Anh đã đi đến cửa rồi, tay đang nắm tay nắm cửa, cô ta vừa nói xong thì cửa cũng mở ra, đồng thời Ngũ Nhược Thủy cũng xông thẳng ra muốn đập vào tường.
Nhưng sở trưởng Đàm ở ngoài cửa lại nhanh hơn cô ta, tay chân nhanh nhẹn của anh ta chỉ tiến lên mấy bước đã vượt lên đâm vào cô ta làm cô ta bay ra ngoài, sau đó ngã xuống đất.
Cô ta bò trên nền đất lạnh lẽo đã không còn cảm thấy đau đớn nữa, trong đôi mắt tuyệt vọng là dáng lưng thẳng tắp của Lục Hướng Bắc.
Cô ta không phải thật sự muốn chết mà chỉ là muốn xem xem Lục Hướng Bắc trong lòng liệu có còn niệm tình trước đây hay không mà thôi. Bây giờ xem ra thứ vô tình nhất trên thế giới này chính là lòng người rồi.
Nếu như vừa rồi không phả là sở trưởng chạy vội vào thì có phải anh sẽ thật sự để cô ta chết hay không? Nghĩ rồi nước mắt lại chảy ra.
Lục Hướng Bắc đứng quay lưng lại với cô ta ở cửa một lúc rồi mới nhấc chân định rời đi nhưng bỗng nhiên phía sau lại vang lên giọng nói yếu ớt của Ngũ Nhược Thủy: "Anh Lục, em nói, em sẽ nói hết.."
Anh ra hiệu bằng mắt một cái, sở trưởng Đàm liền đi ra ngoài, anh lại quay vào ngồi xuống.
Vì thế Ngũ Nhược Thủy liền kể ra hết chuyện Hạ Tử Du làm sao tìm được mình, rồi hứa sẽ cho mình một khoản tiền lớn chỉ cần cô ta cho làm Đồng Nhất Niệm phải sảy thai.
"Hạ Tử Du muốn hại Đồng Nhất Niệm và đứa bé sao lại phải tìm đến em?" Khi anh hỏi cô ta thì cũng tự mình suy đoán, lẽ nào là vì cẩn thận sao?
Ngũ Nhược Thủy lắc đầu: "Em cũng không rõ, em chỉ biết anh ta có thể nắm chắc tâm lí của em, có lẽ em là người hận đứa bé đó nhất, ngoài ra anh ta hình như không tán thành Hạ Tử Tường và Đồng Nhất Niệm ở bên nhau nhưng lại không có cách nào ngăn cản được, có lẽ là không muốn Đồng Nhất Niệm mang thai đứa con của anh bước vào nhà họ Hạ. Nhưng lại cũng không muốn Hạ Tử Tường phát hiện ra anh ta làm ra chuyện này nên em là cái cớ tốt nhất, chỉ cần em làm thì Hạ Tử Tường mới không nghi ngờ anh ta."
"Vậy.. là ai báo tin cho em? Ai nói cho em biết hành tung của Đồng Nhất Niệm?" Anh hỏi mà trong lòng vẽ ra rất nhiều dấu hỏi và dấu cảm thán.
Ngũ Nhược Thủy yên lặng cười lạnh: "Muốn biết hành tung một người thật ra không khó, trước đây chẳng phải em cũng báo cho anh biết là Hạ Tử Tường và Niệm Niệm của anh ở cùng nhau đấy thôi. Em vẫn luôn cho rằng chỉ cần có tâm thì trên thế giới này không có việc gì là không làm được cả, nhưng em đã sai rồi, dù em có dụng tâm đến thế nào thì anh cũng vẫn không quay lại nhìn em lấy một cái."
Nhớ đến sự tuyệt tình vừa rồi của anh, trong lòng cô ta liền trở lên lạnh lẽo.
Anh vẫn yên lặng, đường nét đôi môi mỏng kiên quyết như dao khắc.
Anh không hề bị lay động bởi lời của cô ta, trong lòng cô ta vô cùng đau đớn, ngậm nước mắt nói: "Anh Lục, em đã nói hết rồi, về sau em sẽ sửa đổi, sẽ làm người tốt, anh có thể tha thứ cho em không?"
