Lục Hướng Bắc trong lòng mẹ Lương chính là một đứa con hoàn mỹ, là một người mẹ luôn tự hào vì con. Trong khi mẹ Lương đang nhớ về những nỗi đau kia cô thật sự không nhẫn tâm đánh vỡ sự hoàn mỹ trong lòng mẹ Lương.
Mẹ Lương vừa nghe liền lấy lại tinh thần, tình trạng đau buồn tuyệt vọng vừa rồi cũng có chút tốt hơn. Kéo lấy cô muốn cô kể chi tiết anh đối xử tốt với cô như thế nào. Nét hiền từ trên mặt càng hiện rõ hào quang được an ủi dưới ánh sáng đèn.
Hào quang này làm cho Đồng Nhất Niệm không dám nhìn thẳng chỉ cúi đầu cẩn thận suy nghĩ.
Đối xử tốt với cô như thế nào nhỉ?
Đồng Nhất Niệm trên mặt thì cười nhưng trong lòng lại khổ, từ trước đến nay chưa bao giờ muốn bỏ chạy khỏi nhà họ Lương như lúc này.
Cô lặng lẽ bắt đầu vận động đầu óc để moi ra từng điểm từng điểm mà Lục Hướng Bắc đối tốt với cô. Cảm giác này giống như rõ ràng là uống một cốc nước đá nhưng lại dùng chính máu của mình để làm nóng nó lên rồi biến thành nước mắt nóng hổi chảy ra.
Giọng nói của cô có chút gượng gạo, qua loa, không rõ ràng, từ từ lôi ra những ký ức không muốn nhớ lại.
"Anh ấy.. biết con thích ăn vặt nên mang về rất nhiều đồ ăn vặt ở các nơi khác nhau về cho con ăn.."
"Anh ấy biết dạ dày con không tốt nên luôn bắt con phải ăn cơm tử tế.. còn lái xe đến một chỗ rất xa để mua vằn thắn cho con ăn"
"Tướng ngủ buổi tối của con không tốt anh ấy thường phải tỉnh dậy nhiều lần giúp con đắp lại chăn.."
"Anh ấy đối xử rất tốt với ba con, người nhà con, mọi người đều rất thích anh ấy.."
"Đêm mất điện anh ấy sẽ đưa con ra bờ biển chờ mặt trời mọc.."
"Khi gặp lũ lụt.. khi gặp lũ lụt đến.. anh ấy.. anh ấy bất chấp cả tính mạng để cứu con.."
Câu nói cuối cùng cũng làm cô không nhịn được nữa, cố gắng gắng gượng không khóc trước mặt mẹ Lương mà nuốt vào rồi cố nói tiếp: "Mẹ Lương, con đi đây, Kiệt Tây sắp đến đón con rồi!" Sau đó liền hấp tấp chạy đi..
Khi hít thở được không khí mát lạnh bên ngoài rồi nước mắt của cô cuối cùng cũng chảy ra..
Anh còn đi giày cho cô, mặc quần áo cho cô, nhặt xương cá cho cô, còn sửa móng chân cho cô, giúp cô sơn móng tay..
Những chỗ anh đối xử tốt với cô thật ra là có rất nhiều nhưng ai có thể đến cho cô biết tại sao anh lại đối xử tốt với cô như vậy chứ? Làm cô khi nghĩ lại sẽ càng thêm dằn vặt? Cô thà rằng giữa bọn họ từ trước đến nay chưa từng yêu nhau, anh chưa từng dịu dàng vậy thì khi cô quyết tâm cắt đứt sẽ không đau đớn đến vậy..
Trong khi cô hấp tấp chạy trong ngõ thì có ánh đèn xe chiếu đến người cô.
Cô lấy tay che mắt, khi cô híp mắt nhìn qua thì chiếc Maybach chói mắt và biển xe quen thuộc kia đã làm cô ngây người.
Anh tại sao lại đến đây? Lại đến đi loanh quanh sao?
