Rầm! Ào ào!
Sóng nước bắn tung lên, chiếc thuyền hai buồm bật lên không trung, văng tới phía trước. Trăng trên trời bị vách đá dựng đứng cao ngất từng mây che khuất, không sao chiếu được xuống dòng sông dài, trời đang sáng sủa bỗng tối om, trong lúc nhất thời đen kịt đến nỗi đưa tay ra trước mặt cũng không thấy được năm ngón.
Rốt cuộc đã tiến vào Eo Hổ Nhảy.
Vào lúc này Long Ưng đã lên tới cảnh giới Ma Cực.
Bên trái, ngọn Ngọc Long Sơn choàng mây, phủ tuyết, đá núi đủ hình dạng kỳ lạ cao chót vót. Bên phải, ngọn Haba (1) tuyết phủ chọc thẳng lên trời, cao ngất trong mây. Vách núi dựng đứng hai bên bờ sông trông như những lưỡi dao khổng lồ, tạo thành một eo đất hẹp, nơi được mệnh danh là nguy hiểm nhất Trường Giang, hẹp đến nỗi mãnh hổ có thể nhảy qua được. Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một dải trời xanh, như cách xa nhân thế.
- Ầm!
Sau khi chiếc thuyền hai buồm tiến vào eo, đột nhiên phần đầu thuyền hụp xuống, lọt vào một vùng nước xoáy cuồn cuộn chảy xiết như điên như cuồng, mũi thuyền chúi xuống, nước sông đập mạnh và thân thuyền, bọt nước bắn tung tóe, quần áo Long Ưng và Hoa Giản Ninh Nhi ướt đẫm, có cảm giác đáng sợ như bị chìm xuống đáy sông.
Thân thuyền nghiêng về phía trước, suýt nữa hất Hoa Giản Ninh Nhi xuống sông. Nàng sợ tới mức mặt mày tái nhợt, vội nhào về phía Long Ưng. Long Ưng vòng một tay ôm lấy eo nàng, kéo nàng về phía khe hở của bánh lái, hai cơ thể ướt đẫm dán chặt vào nhau, nhưng đáng tiếc là Long Ưng đang ở trong trạng thái Ma Cực, không có thời gian cảm thụ cái tư vị ấy.
Dòng nước cuồng bạo như những nếp gấp của một cuộn vải trắng khổng lồ liên tục nối nhau trải rộng dưới chân hắn. Hắn cảm nhận được sức nước lồng lộn như muốn xé nát đôi bờ, thậm chí cảm nhận được cả mối quan hệ đan xen một cách phức tạp của dòng nước xiết và những làn sóng dữ. Hiện tại đối thủ của hắn không phải người, mà là sức mạnh vô cùng to lớn của thiên nhiên, khiến cho hắn bước vào một trạng thái đối địch xưa nay chưa từng có. Nếu như có thể vượt qua cửa ải này, chẳng khác nào dưới sự tấn công điên cuồng của một địch thủ đáng sợ nhất, hắn vẫn bảo toàn được thực lực, đối với Ma Chủng của hắn, đây là một thách thức và khảo nghiệm nghiêm khắc nhất.
Hoa Giản Ninh Nhi dựa lưng vào hắn, không ngừng thở dốc.
Mũi thuyền nhếch lên, chỉ trong nháy mắt, chiếc thuyền đã bị dòng nước xiết đẩy về phía trước hàng trăm trượng, rồi chiếc thuyền nghiêng về phía sau, Long Ưng kéo Hoa Giản Ninh Nhi áp sát vào bánh lái.
Hoa Giản Ninh Nhi nũng nịu kêu lên một tiếng, như không chịu nổi sự tiếp xúc thân mật với hắn, mà cũng có thể bởi vì kinh hãi nghẹn ngào trước uy lực to lớn của tự nhiên.
Chiếc thuyền nghiêng về một bên.
Long Ưng nhắm chuẩn khi dòng nước xiết ngoặt trở lại vì bị một tảng đá ngầm vô cùng to lớn cản trở, đột nhiên xoay mạnh bánh lái. Thuyền đột ngột ngoặt về phía trái, dòng nước xô vào thân thuyền, khiến chiếc thuyền đổi ngược quỹ đạo, khó khăn lấy lại thăng bằng vào giây phút nguy cấp nhất.
