Hắn lẩm bẩm như tự nói với chính mình: "Cuối cùng thì khi nào mới được gặp thánh thượng?"
Vinh Công Công nói: "Ưng gia yên tâm, việc này Đại tướng quân sẽ có sắp xếp." Lại lệnh cho một thiếu nữ trong đám, tiến tới: "Cô Lệ Lệ này là người đứng đầu tám tỳ nữ, mọi việc tắm rửa thay quần áo, xoa bóp thư giãn, những chuyện lặt vặt khác, xin Ưng gia cứ phân phó một tiếng là được."
Thiếu nữ này khuôn mặt như vẽ, cao cao thanh thoát, tư sắc xứng đáng đứng đầu trong đám tỳ nữ này. Long Ưng thấy thế, trong lòng thầm nghĩ, chỉ mỗi nàng này thôi, chỉ sợ đã làm mình không cầm lòng nổi rồi. Chắc phải năn nỉ tên thái giám trẻ tuổi này đừng bỏ mình giữa đám quốc sắc thiên hương này mất.
Vinh Công Công vừa thi lễ cáo lui, chúng nữ liền lập tức vây lấy hắn nhả lời mật ngọt.
Long Ưng vội dứt khoát, gạt bỏ mọi băn khoăn, quyết định hoãn binh, cười lớn nói: "Từ từ nào! cho hỏi các tỷ tỷ: Lệ Khinh Các này, nơi đẹp nhất là chỗ nào?"
............
Mặt trời dần lặn ở phía tây, ánh chiều tà rơi vãi trên mặt hồ Lâm Tiền. Bên lan can hướng đông đài Quan Nguyệt, người ta có thể phóng mắt xa xa ngắm nhìn cảnh trí mê người, tưởng tượng thời khắc trăng sáng nhô cao. Ngóng cao mắt thì thưởng lãm trăng thanh, cúi đầu nhìn thì vui hòa cảnh nhân sinh.
Long Ưng yên vị trên ghế. Sau lưng hắn, hai tỳ nữ nhẹ nhàng xoa bóp bả vai. Phải trái lại có hai người nữa chăm sóc tay đùi. Lệ Lệ, tỳ nữ đứng đầu, đang lom khom kề bên, mớm từng chút từng chút trà thơm cho hắn. Long Ưng bắt đầu hiểu được vì sao các vị quân chủ lúc mới bắt đầu thống trị quốc gia đều là bậc minh quân, nhưng rồi đến cuối cùng đều trở thành những hôn quân chỉ biết lo hưởng lạc.
Không giống như mọi người, Long Ưng lớn lên không biết cha mẹ mình là ai. Thuở nhỏ, Đỗ Ngạo dạy hắn đọc sách viết chữ, truyền cho hắn yếu quyết nội công tâm pháp Thủ Thiên, lại khuyến khích hắn đọc đủ mọi thư tịch trong phủ. Thư tịch của hệ phái Ma môn hiển nhiên không chỉ xem trọng kinh sách của Khổng Mạnh, hay các tác phẩm trứ danh của Nho gia vốn luận bàn về lễ nghĩa liêm sỉ, nhân nghĩa đạo đức; mà còn bao quát đầy đủ các học thuật trong Tố Nữ kinh, Ngọc Phòng yếu chỉ, Phòng Trung bí quyết, Bành Tổ dưỡng tính...
Long Ưng thích nhất là đọc các chuyện thời Ngụy, Tấn, Nam Bắc triều, những chuyện huyền ảo luyện đan, những truyện hoang đường đầy sắc thái mộng mị, cùng các vấn đề cực đoan hóa trong các tác phẩm Lão Trang. Hắn cũng xem không ít các học thuật liên quan đên Thiên Tinh thuật số, Âm dương Ngũ hành lẫn các thứ bàng môn tả đạo trong giang hồ.
Nên, dù là hắn tu theo Huyền Môn chính tông, nhưng tư tưởng thoáng đạt không gò bó trong kinh sách, không chịu ước thúc bởi quy cách xã hội. Thêm nữa, Ma chủng rất huyền hoặc khó lý giải. Ngay từ nhỏ, hắn đã chịu ảnh hưởng từ Hướng Vũ Điền. Người này như "Thần long kiến thủ bất kiến vĩ"*, tư tưởng như "Thiên mã hành không"**, trác tuyệt vượt quá phàm nhân thế tục. Điều này khiến hắn trở nên không sợ trời không sợ đất, không chịu bị vây hãm trong những suy nghĩ tầm thường.
*: Thần long kiến thủ bất kiến vĩ: Rồng trời, thấy đầu nhưng không thấy đuôi=> ý chỉ người này cao thâm khó lường.
