Cô như có suy nghĩ như dần chìm vào kí ức hồi nhỏ: "Đúng ạ, nhà trong lòng cháu chính là như thế này."
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng dừng khát vọng về mái nhà, nếu như nói khát vọng lớn nhất cuộc đời này của cô chính là có được một mái nhà ấm áp thuộc về chính mình thì nhà Khang Kỳ hay nhà họ Lương đều là bóng dáng trong mơ của cô, nhưng đó dù sao cũng chỉ là bóng dáng chứ không thật sự thuộc về bản thân cô.
Còn mái nhà sau này cùng với Lục Hướng Bắc..
Nghĩ đến đây mạch suy nghĩ của cô liền dừng lại, đến bao giờ thì cô mới có được mái nhà thuộc về chính mình đây?
Ông Trác dường như rất hài lòng với câu trả lười này của cô, ông cười nói: "Vậy thì cư coi đây là nhà cháu đi!"
Đồng Nhất Niệm hoàn toàn bị câu nói này của ông Trác làm cho kinh ngạc, mới chỉ là lần gặp mặt thứ hai thôi mà, dù có hợp đến thế nào đi nữa thì cũng không đến mức thân thiết như vậy chứ.
Ông Trác cũng cảm thấy bản thân hình như hơi thân thiết quá với Đồng Nhất Niệm nên vội giải thích: "Đến Bắc Kinh lâu như vậy rồi, khó lắm mới trở về quê một lần, lại thấy rất có duyên với cô nhóc là cháu, nhìn thấy cháu giống như là về nhà vậy, vì thế bác cũng rất vui nếu cháu có thể coi đây như nhà mình."
"Cháu cám ơn bác Trác!" Ngoài cám ơn ra thì còn biết nói gì đây? Nhà họ Trác đối xử với cô còn tốt hơn nhiều với những gì cô tưởng tượng.
Ví như sau đó liền có một nữ bác sĩ quân y đến làm kiểm tra cho cô, chứng thực là thai nhi bình thường, lúc đó ông Trác mới yên tâm.
Nói đến đứa bé ông Trác liền hỏi: "Đứa bé này đã được đặt tên chưa? Cháu định đặt là gì?"
Đặt tên sao?
Đồng Nhất Niệm nhớ đến cái đêm đặt tên cho con thì trong lòng lại thấy xót xa, chuyện quá khứ như vừa mới ngày hôm qua nhưng vật mất người cũng mất rồi, dù có tên là Đồng Lộ hay Đồng Niệm Chi đều không còn thích hợp nữa rồi.
"Cũng chưa biết là con trai hay con gái nên cháu cũng chưa nghĩ ạ." Cô đè nén bi thương trong lòng, mỉm cười trả lời.
"Là con trai!" Ông Trác trả lời không cần nghĩ.
Lời này làm Đồng Nhất Niệm giật mình, còn tưởng bác sĩ quân y vừa rồi nói với ông. Cô đã từng hỏi giới tính của con khi khám thai nhưng bác sĩ không chịu nói.
Cô cũng biết theo quy định thì giới tính thai nhi phải giữ bí mật, thêm vào đó là bản thân cô cũng không quá coi trọng là con trai hay con gái, giữ một chút cảm giác thần bí có khi lại có ý nghĩa hơn, vì thế cô cũng không cố hỏi bác sĩ nữa.
"Sao bác Trác biết ạ?" Cô không rõ liền hỏi.
Ánh mắt của ông Trác hơi dao động, cười mấy tiếng: "Ờ thì.. bác.. cũng là nhìn thôi, nghe người ta nói bụng tròn thì là con trai."
Đồng Nhất Niệm hình như nhớ lại là mẹ Lương cũng nói như vậy.
"Nếu như là con trai thì gọi là Đồng Bác, làm một nam tử hán hiểu biết sâu rộng." Cô suy nghĩ rồi nói.
Ông Trác lại phản ứng rất mạnh, gần như là nhảy khỏi ghế: "Cái gì? Mang họ Đồng sao?"
Đồng Nhất Niệm nhìn ông với vẻ kì lạ: "Làm sao vậy bác Trác?"
Ông Trác nhận ra là mình đã thất lễ liền cười ha ha, lại ngồi xuống: "Không có gì, không có gì đâu, chỉ là thấy trẻ con không phải là nên theo họ ba sao?"
Đồng Nhất Niệm cúi đầu mỉm cười: "Bác Trác, cháu còn tưởng anh Trác đã kể với bác là cháu đã li hôn rồi chứ!"
