Lục Hướng Bắc ngồi xuống bên cạnh Đồng Tri Hành mỉm cười vô cùng hòa nhã khiêm tốn: « Có thấy qua rồi ạ, nhìn thấy ảnh ở trước mộ mẹ. »
Anh gọi là mẹ..
Cách gọi này luôn làm cho lòng người có chút run rẩy. Còn nhớ lần đầu tiên anh nói từ mẹ này cũng vô cùng tự nhiên, cùng lúc đó anh cầu hôn cô, còn cô thì ít nhiều cũng vì cái gọi này mà động lòng. Mẹ là người yêu tư mật nhất của cô, là người yêu chỉ thuộc về cô trên thế giới này vậy mà lại có người nguyện ý có cách gọi chung này với cô, cảm giác này sao lại không kỳ diệu đây?
Cô nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của ba: « Các con từng đi thăm mẹ sao? »
Lục Hướng Bắc nhìn Đồng Nhất Niệm một cái cười nói: « Dạ vâng, con đi cùng Niệm Niệm. »
Đồng Tri Hành rất vui: « Tốt lắm.. tốt lắm.. »
Lục Hướng Bắc liền cúi đầu nhìn lá trà trôi nổi trong chén thủy tinh, từng nghe nói thưởng thức trà Bích Loa Xuân như thưởng thức người đẹp tuyệt sắc Giang Nam, trắng trong ẩn hiện sắc xanh, thướt tha ưu nhã, nhất định phải dùng loại cốc thủy tinh. Vì vậy khi Lục Hướng Bắc mang Bích Loa Xuân đến Đồng gia cũng mang theo mấy bộ cốc thủy tinh tinh sảo.
Khi rảnh rỗi Đồng Tri Hành thích đánh cờ với Lục Hướng Bắc trong hương thơm ngào ngạt của trà, đúng là vô cùng hợp nhau.
Lục Hướng Bắc và Đồng Nhất Niệm đều không nói chuyện chỉ chờ Đồng Tri Hành mở lời.
Đồng Tri Hành uống mấy hớp trà mỉm cười than vãn: « Cuộc đời này đến tuổi của ta thì mới biết được điều gì là quan trọng nhất, chính là sức khỏe và tình thân. Khi còn trẻ lại không hiểu được cứ ra sức bán mạng kiếm tiền mà đã gác lại tình thân sang một bên, luôn tưởng rằng cuộc đời này còn rất dài cứ đợi khi có tiền rồi muốn đối xử với người thân tốt như thế nào sẽ được như thế ấy, du sơn ngoạn thủy du lịch vòng quanh thế giới cũng được, nhưng đến cuối cùng thì sao? Tiền đúng là nhiều đến tiêu không hết nhưng người năm xưa hứa sẽ cùng bà ấy du lịch khắp thế giới lại không còn nữa, còn bản thân thì phải bỏ ra một đống tiền vào bệnh viện để sửa chữa sức khỏe đã bị hủy thời còn trẻ, cũng không biết còn mấy năm để tiêu tiền mà mình bán mạng vất vả kiếm được.. »
Đồng Nhất Niệm nghe những lời này chỉ cảm thấy xót xa, những năm gần đây đã quen với một người ba mạnh mẽ vang dội, quen với việc ông bỏ bê gia đình, càng quen với việc ông nghiêm khắc với cô. Bỗng nhiên cuộc nói chuyện trở lên thương cảm như vậy làm cô cảm thấy hơi khó thích ứng: « Ba, đang yên đang lành lại nói những lời này làm gì? Ba nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi! »
Đồng Tri Hành lại bất ngờ than vãn, ánh mắt có chút xa vời nhìn về phía trước: « Nếu như có thể ta nguyện có thể đánh đổi tất cả để lấy gia đình yên ấm, tình thân vững trãi.. »
Câu này làm Đồng Nhất Niệm như rơi vào màn sương, tim càng đau, lại nghe Lục Hướng Bắc nói xen vào: « Ba đừng nghĩ nhiều nữa, như Niệm Niệm vừa nói, người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, chúng con.. sẽ luôn ở bên ba. »
Khi anh nói những lời này nhìn Đồng Nhất Niệm một cái làm Đồng Nhất Niệm lại nổi nóng lườm lại. Anh có ý gì đây, lại muốn nuốt lời sao?
