Nhưng bây giờ cô nên làm như thế nào đây?
Trong quá trình đi từ khu thư ký đến văn phòng của mình cô luốn nghĩ đến vấn đề ấy nhưng lại rất mờ mịt. Như lời của Giai Mi đã nói, cho dù cô là người chết cũng cần thể diện nên sống phải chịu tội, như vậy không đúng sao? Cô thầm cười bản thân.
Ngồi trước bàn làm việc, cô không thể nhịn được nữa. Cô cần biết Ngũ Nhược Thủy là ai? Cô không thể dương mắt lên nhìn chồng mình đưa tình nhân vào văn phòng mà không quản được! Hay là gọi điện cho giám đốc nhân sự hỏi, như vậy là có thể biết được nhưng cô lại càng mất mặt hơn. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là trực tiếp đi hỏi Lục Hướng Bắc là tốt nhất! Cô là giám đốc bộ phận thư ký có quyền biết sự tình của thư ký mới đến chứ?Hỏi điều này không có nghĩa là để ý tên họ Lục đó! Cô tự nói với mình như vậy, coi như tinh thần AQ* đi.
*AQ là nhân vật làm nên tên tuổi của nhà văn Lỗ Tấn của Trung Quốc. Đại diện cho tính cách của AQ là phép thắng lợi tinh thần, thua nhưng tự cho là mình thắng, dốt nhưng tự cho là mình khôn, đểu giả nhưng tự cho là mình tốt bụng.
Nhìn màn hình máy tính mới phát hiện avatar của Lục Hướng Bắc đang sáng, rất tốt, để cô bắt được một lần!
Nhớ mãi không quên: Mượn cớ tăng ca, thì ra Lục tổng cũng đang chat QQ.
Ngữ khí của cô không hề mỉa mai.
Lục Hướng Bắc: (biểu tượng mặt cười)
Anh chính là như vậy, trước nay không bao giờ giải thích.
Nhớ mãi không quên: Quyết định của tổng giám đốc Luc, cấp dưới vốn không nên hỏi nhưng Ngũ Nhược Thủy là người thuộc bộ phận thư ký của tôi, tôi có thể xem tư liệu của cô ấy không?
Sau khi gửi đi những lời này tim cô đập thình thịch, sợ Lục Hướng Bắc sẽ cười câu nói của mình.
Tuy nhiên, bên đó mãi không có trả lời, đến khi cô chờ đến mất kiên nhẫn muốn gửi tin đi thì mới trả lời.
Lục Hướng Bắc: Anh tưởng là... em sẽ không hỏi anh cơ!
Đồng Nhất Niệm nhìn dấu ba chấm giữa câu, cô đã tưởng tượng đến ngữ khí của Lục Hướng Bắc khi nói câu này. Một lần lại một lần, nghĩ đi nghĩ lại, giống như Lục Hướng Bắc đang ở trước mặt cô vậy, dùng đôi mắt như nước nhìn chằm chằm cô, sau đó nhẹ nhàng, cẩn thận nói ra câu này làm tim cô lại đau trở lại.
Rõ ràng là một câu nói đơn giản như thế nhưng lại khiến đau đến mức muốn khóc. Nếu như nói trên thế giới này có ai biết Đồng Nhất Niệm cô là người yếu đuối đến cấp nào thì người này, không ai khác chính là máy tính. Giống như cô bây giờ, không cần ngụy trang, không cần kiểu cách, muốn khóc là nước mắt sẽ tự rơi xuống bàn phím ngay. Chỉ khi đối diện với máy tính thì cô mới như vậy. Nhiều lúc cô thật muốn cảm ơn cái máy tính này.
Cô không đánh chữ nữa mà yên lặng ngồi chờ những lời nố tiếp theo. Nhưng lại không có lời nói tiếp theo, cô nhìn avatar của anh tối lại, lòng bỗng nhiên trống rỗng. Lục Hướng Bắc! Cô đập bàn đứng dậy, nắm chặt tay, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô.
Tuy nhiên khi cô đang tức giận đùng đùng thì cửa văn phòng cô bỗng nhiên mở ra, Lục Hướng Bắc đang đi về phía cô. Sau khi bị bất ngờ như vậy, cô liền vội vàng lau nước mắt trên mặt và trên bàn phím đi. Khi lau xong thì Lục Hướng Bắc đã đi đến trước mặt cô.
Bối rối...
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nước mắt của cô. Cùng với sự kinh ngạc thì anh nhanh chóng đi qua bàn đến trước mặt cô, ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Nhược Nhược là... em gái của bạn anh, cậu ấy nhờ anh chăm sóc, thật sự không có gì mà!”
Anh thật sự cho rằng cô khóc là vì anh sao? Cô ở trong lòng anh cắn móng tay, lập tức ngụy biện: “Tôi chat đến khóc thôi! Là chat với Thẩm Khang Kỳ...”