Ánh mắt anh nhìn cô ta giống như một mặt nước tĩnh lặng không có hơi ấm, thậm chí không có cả sự oán trách, giống như giữa anh và cô ta chỉ đơn giản là cảnh sát và một cô gái bị bắt mà thôi.
Cùng với ánh mắt tĩnh lặng anh chậm rãi nói một câu: "Em suýt nữa đã hại chết con anh.."
Một câu nói không nặng không nhẹ nhưng lại giống như tiếng sấm rền vang bùng nổ giữa cô ta và anh, rung động đến mức làm cô ta phải ngẩng đầu, toàn thân run rẩy.
Việc này còn làm cho cô ta tuyệt vọng hơn cả trực tiếp bị mắng chửi, nếu một người còn có thể trách mắng đối phương chính là vì trong lòng còn có đối phương, vì có nên mới càng đau, càng hận giống như cô ta vậy, khi đau đớn trách móc anh cũng là vì trong lòng cô ta còn có anh.
Cô ta cuối cùng đã hiểu rõ, anh nhìn mình với ánh mắt đó, nói với mình bằng ngữ điệu đó thì giữa bọn họ đã đi đến mức ở hai phía đối địch rồi.
Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta nữa.
Nhưng cô ta không tìm được là mình sai ở chỗ nào, cô ta chỉ là muốn có được một tình cảm tốt đẹp, ổn định cuộc sống mà thôi.
Cô ta thẫn thờ ngồi trên ghế nhìn anh đứng dậy, nhìn anh rời đi không thèm quay đầu lại, bưng mặt khóc, cố nuốt tiếng khóc vào trong bụng.
Khi Lục Hướng Bắc đi ra khỏi sở cảnh sát thì tâm trạng trở nên nặng nề.
Cảnh vừa rồi dù cho Ngũ Nhược Thủy thật sự muốn tự sát hay là diễn kịch thì cô ta cũng sẽ không thể chết được, bởi vì trong sở cảnh sát là nơi không để người ta chết được, nếu không sở trưởng Đàm sẽ không còn gì để làm nữa rồi.
Vì thế, khi mở cửa ra, sở trưởng Đàm tự nhiên sẽ cứu cô ta. Còn về sự tha thứ mà cô ta nói lại là một loại tình cảm quá phức tạp, là người chấp pháp anh có sự khách quan mãnh liệt, Ngũ Nhược Thủy đi đến bước đường này tất nhiên không phải là lỗi của anh nhưng đúng là có liên quan đến anh. Nếu như Ngũ Nhược Thủy không làm hại Niệm Niệm và đứa bé thì anh có lẽ còn chút nhân nhượng, sẽ âm thầm sắp xếp tốt nhất cuối cùng cho cô ta, nhưng cô ta lại động đến Niệm Niệm..
Đúng là anh không tuyệt tình được như Hạ Tử Tường, không thể bất chấp tất cả như Hạ Tử Tường nhưng cũng không thể cho bất cứ yếu tố nào làm hại đến Niệm Niệm có thể tiếp tục tồn tại được. Không chỉ Ngũ Nhược Thủy mà phía sau còn có cơn sóng dữ dội cường đại hơn nhiều, Ngũ Nhược Thủy so với nó chỉ là hạt cát trong biển mà thôi.
Bỗng nhiên anh rất muốn gặp người ở trong bệnh viện kia, nhìn thấy cô bình an chính là ngày đẹp trời của anh.
Vì thế anh liền nói với Tiểu Đỗ: "Không về cục nữa, đi bệnh viện trước đi."
"Rõ!" Tiểu Đỗ đã sớm muốn khuyên anh không nên bán mạng như vậy nữa, lúc này nhận được mệnh lệnh của anh liền vui vẻ lập tức chuyển hướng.
Lục Hướng Bắc vẫn đang cau có bỗng nhiên lại nghĩ ra gì đó, lấy di động ra gọi vào một số, đầu bên kia vang lên giọng nam trầm: "A lô."
"Anh Thần Viễn, là em đây." Anh hạ giọng nói.
"Thái tử gia à, lại có ý chỉ gì nữa à?" Trác Thần Viễn chế nhạo anh.
"Đừng gọi linh tinh, ngoài Ân Từ ra thì còn ai giám hạ chỉ với anh chứ?"