Đồng Tri Hành thu lại tầm nhìn mỉm cười: « Các con không hiểu được đâu.. Niệm Niệm, ba có lỗi với mẹ con, không thực hiện được lời hứa với bà ấy khi cầu hôn.. »
Đồng Nhất Niệm không nói gì, mẹ là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng cô. Dù cho bây giờ ba cô có hối hận thế nào thì sự thực là ông đã có lỗi với mẹ cô, cô không định vì vậy mà thay đổi thái độ của mình với việc này.
Đồng Tri Hành biết cô vẫn còn trách mình, hai tay cầm chén trà thủy tinh để độ nóng của trà xuyên qua thủy tinh truyền vào lòng bàn tay, trong làn hơi bốc lên lại chìm vào kí ức ngày xưa: « Niệm Niệm, mẹ con là người con gái đẹp nhất trên thế giới này, còn ta khí đó chỉ là một tiểu tử nghèo, có thể lấy được mẹ con là việc mà đến nghĩ ta cũng không dám nghĩ. Không chỉ vì khoảng cách giữa chúng ta mà còn vì khi đó mẹ con và ba của Thẩm Khang Kỳ đang yêu nhau nữa. Ba của Thẩm Khang Kỳ khi đó chúng ta đều gọi ông ta là Thẩm thiếu, là con trai của quan to, là một cán bộ cấp cao của quân đội với tương lại sáng lạn. Nhà mẹ con tuy không quyền không chức nhưng lại là dòng dõi thư hương môn đệ, cha mẹ đều là giáo sư vì thế rất ra dáng thanh khiết, ưu nhã, là một đôi với Thẩm thiếu rất xứng đôi.. »
Tấm ảnh trong tay Đồng Nhất Niệm rơi xuống bàn, cô không ngờ rằng đời trước còn có vướng mắc tình yêu như thế. Thì ra tình yêu của mỗi người đều là một cuốn tiểu thuyết không liên quan đến thời đại hay bối phận.
« Ta thích bà ấy nhưng chưa từng nghĩ sẽ có được bà ấy. Cho đến về sau này Thẩm thiếu kết hôn rồi mà tân nương lại không phải là bà ấy mà lại là con gái một quan chức ở địa phương nào đó, cũng chính là bác gái Thẩm bây giờ của con. Năm đó bà ấy trở về sau khi tốt nghiệp một trường nổi tiếng ở Bắc Kinh đã vừa gặp đã yêu một quan chức quân đội trẻ. Sau đó dưới nhiều áp lực từ nhiều phương diện đã kết hôn rất chóng vánh, đây chính là cái gọi là hôn nhân chính trị. Mẹ con rất buồn nhưng từ khi nhận được thông tin này cũng không ồn ào, thậm chí cũng không dám đi tìm Thẩm thiếu đối chứng mà chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. Vì thế bác gái Thẩm của con đến bây giờ vẫn chưa biết người con gái là mối tình đầu của Thẩm tư lệnh là mẹ con.. »
Chả trách Thẩm tư lệnh rất quý mến cô.. có lẽ là muốn bù đắp tiếc nuối thời trẻ trên người cô đây mà..
Nhưng nếu như bác gái Thẩm biết được đoạn quá khứ này thì có còn yêu quý cô nữa không đây? Chỉ sợ trong lòng sẽ có vướng mắc nhỉ.
« Thẩm thiếu phải kết hôn thì ta lại có cơ hội rồi, ta lấy hết dũng khí hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt mẹ con. Cuối cùng vào ngày kết hôn của Thẩm thiếu ta đã cầu hôn mẹ con. Ta còn nhớ mãi lời hứa với mẹ con khi đó. Ta nói gả cho anh, anh sẽ cho em một mái nhà, anh sẽ cố gắng kiếm tiền để em không phải lo cơm ăn áo mặc, anh sẽ yêu thương em, không bao giờ để em bị thương.. »
Nói đến đây Đồng Nhất Niệm và Lục Hướng Bắc không hẹn mà gặp cùng quay lại nhìn về đối phương, lời hứa này với lời hứa khi Lục Hướng Bắc cầu hôn khá giống nhau.