Long Ưng hú lên một cách quái dị, Ma Chủng bắt đầu có đất dụng võ, thuận miệng hôn khẽ lên vành tai nhỏ xinh, đáng yêu và trong sáng của Hoa Giản Ninh Nhi, lại hồi phục trạng thái Ma Cực, điều khiển thuyền trở lại tuyến đường an toàn nhất ở chính giữa dòng chảy của eo sông.
- Ầm!
Chiếc thuyền bay vọt lên không trung, lần thứ hai xé nát không trung, rồi rơi mạnh xuống.
Lúc rơi xuống mặt sông, cả con thuyền như muốn chìm nghỉm. Long Ưng lợi dụng linh giác “biết nguy” phi thường của mình, khi thuyền vừa trồi lên mặt nước, lập tức xoay bánh lái qua phải thật nhanh. Lúc này, hắn như Bào Đinh mổ bò của Trang Tử (2), mắt không nhìn cả dòng sông, chỉ nheo mắt tập trung chính xác vào giữa dòng nước xiết, nhằm vào “khe hở” của nó để tìm đường sống trong chỗ chết.
Dòng nước biến đổi trong nháy mắt, xoáy nước cuộn tròn gầm thét, chạy băng băng như lên cơn cuồng nộ, băng qua một sườn dốc rồi lại một sườn dốc, tầng tầng lớp lớp không ngừng nghỉ như tuôn xuống cõi Tu La địa ngục.
Lúc này đã tới đoạn giữa của Eo Hổ Nhảy, tình thế càng thêm hiểm ác, vách núi chọc trời, nước sông không ngừng đánh thẳng vào vách đá, rồi lại tỏa ra hai bên rơi xuống, những mảnh thác nước bay lên, quay cuồng trên không rồi rơi xuống, bọt sóng bắn tung lên dường như cao hơn cả cột buồm, phát ra tiếng gầm thét như tiếng sấm sét đinh tai nhức óc.
Long Ưng hầu như không để ý tới những cảnh đó, chỉ chuyên tâm vào mối liên hệ cực kỳ tinh tế giữa chiếc thuyền và dòng nước, bất kể nó xô tới, ngoặt lui như thế nào, tuôn trào mạnh mẽ tới đâu, hắn vẫn có thể mượn thế lái thuyền, tránh nặng tìm nhẹ, tuyệt vời nhất là hắn dựa vào sự biến đổi của dòng nước, có thể biết trước được địa hình, thế núi ở phía trước, để không đụng vào đá ngầm, gờ đá chìm trong nước.
Trong dòng nước múa may quay cuồng, chiếc thuyền hai buồm biến thành một thứ đồ chơi của Eo Hổ Nhảy, chỉ nhờ vào Long Ưng mà có được một chút tự chủ, cứ nghiêng trái, nghiêng phải, hiểm cảnh liên tục xuất hiện, lướt qua hết sườn dốc này tới sườn dốc khác, với tốc độ nhanh hơn tuấn mã, lao vun vút về phía trước.
Thân thuyền bỗng nghiêng về phía trước, lập tức như rơi thẳng xuống đáy dốc, thuyền rơi nhanh đến nỗi hai bên tai có tiếng xé gió, như thể đang nhảy vào tầng thứ mười tám của địa ngục. Hoàn toàn rơi vào tình trạng không điều khiển được nữa, hết thảy đều do dòng nước làm chủ, bánh lái không còn chút tác dụng nào.
Long Ưng khôi phục giác quan bình thường, nhất thời cảm nhận được sự mê hoặc kinh người từ cơ thể nóng bỏng của mỹ nữ trong lòng. Hắn kề tai nàng, nói bằng tiếng Hán:
- Hiện giờ tiểu đệ và Ninh hương chủ là đồng mệnh uyên ương, nước đánh sóng bổ đều không thể tách rời, dù chưa hòa làm một cũng đã dán sát vào nhau như một.
Do thuyền nghiêng về phía trước, Hoa Giản Ninh Nhi không tự chủ được áp sát vào người Long Ưng, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi đáp trả bằng tiếng Hán:
- Ta muốn giết ngươi!
Long Ưng tung hoành ngang dọc khắp nơi, biết các dân tộc ở phía bắc Trường Thành coi trọng nhất là dũng lực, nam nữ đều như thế.
Hắn cười:
- Bây giờ Hương chủ đại tỷ là tù binh của ta đây, còn đến phiên nàng vênh mặt hất hàm sai khiến ta sao? Ta đây bước chân vào chốn giang hồ đã nhiều năm, muốn cô nương nào, có cô nương đó, mềm không chịu thì dùng cứng, Hương chủ đại tỷ chỉ có thể đầu hàng phục tùng mà thôi, không tin chúng ta cứ chờ xem!