Trác Thần Viễn cười nói: "Được rồi, nô tài chính là có số phải hiếu kính với hai vị mà, một người là công chúa, một người là thái tử, ngày nào cũng phải hầu hạ thật cẩn thận, có lần nào thái tử gia gọi điện đến mà không hạ chỉ giao nhiệm vụ đâu?"
Lục Hướng Bắc không có tâm trạng lải nhải với anh ta liền nói thẳng: "Anh Thần Viễn, ông già chẳng phải muốn Niệm Niệm đi Bắc kinh chơi sao? Nên sớm nghĩ cách đón cô ấy đi đi, đừng chờ đến mùa xuân nữa! Chơi ở bên đó càng lâu càng tốt!"
"Ồ, lại làm sao vậy?"
"Đừng hỏi nữa, anh nhanh chóng làm cho xong đi!"
"Sao cậu không tự nói với ông già đi?"
Nói đến cái này sắc mặt Lục Hướng Bắc liền trở nên u ám hơn: "Thôi vậy, muốn giúp thì giúp, không giúp thì em sẽ nói với Ân Từ!"
"Được rồi, anh sợ cậu rồi, anh đi nói ngay đây! Nhưng cũng phải được sự đồng ý của mẹ của con cậu thì mới được! Buổi họp báo của Y Niệm sắp đến rồi, anh đánh giá rất cao bọn họ đấy, sau buổi họp báo nhất định sẽ có nhiều đơn hàng lớn, sau đó cô ấy sẽ càng bận hơn! Thôi được rồi, anh sẽ cố gắng vậy! Nhưng không nắm chắc đâu đấy!"
Lời Trác Thần Viễn làm Lục Hướng Bắc chìm vào trầm tư.
Xe ngày càng đến gần bệnh viện, sắp được nhìn thấy con người bướng bỉnh kia rồi nhưng tâm trang trầm tư lại có thêm một tia sáng, trong lòng anh lại suy đoán xem bướng bỉnh nhỏ kia sẽ lại làm trò bướng bỉnh gì với mình đây? Mấy tháng nữa còn có một bướng bỉnh bé nhỏ cùng ra trận nữa, đến lúc đó náo nhiệt phải biết.
Vừa nghĩ khóe môi anh cũng mỉm cười theo.
Tiểu Đỗ lặng lẽ nhìn mà giống như nhìn thấy được ánh sáng mặt trời giữa đám mây đen dày đặc vậy, trái tim bị bóp chặt cũng dần thả lỏng hơn.
Xem ra cục trưởng Lục chỉ khi nhìn thấy vợ trước mới có mặt cười thôi.
Hiệu suất làm việc của Trác Thần Viễn rất nhanh, chuyện Lục Hướng Bắc vừa nói với anh ta nhưng khi anh vừa đặt chân đến phòng bệnh thì Đồng Nhất Niệm đã đang nghe điện thoại từ Bắc Kinh gọi đến rồi.
"Bắc Trác sao lại ốm vậy? Lần trước đến còn rất tốt mà! Là vậy à.. Nhưng bây giờ tôi đang nằm viện.. Dạ.. mấy ngày nữa? Vậy thì để tôi nói với người trong nhà xem.. được ạ.. tạm biệt.."
Khi cô ngắt điện thoại thì phát hiện Lục Hướng Bắc đang đứng trước mặt cũng không thèm để ý đến anh. Lấy tai nghe ra.
"Điện thoại của ai vậy?" Anh cố ý hỏi.
Đồng Nhất Niệm vẫn không để ý đến anh.
Bướng bỉnh như trong dự liệu.
Vì thế anh liền ra hiệu bằng ánh mắt với mẹ Lương, mẹ Lương liền tiến đến hỏi cô: "Niệm Niệm, ai bị ốm vậy?"
Mẹ Lương hỏi chuyện cô không thể lờ đi được: "Là điện thoại gọi từ Bắc Kinh. Anh Trác lần trước đến quán nhà mình ăn cơm còn có ba anh ta nữa, mẹ còn nhớ không? Con gọi ông ấy là bác Trác ấy, ông ấy bị ốm rồi, cảnh vụ của ông ấy gọi điện đến nói là trong lúc ốm vẫn còn nhớ chuyện con đi thăm ông ấy muốn con dạy ông ấy trồng hoa lan, còn nói cái gì mà tiếc nuối lớn nhất đời này của ông ấy là chưa trồng được một bồn hoa lan tử tế nên không muốn mang theo tiếc nuối này đến chết!"
