Cái gì? Đồng Nhất Niệm sắp bị Di Đóa làm cho phát điên rồi! Đây đúng là bạn bè mà, lúc quan trọng luôn dùng để bán đứng!
"Niệm Niệm.." Di Đóa tỏ vẻ đáng thương dưới cái nhìn của Đồng Nhất Niệm.
"Cậu phải hiểu rõ bây giờ anh ấy không còn là phó tổng của cậu nữa! Mình mới là cổ đông lớn nhất của Y Niệm!" Cô kéo tay Di Đóa, nói một cách hung dữ bên tai cô ấy, cô thật sự nghi ngờ Di Đóa có phải làm cấp dưới của Lục Hướng Bắc lâu rồi nên đã thành thói quen rồi hay không, luôn nghe theo lời Lục Hướng Bắc!
"Nhưng.. mình.. thật sự không thuê nữa đâu.. Mình còn có việc nên đi trước đây.." Di Đóa vậy mà muốn bỏ của chạy lấy người.
"Không được!" Đồng Nhất Niệm cố gắng kéo tay Di Đóa, ra lệnh cho cô ấy ngồi xuống cạnh mình. Trên thế giới này lại có người bạn như vậy sao? Còn cái gì mà chị em chứ! Ngày nào đó cô bị Di Đóa bán đi chắc vẫn còn giúp Di Đóa đếm tiền cũng nên!
Lục Hướng Bắc lúc này nhẹ nhàng đứng dậy, trong mắt dường như có một nụ cười kiên định đi vào trong thư phòng, khi quay lại trong tay cầm theo mấy tờ giấy A4, khách khí đặt xuống trước mặt cô.
Đồng Nhất Niệm cau mày nhìn thì thấy là hợp đồng thuê nhà.
Anh đã chuẩn bị trước hết rồi sao? Bắt buộc muốn thuê nhà này trong khi còn chưa hỏi chủ nhà là cô sao?
Được thôi, cô thật sự không muốn nổi giận nhưng Lục Hướng Bắc vẫn luôn có cái bản lĩnh này, luôn làm cho cô nổi giận!
Trong phổi cô tức giận đến muốn nổ tung, ra sức nhịn xuống, ưu nhã đọc hợp đồng kia, hai tay hơi miết, sau đó xé từ giữa ra: "Cục trưởng Lục, tôi không cho thuê!"
Anh thâm ý nhìn cô, sau đó ngồi xuống, than nhẹ lắc đầu: "Cô Lục, tôi chỉ có thể nói là tôi rất thất vọng."
"Anh có ý gì?" Đồng Nhất Niệm nhất thời bị thái độ của anh làm cho mê hoặc.
Còn anh vẫn giữ dáng vẻ như đang làm việc ở phòng làm việc: "Tôi cứ tưởng rằng cô Lục đã trở thành cổ đông lớn nhất của Y Niệm thì sẽ không còn tính cách trẻ con nữa nhưng xem ra là vẫn chưa trưởng thành rồi."
Đồng Nhất Niệm không biết anh sẽ nói gì tiếp theo, nhưng theo trực giác thì sẽ chẳng phải lời tốt đẹp gì thế nên cô cười lạnh: "Tôi có trưởng thành hay không thì có liên quan gì đến cục trưởng Lục chứ?" Cuối cùng cô mới nghĩ ra là anh vẫn gọi cô là cô Lục liền cảnh cáo: "Cục trưởng Lục xin chú ý cách xưng hô, đừng có gọi tôi là cô Lục nữa!"
Anh mỉm cười: "Được thôi, cô Đồng, nếu như cô thật sự đã trưởng thành thì nên biết rằng một thương nhân thành công thì nên lấy lợi ích làm chủ yếu, không thể vì thù oán cá nhân mà ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân được."
"Điểm này không cần anh phải dạy tôi! Anh rảnh rỗi không có việc gì làm thì có thể thu dọn đồ đạc rời khỏi đây đi!" Vẻ mặt cô lạnh lùng, không nóng không lạnh.
Còn anh hình như vẫn chưa định từ bỏ, kiên trì truyền thụ cho cô một tấm gương thương nhân sáng suốt thì nên đối mặt thế nào với việc thuê nhà: "Niệm Niệm, sao em không xem hợp đồng đi? Tiền thuê nhà anh trả gấp ba lần giá thuê thực tế, hơn nữa anh còn trả một lúc ba năm tiền thuê nhà, em đi đâu tìm được người thuê tốt như anh chứ? Phải biết rằng Y Niệm đang trong giai đoạn khởi nghiệp, tiền vốn đối với em là vô cùng quan trọng!"
Đồng Nhất Niệm lặng lẽ nghe, không sai, từ góc độ của một thương nhân thì cô đúng là không nên từ chối một vị khách thuê nhà tốt như vậy, nhưng tại sao Lục Hướng Bắc lại làm như vậy?