Hoa Giản Ninh Nhi hận không thể hất Long Ưng văng ra, hơn nữa hiện giờ cũng không thể để mất đi người lái thuyền siêu cấp này, đành phải để mặc hắn cợt nhả, kỳ lạ là sự thù hận trong lòng nàng không còn quá nặng, mà lại có tư vị kích thích của một phen vượt qua eo sông nguy hiểm trong đêm tối. Nàng yếu ớt nói:
- Ngươi dám!
Long Ưng đưa hàm râu cạ cạ lên khuôn mặt mềm mại của nàng, hù dọa:
- Có chuyện gì mà Phạm Khinh Chu ta đây không dám? Hương chủ nàng chưa từng nghe câu “sắc đảm bao thiên” (ham muốn ngập trời) sao?
Rồi hắn liên tục hôn lên cái cổ nõn nà, trắng như ngọc chuốt của nàng, hôn đến nỗi nàng run rẩy cả người, thân thể mềm mại như nhũn ra.
Chiếc thuyền xé không khí nghiêng xuống, rơi ầm ầm trên mặt nước, tuy mũi thuyền chưa ngập hoàn toàn vào nước sông, nhưng hai người đã chìm trong nước, dù vậy Long Ưng vẫn không ngừng hôn như điên cuồng, ừ thì có oán báo oán, có thù báo thù, cứ trút hết nỗi niềm ra đi!
Mũi tàu nhếch lên, trở lại mặt nước. Hai bên boong thuyền, nước rút đi, chảy xuống mặt sông.
Chiếc thuyền lấy lại thăng bằng, thì ra đã vừa qua khỏi eo.
Long Ưng thu hồi cái miệng tác oai tác quái lại, kề miệng vào vành tai đỏ bừng của mỹ nữ dị tộc đang áp sát thân hình mềm mại trước ngực mình, nói:
- Đã đến lúc lên giường rồi!
Ngước nhìn nửa vầng trăng đẹp đẽ lại xuất hiện trên bầu trời đêm, hắn có cảm giác vừa trở về với nhân thế.
Long Ưng giữ cho mũi thuyền chạy thẳng, thỏa thích thưởng thức cảnh đẹp vùng thượng du Đại Giang. Mặt sông dần dần rộng ra, những vách núi dốc đứng hiểm trở của Eo Hổ Nhảy không ngừng lùi xa về phía sau.
Giờ đây cảnh vật hai bên bờ sông là đồng ruộng mờ mịt, cỏ cây vùng đồng bằng soi bóng dưới sông, đẹp không sao tả xiết, thật sự không phải màu vẽ nào cũng có thể mô phỏng được.
Xa xa, những ngọn núi vút lên, càng trông càng đặc sắc, núi dựng kề núi, cây rừng rậm rạp, ráng soi đầu ngọn (có lẽ lúc này thuyền đi đã lâu, trời sắp sáng, chứ nếu là ban đêm, tác giả không thể dùng chữ “hà”, có nghĩa là ráng, tức hiện tượng ánh mặt trời xiên ngang không khí ẩm và sương mù, tạo thành màu sắc rực rỡ vào lúc bình minh hay hoàng hôn).
Mặt trời mới mọc ở phía đông, sau những dãy núi, phát ra muôn vàn tia sáng rực rỡ đủ màu, đặc sắc và biến ảo khôn lường, cảnh đẹp như thế xưa nay chưa từng thấy, nhất là sau khi đã trải qua một đêm vô cùng nguy hiểm.
Hoa Giản Ninh Nhi đã thay quần áo khô, đi tới phía sau hắn, không biết nghĩ tới chuyện gì, khuôn mặt ửng đỏ, nói:
- Ta cảnh cáo ngươi một lần cuối, nếu lại làm như vậy đối với ta, ta sẽ báo cáo lên trên.
Long Ưng vẫn phóng tầm mắt nhìn ra phía trước, dù bận bịu vẫn ung dung:
- Ninh Hương chủ muốn làm gì thì tùy, đâu phải chỉ có ta và Ninh hương chủ mới xảy ra tình huống thân mật đâu? Ta nghĩ cấp trên sẽ hiểu và thông cảm cho chúng ta, tình yêu nam nữ một khi đã nảy sinh thì không sao ngăn cản được. Chẳng lẽ hôn môi, hôn cổ cũng phải theo mệnh lệnh mà làm hay sao? Huống chi lúc đó ta chỉ nghe Hương chủ rên rỉ, chẳng lẽ cũng là làm theo cái mệnh lệnh khốn kiếp gì đó hay sao?
