Đây là hồ sơ bang xã hội đen lớn nhất Philippines, lão đại là Á Man, biệt hiệu là Lôi Thần, trong ảnh là người Philippines điển hình.
Còn có mấy bức ảnh tay chân đắc lực của hắn, điều làm anh kinh ngạc chính là trong đó có một người đàn ông châu Âu, khoảng ba mươi tuổi, gọi là Harry, biệt hiệu thần súng, nổi tiếng là giảo hoạt, bắn súng rất chuẩn, là tay trái tay phải của Lôi Thần.
Harry.
Anh nhìn kĩ khuôn mặt quen thuộc trong bức ảnh, suy nghĩ lại bay thật xa rồi dần dần lại kéo đến gần đến khoảng thời gian anh còn chưa li hôn với Đồng Nhất Niệm. Quán ba đó, người nhất quyết muốn anh chứng minh là người đàn ông của Đồng Nhất Niệm, còn trách móc anh ở sau lưng anh là một người đàn ông để cho vợ mình say rượu một mình ở quán ba không phải là một người đàn ông tốt.
Trong mắt anh dâng nên nét cười không đo được, lại gặp mặt rồi.
Nhanh chóng xem xong tài liệu rồi tắt máy tính đi vì bức xạ của laptop không tốt cho phụ nữ có thai.
Sau đó anh lại chìm vào suy tư.
Giữa người và việc thường có rất nhiều mối liên hệ nhất định, mối liên hệ này dần dần trở nên rõ ràng. Anh cần bây giờ là một đội ngũ mà có thể tin tưởng tuyệt đối, nhưng một cục công an lớn như vậy anh nên tin tưởng ai đây? Ai là người của ai, vừa mới đến nên còn rất nhiều chuyện anh không nắm được.
Lúc này thật rất muốn hút một điếu thuốc tĩnh tâm suy nghĩ, dường như anh đã có thói quen này, mỗi khi suy nghĩ bị rối loạn bắt buộc phải dựa vào thuốc lá để lấy lại bình tĩnh. Nhưng hôm nay không được, không thể để cô và con trở thành người hút thuốc thụ động được. Vì thế anh chỉ lấy hộp thuốc từ trong tủ rồi rút một điếu đặt lên mũi để ngửi mùi thuốc thôi hi vọng có thể có được hiệu quả như hút thuốc.
Nhưng anh vừa đặt điếu thuốc lên mũi thì một cánh tay vươn ra từ trong chăn cướp lấy thuốc của anh, tiếng nói giận dữ của cô vang lên bên cạnh anh: "Lục Hướng Bắc, anh có trách nhiệm không thế, lại dám để con bị hút thuốc thụ động sao?"
Thật ra trong lòng cô còn có một âm thanh khác: "Sao được chứ, đường huyết thấp mà còn hút thuốc lá!"
Cô tiện tay ném luôn điếu thuốc vào thùng rác, Lục Hướng Bắc mỉm cười, dựa vào gần cô, bên ngoài cửa sổ đã sập tối rồi, ánh tà dương ngoài cửa sổ, chân trời màu đỏ, anh không dám nắm tay cô, chỉ dám nhìn vào tóc cô.
Anh thích cảm giác được cùng cô ngắm hoàng hôn, giống như được cùng cô ngắm thời gian trôi vậy, từ từ đi bên cô đến khi trời tà.
Mong được những buổi đêm yên bình như bài hát, cùng bên nhau mãi mãi.
Nhưng hạnh phúc yên ả này lại bị làm phiền khi ánh đèn điện được bật lên, giọng nói của Hạ Tử Tường vang lên: "Niệm Niệm, sao trời tối rồi còn không bật đèn?"
Sau đó không cần Đồng Nhất Niệm trả lời, tình cảnh trong phòng bệnh đã nói cho anh ta biết rồi.
Có chuyện gì vậy? Sao Lục Hướng Bắc lại nằm cùng cô? Hơn nữa còn không mặc áo? Tư duy của anh ta không thể không suy nghĩ phía dưới chăn bị Lục Hướng Bắc che đi kia là như thế nào.
Trong lòng cô cũng tức nghẹn.
Đồng Nhất Niệm thấy Hạ Tử Tường đi vào mới nhớ ra anh ta nói buổi tối sẽ đến, nhưng Lục Hướng Bắc ở đây được coi là chuyện gì đây.