Phản ứng đầu tiên là cúi đầu định thuận theo bóng tối trốn đi, tuy rằng thấy bản thân như vậy hơi mất mặt nhưng cô vừa mới đi ra từ nhà mẹ Lương tâm trạng đang rất hỗn loạn còn chưa sẵn sàng chiến đấu với anh, không muốn bản thân quá yếu kém trước mặt anh.
Nhưng anh lại vẫn tinh mắt đến không cần thiết, vừa nhìn đã nhận ra cô, hơn nữa tốc độ xuống xe cũng nhanh như điện giật từng bước chặn trước mặt cô. Cô đang cúi đầu luồn đi nhất thời không thu kịp chân nên đâm vào ngực anh.
Cơ ngực rắn chắc được rèn luyện thời gian dài trong phòng gym của anh làm cô đâm vào đau cả trán, cả người còn đảo ngã ra sau mấy bước. Tay mắt nhanh nhẹn của anh lập tức vươn ra kéo cô lại mới không để mông cô ngồi trên đất. Nhưng sau khi bị anh kéo lấy anh lại không hề có ý định buông ra..
"Niệm Niệm!" Giọng nói khi gọi tên cô của anh có chút vui mừng.
Nếu đã va vào rồi thì không cần phải trốn tránh nữa, cô ngẩng đầu lên thấy sự dịu dàng vui vẻ trên mặt anh làm đôi mắt sắc bén của anh như đang phát điện trong đêm.
Đáng tiếc cô đã miễn dịch với điện của anh rồi.
Lạnh lùng nhìn tay anh đang nắm lấy cánh tay cô rồi nói: "Buông tay ra."
Tay anh hơi run lên nhưng không buông ra.
Cô có chút mất kiên nhẫn: "Lục Hướng Bắc, anh như vậy để làm gì?"
Anh chỉ bắt lấy cô để phòng cô chạy mất khỏi anh, sau đó cũng bỏ qua câu hỏi của cô chỉ nói: "Mấy hôm nay em ra sao rồi? Anh.. mọi người đều rất lo lắng cho em."
"Mọi người là có những ai?" Cô không nhịn được cười lạnh, trong nhà tuyệt đối sẽ không quan tâm đến cô, dù cô có mất tích vài ngày cũng sẽ chẳng có ai thấy kỳ lạ gì đâu. Bởi vì có cao thủ nói dối Lục Hướng Bắc ở đây, sao anh có thể để người trong nhà biết hai người cãi nhau chứ? Như vậy khác nào lấy đã tự đập vào chân mình chứ?
Anh im lặng một hồi, đôi mắt đen sáng lấp lánh, đôi môi mỏng mím vào: "Đúng vậy, anh lo lắng cho em, rất lo lắng."
Đồng Nhất Niệm cảm thấy buồn cười. Anh lo lắng cho cô sao? Nếu như anh thật sự lo lắng sẽ vài ngày liền không một cuộc gọi hỏi thăm sao? Anh lo lắng cho cô mà ôm ấp với Ngũ Nhược Thủy ở vườn hoa sao? Oanh Oanh chết rồi nên em gái sợ là lại nhờ anh chăm sóc rồi, về sau lại càng thêm chăm sóc này kia rồi. Nhưng cái này cũng không liên quan gì đến cô hết. Anh thích chăm sóc ai thì đi mà chăm sóc..
"Vậy sao? Cám ơn Lục tiên sinh đã lo lắng có điều tôi sống rất tốt, Lục tiên sinh hãy cứ đi lo lắng cho em gái Ngũ Nhược Thủy đi!" Nhớ lại màn Ngũ Nhược Thủy dựa vào ngực anh, nghĩ đến tình cảnh sau này Ngũ Nhược Thủy sẽ thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của cô là cô chỉ muốn ngay lập tức cắt đứt mọi dây dưa với con người đứng trước mặt này!
