Cô quyết định ngủ thêm lúc nữa
Nhất định phải để bản thân nhìn có vẻ tinh thần một chút, sau đó đi gặp ba, sau đó lại nghĩ xem tiếp theo phải làm gì.
Cô tin tưởng Khang Kỳ có thể nghĩ ra cách để cô gặp được ba thôi.
Khi cô đang một lần nữa chìm vào giấc ngủ thì bị một tràng tiếng gọi lớn kinh thiên động địa đánh thức.
Cô cười khổ tỉnh dậy, cô biết là thế giới này sẽ không để cô có được những ngày tháng yên tĩnh mà.
Tiếng gọi xuất phát từ bảo mẫu, ra sức gõ cửa phòng cô: "Đại tiểu thư, đại tiểu thư, mau dậy, có mấy cảnh sát đến đây, cảnh sát đó!"
Hai chữ cảnh sát đã kích thích thần kinh của cô, cô vội vàng ngồi dậy, xông ra mở cửa.
Bảo mẫu hốt hoảng không biết làm gì đứng ở cửa, chỉ xuống dưới: "Cảnh sát.."
Cô mở mồm vốn muốn hỏi "Cậu chủ đến rồi sao?" nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại lời này chỉ nói: "Tôi sẽ xuống ngay, dì xuống trước đi."
Nhìn bảo mẫu nhận lời rời đi, cô lập tức thay đồ xuống dưới, chỉ nhìn thấy trong phòng khách dưới lầu có ba cảnh sát đang ngồi, không có Lục Hướng Bắc nhưng lại có cục trưởng Đới.
Cô có chút thấy lạ, cục trưởng Đới không phải là trốn không muốn gặp cô sao? Bây giờ lại đích thân đến nhà thế này? Đến vì Lục Hướng Bắc hay vì ba cô đây?
Không có thời gian nghĩ nhiều cô chỉ nhanh chóng bước xuống lầu, thấy bảo mẫu đã mang trà cho họ rồi, mẹ nhỏ và Nhất Lăng cũng ngồi trong phòng khách, hai người mắt nhìn chằm chằm Đồng Nhất Niệm đi đến.
Đồng Nhất Niệm chỉ thầm cười khổ đến ngồi xuống phía đối diện của hai họ: "Xin chào cục trưởng Đới, hai vị cảnh sát."
"Xin chào Lục phu nhân."
Cục trưởng Đới cũng không ra vẻ quan cách làm Đồng Nhất Niệm càng cảm thấy kỳ lạ, người đến nhất định là có dụng ý gì đó nên cũng dứt khoát gật đầu không hỏi nhiều mà chờ bọn họ tự nói ra.
Hai người cảnh sát kia nhìn nhau một cái, ánh mắt có chút kì lạ làm Đồng Nhất Niệm không khỏi nhíu đôi mắt đã sưng đỏ của mình, ánh mắt thăm dò nhìn bọn họ.
Cuối cùng vẫn là cục trưởng Đới nói chuyện trước: "Lục phu nhân, chúng tôi đến là có việc muốn nói với mọi người với tư cách là người nhà."
Trong lòng Đồng Nhất Niệm liền hiểu ra, nhất định là liên quan đến ba, tim cô như thắt lại bắt đầu chuẩn bị cho việc xấu nhất, đến cả dũng khí tiếp lời cũng không có chỉ lẳng lặng lắng nghe, ngón tay bấu chặt vào xô pha.
"Liên quan đến việc của ba cô ông Đồng Tri Hành.." Cục trưởng Đới nhìn cô một cái: "Chúng tôi đến thông báo cho cô biết Đồng Tri Hành có liên quan đến một tập đoàn hắc đạo xuyên quốc gia vô cùng lớn, vì thế nên trước mắt đã bị bắt, trong quá trình thẩm vấn đã.. tử vong."
Trước mắt Đồng Nhất Niệm liền tối đen, suýt nữa ngất đi, hai tay đâm chặt vào xô pha mới làm cho bản thân không ngã xuống, bên tai chỉ còn lại những tiếng ung ung, dường như cả thế giới không còn tồn tại nữa vậy.