**: Thiên mã hành không: Ngựa trời bay đi=> ý chỉ người này có suy luận sâu xa vượt hơn người thường.
Vì vậy, sau năm năm chợt gặp vị mỹ nữ tuyệt sắc công chúa Thái Bình, hắn đâu có để ý chuyện tôn ti con mẹ gì, cũng chẳng thèm phân biệt chuyện địch với ta, mọi thứ chỉ là quân tử hảo cầu, lăn đùng ra quất quít xà nẹo, bụi bặm cũng chẳng màng.
Phía sau bên trái hắn là một nàng cung nữ nhỏ tuổi nhất đương tuổi xuân thì, bỗng nhiên ôm chặt lấy hắn, áp sát mặt vào gáy hắn, tâm thần mê man nói: "Ưng gia thơm quá! So với hoa nhài đương nở còn thơm ngát hơn, thật mê người!"
Long Ưng động tâm nhớ lại Hướng Vũ Điền từng nói qua, Ma chủng kết hợp cùng người, qua thời gian dài, sẽ dần cải biến mùi vị cơ thể, tự bản thân mình khó lòng nhận biết. Hiện giờ đang thèm khát muốn chết, mùi vị tiết ra bị tiểu muội ngửi được.
Lệ Lệ đang khom người cũng thừa dịp, nhẹ nhàng tấn công. Trước tiên, nàng đặt tách trà thêm lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Sau đó, hai tay nàng ôm lấy bắp chân hắn, áp má lên đùi hắn, ngẩng mặt lên, ánh mắt mơ màng. Bỗng dưng thân thể mềm mại của nàng rung động mãnh liệt, kinh ngạc thốt: "Không phải hoa lài, mà là mùi Long Tiên Hương. Nô tài chưa từng thấy ai có mùi cơ thể thế này."
Long Ưng tâm thần bủn rủn. Lòng thầm nghĩ, đã là phúc thì không phải họa, mà đã là họa thì muốn tránh cũng không tránh được. Dù gì đi nữa, mình cũng đã lâu rồi không hưởng lạc cùng nữ nhân, chi bằng cứ thoải mái với các nàng đôi chút, giả bộ chịu không nổi nhan sắc trầm mê của các nàng, rồi sau đó tùy cớ ứng biến. Mặc dù biết rõ mình đang tìm cớ cho chính mình, nhưng đúng là chịu không nổi hành động khiêu khích của các nàng. Sau lưng hắn, nàng cung nữ nhỏ tuổi kia bỗng bước ra phía trước. Trực giác cho hắn biết, nàng sẽ ngồi xuống đùi, vùi đầu vào lòng hắn.
Chợt, tâm thần báo động, hắn vụt choàng tỉnh, ánh mắt hướng nhìn về Thần trì.
Có tiếng động nhẹ trên mặt nước, một bóng đen từ trên mặt hồ tĩnh lặng vút qua. Lúc này, trời đã tối hẳn, thích khách còn cách bọn hắn ngoài ba trăm bước, từ mặt nước phi thân lên cao, toàn thân vận đồ đen kín mít, giương cung lắp tên. Cây cung bị kéo căng như trăng rằm. Kình tiễn rời cung vụt đi, "Sưu", bắn thẳng đến hắn.
Long Ưng lập tức tiến vào cảnh giới Vong ngã. Không nghĩ ngợi gì đến chính mình, cũng quên luôn Ma chủng, tâm linh sáng trong, không tỳ vết. Đoạt mệnh kình tiễn nhất thời như chậm lại, hắn còn có thể nhận thấy kình tiễn sẽ xuyên qua Lệ Lệ trước, rồi mới cắm thẳng vào tim mình. Góc bắn chuẩn xác cho thấy thích khách đúng là tay thiện xạ bách phát bách trúng.
Long Ưng khom người về phía trước, ôm lấy eo nhỏ của Lệ Lệ, kéo người cung nữ mỹ lệ lên ngồi trên đùi hắn, cũng nghiêng người nàng sang một bên. Đồng thời, hắn vươn tay kia ra với lấy chén trà ba màu đặt trên ghế bên, còn chút trà thơm bên trong, hắn vẫn còn thời gian uống vội một ngụm trà, sau lại giơ miệng chén trước ngực.
Lệ Lệ chịu không nổi sự tiếp xúc thân mật, miệng rên khẽ. "Đương!" Kình tiễn xuyên qua khe hở của lan can bắn thẳng vào miệng chén và bị hất vẹt qua bồn đất bên đài. Tách trà không chút sứt mẻ gì, nhưng cổ tay Long Ưng tê nhức. Chân kình quán trú trong mũi tên này, ít nhiều, cũng khó ứng phó.