Hoa Giản Ninh Nhi tức giận đến muốn điên lên, vung chưởng nhằm vào cổ hắn bổ tới, nhưng không chứa kình lực, vô cùng yếu ớt.
Long Ưng xoay người lại, nắm lấy tay nàng, thuận thế đưa lên miệng hôn mấy đầu ngón tay của nàng, rồi mặc cho nàng giống như chú chim non hoảng hốt, rụt bàn tay trắng như ngọc lại.
Đôi mắt Hoa Giản Ninh Nhi lóe lên sự mâu thuẫn pha lẫn một chút hoang mang lo sợ, gắt lên:
- Ngươi thấy chiếm tiện nghi của ta còn chưa đủ sao?
Long Ưng điềm nhiên nhún vai:
- Đừng tưởng rằng ta là kẻ thô lỗ, râu ria xồm xoàm, trên thực tế ta rất hiểu lòng dạ phụ nữ!
Hoa Giản Ninh Nhi cả giận:
- Câm miệng! Ngươi cho rằng ta là người tùy tiện như vậy sao?
Long Ưng thầm nghĩ, càng quấy rày nàng như thế này, càng khiến nàng không có cách nào dồn hết tâm sức để hại mình, nhưng hắn cũng biết nên dừng lại đúng lúc, để cho nàng còn xuống thang, bèn cung kính nói:
- Toàn bộ xin theo chỉ thị của Ninh Hương chủ, tuy nhiên trong chuyện nam nữ, phải ngông ngênh một chút mới kích thích và thú vị. Hàaa...! Bước tiếp theo sẽ thế nào đây?
Thuyền buồm men theo phía bờ trái đi tới, xa xa ẩn hiện một bến sông nhỏ.
Hoa Giản Ninh Nhi quay đầu liếc về phía sau, tâm trạng phức tạp lườm hắn một cái, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi thích nghĩ như thế nào là chuyện của ngươi, nhưng trong mấy canh giờ tới, cho dù ngươi sử dụng bất cứ thủ đoạn nào đối với ta, cũng không cách nào thi thố. Ài, ta và ngươi sao lại thành cái dạng này chứ?
Câu cuối cùng là lời nói do cảm xúc mà phát xuất từ tận đáy lòng, nàng cho rằng Long Ưng không nghe rõ, nhưng Long Ưng lại nhận ra ý chí báo thù chồng của nàng đã yếu đi nhiều.
Đương nhiên Long Ưng không vạch trần, nói:
- Bây giờ chúng ta như thế này không tốt sao?
Hoa Giản Ninh Nhi im lặng không nói.
Long Ưng nói:
- Ninh hương chủ muốn đi đâu? Không cần kiểm soát ta nữa sao?
Hoa Giản Ninh Nhi thản nhiên:
- Không phải ta đi, mà là ngươi phải rời thuyền. Trên bờ có người đang chờ ngươi, sau khi gặp y, ngươi sẽ hiểu rõ nhiệm vụ được giao.
Long Ưng nhìn về phía bến sông đang không ngừng gần lại, thấy trên bến tàu có một ngôi đình nghỉ mát, một người đàn ông tướng mạo khôi ngô, cao lớn, mặc áo bào xanh ngồi một mình trong đình, toát ra phong thái kỳ lạ, bí hiểm.
Long Ưng thầm sợ hãi, nhìn thấy người kia, lại có cảm giác như ngày đó đối mặt với Tăng vương Pháp Minh.
Long Ưng nhảy lên bến tàu, lập tức dừng lại, mắt nhìn về phía người đàn ông cao lớn đang ngồi trong đình. Chiếc thuyền buồm xuôi dòng rời đi, lập tức đi xa.
Người kia vóc dáng vạm vỡ, hùng vĩ như núi, trông chừng hơn ba mươi tuổi, nhưng ánh mắt thâm thúy khó dò, ẩn chứa trí tuệ và kinh nghiệm tích lũy qua bao năm tháng, lại khiến người ta cảm thấy tuổi tác của y vượt xa bề ngoài. Tướng mạo và phong thái vô cùng đặc biệt, khuôn mặt dài mà rộng, cằm vểnh lên, cái mũi to gồ hẳn lên, hai gò má tròn trịa, mặt mày kỳ vĩ, không giận mà oai, vai rộng tay to, dù là đang ngồi, vẫn có khí thế làm người khác có cảm giác không thở được, khí phách không ai bì kịp.
