Long Ưng thong dong nói:
- Cái miệng của Ninh hương chủ đã từng bị ta hôn, cũng từng gần gũi về thân thể, đương nhiên chúng ta phải công tư phân minh chứ. Ha, công chính là làm việc theo ý của hương chủ, còn tư thì là chuyện nam hoan nữ ái, vui vầy mây mưa. Đúng không?
Hoa Giản Ninh Nhi nổi giận đùng đùng, quát:
- Ngươi dám!
Long Ưng thầm nghĩ, nữ nhân thực là lạ lùng, vừa nói tuyệt không thể dễ dàng khoan dung, thì đã đánh “tình mắng yêu” với mình rồi, bèn cười ha hả:
- Dám hay không dám thì còn phải xem là về phương diện nào.
Tiếp đó hắn ra ngoài cửa sổ, nói:
- Trời sắp tối đến nơi rồi đấy! Đêm nay ta sẽ ngủ ở phòng nào? Ông đây đêm nào không có nữ ngủ cùng thì không vui, Ngọc Suất đã từng hứa với ta rằng muốn bao nhiêu con gái sẽ có bấy nhiêu, chắc Ninh hương chủ không để đêm nay ta phải một mình ôm chăn mà ngủ đâu nhỉ?
Hoa Giản Ninh Nhi tức đến mức ngọc dung trắng bệch, nhưng lại không thể làm gì được hắn, bèn trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, rồi nói:
- Ngươi ngủ trong phòng sát vách với phòng này, ta sẽ bảo người đến ngủ chung, thỏa mãn cái thú tính của ngươi.
Long Ưng lắc đầu nói:
- Không! Ta chỉ muốn ngài ngủ với ta thôi. Chẳng phải ngài đã nói sẽ hỏi chuyện ta trên giường sao? Đây là nhiệm vụ của hương chủ mà.
Sắc mặt của Hoa Giản Ninh Nhi lại trở nên thư thả một cách khác thường, ả nói:
- Chỉ cần ngươi chấp nhận không đụng đến người ta thì ngủ một đêm có là chuyện gì đâu.
Long Ưng hạ thấp đầu về phía trước, khẽ nói với ả:
- Ninh hương chủ không nhớ à? Khi qua Hổ Khiêu Hiệp, lúc thuộc hạ hôn vào môi của hương chủ đã chuyển hai luồng chân khí vào trong, đó không phải là chân khí bình thường, mà là vật phẩm kích tình cực diệu. Dựa vào chúng chắc hương chủ đã biết thuộc hạ đây không phải là kẻ bình thường, mà là cao thủ siêu cấp trên giường rồi chứ? Lẽ nào hương chủ không muốn nếm trải hương vị tuyệt vời đó sao?
Sắc mặt Hoa Giản Ninh Nhi lúc sáng lúc tối, hiển nhiên trong nội tâm đang có hai luồng tư tưởng tương phản nhau đấu tranh kịch liệt. Ả vốn nào phải thục nữ thủ tiết gì, ngược lại còn là dâm phụ thường lén vụng trộm sau lưng chồng nữa, nếu không có mối thù giết chồng với Long Ưng thì ả đã lao vào trong lòng hắn từ lâu rồi. Hiện giờ bị khiêu khích luân phiên như thế, làm sao lại không bị dao động tinh thần?
Long Ưng làm như thế trừ bởi tính phong lưu trời sinh, gặp cô nương xinh đẹp thì muốn chọc ghẹo, thật ra còn có lý do quan trọng khác, đó là muốn dùng thủ đoạn phong lưu để chiếm lấy trái tim của Hoa Giản Ninh Nhi, nhắm thuận lợi thám thính địch tình. Chỉ cần nắm được vị trí của tổng đàn Đại Giang Liên và thông báo cho Khâu Thần Tích xong thì có thể nói tiếng cáo biệt, quay về Thần Đô ngay. Hiện nay, chuyện vui vẻ nhất đối với hắn chẳng gì bằng được là quay về Thần Đô gặp kiều thê Nhân Nhã, ngoài ra còn có Đoan Mộc Lăng và Tiểu Ma Nữ Địch Ngẫu Tiên.
Hắn ra ngoài lâu rồi, bây giờ bắt đầu mắc phải chứng bệnh nhớ nhà.
Hoa Giản Ninh Nhi bỗng nhiên nở một nụ cười giảo hoạt rất có thâm ý, ả dịu giọng:
- Đừng kích động, ta bỗng nhiên có một ý kiến rất hay, có thể tìm được đối tượng cho ngươi phát tiết đấy.