Anh mắt hai người vừa chạm nhau Đồng Nhất Niệm liền tránh đi, không dám đi tìm kiếm ánh sáng kia trong mắt anh, sợ hãi bản thân mình lại bị châm lửa, bị đốt cháy.
Câu chuyện của Đồng Tri Hành tiếp tục trong ánh mắt mập mờ nói không rõ: « Tố Tâm khi đó trái tim bị tổn thương sâu sắc nên cảm thấy nếu đã không gả được cho Thẩm thiếu thì gả cho ai cũng như nhau. Vì thế dưới sự tức giận đã đồng ý cầu hôn của ta. Khi đó ông bà ngoại con biết rõ tình cảm của Tố Tâm dành cho Thẩm thiếu cũng hiểu bà ấy là do tức giận nên mới đồng ý gả cho ta nên nhất quyết không đồng ý. Nhưng lần này Tố Tâm đã rất quyết tâm, không biết là giận dỗi bản thân hay giận dỗi Thẩm thiếu nhưng sau một tuần Thẩm thiếu kết hôn thì cũng gả cho ta. »
Trên mặt Đồng Tri Hành hiện lên nụ cười mơ màng, không biết là hạnh phúc hay là mất mát, cúi đầu uống một hớp trà mới nói tiếp: « Ta khi đó cảm thấy bản thân như một tên ngốc hạnh phúc, tràn đầy mong ước về cuộc sống tương lai. Ta nghĩ ta nhất định phải ra sức kiếm tiền, bất chấp tất cả để kiếm tiền để Tố Tâm có được cuộc sống cẩm y ngọc thực, để con của ta và Tố Tâm trở thành đứa trẻ ngậm thìa vàng được người ta ngưỡng mộ. Khi đó ta thực sự nghĩ như vậy, ta xuất thân bần hàn nên rất hâm mộ những con cái nhà quan to và nhà giàu có, đặc biệt là Thẩm thiếu chính là một kích thích sống sờ sờ bày ngay ra trước mắt chúng ta.
Còn Tố Tâm đến bây giờ ta vẫn cho rằng cô ấy là người vợ xuất sắc nhất, luôn luôn yên tĩnh, luôn nghe lời, chăm sóc ta chu đáo. Những năm gả cho ta chưa bao giờ oán trách lời nào thậm chí còn chưa bao giờ to tiếng. Việc làm ăn của ta thua lỗ cô ấy chỉ cười dịu dàng, ta kiếm được món tiền lớn mua cho cô ấy rất nhiều quà cô ấy vẫn cười dịu dàng như vậy. Bất kể ta làm gì thì khi trở về nhà luôn có cơm nóng chờ ta, cô ấy thậm chí còn bưng trà cho ta, thay giày cho ta ngay khi ta vào đến cửa nhà nữa.
Ta từng cho rằng mình đã cưới được một người vợ dịu dàng như vậy là phúc phận của ta. Sau này ta mới biết không oán không trách không phải là hạnh phúc mà là không quan tâm.. Trong tim cô ấy chưa từng có ta, ta chỉ là một người gọi là chồng ở bên cạnh cô ấy mà thôi, vì thế cho dù ta làm gì thì với cô ấy cũng giống nhau cả. Việc cô ấy cần làm là đóng tốt vai một người vợ.
Sau khi có nhận thức này, nói thật thì ta rất đau lòng. Thật vậy bởi vì ta đã rất cố gắng, rất cố gắng để yêu cô ấy nhưng cô ấy mãi mãi như là một người gỗ, chỉ có một kiểu nụ cười. Cô ấy như vậy thật ra không hề hạnh phúc, nụ cười như vậy ta cũng không cần. Sau này ta cố ý đi sớm về muộn xem cô ấy có phản ứng gì không, kết quả là cô ấy chỉ là tỉnh dậy từ xô pha mắt lim dim đi vào bếp hâm nóng thức ăn cho ta, sau đó lại dịu dàng hỏi ta có đói không, ăn cơm đi..
