Tiếng cửa mở ra "rầm" làm cho ba người chúc mừng đều giật mình.
Từ cửa lớn mẹ nhỏ và Nhất Lăng đi vào với vẻ rất hùng hổ.
Nhìn thấy mấy người Đồng Nhất Niệm đang uống sâm banh, Nhất Lăng liền nổi giận, chạy đến trước mặt Đồng Nhất Niệm trách móc: "Chị thật là bất công, khó khăn với mẹ và em như vậy nhưng lại tự mình ở đây uống sâm banh, làm như mở tiệc vậy, thế mà còn nói trong nhà đang khó khăn thế này thế kia, em thấy là chị ích kỉ muốn một mình chiếm hết tài sản thì có!"
Tiếng cười nói trong nhà lập tức như bị đóng băng, Đồng Nhất Niệm đặt cốc sữa xuống nhìn về Nhất Lăng, không nghĩ ra được trong nhà còn có tài sản gì nữa, nếu như có thì cũng chỉ có tiền riêng của hai mẹ con họ thôi. Nhưng với thói quen tiêu tiền như nước của họ thì chắc cũng không có bao nhiêu, đặc biệt là Nhất Lăng. Với tình hình bây giờ, không có ai đến đòi nợ đã là may lắm rồi.
Mẹ nhỏ cũng còn lí trí hơn Nhất Lăng một chút, hiểu được mọt gạo như hai mẹ con họ bây giờ đều phải dựa vào Đồng Nhất Niệm rồi nên vội vàng tiến đến níu cổ tay Nhất Lăng: "Nhất Lăng, đừng làm loạn nữa!"
"Dựa vào cái gì chứ?" Nhất Lăng giằng tay mẹ ra, uất ức đến nước mắt lưng chòng: "Mẹ đã quên là chúng ta đã khó xử thế nào khi tham gia tiệc sao?" Lễ phục của chúng ta đều là của mùa trước, đã lỗi thời rồi! Những phu nhân trước đây giao thiệp tốt với chúng ta bây giờ đều nhìn chúng ta với ánh mắt không bình thường, dường như đang chế giễu chúng ta không có tiền mua quần áo, muốn tránh xa chúng ta! Chị ấy thì hay rồi, ở đây uống sâm banh! Con không tin sản nghiệp của ba lớn như vậy mà nói mất là mất hết thật sao? Không chừng là bị chị ấy nuốt mất rồi cũng nên! "
Thì ra là vậy..
Đồng Nhất Niệm cuối cùng cũng tìm ra được nguồn cơn tức giận của Nhất Lăng rồi, nhưng cô thật sự nghi ngờ đầu óc của Nhất Lăng có phải là có vấn đề không, những phu nhân tiểu thư giàu có kia trốn tránh bọn họ không phải vì bọn họ mặc đồ Chanel mùa trước mà là vì con bé là con gái của nghi phạm Đồng Tri Hành đấy!
Cái gọi là việc tốt chưa ra khỏi nhà nhưng việc xấu đã truyền bá khắp nơi chính là như vậy. Tuy người nhà họ Đồng họ không có ra ngoài nói linh tinh nhưng những phu nhân tiểu thư kia là những người nào chứ? Những câu chuyện sau khi ăn cơm uống trà họ bàn luận chính là chút chuyện nhà phía đông dài, nhà phía tây ngắn chẳng phải sao? Sao mà giấu được? Ba cô mới mất không bao lâu mà hai mẹ con họ đã không đợi được đi xã giao rồi, chỉ có thể coi như tự tìm nhục vào mình mà thôi.
" Nhất Lăng! Con còn nói nữa cẩn thận mẹ sẽ đánh con đấy! "Mẹ nhỏ cấu đau Nhất Lăng.
Nhất Lăng cảm thấy ủy khuất, lại thêm nỗi đau da thịt nên tinh thần nhất thời không chịu nổi nữa khóc lớn:" Được thôi, mẹ rốt cuộc là mẹ ruột của ai chứ, có phải của chị ấy đâu? Con biết bây giờ ba mất rồi nên mọi người đều không muốn thấy con nữa, con trở thành đứa cha không thương mẹ không xót rồi. "
Mẹ nhỏ thấy cô bé khóc liền khuyên nhủ không ngừng nhưng không khuyên được nên lại nổi khùng, càng hung dữ thì Nhất Lăng lại càng khóc lớn, làm loạn hết cả lên.