Ngũ Nhược Thủy tuy làm cô không vui nhưng trước mắt làm cô thấy khúc mắc trong lòng là Như Kiều. Như Kiều cái gai này vốn đã chôn sau trong tim cô, chỉ cần nhìn thấy Ngũ Nhược Thủy là lại nhắc nhở cô nhớ đến chỗ đau đớn này.
"Niệm Niệm, mấy ngày rồi vẫn chưa giận đủ sao?" Ngón tay anh sờ lên má cô
Một cơn oán giận to lớn từ đáy lòng tràn lên, tại sao anh lại giỏi châm lửa tức giận của cô vậy chứ? Lẽ nào cho đến bây giờ anh vẫn cho rằng cô chỉ đang giận hờn vớ vẩn sao?
"Lục Hướng Bắc!" Cô gạt phăng tay anh đi: "Đừng dùng đôi tay bẩn thỉu đã chạm qua không biết bao nhiêu phụ nữ đến chạm vào tôi! Tôi cảm thấy ghê tởm. Còn nữa, mỗi câu tôi nói với anh đều là nghiêm túc, bao gồm ly hôn, điều duy nhất anh cần suy nghĩ là chúng ta ra tòa hay là thỏa thuận mà thôi."
"Nếu như cả hai anh đều không chọn thì sao?" Tay anh rơi xuống nhưng lại rơi xuống cổ cô, ngón tay với những vết chai mỏng ma sát lên da cô.
Cô cố nhịn không động đậy: "Tôi sẽ nghĩ cách để anh chọn được, dù có phải tự cứa cổ trước mặt anh đi nữa!"
Cô từng nói, cô không làm hại được anh, cũng không làm lay động được anh, điều duy nhất cô có thể làm là làm hại bản thân. Khi người chết đuối là cô bị cây thủy sinh là anh bó buộc thì điều duy nhất cô có thể làm là chặt đứt tay chân của mình.
Sắc mặt anh hơi thay đổi rất nhanh rồi lại cười một cách bất lực: "Niệm Niệm, thật ra em biết là anh yêu em, em cũng biết rõ là anh trân trọng em vì thế em mới hết lần này đến lần khác lấy việc làm hại bản thân ra để uy hiếp anh như vậy. Hơn nữa biểu hiện trên mặt em nói cho anh biết em rất tự tin với thủ đoạn này. Bởi vì em chắc chắn rằng anh không nỡ để em làm hại bản thân.. Niệm Niệm, em thật là hiểu rõ đối thủ đó!"
Đồng Nhất Niệm hơi sững người, những việc làm hại bản thân để ép anh kia là cách làm khi cô mỗi lần không còn đường nào để đi sắp phát điên rồi mới phải dùng đến nhưng đúng là lần nào cũng có tác dụng. Lẽ nào trong tiềm thức của cô đúng thật là đã cậy vào anh yêu cô sao.
"Niệm Niệm, em vốn sẽ không làm bản thân bị thương, không dám cứa cổ, không dám làm rách vết thương của mình bởi vì em sợ đau.." Trong mắt anh ánh lên ánh sáng khác thường, vài phần giảo hoạt, còn lại thì cô không nhìn không ra, hình như còn có chút bất lực và đau lòng.
Đồng Nhất Niệm bất ngờ, thật ra anh nói không sai, cô không ngốc đến mức dùng cái chết trước mặt anh để ép anh ly hôn nhưng mà lại bị anh nhìn ra như vậy trong lòng cô vô cùng khó chịu. Trước mặt anh cô như là trong suốt, từ đầu đến chân như một con ngốc vậy.
Chỉ thấy nụ cười của anh tươi hơn, dưới bóng tối trong mắt lại gợn lên những tia dịu dàng: "Nhưng Niệm Niệm dù cho như vậy anh vẫn không dám mạo hiểm, anh thà rằng em ăn chắc anh.. thà rằng em lấy tình yêu anh dành cho em làm vũ khí để tấn công anh thì anh cũng sẽ nhận hết là được.."