"Hạ Nhị.." Cô cười chào hỏi, sau đó nhìn sang Lục Hướng Bắc nói nhỏ: "Anh mau đứng dậy ra ngoài cho tôi!"
Lục Hướng Bắc bắt lấy tay cô trong chăn, cũng nhỏ giọng cười: "Em xác định để anh rời đi lúc này sao?"
Nói xong tay anh bắt lấy tay cô di chuyển đến vị trí nào đó.
Đồng Nhất Niệm nhất thời cứng người, mặt còn đỏ hơn cả mặt trời tà lúc nãy ngoài cửa sổ, tay cô đang bắt lấy cái gì của anh vậy chứ? Sao cô lại quên mất là anh ngoài một cái khăn tắm ra thì không mặc gì cả, mà bây giờ cái khăn tắm kia cũng không biết đã đi đằng nào rồi.
Dù như vậy cô cũng không dám động đậy lung tung, nếu như cô giằng co thì Hạ Tử Tường không biết sẽ nghĩ thế nào về chuyện trong chăn nữa.
Cô vô cùng hối hận!
Thời cổ có câu chuyện về Đông Quách tiên sinh và sói, sau này lại có chuyện về người nông dân và rắn, sao Đồng Nhất Niệm cô lại có thể quên sạch sẽ lịch sử có thật trong sách vở và sự dạy dỗ của thầy cô giáo vậy chứ?
Lục Hướng Bắc này chính là một con sói muốn lột da người, trên đầu còn đội một con rắn có chữ sắc nữa!
Cô phải bị lừa bao nhiêu lần thì mới nhớ bài học đây!
Cô thật ghét bản thân đã nhất thời mềm lòng.
Trong lòng căm ghét nên tay cũng dùng sức hơn, thật đáng chết hay là dứt khoát huỷ luôn cái thứ gây họa này đi! Giải quyết dứt khoát một lần luôn!
Nhưng trên thế giới này lại có người mặt dày vô sỉ như vậy đấy! Ở trước mặt người ngoài mà anh lại hét lớn: "A, Niệm Niệm, em nhẹ tay chút!"
Đầu Đồng Nhất Niệm như nổ ầm ầm, cô cảm thấy bản thân có thể chui xuống hố rồi.
Vội bỏ tay ra, mặt cô đỏ bừng đã nói lên tất cả.
Ánh mắt của Hạ Tử Tường rất sắc bén, không chỉ mặt cô đỏ bừng rất rõ mà chăn ở vị trí giữa hai đùi của Lục Hướng Bắc cũng hơi động nên anh ta biết ngay trong chăn đã xảy ra chuyện gì.
Dù anh ta là Hạ Nhị thì cũng không thể tiếp tục ra vẻ bình tĩnh được nữa, nụ cười có chút miễn cưỡng, đặt bình canh trong tay xuống, nói với Đồng Nhất Niệm: "Đây là canh chị anh hầm, rất tốt cho phụ nữ có thai, anh đặt ở đây, em lát nữa hay bây giờ uống luôn?"
Bây giờ sao? Đừng nên mất mặt thêm nữa thì hơn, bây giờ Lục Hướng Bắc đang nằm bên cạnh cô, còn đang cởi trần, không biết bây giờ mà uống canh này thì anh lại nghĩ ra trò gì tiếp nữa.
"Hay cứ.. Để đó đi! Lát nữa em uống! Cám ơn anh, cũng cám ơn chị anh nữa!" Cô ngồi không dám động đậy lung tung.
Nhất thời bầu không khí trong phòng trở nên ngượng ngùng, Hạ Tử Tường và Đồng Nhất Niệm không biết nên nói gì, người duy nhất thản nhiên là Lục Hướng Bắc.
"Đúng là phải cám ơn cậu hai Hạ đã quan tâm đến Niệm Niệm như vậy, lại lo lắng cho con tôi nữa, không biết nên nói gì mới đúng nữa!" Ngữ khí của anh rõ ràng là vẻ con là con của tôi, vợ cũng nên để tôi bảo vệ là được rồi.
Hạ Tử Tường ra vẻ cười mấy tiếng: "Đâu có, đâu có, tôi và Niệm Niệm đã quen biết nhiều năm, đây cũng là điều nên làm!"