Đồng Nhất Niệm cảm thấy rất mất mặt, hai người họ dù sao cũng từng là phu nhân và con gái nhà giàu có lẽ nào không hiều chút lễ nghĩa và lễ độ nào sao? Không biết tự giữ chút mặt mũi trước mặt người ngoài cho họ sao?
May là Kiệt Tây và Di Đóa không phải người ngoài, cũng hiểu về hoàn cảnh của họ.
Chút việc nhà này Kiệt Tây và Di Đóa không tiện mở lời nhưng lại sợ một mình Đồng Nhất Niệm bị chịu thiệt nên vẫn giữ im lặng nhưng cũng không rời đi, hai người rất hiểu nhau ngồi bên cạnh Đồng Nhất Niệm.
Đồng Nhất Niệm im lặng uống sữa của mình, nghe hai mẹ con họ làm loạn cho đến khi âm thanh hai người đó nhỏ lại cô mới đặt cốc xuống, trong mắt hiện lên vẻ trầm tĩnh và uy nghiêm được bồi dưỡng từ lúc nào không hay.
Cô nhìn Nhất Lăng nói một cách chậm rãi, giọng cũng không lớn không nhỏ nhưng tiết tấu và ngữ khí nói chuyện lại tạo cho người ta áp lực không thể coi thường:" Đồng Nhất Lăng, chị muốn hỏi em, em còn mang họ Đồng không? Đừng có lúc nào cũng nói đến ba như thế, trong lòng em thật sự có ba sao? Nếu như thật sự có ba thì em cũng sẽ không vào lúc tro cốt ba còn chưa nguội mà đã chạy đi dự tiệc rồi! Ba mới mất được mấy ngày mà em đã vui vẻ vậy sao? "
" Chị.. ba yêu thương chúng ta như vậy chắc cũng không hi vọng chúng ta từ sáng đến tối đau lòng vì ông ấy đâu! Ông ấy nhất định là mong chúng ta sống thật vui vẻ! "Trên mặt Đồng Nhất Lăng lúc đỏ lúc trắng.
Đồng Nhất Niệm chậm rãi đứng dậy, cô cao hơn Nhất Lăng một chút nên cùng đứng sẽ có khí thế bức người, giọng điệu nói chuyện vẫn không gấp không chậm:" Được, hai người muốn sống thế nào là việc của hai người! Chẳng phải sợ tôi chiếm lợi của hai người sao vậy thì tôi sẽ tự giác một chút, từ hôm nay tôi sẽ dọn ra khỏi nhà này, không mang ra khỏi nhà dù một cái kim! Kiệt Tây, lên tầng giúp chị thu dọn đồ đạc! "
Nghe thấy cô nói như vậy, mẹ nhỏ liền lo lắng tát một cái vào mặt Nhất Lăng, hung dữ mắng nó:" Con thật là không hiểu gì cả, sao có thể nói chuyện với chị gái mình như vậy chứ? Sẽ làm cho ba con trên trời có linh thiêng nghe thấy thì sẽ đau lòng đến thế nào chứ? Ba con mất rồi, chúng ta là người một nhà! Người một nhà cần yêu thương đùm bọc nhau, con có miếng ăn thì ta cũng sẽ có miếng ăn. Con thì giỏi lắm, Nhất Lăng, mẹ nói cho con biết về sau còn để mẹ nhìn thấy con ức hiếp chị con thì mẹ sẽ không có đứa con gái như con! "
Mấy lời này của mẹ nhỏ có chút nặng rồi, nhưng vào tai Đồng Nhất Niệm thì chỉ thấy buồn cười, nhiều năm như vậy cuối cùng thì mẹ nhỏ cũng nghĩ được họ là người một nhà rồi. Những lời như thế Nhất Lăng từ nhỏ đến lớn nói còn ít sao? Lúc này mới phát hiện ra những lời này là không nên nói rồi sao? Em giúp chị, chị giúp em, chị có miếng ăn thì em cũng sẽ có miếng ăn, nói thật là dễ nghe. Chẳng qua là nói Đồng Nhất Niệm cô mà có ăn thì cũng phải cho hai mẹ con họ ăn với không phải sao?