"Ồ, việc này không dễ làm đâu! Niệm Niệm, bản thân con còn đang nằm viện đấy!" Mẹ Lương lo lắng nói.
"Đúng thế, đi tận Bắc Kinh vậy mà cũng nghĩ ra được? Đường xa như vậy, trên đường lại lắc lư, ai dám đảm bảo trên đường đi không có chuyện gì chứ? Đừng nghĩ nữa, không được đi!" Lục Hướng Bắc cũng đen mặt phụ sướng theo.
Tâm lí phản nghịch của Đồng Nhất Niệm tự nhiên lại trỗi dậy, cãi lại anh: "Anh quản được chắc? Tôi thích đi đâu thì đi anh quản được sao? Hơn nữa người ta nói rồi, trên đường sẽ có nhân viên bác sĩ đi cùng để bảo đảm an toàn cho tôi!"
"Vậy cũng không được đi! Bác sĩ nói rồi em phải nằm trên giường dưỡng thai! Nằm trên giường đấy hiểu không hả? Chính là nằm yên trên giường không động đậy, vậy mà em còn muốn đi Bắc Kinh sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ, anh sẽ không đồng ý đâu, em từng nói sẽ làm một người mẹ có trách nhiệm em đã quên rồi sao?" Anh cau mặt cố ý tỏ ra tức giận.
"Người ta cũng không nói là đi ngay, chỉ nói là mấy ngày nữa xem tình hình của tôi rồi tính! Còn cho tôi hỏi ý kiến của bác sĩ nữa, bác sĩ nói có thể đi rồi! Anh là cái thá gì chứ? Sao phải nghe lời anh? Tôi có chỗ nào không có trách nhiệm hả? Người hại tôi chẳng phải là Nhược Nhược của anh sao, anh trước tiên hãy làm tốt một người cha có trách nhiệm đi đã rồi nói!" Cô tức giận đùng đùng, trừng mắt với anh.
Mẹ Lương sợ họ lại cãi nhau liền vội đến giảng hòa: "Được rồi, không cãi nhau nữa, chúng ta nghe lời bác sĩ, nghe lời bác sĩ là được chứ gì?"
Lục Hướng Bắc giả vờ nổi giận quay người đi nhưng khóe mắt lại hiện lên ý cười.
Nhưng sở trưởng Đàm ở ngoài cửa lại nhanh hơn cô ta, tay chân nhanh nhẹn của anh ta chỉ tiến lên mấy bước đã vượt lên đâm vào cô ta làm cô ta bay ra ngoài, sau đó ngã xuống đất.
Cô ta bò trên nền đất lạnh lẽo đã không còn cảm thấy đau đớn nữa, trong đôi mắt tuyệt vọng là dáng lưng thẳng tắp của Lục Hướng Bắc.
Cô ta không phải thật sự muốn chết mà chỉ là muốn xem xem Lục Hướng Bắc trong lòng liệu có còn niệm tình trước đây hay không mà thôi. Bây giờ xem ra thứ vô tình nhất trên thế giới này chính là lòng người rồi.
Nếu như vừa rồi không phả là sở trưởng chạy vội vào thì có phải anh sẽ thật sự để cô ta chết hay không? Nghĩ rồi nước mắt lại chảy ra.
Lục Hướng Bắc đứng quay lưng lại với cô ta ở cửa một lúc rồi mới nhấc chân định rời đi nhưng bỗng nhiên phía sau lại vang lên giọng nói yếu ớt của Ngũ Nhược Thủy: "Anh Lục, em nói, em sẽ nói hết.."
Anh ra hiệu bằng mắt một cái, sở trưởng Đàm liền đi ra ngoài, anh lại quay vào ngồi xuống.
Vì thế Ngũ Nhược Thủy liền kể ra hết chuyện Hạ Tử Du làm sao tìm được mình, rồi hứa sẽ cho mình một khoản tiền lớn chỉ cần cô ta cho làm Đồng Nhất Niệm phải sảy thai.
"Hạ Tử Du muốn hại Đồng Nhất Niệm và đứa bé sao lại phải tìm đến em?" Khi anh hỏi cô ta thì cũng tự mình suy đoán, lẽ nào là vì cẩn thận sao?