"Không không không, cậu hai Hạ nói như vậy làm tôi lại càng ngại đó, con là con tôi sao có thể để anh phải phí tâm sức chứ! Còn có phí nằm viện của Niệm Niệm cũng là anh trả nhỉ, tôi đã để bảo mẫu nộp số tiền đặt trước rồi, sau này không cần làm phiền cậu hai Hạ nộp nữa đâu, còn về khoản tiền thuốc trước đây tôi sẽ chuyển khoản trực tiếp vào tài khoản của anh!" Trước đây Đồng thị và nhà họ Hạ có qua lại nên tài vụ có số tài khoản của đôi bên.
Lục Hướng Bắc ra vẻ nhởn nhơ nhưng trong lòng lại đang tức nghẹn, con trai của anh, vợ của anh dựa vào đâu mà để người khác trả chi phí chứ?
Nếu như lúc này Hạ Tử Tường nói không cần thì rõ ràng là có vẻ vô lí, đúng thật là quan hệ của anh ta và Đồng Nhất Niệm chưa đến mức trả tiền phí bệnh viện cho Đồng Nhất Niệm, đây có phải là đang nhắc nhở anh ta nên cố gắng hơn không?
Rõ ràng là anh ta hôm nay có tiếp tục đứng ở đây thì cũng không kiếm được lợi ích gì vì thế vẫn nên là lấy lui làm tiến, rời đi một cách có phong độ thì hơn.
Vì vậy anh ta liền cười ôn hòa với Đồng Nhất Niệm: "Niệm Niệm, anh còn có chuyện, ngày mai lại đến thăm em, lát nữa ngoan ngoãn uống hết canh đi nhé!"
Giọng điệu nói chuyện với cô của anh ta vẫn đầy vẻ chiều chuộng nhưng trong lòng anh ta lại không chắc chắn. Nếu như cho rằng Đồng Nhất Niệm lại có thể nhanh chóng như vậy trùng phùng với Lục Hướng Bắc thì hình như không có khả năng lắm. Tuy không thể giải thích tại sao Lục Hướng Bắc lại nằm trên giường của Đồng Nhất Niệm nhưng có một điều có thể khẳng định là dù lúc này Lục Hướng Bắc có cởi trần hay không thì cũng không thể có chuyện gì thực sự xảy ra giữa bọn họ được bởi vì cơ thể Đồng Nhất Niệm không cho phép.
Tuy cảnh này làm anh ta buồn nhưng lí trí của anh ta vẫn còn không đến nỗi không nghĩ ra được, nhưng điều này cũng cho anh ta biết đối thủ mạnh như Lục Hướng Bắc này còn khó đối phó hơn là tưởng tượng! Nhưng chỉ cần Đồng Nhất Niệm còn chưa tái hôn với Lục Hướng Bắc thì anh ta sẽ không từ bỏ!
"Dạ.." Đồng Nhất Niệm ngẩng đầu nhìn anh ta cười, tuy vẻ mặt ngại ngùng nhưng có thể nhìn ra hình như là vẻ mặt không biết làm gì được.
Hạ Tử Tường lại được vẻ mặt bất lực này của cô cổ vũ, xem ra suy đoán của anh ta không sai, cảnh ngày hôm nay anh ta nhìn thấy nhất định là Đồng Nhất Niệm có chỗ khó nói.
Vì thế nụ cười của anh ta lại rõ ràng hơn: "Anh đi trước đây, em nghỉ ngơi cho tốt!"
"Tạm biệt!" Đồng Nhất Niệm không động đậy nhìn tiễn anh ta rời đi.
Cửa phòng bệnh vừa đóng lại, Đồng Nhất Niệm liền bắt đầu nổi giận với Lục Hướng Bắc: "Lục Hướng Bắc, anh cố ý phải không?"
"Cái gì mà cố ý?" Anh vẫn tỏ ra vô tội không liên quan gì đến mình.
"Anh muốn hại chết tôi à! Nếu biết trước thì đã không đồng tình với anh rồi, cút về phòng của anh đi! Tôi thật sự nghi ngờ buổi chiều có phải là anh giả vờ ngủ để cố bám lấy chỗ này không chịu đi không nữa? Hay là anh vốn là giả vờ bị ốm để lấy sự đồng tình thương hại của tôi? Tóm lại, anh bây giờ đã tỉnh rồi thì lập tức cút đi cho tôi!" Cô tức giận nói.