"Ồ.. nó chưa nói, chưa nói gì cả!" Ông Trác ho mấy tiếng.
Thấy thời gian đã khá muộn rồi, ông Trác thương cô mới ngày đầu đến Bắc Kinh, đường đi đã mệt mỏi nên sắp xếp cho cô đi nghỉ sớm.
Cô đúng là có chút mệt, nên cũng thuận theo: "Bác Trác cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, phải cẩn thận sức khỏe mới được ạ." Chẳng phải nói là ông ấy bị bệnh sao? Hôm này vì đón tiếp cô mà đã mệt nhọc nửa ngày rồi.
Ông Trác lại cười: "Thấy cháu đến thì bệnh của bác đã khỏi hơn nửa rồi!"
Đồng Nhất Niệm không biết làm sao đành cười, ông Trác nói chuyện có hơi nói quá rồi.
Phòng của cô được bố trí ở trên tầng, tuy là phòng khách nhưng được thu dọn rất gọn gàng ngăn nắp, đồ gia dụng đều mang hương vị và màu sắc cổ, thiết bị nhìn có vẻ mộc mạc không xa hoa, phong cách khá quen thuộc.
Giống cái gì nhỉ? Cô thầm nghĩ chủ nhân của căn phòng này chắc là một người đàn ông nội tâm trầm tính, tràn đầy khí thế mới đúng.
Nhưng chắc là bản thân nghĩ nhiều rồi, chỉ là một căn phòng khách thôi mà, đây là nhà thế gia vọng tộc ở Bắc Kinh, tuy nhìn mộc mạc nhưng đâu đâu cũng ngưng đọng đầy nội hàm đấy.
Hành lí của cô đã được để sẵn trong phòng, hơn nữa còn được thu dọn rất thỏa đáng, cô tìm quần áo của mình trong tủ quần áo rồi vào phòng tắm gột rửa bụi bặm toàn thân. Nhìn thấy tấm chăn dày kia liền muốn chui vào trong luôn.
Vì thế cô đi đến bên cửa sổ muốn kéo rèm lại nhưng bỗng nhiên lại nhìn thấy trong vườn ngoài cửa sổ, giữa bóng cây có thưa có dày kia có hai bóng người đang ôm nhau, đó chính là Trác Thần Viễn và Loan Loan.
Đêm, gió, trăng, hai người yêu nhau thân thiết ôm hôn chính là một bức tranh tuyệt đẹp.
Buổi đêm mùa đông rất lạnh, hai người này liệu có thể vào phòng cho ấm áp hơn được không?
Cô cười không thành tiếng rồi kéo rèm lại.
Đêm đầu tiên ở Bắc Kinh sẽ có giấc mơ thế nào đây?
Đồng Nhất Niệm mở túi xách ra, bên trong đầy ắp lì xì vừa rồi nhận được, mỗi một vị khách nhà họ Trác đều đưa, bác Trác cũng đưa, hình như còn là cái siêu lớn, sờ rất căng.
Cô không hiểu phong tục của Bắc Kinh, lẽ nào vì cô là khách nên mọi người đều cho cô lì xì sao?
Nhưng Trác Thần Viễn và ông Trác đều ra hiệu cho cô nhận lấy, cô đành không hiểu ra sao mà nhận lấy.
Lúc này lại không nhịn được cười, nếu như đêm nay mơ thấy có rất nhiều tiền thì cũng là chuyện tốt.
Cảm giác ôm một đống lì xì đúng là không tệ, rất nhanh cô liền đi vào giấc mộng, trong mơ lại không phải mơ thấy tiền mà chỉ láng máng nghe thấy có người cứ thổi còi mãi, tiếng còi lúc gần lúc xa.
Việc cô không nhìn thấy là không lâu sau khi cô ngủ, "Ông Trác" đã ra khỏi nhà, làm hai người đang ôm nhau trong vườn kinh hãi mất hồn.
Loan Loan không vui uốn éo người oán trách: "Ba à, có ai lại nhìn trộm như ba không hả?"
"Ông Trác" cau mặt: "Có ai không sợ trời lạnh cóng như hai đứa không hả?"
Chỉ có Trác Thần Viễn ôm lấy eo vợ bình tĩnh hỏi: "Ba làm sao vậy? Lại nhớ đến tên tiểu tử thối nhà ba có phải không?" Anh hiểu quá rõ ông ấy mà, bây giờ có lần nổi giận nào của ông ấy mà không phải vì đứa con trai ở xa tận phía nam không chịu nhận cha ruột kia đâu chứ?