Trong lòng Long Ưng thầm kêu “không hay”, biết lúc này mối hận giết chồng đã che mất lý trí của ả, bèn chuyển qua sách lược khác, hắn trầm giọng:
- Đừng coi Phạm Khinh Chu ta là kẻ có thể mặc cho người khác muốn đặt đâu thì đặt. Nếu làm ta mất kiên nhẫn thì ta mặc kệ ngươi là ai. Rốt cục ông đây có khúc mắc gì với ngươi mà ngươi cứ kiếm chuyện muốn làm khó ông?
Hoa Giản Ninh Nhi phát ra tiếng cười trong trẻo êm tai như chuông bạc, ả nói với vẻ đắc ý vô cùng:
- Lời nói này của ngươi bằng với việc phản bang đấy. Ấy, ngươi định làm gì?
Long Ưng đứng lên, thong dong đáp:
- Ngươi bức ta phản bang thì ta phản cho ngươi xem. Ta sẽ để lại ám ký, hẹn Ngọc Suất gặp mặt một lần nữa, nếu hắn nói rằng tội ta là không thể dung thứ thì để hắn xử lý ta.
Tức thời mặt mày Hoa Giản Ninh Nhi trở nên thất sắc, ả nổi giận mắng:
- Ngươi ngồi xuống cho ta.
Long Ưng biết mình đã đánh trúng điểm yếu của ả, bởi vì kẻ biết chuyện này sẽ cho rằng ả đang lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, còn mình là người bị hại. Hắn cười, nói:
- Nếu Ninh hương chủ chịu đến ngủ cùng ta đêm nay thì còn có đường thương lượng.
Hoa Giản Ninh Nhi bị hắn làm cho tức giận đến nỗi gương mặt lúc đỏ lúc trắng, một hồi lâu sau mới sẵng giọng:
- Nhưng ngươi không được phép chạm vào người ta!
Long Ưng như mở cờ trong bụng, bèn ngồi trở lại ghế, bảo:
- Không chạm vào thì không chạm vào. Ông đây cũng không phải là kẻ chưa từng gặp qua đàn bà xinh đẹp. Cả ngày nay chưa ăn uống gì cả, trước khi ngủ chắc cũng nên có một bữa ăn ngon chứ nhỉ?
Hoa Giản Ninh Nhi đang tức giận, không thèm lên tiếng.
Long Ưng nhún vai, nói:
- Thời may ta vẫn còn có hai chân, có thể lập tức lên bờ tìm thức ăn được. Nếu Ninh hương chủ vẫn không nói chuyện nữa thì ta sẽ đi đấy!
Không biết Hoa Giản Ninh Nhi lại nghĩ ra ý định quái quỷ gì, chỉ thấy ả đột nhiên dịu giọng, nói:
- Ta đã sai người chuẩn bị một bàn mỹ thực để thưởng thức cùng ngươi rồi.
Cho đến lúc này, hai người vẫn đối thoại với nhau bằng tiếng Đột Quyết, khiến Long Ưng có nhiều cơ hội luyên tập hơn. Phương thức nói chuyện như vậy rất có lợi cho việc học tiếng Đột Quyết của hắn.
Long Ưng hỏi:
- Vậy chúng ta còn ngồi nơi này làm gì nữa?
Hoa Giản Ninh Nhi than nhẹ một hơi, nói:
- Ngươi chừa cho ta một chút thời gian đi, được không? Ngươi nên tắm rửa thay quần áo trước đi, nếu không đừng mong ta ngủ chung giường với ngươi.
Long Ưng mừng rỡ, nói:
- Việc này không thành vấn đề, phòng tắm ở nơi nào?
Hoa Giản Ninh Nhi giương cao giọng:
- Người đâu!
Trong lúc Long Ưng đang còn mù mờ chưa hiểu thì cửa khoang thuyền đã mở ra, hai ả mỹ nữ dân tộc Hán mặc trang phục võ sĩ bước vào, thi lễ vấn an với hai người bằng tiếng Đột Quyết.
Hoa Giản Ninh Nhi nói:
- Bây giờ hai nàng sẽ hầu hạ ngươi, sau khi ăn xong hai nàng sẽ đưa ngươi đến phòng của mình. Đừng nên đi lung tung, cứ ở trong phòng kiên nhẫn chờ ta.
Nói xong thì ả nhịn không được mà nở một nụ cười trêu cợt, sau đó thản nhiên thốt lên:
- Còn không mau xéo đi cho bản hương chủ!
Câu này khiến Long Ưng nhớ lại chuyện lúc trước Thái Bình công chúa bảo hắn “xéo đi”. ***
Long Ưng bừng tỉnh khỏi giấc ngủ say.
Giống như hắn đoán trước, Hoa Giản Ninh Nhi không hề qua ngủ cùng với hắn, hiện giờ đã sắp hừng đông, ả cũng đã rời giường, có tiếng sột soạt thay y phục vọng ra từ phòng ả.