Lục Hướng Bắc tỏ vẻ đáng thương nhìn cô: "Anh đi sao? Anh đi thế nào đây? Lẽ nào muốn anh cuốn chăn đi?"
"Tuỳ anh, trần chuồng cũng được! Bọc chăn cũng được! Anh muốn sao cũng được, đừng có ở đây làm đau mắt tôi nữa là được!" Cô lật chăn lên muốn đuổi anh đi.
Nhưng lập tức ngơ người như gà gỗ, chỗ nào đó của anh đang ngẩng cao đầu hướng về cô hành lễ.
Đúng là đáng chết!
Cô tự thuyết phục bản thân nhất định phải khắc phục tâm lí xấu hổ của mình, đừng có vừa nhìn thấy bộ phận đáng xấu hổ kia của anh liền không biết làm gì, vì thế cô bình tĩnh chỉ về phía cửa: "Bây giờ, ra ngoài."
Anh không xấu hổ mà còn chậm rãi nói: "Anh cũng không ngại trần chuồng nhưng bác sĩ y tá nhìn thấy anh như này đi từ chỗ này ra thì sẽ nghĩ thế nào chứ? Sẽ cho rằng chúng ta đã làm gì đó mất!"
Cô biết Lục Hướng Bắc là đang cố ý nói như vậy, anh sao có thể đi ra ngoài như thế này chứ? Chỉ là muốn tiếp tục bám lại chỗ này mà thôi!
Nhưng anh cứ trần chuồng như vậy ở chỗ này thì cô đúng là không làm gì được anh, cô đến hơi dùng sức cũng không dám.
Biết trước thì đã không sợ mất mặt để Hạ Tử Tường ném anh ra ngoài rồi!
Nhưng.. Đó không phải là cô, cô không thể mất mặt mũi được.
Lúc này Hạ Tử Tường nhìn lén ở bên ngoài đang mỉm cười, thông qua khe cửa chưa đóng chặt anh ta đã hiểu được chân tướng sự việc, thì ra Lục Hướng Bắc và cô không có gì cả.
Còn có mấy bức ảnh tay chân đắc lực của hắn, điều làm anh kinh ngạc chính là trong đó có một người đàn ông châu Âu, khoảng ba mươi tuổi, gọi là Harry, biệt hiệu thần súng, nổi tiếng là giảo hoạt, bắn súng rất chuẩn, là tay trái tay phải của Lôi Thần.
Harry.
Anh nhìn kĩ khuôn mặt quen thuộc trong bức ảnh, suy nghĩ lại bay thật xa rồi dần dần lại kéo đến gần đến khoảng thời gian anh còn chưa li hôn với Đồng Nhất Niệm. Quán ba đó, người nhất quyết muốn anh chứng minh là người đàn ông của Đồng Nhất Niệm, còn trách móc anh ở sau lưng anh là một người đàn ông để cho vợ mình say rượu một mình ở quán ba không phải là một người đàn ông tốt.
Trong mắt anh dâng nên nét cười không đo được, lại gặp mặt rồi.
Nhanh chóng xem xong tài liệu rồi tắt máy tính đi vì bức xạ của laptop không tốt cho phụ nữ có thai.
Sau đó anh lại chìm vào suy tư.
Giữa người và việc thường có rất nhiều mối liên hệ nhất định, mối liên hệ này dần dần trở nên rõ ràng. Anh cần bây giờ là một đội ngũ mà có thể tin tưởng tuyệt đối, nhưng một cục công an lớn như vậy anh nên tin tưởng ai đây? Ai là người của ai, vừa mới đến nên còn rất nhiều chuyện anh không nắm được.
Lúc này thật rất muốn hút một điếu thuốc tĩnh tâm suy nghĩ, dường như anh đã có thói quen này, mỗi khi suy nghĩ bị rối loạn bắt buộc phải dựa vào thuốc lá để lấy lại bình tĩnh. Nhưng hôm nay không được, không thể để cô và con trở thành người hút thuốc thụ động được. Vì thế anh chỉ lấy hộp thuốc từ trong tủ rồi rút một điếu đặt lên mũi để ngửi mùi thuốc thôi hi vọng có thể có được hiệu quả như hút thuốc.