Ta vô cùng thất vọng, lại một lần về muộn nữa, sau khi cô ấy hâm nóng thức ăn cho ta ta nổi giận gạt hết chén đĩa trên bàn xuống đất, ta nghĩ lúc này cô ấy chắc sẽ phải nổi giận chứ? Nhưng nào ngờ, cô ấy vẫn cười dịu dàng như vậy sau đó lặng lẽ thu dọn sạch sẽ bát đĩa, xoay người lại làm một bát mỳ cho ta.
Tất nhiên ta không ăn bát mỳ đó mà quay người bỏ đi khỏi nhà. Từ đó ta bắt đầu ban đêm không về nhà, ta muốn xem xem phải như thế nào thì cô ấy mới để ý đến ta. Vì thế ta cố tình tạo tin đồn với minh tinh ở bên ngoài thử xem phản ứng của cô ấy, kết quả là ta đã đánh giá cao bản thân rồi, cô ấy dường như không hề có hành động gì. Ta thậm chí còn cố ý làm rơi ảnh thân mật của ta và mẹ nhỏ con ở nhà, cô ấy rõ ràng nhìn thấy rồi nhưng vẫn giả vờ như không nhìn thấy. Ta cuối cùng đau lòng tột độ nên cuối cùng đi vào con đường ngoại tình thật, tìm kiếm tình cảm và an ủi người ở người phụ nữ khác thứ mà không thể có được ở trong nhà.
Sau này mẹ con bị bệnh, ta vô số lần lưỡng lự ở bên ngoài phòng bệnh hi vọng có thể nghe thấy tiếng bà ấy gọi tên ta nhưng không hề có lần nào. Duy nhất một lần ta đứng ngoài cửa nhìn trộm bà ấy bệnh tình nguy kịch lại thấy bà ấy nước mắt đầy mặt gọi một cái tên nhưng lại là.. Chấn Vân.. Đó là lần đầu tiên từ khi kết hôn ta nhìn thấy bà ấy rơi lệ, còn Chấn Vân là tên của Thẩm thiếu.. »
Anh gọi là mẹ..
Cách gọi này luôn làm cho lòng người có chút run rẩy. Còn nhớ lần đầu tiên anh nói từ mẹ này cũng vô cùng tự nhiên, cùng lúc đó anh cầu hôn cô, còn cô thì ít nhiều cũng vì cái gọi này mà động lòng. Mẹ là người yêu tư mật nhất của cô, là người yêu chỉ thuộc về cô trên thế giới này vậy mà lại có người nguyện ý có cách gọi chung này với cô, cảm giác này sao lại không kỳ diệu đây?
Cô nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của ba: « Các con từng đi thăm mẹ sao? »
Lục Hướng Bắc nhìn Đồng Nhất Niệm một cái cười nói: « Dạ vâng, con đi cùng Niệm Niệm. »
Đồng Tri Hành rất vui: « Tốt lắm.. tốt lắm.. »
Lục Hướng Bắc liền cúi đầu nhìn lá trà trôi nổi trong chén thủy tinh, từng nghe nói thưởng thức trà Bích Loa Xuân như thưởng thức người đẹp tuyệt sắc Giang Nam, trắng trong ẩn hiện sắc xanh, thướt tha ưu nhã, nhất định phải dùng loại cốc thủy tinh. Vì vậy khi Lục Hướng Bắc mang Bích Loa Xuân đến Đồng gia cũng mang theo mấy bộ cốc thủy tinh tinh sảo.
Khi rảnh rỗi Đồng Tri Hành thích đánh cờ với Lục Hướng Bắc trong hương thơm ngào ngạt của trà, đúng là vô cùng hợp nhau.
Lục Hướng Bắc và Đồng Nhất Niệm đều không nói chuyện chỉ chờ Đồng Tri Hành mở lời.