"Nếu đã như vậy, vậy thì.. ngoan ngoãn làm cho xong thủ tục ly hôn đi!" Nếu đã như một con ngốc diễn kịch trước mặt anh vậy thì không cần phải diễn nữa!
"Em biết anh sẽ không làm, Niệm Niệm, còn có một người nữa cũng sẽ không đồng ý chúng ta ly hôn, đó chính là ba em!" Anh đem ba của Đồng Nhất Niệm ra.
Đồng Nhất Niệm không chắc chắn nhất chính là cửa này, muốn ly hôn mà có thể thuyết phục được ba thì cũng coi như thành công một nửa. Cô không tin cô là con gái ruột của ông, đến cuối cùng lẽ nào ba vẫn theo phe Lục Hướng Bắc à? Vậy thì không còn lẽ trời nữa rồi.
Cô cũng không tranh chấp với anh nữa, vừa hay nhìn thấy xe Kiệt Tây đi đến liền hòa nhã cười: "Cứ thử chờ xem, tạm biệt, Kiệt Tây đến đón tôi rồi."
Anh vẫn níu lấy cô không buông cho đến khi Kiệt Tây đi đến gần nhìn thấy vậy vô cùng tức giận cũng nắm lấy tay Đồng Nhất Niệm kéo cô về phía mình. Hai bên đều dùng nhiều sức ai cũng không chịu buông nên xui xẻo là Đồng Nhất Niệm, bị đau đến kêu thành tiếng.
Lần này Lục Hướng Bắc lại buông tay, hai tay đút vào túi quần, gió thổi làm loạn tóc anh, đôi mắt sáng nhìn cô chăm chú nhẹ nhàng nói: "Niệm Niệm, cuối cùng thì anh cũng buông tay nhưng không phải vì không khỏe như Kiệt Tây mà là anh không muốn em bị đau.."
Tim cô như bị chặn bởi một miếng mút ngấm nước vậy, miếng mút càng ngấm nước càng lớn, trong tim cô độ chua xót cũng ngày càng tăng theo sự trương lên của miếng mút, chỉ cảm thấy xót xa không chịu được.
Mẹ Lương vừa nghe liền lấy lại tinh thần, tình trạng đau buồn tuyệt vọng vừa rồi cũng có chút tốt hơn. Kéo lấy cô muốn cô kể chi tiết anh đối xử tốt với cô như thế nào. Nét hiền từ trên mặt càng hiện rõ hào quang được an ủi dưới ánh sáng đèn.
Hào quang này làm cho Đồng Nhất Niệm không dám nhìn thẳng chỉ cúi đầu cẩn thận suy nghĩ.
Đối xử tốt với cô như thế nào nhỉ?
Đồng Nhất Niệm trên mặt thì cười nhưng trong lòng lại khổ, từ trước đến nay chưa bao giờ muốn bỏ chạy khỏi nhà họ Lương như lúc này.
Cô lặng lẽ bắt đầu vận động đầu óc để moi ra từng điểm từng điểm mà Lục Hướng Bắc đối tốt với cô. Cảm giác này giống như rõ ràng là uống một cốc nước đá nhưng lại dùng chính máu của mình để làm nóng nó lên rồi biến thành nước mắt nóng hổi chảy ra.
Giọng nói của cô có chút gượng gạo, qua loa, không rõ ràng, từ từ lôi ra những ký ức không muốn nhớ lại.
"Anh ấy.. biết con thích ăn vặt nên mang về rất nhiều đồ ăn vặt ở các nơi khác nhau về cho con ăn.."
"Anh ấy biết dạ dày con không tốt nên luôn bắt con phải ăn cơm tử tế.. còn lái xe đến một chỗ rất xa để mua vằn thắn cho con ăn"
"Tướng ngủ buổi tối của con không tốt anh ấy thường phải tỉnh dậy nhiều lần giúp con đắp lại chăn.."
