Cùng với một trận cười ồn ào thì Lục Hướng Bắc tay xách nách mang đi vào.
Anh nào chỉ mang cả siêu thị về nhà thật sự là mang cả trung tâm thương mại về nhà thì có.
Đồng Nhất Niệm ngồi trước bàn ăn, xéo mắt nhìn cả nhà giúp Lục Hướng Bắc chuyển hết túi đồ này đến túi khác vào, trong lòng cảm thấy hơi khó hiểu. Lục Hướng Bắc trước giờ đều không muốn có con vậy mà giờ lại rất xem trọng đứa bé này là tại sao đây?
Lẽ nào đây cũng là diễn kịch sao?
Cô kĩ càng nhớ lại từng chi tiết, hoàn toàn loại bỏ đáp án này. Tuyệt đối không thể nào! Tình yêu của anh đối với đứa bé là từ tận đáy lòng, từ tối qua khi cô giả vờ là đau bụng cho đến buổi đêm quỳ phục hôn lên bụng dưới của cô, mỗi một ánh mắt đều là thể hiện sự tình cảm chân thành. Giống như bây giờ tâm trạng của anh khi mang đồ vào rất cao hứng đến không thể che giấu được niềm vui vậy.
Biết anh lâu như vậy rồi mà rất hiếm khi thấy anh không hề che giấu cảm xúc như thế, đứa bé này đúng là may mắn hơn cô nhiều.
"Niệm Niệm, mau lại xem này, Hướng Bắc yêu con biết bao!" Ba cô cũng đang xách đồ, cười như được mùa gọi cô đến xem.
Cả phòng là không khí vui vẻ trừ có cô là lạnh nhạt, thản nhiên nhìn mọi thứ.
Khi Lục Hướng Bắc bắt gặp được ánh mắt cô lại có chút mắc cỡ.
Đây quả là kỳ quan thế giới mà.. Lưu manh xấu xa không biết xấu hổ mà cũng có biểu cảm này sao?
Cô quay mặt đi giả vờ như không nhìn thấy, sự nhiệt tình của bản thân đổi lại lại là sự lạnh nhạt của đối phương như thế này trước kia cô làm quá nhiều rồi. Lúc này cũng nên để người khác thử mùi vị này rồi.
"Đứa con này thật là.." Đồng Tri Hành nhìn phản ứng của Đồng Nhất Niệm có chút không hài lòng, cười với Lục Hướng Bắc.
Lục Hướng Bắc lại nói đỡ cho cô: "Niệm Niệm trong thời kỳ mang thai dễ không thoải mái, ba đừng để ý."
Cô bĩu môi, ba của cô còn cần anh nói mấy lời khách sáo này sao?
Bữa cơm tối nay cả nhà đều ăn rất vui vẻ, chỉ trừ cô ra.
Lục Hướng Bắc lấy cho cô hết bát canh này đến bát canh khác, gắp rất nhiều thức ăn, ba cô bên cạnh cũng nói giúp muốn cô ăn nhiều vào, đến cả mẹ nhỏ từ khi khai thiên lập địa đến giờ cũng muốn truyền kinh nghiệm cho cô. Khi mang thai phải ăn cái gì con cái mới thông minh. Còn cô chỉ biết nhìn núi thức ăn mà thầm than thở.
Cuối cùng không chịu nổi sự ép buộc của ba, cùng ánh mắt bức người của Lục Hướng Bắc cô cũng cố uống được hai bát canh nhưng vừa uống vào thì cảm giác muốn ói lại đến, cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Lục Hướng Bắc cũng vội chạy theo cô vào, khi cô đang cúi mặt vào bồn nước để nôn thì đỡ cô.
Sau khi nôn xong vẫn không cảm thấy dễ chịu hơn, dạ dày bắt đầu thấy khó chịu, cô dựa vào người anh, anh liền mở nước nóng, một tay vắt khăn lông cho cô lau mặt.