Ngũ Nhược Thủy lắc đầu: "Em cũng không rõ, em chỉ biết anh ta có thể nắm chắc tâm lí của em, có lẽ em là người hận đứa bé đó nhất, ngoài ra anh ta hình như không tán thành Hạ Tử Tường và Đồng Nhất Niệm ở bên nhau nhưng lại không có cách nào ngăn cản được, có lẽ là không muốn Đồng Nhất Niệm mang thai đứa con của anh bước vào nhà họ Hạ. Nhưng lại cũng không muốn Hạ Tử Tường phát hiện ra anh ta làm ra chuyện này nên em là cái cớ tốt nhất, chỉ cần em làm thì Hạ Tử Tường mới không nghi ngờ anh ta."
"Vậy.. là ai báo tin cho em? Ai nói cho em biết hành tung của Đồng Nhất Niệm?" Anh hỏi mà trong lòng vẽ ra rất nhiều dấu hỏi và dấu cảm thán.
Ngũ Nhược Thủy yên lặng cười lạnh: "Muốn biết hành tung một người thật ra không khó, trước đây chẳng phải em cũng báo cho anh biết là Hạ Tử Tường và Niệm Niệm của anh ở cùng nhau đấy thôi. Em vẫn luôn cho rằng chỉ cần có tâm thì trên thế giới này không có việc gì là không làm được cả, nhưng em đã sai rồi, dù em có dụng tâm đến thế nào thì anh cũng vẫn không quay lại nhìn em lấy một cái."
Nhớ đến sự tuyệt tình vừa rồi của anh, trong lòng cô ta liền trở lên lạnh lẽo.
Anh vẫn yên lặng, đường nét đôi môi mỏng kiên quyết như dao khắc.
Anh không hề bị lay động bởi lời của cô ta, trong lòng cô ta vô cùng đau đớn, ngậm nước mắt nói: "Anh Lục, em đã nói hết rồi, về sau em sẽ sửa đổi, sẽ làm người tốt, anh có thể tha thứ cho em không?"
Ánh mắt anh nhìn cô ta giống như một mặt nước tĩnh lặng không có hơi ấm, thậm chí không có cả sự oán trách, giống như giữa anh và cô ta chỉ đơn giản là cảnh sát và một cô gái bị bắt mà thôi.
Cùng với ánh mắt tĩnh lặng anh chậm rãi nói một câu: "Em suýt nữa đã hại chết con anh.."
Một câu nói không nặng không nhẹ nhưng lại giống như tiếng sấm rền vang bùng nổ giữa cô ta và anh, rung động đến mức làm cô ta phải ngẩng đầu, toàn thân run rẩy.
Việc này còn làm cho cô ta tuyệt vọng hơn cả trực tiếp bị mắng chửi, nếu một người còn có thể trách mắng đối phương chính là vì trong lòng còn có đối phương, vì có nên mới càng đau, càng hận giống như cô ta vậy, khi đau đớn trách móc anh cũng là vì trong lòng cô ta còn có anh.
Cô ta cuối cùng đã hiểu rõ, anh nhìn mình với ánh mắt đó, nói với mình bằng ngữ điệu đó thì giữa bọn họ đã đi đến mức ở hai phía đối địch rồi.
Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta nữa.
Nhưng cô ta không tìm được là mình sai ở chỗ nào, cô ta chỉ là muốn có được một tình cảm tốt đẹp, ổn định cuộc sống mà thôi.
Cô ta thẫn thờ ngồi trên ghế nhìn anh đứng dậy, nhìn anh rời đi không thèm quay đầu lại, bưng mặt khóc, cố nuốt tiếng khóc vào trong bụng.
Khi Lục Hướng Bắc đi ra khỏi sở cảnh sát thì tâm trạng trở nên nặng nề.
Cảnh vừa rồi dù cho Ngũ Nhược Thủy thật sự muốn tự sát hay là diễn kịch thì cô ta cũng sẽ không thể chết được, bởi vì trong sở cảnh sát là nơi không để người ta chết được, nếu không sở trưởng Đàm sẽ không còn gì để làm nữa rồi.