"Anh ấy đối xử rất tốt với ba con, người nhà con, mọi người đều rất thích anh ấy.."
"Đêm mất điện anh ấy sẽ đưa con ra bờ biển chờ mặt trời mọc.."
"Khi gặp lũ lụt.. khi gặp lũ lụt đến.. anh ấy.. anh ấy bất chấp cả tính mạng để cứu con.."
Câu nói cuối cùng cũng làm cô không nhịn được nữa, cố gắng gắng gượng không khóc trước mặt mẹ Lương mà nuốt vào rồi cố nói tiếp: "Mẹ Lương, con đi đây, Kiệt Tây sắp đến đón con rồi!" Sau đó liền hấp tấp chạy đi..
Khi hít thở được không khí mát lạnh bên ngoài rồi nước mắt của cô cuối cùng cũng chảy ra..
Anh còn đi giày cho cô, mặc quần áo cho cô, nhặt xương cá cho cô, còn sửa móng chân cho cô, giúp cô sơn móng tay..
Những chỗ anh đối xử tốt với cô thật ra là có rất nhiều nhưng ai có thể đến cho cô biết tại sao anh lại đối xử tốt với cô như vậy chứ? Làm cô khi nghĩ lại sẽ càng thêm dằn vặt? Cô thà rằng giữa bọn họ từ trước đến nay chưa từng yêu nhau, anh chưa từng dịu dàng vậy thì khi cô quyết tâm cắt đứt sẽ không đau đớn đến vậy..
Trong khi cô hấp tấp chạy trong ngõ thì có ánh đèn xe chiếu đến người cô.
Cô lấy tay che mắt, khi cô híp mắt nhìn qua thì chiếc Maybach chói mắt và biển xe quen thuộc kia đã làm cô ngây người.
Anh tại sao lại đến đây? Lại đến đi loanh quanh sao?
Phản ứng đầu tiên là cúi đầu định thuận theo bóng tối trốn đi, tuy rằng thấy bản thân như vậy hơi mất mặt nhưng cô vừa mới đi ra từ nhà mẹ Lương tâm trạng đang rất hỗn loạn còn chưa sẵn sàng chiến đấu với anh, không muốn bản thân quá yếu kém trước mặt anh.
Nhưng anh lại vẫn tinh mắt đến không cần thiết, vừa nhìn đã nhận ra cô, hơn nữa tốc độ xuống xe cũng nhanh như điện giật từng bước chặn trước mặt cô. Cô đang cúi đầu luồn đi nhất thời không thu kịp chân nên đâm vào ngực anh.
Cơ ngực rắn chắc được rèn luyện thời gian dài trong phòng gym của anh làm cô đâm vào đau cả trán, cả người còn đảo ngã ra sau mấy bước. Tay mắt nhanh nhẹn của anh lập tức vươn ra kéo cô lại mới không để mông cô ngồi trên đất. Nhưng sau khi bị anh kéo lấy anh lại không hề có ý định buông ra..
"Niệm Niệm!" Giọng nói khi gọi tên cô của anh có chút vui mừng.
Nếu đã va vào rồi thì không cần phải trốn tránh nữa, cô ngẩng đầu lên thấy sự dịu dàng vui vẻ trên mặt anh làm đôi mắt sắc bén của anh như đang phát điện trong đêm.
Đáng tiếc cô đã miễn dịch với điện của anh rồi.
Lạnh lùng nhìn tay anh đang nắm lấy cánh tay cô rồi nói: "Buông tay ra."
Tay anh hơi run lên nhưng không buông ra.
Cô có chút mất kiên nhẫn: "Lục Hướng Bắc, anh như vậy để làm gì?"
Anh chỉ bắt lấy cô để phòng cô chạy mất khỏi anh, sau đó cũng bỏ qua câu hỏi của cô chỉ nói: "Mấy hôm nay em ra sao rồi? Anh.. mọi người đều rất lo lắng cho em."