Cô nghe mà buồn cười, còn Nhất Lăng nghe vậy liền không chịu nổi, lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên bị đánh nên khóc lóc chạy ra khỏi nhà:" Con sẽ không trở về nữa, sẽ không bao giờ nhận cái nhà này nữa! "Rồi xông vào màn đêm bên ngoài.
Mẹ nhỏ tất nhiên là lo lắng muốn đuổi theo nhưng lại không dám để mặc Đồng Nhất Niệm liền lau nước mắt nói trước mặt Đồng Nhất Niệm:" Niệm Niệm à, em gái con không hiểu biết, mẹ sẽ dạy bảo nó, lát nữa mẹ sẽ để nó xin lỗi con. Còn con là chị gái hãy chịu uất ức lần này thôi, về sau sẽ không thế nữa. Từ nhỏ con đã không có mẹ, ba con lại mất rồi, bây giờ chỉ còn mẹ là trưởng bối duy nhất trong nhà, mẹ không thương con thì ai thương con đây? Hơn nữa con mà đi như vậy thì ba con linh liêng trên trời sẽ trách mẹ mất, thế nên đừng nhắc đến việc rời đi nữa được không? "
Đồng Nhất Niệm cười lạnh, uất ức sao? Cô chịu uất ức từ nhỏ đến lớn rồi nên cũng không sợ thiếu lần này.
Mẹ nhỏ thấy cô vẫn có vẻ lạnh lùng liền chỉ còn thiếu nước cầu xin:" Niệm Niệm, dù nói thế nào thì con cũng hãy nể mặt người ba đã chết của con mà nhường Nhất Lăng lần này đi, chỉ lần này thôi. Lần sau nó còn tái phạm thì hai mẹ con mẹ sẽ cút ra khỏi nhà này, được không? "Bà ta nói xong lại cảm thấy hối hận, Nhất Lăng thường không nghe lời, nếu lỡ như lại tái phạm thì chẳng phải là đến nhà cũng không còn sao? Trong mắt bà lại hiện lên vẻ kinh hoàng.
Đồng Nhất Niệm không thể không cảm thán diễn xuất của mẹ nhỏ, đúng là diễn xuất cao siêu. Diễn xuất này ít ra cũng hơn diễn xuất của các diễn viên trong các phim truyền hình tám giờ tối nhiều, đúng là gừng càng già càng cay.
" Niệm Niệm, con cũng sắp làm mẹ rồi nên hãy hiểu cho nỗi lòng của người mẹ đi, mẹ tuy không phải là mẹ ruột của con nhưng cũng nuôi con hơn mười năm, sao nỡ để con mang theo con nhỏ bôn ba bên ngoài chứ? Tình hình nhà họ Đồng bây giờ tuy ta không giúp được gì nhiều nhưng đợi con sinh con xong có thể giúp con chăm con. "Mẹ nhỏ nói trong nước mắt.
Đồng Nhất Niệm lạnh nhạt giằng tay mẹ nhỏ nắm lấy tay áo cô ra rồi nói:" Đi xem Nhất Lăng thế nào đi, một đứa con gái một mình chạy ra ngoài không thể có chuyện gì được. "
Mẹ nhỏ vui mừng:" Vậy thì con sẽ không đi nữa chứ? "
Đồng Nhất Niệm không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống.
" Tốt quá, tốt quá, Niệm Niệm, chúng ta sẽ mãi mãi là người một nhà! "Mẹ nhỏ vui vẻ chạy ra ngoài tìm Nhất Lăng.
Đồng Nhất Niệm nhìn bóng lưng yểu điệu của bà ta lại âm thầm buồn cười. Cô không phải là con ngốc, cô đồng ý không phải là vì những lời mẹ nhỏ nói rất động lòng, càng không phải là mong chờ gì bà ta giúp cô chăm con. Cô cũng biết thái độ của mẹ nhỏ có thể thay đổi như vậy là vì từ bây giờ chỉ có thể dựa vào cô để có cơm ăn mà thôi. Với cái kiểu không biết làm gì của hai người họ thì chỉ e là sẽ chết đói mất thôi.
" Niệm Niệm, cậu không đi nữa thật à? Mình ủng hộ cậu rời đi! Họ rõ ràng là muốn dựa dẫm vào cậu mà! Cậu cũng không nợ nần gì họ cả, cần gì phải thế! Nhớ lại trước đây họ đối xử với cậu như thế nào mà xem! "Di Đóa bĩu môi.