Nhưng anh vừa đặt điếu thuốc lên mũi thì một cánh tay vươn ra từ trong chăn cướp lấy thuốc của anh, tiếng nói giận dữ của cô vang lên bên cạnh anh: "Lục Hướng Bắc, anh có trách nhiệm không thế, lại dám để con bị hút thuốc thụ động sao?"
Thật ra trong lòng cô còn có một âm thanh khác: "Sao được chứ, đường huyết thấp mà còn hút thuốc lá!"
Cô tiện tay ném luôn điếu thuốc vào thùng rác, Lục Hướng Bắc mỉm cười, dựa vào gần cô, bên ngoài cửa sổ đã sập tối rồi, ánh tà dương ngoài cửa sổ, chân trời màu đỏ, anh không dám nắm tay cô, chỉ dám nhìn vào tóc cô.
Anh thích cảm giác được cùng cô ngắm hoàng hôn, giống như được cùng cô ngắm thời gian trôi vậy, từ từ đi bên cô đến khi trời tà.
Mong được những buổi đêm yên bình như bài hát, cùng bên nhau mãi mãi.
Nhưng hạnh phúc yên ả này lại bị làm phiền khi ánh đèn điện được bật lên, giọng nói của Hạ Tử Tường vang lên: "Niệm Niệm, sao trời tối rồi còn không bật đèn?"
Sau đó không cần Đồng Nhất Niệm trả lời, tình cảnh trong phòng bệnh đã nói cho anh ta biết rồi.
Có chuyện gì vậy? Sao Lục Hướng Bắc lại nằm cùng cô? Hơn nữa còn không mặc áo? Tư duy của anh ta không thể không suy nghĩ phía dưới chăn bị Lục Hướng Bắc che đi kia là như thế nào.
Trong lòng cô cũng tức nghẹn.
Đồng Nhất Niệm thấy Hạ Tử Tường đi vào mới nhớ ra anh ta nói buổi tối sẽ đến, nhưng Lục Hướng Bắc ở đây được coi là chuyện gì đây.
"Hạ Nhị.." Cô cười chào hỏi, sau đó nhìn sang Lục Hướng Bắc nói nhỏ: "Anh mau đứng dậy ra ngoài cho tôi!"
Lục Hướng Bắc bắt lấy tay cô trong chăn, cũng nhỏ giọng cười: "Em xác định để anh rời đi lúc này sao?"
Nói xong tay anh bắt lấy tay cô di chuyển đến vị trí nào đó.
Đồng Nhất Niệm nhất thời cứng người, mặt còn đỏ hơn cả mặt trời tà lúc nãy ngoài cửa sổ, tay cô đang bắt lấy cái gì của anh vậy chứ? Sao cô lại quên mất là anh ngoài một cái khăn tắm ra thì không mặc gì cả, mà bây giờ cái khăn tắm kia cũng không biết đã đi đằng nào rồi.
Dù như vậy cô cũng không dám động đậy lung tung, nếu như cô giằng co thì Hạ Tử Tường không biết sẽ nghĩ thế nào về chuyện trong chăn nữa.
Cô vô cùng hối hận!
Thời cổ có câu chuyện về Đông Quách tiên sinh và sói, sau này lại có chuyện về người nông dân và rắn, sao Đồng Nhất Niệm cô lại có thể quên sạch sẽ lịch sử có thật trong sách vở và sự dạy dỗ của thầy cô giáo vậy chứ?
Lục Hướng Bắc này chính là một con sói muốn lột da người, trên đầu còn đội một con rắn có chữ sắc nữa!
Cô phải bị lừa bao nhiêu lần thì mới nhớ bài học đây!
Cô thật ghét bản thân đã nhất thời mềm lòng.
Trong lòng căm ghét nên tay cũng dùng sức hơn, thật đáng chết hay là dứt khoát huỷ luôn cái thứ gây họa này đi! Giải quyết dứt khoát một lần luôn!
Nhưng trên thế giới này lại có người mặt dày vô sỉ như vậy đấy! Ở trước mặt người ngoài mà anh lại hét lớn: "A, Niệm Niệm, em nhẹ tay chút!"