Còn có thể đau đớn hơn được nữa không?
Cô cố gắng nuốt nước bọt muốn nói ra một câu gì đó nhưng lại như bị ai đó bóp chặt cổ, đến hít thở cũng trở nên khó khăn.
Còn mẹ nhỏ và Nhất Lăng thì hoàn toàn sụp đổ, hét lớn: "Cái gì cơ? Ba chết rồi sao?"
"Ông nhà tôi chết rồi sao? Sao có thể chứ? Nhất định là các người tra tấn bức cung rồi, các người là hung thủ, các người mau đền mạng cho ông nhà tôi đi!"
"Đúng thế, các người đã làm gì ba tôi rồi? Đang yên lành sao lại chết được? Các người phải chịu trách nhiệm cho việc này!"
"Tôi cho các người biết, nếu như các người không xử lý theo pháp luật tên cảnh sát bạo lực kia thì ba mẹ con chúng tôi sẽ đến trước cửa cục công an tuyệt thực cho mà xem!"
Đồng Nhất Niệm bị những tiếng hét đó như đâm thủng màng nhĩ, chỉ cảm thấy tràn đầy đau đớn, đầu thì chóng mặt choáng váng, không tìm được phương hướng.
Giọng nói trầm dày của cục trưởng Đới xuyên qua tiếng hét của bọn họ, tiếp tục vang lên: "Đồng phu nhân, Đồng nhị tiểu thư, Đồng Tri Hành là nghi phạm làm tôi rất đau lòng, dù sao chúng tôi cũng là người quen biết. Nhưng tôi có thể bảo đảm cảnh sát chúng tôi không hề tra tấn bức cung. Bởi vì vụ án này rất lớn, đến cả bộ công an cũng rất coi trọng nên toàn bộ quá trình thẩm vấn chúng tôi đều có ghi hình lại, giam giữ quá thời gian cũng phải có công văn phê chuẩn. Nếu như ba vị không tin chúng tôi có thể lấy ra giấy tờ, băng ghi hình cũng có thể lấy làm bằng chứng giao cho cấp trên. Còn về nguyên nhân cái chết của Đồng Tri Hành, pháp y bước đầu kết tuận là do bệnh tim tái phát đột ngột. Về tình hình sức khỏe của Đồng Tri Hành là do chúng tôi trước đó sơ sót, đây là sự thất trách của chúng tôi, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm có liên quan. Ngoài ra hôm nay đến đây là còn có một việc, vụ án này rất lớn, để xác nhận thêm về nguyên nhân cái chết của Đồng Tri Hành chúng tôi cân nhắc đến việc tiến hành giải phẫu di thể, mong được người nhà đồng ý."
"Các người đã quyết định giải phẫu rồi còn nói mong cái gì chứ? Lẽ nào chúng tôi không đồng ý thì các người sẽ không giải phẫu sao? Ông nhà tôi thật đáng thương, chết rồi còn không được yên.. Dù thế nào tôi cũng không tin ông ấy có thể làm việc phạm pháp được, đều là các người đổ oan cho ông ấy, nhất định là vậy.." Mẹ nhỏ vừa nói vừa khóc.
Đồng Nhất Niệm vẫn không nói gì chỉ ngồi ngây ra đó, người ngồi thẳng.
Nhất Lăng mù mịt ôm lấy mẹ mình, gương mặt vô lực nhìn Đồng Nhất Niệm: "Chị, chị ngốc rồi sao? Mau nói gì đi chứ? Bây giờ phải làm sao đây?"
Mẹ nhỏ đang khóc cũng ngẩng đầu lên, nước mắt lã chã hỏi cô: "Đúng thế, Niệm Niệm, con nói gì đi chứ, bây giờ phải làm gì đây? Ba con mất rồi chỉ còn mấy người phụ nữ chúng ta phải làm gì đây? Chúng ta phải làm thế nào để đòi lại công bẳng cho ba con đây?"
Làm thế nào?