"Còn muốn nôn nữa không?" Anh lấy cốc nước đưa đến cho cô súc miệng.
Cô lắc đầu nhận lấy cốc nước lờ đờ súc miệng.
Anh đặt cốc nước xuống định bế cô ra ngoài, cô vội vàng lấy tay ngăn anh lại, nhàn nhạt nói: "Để tôi tự đi."
Anh cũng không ép buộc cô nhưng trước sau không chịu buông tay ra.
Khi trở lại phòng ăn bảo mẫu lại mang một đĩa dưa chuột muối đến nói: "Đại tiểu thư thích ăn dưa chuột muối buổi sáng cậu chủ làm, ăn vào lại không có phản ứng gì, đại tiểu thư có cần ngồi xuống ăn một chút không?"
Cô cảm thấy Lục Hướng Bắc đang nhìn chằm chằm vào cô làm mặt cô có chút nóng lên, lắc đầu: "Không cần đâu, tôi lên trên nghỉ ngơi."
Từ đầu đến cuối Lục Hướng Bắc đều đỡ lấy cô cẩn thận từng bước một, đến cô cũng cảm thấy có chút hơi quá.
Thật ra không chỉ hôm nay mà trong mấy ngày sau này chỉ cần Lục Hướng Bắc ở bên cô thì sẽ nắm lấy tay cô, đến cả khi ngủ vào ban đêm cũng vậy.
Cô vốn cho rằng anh chỉ là lo lắng cô đi đứng không cẩn thận bị ngã, đến sau này mới biết được thì ra không phải.
Đợi cô sau khi vào phòng thì mới thật sự ngạc nhiên.
Cô biết Lục Hướng Bắc mua về rất nhiều đồ nhưng không ngờ lại nhiều đến vậy, cả căn phòng đều chất đầy đồ.
Lục Hướng Bắc đỡ cô ngồi xuống cười nói: "Phòng trẻ con vẫn chưa chuẩn bị xong, đợi khi nào làm xong thì có thể mang để vào phòng trẻ em rồi, ở đây sẽ không bị chật chội nữa."
Thấy cô không nói gì, anh lại nói: "Niệm Niệm, anh không định bố trí phòng trẻ em ở nhà của chúng ta, đợi đến khi em bé ra đời, em vẫn nên ở nhà của ba vẫn tốt hơn, có người chăm sóc cho em."
Đồng Nhất Niệm hơi sững người, lúc đầu còn chưa biết là có ý gì phải sau một lúc thất thần xong mới nghĩ ra. Ý của anh là những ngày sau khi sinh con anh không có ở bên cô nên cần có người chăm sóc.
Nếu nói nghe xong những lời này mà không có cảm giác gì thì là giả rồi, trừ khi là cô chưa từng yêu.
Sự chua xót trong tim lại dâng lên, cánh mũi cũng đau chua chát.
Cô cúi đầu xuống lật qua lật lại những đồ mà anh mua về để che giấu cảm xúc buồn bã của mình nhưng lại bất ngờ phát hiện là anh đã mua rất nhiều quần áo của trẻ con. Hơn nữa còn có đồ của em bé lúc lớn, đồ của em bé lúc nhỏ, có của bé trai, có của bé gái.
Cô cầm lên một chiếc váy của bé gái, trên mác rõ ràng ghi là cỡ 120 nên hơi thấy lạ, có chút trách hỏi: "Anh mua cỡ lớn như vậy làm gì? Hơn nữa nếu là con trai thì sao dùng được?"
Anh im lặng một lúc sau đó cười nói: "Nếu về sau không dùng được thì bỏ đi thôi.."
Trái tim cô bỗng nhiên trở nên khó chịu như có gì đó chặn vào, cổ họng cũng nghẹn lại không nói ra lời.
Cô cuối cùng cũng hiểu ý của anh, anh là muốn một lần mua hết những thứ đứa trẻ cần dùng, cần mặc sao? Bởi vì về sau anh không có cơ hội nữa ư?