Cô cười với anh: "Cục trưởng Lục, nếu luận về thương nhân thì cục trưởng Lục chắc chắn là có nhiều tâm đắc hơn tôi, một người thương nhân thành công như cục trưởng Lục sao lại làm một cuộc giao dịch lỗ vốn như này chứ? Gấp ba lần tiền thuê thật không hợp với phong cách làm ăn chỉ kiếm không lỗ của cục trưởng Lục. Lẽ nào vì đã đổi làm cục trưởng nên mới nổi lòng từ thiện sao? Cục trưởng Lục đừng nói với tôi là muốn làm gì đó để bồi thường cho tôi vì những gì anh đã gây ra cho tôi nhé, tôi không cần, hoàn toàn không cần thiết!"
Anh cười ha ha: "Không, em sai rồi, anh không phải vì muốn đền bù gì cả, thuê căn nhà này hoàn toàn là vì bản thân anh. Bản thân anh có một tật là những thứ đã dùng quen rồi thì không muốn thay đổi. Sống ở đây quen rồi nên đã trở nên trì trệ không muốn đổi nữa. Từ Bắc Kinh đến đây, đơn vị chỉ cho anh ở kí túc, không thuận tiện chút nào nên không nỡ dọn khỏi đây!"
Đồng Nhất Niệm có ngốc mới tin mấy lời quái quỷ này, đường đường là cục trưởng lại phải ở kí túc sao? Nhưng anh có nói đúng một câu là anh không có thói quen thay đổi những thứ mà mình đã dùng quen, ví dụ như thích uống bích loa xuân, ví dụ như mở to mắt nói dối.
Cô hắng giọng: "Cục trưởng Lục, dù anh có chỗ khó khăn gì thì xin anh hãy phản ánh lên tổ chức, chỗ này của tôi không phải chỗ trọ, cũng không phải là khách sạn. Bây giờ tôi cần căn nhà này, mời anh dọn đi!"
Từ phòng bếp truyền đến tiếng tu tu, là tiếng cháo đã nấu xong. truyện kiếm hiệp hay
Anh cười nhẹ như gió: "Cùng ăn trưa đi! Di Đóa, đến giúp một tay đi!"
"Hả? Ồ!" Di Đóa vậy mà lại thật sự đi theo anh vào bếp.
Đồng Nhất Niệm nhìn Di Đóa, hoàn toàn bị cô ấy đánh bại. Lẽ nào Di Đóa tưởng đây vẫn là văn phòng làm việc của Đồng thị sao? Chỉ một câu của phó tổng Lục là cô ấy liền cun cút đi theo. Năng lực thay đổi vai trò quá kém rồi!
"Di Đóa!" Cô cảm thấy bi ai vì có một người bạn như vậy.
Trong phòng bếp truyền ra tiếng va chạm của bát đĩa, một mình cô đứng trong phòng khách quen thuộc, từ từ bị từng chút một nơi này nhấn chìm.
Bày biện trong nhà vẫn y như trước, những đồ chơi nhỏ cô mua về vẫn ở nguyên chỗ cũ không chút bụi bặm. Ảnh cưới trên tường, cô và anh vẫn cười hạnh phúc rạng rỡ. Trong không khí có thoang thoảng hương hoa, hoa gì đó mà cô trồng đã nở hoa sao?
Trong không khí này, cô có một cảm giác vô lực bắt đầu từ trái tim, hơn nữa còn ngày càng mãnh liệt.
Cô nhìn về phía phòng ngủ, vẫn là chiếc chăn quen thuộc được gấp phẳng phiu, trên đó còn có quần áo anh cời ra, dường như đang tuyên bố trong chiếc chăn này từng có hơi ấm của ai.
Cửa kính lộ thiên vẫn đang mở, có thể nhìn thấy tấm đệm ngồi ở ban công không biết từ lúc nào lại có thêm một cái?
Những hồi ức cùng anh chen chúc trên tấm đệm ngồi đó lại ào ào như thuỷ triều tràn về.
Cô vội vàng rời mắt đi, cắt đứt những hồi ức đó!
Trên bàn ăn đã có thêm mấy thứ, ba bát cháo, một đĩa to sủi cảo, mấy đĩa đựng đồ khai vị, nhìn rất thích mắt.
"Qua đây ăn trưa đi!" Lục Hướng Bắc hình như hoàn toàn bỏ qua vấn đề dọn nhà, như không có chuyện gì mời cô ăn cùng.
Cô cảm thấy anh giống như một hòn đá lớn, dù có thế nào cũng không xê dịch được.
Cô không còn nhiều sức lực, chỉ đến trước mặt anh và nói: "Lục Hướng Bắc, không thể nể tình tôi đang mang thai con của anh mà đừng dày vò tôi nữa được sao? Tâm trạng phụ nữ mang thai không tốt sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa trẻ đấy!"