Vì thế, khi mở cửa ra, sở trưởng Đàm tự nhiên sẽ cứu cô ta. Còn về sự tha thứ mà cô ta nói lại là một loại tình cảm quá phức tạp, là người chấp pháp anh có sự khách quan mãnh liệt, Ngũ Nhược Thủy đi đến bước đường này tất nhiên không phải là lỗi của anh nhưng đúng là có liên quan đến anh. Nếu như Ngũ Nhược Thủy không làm hại Niệm Niệm và đứa bé thì anh có lẽ còn chút nhân nhượng, sẽ âm thầm sắp xếp tốt nhất cuối cùng cho cô ta, nhưng cô ta lại động đến Niệm Niệm..
Đúng là anh không tuyệt tình được như Hạ Tử Tường, không thể bất chấp tất cả như Hạ Tử Tường nhưng cũng không thể cho bất cứ yếu tố nào làm hại đến Niệm Niệm có thể tiếp tục tồn tại được. Không chỉ Ngũ Nhược Thủy mà phía sau còn có cơn sóng dữ dội cường đại hơn nhiều, Ngũ Nhược Thủy so với nó chỉ là hạt cát trong biển mà thôi.
Bỗng nhiên anh rất muốn gặp người ở trong bệnh viện kia, nhìn thấy cô bình an chính là ngày đẹp trời của anh.
Vì thế anh liền nói với Tiểu Đỗ: "Không về cục nữa, đi bệnh viện trước đi."
"Rõ!" Tiểu Đỗ đã sớm muốn khuyên anh không nên bán mạng như vậy nữa, lúc này nhận được mệnh lệnh của anh liền vui vẻ lập tức chuyển hướng.
Lục Hướng Bắc vẫn đang cau có bỗng nhiên lại nghĩ ra gì đó, lấy di động ra gọi vào một số, đầu bên kia vang lên giọng nam trầm: "A lô."
"Anh Thần Viễn, là em đây." Anh hạ giọng nói.
"Thái tử gia à, lại có ý chỉ gì nữa à?" Trác Thần Viễn chế nhạo anh.
"Đừng gọi linh tinh, ngoài Ân Từ ra thì còn ai giám hạ chỉ với anh chứ?"
Trác Thần Viễn cười nói: "Được rồi, nô tài chính là có số phải hiếu kính với hai vị mà, một người là công chúa, một người là thái tử, ngày nào cũng phải hầu hạ thật cẩn thận, có lần nào thái tử gia gọi điện đến mà không hạ chỉ giao nhiệm vụ đâu?"
Lục Hướng Bắc không có tâm trạng lải nhải với anh ta liền nói thẳng: "Anh Thần Viễn, ông già chẳng phải muốn Niệm Niệm đi Bắc kinh chơi sao? Nên sớm nghĩ cách đón cô ấy đi đi, đừng chờ đến mùa xuân nữa! Chơi ở bên đó càng lâu càng tốt!"
"Ồ, lại làm sao vậy?"
"Đừng hỏi nữa, anh nhanh chóng làm cho xong đi!"
"Sao cậu không tự nói với ông già đi?"
Nói đến cái này sắc mặt Lục Hướng Bắc liền trở nên u ám hơn: "Thôi vậy, muốn giúp thì giúp, không giúp thì em sẽ nói với Ân Từ!"
"Được rồi, anh sợ cậu rồi, anh đi nói ngay đây! Nhưng cũng phải được sự đồng ý của mẹ của con cậu thì mới được! Buổi họp báo của Y Niệm sắp đến rồi, anh đánh giá rất cao bọn họ đấy, sau buổi họp báo nhất định sẽ có nhiều đơn hàng lớn, sau đó cô ấy sẽ càng bận hơn! Thôi được rồi, anh sẽ cố gắng vậy! Nhưng không nắm chắc đâu đấy!"
Lời Trác Thần Viễn làm Lục Hướng Bắc chìm vào trầm tư.
Xe ngày càng đến gần bệnh viện, sắp được nhìn thấy con người bướng bỉnh kia rồi nhưng tâm trang trầm tư lại có thêm một tia sáng, trong lòng anh lại suy đoán xem bướng bỉnh nhỏ kia sẽ lại làm trò bướng bỉnh gì với mình đây? Mấy tháng nữa còn có một bướng bỉnh bé nhỏ cùng ra trận nữa, đến lúc đó náo nhiệt phải biết.
Vừa nghĩ khóe môi anh cũng mỉm cười theo.
Tiểu Đỗ lặng lẽ nhìn mà giống như nhìn thấy được ánh sáng mặt trời giữa đám mây đen dày đặc vậy, trái tim bị bóp chặt cũng dần thả lỏng hơn.