Đầu Đồng Nhất Niệm như nổ ầm ầm, cô cảm thấy bản thân có thể chui xuống hố rồi.
Vội bỏ tay ra, mặt cô đỏ bừng đã nói lên tất cả.
Ánh mắt của Hạ Tử Tường rất sắc bén, không chỉ mặt cô đỏ bừng rất rõ mà chăn ở vị trí giữa hai đùi của Lục Hướng Bắc cũng hơi động nên anh ta biết ngay trong chăn đã xảy ra chuyện gì.
Dù anh ta là Hạ Nhị thì cũng không thể tiếp tục ra vẻ bình tĩnh được nữa, nụ cười có chút miễn cưỡng, đặt bình canh trong tay xuống, nói với Đồng Nhất Niệm: "Đây là canh chị anh hầm, rất tốt cho phụ nữ có thai, anh đặt ở đây, em lát nữa hay bây giờ uống luôn?"
Bây giờ sao? Đừng nên mất mặt thêm nữa thì hơn, bây giờ Lục Hướng Bắc đang nằm bên cạnh cô, còn đang cởi trần, không biết bây giờ mà uống canh này thì anh lại nghĩ ra trò gì tiếp nữa.
"Hay cứ.. Để đó đi! Lát nữa em uống! Cám ơn anh, cũng cám ơn chị anh nữa!" Cô ngồi không dám động đậy lung tung.
Nhất thời bầu không khí trong phòng trở nên ngượng ngùng, Hạ Tử Tường và Đồng Nhất Niệm không biết nên nói gì, người duy nhất thản nhiên là Lục Hướng Bắc.
"Đúng là phải cám ơn cậu hai Hạ đã quan tâm đến Niệm Niệm như vậy, lại lo lắng cho con tôi nữa, không biết nên nói gì mới đúng nữa!" Ngữ khí của anh rõ ràng là vẻ con là con của tôi, vợ cũng nên để tôi bảo vệ là được rồi.
Hạ Tử Tường ra vẻ cười mấy tiếng: "Đâu có, đâu có, tôi và Niệm Niệm đã quen biết nhiều năm, đây cũng là điều nên làm!"
"Không không không, cậu hai Hạ nói như vậy làm tôi lại càng ngại đó, con là con tôi sao có thể để anh phải phí tâm sức chứ! Còn có phí nằm viện của Niệm Niệm cũng là anh trả nhỉ, tôi đã để bảo mẫu nộp số tiền đặt trước rồi, sau này không cần làm phiền cậu hai Hạ nộp nữa đâu, còn về khoản tiền thuốc trước đây tôi sẽ chuyển khoản trực tiếp vào tài khoản của anh!" Trước đây Đồng thị và nhà họ Hạ có qua lại nên tài vụ có số tài khoản của đôi bên.
Lục Hướng Bắc ra vẻ nhởn nhơ nhưng trong lòng lại đang tức nghẹn, con trai của anh, vợ của anh dựa vào đâu mà để người khác trả chi phí chứ?
Nếu như lúc này Hạ Tử Tường nói không cần thì rõ ràng là có vẻ vô lí, đúng thật là quan hệ của anh ta và Đồng Nhất Niệm chưa đến mức trả tiền phí bệnh viện cho Đồng Nhất Niệm, đây có phải là đang nhắc nhở anh ta nên cố gắng hơn không?
Rõ ràng là anh ta hôm nay có tiếp tục đứng ở đây thì cũng không kiếm được lợi ích gì vì thế vẫn nên là lấy lui làm tiến, rời đi một cách có phong độ thì hơn.
Vì vậy anh ta liền cười ôn hòa với Đồng Nhất Niệm: "Niệm Niệm, anh còn có chuyện, ngày mai lại đến thăm em, lát nữa ngoan ngoãn uống hết canh đi nhé!"
Giọng điệu nói chuyện với cô của anh ta vẫn đầy vẻ chiều chuộng nhưng trong lòng anh ta lại không chắc chắn. Nếu như cho rằng Đồng Nhất Niệm lại có thể nhanh chóng như vậy trùng phùng với Lục Hướng Bắc thì hình như không có khả năng lắm. Tuy không thể giải thích tại sao Lục Hướng Bắc lại nằm trên giường của Đồng Nhất Niệm nhưng có một điều có thể khẳng định là dù lúc này Lục Hướng Bắc có cởi trần hay không thì cũng không thể có chuyện gì thực sự xảy ra giữa bọn họ được bởi vì cơ thể Đồng Nhất Niệm không cho phép.