Đồng Tri Hành uống mấy hớp trà mỉm cười than vãn: « Cuộc đời này đến tuổi của ta thì mới biết được điều gì là quan trọng nhất, chính là sức khỏe và tình thân. Khi còn trẻ lại không hiểu được cứ ra sức bán mạng kiếm tiền mà đã gác lại tình thân sang một bên, luôn tưởng rằng cuộc đời này còn rất dài cứ đợi khi có tiền rồi muốn đối xử với người thân tốt như thế nào sẽ được như thế ấy, du sơn ngoạn thủy du lịch vòng quanh thế giới cũng được, nhưng đến cuối cùng thì sao? Tiền đúng là nhiều đến tiêu không hết nhưng người năm xưa hứa sẽ cùng bà ấy du lịch khắp thế giới lại không còn nữa, còn bản thân thì phải bỏ ra một đống tiền vào bệnh viện để sửa chữa sức khỏe đã bị hủy thời còn trẻ, cũng không biết còn mấy năm để tiêu tiền mà mình bán mạng vất vả kiếm được.. »
Đồng Nhất Niệm nghe những lời này chỉ cảm thấy xót xa, những năm gần đây đã quen với một người ba mạnh mẽ vang dội, quen với việc ông bỏ bê gia đình, càng quen với việc ông nghiêm khắc với cô. Bỗng nhiên cuộc nói chuyện trở lên thương cảm như vậy làm cô cảm thấy hơi khó thích ứng: « Ba, đang yên đang lành lại nói những lời này làm gì? Ba nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi! »
Đồng Tri Hành lại bất ngờ than vãn, ánh mắt có chút xa vời nhìn về phía trước: « Nếu như có thể ta nguyện có thể đánh đổi tất cả để lấy gia đình yên ấm, tình thân vững trãi.. »
Câu này làm Đồng Nhất Niệm như rơi vào màn sương, tim càng đau, lại nghe Lục Hướng Bắc nói xen vào: « Ba đừng nghĩ nhiều nữa, như Niệm Niệm vừa nói, người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, chúng con.. sẽ luôn ở bên ba. »
Khi anh nói những lời này nhìn Đồng Nhất Niệm một cái làm Đồng Nhất Niệm lại nổi nóng lườm lại. Anh có ý gì đây, lại muốn nuốt lời sao?
Đồng Tri Hành thu lại tầm nhìn mỉm cười: « Các con không hiểu được đâu.. Niệm Niệm, ba có lỗi với mẹ con, không thực hiện được lời hứa với bà ấy khi cầu hôn.. »
Đồng Nhất Niệm không nói gì, mẹ là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng cô. Dù cho bây giờ ba cô có hối hận thế nào thì sự thực là ông đã có lỗi với mẹ cô, cô không định vì vậy mà thay đổi thái độ của mình với việc này.
Đồng Tri Hành biết cô vẫn còn trách mình, hai tay cầm chén trà thủy tinh để độ nóng của trà xuyên qua thủy tinh truyền vào lòng bàn tay, trong làn hơi bốc lên lại chìm vào kí ức ngày xưa: « Niệm Niệm, mẹ con là người con gái đẹp nhất trên thế giới này, còn ta khí đó chỉ là một tiểu tử nghèo, có thể lấy được mẹ con là việc mà đến nghĩ ta cũng không dám nghĩ. Không chỉ vì khoảng cách giữa chúng ta mà còn vì khi đó mẹ con và ba của Thẩm Khang Kỳ đang yêu nhau nữa. Ba của Thẩm Khang Kỳ khi đó chúng ta đều gọi ông ta là Thẩm thiếu, là con trai của quan to, là một cán bộ cấp cao của quân đội với tương lại sáng lạn. Nhà mẹ con tuy không quyền không chức nhưng lại là dòng dõi thư hương môn đệ, cha mẹ đều là giáo sư vì thế rất ra dáng thanh khiết, ưu nhã, là một đôi với Thẩm thiếu rất xứng đôi.. »
Tấm ảnh trong tay Đồng Nhất Niệm rơi xuống bàn, cô không ngờ rằng đời trước còn có vướng mắc tình yêu như thế. Thì ra tình yêu của mỗi người đều là một cuốn tiểu thuyết không liên quan đến thời đại hay bối phận.