"Niệm Niệm.." Di Đóa tỏ vẻ đáng thương dưới cái nhìn của Đồng Nhất Niệm.
"Cậu phải hiểu rõ bây giờ anh ấy không còn là phó tổng của cậu nữa! Mình mới là cổ đông lớn nhất của Y Niệm!" Cô kéo tay Di Đóa, nói một cách hung dữ bên tai cô ấy, cô thật sự nghi ngờ Di Đóa có phải làm cấp dưới của Lục Hướng Bắc lâu rồi nên đã thành thói quen rồi hay không, luôn nghe theo lời Lục Hướng Bắc!
"Nhưng.. mình.. thật sự không thuê nữa đâu.. Mình còn có việc nên đi trước đây.." Di Đóa vậy mà muốn bỏ của chạy lấy người.
"Không được!" Đồng Nhất Niệm cố gắng kéo tay Di Đóa, ra lệnh cho cô ấy ngồi xuống cạnh mình. Trên thế giới này lại có người bạn như vậy sao? Còn cái gì mà chị em chứ! Ngày nào đó cô bị Di Đóa bán đi chắc vẫn còn giúp Di Đóa đếm tiền cũng nên!
Lục Hướng Bắc lúc này nhẹ nhàng đứng dậy, trong mắt dường như có một nụ cười kiên định đi vào trong thư phòng, khi quay lại trong tay cầm theo mấy tờ giấy A4, khách khí đặt xuống trước mặt cô.
Đồng Nhất Niệm cau mày nhìn thì thấy là hợp đồng thuê nhà.
Anh đã chuẩn bị trước hết rồi sao? Bắt buộc muốn thuê nhà này trong khi còn chưa hỏi chủ nhà là cô sao?
Được thôi, cô thật sự không muốn nổi giận nhưng Lục Hướng Bắc vẫn luôn có cái bản lĩnh này, luôn làm cho cô nổi giận!
Trong phổi cô tức giận đến muốn nổ tung, ra sức nhịn xuống, ưu nhã đọc hợp đồng kia, hai tay hơi miết, sau đó xé từ giữa ra: "Cục trưởng Lục, tôi không cho thuê!"
Anh thâm ý nhìn cô, sau đó ngồi xuống, than nhẹ lắc đầu: "Cô Lục, tôi chỉ có thể nói là tôi rất thất vọng."
"Anh có ý gì?" Đồng Nhất Niệm nhất thời bị thái độ của anh làm cho mê hoặc.
Còn anh vẫn giữ dáng vẻ như đang làm việc ở phòng làm việc: "Tôi cứ tưởng rằng cô Lục đã trở thành cổ đông lớn nhất của Y Niệm thì sẽ không còn tính cách trẻ con nữa nhưng xem ra là vẫn chưa trưởng thành rồi."
Đồng Nhất Niệm không biết anh sẽ nói gì tiếp theo, nhưng theo trực giác thì sẽ chẳng phải lời tốt đẹp gì thế nên cô cười lạnh: "Tôi có trưởng thành hay không thì có liên quan gì đến cục trưởng Lục chứ?" Cuối cùng cô mới nghĩ ra là anh vẫn gọi cô là cô Lục liền cảnh cáo: "Cục trưởng Lục xin chú ý cách xưng hô, đừng có gọi tôi là cô Lục nữa!"
Anh mỉm cười: "Được thôi, cô Đồng, nếu như cô thật sự đã trưởng thành thì nên biết rằng một thương nhân thành công thì nên lấy lợi ích làm chủ yếu, không thể vì thù oán cá nhân mà ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân được."
"Điểm này không cần anh phải dạy tôi! Anh rảnh rỗi không có việc gì làm thì có thể thu dọn đồ đạc rời khỏi đây đi!" Vẻ mặt cô lạnh lùng, không nóng không lạnh.
Còn anh hình như vẫn chưa định từ bỏ, kiên trì truyền thụ cho cô một tấm gương thương nhân sáng suốt thì nên đối mặt thế nào với việc thuê nhà: "Niệm Niệm, sao em không xem hợp đồng đi? Tiền thuê nhà anh trả gấp ba lần giá thuê thực tế, hơn nữa anh còn trả một lúc ba năm tiền thuê nhà, em đi đâu tìm được người thuê tốt như anh chứ? Phải biết rằng Y Niệm đang trong giai đoạn khởi nghiệp, tiền vốn đối với em là vô cùng quan trọng!"
Đồng Nhất Niệm lặng lẽ nghe, không sai, từ góc độ của một thương nhân thì cô đúng là không nên từ chối một vị khách thuê nhà tốt như vậy, nhưng tại sao Lục Hướng Bắc lại làm như vậy?