"Mọi người là có những ai?" Cô không nhịn được cười lạnh, trong nhà tuyệt đối sẽ không quan tâm đến cô, dù cô có mất tích vài ngày cũng sẽ chẳng có ai thấy kỳ lạ gì đâu. Bởi vì có cao thủ nói dối Lục Hướng Bắc ở đây, sao anh có thể để người trong nhà biết hai người cãi nhau chứ? Như vậy khác nào lấy đã tự đập vào chân mình chứ?
Anh im lặng một hồi, đôi mắt đen sáng lấp lánh, đôi môi mỏng mím vào: "Đúng vậy, anh lo lắng cho em, rất lo lắng."
Đồng Nhất Niệm cảm thấy buồn cười. Anh lo lắng cho cô sao? Nếu như anh thật sự lo lắng sẽ vài ngày liền không một cuộc gọi hỏi thăm sao? Anh lo lắng cho cô mà ôm ấp với Ngũ Nhược Thủy ở vườn hoa sao? Oanh Oanh chết rồi nên em gái sợ là lại nhờ anh chăm sóc rồi, về sau lại càng thêm chăm sóc này kia rồi. Nhưng cái này cũng không liên quan gì đến cô hết. Anh thích chăm sóc ai thì đi mà chăm sóc..
"Vậy sao? Cám ơn Lục tiên sinh đã lo lắng có điều tôi sống rất tốt, Lục tiên sinh hãy cứ đi lo lắng cho em gái Ngũ Nhược Thủy đi!" Nhớ lại màn Ngũ Nhược Thủy dựa vào ngực anh, nghĩ đến tình cảnh sau này Ngũ Nhược Thủy sẽ thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của cô là cô chỉ muốn ngay lập tức cắt đứt mọi dây dưa với con người đứng trước mặt này!
Ngũ Nhược Thủy tuy làm cô không vui nhưng trước mắt làm cô thấy khúc mắc trong lòng là Như Kiều. Như Kiều cái gai này vốn đã chôn sau trong tim cô, chỉ cần nhìn thấy Ngũ Nhược Thủy là lại nhắc nhở cô nhớ đến chỗ đau đớn này.
"Niệm Niệm, mấy ngày rồi vẫn chưa giận đủ sao?" Ngón tay anh sờ lên má cô
Một cơn oán giận to lớn từ đáy lòng tràn lên, tại sao anh lại giỏi châm lửa tức giận của cô vậy chứ? Lẽ nào cho đến bây giờ anh vẫn cho rằng cô chỉ đang giận hờn vớ vẩn sao?
"Lục Hướng Bắc!" Cô gạt phăng tay anh đi: "Đừng dùng đôi tay bẩn thỉu đã chạm qua không biết bao nhiêu phụ nữ đến chạm vào tôi! Tôi cảm thấy ghê tởm. Còn nữa, mỗi câu tôi nói với anh đều là nghiêm túc, bao gồm ly hôn, điều duy nhất anh cần suy nghĩ là chúng ta ra tòa hay là thỏa thuận mà thôi."
"Nếu như cả hai anh đều không chọn thì sao?" Tay anh rơi xuống nhưng lại rơi xuống cổ cô, ngón tay với những vết chai mỏng ma sát lên da cô.
Cô cố nhịn không động đậy: "Tôi sẽ nghĩ cách để anh chọn được, dù có phải tự cứa cổ trước mặt anh đi nữa!"
Cô từng nói, cô không làm hại được anh, cũng không làm lay động được anh, điều duy nhất cô có thể làm là làm hại bản thân. Khi người chết đuối là cô bị cây thủy sinh là anh bó buộc thì điều duy nhất cô có thể làm là chặt đứt tay chân của mình.