Long Ưng từ trên giường nhảy bật lên, băng qua cửa sổ, hai tay vận dụng ma kình sinh lực hút rồi trèo lên trên, sau đó cứ như thế mà bám vào vách thuyền ở phía trên cửa sổ.
Hoa Giản Ninh Nhi mở cửa bước vào trong phòng hắn, phát giác trong phòng đã không còn ai bèn hô lên một tiếng, sau đó nhào tới bên cửa sổ dáo dác nhìn xuống mặt sông.
Long Ưng vội nín thở bế khí, thu hẹp lỗ chân lông trên làn da lại để thân thể không lộ ra bất cứ hơi thờ nào khiến ả có thể phát hiện.
Hoa Giản Ninh Nhi yếu ớt than một hơi, sau đó rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Long Ưng trở vào phòng, tìm một góc khoanh chân ngồi xuống. Bước tiếp theo Hoa Giản Ninh Nhi sẽ làm gì? Hắn rất muốn biết.
Bảy, tám ngày tiếp theo, Long Ưng vẫn luôn tránh ở trong phòng, nhân cơ hội chuyên tâm tu luyện Ma chủng, mong có thể sớm ngày đạt tới cảnh giới Ma Cực. Lúc bụng đói, hắn lẻn vào phòng trữ vật trộm lương khô. Dựa vào sự linh diệu của ma chủng, tất cả sự tình lớn nhỏ trên thuyền đều không thể giấu nổi hắn, nếu bất chợt có người vào phòng này, hắn cũng có thể trốn ra ngoài trước một bước, thành ra hắn trốn ở trên thuyền mà thần không biết, quỷ cũng không hay. Điều hắn hy vọng nhất chính là Hoa Giản Ninh Nhi sẽ quay về tổng đàn, vậy đại công của hắn cũng sẽ hoàn thành, có thể quay về Thần Đô phục mệnh với Võ Chiếu.
Năm ngày trước thuyền đã vượt qua Thành Đô, nhưng không vào thành mà vẫn tiếp tục tiến về hướng Đông với tốc độ cao nhất. Qua Tam Hạp khoảng chừng hai ngày đường, thuyền bỗng nhiên cập bờ, đón một người lên.
Long Ưng không dám mất cảnh giác, từ tiếng bước chân của người kia, hắn biết đó là một cao thủ hiếm thấy, bèn khoanh chân ngồi yên trong một góc phòng, thu lại linh khí toàn thân, tiến vào trạng thái thai tức đã lĩnh ngộ được nơi Minh Tâm, dốc toàn lực nghe ngóng động tĩnh giữa Hoa Giản Ninh Nhi và nam tử đó.
Hoa Giản Ninh Nhi dẫn người nọ đến thẳng khoang thuyền, sau đó ngồi xuống bàn bạc.
Người nọ hạ thấp thanh âm, nói:
- Không biết đã dẫm phải vận rủi gì, gần đây không chuyện gì được thuận lợi cả, ngay cả súc sinh cũng tới phiền ta.
Hoa Giản Ninh Nhi hỏi:
- Súc sinh nào thế?
Người nọ trả lời:
- Không phải là con súc sinh biết bay kia của Phong Quá Đình thì còn là súc sinh nào? Suýt chút nữa nó làm ta tức chết rồi.
Hai người nói chuyện với nhau bằng tiếng Đột Quyết, thanh âm của nam tử kia trầm ổn có lực, giọng điệu lại thong thả ung dung, mà Long Ưng cũng đã tiến bộ rất nhiều trong tiếng Đột Quyết, nên hắn đại khái hiểu họ đang nói chuyện gì.
Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ cũng đã đến rồi.
Hoa Giản Ninh Nhi bảo:
- Chẳng trách Thiên Bàng ngươi lại thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn trời, hóa ra là đã bị con ưng khổng lồ đó nhận được mặt. Ai... Ngày đó nếu tên Phong Quá Đình kia không nhờ vuốt ưng mà bay khỏi vách núi cao, thì hôm nay đã không cần phải phiền não như thế.
Đến đây Long Ưng mới hiểu Phong Quá Đình đã thoát khỏi vòng vây của cường địch nơi đảo Hải Nam như thế nào, chẳng trách gã kể rằng suýt nữa đã mất mạng.
Thiên Bàng nói:
- Ninh Nhi, ngươi tuyệt đối không nên đến Dương Châu. Con súc sinh kia đã nhận ra ta, ắt hẳn cũng có thể nhận ra ngươi. Lần này Võ Chiếu đã phái ba người Long Ưng, Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ đến Dương Châu chính là để đối phó với chúng ta. Chúng ta vừa mới thất bại ở Ba Thục, trận tuyến đang náo loạn, tạm thời không thể chọi cứng với kẻ địch được.