Thích khách rơi trở xuống, chui vào ao nước.
Chúng nữ lúc này mới biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn qua thấy mũi tên sắt sáng lập lòe cắm trên bồn đất, kinh hoàng cùng kêu thét lên.
Long Ưng thầm nghĩ, "Xong đời". Lần này, luôn cả mấy vụ "trà ôm" này cũng bị ghi vào báo cáo đến từng chi tiết.
Năng lực phản ứng của Vũ lâm quân khiến Long Ưng được mở rộng tầm mắt. Chưa đầy thời gian uống xong một tách trà, toàn bộ khu vực Thần trì đã bị hàng ngàn người bao vây trùng điệp. Cả hồ lẫn hai đảo bên trong đều được lật tung lên cày xới tìm tòi từng tấc một. Mấy trăm người mặc đồ lặn tiến vào đáy hồ, lùng sục điều tra.
Lý Đa Tộ nổi giận đùng đùng chạy đến hiện trường. Khi thấy Long Ưng bình yên không bị gì, trong lòng mới thả lỏng buông bỏ tâm tình nặng trĩu, sau khi khiển trách những người liên đới, mới cùng Long Ưng đến bên lan can của Nguyệt đài, thở dài một hơi nói: "Tiểu huynh đệ thật phúc to mạng lớn. Thích khách dùng thiết tiễn có mũi bằng hợp kim, nặng đến chín cân. Muốn bắn một mũi tên như thế cũng phải dùng đại thiết cung và phải có thủ lực tương đương để phối hợp. Trong nội cung những người có đủ nội lực để làm việc này không tới trăm người. Vậy mà, tiểu huynh đệ không chỉ ngăn được mũi tên, lại còn đủ thời gian uống hết tách trà. Cái tách ngăn chặn mũi tên xong cũng ko bị chút sứt mẻ gì. Trong nội cung có thể ngăn chặn được mũi thiết tiễn kia cũng có khoảng hai ba chục người, nhưng chắc chắn không một ai có thể kịp xơi trà như tiểu huynh đệ. Tiểu huynh đệ thật khiến mọi người kinh ngạc."
Long Ưng vội rào ý đón chặn, nói: "Việc ta giấu diếm võ công chính là ý tứ của thánh thượng. Liệu đại tướng quân có thể giữ kín không để tin tức tiết lộ ra ngoài không?"
Lý Đa Tộ cười khổ đáp: "Trong nội cung, tin tức lan truyền nhanh chóng, vượt xa những gì huynh đệ tưởng tượng. Chuyện này mọi người đều biết, dù là thánh thượng có muốn ngăn lại cũng không được, không chừng còn khiến lan ra cả ngoài cung, truyền khắp Lạc Dương. Chắc không lâu nữa ai nấy đều biết đến thanh danh của tiểu huynh đệ."
Long Ưng không thèm đếm xỉa lời Lý Đa Tộ vừa nói, liền nhún vai hờ hững: "Hy vọng đại tướng quân sẽ ko phải chịu trách nhiệm về việc đó."
Sắc mặt Lý Đa Tộ xìu xuống, thở dài: "May mắn là tiểu huynh đệ được bình yên vô sự. Đa tạ tiểu huynh đệ đã quan tâm đến ta."
Lúc này, có tiếng truyền xướng: "Bàn Công Công đến!"
Bàn Công Công đột nhiên đến đây khiến Long Ưng kinh ngạc. Không biết được người trong nội cung đã nói gì với Bàn Công Công, nhưng hiện tại hắn như thằng mù cưỡi ngựa đui, nếu có Bàn Công Công chỉ vẽ, đương nhiên là chuyện có lợi chứ không hại.
Bàn Công từ trong hiên đi ra, đến bên cạnh hai người. Lý Đa Tộ đứng thẳng, trang nghiêm thi lễ, ít nhiều tôn tạo thêm uy thế của Bàn Công Công.
Bàn Công Công tươi cười, thần thái thoải mái, nhẹ nhàng nói: "Đã bẩm báo thánh thượng chưa?"
Lý Đa Tộ cung kính thưa: "Mạt tướng đã sai người cấp báo cho Thánh thượng, nhưng e rằng Thánh thượng còn đang tiếp kiến đặc sứ của Từ Hàng Tĩnh Trai, không thể phân tâm đến việc này."