Kiệt Tây lại hiểu được, đây là đặc điểm của người và nỗi sợ trong gia tộc lớn, đều mang họ Đồng nên không thể làm được việc từ nay không quan tâm đến nữa được.
Nhìn vào ánh mắt cứng cỏi hơn bao nhiêu lần trước đây của Đồng Nhất Niệm là biết được con gái cả như cô đã thật sự trưởng thành rồi, không còn là người chị nhỏ mà cậu có thể cõng trên lưng như trước đây nữa, cô bây giờ có thêm một thứ đó chính là chủ kiến.
Vì thế cậu nói một cách nghiêm túc:" Niệm Niệm, dù thế nào thì chúng em cũng sẽ ở đằng sau chị, dù cho bất cứ lúc nào chị cần chúng em thì chỉ cần nói một tiếng thôi. "
" Chị sẽ làm như vậy, Kiệt Tây, chúng ta chính là chị em ruột, chị sẽ không khách khí với em đâu! "Đồng Nhất Niệm thu ánh mắt lại, nắm chặt tay Kiệt Tây.
Di Đóa nghe vậy cũng bĩu môi thật cao:" Vậy còn mình thì không phải là chị em ruột rồi nhỉ? "
Đồng Nhất Niệm cười rồi cũng nắm lấy tay Di Đóa, tay ba người cùng đặt tay lên nhau, truyền hơi ấm cho nhau:" Là chị em ruột, hay là ba chúng ta làm lễ kết bái luôn đi! Tổ hợp thành một Y Niệm mới không ai có thể địch nổi! "
" Được đấy, được đấy!"
Đề nghị này được Di Đóa và Kiệt Tây ủng hộ nhiệt tình, vì thế ba người lại chạm cốc lần nữa vì duyên phận này, vì quan hệ mới này mà cạn li.
Đồng Nhất Niệm nghĩ có mất chắc chắn sẽ có được, cuộc sống trước đây chỉ là một khoản tiền tài, nếu như không có những trải nghiệm đó thì Đồng Nhất Niệm chắc vẫn chỉ là một con chim nhỏ chỉ biết mở to mắt hoảng hốt nhìn thế giới này, cả ngày sợ sệt, cả ngày chỉ biết nghĩ làm thế nào mới có thể không làm mình bị thương.
Từ cửa lớn mẹ nhỏ và Nhất Lăng đi vào với vẻ rất hùng hổ.
Nhìn thấy mấy người Đồng Nhất Niệm đang uống sâm banh, Nhất Lăng liền nổi giận, chạy đến trước mặt Đồng Nhất Niệm trách móc: "Chị thật là bất công, khó khăn với mẹ và em như vậy nhưng lại tự mình ở đây uống sâm banh, làm như mở tiệc vậy, thế mà còn nói trong nhà đang khó khăn thế này thế kia, em thấy là chị ích kỉ muốn một mình chiếm hết tài sản thì có!"
Tiếng cười nói trong nhà lập tức như bị đóng băng, Đồng Nhất Niệm đặt cốc sữa xuống nhìn về Nhất Lăng, không nghĩ ra được trong nhà còn có tài sản gì nữa, nếu như có thì cũng chỉ có tiền riêng của hai mẹ con họ thôi. Nhưng với thói quen tiêu tiền như nước của họ thì chắc cũng không có bao nhiêu, đặc biệt là Nhất Lăng. Với tình hình bây giờ, không có ai đến đòi nợ đã là may lắm rồi.
Mẹ nhỏ cũng còn lí trí hơn Nhất Lăng một chút, hiểu được mọt gạo như hai mẹ con họ bây giờ đều phải dựa vào Đồng Nhất Niệm rồi nên vội vàng tiến đến níu cổ tay Nhất Lăng: "Nhất Lăng, đừng làm loạn nữa!"
"Dựa vào cái gì chứ?" Nhất Lăng giằng tay mẹ ra, uất ức đến nước mắt lưng chòng: "Mẹ đã quên là chúng ta đã khó xử thế nào khi tham gia tiệc sao?" Lễ phục của chúng ta đều là của mùa trước, đã lỗi thời rồi! Những phu nhân trước đây giao thiệp tốt với chúng ta bây giờ đều nhìn chúng ta với ánh mắt không bình thường, dường như đang chế giễu chúng ta không có tiền mua quần áo, muốn tránh xa chúng ta! Chị ấy thì hay rồi, ở đây uống sâm banh! Con không tin sản nghiệp của ba lớn như vậy mà nói mất là mất hết thật sao? Không chừng là bị chị ấy nuốt mất rồi cũng nên! "
Thì ra là vậy..