Long Ưng nghe mà mù mờ không hiểu, người này đã biết Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ đồng hành với nhau, ắt cũng phải nắm được tình báo chính xác chứ, vì sao lại bảo có mình đi theo?
Hoa Giản Ninh Nhi hỏi:
- Vậy chúng ta có nên đi thẳng về tổng đàn không?
Thiên Bàng nói:
- Ngàn vạn lần không thể, dù Phong Quá Đình hay là Vạn Nhận Vũ cũng đều là những cao thủ am hiểu truy tung, Long Ưng lại càng là kẻ thâm sâu khó dò, bây giờ chúng ta nên lập tức quay thuyền đến Ba Lăng hội hợp cùng Ngọc Suất, sau đó mới tính đến chuyện khác.
Long Ưng thầm than một hơi, biết đã hỏng mất đại kế sắp thành này rồi, bây giờ ắt cũng là lúc phải rời thuyền thôi. ***
Long Ưng leo lên bờ sông, ngồi trên một tảng đá lớn, nhìn dòng Trường Giang cuồn cuộn mà cảm thấy mấy tháng nay thực như một giấc mộng xuân, có vẻ không chân thực.
Từ trên bầu trời vọng đến tiếng vỗ cánh, hắn ngẩng đầu lên nhìn, lịch sử lại tái diễn, con ưng yêu quý của Phong Quá Đình lượn mấy vòng quanh hắn trên trời cao, sau đó bay về hướng Đông.
Lúc này sắc trời đã rõ ràng, Long Ưng tham lam hít lấy một luồng không khí tươi mát từ bìa rừng, ngửi mùi hương quyến rũ của nước sông và cây cối mà trong lòng nhớ bọn kiều thê Nhân Nhã da diết.
Trong số những nữ nhân mà hắn quen biết và nhung nhớ, đa phần đều có năng lực tự lập, hoặc là dựa vào người khác, chỉ có ba người bọn Nhân Nhã, Lệ Lệ và Tú Thanh là hoàn toàn phó thác tương lai, khát vọng vào bản thân hắn, sự dựa dẫm đó khiến hắn đặc biệt thấy mình cần phải thương yêu các nàng, mang đến cho các nàng một cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ.
Có tiếng gió rít vọng đến từ xa.
Thanh âm của Vạn Nhận Vũ vọng tới:
- Đúng là tiểu tử nhà ngươi, lần này chúng ta thật đúng là theo lầm thuyền phó rồi.
Long Ưng nhìn về phía bọn họ, trừ hai người Phong - Vạn thì còn có một người mà bất kể hình thể hay đầu tóc cũng đều giống mình đến bảy, tám phần. Người này theo sát phía sau hai người Phong - Vạn, lộ ra thân pháp phi phàm.
Long Ưng ưỡn người đứng lên, mặc cho nước nhỏ giọt tích tắp từ tóc và y phục, cười ha hả:
- Chiếc thuyền phó của ta đây cũng không sai mà, đỡ cho các ngươi phải tốn công đuổi theo đến Ba Lăng.
Phút chốc ba người đã đến trước mặt hắn. Phong Quá Đình vẫn có phong thái ung dung tiêu sái như trước kia, hai tay chắp sau lưng, mỉm cười quan sát hắn.
Vạn Nhận Vũ thì đưa hai tay ra nắm lấy bả vai Long Ưng lay lay, hỏi:
- Vì sao lại để râu khó coi đến như vậy? Suýt chút nữa ta đã rút đao ra chém thử xem có phải là quân gian nịnh không đấy.
Người còn lại khom người hành lễ:
- Quan Trung kiếm phái Lưu Nam Quang, bái kiến Ưng gia.
Vạn Nhận Vũ buông Long Ưng ra, giới thiệu:
- Đây là sư đệ của ta, võ kỹ gần bằng với ta đấy. Ngày đó ta nhận được tin ngươi đã lên lâu thuyền của Hoành Không Mục Dã, ta đã đến tìm Nam Quang ngay.
Phong Quá Đình tiếp lời:
- Ngay cả ta cũng thấy hắn có vài phần giống Ưng gia ngươi, bèn tức thì bẩm với Thánh Thượng cho hắn giả trang thành ngươi hoạt động trong cung, lại nhờ Lệnh Vũ và Thái Bình công chúa che giấu giúp. Người khó đối phó nhất chính là Tiểu Ma Nữ, vì ngươi thất hẹn nên nàng đã đến tận cung Thượng Dương gây chuyện với ngươi, may mà có Quốc lão ra mặt dọn dẹp nàng. Ha ha ha!