Sắc mặt anh hơi thay đổi rất nhanh rồi lại cười một cách bất lực: "Niệm Niệm, thật ra em biết là anh yêu em, em cũng biết rõ là anh trân trọng em vì thế em mới hết lần này đến lần khác lấy việc làm hại bản thân ra để uy hiếp anh như vậy. Hơn nữa biểu hiện trên mặt em nói cho anh biết em rất tự tin với thủ đoạn này. Bởi vì em chắc chắn rằng anh không nỡ để em làm hại bản thân.. Niệm Niệm, em thật là hiểu rõ đối thủ đó!"
Đồng Nhất Niệm hơi sững người, những việc làm hại bản thân để ép anh kia là cách làm khi cô mỗi lần không còn đường nào để đi sắp phát điên rồi mới phải dùng đến nhưng đúng là lần nào cũng có tác dụng. Lẽ nào trong tiềm thức của cô đúng thật là đã cậy vào anh yêu cô sao.
"Niệm Niệm, em vốn sẽ không làm bản thân bị thương, không dám cứa cổ, không dám làm rách vết thương của mình bởi vì em sợ đau.." Trong mắt anh ánh lên ánh sáng khác thường, vài phần giảo hoạt, còn lại thì cô không nhìn không ra, hình như còn có chút bất lực và đau lòng.
Đồng Nhất Niệm bất ngờ, thật ra anh nói không sai, cô không ngốc đến mức dùng cái chết trước mặt anh để ép anh ly hôn nhưng mà lại bị anh nhìn ra như vậy trong lòng cô vô cùng khó chịu. Trước mặt anh cô như là trong suốt, từ đầu đến chân như một con ngốc vậy.
Chỉ thấy nụ cười của anh tươi hơn, dưới bóng tối trong mắt lại gợn lên những tia dịu dàng: "Nhưng Niệm Niệm dù cho như vậy anh vẫn không dám mạo hiểm, anh thà rằng em ăn chắc anh.. thà rằng em lấy tình yêu anh dành cho em làm vũ khí để tấn công anh thì anh cũng sẽ nhận hết là được.."
"Nếu đã như vậy, vậy thì.. ngoan ngoãn làm cho xong thủ tục ly hôn đi!" Nếu đã như một con ngốc diễn kịch trước mặt anh vậy thì không cần phải diễn nữa!
"Em biết anh sẽ không làm, Niệm Niệm, còn có một người nữa cũng sẽ không đồng ý chúng ta ly hôn, đó chính là ba em!" Anh đem ba của Đồng Nhất Niệm ra.
Đồng Nhất Niệm không chắc chắn nhất chính là cửa này, muốn ly hôn mà có thể thuyết phục được ba thì cũng coi như thành công một nửa. Cô không tin cô là con gái ruột của ông, đến cuối cùng lẽ nào ba vẫn theo phe Lục Hướng Bắc à? Vậy thì không còn lẽ trời nữa rồi.
Cô cũng không tranh chấp với anh nữa, vừa hay nhìn thấy xe Kiệt Tây đi đến liền hòa nhã cười: "Cứ thử chờ xem, tạm biệt, Kiệt Tây đến đón tôi rồi."
Anh vẫn níu lấy cô không buông cho đến khi Kiệt Tây đi đến gần nhìn thấy vậy vô cùng tức giận cũng nắm lấy tay Đồng Nhất Niệm kéo cô về phía mình. Hai bên đều dùng nhiều sức ai cũng không chịu buông nên xui xẻo là Đồng Nhất Niệm, bị đau đến kêu thành tiếng.
Lần này Lục Hướng Bắc lại buông tay, hai tay đút vào túi quần, gió thổi làm loạn tóc anh, đôi mắt sáng nhìn cô chăm chú nhẹ nhàng nói: "Niệm Niệm, cuối cùng thì anh cũng buông tay nhưng không phải vì không khỏe như Kiệt Tây mà là anh không muốn em bị đau.."
Tim cô như bị chặn bởi một miếng mút ngấm nước vậy, miếng mút càng ngấm nước càng lớn, trong tim cô độ chua xót cũng ngày càng tăng theo sự trương lên của miếng mút, chỉ cảm thấy xót xa không chịu được.
/281
|