Xem ra cục trưởng Lục chỉ khi nhìn thấy vợ trước mới có mặt cười thôi.
Hiệu suất làm việc của Trác Thần Viễn rất nhanh, chuyện Lục Hướng Bắc vừa nói với anh ta nhưng khi anh vừa đặt chân đến phòng bệnh thì Đồng Nhất Niệm đã đang nghe điện thoại từ Bắc Kinh gọi đến rồi.
"Bắc Trác sao lại ốm vậy? Lần trước đến còn rất tốt mà! Là vậy à.. Nhưng bây giờ tôi đang nằm viện.. Dạ.. mấy ngày nữa? Vậy thì để tôi nói với người trong nhà xem.. được ạ.. tạm biệt.."
Khi cô ngắt điện thoại thì phát hiện Lục Hướng Bắc đang đứng trước mặt cũng không thèm để ý đến anh. Lấy tai nghe ra.
"Điện thoại của ai vậy?" Anh cố ý hỏi.
Đồng Nhất Niệm vẫn không để ý đến anh.
Bướng bỉnh như trong dự liệu.
Vì thế anh liền ra hiệu bằng ánh mắt với mẹ Lương, mẹ Lương liền tiến đến hỏi cô: "Niệm Niệm, ai bị ốm vậy?"
Mẹ Lương hỏi chuyện cô không thể lờ đi được: "Là điện thoại gọi từ Bắc Kinh. Anh Trác lần trước đến quán nhà mình ăn cơm còn có ba anh ta nữa, mẹ còn nhớ không? Con gọi ông ấy là bác Trác ấy, ông ấy bị ốm rồi, cảnh vụ của ông ấy gọi điện đến nói là trong lúc ốm vẫn còn nhớ chuyện con đi thăm ông ấy muốn con dạy ông ấy trồng hoa lan, còn nói cái gì mà tiếc nuối lớn nhất đời này của ông ấy là chưa trồng được một bồn hoa lan tử tế nên không muốn mang theo tiếc nuối này đến chết!"
"Ồ, việc này không dễ làm đâu! Niệm Niệm, bản thân con còn đang nằm viện đấy!" Mẹ Lương lo lắng nói.
"Đúng thế, đi tận Bắc Kinh vậy mà cũng nghĩ ra được? Đường xa như vậy, trên đường lại lắc lư, ai dám đảm bảo trên đường đi không có chuyện gì chứ? Đừng nghĩ nữa, không được đi!" Lục Hướng Bắc cũng đen mặt phụ sướng theo.
Tâm lí phản nghịch của Đồng Nhất Niệm tự nhiên lại trỗi dậy, cãi lại anh: "Anh quản được chắc? Tôi thích đi đâu thì đi anh quản được sao? Hơn nữa người ta nói rồi, trên đường sẽ có nhân viên bác sĩ đi cùng để bảo đảm an toàn cho tôi!"
"Vậy cũng không được đi! Bác sĩ nói rồi em phải nằm trên giường dưỡng thai! Nằm trên giường đấy hiểu không hả? Chính là nằm yên trên giường không động đậy, vậy mà em còn muốn đi Bắc Kinh sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ, anh sẽ không đồng ý đâu, em từng nói sẽ làm một người mẹ có trách nhiệm em đã quên rồi sao?" Anh cau mặt cố ý tỏ ra tức giận.
"Người ta cũng không nói là đi ngay, chỉ nói là mấy ngày nữa xem tình hình của tôi rồi tính! Còn cho tôi hỏi ý kiến của bác sĩ nữa, bác sĩ nói có thể đi rồi! Anh là cái thá gì chứ? Sao phải nghe lời anh? Tôi có chỗ nào không có trách nhiệm hả? Người hại tôi chẳng phải là Nhược Nhược của anh sao, anh trước tiên hãy làm tốt một người cha có trách nhiệm đi đã rồi nói!" Cô tức giận đùng đùng, trừng mắt với anh.
Mẹ Lương sợ họ lại cãi nhau liền vội đến giảng hòa: "Được rồi, không cãi nhau nữa, chúng ta nghe lời bác sĩ, nghe lời bác sĩ là được chứ gì?"
Lục Hướng Bắc giả vờ nổi giận quay người đi nhưng khóe mắt lại hiện lên ý cười.
/281
|