« Ta thích bà ấy nhưng chưa từng nghĩ sẽ có được bà ấy. Cho đến về sau này Thẩm thiếu kết hôn rồi mà tân nương lại không phải là bà ấy mà lại là con gái một quan chức ở địa phương nào đó, cũng chính là bác gái Thẩm bây giờ của con. Năm đó bà ấy trở về sau khi tốt nghiệp một trường nổi tiếng ở Bắc Kinh đã vừa gặp đã yêu một quan chức quân đội trẻ. Sau đó dưới nhiều áp lực từ nhiều phương diện đã kết hôn rất chóng vánh, đây chính là cái gọi là hôn nhân chính trị. Mẹ con rất buồn nhưng từ khi nhận được thông tin này cũng không ồn ào, thậm chí cũng không dám đi tìm Thẩm thiếu đối chứng mà chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. Vì thế bác gái Thẩm của con đến bây giờ vẫn chưa biết người con gái là mối tình đầu của Thẩm tư lệnh là mẹ con.. »
Chả trách Thẩm tư lệnh rất quý mến cô.. có lẽ là muốn bù đắp tiếc nuối thời trẻ trên người cô đây mà..
Nhưng nếu như bác gái Thẩm biết được đoạn quá khứ này thì có còn yêu quý cô nữa không đây? Chỉ sợ trong lòng sẽ có vướng mắc nhỉ.
« Thẩm thiếu phải kết hôn thì ta lại có cơ hội rồi, ta lấy hết dũng khí hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt mẹ con. Cuối cùng vào ngày kết hôn của Thẩm thiếu ta đã cầu hôn mẹ con. Ta còn nhớ mãi lời hứa với mẹ con khi đó. Ta nói gả cho anh, anh sẽ cho em một mái nhà, anh sẽ cố gắng kiếm tiền để em không phải lo cơm ăn áo mặc, anh sẽ yêu thương em, không bao giờ để em bị thương.. »
Nói đến đây Đồng Nhất Niệm và Lục Hướng Bắc không hẹn mà gặp cùng quay lại nhìn về đối phương, lời hứa này với lời hứa khi Lục Hướng Bắc cầu hôn khá giống nhau.
Anh mắt hai người vừa chạm nhau Đồng Nhất Niệm liền tránh đi, không dám đi tìm kiếm ánh sáng kia trong mắt anh, sợ hãi bản thân mình lại bị châm lửa, bị đốt cháy.
Câu chuyện của Đồng Tri Hành tiếp tục trong ánh mắt mập mờ nói không rõ: « Tố Tâm khi đó trái tim bị tổn thương sâu sắc nên cảm thấy nếu đã không gả được cho Thẩm thiếu thì gả cho ai cũng như nhau. Vì thế dưới sự tức giận đã đồng ý cầu hôn của ta. Khi đó ông bà ngoại con biết rõ tình cảm của Tố Tâm dành cho Thẩm thiếu cũng hiểu bà ấy là do tức giận nên mới đồng ý gả cho ta nên nhất quyết không đồng ý. Nhưng lần này Tố Tâm đã rất quyết tâm, không biết là giận dỗi bản thân hay giận dỗi Thẩm thiếu nhưng sau một tuần Thẩm thiếu kết hôn thì cũng gả cho ta. »
Trên mặt Đồng Tri Hành hiện lên nụ cười mơ màng, không biết là hạnh phúc hay là mất mát, cúi đầu uống một hớp trà mới nói tiếp: « Ta khi đó cảm thấy bản thân như một tên ngốc hạnh phúc, tràn đầy mong ước về cuộc sống tương lai. Ta nghĩ ta nhất định phải ra sức kiếm tiền, bất chấp tất cả để kiếm tiền để Tố Tâm có được cuộc sống cẩm y ngọc thực, để con của ta và Tố Tâm trở thành đứa trẻ ngậm thìa vàng được người ta ngưỡng mộ. Khi đó ta thực sự nghĩ như vậy, ta xuất thân bần hàn nên rất hâm mộ những con cái nhà quan to và nhà giàu có, đặc biệt là Thẩm thiếu chính là một kích thích sống sờ sờ bày ngay ra trước mắt chúng ta.