"Vừa rồi Niệm Niệm nói, đứa bé sẽ mang họ Đồng, họ Đồng đó!" Ông lo lắng nói.
"Cái này cũng bình thường thôi, ba à, họ li hôn rồi mà, đâu còn lí do gì mang họ Lục chứ?" Loan Loan bị ba phá hoại chuyện tốt nên buồn bực với ông ấy.
"Trời ơi, vậy sao được, tiểu tử thối này quá vô dụng rồi! Theo đuổi vợ lâu như vậy mà vẫn không được! Trác Viễn à, con mau gọi điện thoại cho thằng nhóc đó đi, bảo nó mau về nhà, thế này dù có phải trói hai đứa lại với nhau thì cũng phải trói chúng ở trên cùng một chiếc giường, cứ gạo nấu thành cơm trước đã rồi tính. Nếu không thì đứa bé sẽ thành con cháu nhà khác mất thôi!" Ông Trác lo đến giậm chân.
Trác Thần Viễn có hơi bị làm khó: "Ba à, con có gọi cũng vô ích thôi, bên đó xảy ra chút chuyện, con thấy tết năm nay cậu ấy có về được hay không vẫn còn đang phải đặt dấu chấm hỏi đấy!"
"Đúng thế đó ba, cái gì mà con nhà khác chứ? Nếu như tái hôn thì nhà họ Đồng cũng là nhà chúng ta mà!" Loan Loan cũng dỗ dành cùng.
"Thôi đi, đứng sang một bên!" Ông Trác càng lo lắng, tay vừa cốc vào trán Loan Loan, vừa nói với Trác Thần Viễn: "Có chuyện gì thế? Ngày mai gọi điện qua đó chào hỏi xem, có chuyện gì thì cũng giải quyết cho nó đi rồi lập tức quay về Bắc Kinh!"
"Ba cũng không phải không biết, cậu ấy ghét nhất là ba cạn thiệp vào chuyện của cậu ấy mà, đặc biệt là công việc." Trác Thần Viễn trả lời.
"Vậy thì làm sao mới được đây?" Gió trong vườn vi vút, ngày mùa đông ông ấy lại đứng lâu bên ngoài nên đã hắt xì hơi.
Loan Loan kéo tay chồng vào phòng, còn quay đầu lại làm mặt quỷ với ông ấy: "Ba, mau vào đi, có ai không sợ ngày đông rét mướt như ba không chứ?"
Ông ấy bị cô chọc tức đuổi theo cốc vào đầu cô: "Ngày càng không biêt trên dưới, con gái hơn ba mươi rồi mà cứ giống như cô nhóc con vậy! Đều tại Trác Viễn chiều hư, con xem Niệm Niệm người ta đi, chín chắn hơn con nhiều!"
Loan Loan cười hì hì rồi kéo Trác Thần Viễn chạy lên tầng: "Ba đừng có đi theo nữa, không tốt cho trẻ em và người bị cao huyết áp đâu!"
Trác Thần Viễn chỉ đành cười lắc đầu, quay lại nói với ông Trác: "Chúc ba ngủ ngon, sáng mai con sẽ gọi điện cho cậu ấy xem sao!"
Hừm, sáng mai à, xem ra "ông Trác" đêm nay lại là một đêm mất ngủ rồi, cháu nội ơi..
Hừ, không gọi thì mình tự gọi!
"Ông Trác" cuối cùng vẫn không nhịn được việc phải chờ đến sáng mai mới có hồi âm. Trác Thần Viễn làm vậy khác nào muốn ông nổ mạnh máu. Nhưng khi nghĩ đến tình huống sẽ gặp phải khi gọi điện thì trong lòng lại thấp thỏm không yên, sau mấy lần hạ quyết tâm thì ông cuối cùng cũng ấn gọi vào dãy số quen thuộc kia.
"Xin chào, tôi đang bận họp, có chuyện gì quan trọng xin để lại lời nhắn."
Ông ấy nghe được lại là ghi âm hòm thư thoại. Vốn đang chán chường, khó khăn lắm mới lấy dũng khí gọi cuộc gọi này vậy mà anh lại bận họp, giờ là lúc nào rồi mà còn họp nữa? Nhưng nghĩ lại thì như vậy cũng tốt, tránh việc anh nhìn thấy là số từ Bắc Kinh lại không thèm nghe.
Ông nhạy bén để lại lời nhắn: "Vợ mày có chuyện rồi, mau về Bắc Kinh đi!"
/281
|