Mấy ngày mang thai cô càng ngày càng mê ngủ, một buổi đêm như thế này, nằm như vậy bên cạnh anh, cô vốn là không hề buồn ngủ vậy mà cũng dần dần đi vào giấc ngủ.
Nhưng ngủ lại không sâu, không biết được mấy tiếng sau anh hơi hơi động đậy cô đã tỉnh.
Đèn vẫn còn sáng, mở mắt ra liền nhìn thấy đôi mắt sáng của anh.
"Niệm Niệm.." Anh thấp giọng gọi cô.
Cô có chút không tự nhiên, lật người không nhìn anh nữa.
Trong buổi đêm yên tĩnh, có thể nghe rõ ràng anh phì cười nhẹ.
Là đang cười cô sao? Cô cau mày.
Anh lại dán lại gần, ngực dán vào lưng cô, tay chạm vào bụng cô thuận đà còn trượt xuống bụng dưới.
"Nhất định là con trai." Anh nói một cách khẳng định, tay vẫn còn xoa xoa phần bụng cô.
"Sao anh biết được chứ? Không chừng là con gái đó!" Nhắc đến con cô lại không kiềm chế được.
"Anh hy vọng là con trai, ba muốn cháu trai." Vì thế anh sửa lời nhưng vẫn không dừng xoa bụng cô, không những thế còn luồn vào trong áo ngủ của cô, lòng bàn tay áp lên da bụng cô.
Cô cảm thấy bụng trở nên ấm áp, cảm giác này thật làm người ta thấy được hưởng thụ.
Cô nhắm mắt nói: "Cho dù là con trai thì vào lúc này con trai cũng cần phải ngủ rồi!" Tuy nói vậy nhưng cũng không gạt tay anh ra, để mặc anh tiếp tục làm phiền giấc ngủ của con trai.
Bỗng nhiên nghe thấy một loạt tiếng cu lu cu lu vang lên trong đêm.
Cô có chút bối rối, là tiếng phát ra từ bụng cô.
Do phản ứng khi mang thai nên cô bây giờ mỗi bữa ăn không nhiều lắm, dù sao từ sáng đến tối mồm cũng không ngừng nghỉ, dù cho không ăn bữa chính thì cũng nhiều đồ ăn không hết, còn tối nay lại ngủ sớm, không chỉ không ăn bữa phụ mà còn quên cả uống sữa nên tất nhiên là đói rồi.
Anh cười thành tiếng: "Xem ra con trai không buồn ngủ, mà là đói rồi."
Cô không nói gì.
"Anh đi làm gì đó cho em ăn." Tay anh rút ra khỏi áo ngủ của cô.
Bỗng nhiên làm cô cảm thấy một khoảng trống lạnh lẽo.
"Thôi đi, uống một cốc sữa là được rồi." Cô nhìn thời gian đã là hai giờ rồi.
"Không sao, anh cũng muốn ăn." Anh xuống giường cười với cô: "Nói không chừng em sẽ kinh ngạc đấy."
Kinh ngạc? Lục Hướng Bắc mang đến kinh ngạc cho cô còn ít sao? Kinh thì cô chắc chắn là có, còn có ngạc hay không thì cô chưa rõ.
Cô nằm trên giường chờ kinh ngạc của anh nhưng chờ đến khi cô sắp ngủ mất rồi mà anh vẫn chưa quay lại.
Sau khi cô ngủ thật rồi lại bị anh lay tỉnh, còn gọi tên cô: "Niệm Niệm, Niệm Niệm tỉnh dậy đi!"
Cô tỉnh lại ngửi thấy mùi thịt bò rau thơm xông vào mũi rất thơm, mùi này rất quen thuộc, cô vội ngồi dậy nói: "Mỳ kéo tay!"
Đây rõ ràng là mùi mỳ kéo tay của mẹ Lương mà!
"Cô gái ngốc, mũi thính đấy!" Anh nhéo mũi cô: "Muốn ăn cũng không cần gấp gáp như vậy, ngồi dậy gấp như vậy không sợ dọa đến con trai sao?"
Ánh mắt của anh quét qua quét lại nơi bụng dưới của cô.
Đàn ông đều như vậy, có con rồi là không coi trọng mẹ nó nữa sao? Thế mà anh trước đây còn không muốn có con đấy! Nhưng anh cũng có bao giờ coi trọng cô đâu chứ?
Không khí vui vẻ liền bị đè thấp xuống.