Nhưng không cần phải như vậy chứ? Dù cho có ly hôn thì cũng không phải không có cơ hội mua đồ cho con mà.
Cũng có thể anh phải trở về Pháp?
Cũng có thể cô và anh sẽ xảy ra chuyện mà bọn họ không thể nào líu kéo được nữa?
Có thể..
Cô phỏng đoán, liếc nhìn anh, vào thời khắc anh chưa kịp tránh ánh mắt thì cô đã nhìn thấy được một loại u ám chia ly rõ ràng.
Mắt thấy nóng lên suýt nữa thì chảy nước mắt. Cô lập tức buông quần áo xuống giả vờ nhìn cái khác.
Nhưng càng nhìn thì lại càng thấy khó chịu.
Đây là những gì? Đồ chơi trẻ em, dụng cụ học tập, sách.. còn phân thành hai phần dành cho nam và nữ, không những thế còn phân theo độ tuổi nữa.
Tất nhiên cũng có đồ cho cô, từ những vật dụng cần thiết trong thời kỳ mang thai cho đến những đồ cho con bú, hồi phục thân thể sau khi sinh mà cô có thể nghĩ ra hay cả không nghĩ ra đều được anh mua về rồi.
Cô không dám tiếp tục xem tiếp..
Xem nữa chắc chắn sẽ khóc, chắc chắn vậy.
Rời khỏi đống đồ lớn đó, cô ép bản thân khôi phục giọng điệu chế giễu trước đó: "Anh biết nhiều thật đấy, có phải có kinh nghiệm rồi không?"
Sự bi thương lúc đầu trong mắt anh đã biến mất, nụ cười thần thái lại như xưa: "Anh rất vui vì bà Lục đã không ném hết đồ anh mua đi."
Cô nhún vai: "Tôi không ngốc đến nỗi phải chút giận lên chính tiền của mình, dù là ba có nói tiền của ông nhiều đến tiêu không hết đi nữa."
Anh không tranh cãi với cô, chỉ xoa xoa đầu cô: "Có muốn ra ngoài đi dạo không? Ra vườn hoa đi bộ một chút, cả ngày bức bí cũng không tốt."
"Hôm nay tôi đã đi bộ trong vườn hoa rất nhiều lần rồi, đất trong vườn cũng sắp bị tôi giẫm bằng rồi." Với việc duy nhất được làm sau khi có thai là đi bộ trong vườn này cô rất bất mãn.
Anh cười: "Vậy có cần anh ở đây cùng em không?"
"Thôi đi!" Cô chán ghét cau mày: "Anh biết rõ phản ứng của tôi khá mạnh nên hãy cố gắng ít xuất hiện trước mặt tôi để tránh làm tôi buồn nôn."
Anh vẫn cười: "Vậy được rồi, có việc gì thì cứ gọi anh, tối nay anh không ra ngoài đâu."
"Cút, tôi sẽ không gọi anh đâu!" Trong tim cô có một chỗ đã sớm mềm mại đặt xuống rồi nhưng lời nói ra lại vẫn tỏ ra cứng rắn như vậy.
Anh đi rồi.
Khoảnh khắc anh ra khỏi phòng cô lập tức đóng cửa lại sau đó dựa vào cửa, nước mắt cũng không kìm chế được nữa rơi ra.
Cô không ngờ rằng mình có thể buồn đến vậy.
Vốn cho rằng rời xa sẽ là giải thoát cho nhau, dù cho sẽ có một thời gian khó khăn nhưng bản thân có thể vượt qua được. Nhưng bây giờ còn chưa chính thức xa nhau mà lòng đã đau như bị cắt ra thành bốn năm mảnh vậy. Nếu ngày đó thật sự đến thì cô sẽ ra sao?
