Trang mạng từ từ mở ra, một gương mặt đàn ông rất đẹp trai hiện ra trước mặt cô hơn nữa còn là một người đàn ông đẹp trai đang mặc đồng phục.
Lương Nhuận Nam là cảnh sát, trong khi chấp hành nhiệm vụ đã không may hy sinh.
Còn một đoạn văn giới thiệu nói anh tốt nghiệp tại một trường đại học cảnh sát nổi tiếng, học lực ưu tú, công việc cũng rất xuất sắc.
Cô lục tìm trong ký ức của mình, tìm ấn tượng về người đàn ông này trong ký ức tuổi thơ của mình nhưng lại không nhớ ra một điều gì.
Cô nghĩ bản thân thường đến nhà mẹ Lương chơi là khoảng năm thứ tư thứ năm tiểu học. Bởi vì ngõ nhỏ cách nhà khá xa nhưng lại cách trường học rất gần, khi đó chỉ cần được nghỉ học sớm là cùng bọn Khang Kỳ đến đây chơi. Cuối tuần và nghỉ hè thì chủ yếu đều chơi trong khu nhà Khang Kỳ. Cũng đúng thôi, nghe mẹ Lương nói hai anh em họ từ cấp hai đã bắt đầu sống ở trường, nửa tháng mới về nhà một lần, khi bọn họ về mình lại không đến, vì thế mới chưa gặp bao giờ.
Đến sau này cô lên cấp ba, áp lực học tập lớn nên số lần đến cũng ít đi nhiều, còn sau khi lên đại học thì không sống ở đó nữa nên số lần đến càng ít.
Bỗng nhiên cô nghĩ đến trái phải mấy mét này cô và bọn họ liệu có khi nào từng đi ngang qua nhau với khoảng cách rất gần chưa? Cùng một địa điểm khi cô đi qua thì bọn họ không ở đó, khi bọn họ quay lại cô lại đã rời đi rồi. Thời gian hơn mười năm, hàng nghìn hàng vạn cơ hội gặp mặt nhưng lại chưa từng gặp qua một lần nào.
Đây có thể gọi là vô duyên không?
Khi hai chữ "vô duyên" đang thăng cấp trong lòng thì gương mặt xa cách thản nhiên của Lục Hướng Bắc cũng dần xuất hiện trong đầu lúc gần lúc xa.
Anh mắt của cô rơi trên đơn kiện ly hôn đã viết xong bên cạnh máy tính, lời của Lục Hướng Bắc lại vang lên bên tai: « Ly hôn mới là đang trốn tránh vấn đề, ly hôn rồi em sẽ không còn yêu anh nữa sao?
Sau khi đau đớn rất nhanh qua đi cô không hề do dự cầm đơn kiện đi ra khỏi phòng. Đúng vậy, không yêu nữa, cô có thể làm được!
Trên xô pha Kiệt Tây đã ngủ siêu vẹo rồi, trên bàn bày một trai rượu trống không, một ly rượu thì nằm bên cạnh.
Trong lòng cô có chút đau xót vì Kiệt Tây như vậy.
Vào phòng Kiệt Tây lấy một cái chăn ra đắp cho cậu.
Cậu hình như có chút cảm nhận được nên hơi động, trong miệng còn nhẹ gọi tên: « Niệm Niệm.. »
Cô ngây người, xót xa dâng lên tận cánh mũi.
Nghe nói sau khi say rượu cái tên thốt ra trong mơ sẽ là người mà bạn yêu nhất. Kiệt Tây gọi tên cô, còn Lục Hướng Bắc khi đó lại gọi tên ai?
Trở về phòng dứt khoát để đơn kiện vào túi không chút do dự.
Ngày hôm sau cô không để Kiệt Tây đưa cô đi mà đi một mình lên tòa đưa đơn kiện.
Lương Nhuận Nam là cảnh sát, trong khi chấp hành nhiệm vụ đã không may hy sinh.
Còn một đoạn văn giới thiệu nói anh tốt nghiệp tại một trường đại học cảnh sát nổi tiếng, học lực ưu tú, công việc cũng rất xuất sắc.
Cô lục tìm trong ký ức của mình, tìm ấn tượng về người đàn ông này trong ký ức tuổi thơ của mình nhưng lại không nhớ ra một điều gì.
Cô nghĩ bản thân thường đến nhà mẹ Lương chơi là khoảng năm thứ tư thứ năm tiểu học. Bởi vì ngõ nhỏ cách nhà khá xa nhưng lại cách trường học rất gần, khi đó chỉ cần được nghỉ học sớm là cùng bọn Khang Kỳ đến đây chơi. Cuối tuần và nghỉ hè thì chủ yếu đều chơi trong khu nhà Khang Kỳ. Cũng đúng thôi, nghe mẹ Lương nói hai anh em họ từ cấp hai đã bắt đầu sống ở trường, nửa tháng mới về nhà một lần, khi bọn họ về mình lại không đến, vì thế mới chưa gặp bao giờ.
Đến sau này cô lên cấp ba, áp lực học tập lớn nên số lần đến cũng ít đi nhiều, còn sau khi lên đại học thì không sống ở đó nữa nên số lần đến càng ít.
Bỗng nhiên cô nghĩ đến trái phải mấy mét này cô và bọn họ liệu có khi nào từng đi ngang qua nhau với khoảng cách rất gần chưa? Cùng một địa điểm khi cô đi qua thì bọn họ không ở đó, khi bọn họ quay lại cô lại đã rời đi rồi. Thời gian hơn mười năm, hàng nghìn hàng vạn cơ hội gặp mặt nhưng lại chưa từng gặp qua một lần nào.
Đây có thể gọi là vô duyên không?
Khi hai chữ "vô duyên" đang thăng cấp trong lòng thì gương mặt xa cách thản nhiên của Lục Hướng Bắc cũng dần xuất hiện trong đầu lúc gần lúc xa.
Anh mắt của cô rơi trên đơn kiện ly hôn đã viết xong bên cạnh máy tính, lời của Lục Hướng Bắc lại vang lên bên tai: « Ly hôn mới là đang trốn tránh vấn đề, ly hôn rồi em sẽ không còn yêu anh nữa sao?
Sau khi đau đớn rất nhanh qua đi cô không hề do dự cầm đơn kiện đi ra khỏi phòng. Đúng vậy, không yêu nữa, cô có thể làm được!
Trên xô pha Kiệt Tây đã ngủ siêu vẹo rồi, trên bàn bày một trai rượu trống không, một ly rượu thì nằm bên cạnh.
Trong lòng cô có chút đau xót vì Kiệt Tây như vậy.
Vào phòng Kiệt Tây lấy một cái chăn ra đắp cho cậu.
Cậu hình như có chút cảm nhận được nên hơi động, trong miệng còn nhẹ gọi tên: « Niệm Niệm.. »
Cô ngây người, xót xa dâng lên tận cánh mũi.
Nghe nói sau khi say rượu cái tên thốt ra trong mơ sẽ là người mà bạn yêu nhất. Kiệt Tây gọi tên cô, còn Lục Hướng Bắc khi đó lại gọi tên ai?
Trở về phòng dứt khoát để đơn kiện vào túi không chút do dự.
Ngày hôm sau cô không để Kiệt Tây đưa cô đi mà đi một mình lên tòa đưa đơn kiện.