Nhưng chỉ một lúc sau cô lại bình thường trở lại, có coi trọng hay không thì đến thời điểm này cũng không còn quan trọng nữa.
Ánh mắt của cô rơi xuống khay anh mang đến, hai bát mỳ kéo tay nóng hổi thơm ngào ngạt giống hệt mẹ Lương bán.
Lẽ nào anh vừa ra ngoài mua về sao? Anh không phải là không bao giờ trở về nhà họ Lương nữa sao?
Nhìn kỹ mới phát hiện kẽ móng tay anh vẫn còn sót lại chút bột mỳ màu trắng.
Cô càng kinh ngạc hơn, lẽ nào là anh làm sao? Anh biết làm mỳ kéo sao?
"Là anh.. làm sao?" Cô cuối cùng cũng mở miệng hỏi.
Anh cười: "Tất nhiên, không phải muốn tạo bất ngờ cho em sao?"
Thì ra anh biết làm mỳ kéo tay, làm cô cứ như con ngốc còn chạy đến nhà họ Lương học làm mỳ nữa chứ, thành phẩm còn thành như vậy mà mang về cho anh ăn nữa. Anh vậy mà cũng ăn ngon lành.
"Ăn thử xem, so với em làm xem thế nào, xem ai làm ngon hơn!" Anh mang bát mỳ và đũa đến cho cô.
Dáng vẻ cô như bị đả kích, chỉ với bề ngoài thôi thì cô đã thua thảm rồi.
"Đừng như vậy mà!" Anh cổ vũ vỗ nhẹ mặt cô: "Có thể là của anh làm nhìn đẹp mắt thôi còn mùi vị lại không ra gì thì sao. Dù cho thế nào thì cũng nể mặt ăn đi nào!"
Giống như anh lần trước nể mặt cô nên ăn hết mỳ cô làm vậy.
Nhưng như vậy cũng không tính là cô bị lỗ.
Nhận lấy đũa, trước tiên ăn thử miếng thịt bò, mềm mịn, cắn một miếng thì cả miệng toàn nước, ngon y hệt như mẹ Lương làm. Cái này cô đúng là không làm được.
Liếc Lục Hướng Bắc một cái thì may là anh không có vẻ đắc ý, không thì.. không thì sao chứ? Cô cũng không biết nhưng chắc chắn sẽ không ngược đãi dạ dày của mình được.
Vì có bỏ một ít ớt nên rất khai vị, mấy ngày gần đây mỗi ngày đều ăn hầm, ăn luộc làm cô thấy nhạt nhẽo lắm rồi, vì thế cô nhanh chóng ăn sạch sẽ bát của mình, hơn nữa cũng không thấy buồn nôn.
Ánh mắt của cô hướng về bát của Lục Hướng Bắc chưa được động đến kia.
"Muốn ăn nữa không?" Anh cười đẩy bát của mình đến.
"Còn anh thì sao?" Được rồi, cô đúng là vẫn muốn ăn nữa.
"Anh không sao, không đói lắm. Em ăn đi, với lại bây giờ con trai là lớn nhất!"
"Vậy thì tôi ăn thật đấy nhé!" Cô cầm đũa, thấy chút kỳ lạ: "Sao anh lại bỏ ớt vậy? Không sợ có ảnh hưởng đến em bé sao?"
Anh cười: "Con trai của anh, nam tử hán đại trượng phu, chỉ một chút kích thích này lại không chịu nổi sao?"
Cô bĩu môi không tranh cãi với anh như trước nữa. Cái gì mà con trai anh chứ, về sau nó sẽ gọi người khác là ba đấy.
Bát mỳ này cô chỉ ăn một nửa bụng đã no căng tròn không thể ăn được nữa. Sau khi đặt đũa xuống thì anh lại nhặt lên, ăn sạch chỗ mỳ còn lại.
Cô nhìn anh nghĩ đến trong một cuốn tiểu thuyết nào đó có viết, nếu như một người đàn ông nguyện ý ăn hết chỗ đồ ăn thừa còn lại của bạn thì hãy trân trọng anh ta.
Nhưng bọn họ sắp ly hôn rồi.
Lần đầu tiên trong hôm nay nghĩ đến từ ly hôn, cảm thấy không hòa hợp với tình cảm và tình cảnh lúc này chút nào.