Long Ưng chấn động trong lòng, Từ Hàng Tĩnh Trai chính là môn phái mà Ma Môn kiêng kỵ nhất. Đỗ Ngạo từng có bàn luận qua. Phật môn Thánh địa vốn có địa vị rất cao trong võ lâm, hắn đối với môn phái này cũng hiểu biết đôi chút. Nghe nói từ lúc Đại Đường khai quốc đến giờ, đã gần trăm năm qua, không hề có môn nhân của phái này đặt chân vào giang hồ. Bây giờ, Tĩnh trai lại cử đặc sứ đến gặp Võ Chiếu, rõ ràng là việc khác thường.
Bàn Công Công hiển nhiên biết rõ việc này, lơ đễnh nói: "Bất kiến bất kiến hoàn tu kiến. May mắn là có Tĩnh Trai tiên tử làm Thánh thượng phân tâm, nếu không đại tướng quân khó tránh khỏi bị trách tội. Dù sao đi nữa, Đại tướng quân cứ yên tâm. Ta đảm bảo Thánh thượng sẽ không giáng tội."
Lý Đa Tộ như trút được gánh nặng, vội cuống quít nói lời cảm tạ. Bàn Công Công chính là tâm phúc của Võ Chiếu, một lời của ông ta cũng tựa như chính miệng Võ Chiếu nói vậy.
Bàn Công Công lướt mắt nhìn mặt hồ, rồi thong thả nói: "Nếu công công ta đoán không sai, Đại tướng quân hẳn sẽ tìm được vật chứng từ đáy ao. Đợi khi Thánh thượng đón tiếp Tĩnh Trai tiên tử xong, chỉ cần Đại tướng quân có thể trưng ra tất cả vật chứng cho Thánh thượng xem qua, Thánh thượng sẽ không những không trách tội tướng quân, mà còn ban thưởng vì đã làm việc hiệu quả. Ha ha!"
Tiếng cười còn chưa dứt, thì một tên Vũ lâm quân ở bờ hồ gần đó nhảy ra khỏi mặt nước, tay nâng một cây đại thiết cung, hưng phấn la lên.
Lý Đa Tộ còn đang bán tín bán nghi, đưa mắt nhìn Long Ưng. Hai người đều cảm thấy khó tin.
Lý Đa Tộ muốn nói nhưng lại thôi.
Bàn Công Công vỗ vỗ vai hắn, mỉm cười, nói thân thiết: "Nhiều lời cũng vô ích. Đại tướng quân cứ yên tâm đi gặp Thánh thượng. Ta sẽ cùng với Ưng huynh đệ theo sát ngay sau."
Lý Đa Tộ thi lễ rồi rời đi. Nhìn theo bóng lưng Lý Đa Tộ bước vào trong hiên, Bàn Công Công thở dài: "Trong nội cung, người trung hậu như hắn cũng không nhiều."
Long Ưng cười khổ nói: "Cũng may rằng, ngươi còn rảnh rỗi để nhớ đến ai là người tốt người xấu. Rốt cuộc thì ai đã phái người đi giết ta?"
Bàn Công Công bước đến bên lan can, dõi mắt trông về xa xa. Điều này làm Long Ưng thầm lo ngại cho chiếc lan can gỗ được trang trí tinh mỹ kia, chịu không nổi trọng lượng của Bàn Công Công. Vị thám giám thủ tịch trong nội cung này cất tiếng: "Chắc không ngoài Vũ Thừa Tự, Vũ Tam Tư những người ấy. Mà thiết cung hẳn là vật bị trộm trong cung của Lư Lăng Vương Lý Hiển hay Dự Vương Lý Đán gần đây."
Long Ưng mặc dù không rõ bốn người Bàn Công Công vừa nói đến là thần thánh phương nào, nhưng hắn cũng thừa hiểu chuyện này cũng không ngoài mấy chuyện tranh chấp chốn cung đình. Nhưng chỗ nan giải chính là vì sao lại đem mình làm mục tiêu. Hắn nói: "Chuyện vu oan giá họa rành rành như vậy làm sao dấu giếm được Võ Chiếu anh minh sáng suốt?"
Bàn Công Công thản nhiên nói: "Võ Chiếu không cần chứng cớ xác thực mà chỉ cần một cái cớ quang minh chính đại. Nếu không phải thế, trong hoàng thành này đã không đầy các cơ quan tình báo, chuyên môn trấn áp Thôi Sự viện đối lập. Và tên tiểu tử gian trá Lai Tuấn Thần kia cũng không thể thăng quan phát tài. Hiện tại, hắn không chỉ là Tri Sự của Thôi Sự viện mà còn kiêm luôn hai chức quan trọng là chức Ngự Sử đại phu và Đô Úy của Hình Bộ viện ."
Long Ưng thở dài: "Xem chừng lão thật chẳng quan tâm gì đến tình huống hiện giờ của ta."