- Cái miệng của Ninh hương chủ đã từng bị ta hôn, cũng từng gần gũi về thân thể, đương nhiên chúng ta phải công tư phân minh chứ. Ha, công chính là làm việc theo ý của hương chủ, còn tư thì là chuyện nam hoan nữ ái, vui vầy mây mưa. Đúng không?
Hoa Giản Ninh Nhi nổi giận đùng đùng, quát:
- Ngươi dám!
Long Ưng thầm nghĩ, nữ nhân thực là lạ lùng, vừa nói tuyệt không thể dễ dàng khoan dung, thì đã đánh “tình mắng yêu” với mình rồi, bèn cười ha hả:
- Dám hay không dám thì còn phải xem là về phương diện nào.
Tiếp đó hắn ra ngoài cửa sổ, nói:
- Trời sắp tối đến nơi rồi đấy! Đêm nay ta sẽ ngủ ở phòng nào? Ông đây đêm nào không có nữ ngủ cùng thì không vui, Ngọc Suất đã từng hứa với ta rằng muốn bao nhiêu con gái sẽ có bấy nhiêu, chắc Ninh hương chủ không để đêm nay ta phải một mình ôm chăn mà ngủ đâu nhỉ?
Hoa Giản Ninh Nhi tức đến mức ngọc dung trắng bệch, nhưng lại không thể làm gì được hắn, bèn trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, rồi nói:
- Ngươi ngủ trong phòng sát vách với phòng này, ta sẽ bảo người đến ngủ chung, thỏa mãn cái thú tính của ngươi.
Long Ưng lắc đầu nói:
- Không! Ta chỉ muốn ngài ngủ với ta thôi. Chẳng phải ngài đã nói sẽ hỏi chuyện ta trên giường sao? Đây là nhiệm vụ của hương chủ mà.
Sắc mặt của Hoa Giản Ninh Nhi lại trở nên thư thả một cách khác thường, ả nói:
- Chỉ cần ngươi chấp nhận không đụng đến người ta thì ngủ một đêm có là chuyện gì đâu.
Long Ưng hạ thấp đầu về phía trước, khẽ nói với ả:
- Ninh hương chủ không nhớ à? Khi qua Hổ Khiêu Hiệp, lúc thuộc hạ hôn vào môi của hương chủ đã chuyển hai luồng chân khí vào trong, đó không phải là chân khí bình thường, mà là vật phẩm kích tình cực diệu. Dựa vào chúng chắc hương chủ đã biết thuộc hạ đây không phải là kẻ bình thường, mà là cao thủ siêu cấp trên giường rồi chứ? Lẽ nào hương chủ không muốn nếm trải hương vị tuyệt vời đó sao?
Sắc mặt Hoa Giản Ninh Nhi lúc sáng lúc tối, hiển nhiên trong nội tâm đang có hai luồng tư tưởng tương phản nhau đấu tranh kịch liệt. Ả vốn nào phải thục nữ thủ tiết gì, ngược lại còn là dâm phụ thường lén vụng trộm sau lưng chồng nữa, nếu không có mối thù giết chồng với Long Ưng thì ả đã lao vào trong lòng hắn từ lâu rồi. Hiện giờ bị khiêu khích luân phiên như thế, làm sao lại không bị dao động tinh thần?
Long Ưng làm như thế trừ bởi tính phong lưu trời sinh, gặp cô nương xinh đẹp thì muốn chọc ghẹo, thật ra còn có lý do quan trọng khác, đó là muốn dùng thủ đoạn phong lưu để chiếm lấy trái tim của Hoa Giản Ninh Nhi, nhắm thuận lợi thám thính địch tình. Chỉ cần nắm được vị trí của tổng đàn Đại Giang Liên và thông báo cho Khâu Thần Tích xong thì có thể nói tiếng cáo biệt, quay về Thần Đô ngay. Hiện nay, chuyện vui vẻ nhất đối với hắn chẳng gì bằng được là quay về Thần Đô gặp kiều thê Nhân Nhã, ngoài ra còn có Đoan Mộc Lăng và Tiểu Ma Nữ Địch Ngẫu Tiên.
Hắn ra ngoài lâu rồi, bây giờ bắt đầu mắc phải chứng bệnh nhớ nhà.
Hoa Giản Ninh Nhi bỗng nhiên nở một nụ cười giảo hoạt rất có thâm ý, ả dịu giọng:
- Đừng kích động, ta bỗng nhiên có một ý kiến rất hay, có thể tìm được đối tượng cho ngươi phát tiết đấy.