********
Hết chương 24
Ps: Hai ngày tới sẽ không có chương mới nha mọi người. Mình mệt quá rồi, phải nghỉ ngơi đã Đăng bởi: admin
Trong quá trình đi từ khu thư ký đến văn phòng của mình cô luốn nghĩ đến vấn đề ấy nhưng lại rất mờ mịt. Như lời của Giai Mi đã nói, cho dù cô là người chết cũng cần thể diện nên sống phải chịu tội, như vậy không đúng sao? Cô thầm cười bản thân.
Ngồi trước bàn làm việc, cô không thể nhịn được nữa. Cô cần biết Ngũ Nhược Thủy là ai? Cô không thể dương mắt lên nhìn chồng mình đưa tình nhân vào văn phòng mà không quản được! Hay là gọi điện cho giám đốc nhân sự hỏi, như vậy là có thể biết được nhưng cô lại càng mất mặt hơn. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là trực tiếp đi hỏi Lục Hướng Bắc là tốt nhất! Cô là giám đốc bộ phận thư ký có quyền biết sự tình của thư ký mới đến chứ?Hỏi điều này không có nghĩa là để ý tên họ Lục đó! Cô tự nói với mình như vậy, coi như tinh thần AQ* đi.
*AQ là nhân vật làm nên tên tuổi của nhà văn Lỗ Tấn của Trung Quốc. Đại diện cho tính cách của AQ là phép thắng lợi tinh thần, thua nhưng tự cho là mình thắng, dốt nhưng tự cho là mình khôn, đểu giả nhưng tự cho là mình tốt bụng.
Nhìn màn hình máy tính mới phát hiện avatar của Lục Hướng Bắc đang sáng, rất tốt, để cô bắt được một lần!
Nhớ mãi không quên: Mượn cớ tăng ca, thì ra Lục tổng cũng đang chat QQ.
Ngữ khí của cô không hề mỉa mai.
Lục Hướng Bắc: (biểu tượng mặt cười)
Anh chính là như vậy, trước nay không bao giờ giải thích.
Nhớ mãi không quên: Quyết định của tổng giám đốc Luc, cấp dưới vốn không nên hỏi nhưng Ngũ Nhược Thủy là người thuộc bộ phận thư ký của tôi, tôi có thể xem tư liệu của cô ấy không?
Sau khi gửi đi những lời này tim cô đập thình thịch, sợ Lục Hướng Bắc sẽ cười câu nói của mình.
Tuy nhiên, bên đó mãi không có trả lời, đến khi cô chờ đến mất kiên nhẫn muốn gửi tin đi thì mới trả lời.
Lục Hướng Bắc: Anh tưởng là... em sẽ không hỏi anh cơ!
Đồng Nhất Niệm nhìn dấu ba chấm giữa câu, cô đã tưởng tượng đến ngữ khí của Lục Hướng Bắc khi nói câu này. Một lần lại một lần, nghĩ đi nghĩ lại, giống như Lục Hướng Bắc đang ở trước mặt cô vậy, dùng đôi mắt như nước nhìn chằm chằm cô, sau đó nhẹ nhàng, cẩn thận nói ra câu này làm tim cô lại đau trở lại.
Rõ ràng là một câu nói đơn giản như thế nhưng lại khiến đau đến mức muốn khóc. Nếu như nói trên thế giới này có ai biết Đồng Nhất Niệm cô là người yếu đuối đến cấp nào thì người này, không ai khác chính là máy tính. Giống như cô bây giờ, không cần ngụy trang, không cần kiểu cách, muốn khóc là nước mắt sẽ tự rơi xuống bàn phím ngay. Chỉ khi đối diện với máy tính thì cô mới như vậy. Nhiều lúc cô thật muốn cảm ơn cái máy tính này.
Cô không đánh chữ nữa mà yên lặng ngồi chờ những lời nố tiếp theo. Nhưng lại không có lời nói tiếp theo, cô nhìn avatar của anh tối lại, lòng bỗng nhiên trống rỗng. Lục Hướng Bắc! Cô đập bàn đứng dậy, nắm chặt tay, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô.
Tuy nhiên khi cô đang tức giận đùng đùng thì cửa văn phòng cô bỗng nhiên mở ra, Lục Hướng Bắc đang đi về phía cô. Sau khi bị bất ngờ như vậy, cô liền vội vàng lau nước mắt trên mặt và trên bàn phím đi. Khi lau xong thì Lục Hướng Bắc đã đi đến trước mặt cô.
Bối rối...
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nước mắt của cô. Cùng với sự kinh ngạc thì anh nhanh chóng đi qua bàn đến trước mặt cô, ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Nhược Nhược là... em gái của bạn anh, cậu ấy nhờ anh chăm sóc, thật sự không có gì mà!”
Anh thật sự cho rằng cô khóc là vì anh sao? Cô ở trong lòng anh cắn móng tay, lập tức ngụy biện: “Tôi chat đến khóc thôi! Là chat với Thẩm Khang Kỳ...”
********
Hết chương 24
Ps: Hai ngày tới sẽ không có chương mới nha mọi người. Mình mệt quá rồi, phải nghỉ ngơi đã Đăng bởi: admin
/281
|