Còn Tố Tâm đến bây giờ ta vẫn cho rằng cô ấy là người vợ xuất sắc nhất, luôn luôn yên tĩnh, luôn nghe lời, chăm sóc ta chu đáo. Những năm gả cho ta chưa bao giờ oán trách lời nào thậm chí còn chưa bao giờ to tiếng. Việc làm ăn của ta thua lỗ cô ấy chỉ cười dịu dàng, ta kiếm được món tiền lớn mua cho cô ấy rất nhiều quà cô ấy vẫn cười dịu dàng như vậy. Bất kể ta làm gì thì khi trở về nhà luôn có cơm nóng chờ ta, cô ấy thậm chí còn bưng trà cho ta, thay giày cho ta ngay khi ta vào đến cửa nhà nữa.
Ta từng cho rằng mình đã cưới được một người vợ dịu dàng như vậy là phúc phận của ta. Sau này ta mới biết không oán không trách không phải là hạnh phúc mà là không quan tâm.. Trong tim cô ấy chưa từng có ta, ta chỉ là một người gọi là chồng ở bên cạnh cô ấy mà thôi, vì thế cho dù ta làm gì thì với cô ấy cũng giống nhau cả. Việc cô ấy cần làm là đóng tốt vai một người vợ.
Sau khi có nhận thức này, nói thật thì ta rất đau lòng. Thật vậy bởi vì ta đã rất cố gắng, rất cố gắng để yêu cô ấy nhưng cô ấy mãi mãi như là một người gỗ, chỉ có một kiểu nụ cười. Cô ấy như vậy thật ra không hề hạnh phúc, nụ cười như vậy ta cũng không cần. Sau này ta cố ý đi sớm về muộn xem cô ấy có phản ứng gì không, kết quả là cô ấy chỉ là tỉnh dậy từ xô pha mắt lim dim đi vào bếp hâm nóng thức ăn cho ta, sau đó lại dịu dàng hỏi ta có đói không, ăn cơm đi..
Ta vô cùng thất vọng, lại một lần về muộn nữa, sau khi cô ấy hâm nóng thức ăn cho ta ta nổi giận gạt hết chén đĩa trên bàn xuống đất, ta nghĩ lúc này cô ấy chắc sẽ phải nổi giận chứ? Nhưng nào ngờ, cô ấy vẫn cười dịu dàng như vậy sau đó lặng lẽ thu dọn sạch sẽ bát đĩa, xoay người lại làm một bát mỳ cho ta.
Tất nhiên ta không ăn bát mỳ đó mà quay người bỏ đi khỏi nhà. Từ đó ta bắt đầu ban đêm không về nhà, ta muốn xem xem phải như thế nào thì cô ấy mới để ý đến ta. Vì thế ta cố tình tạo tin đồn với minh tinh ở bên ngoài thử xem phản ứng của cô ấy, kết quả là ta đã đánh giá cao bản thân rồi, cô ấy dường như không hề có hành động gì. Ta thậm chí còn cố ý làm rơi ảnh thân mật của ta và mẹ nhỏ con ở nhà, cô ấy rõ ràng nhìn thấy rồi nhưng vẫn giả vờ như không nhìn thấy. Ta cuối cùng đau lòng tột độ nên cuối cùng đi vào con đường ngoại tình thật, tìm kiếm tình cảm và an ủi người ở người phụ nữ khác thứ mà không thể có được ở trong nhà.
Sau này mẹ con bị bệnh, ta vô số lần lưỡng lự ở bên ngoài phòng bệnh hi vọng có thể nghe thấy tiếng bà ấy gọi tên ta nhưng không hề có lần nào. Duy nhất một lần ta đứng ngoài cửa nhìn trộm bà ấy bệnh tình nguy kịch lại thấy bà ấy nước mắt đầy mặt gọi một cái tên nhưng lại là.. Chấn Vân.. Đó là lần đầu tiên từ khi kết hôn ta nhìn thấy bà ấy rơi lệ, còn Chấn Vân là tên của Thẩm thiếu.. »
/281
|