Trong lòng Long Ưng thầm kêu “không hay”, biết lúc này mối hận giết chồng đã che mất lý trí của ả, bèn chuyển qua sách lược khác, hắn trầm giọng:
- Đừng coi Phạm Khinh Chu ta là kẻ có thể mặc cho người khác muốn đặt đâu thì đặt. Nếu làm ta mất kiên nhẫn thì ta mặc kệ ngươi là ai. Rốt cục ông đây có khúc mắc gì với ngươi mà ngươi cứ kiếm chuyện muốn làm khó ông?
Hoa Giản Ninh Nhi phát ra tiếng cười trong trẻo êm tai như chuông bạc, ả nói với vẻ đắc ý vô cùng:
- Lời nói này của ngươi bằng với việc phản bang đấy. Ấy, ngươi định làm gì?
Long Ưng đứng lên, thong dong đáp:
- Ngươi bức ta phản bang thì ta phản cho ngươi xem. Ta sẽ để lại ám ký, hẹn Ngọc Suất gặp mặt một lần nữa, nếu hắn nói rằng tội ta là không thể dung thứ thì để hắn xử lý ta.
Tức thời mặt mày Hoa Giản Ninh Nhi trở nên thất sắc, ả nổi giận mắng:
- Ngươi ngồi xuống cho ta.
Long Ưng biết mình đã đánh trúng điểm yếu của ả, bởi vì kẻ biết chuyện này sẽ cho rằng ả đang lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, còn mình là người bị hại. Hắn cười, nói:
- Nếu Ninh hương chủ chịu đến ngủ cùng ta đêm nay thì còn có đường thương lượng.
Hoa Giản Ninh Nhi bị hắn làm cho tức giận đến nỗi gương mặt lúc đỏ lúc trắng, một hồi lâu sau mới sẵng giọng:
- Nhưng ngươi không được phép chạm vào người ta!
Long Ưng như mở cờ trong bụng, bèn ngồi trở lại ghế, bảo:
- Không chạm vào thì không chạm vào. Ông đây cũng không phải là kẻ chưa từng gặp qua đàn bà xinh đẹp. Cả ngày nay chưa ăn uống gì cả, trước khi ngủ chắc cũng nên có một bữa ăn ngon chứ nhỉ?
Hoa Giản Ninh Nhi đang tức giận, không thèm lên tiếng.
Long Ưng nhún vai, nói:
- Thời may ta vẫn còn có hai chân, có thể lập tức lên bờ tìm thức ăn được. Nếu Ninh hương chủ vẫn không nói chuyện nữa thì ta sẽ đi đấy!
Không biết Hoa Giản Ninh Nhi lại nghĩ ra ý định quái quỷ gì, chỉ thấy ả đột nhiên dịu giọng, nói:
- Ta đã sai người chuẩn bị một bàn mỹ thực để thưởng thức cùng ngươi rồi.
Cho đến lúc này, hai người vẫn đối thoại với nhau bằng tiếng Đột Quyết, khiến Long Ưng có nhiều cơ hội luyên tập hơn. Phương thức nói chuyện như vậy rất có lợi cho việc học tiếng Đột Quyết của hắn.
Long Ưng hỏi:
- Vậy chúng ta còn ngồi nơi này làm gì nữa?
Hoa Giản Ninh Nhi than nhẹ một hơi, nói:
- Ngươi chừa cho ta một chút thời gian đi, được không? Ngươi nên tắm rửa thay quần áo trước đi, nếu không đừng mong ta ngủ chung giường với ngươi.
Long Ưng mừng rỡ, nói:
- Việc này không thành vấn đề, phòng tắm ở nơi nào?
Hoa Giản Ninh Nhi giương cao giọng:
- Người đâu!
Trong lúc Long Ưng đang còn mù mờ chưa hiểu thì cửa khoang thuyền đã mở ra, hai ả mỹ nữ dân tộc Hán mặc trang phục võ sĩ bước vào, thi lễ vấn an với hai người bằng tiếng Đột Quyết.
Hoa Giản Ninh Nhi nói:
- Bây giờ hai nàng sẽ hầu hạ ngươi, sau khi ăn xong hai nàng sẽ đưa ngươi đến phòng của mình. Đừng nên đi lung tung, cứ ở trong phòng kiên nhẫn chờ ta.
Nói xong thì ả nhịn không được mà nở một nụ cười trêu cợt, sau đó thản nhiên thốt lên:
- Còn không mau xéo đi cho bản hương chủ!
Câu này khiến Long Ưng nhớ lại chuyện lúc trước Thái Bình công chúa bảo hắn “xéo đi”. ***
Long Ưng bừng tỉnh khỏi giấc ngủ say.
Giống như hắn đoán trước, Hoa Giản Ninh Nhi không hề qua ngủ cùng với hắn, hiện giờ đã sắp hừng đông, ả cũng đã rời giường, có tiếng sột soạt thay y phục vọng ra từ phòng ả.