Đồng Nhất Niệm cuối cùng cũng tìm ra được nguồn cơn tức giận của Nhất Lăng rồi, nhưng cô thật sự nghi ngờ đầu óc của Nhất Lăng có phải là có vấn đề không, những phu nhân tiểu thư giàu có kia trốn tránh bọn họ không phải vì bọn họ mặc đồ Chanel mùa trước mà là vì con bé là con gái của nghi phạm Đồng Tri Hành đấy!
Cái gọi là việc tốt chưa ra khỏi nhà nhưng việc xấu đã truyền bá khắp nơi chính là như vậy. Tuy người nhà họ Đồng họ không có ra ngoài nói linh tinh nhưng những phu nhân tiểu thư kia là những người nào chứ? Những câu chuyện sau khi ăn cơm uống trà họ bàn luận chính là chút chuyện nhà phía đông dài, nhà phía tây ngắn chẳng phải sao? Sao mà giấu được? Ba cô mới mất không bao lâu mà hai mẹ con họ đã không đợi được đi xã giao rồi, chỉ có thể coi như tự tìm nhục vào mình mà thôi.
" Nhất Lăng! Con còn nói nữa cẩn thận mẹ sẽ đánh con đấy! "Mẹ nhỏ cấu đau Nhất Lăng.
Nhất Lăng cảm thấy ủy khuất, lại thêm nỗi đau da thịt nên tinh thần nhất thời không chịu nổi nữa khóc lớn:" Được thôi, mẹ rốt cuộc là mẹ ruột của ai chứ, có phải của chị ấy đâu? Con biết bây giờ ba mất rồi nên mọi người đều không muốn thấy con nữa, con trở thành đứa cha không thương mẹ không xót rồi. "
Mẹ nhỏ thấy cô bé khóc liền khuyên nhủ không ngừng nhưng không khuyên được nên lại nổi khùng, càng hung dữ thì Nhất Lăng lại càng khóc lớn, làm loạn hết cả lên.
Đồng Nhất Niệm cảm thấy rất mất mặt, hai người họ dù sao cũng từng là phu nhân và con gái nhà giàu có lẽ nào không hiều chút lễ nghĩa và lễ độ nào sao? Không biết tự giữ chút mặt mũi trước mặt người ngoài cho họ sao?
May là Kiệt Tây và Di Đóa không phải người ngoài, cũng hiểu về hoàn cảnh của họ.
Chút việc nhà này Kiệt Tây và Di Đóa không tiện mở lời nhưng lại sợ một mình Đồng Nhất Niệm bị chịu thiệt nên vẫn giữ im lặng nhưng cũng không rời đi, hai người rất hiểu nhau ngồi bên cạnh Đồng Nhất Niệm.
Đồng Nhất Niệm im lặng uống sữa của mình, nghe hai mẹ con họ làm loạn cho đến khi âm thanh hai người đó nhỏ lại cô mới đặt cốc xuống, trong mắt hiện lên vẻ trầm tĩnh và uy nghiêm được bồi dưỡng từ lúc nào không hay.
Cô nhìn Nhất Lăng nói một cách chậm rãi, giọng cũng không lớn không nhỏ nhưng tiết tấu và ngữ khí nói chuyện lại tạo cho người ta áp lực không thể coi thường:" Đồng Nhất Lăng, chị muốn hỏi em, em còn mang họ Đồng không? Đừng có lúc nào cũng nói đến ba như thế, trong lòng em thật sự có ba sao? Nếu như thật sự có ba thì em cũng sẽ không vào lúc tro cốt ba còn chưa nguội mà đã chạy đi dự tiệc rồi! Ba mới mất được mấy ngày mà em đã vui vẻ vậy sao? "
" Chị.. ba yêu thương chúng ta như vậy chắc cũng không hi vọng chúng ta từ sáng đến tối đau lòng vì ông ấy đâu! Ông ấy nhất định là mong chúng ta sống thật vui vẻ! "Trên mặt Đồng Nhất Lăng lúc đỏ lúc trắng.