Thật đáng ghét, đều tại Lục Hướng Bắc đáng chết kia, mua nhiều đồ như thế về làm gì không biết? Làm cho không khí trở lên mủi lòng như vậy? Làm cô cũng mủi lòng theo?
Cô đá một đồ chơi bằng lông gần mình nhất, đó là một chuột Minnie rất to, nhìn thấy nó bị mình đá đến lăn lộn trên đất trong lòng lại dâng lên một cảm giác trống rỗng. Vội vàng đi qua nhặt nó lên ôm vào lòng, vỗ nhẹ dù cho không hề bị bẩn chút nào.
Có những thứ đáng ghét vậy đó, bày ở đó rõ ràng làm mình ngứa mắt, rõ ràng luôn làm mình đau nhưng chỉ cần đá nó đi thì lại cảm thấy còn đau hơn.
May mà Lục Hướng Bắc đã đi ra ngoài rồi, cô có thể lật xem từng thứ anh mua về.
Thật ra anh đã nghĩ nhiều rồi, những thứ anh mua cô sẽ không bỏ đi, dù cho có xảy ra chuyện gì đi nữa cô cũng sẽ không bỏ chúng đi.
Giống như đứa trẻ này là anh vô tình tạo ra, cô cũng không mong chờ nó nhưng nếu như đã đển rồi thì cô cũng sẽ không bỏ rơi được.
Bởi vì.. cô từng yêu, rất yêu.
Bởi vì.. cô từng yêu, rất yêu.
Cô ngây người, dù cho rất không muốn thừa nhận việc này.
Tối nay cô hình như đã tìm được phương thức tiêu khiển. Xem một lượt những đồ anh mua về. Cô chính là một người mâu thuẫn thế đấy, bề ngoài thì tỏ ra không quan tâm để ý thật ra trong lòng lại rất trân trọng.
Nhưng khi cô xem hết mọi thứ sau đó lại sắp xếp lại xong thì cũng đã mười một giờ mà anh vẫn chưa trở lại phòng, đánh cờ với ba mà lâu vậy sao?
Anh nào chỉ mang cả siêu thị về nhà thật sự là mang cả trung tâm thương mại về nhà thì có.
Đồng Nhất Niệm ngồi trước bàn ăn, xéo mắt nhìn cả nhà giúp Lục Hướng Bắc chuyển hết túi đồ này đến túi khác vào, trong lòng cảm thấy hơi khó hiểu. Lục Hướng Bắc trước giờ đều không muốn có con vậy mà giờ lại rất xem trọng đứa bé này là tại sao đây?
Lẽ nào đây cũng là diễn kịch sao?
Cô kĩ càng nhớ lại từng chi tiết, hoàn toàn loại bỏ đáp án này. Tuyệt đối không thể nào! Tình yêu của anh đối với đứa bé là từ tận đáy lòng, từ tối qua khi cô giả vờ là đau bụng cho đến buổi đêm quỳ phục hôn lên bụng dưới của cô, mỗi một ánh mắt đều là thể hiện sự tình cảm chân thành. Giống như bây giờ tâm trạng của anh khi mang đồ vào rất cao hứng đến không thể che giấu được niềm vui vậy.
Biết anh lâu như vậy rồi mà rất hiếm khi thấy anh không hề che giấu cảm xúc như thế, đứa bé này đúng là may mắn hơn cô nhiều.
"Niệm Niệm, mau lại xem này, Hướng Bắc yêu con biết bao!" Ba cô cũng đang xách đồ, cười như được mùa gọi cô đến xem.
Cả phòng là không khí vui vẻ trừ có cô là lạnh nhạt, thản nhiên nhìn mọi thứ.
Khi Lục Hướng Bắc bắt gặp được ánh mắt cô lại có chút mắc cỡ.
Đây quả là kỳ quan thế giới mà.. Lưu manh xấu xa không biết xấu hổ mà cũng có biểu cảm này sao?