"Lục Hướng Bắc, anh còn biết làm gì nữa?" Ăn mỳ xong cũng không thể để bụng no đã nằm, dưới không khí hài hòa cô tìm chuyện để nói, tạm thời không nghĩ đến chuyện ngày mai nữa.
Anh nghĩ một lúc: "Còn biết nhiều lắm, ví dụ như đá cầu, ví dụ như.." Anh nhìn cô một cái: "Đi xe đạp.. nhưng kỹ thuật của anh không được tốt lắm, từng đâm vào một người.."
Cô không cho là vậy: "Vậy sao? Đạp xe mà cũng tệ? Có phải khiêm tốn quá rồi không?"
Trong mắt anh hiện lên vẻ cười khổ khó nhận ra, cô vẫn không nhớ ra. Nhưng không sao, cứ vậy đi, nếu như ông trời lại cho anh cơ hội thì anh sẽ làm cô nhớ ra.
"Đúng vậy đó, con người luôn có nhược điểm. Nếu như thời gian cho phép anh sẽ biểu diễn mọi thứ anh biết cho em xem, tiếc là.." Anh nói đến đây thì dừng lại.
Đồng Nhất Niệm hơi ngây người. Thì ra hôm nay anh đàn cho cô nghe, nấu mỳ cho cô ăn là muốn thể hiện một lần hết những gì anh có thể sao?
Anh nói không có thời gian là vì thời hạn bọn họ ly hôn đến rồi sao?
Cô không muốn nghĩ đến vấn đề này, cứ để hết ngày hôm nay đã rồi tính. Hết đêm nay, ngày mai lại là một ngày khác.
"Ngủ thôi, tôi mệt rồi!" Cô vội vàng trở về giường, không muốn đối diện vơi đôi mắt thương cảm của anh.
"Được." Anh trả lời một cách đơn giản. Tắt đèn, nằm xuống bên cạnh cô, sau đó trong bóng tối sờ soạng tìm đến tay cô, mười ngón tay cùng đan vào nhau.
Không biết có phải anh say hay không mà đêm nay anh ngủ rất trầm ổn, ngủ thẳng cho đến hôm sau khi cô tỉnh rồi mà anh vẫn còn ngủ.
Cô rất ít khi dậy trước anh, ít khi nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của anh.
Tay anh vẫn trong tình trạng đan tay với cô nên cô chỉ có thể cong cánh tay còn lại chống khuỷu tay lên nhìn anh, nhận ra anh trong giấc ngủ mơ vẫn cau mày, anh dường như chưa từng có khi nào thật sự nhẹ nhõm.
Lông mi anh rất dài để lại một chiếc bóng mờ dưới mắt. Người ta đều nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, dưới hàng mi dài và dày kia là một nội tâm phức tạp và sâu xa đến thế nào đây?
Cô thở dài định rút tay mình ra nhưng cô vừa động thì anh liền mở mắt, lại nắm tay cô chặt hơn, biểu tình này lại có vẻ ngang bướng như trẻ con.
"Nên tỉnh dậy rồi." Cô nhẹ nhàng nói.
"Không!" Anh giúc đầu vào ngực cô: "Muốn ngủ nướng cơ, một lần thôi.. trong lòng em.."
Sự đau đớn trong lòng cô như dây leo sinh trưởng, anh đúng là chưa ngủ nướng bao giờ.
Lần đầu cũng là lần cuối đàn piano..
Lần đầu cũng là lần cuối nấu mỳ..
Lần đầu cũng là lần cuối ngủ nướng trong lòng cô..
Lục Hướng Bắc, anh là muốn gì đây? Tại sao cứ luôn làm tôi muốn khóc vậy..
Cô quay mặt đi để nuốt nước mặt lại.
Giấc ngủ này của anh kéo dài hơn một tiếng, từ đầu đến cuối vẫn kéo lấy tay cô không buông, đợi đến khi anh tỉnh dậy thì nhanh chóng đánh răng rửa mặt thay quần áo, nói xin lỗi với cô: "Xin lỗi làm lỡ bữa sáng của em rồi, mau xuống dưới thôi, con chắc cũng đói rồi!"
Anh nắm lấy tay cô đi xuống lầu, cùng cô ăn bữa sáng muộn, đợi cho đến khi cô uống hết giọt sữa cuối cùng mới hơi mỉm cười nói như bình thường: "Anh đến công ty đây, ngoan ngoãn ở nhà chơi cùng con nhé."