Đồng Nhất Niệm chậm rãi đứng dậy, cô cao hơn Nhất Lăng một chút nên cùng đứng sẽ có khí thế bức người, giọng điệu nói chuyện vẫn không gấp không chậm:" Được, hai người muốn sống thế nào là việc của hai người! Chẳng phải sợ tôi chiếm lợi của hai người sao vậy thì tôi sẽ tự giác một chút, từ hôm nay tôi sẽ dọn ra khỏi nhà này, không mang ra khỏi nhà dù một cái kim! Kiệt Tây, lên tầng giúp chị thu dọn đồ đạc! "
Nghe thấy cô nói như vậy, mẹ nhỏ liền lo lắng tát một cái vào mặt Nhất Lăng, hung dữ mắng nó:" Con thật là không hiểu gì cả, sao có thể nói chuyện với chị gái mình như vậy chứ? Sẽ làm cho ba con trên trời có linh thiêng nghe thấy thì sẽ đau lòng đến thế nào chứ? Ba con mất rồi, chúng ta là người một nhà! Người một nhà cần yêu thương đùm bọc nhau, con có miếng ăn thì ta cũng sẽ có miếng ăn. Con thì giỏi lắm, Nhất Lăng, mẹ nói cho con biết về sau còn để mẹ nhìn thấy con ức hiếp chị con thì mẹ sẽ không có đứa con gái như con! "
Mấy lời này của mẹ nhỏ có chút nặng rồi, nhưng vào tai Đồng Nhất Niệm thì chỉ thấy buồn cười, nhiều năm như vậy cuối cùng thì mẹ nhỏ cũng nghĩ được họ là người một nhà rồi. Những lời như thế Nhất Lăng từ nhỏ đến lớn nói còn ít sao? Lúc này mới phát hiện ra những lời này là không nên nói rồi sao? Em giúp chị, chị giúp em, chị có miếng ăn thì em cũng sẽ có miếng ăn, nói thật là dễ nghe. Chẳng qua là nói Đồng Nhất Niệm cô mà có ăn thì cũng phải cho hai mẹ con họ ăn với không phải sao?
Cô nghe mà buồn cười, còn Nhất Lăng nghe vậy liền không chịu nổi, lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên bị đánh nên khóc lóc chạy ra khỏi nhà:" Con sẽ không trở về nữa, sẽ không bao giờ nhận cái nhà này nữa! "Rồi xông vào màn đêm bên ngoài.
Mẹ nhỏ tất nhiên là lo lắng muốn đuổi theo nhưng lại không dám để mặc Đồng Nhất Niệm liền lau nước mắt nói trước mặt Đồng Nhất Niệm:" Niệm Niệm à, em gái con không hiểu biết, mẹ sẽ dạy bảo nó, lát nữa mẹ sẽ để nó xin lỗi con. Còn con là chị gái hãy chịu uất ức lần này thôi, về sau sẽ không thế nữa. Từ nhỏ con đã không có mẹ, ba con lại mất rồi, bây giờ chỉ còn mẹ là trưởng bối duy nhất trong nhà, mẹ không thương con thì ai thương con đây? Hơn nữa con mà đi như vậy thì ba con linh liêng trên trời sẽ trách mẹ mất, thế nên đừng nhắc đến việc rời đi nữa được không? "
Đồng Nhất Niệm cười lạnh, uất ức sao? Cô chịu uất ức từ nhỏ đến lớn rồi nên cũng không sợ thiếu lần này.
Mẹ nhỏ thấy cô vẫn có vẻ lạnh lùng liền chỉ còn thiếu nước cầu xin:" Niệm Niệm, dù nói thế nào thì con cũng hãy nể mặt người ba đã chết của con mà nhường Nhất Lăng lần này đi, chỉ lần này thôi. Lần sau nó còn tái phạm thì hai mẹ con mẹ sẽ cút ra khỏi nhà này, được không? "Bà ta nói xong lại cảm thấy hối hận, Nhất Lăng thường không nghe lời, nếu lỡ như lại tái phạm thì chẳng phải là đến nhà cũng không còn sao? Trong mắt bà lại hiện lên vẻ kinh hoàng.
Đồng Nhất Niệm không thể không cảm thán diễn xuất của mẹ nhỏ, đúng là diễn xuất cao siêu. Diễn xuất này ít ra cũng hơn diễn xuất của các diễn viên trong các phim truyền hình tám giờ tối nhiều, đúng là gừng càng già càng cay.