Điều làm Long Ưng sợ hãi nhất, là hắn hoàn toàn không hiểu chút gì về đối phương, có cảm giác giống như trước kia nhìn thấy những cao thủ đẳng cấp như Võ Chiếu, Pháp Minh và Mạc Vấn Thường.
Đôi mắt người kia không chớp một cái, nhìn về phía hắn, ung dung nói:
- Khinh Chu đứng đó làm gì? Còn không qua đây ngồi đi!
Giọng y mạnh mẽ mà êm tai, tự nhiên mà có một sức cuốn hút khiến người ta không cưỡng lại được.
Long Ưng thẳng lưng lên, đôi mắt ngời lên đầy quỷ dị, nghiêm nghị nhìn người kia, nói:
- Bởi vì tiểu đệ cảm nhận được các hạ là một thử thách khác sau Eo Hổ Nhảy, đúng không?
Bỗng chốc hai tai Long Ưng đầy những tiếng rít, không khí tràn đầy những luồng khí xoáy đang mãnh liệt chuyển động, kình khí sắc bén cắt vào cơ thể, chẳng khác nào sự cuồng bạo của dòng nước xiết ở Eo Hổ Nhảy, liên tục thay đổi trong nháy mắt, khiến người ta không biết đâu mà lần, không biết làm sao để công, làm sao để thủ...
(1) Haba: Ngọn núi ở Lệ Giang, phía tây bắc Vân Nam Trung Quốc.
(2) Bào Đinh mổ bò: Trong Nam Hoa Kinh của Trang Tử, thiên III “Dưỡng sinh chủ” có chuyện “Bào Đinh mổ bò cho Văn Huệ Quân”: Lúc ra thịt, điệu bộ của tay động, của vai đưa, của chân đạp, của gối chạm, tiếng da xương lìa nhau, tiếng dao cạo cắt đều trúng cung bậc, hợp với điệu múa Tang Lâm, với bài nhạc Kinh Thủ.
Văn Huệ Quân nói: "Hay thật! Nghệ thuật đến đó là cùng!"
Bào Đinh buông dao, thưa rằng: "Cái chỗ ưa thích của thần, là Đạo. Ban sơ, lúc ra thịt một con bò, chỗ mà thần nhìn thấy, là con bò. Ba năm sau, thần không còn thấy con bò nữa. Bấy giờ, thần không dùng con mắt để nhìn, mà dùng cái thần để xem: ngũ quan dừng lại, mà thần thì muốn đi, nương theo thiên lý. Tách các gân lớn, lùa các khớp lớn, nhân chỗ cố niên của nó mà cắt. Bắp thịt còn không xắt qua, huống chi là khớp xương to.
Người bếp thường mỗi tháng thay dao một lần, vì họ chặt. Nay con dao của thần đã dùng mười chín năm; số bò đã mổ có trên nghìn con, vậy mà dao như mới mài xong. Các khớp xương kia có kẽ hở mà lưỡi dao này thì mỏng. Lấy cái bề mỏng của con dao mà đưa vào chỗ kẽ, thì rộng có thừa. Vì vậy mà lưỡi dao đã dùng mười chín năm nay vẫn còn sắc như mới mài. Tuy vậy, mỗi khi gặp những chỗ gân xương sát nhau quá cảm thấy khó làm, thì thần phải nhìn kỹ, hành động chậm lại; con dao cử động một cách rất nhẹ nhàng, thế mà thịt lại đứt và rơi xuống như bùn rơi xuống đất. Bấy giờ thần cầm dao đứng yên, ngảnh nhìn bốn phía, đắc ý vì được con dao tốt, rồi đem cất nó đi..."
Văn Huệ Quân nói: "Hay biết chừng nào! Ta nghe lời nói của Bào Đinh mà hiểu được cái đạo dưỡng sinh!"