Cô quay mặt đi giả vờ như không nhìn thấy, sự nhiệt tình của bản thân đổi lại lại là sự lạnh nhạt của đối phương như thế này trước kia cô làm quá nhiều rồi. Lúc này cũng nên để người khác thử mùi vị này rồi.
"Đứa con này thật là.." Đồng Tri Hành nhìn phản ứng của Đồng Nhất Niệm có chút không hài lòng, cười với Lục Hướng Bắc.
Lục Hướng Bắc lại nói đỡ cho cô: "Niệm Niệm trong thời kỳ mang thai dễ không thoải mái, ba đừng để ý."
Cô bĩu môi, ba của cô còn cần anh nói mấy lời khách sáo này sao?
Bữa cơm tối nay cả nhà đều ăn rất vui vẻ, chỉ trừ cô ra.
Lục Hướng Bắc lấy cho cô hết bát canh này đến bát canh khác, gắp rất nhiều thức ăn, ba cô bên cạnh cũng nói giúp muốn cô ăn nhiều vào, đến cả mẹ nhỏ từ khi khai thiên lập địa đến giờ cũng muốn truyền kinh nghiệm cho cô. Khi mang thai phải ăn cái gì con cái mới thông minh. Còn cô chỉ biết nhìn núi thức ăn mà thầm than thở.
Cuối cùng không chịu nổi sự ép buộc của ba, cùng ánh mắt bức người của Lục Hướng Bắc cô cũng cố uống được hai bát canh nhưng vừa uống vào thì cảm giác muốn ói lại đến, cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Lục Hướng Bắc cũng vội chạy theo cô vào, khi cô đang cúi mặt vào bồn nước để nôn thì đỡ cô.
Sau khi nôn xong vẫn không cảm thấy dễ chịu hơn, dạ dày bắt đầu thấy khó chịu, cô dựa vào người anh, anh liền mở nước nóng, một tay vắt khăn lông cho cô lau mặt.
"Còn muốn nôn nữa không?" Anh lấy cốc nước đưa đến cho cô súc miệng.
Cô lắc đầu nhận lấy cốc nước lờ đờ súc miệng.
Anh đặt cốc nước xuống định bế cô ra ngoài, cô vội vàng lấy tay ngăn anh lại, nhàn nhạt nói: "Để tôi tự đi."
Anh cũng không ép buộc cô nhưng trước sau không chịu buông tay ra.
Khi trở lại phòng ăn bảo mẫu lại mang một đĩa dưa chuột muối đến nói: "Đại tiểu thư thích ăn dưa chuột muối buổi sáng cậu chủ làm, ăn vào lại không có phản ứng gì, đại tiểu thư có cần ngồi xuống ăn một chút không?"
Cô cảm thấy Lục Hướng Bắc đang nhìn chằm chằm vào cô làm mặt cô có chút nóng lên, lắc đầu: "Không cần đâu, tôi lên trên nghỉ ngơi."
Từ đầu đến cuối Lục Hướng Bắc đều đỡ lấy cô cẩn thận từng bước một, đến cô cũng cảm thấy có chút hơi quá.
Thật ra không chỉ hôm nay mà trong mấy ngày sau này chỉ cần Lục Hướng Bắc ở bên cô thì sẽ nắm lấy tay cô, đến cả khi ngủ vào ban đêm cũng vậy.
Cô vốn cho rằng anh chỉ là lo lắng cô đi đứng không cẩn thận bị ngã, đến sau này mới biết được thì ra không phải.
Đợi cô sau khi vào phòng thì mới thật sự ngạc nhiên.
Cô biết Lục Hướng Bắc mua về rất nhiều đồ nhưng không ngờ lại nhiều đến vậy, cả căn phòng đều chất đầy đồ.
Lục Hướng Bắc đỡ cô ngồi xuống cười nói: "Phòng trẻ con vẫn chưa chuẩn bị xong, đợi khi nào làm xong thì có thể mang để vào phòng trẻ em rồi, ở đây sẽ không bị chật chội nữa."