Bàn Công bực mình nói: "Tà Đế tốt của ta, đi nào! Lên xe rồi nói tiếp."
Vinh Công Công nói: "Ưng gia yên tâm, việc này Đại tướng quân sẽ có sắp xếp." Lại lệnh cho một thiếu nữ trong đám, tiến tới: "Cô Lệ Lệ này là người đứng đầu tám tỳ nữ, mọi việc tắm rửa thay quần áo, xoa bóp thư giãn, những chuyện lặt vặt khác, xin Ưng gia cứ phân phó một tiếng là được."
Thiếu nữ này khuôn mặt như vẽ, cao cao thanh thoát, tư sắc xứng đáng đứng đầu trong đám tỳ nữ này. Long Ưng thấy thế, trong lòng thầm nghĩ, chỉ mỗi nàng này thôi, chỉ sợ đã làm mình không cầm lòng nổi rồi. Chắc phải năn nỉ tên thái giám trẻ tuổi này đừng bỏ mình giữa đám quốc sắc thiên hương này mất.
Vinh Công Công vừa thi lễ cáo lui, chúng nữ liền lập tức vây lấy hắn nhả lời mật ngọt.
Long Ưng vội dứt khoát, gạt bỏ mọi băn khoăn, quyết định hoãn binh, cười lớn nói: "Từ từ nào! cho hỏi các tỷ tỷ: Lệ Khinh Các này, nơi đẹp nhất là chỗ nào?"
............
Mặt trời dần lặn ở phía tây, ánh chiều tà rơi vãi trên mặt hồ Lâm Tiền. Bên lan can hướng đông đài Quan Nguyệt, người ta có thể phóng mắt xa xa ngắm nhìn cảnh trí mê người, tưởng tượng thời khắc trăng sáng nhô cao. Ngóng cao mắt thì thưởng lãm trăng thanh, cúi đầu nhìn thì vui hòa cảnh nhân sinh.
Long Ưng yên vị trên ghế. Sau lưng hắn, hai tỳ nữ nhẹ nhàng xoa bóp bả vai. Phải trái lại có hai người nữa chăm sóc tay đùi. Lệ Lệ, tỳ nữ đứng đầu, đang lom khom kề bên, mớm từng chút từng chút trà thơm cho hắn. Long Ưng bắt đầu hiểu được vì sao các vị quân chủ lúc mới bắt đầu thống trị quốc gia đều là bậc minh quân, nhưng rồi đến cuối cùng đều trở thành những hôn quân chỉ biết lo hưởng lạc.
Không giống như mọi người, Long Ưng lớn lên không biết cha mẹ mình là ai. Thuở nhỏ, Đỗ Ngạo dạy hắn đọc sách viết chữ, truyền cho hắn yếu quyết nội công tâm pháp Thủ Thiên, lại khuyến khích hắn đọc đủ mọi thư tịch trong phủ. Thư tịch của hệ phái Ma môn hiển nhiên không chỉ xem trọng kinh sách của Khổng Mạnh, hay các tác phẩm trứ danh của Nho gia vốn luận bàn về lễ nghĩa liêm sỉ, nhân nghĩa đạo đức; mà còn bao quát đầy đủ các học thuật trong Tố Nữ kinh, Ngọc Phòng yếu chỉ, Phòng Trung bí quyết, Bành Tổ dưỡng tính...
Long Ưng thích nhất là đọc các chuyện thời Ngụy, Tấn, Nam Bắc triều, những chuyện huyền ảo luyện đan, những truyện hoang đường đầy sắc thái mộng mị, cùng các vấn đề cực đoan hóa trong các tác phẩm Lão Trang. Hắn cũng xem không ít các học thuật liên quan đên Thiên Tinh thuật số, Âm dương Ngũ hành lẫn các thứ bàng môn tả đạo trong giang hồ.
Nên, dù là hắn tu theo Huyền Môn chính tông, nhưng tư tưởng thoáng đạt không gò bó trong kinh sách, không chịu ước thúc bởi quy cách xã hội. Thêm nữa, Ma chủng rất huyền hoặc khó lý giải. Ngay từ nhỏ, hắn đã chịu ảnh hưởng từ Hướng Vũ Điền. Người này như "Thần long kiến thủ bất kiến vĩ"*, tư tưởng như "Thiên mã hành không"**, trác tuyệt vượt quá phàm nhân thế tục. Điều này khiến hắn trở nên không sợ trời không sợ đất, không chịu bị vây hãm trong những suy nghĩ tầm thường.
*: Thần long kiến thủ bất kiến vĩ: Rồng trời, thấy đầu nhưng không thấy đuôi=> ý chỉ người này cao thâm khó lường.