Đồng Nhất Niệm từ trạng thái ngây người tỉnh táo lại, cô cũng muốn hỏi xem bây giờ cô nên làm thế nào đây? Nhưng biết hỏi ai đây? Trên thế giới này chỉ có cô và Nhất Lăng mang họ Đồng, hai người phụ nữ mù mịt trước mắt này đều là người họ Đồng với cô nhưng bọn họ lại đang hỏi cô nên làm thế nào?
Còn cô, mấy ngày trước vẫn chỉ là một cô gái nhỏ đau buồn vì tình mà thôi, bây giờ từng người lại đến hỏi cô thì cô biết làm thế nào đây.
Nhìn mẹ nhỏ và Nhất Lăng nước mắt lã chã làm lòng cô cũng vặn vẹo khó chịu, thật ra cô mới là người đau khổ nhất.
Nhưng lúc này không phải cứ khóc là giải quyết được vấn đề.
Thật là nhớ lúc còn nhỏ, dù cho có bao nhiêu không vui thì chỉ cần khóc một trận là hết rồi, nhưng bản thân lúc đó lại cảm thấy như như tận cùng thế giới vậy, không có ba thương, không có mẹ yêu. Bây giờ nghĩ lại loại đau khổ đó lại nhỏ bé biết chừng nào.
Một lúc lâu sau cô mới hoảng hồn hỏi một câu: "Tôi muốn biết tiếp theo đây các người định làm như thế nào?" Ba đã chết rồi vậy thì ông thật sự là ông trùm tập đoàn hắc đạo sao?
"Vấn đề này, trước mắt chúng tôi chưa thể trả lời cho cô, vụ án không thể kết thúc theo cái chết của Đồng Tri Hành được." Cục trưởng Đới tất nhiên là mang giọng điệu của quan chức không muốn đưa ra một câu trả lời khẳng định nào.
Đồng Nhất Niệm cũng dự tính được điều này, nghĩ đến vụ án này là xuyên quốc gia vậy thì nhân viên liên quan đến chắc là rất nhiều nên không thể kết thúc như này được.
Cuối cùng lại không nhịn được hỏi một câu không nên hỏi, tuy biết rõ không nên nhưng nó lại cứ nhảy ra như thể giống như trong tư thế không thể cản được vậy.
"Xin hỏi.. Lục Hướng Bắc đang ở đâu?"
Trên mặt cục trưởng Đới có chút băn khoăn nhưng ngay lập tức cho cô đáp án: "Anh ta là cảnh sát quốc tế, sau khi hợp tác giúp chúng tôi bắt nghi phạm đã trở về Bắc Kinh báo cáo rồi."
Đồng Nhất Niệm nghe thấy trái tim đầy những vết thương không dễ dàng gì mới liền lại vào lúc này một lần nữa lại ngã xuống, biến thành những hạt bụi.
Nhưng trên mặt lại không tỏ ra chút cảm xúc gì, chỉ cho cục trưởng Đới mấy từ đơn giản mà cứng nhắc: "Cám ơn, tiễn khách."
Cô không biết tại sao cục trưởng Đới lại đích hân đến nhà thông báo tin ba qua đời? Báo một tiếng để họ tự đi không phải được rồi sao? Có phải nể mặt Đồng gia dù sao cũng là danh môn vọng tộc hay là vì giao tình với Đồng gia trước đây?
Không, nhìn không giống.
Nếu không, ngày đó khi cô đi tìm ông ta thì ông ta cũng sẽ không trốn tránh không gặp như thế.
Cục trưởng Đới và hai vị cảnh sát không muốn phải đối diện với cảnh tượng như vậy nên lập tức từ biệt rời đi.
Đồng Nhất Niệm day day trán chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Mẹ nhỏ và Nhất Lăng ôm nhau thật chặt, khóc lóc. Mẹ nhỏ vừa khóc vừa ngẩng mặt nhìn cô: "Niệm Niệm, ba con ra đi như vậy, công ty và tài sản sẽ phân như thế nào đây? Không biết ông ấy có lập di chúc chưa nữa, ngàn vạn lần đừng để tên sói mắt trắng (kẻ vô ơn) Lục Hướng Bắc kia chiếm hết!"