Cuối cùng đứng dậy, hai cánh tay vòng ra sau cô ôm cô vào lòng, hôn một cái vào má cô: "Niệm Niệm, anh.."
Nhưng ngủ lại không sâu, không biết được mấy tiếng sau anh hơi hơi động đậy cô đã tỉnh.
Đèn vẫn còn sáng, mở mắt ra liền nhìn thấy đôi mắt sáng của anh.
"Niệm Niệm.." Anh thấp giọng gọi cô.
Cô có chút không tự nhiên, lật người không nhìn anh nữa.
Trong buổi đêm yên tĩnh, có thể nghe rõ ràng anh phì cười nhẹ.
Là đang cười cô sao? Cô cau mày.
Anh lại dán lại gần, ngực dán vào lưng cô, tay chạm vào bụng cô thuận đà còn trượt xuống bụng dưới.
"Nhất định là con trai." Anh nói một cách khẳng định, tay vẫn còn xoa xoa phần bụng cô.
"Sao anh biết được chứ? Không chừng là con gái đó!" Nhắc đến con cô lại không kiềm chế được.
"Anh hy vọng là con trai, ba muốn cháu trai." Vì thế anh sửa lời nhưng vẫn không dừng xoa bụng cô, không những thế còn luồn vào trong áo ngủ của cô, lòng bàn tay áp lên da bụng cô.
Cô cảm thấy bụng trở nên ấm áp, cảm giác này thật làm người ta thấy được hưởng thụ.
Cô nhắm mắt nói: "Cho dù là con trai thì vào lúc này con trai cũng cần phải ngủ rồi!" Tuy nói vậy nhưng cũng không gạt tay anh ra, để mặc anh tiếp tục làm phiền giấc ngủ của con trai.
Bỗng nhiên nghe thấy một loạt tiếng cu lu cu lu vang lên trong đêm.
Cô có chút bối rối, là tiếng phát ra từ bụng cô.
Do phản ứng khi mang thai nên cô bây giờ mỗi bữa ăn không nhiều lắm, dù sao từ sáng đến tối mồm cũng không ngừng nghỉ, dù cho không ăn bữa chính thì cũng nhiều đồ ăn không hết, còn tối nay lại ngủ sớm, không chỉ không ăn bữa phụ mà còn quên cả uống sữa nên tất nhiên là đói rồi.
Anh cười thành tiếng: "Xem ra con trai không buồn ngủ, mà là đói rồi."
Cô không nói gì.
"Anh đi làm gì đó cho em ăn." Tay anh rút ra khỏi áo ngủ của cô.
Bỗng nhiên làm cô cảm thấy một khoảng trống lạnh lẽo.
"Thôi đi, uống một cốc sữa là được rồi." Cô nhìn thời gian đã là hai giờ rồi.
"Không sao, anh cũng muốn ăn." Anh xuống giường cười với cô: "Nói không chừng em sẽ kinh ngạc đấy."
Kinh ngạc? Lục Hướng Bắc mang đến kinh ngạc cho cô còn ít sao? Kinh thì cô chắc chắn là có, còn có ngạc hay không thì cô chưa rõ.
Cô nằm trên giường chờ kinh ngạc của anh nhưng chờ đến khi cô sắp ngủ mất rồi mà anh vẫn chưa quay lại.
Sau khi cô ngủ thật rồi lại bị anh lay tỉnh, còn gọi tên cô: "Niệm Niệm, Niệm Niệm tỉnh dậy đi!"
Cô tỉnh lại ngửi thấy mùi thịt bò rau thơm xông vào mũi rất thơm, mùi này rất quen thuộc, cô vội ngồi dậy nói: "Mỳ kéo tay!"
Đây rõ ràng là mùi mỳ kéo tay của mẹ Lương mà!
"Cô gái ngốc, mũi thính đấy!" Anh nhéo mũi cô: "Muốn ăn cũng không cần gấp gáp như vậy, ngồi dậy gấp như vậy không sợ dọa đến con trai sao?"
Ánh mắt của anh quét qua quét lại nơi bụng dưới của cô.
Đàn ông đều như vậy, có con rồi là không coi trọng mẹ nó nữa sao? Thế mà anh trước đây còn không muốn có con đấy! Nhưng anh cũng có bao giờ coi trọng cô đâu chứ?
Không khí vui vẻ liền bị đè thấp xuống.
Nhưng chỉ một lúc sau cô lại bình thường trở lại, có coi trọng hay không thì đến thời điểm này cũng không còn quan trọng nữa.