Thấy cô không nói gì, anh lại nói: "Niệm Niệm, anh không định bố trí phòng trẻ em ở nhà của chúng ta, đợi đến khi em bé ra đời, em vẫn nên ở nhà của ba vẫn tốt hơn, có người chăm sóc cho em."
Đồng Nhất Niệm hơi sững người, lúc đầu còn chưa biết là có ý gì phải sau một lúc thất thần xong mới nghĩ ra. Ý của anh là những ngày sau khi sinh con anh không có ở bên cô nên cần có người chăm sóc.
Nếu nói nghe xong những lời này mà không có cảm giác gì thì là giả rồi, trừ khi là cô chưa từng yêu.
Sự chua xót trong tim lại dâng lên, cánh mũi cũng đau chua chát.
Cô cúi đầu xuống lật qua lật lại những đồ mà anh mua về để che giấu cảm xúc buồn bã của mình nhưng lại bất ngờ phát hiện là anh đã mua rất nhiều quần áo của trẻ con. Hơn nữa còn có đồ của em bé lúc lớn, đồ của em bé lúc nhỏ, có của bé trai, có của bé gái.
Cô cầm lên một chiếc váy của bé gái, trên mác rõ ràng ghi là cỡ 120 nên hơi thấy lạ, có chút trách hỏi: "Anh mua cỡ lớn như vậy làm gì? Hơn nữa nếu là con trai thì sao dùng được?"
Anh im lặng một lúc sau đó cười nói: "Nếu về sau không dùng được thì bỏ đi thôi.."
Trái tim cô bỗng nhiên trở nên khó chịu như có gì đó chặn vào, cổ họng cũng nghẹn lại không nói ra lời.
Cô cuối cùng cũng hiểu ý của anh, anh là muốn một lần mua hết những thứ đứa trẻ cần dùng, cần mặc sao? Bởi vì về sau anh không có cơ hội nữa ư?
Nhưng không cần phải như vậy chứ? Dù cho có ly hôn thì cũng không phải không có cơ hội mua đồ cho con mà.
Cũng có thể anh phải trở về Pháp?
Cũng có thể cô và anh sẽ xảy ra chuyện mà bọn họ không thể nào líu kéo được nữa?
Có thể..
Cô phỏng đoán, liếc nhìn anh, vào thời khắc anh chưa kịp tránh ánh mắt thì cô đã nhìn thấy được một loại u ám chia ly rõ ràng.
Mắt thấy nóng lên suýt nữa thì chảy nước mắt. Cô lập tức buông quần áo xuống giả vờ nhìn cái khác.
Nhưng càng nhìn thì lại càng thấy khó chịu.
Đây là những gì? Đồ chơi trẻ em, dụng cụ học tập, sách.. còn phân thành hai phần dành cho nam và nữ, không những thế còn phân theo độ tuổi nữa.
Tất nhiên cũng có đồ cho cô, từ những vật dụng cần thiết trong thời kỳ mang thai cho đến những đồ cho con bú, hồi phục thân thể sau khi sinh mà cô có thể nghĩ ra hay cả không nghĩ ra đều được anh mua về rồi.
Cô không dám tiếp tục xem tiếp..
Xem nữa chắc chắn sẽ khóc, chắc chắn vậy.
Rời khỏi đống đồ lớn đó, cô ép bản thân khôi phục giọng điệu chế giễu trước đó: "Anh biết nhiều thật đấy, có phải có kinh nghiệm rồi không?"
Sự bi thương lúc đầu trong mắt anh đã biến mất, nụ cười thần thái lại như xưa: "Anh rất vui vì bà Lục đã không ném hết đồ anh mua đi."
Cô nhún vai: "Tôi không ngốc đến nỗi phải chút giận lên chính tiền của mình, dù là ba có nói tiền của ông nhiều đến tiêu không hết đi nữa."