Trong lòng Đồng Nhất Niệm vô cùng phản cảm, lẽ nào hai chữ tài sản này trong thế giới quan của người còn sống vĩnh viễn đứng đầu sao? Còn nữa, lúc này lại gọi Lục Hướng Bắc là tên sói mắt trắng, thế ban đầu sao lại cứ đuổi theo vỗ mông ngựa (khen) anh ta vậy?
Lượng thứ cho cô không muốn ở cùng hai con người duy nhất có liên quan đến nhà họ Đồng này.
Cô không nói gì mà đứng lên đi lên lầu.
Tài sản sao? Trong lòng cô cười lạnh, theo tình hình trước mắt thì chỉ sợ tài sản này thật sự sẽ không còn thuộc về bọn họ nữa.
Phồn hoa như khói mây, sự xuống dốc này cũng đến nhanh thật đấy.
Lần này, cô không trở về phòng ngủ mà trở lại thư phòng của ba, ném cơ thể mình vào chiếc ghế ba thường ngồi.
Hai tay chống lên bàn, quyển album kia vẫn nằm bên cạnh tay cô.
Bỗng nhiên cô lại không dám mở ra xem, cô sợ những tấm ảnh đã vàng ố kia lại câu dẫn nước mắt mà cô khó khắn lắm mới làm đông lại được.
Cô thật sự không muốn khóc nữa.
Có điều nghĩ đến ba, nghĩ đến bóng dáng già yếu kia thì dù cho có đóng băng được nước mắt cũng làm sao đóng băng được sự đau đớn trong tim đây?
Cô nhớ lại hôm đó khi ba cô ra ngoài cô còn giúp ba chỉnh lại cà vạt, vậy mà không ngờ đó lại là lần duy nhất trong đời cô giúp ba thắt cà vạt, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.
Cô cũng nhớ lại, ngày hôm kia cô vẫn còn lặng lẽ hạ quyết tâm, sau này phải hiếu thuận với ba. Nhưng bây giờ thì đến cơ hội đối tốt với ông cũng không còn nữa rồi.
Nhất định phải để bản thân nhìn có vẻ tinh thần một chút, sau đó đi gặp ba, sau đó lại nghĩ xem tiếp theo phải làm gì.
Cô tin tưởng Khang Kỳ có thể nghĩ ra cách để cô gặp được ba thôi.
Khi cô đang một lần nữa chìm vào giấc ngủ thì bị một tràng tiếng gọi lớn kinh thiên động địa đánh thức.
Cô cười khổ tỉnh dậy, cô biết là thế giới này sẽ không để cô có được những ngày tháng yên tĩnh mà.
Tiếng gọi xuất phát từ bảo mẫu, ra sức gõ cửa phòng cô: "Đại tiểu thư, đại tiểu thư, mau dậy, có mấy cảnh sát đến đây, cảnh sát đó!"
Hai chữ cảnh sát đã kích thích thần kinh của cô, cô vội vàng ngồi dậy, xông ra mở cửa.
Bảo mẫu hốt hoảng không biết làm gì đứng ở cửa, chỉ xuống dưới: "Cảnh sát.."
Cô mở mồm vốn muốn hỏi "Cậu chủ đến rồi sao?" nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại lời này chỉ nói: "Tôi sẽ xuống ngay, dì xuống trước đi."
Nhìn bảo mẫu nhận lời rời đi, cô lập tức thay đồ xuống dưới, chỉ nhìn thấy trong phòng khách dưới lầu có ba cảnh sát đang ngồi, không có Lục Hướng Bắc nhưng lại có cục trưởng Đới.
Cô có chút thấy lạ, cục trưởng Đới không phải là trốn không muốn gặp cô sao? Bây giờ lại đích thân đến nhà thế này? Đến vì Lục Hướng Bắc hay vì ba cô đây?
Không có thời gian nghĩ nhiều cô chỉ nhanh chóng bước xuống lầu, thấy bảo mẫu đã mang trà cho họ rồi, mẹ nhỏ và Nhất Lăng cũng ngồi trong phòng khách, hai người mắt nhìn chằm chằm Đồng Nhất Niệm đi đến.