Long Ưng từ trên giường nhảy bật lên, băng qua cửa sổ, hai tay vận dụng ma kình sinh lực hút rồi trèo lên trên, sau đó cứ như thế mà bám vào vách thuyền ở phía trên cửa sổ.
Hoa Giản Ninh Nhi mở cửa bước vào trong phòng hắn, phát giác trong phòng đã không còn ai bèn hô lên một tiếng, sau đó nhào tới bên cửa sổ dáo dác nhìn xuống mặt sông.
Long Ưng vội nín thở bế khí, thu hẹp lỗ chân lông trên làn da lại để thân thể không lộ ra bất cứ hơi thờ nào khiến ả có thể phát hiện.
Hoa Giản Ninh Nhi yếu ớt than một hơi, sau đó rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Long Ưng trở vào phòng, tìm một góc khoanh chân ngồi xuống. Bước tiếp theo Hoa Giản Ninh Nhi sẽ làm gì? Hắn rất muốn biết.
Bảy, tám ngày tiếp theo, Long Ưng vẫn luôn tránh ở trong phòng, nhân cơ hội chuyên tâm tu luyện Ma chủng, mong có thể sớm ngày đạt tới cảnh giới Ma Cực. Lúc bụng đói, hắn lẻn vào phòng trữ vật trộm lương khô. Dựa vào sự linh diệu của ma chủng, tất cả sự tình lớn nhỏ trên thuyền đều không thể giấu nổi hắn, nếu bất chợt có người vào phòng này, hắn cũng có thể trốn ra ngoài trước một bước, thành ra hắn trốn ở trên thuyền mà thần không biết, quỷ cũng không hay. Điều hắn hy vọng nhất chính là Hoa Giản Ninh Nhi sẽ quay về tổng đàn, vậy đại công của hắn cũng sẽ hoàn thành, có thể quay về Thần Đô phục mệnh với Võ Chiếu.
Năm ngày trước thuyền đã vượt qua Thành Đô, nhưng không vào thành mà vẫn tiếp tục tiến về hướng Đông với tốc độ cao nhất. Qua Tam Hạp khoảng chừng hai ngày đường, thuyền bỗng nhiên cập bờ, đón một người lên.
Long Ưng không dám mất cảnh giác, từ tiếng bước chân của người kia, hắn biết đó là một cao thủ hiếm thấy, bèn khoanh chân ngồi yên trong một góc phòng, thu lại linh khí toàn thân, tiến vào trạng thái thai tức đã lĩnh ngộ được nơi Minh Tâm, dốc toàn lực nghe ngóng động tĩnh giữa Hoa Giản Ninh Nhi và nam tử đó.
Hoa Giản Ninh Nhi dẫn người nọ đến thẳng khoang thuyền, sau đó ngồi xuống bàn bạc.
Người nọ hạ thấp thanh âm, nói:
- Không biết đã dẫm phải vận rủi gì, gần đây không chuyện gì được thuận lợi cả, ngay cả súc sinh cũng tới phiền ta.
Hoa Giản Ninh Nhi hỏi:
- Súc sinh nào thế?
Người nọ trả lời:
- Không phải là con súc sinh biết bay kia của Phong Quá Đình thì còn là súc sinh nào? Suýt chút nữa nó làm ta tức chết rồi.
Hai người nói chuyện với nhau bằng tiếng Đột Quyết, thanh âm của nam tử kia trầm ổn có lực, giọng điệu lại thong thả ung dung, mà Long Ưng cũng đã tiến bộ rất nhiều trong tiếng Đột Quyết, nên hắn đại khái hiểu họ đang nói chuyện gì.
Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ cũng đã đến rồi.
Hoa Giản Ninh Nhi bảo:
- Chẳng trách Thiên Bàng ngươi lại thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn trời, hóa ra là đã bị con ưng khổng lồ đó nhận được mặt. Ai... Ngày đó nếu tên Phong Quá Đình kia không nhờ vuốt ưng mà bay khỏi vách núi cao, thì hôm nay đã không cần phải phiền não như thế.
Đến đây Long Ưng mới hiểu Phong Quá Đình đã thoát khỏi vòng vây của cường địch nơi đảo Hải Nam như thế nào, chẳng trách gã kể rằng suýt nữa đã mất mạng.
Thiên Bàng nói:
- Ninh Nhi, ngươi tuyệt đối không nên đến Dương Châu. Con súc sinh kia đã nhận ra ta, ắt hẳn cũng có thể nhận ra ngươi. Lần này Võ Chiếu đã phái ba người Long Ưng, Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ đến Dương Châu chính là để đối phó với chúng ta. Chúng ta vừa mới thất bại ở Ba Thục, trận tuyến đang náo loạn, tạm thời không thể chọi cứng với kẻ địch được.