Ánh mắt của cô rơi xuống khay anh mang đến, hai bát mỳ kéo tay nóng hổi thơm ngào ngạt giống hệt mẹ Lương bán.
Lẽ nào anh vừa ra ngoài mua về sao? Anh không phải là không bao giờ trở về nhà họ Lương nữa sao?
Nhìn kỹ mới phát hiện kẽ móng tay anh vẫn còn sót lại chút bột mỳ màu trắng.
Cô càng kinh ngạc hơn, lẽ nào là anh làm sao? Anh biết làm mỳ kéo sao?
"Là anh.. làm sao?" Cô cuối cùng cũng mở miệng hỏi.
Anh cười: "Tất nhiên, không phải muốn tạo bất ngờ cho em sao?"
Thì ra anh biết làm mỳ kéo tay, làm cô cứ như con ngốc còn chạy đến nhà họ Lương học làm mỳ nữa chứ, thành phẩm còn thành như vậy mà mang về cho anh ăn nữa. Anh vậy mà cũng ăn ngon lành.
"Ăn thử xem, so với em làm xem thế nào, xem ai làm ngon hơn!" Anh mang bát mỳ và đũa đến cho cô.
Dáng vẻ cô như bị đả kích, chỉ với bề ngoài thôi thì cô đã thua thảm rồi.
"Đừng như vậy mà!" Anh cổ vũ vỗ nhẹ mặt cô: "Có thể là của anh làm nhìn đẹp mắt thôi còn mùi vị lại không ra gì thì sao. Dù cho thế nào thì cũng nể mặt ăn đi nào!"
Giống như anh lần trước nể mặt cô nên ăn hết mỳ cô làm vậy.
Nhưng như vậy cũng không tính là cô bị lỗ.
Nhận lấy đũa, trước tiên ăn thử miếng thịt bò, mềm mịn, cắn một miếng thì cả miệng toàn nước, ngon y hệt như mẹ Lương làm. Cái này cô đúng là không làm được.
Liếc Lục Hướng Bắc một cái thì may là anh không có vẻ đắc ý, không thì.. không thì sao chứ? Cô cũng không biết nhưng chắc chắn sẽ không ngược đãi dạ dày của mình được.
Vì có bỏ một ít ớt nên rất khai vị, mấy ngày gần đây mỗi ngày đều ăn hầm, ăn luộc làm cô thấy nhạt nhẽo lắm rồi, vì thế cô nhanh chóng ăn sạch sẽ bát của mình, hơn nữa cũng không thấy buồn nôn.
Ánh mắt của cô hướng về bát của Lục Hướng Bắc chưa được động đến kia.
"Muốn ăn nữa không?" Anh cười đẩy bát của mình đến.
"Còn anh thì sao?" Được rồi, cô đúng là vẫn muốn ăn nữa.
"Anh không sao, không đói lắm. Em ăn đi, với lại bây giờ con trai là lớn nhất!"
"Vậy thì tôi ăn thật đấy nhé!" Cô cầm đũa, thấy chút kỳ lạ: "Sao anh lại bỏ ớt vậy? Không sợ có ảnh hưởng đến em bé sao?"
Anh cười: "Con trai của anh, nam tử hán đại trượng phu, chỉ một chút kích thích này lại không chịu nổi sao?"
Cô bĩu môi không tranh cãi với anh như trước nữa. Cái gì mà con trai anh chứ, về sau nó sẽ gọi người khác là ba đấy.
Bát mỳ này cô chỉ ăn một nửa bụng đã no căng tròn không thể ăn được nữa. Sau khi đặt đũa xuống thì anh lại nhặt lên, ăn sạch chỗ mỳ còn lại.
Cô nhìn anh nghĩ đến trong một cuốn tiểu thuyết nào đó có viết, nếu như một người đàn ông nguyện ý ăn hết chỗ đồ ăn thừa còn lại của bạn thì hãy trân trọng anh ta.
Nhưng bọn họ sắp ly hôn rồi.
Lần đầu tiên trong hôm nay nghĩ đến từ ly hôn, cảm thấy không hòa hợp với tình cảm và tình cảnh lúc này chút nào.
"Lục Hướng Bắc, anh còn biết làm gì nữa?" Ăn mỳ xong cũng không thể để bụng no đã nằm, dưới không khí hài hòa cô tìm chuyện để nói, tạm thời không nghĩ đến chuyện ngày mai nữa.