" Niệm Niệm, con cũng sắp làm mẹ rồi nên hãy hiểu cho nỗi lòng của người mẹ đi, mẹ tuy không phải là mẹ ruột của con nhưng cũng nuôi con hơn mười năm, sao nỡ để con mang theo con nhỏ bôn ba bên ngoài chứ? Tình hình nhà họ Đồng bây giờ tuy ta không giúp được gì nhiều nhưng đợi con sinh con xong có thể giúp con chăm con. "Mẹ nhỏ nói trong nước mắt.
Đồng Nhất Niệm lạnh nhạt giằng tay mẹ nhỏ nắm lấy tay áo cô ra rồi nói:" Đi xem Nhất Lăng thế nào đi, một đứa con gái một mình chạy ra ngoài không thể có chuyện gì được. "
Mẹ nhỏ vui mừng:" Vậy thì con sẽ không đi nữa chứ? "
Đồng Nhất Niệm không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống.
" Tốt quá, tốt quá, Niệm Niệm, chúng ta sẽ mãi mãi là người một nhà! "Mẹ nhỏ vui vẻ chạy ra ngoài tìm Nhất Lăng.
Đồng Nhất Niệm nhìn bóng lưng yểu điệu của bà ta lại âm thầm buồn cười. Cô không phải là con ngốc, cô đồng ý không phải là vì những lời mẹ nhỏ nói rất động lòng, càng không phải là mong chờ gì bà ta giúp cô chăm con. Cô cũng biết thái độ của mẹ nhỏ có thể thay đổi như vậy là vì từ bây giờ chỉ có thể dựa vào cô để có cơm ăn mà thôi. Với cái kiểu không biết làm gì của hai người họ thì chỉ e là sẽ chết đói mất thôi.
" Niệm Niệm, cậu không đi nữa thật à? Mình ủng hộ cậu rời đi! Họ rõ ràng là muốn dựa dẫm vào cậu mà! Cậu cũng không nợ nần gì họ cả, cần gì phải thế! Nhớ lại trước đây họ đối xử với cậu như thế nào mà xem! "Di Đóa bĩu môi.
Kiệt Tây lại hiểu được, đây là đặc điểm của người và nỗi sợ trong gia tộc lớn, đều mang họ Đồng nên không thể làm được việc từ nay không quan tâm đến nữa được.
Nhìn vào ánh mắt cứng cỏi hơn bao nhiêu lần trước đây của Đồng Nhất Niệm là biết được con gái cả như cô đã thật sự trưởng thành rồi, không còn là người chị nhỏ mà cậu có thể cõng trên lưng như trước đây nữa, cô bây giờ có thêm một thứ đó chính là chủ kiến.
Vì thế cậu nói một cách nghiêm túc:" Niệm Niệm, dù thế nào thì chúng em cũng sẽ ở đằng sau chị, dù cho bất cứ lúc nào chị cần chúng em thì chỉ cần nói một tiếng thôi. "
" Chị sẽ làm như vậy, Kiệt Tây, chúng ta chính là chị em ruột, chị sẽ không khách khí với em đâu! "Đồng Nhất Niệm thu ánh mắt lại, nắm chặt tay Kiệt Tây.
Di Đóa nghe vậy cũng bĩu môi thật cao:" Vậy còn mình thì không phải là chị em ruột rồi nhỉ? "
Đồng Nhất Niệm cười rồi cũng nắm lấy tay Di Đóa, tay ba người cùng đặt tay lên nhau, truyền hơi ấm cho nhau:" Là chị em ruột, hay là ba chúng ta làm lễ kết bái luôn đi! Tổ hợp thành một Y Niệm mới không ai có thể địch nổi! "
" Được đấy, được đấy!"
Đề nghị này được Di Đóa và Kiệt Tây ủng hộ nhiệt tình, vì thế ba người lại chạm cốc lần nữa vì duyên phận này, vì quan hệ mới này mà cạn li.
Đồng Nhất Niệm nghĩ có mất chắc chắn sẽ có được, cuộc sống trước đây chỉ là một khoản tiền tài, nếu như không có những trải nghiệm đó thì Đồng Nhất Niệm chắc vẫn chỉ là một con chim nhỏ chỉ biết mở to mắt hoảng hốt nhìn thế giới này, cả ngày sợ sệt, cả ngày chỉ biết nghĩ làm thế nào mới có thể không làm mình bị thương.
/281
|