Theo baidu, ý của câu chuyện ngụ ngôn này muốn nói: trải qua thực hành lặp đi lặp lại nhiều lần, hiểu rõ và nắm vững quy luật khách quan của sự vật, vận dụng một cách thoải mái, làm việc được trôi chảy, theo như ý muốn (ND)
Sóng nước bắn tung lên, chiếc thuyền hai buồm bật lên không trung, văng tới phía trước. Trăng trên trời bị vách đá dựng đứng cao ngất từng mây che khuất, không sao chiếu được xuống dòng sông dài, trời đang sáng sủa bỗng tối om, trong lúc nhất thời đen kịt đến nỗi đưa tay ra trước mặt cũng không thấy được năm ngón.
Rốt cuộc đã tiến vào Eo Hổ Nhảy.
Vào lúc này Long Ưng đã lên tới cảnh giới Ma Cực.
Bên trái, ngọn Ngọc Long Sơn choàng mây, phủ tuyết, đá núi đủ hình dạng kỳ lạ cao chót vót. Bên phải, ngọn Haba (1) tuyết phủ chọc thẳng lên trời, cao ngất trong mây. Vách núi dựng đứng hai bên bờ sông trông như những lưỡi dao khổng lồ, tạo thành một eo đất hẹp, nơi được mệnh danh là nguy hiểm nhất Trường Giang, hẹp đến nỗi mãnh hổ có thể nhảy qua được. Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một dải trời xanh, như cách xa nhân thế.
- Ầm!
Sau khi chiếc thuyền hai buồm tiến vào eo, đột nhiên phần đầu thuyền hụp xuống, lọt vào một vùng nước xoáy cuồn cuộn chảy xiết như điên như cuồng, mũi thuyền chúi xuống, nước sông đập mạnh và thân thuyền, bọt nước bắn tung tóe, quần áo Long Ưng và Hoa Giản Ninh Nhi ướt đẫm, có cảm giác đáng sợ như bị chìm xuống đáy sông.
Thân thuyền nghiêng về phía trước, suýt nữa hất Hoa Giản Ninh Nhi xuống sông. Nàng sợ tới mức mặt mày tái nhợt, vội nhào về phía Long Ưng. Long Ưng vòng một tay ôm lấy eo nàng, kéo nàng về phía khe hở của bánh lái, hai cơ thể ướt đẫm dán chặt vào nhau, nhưng đáng tiếc là Long Ưng đang ở trong trạng thái Ma Cực, không có thời gian cảm thụ cái tư vị ấy.
Dòng nước cuồng bạo như những nếp gấp của một cuộn vải trắng khổng lồ liên tục nối nhau trải rộng dưới chân hắn. Hắn cảm nhận được sức nước lồng lộn như muốn xé nát đôi bờ, thậm chí cảm nhận được cả mối quan hệ đan xen một cách phức tạp của dòng nước xiết và những làn sóng dữ. Hiện tại đối thủ của hắn không phải người, mà là sức mạnh vô cùng to lớn của thiên nhiên, khiến cho hắn bước vào một trạng thái đối địch xưa nay chưa từng có. Nếu như có thể vượt qua cửa ải này, chẳng khác nào dưới sự tấn công điên cuồng của một địch thủ đáng sợ nhất, hắn vẫn bảo toàn được thực lực, đối với Ma Chủng của hắn, đây là một thách thức và khảo nghiệm nghiêm khắc nhất.
Hoa Giản Ninh Nhi dựa lưng vào hắn, không ngừng thở dốc.
Mũi thuyền nhếch lên, chỉ trong nháy mắt, chiếc thuyền đã bị dòng nước xiết đẩy về phía trước hàng trăm trượng, rồi chiếc thuyền nghiêng về phía sau, Long Ưng kéo Hoa Giản Ninh Nhi áp sát vào bánh lái.
Hoa Giản Ninh Nhi nũng nịu kêu lên một tiếng, như không chịu nổi sự tiếp xúc thân mật với hắn, mà cũng có thể bởi vì kinh hãi nghẹn ngào trước uy lực to lớn của tự nhiên.
Chiếc thuyền nghiêng về một bên.
Long Ưng nhắm chuẩn khi dòng nước xiết ngoặt trở lại vì bị một tảng đá ngầm vô cùng to lớn cản trở, đột nhiên xoay mạnh bánh lái. Thuyền đột ngột ngoặt về phía trái, dòng nước xô vào thân thuyền, khiến chiếc thuyền đổi ngược quỹ đạo, khó khăn lấy lại thăng bằng vào giây phút nguy cấp nhất.