Anh nghĩ một lúc: "Còn biết nhiều lắm, ví dụ như đá cầu, ví dụ như.." Anh nhìn cô một cái: "Đi xe đạp.. nhưng kỹ thuật của anh không được tốt lắm, từng đâm vào một người.."
Cô không cho là vậy: "Vậy sao? Đạp xe mà cũng tệ? Có phải khiêm tốn quá rồi không?"
Trong mắt anh hiện lên vẻ cười khổ khó nhận ra, cô vẫn không nhớ ra. Nhưng không sao, cứ vậy đi, nếu như ông trời lại cho anh cơ hội thì anh sẽ làm cô nhớ ra.
"Đúng vậy đó, con người luôn có nhược điểm. Nếu như thời gian cho phép anh sẽ biểu diễn mọi thứ anh biết cho em xem, tiếc là.." Anh nói đến đây thì dừng lại.
Đồng Nhất Niệm hơi ngây người. Thì ra hôm nay anh đàn cho cô nghe, nấu mỳ cho cô ăn là muốn thể hiện một lần hết những gì anh có thể sao?
Anh nói không có thời gian là vì thời hạn bọn họ ly hôn đến rồi sao?
Cô không muốn nghĩ đến vấn đề này, cứ để hết ngày hôm nay đã rồi tính. Hết đêm nay, ngày mai lại là một ngày khác.
"Ngủ thôi, tôi mệt rồi!" Cô vội vàng trở về giường, không muốn đối diện vơi đôi mắt thương cảm của anh.
"Được." Anh trả lời một cách đơn giản. Tắt đèn, nằm xuống bên cạnh cô, sau đó trong bóng tối sờ soạng tìm đến tay cô, mười ngón tay cùng đan vào nhau.
Không biết có phải anh say hay không mà đêm nay anh ngủ rất trầm ổn, ngủ thẳng cho đến hôm sau khi cô tỉnh rồi mà anh vẫn còn ngủ.
Cô rất ít khi dậy trước anh, ít khi nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của anh.
Tay anh vẫn trong tình trạng đan tay với cô nên cô chỉ có thể cong cánh tay còn lại chống khuỷu tay lên nhìn anh, nhận ra anh trong giấc ngủ mơ vẫn cau mày, anh dường như chưa từng có khi nào thật sự nhẹ nhõm.
Lông mi anh rất dài để lại một chiếc bóng mờ dưới mắt. Người ta đều nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, dưới hàng mi dài và dày kia là một nội tâm phức tạp và sâu xa đến thế nào đây?
Cô thở dài định rút tay mình ra nhưng cô vừa động thì anh liền mở mắt, lại nắm tay cô chặt hơn, biểu tình này lại có vẻ ngang bướng như trẻ con.
"Nên tỉnh dậy rồi." Cô nhẹ nhàng nói.
"Không!" Anh giúc đầu vào ngực cô: "Muốn ngủ nướng cơ, một lần thôi.. trong lòng em.."
Sự đau đớn trong lòng cô như dây leo sinh trưởng, anh đúng là chưa ngủ nướng bao giờ.
Lần đầu cũng là lần cuối đàn piano..
Lần đầu cũng là lần cuối nấu mỳ..
Lần đầu cũng là lần cuối ngủ nướng trong lòng cô..
Lục Hướng Bắc, anh là muốn gì đây? Tại sao cứ luôn làm tôi muốn khóc vậy..
Cô quay mặt đi để nuốt nước mặt lại.
Giấc ngủ này của anh kéo dài hơn một tiếng, từ đầu đến cuối vẫn kéo lấy tay cô không buông, đợi đến khi anh tỉnh dậy thì nhanh chóng đánh răng rửa mặt thay quần áo, nói xin lỗi với cô: "Xin lỗi làm lỡ bữa sáng của em rồi, mau xuống dưới thôi, con chắc cũng đói rồi!"
Anh nắm lấy tay cô đi xuống lầu, cùng cô ăn bữa sáng muộn, đợi cho đến khi cô uống hết giọt sữa cuối cùng mới hơi mỉm cười nói như bình thường: "Anh đến công ty đây, ngoan ngoãn ở nhà chơi cùng con nhé."
Cuối cùng đứng dậy, hai cánh tay vòng ra sau cô ôm cô vào lòng, hôn một cái vào má cô: "Niệm Niệm, anh.."
/281
|