Tuy cảnh này làm anh ta buồn nhưng lí trí của anh ta vẫn còn không đến nỗi không nghĩ ra được, nhưng điều này cũng cho anh ta biết đối thủ mạnh như Lục Hướng Bắc này còn khó đối phó hơn là tưởng tượng! Nhưng chỉ cần Đồng Nhất Niệm còn chưa tái hôn với Lục Hướng Bắc thì anh ta sẽ không từ bỏ!
"Dạ.." Đồng Nhất Niệm ngẩng đầu nhìn anh ta cười, tuy vẻ mặt ngại ngùng nhưng có thể nhìn ra hình như là vẻ mặt không biết làm gì được.
Hạ Tử Tường lại được vẻ mặt bất lực này của cô cổ vũ, xem ra suy đoán của anh ta không sai, cảnh ngày hôm nay anh ta nhìn thấy nhất định là Đồng Nhất Niệm có chỗ khó nói.
Vì thế nụ cười của anh ta lại rõ ràng hơn: "Anh đi trước đây, em nghỉ ngơi cho tốt!"
"Tạm biệt!" Đồng Nhất Niệm không động đậy nhìn tiễn anh ta rời đi.
Cửa phòng bệnh vừa đóng lại, Đồng Nhất Niệm liền bắt đầu nổi giận với Lục Hướng Bắc: "Lục Hướng Bắc, anh cố ý phải không?"
"Cái gì mà cố ý?" Anh vẫn tỏ ra vô tội không liên quan gì đến mình.
"Anh muốn hại chết tôi à! Nếu biết trước thì đã không đồng tình với anh rồi, cút về phòng của anh đi! Tôi thật sự nghi ngờ buổi chiều có phải là anh giả vờ ngủ để cố bám lấy chỗ này không chịu đi không nữa? Hay là anh vốn là giả vờ bị ốm để lấy sự đồng tình thương hại của tôi? Tóm lại, anh bây giờ đã tỉnh rồi thì lập tức cút đi cho tôi!" Cô tức giận nói.
Lục Hướng Bắc tỏ vẻ đáng thương nhìn cô: "Anh đi sao? Anh đi thế nào đây? Lẽ nào muốn anh cuốn chăn đi?"
"Tuỳ anh, trần chuồng cũng được! Bọc chăn cũng được! Anh muốn sao cũng được, đừng có ở đây làm đau mắt tôi nữa là được!" Cô lật chăn lên muốn đuổi anh đi.
Nhưng lập tức ngơ người như gà gỗ, chỗ nào đó của anh đang ngẩng cao đầu hướng về cô hành lễ.
Đúng là đáng chết!
Cô tự thuyết phục bản thân nhất định phải khắc phục tâm lí xấu hổ của mình, đừng có vừa nhìn thấy bộ phận đáng xấu hổ kia của anh liền không biết làm gì, vì thế cô bình tĩnh chỉ về phía cửa: "Bây giờ, ra ngoài."
Anh không xấu hổ mà còn chậm rãi nói: "Anh cũng không ngại trần chuồng nhưng bác sĩ y tá nhìn thấy anh như này đi từ chỗ này ra thì sẽ nghĩ thế nào chứ? Sẽ cho rằng chúng ta đã làm gì đó mất!"
Cô biết Lục Hướng Bắc là đang cố ý nói như vậy, anh sao có thể đi ra ngoài như thế này chứ? Chỉ là muốn tiếp tục bám lại chỗ này mà thôi!
Nhưng anh cứ trần chuồng như vậy ở chỗ này thì cô đúng là không làm gì được anh, cô đến hơi dùng sức cũng không dám.
Biết trước thì đã không sợ mất mặt để Hạ Tử Tường ném anh ra ngoài rồi!
Nhưng.. Đó không phải là cô, cô không thể mất mặt mũi được.
Lúc này Hạ Tử Tường nhìn lén ở bên ngoài đang mỉm cười, thông qua khe cửa chưa đóng chặt anh ta đã hiểu được chân tướng sự việc, thì ra Lục Hướng Bắc và cô không có gì cả.
/281
|