Đồng Nhất Niệm chỉ thầm cười khổ đến ngồi xuống phía đối diện của hai họ: "Xin chào cục trưởng Đới, hai vị cảnh sát."
"Xin chào Lục phu nhân."
Cục trưởng Đới cũng không ra vẻ quan cách làm Đồng Nhất Niệm càng cảm thấy kỳ lạ, người đến nhất định là có dụng ý gì đó nên cũng dứt khoát gật đầu không hỏi nhiều mà chờ bọn họ tự nói ra.
Hai người cảnh sát kia nhìn nhau một cái, ánh mắt có chút kì lạ làm Đồng Nhất Niệm không khỏi nhíu đôi mắt đã sưng đỏ của mình, ánh mắt thăm dò nhìn bọn họ.
Cuối cùng vẫn là cục trưởng Đới nói chuyện trước: "Lục phu nhân, chúng tôi đến là có việc muốn nói với mọi người với tư cách là người nhà."
Trong lòng Đồng Nhất Niệm liền hiểu ra, nhất định là liên quan đến ba, tim cô như thắt lại bắt đầu chuẩn bị cho việc xấu nhất, đến cả dũng khí tiếp lời cũng không có chỉ lẳng lặng lắng nghe, ngón tay bấu chặt vào xô pha.
"Liên quan đến việc của ba cô ông Đồng Tri Hành.." Cục trưởng Đới nhìn cô một cái: "Chúng tôi đến thông báo cho cô biết Đồng Tri Hành có liên quan đến một tập đoàn hắc đạo xuyên quốc gia vô cùng lớn, vì thế nên trước mắt đã bị bắt, trong quá trình thẩm vấn đã.. tử vong."
Trước mắt Đồng Nhất Niệm liền tối đen, suýt nữa ngất đi, hai tay đâm chặt vào xô pha mới làm cho bản thân không ngã xuống, bên tai chỉ còn lại những tiếng ung ung, dường như cả thế giới không còn tồn tại nữa vậy.
Còn có thể đau đớn hơn được nữa không?
Cô cố gắng nuốt nước bọt muốn nói ra một câu gì đó nhưng lại như bị ai đó bóp chặt cổ, đến hít thở cũng trở nên khó khăn.
Còn mẹ nhỏ và Nhất Lăng thì hoàn toàn sụp đổ, hét lớn: "Cái gì cơ? Ba chết rồi sao?"
"Ông nhà tôi chết rồi sao? Sao có thể chứ? Nhất định là các người tra tấn bức cung rồi, các người là hung thủ, các người mau đền mạng cho ông nhà tôi đi!"
"Đúng thế, các người đã làm gì ba tôi rồi? Đang yên lành sao lại chết được? Các người phải chịu trách nhiệm cho việc này!"
"Tôi cho các người biết, nếu như các người không xử lý theo pháp luật tên cảnh sát bạo lực kia thì ba mẹ con chúng tôi sẽ đến trước cửa cục công an tuyệt thực cho mà xem!"
Đồng Nhất Niệm bị những tiếng hét đó như đâm thủng màng nhĩ, chỉ cảm thấy tràn đầy đau đớn, đầu thì chóng mặt choáng váng, không tìm được phương hướng.
Giọng nói trầm dày của cục trưởng Đới xuyên qua tiếng hét của bọn họ, tiếp tục vang lên: "Đồng phu nhân, Đồng nhị tiểu thư, Đồng Tri Hành là nghi phạm làm tôi rất đau lòng, dù sao chúng tôi cũng là người quen biết. Nhưng tôi có thể bảo đảm cảnh sát chúng tôi không hề tra tấn bức cung. Bởi vì vụ án này rất lớn, đến cả bộ công an cũng rất coi trọng nên toàn bộ quá trình thẩm vấn chúng tôi đều có ghi hình lại, giam giữ quá thời gian cũng phải có công văn phê chuẩn. Nếu như ba vị không tin chúng tôi có thể lấy ra giấy tờ, băng ghi hình cũng có thể lấy làm bằng chứng giao cho cấp trên. Còn về nguyên nhân cái chết của Đồng Tri Hành, pháp y bước đầu kết tuận là do bệnh tim tái phát đột ngột. Về tình hình sức khỏe của Đồng Tri Hành là do chúng tôi trước đó sơ sót, đây là sự thất trách của chúng tôi, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm có liên quan. Ngoài ra hôm nay đến đây là còn có một việc, vụ án này rất lớn, để xác nhận thêm về nguyên nhân cái chết của Đồng Tri Hành chúng tôi cân nhắc đến việc tiến hành giải phẫu di thể, mong được người nhà đồng ý."