Long Ưng hú lên một cách quái dị, Ma Chủng bắt đầu có đất dụng võ, thuận miệng hôn khẽ lên vành tai nhỏ xinh, đáng yêu và trong sáng của Hoa Giản Ninh Nhi, lại hồi phục trạng thái Ma Cực, điều khiển thuyền trở lại tuyến đường an toàn nhất ở chính giữa dòng chảy của eo sông.
- Ầm!
Chiếc thuyền bay vọt lên không trung, lần thứ hai xé nát không trung, rồi rơi mạnh xuống.
Lúc rơi xuống mặt sông, cả con thuyền như muốn chìm nghỉm. Long Ưng lợi dụng linh giác “biết nguy” phi thường của mình, khi thuyền vừa trồi lên mặt nước, lập tức xoay bánh lái qua phải thật nhanh. Lúc này, hắn như Bào Đinh mổ bò của Trang Tử (2), mắt không nhìn cả dòng sông, chỉ nheo mắt tập trung chính xác vào giữa dòng nước xiết, nhằm vào “khe hở” của nó để tìm đường sống trong chỗ chết.
Dòng nước biến đổi trong nháy mắt, xoáy nước cuộn tròn gầm thét, chạy băng băng như lên cơn cuồng nộ, băng qua một sườn dốc rồi lại một sườn dốc, tầng tầng lớp lớp không ngừng nghỉ như tuôn xuống cõi Tu La địa ngục.
Lúc này đã tới đoạn giữa của Eo Hổ Nhảy, tình thế càng thêm hiểm ác, vách núi chọc trời, nước sông không ngừng đánh thẳng vào vách đá, rồi lại tỏa ra hai bên rơi xuống, những mảnh thác nước bay lên, quay cuồng trên không rồi rơi xuống, bọt sóng bắn tung lên dường như cao hơn cả cột buồm, phát ra tiếng gầm thét như tiếng sấm sét đinh tai nhức óc.
Long Ưng hầu như không để ý tới những cảnh đó, chỉ chuyên tâm vào mối liên hệ cực kỳ tinh tế giữa chiếc thuyền và dòng nước, bất kể nó xô tới, ngoặt lui như thế nào, tuôn trào mạnh mẽ tới đâu, hắn vẫn có thể mượn thế lái thuyền, tránh nặng tìm nhẹ, tuyệt vời nhất là hắn dựa vào sự biến đổi của dòng nước, có thể biết trước được địa hình, thế núi ở phía trước, để không đụng vào đá ngầm, gờ đá chìm trong nước.
Trong dòng nước múa may quay cuồng, chiếc thuyền hai buồm biến thành một thứ đồ chơi của Eo Hổ Nhảy, chỉ nhờ vào Long Ưng mà có được một chút tự chủ, cứ nghiêng trái, nghiêng phải, hiểm cảnh liên tục xuất hiện, lướt qua hết sườn dốc này tới sườn dốc khác, với tốc độ nhanh hơn tuấn mã, lao vun vút về phía trước.
Thân thuyền bỗng nghiêng về phía trước, lập tức như rơi thẳng xuống đáy dốc, thuyền rơi nhanh đến nỗi hai bên tai có tiếng xé gió, như thể đang nhảy vào tầng thứ mười tám của địa ngục. Hoàn toàn rơi vào tình trạng không điều khiển được nữa, hết thảy đều do dòng nước làm chủ, bánh lái không còn chút tác dụng nào.
Long Ưng khôi phục giác quan bình thường, nhất thời cảm nhận được sự mê hoặc kinh người từ cơ thể nóng bỏng của mỹ nữ trong lòng. Hắn kề tai nàng, nói bằng tiếng Hán:
- Hiện giờ tiểu đệ và Ninh hương chủ là đồng mệnh uyên ương, nước đánh sóng bổ đều không thể tách rời, dù chưa hòa làm một cũng đã dán sát vào nhau như một.
Do thuyền nghiêng về phía trước, Hoa Giản Ninh Nhi không tự chủ được áp sát vào người Long Ưng, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi đáp trả bằng tiếng Hán:
- Ta muốn giết ngươi!
Long Ưng tung hoành ngang dọc khắp nơi, biết các dân tộc ở phía bắc Trường Thành coi trọng nhất là dũng lực, nam nữ đều như thế.
Hắn cười:
- Bây giờ Hương chủ đại tỷ là tù binh của ta đây, còn đến phiên nàng vênh mặt hất hàm sai khiến ta sao? Ta đây bước chân vào chốn giang hồ đã nhiều năm, muốn cô nương nào, có cô nương đó, mềm không chịu thì dùng cứng, Hương chủ đại tỷ chỉ có thể đầu hàng phục tùng mà thôi, không tin chúng ta cứ chờ xem!