Long Ưng nghe mà mù mờ không hiểu, người này đã biết Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ đồng hành với nhau, ắt cũng phải nắm được tình báo chính xác chứ, vì sao lại bảo có mình đi theo?
Hoa Giản Ninh Nhi hỏi:
- Vậy chúng ta có nên đi thẳng về tổng đàn không?
Thiên Bàng nói:
- Ngàn vạn lần không thể, dù Phong Quá Đình hay là Vạn Nhận Vũ cũng đều là những cao thủ am hiểu truy tung, Long Ưng lại càng là kẻ thâm sâu khó dò, bây giờ chúng ta nên lập tức quay thuyền đến Ba Lăng hội hợp cùng Ngọc Suất, sau đó mới tính đến chuyện khác.
Long Ưng thầm than một hơi, biết đã hỏng mất đại kế sắp thành này rồi, bây giờ ắt cũng là lúc phải rời thuyền thôi. ***
Long Ưng leo lên bờ sông, ngồi trên một tảng đá lớn, nhìn dòng Trường Giang cuồn cuộn mà cảm thấy mấy tháng nay thực như một giấc mộng xuân, có vẻ không chân thực.
Từ trên bầu trời vọng đến tiếng vỗ cánh, hắn ngẩng đầu lên nhìn, lịch sử lại tái diễn, con ưng yêu quý của Phong Quá Đình lượn mấy vòng quanh hắn trên trời cao, sau đó bay về hướng Đông.
Lúc này sắc trời đã rõ ràng, Long Ưng tham lam hít lấy một luồng không khí tươi mát từ bìa rừng, ngửi mùi hương quyến rũ của nước sông và cây cối mà trong lòng nhớ bọn kiều thê Nhân Nhã da diết.
Trong số những nữ nhân mà hắn quen biết và nhung nhớ, đa phần đều có năng lực tự lập, hoặc là dựa vào người khác, chỉ có ba người bọn Nhân Nhã, Lệ Lệ và Tú Thanh là hoàn toàn phó thác tương lai, khát vọng vào bản thân hắn, sự dựa dẫm đó khiến hắn đặc biệt thấy mình cần phải thương yêu các nàng, mang đến cho các nàng một cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ.
Có tiếng gió rít vọng đến từ xa.
Thanh âm của Vạn Nhận Vũ vọng tới:
- Đúng là tiểu tử nhà ngươi, lần này chúng ta thật đúng là theo lầm thuyền phó rồi.
Long Ưng nhìn về phía bọn họ, trừ hai người Phong - Vạn thì còn có một người mà bất kể hình thể hay đầu tóc cũng đều giống mình đến bảy, tám phần. Người này theo sát phía sau hai người Phong - Vạn, lộ ra thân pháp phi phàm.
Long Ưng ưỡn người đứng lên, mặc cho nước nhỏ giọt tích tắp từ tóc và y phục, cười ha hả:
- Chiếc thuyền phó của ta đây cũng không sai mà, đỡ cho các ngươi phải tốn công đuổi theo đến Ba Lăng.
Phút chốc ba người đã đến trước mặt hắn. Phong Quá Đình vẫn có phong thái ung dung tiêu sái như trước kia, hai tay chắp sau lưng, mỉm cười quan sát hắn.
Vạn Nhận Vũ thì đưa hai tay ra nắm lấy bả vai Long Ưng lay lay, hỏi:
- Vì sao lại để râu khó coi đến như vậy? Suýt chút nữa ta đã rút đao ra chém thử xem có phải là quân gian nịnh không đấy.
Người còn lại khom người hành lễ:
- Quan Trung kiếm phái Lưu Nam Quang, bái kiến Ưng gia.
Vạn Nhận Vũ buông Long Ưng ra, giới thiệu:
- Đây là sư đệ của ta, võ kỹ gần bằng với ta đấy. Ngày đó ta nhận được tin ngươi đã lên lâu thuyền của Hoành Không Mục Dã, ta đã đến tìm Nam Quang ngay.
Phong Quá Đình tiếp lời:
- Ngay cả ta cũng thấy hắn có vài phần giống Ưng gia ngươi, bèn tức thì bẩm với Thánh Thượng cho hắn giả trang thành ngươi hoạt động trong cung, lại nhờ Lệnh Vũ và Thái Bình công chúa che giấu giúp. Người khó đối phó nhất chính là Tiểu Ma Nữ, vì ngươi thất hẹn nên nàng đã đến tận cung Thượng Dương gây chuyện với ngươi, may mà có Quốc lão ra mặt dọn dẹp nàng. Ha ha ha!
/435
|