Anh không tranh cãi với cô, chỉ xoa xoa đầu cô: "Có muốn ra ngoài đi dạo không? Ra vườn hoa đi bộ một chút, cả ngày bức bí cũng không tốt."
"Hôm nay tôi đã đi bộ trong vườn hoa rất nhiều lần rồi, đất trong vườn cũng sắp bị tôi giẫm bằng rồi." Với việc duy nhất được làm sau khi có thai là đi bộ trong vườn này cô rất bất mãn.
Anh cười: "Vậy có cần anh ở đây cùng em không?"
"Thôi đi!" Cô chán ghét cau mày: "Anh biết rõ phản ứng của tôi khá mạnh nên hãy cố gắng ít xuất hiện trước mặt tôi để tránh làm tôi buồn nôn."
Anh vẫn cười: "Vậy được rồi, có việc gì thì cứ gọi anh, tối nay anh không ra ngoài đâu."
"Cút, tôi sẽ không gọi anh đâu!" Trong tim cô có một chỗ đã sớm mềm mại đặt xuống rồi nhưng lời nói ra lại vẫn tỏ ra cứng rắn như vậy.
Anh đi rồi.
Khoảnh khắc anh ra khỏi phòng cô lập tức đóng cửa lại sau đó dựa vào cửa, nước mắt cũng không kìm chế được nữa rơi ra.
Cô không ngờ rằng mình có thể buồn đến vậy.
Vốn cho rằng rời xa sẽ là giải thoát cho nhau, dù cho sẽ có một thời gian khó khăn nhưng bản thân có thể vượt qua được. Nhưng bây giờ còn chưa chính thức xa nhau mà lòng đã đau như bị cắt ra thành bốn năm mảnh vậy. Nếu ngày đó thật sự đến thì cô sẽ ra sao?
Thật đáng ghét, đều tại Lục Hướng Bắc đáng chết kia, mua nhiều đồ như thế về làm gì không biết? Làm cho không khí trở lên mủi lòng như vậy? Làm cô cũng mủi lòng theo?
Cô đá một đồ chơi bằng lông gần mình nhất, đó là một chuột Minnie rất to, nhìn thấy nó bị mình đá đến lăn lộn trên đất trong lòng lại dâng lên một cảm giác trống rỗng. Vội vàng đi qua nhặt nó lên ôm vào lòng, vỗ nhẹ dù cho không hề bị bẩn chút nào.
Có những thứ đáng ghét vậy đó, bày ở đó rõ ràng làm mình ngứa mắt, rõ ràng luôn làm mình đau nhưng chỉ cần đá nó đi thì lại cảm thấy còn đau hơn.
May mà Lục Hướng Bắc đã đi ra ngoài rồi, cô có thể lật xem từng thứ anh mua về.
Thật ra anh đã nghĩ nhiều rồi, những thứ anh mua cô sẽ không bỏ đi, dù cho có xảy ra chuyện gì đi nữa cô cũng sẽ không bỏ chúng đi.
Giống như đứa trẻ này là anh vô tình tạo ra, cô cũng không mong chờ nó nhưng nếu như đã đển rồi thì cô cũng sẽ không bỏ rơi được.
Bởi vì.. cô từng yêu, rất yêu.
Bởi vì.. cô từng yêu, rất yêu.
Cô ngây người, dù cho rất không muốn thừa nhận việc này.
Tối nay cô hình như đã tìm được phương thức tiêu khiển. Xem một lượt những đồ anh mua về. Cô chính là một người mâu thuẫn thế đấy, bề ngoài thì tỏ ra không quan tâm để ý thật ra trong lòng lại rất trân trọng.
Nhưng khi cô xem hết mọi thứ sau đó lại sắp xếp lại xong thì cũng đã mười một giờ mà anh vẫn chưa trở lại phòng, đánh cờ với ba mà lâu vậy sao?
/281
|