"Các người đã quyết định giải phẫu rồi còn nói mong cái gì chứ? Lẽ nào chúng tôi không đồng ý thì các người sẽ không giải phẫu sao? Ông nhà tôi thật đáng thương, chết rồi còn không được yên.. Dù thế nào tôi cũng không tin ông ấy có thể làm việc phạm pháp được, đều là các người đổ oan cho ông ấy, nhất định là vậy.." Mẹ nhỏ vừa nói vừa khóc.
Đồng Nhất Niệm vẫn không nói gì chỉ ngồi ngây ra đó, người ngồi thẳng.
Nhất Lăng mù mịt ôm lấy mẹ mình, gương mặt vô lực nhìn Đồng Nhất Niệm: "Chị, chị ngốc rồi sao? Mau nói gì đi chứ? Bây giờ phải làm sao đây?"
Mẹ nhỏ đang khóc cũng ngẩng đầu lên, nước mắt lã chã hỏi cô: "Đúng thế, Niệm Niệm, con nói gì đi chứ, bây giờ phải làm gì đây? Ba con mất rồi chỉ còn mấy người phụ nữ chúng ta phải làm gì đây? Chúng ta phải làm thế nào để đòi lại công bẳng cho ba con đây?"
Làm thế nào?
Đồng Nhất Niệm từ trạng thái ngây người tỉnh táo lại, cô cũng muốn hỏi xem bây giờ cô nên làm thế nào đây? Nhưng biết hỏi ai đây? Trên thế giới này chỉ có cô và Nhất Lăng mang họ Đồng, hai người phụ nữ mù mịt trước mắt này đều là người họ Đồng với cô nhưng bọn họ lại đang hỏi cô nên làm thế nào?
Còn cô, mấy ngày trước vẫn chỉ là một cô gái nhỏ đau buồn vì tình mà thôi, bây giờ từng người lại đến hỏi cô thì cô biết làm thế nào đây.
Nhìn mẹ nhỏ và Nhất Lăng nước mắt lã chã làm lòng cô cũng vặn vẹo khó chịu, thật ra cô mới là người đau khổ nhất.
Nhưng lúc này không phải cứ khóc là giải quyết được vấn đề.
Thật là nhớ lúc còn nhỏ, dù cho có bao nhiêu không vui thì chỉ cần khóc một trận là hết rồi, nhưng bản thân lúc đó lại cảm thấy như như tận cùng thế giới vậy, không có ba thương, không có mẹ yêu. Bây giờ nghĩ lại loại đau khổ đó lại nhỏ bé biết chừng nào.
Một lúc lâu sau cô mới hoảng hồn hỏi một câu: "Tôi muốn biết tiếp theo đây các người định làm như thế nào?" Ba đã chết rồi vậy thì ông thật sự là ông trùm tập đoàn hắc đạo sao?
"Vấn đề này, trước mắt chúng tôi chưa thể trả lời cho cô, vụ án không thể kết thúc theo cái chết của Đồng Tri Hành được." Cục trưởng Đới tất nhiên là mang giọng điệu của quan chức không muốn đưa ra một câu trả lời khẳng định nào.
Đồng Nhất Niệm cũng dự tính được điều này, nghĩ đến vụ án này là xuyên quốc gia vậy thì nhân viên liên quan đến chắc là rất nhiều nên không thể kết thúc như này được.
Cuối cùng lại không nhịn được hỏi một câu không nên hỏi, tuy biết rõ không nên nhưng nó lại cứ nhảy ra như thể giống như trong tư thế không thể cản được vậy.