**: Thiên mã hành không: Ngựa trời bay đi=> ý chỉ người này có suy luận sâu xa vượt hơn người thường.
Vì vậy, sau năm năm chợt gặp vị mỹ nữ tuyệt sắc công chúa Thái Bình, hắn đâu có để ý chuyện tôn ti con mẹ gì, cũng chẳng thèm phân biệt chuyện địch với ta, mọi thứ chỉ là quân tử hảo cầu, lăn đùng ra quất quít xà nẹo, bụi bặm cũng chẳng màng.
Phía sau bên trái hắn là một nàng cung nữ nhỏ tuổi nhất đương tuổi xuân thì, bỗng nhiên ôm chặt lấy hắn, áp sát mặt vào gáy hắn, tâm thần mê man nói: "Ưng gia thơm quá! So với hoa nhài đương nở còn thơm ngát hơn, thật mê người!"
Long Ưng động tâm nhớ lại Hướng Vũ Điền từng nói qua, Ma chủng kết hợp cùng người, qua thời gian dài, sẽ dần cải biến mùi vị cơ thể, tự bản thân mình khó lòng nhận biết. Hiện giờ đang thèm khát muốn chết, mùi vị tiết ra bị tiểu muội ngửi được.
Lệ Lệ đang khom người cũng thừa dịp, nhẹ nhàng tấn công. Trước tiên, nàng đặt tách trà thêm lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Sau đó, hai tay nàng ôm lấy bắp chân hắn, áp má lên đùi hắn, ngẩng mặt lên, ánh mắt mơ màng. Bỗng dưng thân thể mềm mại của nàng rung động mãnh liệt, kinh ngạc thốt: "Không phải hoa lài, mà là mùi Long Tiên Hương. Nô tài chưa từng thấy ai có mùi cơ thể thế này."
Long Ưng tâm thần bủn rủn. Lòng thầm nghĩ, đã là phúc thì không phải họa, mà đã là họa thì muốn tránh cũng không tránh được. Dù gì đi nữa, mình cũng đã lâu rồi không hưởng lạc cùng nữ nhân, chi bằng cứ thoải mái với các nàng đôi chút, giả bộ chịu không nổi nhan sắc trầm mê của các nàng, rồi sau đó tùy cớ ứng biến. Mặc dù biết rõ mình đang tìm cớ cho chính mình, nhưng đúng là chịu không nổi hành động khiêu khích của các nàng. Sau lưng hắn, nàng cung nữ nhỏ tuổi kia bỗng bước ra phía trước. Trực giác cho hắn biết, nàng sẽ ngồi xuống đùi, vùi đầu vào lòng hắn.
Chợt, tâm thần báo động, hắn vụt choàng tỉnh, ánh mắt hướng nhìn về Thần trì.
Có tiếng động nhẹ trên mặt nước, một bóng đen từ trên mặt hồ tĩnh lặng vút qua. Lúc này, trời đã tối hẳn, thích khách còn cách bọn hắn ngoài ba trăm bước, từ mặt nước phi thân lên cao, toàn thân vận đồ đen kín mít, giương cung lắp tên. Cây cung bị kéo căng như trăng rằm. Kình tiễn rời cung vụt đi, "Sưu", bắn thẳng đến hắn.
Long Ưng lập tức tiến vào cảnh giới Vong ngã. Không nghĩ ngợi gì đến chính mình, cũng quên luôn Ma chủng, tâm linh sáng trong, không tỳ vết. Đoạt mệnh kình tiễn nhất thời như chậm lại, hắn còn có thể nhận thấy kình tiễn sẽ xuyên qua Lệ Lệ trước, rồi mới cắm thẳng vào tim mình. Góc bắn chuẩn xác cho thấy thích khách đúng là tay thiện xạ bách phát bách trúng.
Long Ưng khom người về phía trước, ôm lấy eo nhỏ của Lệ Lệ, kéo người cung nữ mỹ lệ lên ngồi trên đùi hắn, cũng nghiêng người nàng sang một bên. Đồng thời, hắn vươn tay kia ra với lấy chén trà ba màu đặt trên ghế bên, còn chút trà thơm bên trong, hắn vẫn còn thời gian uống vội một ngụm trà, sau lại giơ miệng chén trước ngực.
Lệ Lệ chịu không nổi sự tiếp xúc thân mật, miệng rên khẽ. "Đương!" Kình tiễn xuyên qua khe hở của lan can bắn thẳng vào miệng chén và bị hất vẹt qua bồn đất bên đài. Tách trà không chút sứt mẻ gì, nhưng cổ tay Long Ưng tê nhức. Chân kình quán trú trong mũi tên này, ít nhiều, cũng khó ứng phó.