Cô cười với anh: "Cục trưởng Lục, nếu luận về thương nhân thì cục trưởng Lục chắc chắn là có nhiều tâm đắc hơn tôi, một người thương nhân thành công như cục trưởng Lục sao lại làm một cuộc giao dịch lỗ vốn như này chứ? Gấp ba lần tiền thuê thật không hợp với phong cách làm ăn chỉ kiếm không lỗ của cục trưởng Lục. Lẽ nào vì đã đổi làm cục trưởng nên mới nổi lòng từ thiện sao? Cục trưởng Lục đừng nói với tôi là muốn làm gì đó để bồi thường cho tôi vì những gì anh đã gây ra cho tôi nhé, tôi không cần, hoàn toàn không cần thiết!"
Anh cười ha ha: "Không, em sai rồi, anh không phải vì muốn đền bù gì cả, thuê căn nhà này hoàn toàn là vì bản thân anh. Bản thân anh có một tật là những thứ đã dùng quen rồi thì không muốn thay đổi. Sống ở đây quen rồi nên đã trở nên trì trệ không muốn đổi nữa. Từ Bắc Kinh đến đây, đơn vị chỉ cho anh ở kí túc, không thuận tiện chút nào nên không nỡ dọn khỏi đây!"
Đồng Nhất Niệm có ngốc mới tin mấy lời quái quỷ này, đường đường là cục trưởng lại phải ở kí túc sao? Nhưng anh có nói đúng một câu là anh không có thói quen thay đổi những thứ mà mình đã dùng quen, ví dụ như thích uống bích loa xuân, ví dụ như mở to mắt nói dối.
Cô hắng giọng: "Cục trưởng Lục, dù anh có chỗ khó khăn gì thì xin anh hãy phản ánh lên tổ chức, chỗ này của tôi không phải chỗ trọ, cũng không phải là khách sạn. Bây giờ tôi cần căn nhà này, mời anh dọn đi!"
Từ phòng bếp truyền đến tiếng tu tu, là tiếng cháo đã nấu xong. truyện kiếm hiệp hay
Anh cười nhẹ như gió: "Cùng ăn trưa đi! Di Đóa, đến giúp một tay đi!"
"Hả? Ồ!" Di Đóa vậy mà lại thật sự đi theo anh vào bếp.
Đồng Nhất Niệm nhìn Di Đóa, hoàn toàn bị cô ấy đánh bại. Lẽ nào Di Đóa tưởng đây vẫn là văn phòng làm việc của Đồng thị sao? Chỉ một câu của phó tổng Lục là cô ấy liền cun cút đi theo. Năng lực thay đổi vai trò quá kém rồi!
"Di Đóa!" Cô cảm thấy bi ai vì có một người bạn như vậy.
Trong phòng bếp truyền ra tiếng va chạm của bát đĩa, một mình cô đứng trong phòng khách quen thuộc, từ từ bị từng chút một nơi này nhấn chìm.
Bày biện trong nhà vẫn y như trước, những đồ chơi nhỏ cô mua về vẫn ở nguyên chỗ cũ không chút bụi bặm. Ảnh cưới trên tường, cô và anh vẫn cười hạnh phúc rạng rỡ. Trong không khí có thoang thoảng hương hoa, hoa gì đó mà cô trồng đã nở hoa sao?
Trong không khí này, cô có một cảm giác vô lực bắt đầu từ trái tim, hơn nữa còn ngày càng mãnh liệt.
Cô nhìn về phía phòng ngủ, vẫn là chiếc chăn quen thuộc được gấp phẳng phiu, trên đó còn có quần áo anh cời ra, dường như đang tuyên bố trong chiếc chăn này từng có hơi ấm của ai.
Cửa kính lộ thiên vẫn đang mở, có thể nhìn thấy tấm đệm ngồi ở ban công không biết từ lúc nào lại có thêm một cái?
Những hồi ức cùng anh chen chúc trên tấm đệm ngồi đó lại ào ào như thuỷ triều tràn về.
Cô vội vàng rời mắt đi, cắt đứt những hồi ức đó!
Trên bàn ăn đã có thêm mấy thứ, ba bát cháo, một đĩa to sủi cảo, mấy đĩa đựng đồ khai vị, nhìn rất thích mắt.
"Qua đây ăn trưa đi!" Lục Hướng Bắc hình như hoàn toàn bỏ qua vấn đề dọn nhà, như không có chuyện gì mời cô ăn cùng.
Cô cảm thấy anh giống như một hòn đá lớn, dù có thế nào cũng không xê dịch được.
Cô không còn nhiều sức lực, chỉ đến trước mặt anh và nói: "Lục Hướng Bắc, không thể nể tình tôi đang mang thai con của anh mà đừng dày vò tôi nữa được sao? Tâm trạng phụ nữ mang thai không tốt sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa trẻ đấy!"
/281
|