"Xin hỏi.. Lục Hướng Bắc đang ở đâu?"
Trên mặt cục trưởng Đới có chút băn khoăn nhưng ngay lập tức cho cô đáp án: "Anh ta là cảnh sát quốc tế, sau khi hợp tác giúp chúng tôi bắt nghi phạm đã trở về Bắc Kinh báo cáo rồi."
Đồng Nhất Niệm nghe thấy trái tim đầy những vết thương không dễ dàng gì mới liền lại vào lúc này một lần nữa lại ngã xuống, biến thành những hạt bụi.
Nhưng trên mặt lại không tỏ ra chút cảm xúc gì, chỉ cho cục trưởng Đới mấy từ đơn giản mà cứng nhắc: "Cám ơn, tiễn khách."
Cô không biết tại sao cục trưởng Đới lại đích hân đến nhà thông báo tin ba qua đời? Báo một tiếng để họ tự đi không phải được rồi sao? Có phải nể mặt Đồng gia dù sao cũng là danh môn vọng tộc hay là vì giao tình với Đồng gia trước đây?
Không, nhìn không giống.
Nếu không, ngày đó khi cô đi tìm ông ta thì ông ta cũng sẽ không trốn tránh không gặp như thế.
Cục trưởng Đới và hai vị cảnh sát không muốn phải đối diện với cảnh tượng như vậy nên lập tức từ biệt rời đi.
Đồng Nhất Niệm day day trán chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Mẹ nhỏ và Nhất Lăng ôm nhau thật chặt, khóc lóc. Mẹ nhỏ vừa khóc vừa ngẩng mặt nhìn cô: "Niệm Niệm, ba con ra đi như vậy, công ty và tài sản sẽ phân như thế nào đây? Không biết ông ấy có lập di chúc chưa nữa, ngàn vạn lần đừng để tên sói mắt trắng (kẻ vô ơn) Lục Hướng Bắc kia chiếm hết!"
Trong lòng Đồng Nhất Niệm vô cùng phản cảm, lẽ nào hai chữ tài sản này trong thế giới quan của người còn sống vĩnh viễn đứng đầu sao? Còn nữa, lúc này lại gọi Lục Hướng Bắc là tên sói mắt trắng, thế ban đầu sao lại cứ đuổi theo vỗ mông ngựa (khen) anh ta vậy?
Lượng thứ cho cô không muốn ở cùng hai con người duy nhất có liên quan đến nhà họ Đồng này.
Cô không nói gì mà đứng lên đi lên lầu.
Tài sản sao? Trong lòng cô cười lạnh, theo tình hình trước mắt thì chỉ sợ tài sản này thật sự sẽ không còn thuộc về bọn họ nữa.
Phồn hoa như khói mây, sự xuống dốc này cũng đến nhanh thật đấy.
Lần này, cô không trở về phòng ngủ mà trở lại thư phòng của ba, ném cơ thể mình vào chiếc ghế ba thường ngồi.
Hai tay chống lên bàn, quyển album kia vẫn nằm bên cạnh tay cô.
Bỗng nhiên cô lại không dám mở ra xem, cô sợ những tấm ảnh đã vàng ố kia lại câu dẫn nước mắt mà cô khó khắn lắm mới làm đông lại được.
Cô thật sự không muốn khóc nữa.
Có điều nghĩ đến ba, nghĩ đến bóng dáng già yếu kia thì dù cho có đóng băng được nước mắt cũng làm sao đóng băng được sự đau đớn trong tim đây?
Cô nhớ lại hôm đó khi ba cô ra ngoài cô còn giúp ba chỉnh lại cà vạt, vậy mà không ngờ đó lại là lần duy nhất trong đời cô giúp ba thắt cà vạt, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.
Cô cũng nhớ lại, ngày hôm kia cô vẫn còn lặng lẽ hạ quyết tâm, sau này phải hiếu thuận với ba. Nhưng bây giờ thì đến cơ hội đối tốt với ông cũng không còn nữa rồi.
/281
|