Thích khách rơi trở xuống, chui vào ao nước.
Chúng nữ lúc này mới biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn qua thấy mũi tên sắt sáng lập lòe cắm trên bồn đất, kinh hoàng cùng kêu thét lên.
Long Ưng thầm nghĩ, "Xong đời". Lần này, luôn cả mấy vụ "trà ôm" này cũng bị ghi vào báo cáo đến từng chi tiết.
Năng lực phản ứng của Vũ lâm quân khiến Long Ưng được mở rộng tầm mắt. Chưa đầy thời gian uống xong một tách trà, toàn bộ khu vực Thần trì đã bị hàng ngàn người bao vây trùng điệp. Cả hồ lẫn hai đảo bên trong đều được lật tung lên cày xới tìm tòi từng tấc một. Mấy trăm người mặc đồ lặn tiến vào đáy hồ, lùng sục điều tra.
Lý Đa Tộ nổi giận đùng đùng chạy đến hiện trường. Khi thấy Long Ưng bình yên không bị gì, trong lòng mới thả lỏng buông bỏ tâm tình nặng trĩu, sau khi khiển trách những người liên đới, mới cùng Long Ưng đến bên lan can của Nguyệt đài, thở dài một hơi nói: "Tiểu huynh đệ thật phúc to mạng lớn. Thích khách dùng thiết tiễn có mũi bằng hợp kim, nặng đến chín cân. Muốn bắn một mũi tên như thế cũng phải dùng đại thiết cung và phải có thủ lực tương đương để phối hợp. Trong nội cung những người có đủ nội lực để làm việc này không tới trăm người. Vậy mà, tiểu huynh đệ không chỉ ngăn được mũi tên, lại còn đủ thời gian uống hết tách trà. Cái tách ngăn chặn mũi tên xong cũng ko bị chút sứt mẻ gì. Trong nội cung có thể ngăn chặn được mũi thiết tiễn kia cũng có khoảng hai ba chục người, nhưng chắc chắn không một ai có thể kịp xơi trà như tiểu huynh đệ. Tiểu huynh đệ thật khiến mọi người kinh ngạc."
Long Ưng vội rào ý đón chặn, nói: "Việc ta giấu diếm võ công chính là ý tứ của thánh thượng. Liệu đại tướng quân có thể giữ kín không để tin tức tiết lộ ra ngoài không?"
Lý Đa Tộ cười khổ đáp: "Trong nội cung, tin tức lan truyền nhanh chóng, vượt xa những gì huynh đệ tưởng tượng. Chuyện này mọi người đều biết, dù là thánh thượng có muốn ngăn lại cũng không được, không chừng còn khiến lan ra cả ngoài cung, truyền khắp Lạc Dương. Chắc không lâu nữa ai nấy đều biết đến thanh danh của tiểu huynh đệ."
Long Ưng không thèm đếm xỉa lời Lý Đa Tộ vừa nói, liền nhún vai hờ hững: "Hy vọng đại tướng quân sẽ ko phải chịu trách nhiệm về việc đó."
Sắc mặt Lý Đa Tộ xìu xuống, thở dài: "May mắn là tiểu huynh đệ được bình yên vô sự. Đa tạ tiểu huynh đệ đã quan tâm đến ta."
Lúc này, có tiếng truyền xướng: "Bàn Công Công đến!"
Bàn Công Công đột nhiên đến đây khiến Long Ưng kinh ngạc. Không biết được người trong nội cung đã nói gì với Bàn Công Công, nhưng hiện tại hắn như thằng mù cưỡi ngựa đui, nếu có Bàn Công Công chỉ vẽ, đương nhiên là chuyện có lợi chứ không hại.
Bàn Công từ trong hiên đi ra, đến bên cạnh hai người. Lý Đa Tộ đứng thẳng, trang nghiêm thi lễ, ít nhiều tôn tạo thêm uy thế của Bàn Công Công.
Bàn Công Công tươi cười, thần thái thoải mái, nhẹ nhàng nói: "Đã bẩm báo thánh thượng chưa?"
Lý Đa Tộ cung kính thưa: "Mạt tướng đã sai người cấp báo cho Thánh thượng, nhưng e rằng Thánh thượng còn đang tiếp kiến đặc sứ của Từ Hàng Tĩnh Trai, không thể phân tâm đến việc này."
Long Ưng chấn động trong lòng, Từ Hàng Tĩnh Trai chính là môn phái mà Ma Môn kiêng kỵ nhất. Đỗ Ngạo từng có bàn luận qua. Phật môn Thánh địa vốn có địa vị rất cao trong võ lâm, hắn đối với môn phái này cũng hiểu biết đôi chút. Nghe nói từ lúc Đại Đường khai quốc đến giờ, đã gần trăm năm qua, không hề có môn nhân của phái này đặt chân vào giang hồ. Bây giờ, Tĩnh trai lại cử đặc sứ đến gặp Võ Chiếu, rõ ràng là việc khác thường.
Bàn Công Công hiển nhiên biết rõ việc này, lơ đễnh nói: "Bất kiến bất kiến hoàn tu kiến. May mắn là có Tĩnh Trai tiên tử làm Thánh thượng phân tâm, nếu không đại tướng quân khó tránh khỏi bị trách tội. Dù sao đi nữa, Đại tướng quân cứ yên tâm. Ta đảm bảo Thánh thượng sẽ không giáng tội."
Lý Đa Tộ như trút được gánh nặng, vội cuống quít nói lời cảm tạ. Bàn Công Công chính là tâm phúc của Võ Chiếu, một lời của ông ta cũng tựa như chính miệng Võ Chiếu nói vậy.
Bàn Công Công lướt mắt nhìn mặt hồ, rồi thong thả nói: "Nếu công công ta đoán không sai, Đại tướng quân hẳn sẽ tìm được vật chứng từ đáy ao. Đợi khi Thánh thượng đón tiếp Tĩnh Trai tiên tử xong, chỉ cần Đại tướng quân có thể trưng ra tất cả vật chứng cho Thánh thượng xem qua, Thánh thượng sẽ không những không trách tội tướng quân, mà còn ban thưởng vì đã làm việc hiệu quả. Ha ha!"
Tiếng cười còn chưa dứt, thì một tên Vũ lâm quân ở bờ hồ gần đó nhảy ra khỏi mặt nước, tay nâng một cây đại thiết cung, hưng phấn la lên.
Lý Đa Tộ còn đang bán tín bán nghi, đưa mắt nhìn Long Ưng. Hai người đều cảm thấy khó tin.
Lý Đa Tộ muốn nói nhưng lại thôi.
Bàn Công Công vỗ vỗ vai hắn, mỉm cười, nói thân thiết: "Nhiều lời cũng vô ích. Đại tướng quân cứ yên tâm đi gặp Thánh thượng. Ta sẽ cùng với Ưng huynh đệ theo sát ngay sau."
Lý Đa Tộ thi lễ rồi rời đi. Nhìn theo bóng lưng Lý Đa Tộ bước vào trong hiên, Bàn Công Công thở dài: "Trong nội cung, người trung hậu như hắn cũng không nhiều."
Long Ưng cười khổ nói: "Cũng may rằng, ngươi còn rảnh rỗi để nhớ đến ai là người tốt người xấu. Rốt cuộc thì ai đã phái người đi giết ta?"
Bàn Công Công bước đến bên lan can, dõi mắt trông về xa xa. Điều này làm Long Ưng thầm lo ngại cho chiếc lan can gỗ được trang trí tinh mỹ kia, chịu không nổi trọng lượng của Bàn Công Công. Vị thám giám thủ tịch trong nội cung này cất tiếng: "Chắc không ngoài Vũ Thừa Tự, Vũ Tam Tư những người ấy. Mà thiết cung hẳn là vật bị trộm trong cung của Lư Lăng Vương Lý Hiển hay Dự Vương Lý Đán gần đây."
Long Ưng mặc dù không rõ bốn người Bàn Công Công vừa nói đến là thần thánh phương nào, nhưng hắn cũng thừa hiểu chuyện này cũng không ngoài mấy chuyện tranh chấp chốn cung đình. Nhưng chỗ nan giải chính là vì sao lại đem mình làm mục tiêu. Hắn nói: "Chuyện vu oan giá họa rành rành như vậy làm sao dấu giếm được Võ Chiếu anh minh sáng suốt?"
Bàn Công Công thản nhiên nói: "Võ Chiếu không cần chứng cớ xác thực mà chỉ cần một cái cớ quang minh chính đại. Nếu không phải thế, trong hoàng thành này đã không đầy các cơ quan tình báo, chuyên môn trấn áp Thôi Sự viện đối lập. Và tên tiểu tử gian trá Lai Tuấn Thần kia cũng không thể thăng quan phát tài. Hiện tại, hắn không chỉ là Tri Sự của Thôi Sự viện mà còn kiêm luôn hai chức quan trọng là chức Ngự Sử đại phu và Đô Úy của Hình Bộ viện ."
Long Ưng thở dài: "Xem chừng lão thật chẳng quan tâm gì đến tình huống hiện giờ của ta."
Bàn Công bực mình nói: "Tà Đế tốt của ta, đi nào! Lên xe rồi nói tiếp."
/435
|