Hoa Giản Ninh Nhi hận không thể hất Long Ưng văng ra, hơn nữa hiện giờ cũng không thể để mất đi người lái thuyền siêu cấp này, đành phải để mặc hắn cợt nhả, kỳ lạ là sự thù hận trong lòng nàng không còn quá nặng, mà lại có tư vị kích thích của một phen vượt qua eo sông nguy hiểm trong đêm tối. Nàng yếu ớt nói:
- Ngươi dám!
Long Ưng đưa hàm râu cạ cạ lên khuôn mặt mềm mại của nàng, hù dọa:
- Có chuyện gì mà Phạm Khinh Chu ta đây không dám? Hương chủ nàng chưa từng nghe câu “sắc đảm bao thiên” (ham muốn ngập trời) sao?
Rồi hắn liên tục hôn lên cái cổ nõn nà, trắng như ngọc chuốt của nàng, hôn đến nỗi nàng run rẩy cả người, thân thể mềm mại như nhũn ra.
Chiếc thuyền xé không khí nghiêng xuống, rơi ầm ầm trên mặt nước, tuy mũi thuyền chưa ngập hoàn toàn vào nước sông, nhưng hai người đã chìm trong nước, dù vậy Long Ưng vẫn không ngừng hôn như điên cuồng, ừ thì có oán báo oán, có thù báo thù, cứ trút hết nỗi niềm ra đi!
Mũi tàu nhếch lên, trở lại mặt nước. Hai bên boong thuyền, nước rút đi, chảy xuống mặt sông.
Chiếc thuyền lấy lại thăng bằng, thì ra đã vừa qua khỏi eo.
Long Ưng thu hồi cái miệng tác oai tác quái lại, kề miệng vào vành tai đỏ bừng của mỹ nữ dị tộc đang áp sát thân hình mềm mại trước ngực mình, nói:
- Đã đến lúc lên giường rồi!
Ngước nhìn nửa vầng trăng đẹp đẽ lại xuất hiện trên bầu trời đêm, hắn có cảm giác vừa trở về với nhân thế.
Long Ưng giữ cho mũi thuyền chạy thẳng, thỏa thích thưởng thức cảnh đẹp vùng thượng du Đại Giang. Mặt sông dần dần rộng ra, những vách núi dốc đứng hiểm trở của Eo Hổ Nhảy không ngừng lùi xa về phía sau.
Giờ đây cảnh vật hai bên bờ sông là đồng ruộng mờ mịt, cỏ cây vùng đồng bằng soi bóng dưới sông, đẹp không sao tả xiết, thật sự không phải màu vẽ nào cũng có thể mô phỏng được.
Xa xa, những ngọn núi vút lên, càng trông càng đặc sắc, núi dựng kề núi, cây rừng rậm rạp, ráng soi đầu ngọn (có lẽ lúc này thuyền đi đã lâu, trời sắp sáng, chứ nếu là ban đêm, tác giả không thể dùng chữ “hà”, có nghĩa là ráng, tức hiện tượng ánh mặt trời xiên ngang không khí ẩm và sương mù, tạo thành màu sắc rực rỡ vào lúc bình minh hay hoàng hôn).
Mặt trời mới mọc ở phía đông, sau những dãy núi, phát ra muôn vàn tia sáng rực rỡ đủ màu, đặc sắc và biến ảo khôn lường, cảnh đẹp như thế xưa nay chưa từng thấy, nhất là sau khi đã trải qua một đêm vô cùng nguy hiểm.
Hoa Giản Ninh Nhi đã thay quần áo khô, đi tới phía sau hắn, không biết nghĩ tới chuyện gì, khuôn mặt ửng đỏ, nói:
- Ta cảnh cáo ngươi một lần cuối, nếu lại làm như vậy đối với ta, ta sẽ báo cáo lên trên.
Long Ưng vẫn phóng tầm mắt nhìn ra phía trước, dù bận bịu vẫn ung dung:
- Ninh Hương chủ muốn làm gì thì tùy, đâu phải chỉ có ta và Ninh hương chủ mới xảy ra tình huống thân mật đâu? Ta nghĩ cấp trên sẽ hiểu và thông cảm cho chúng ta, tình yêu nam nữ một khi đã nảy sinh thì không sao ngăn cản được. Chẳng lẽ hôn môi, hôn cổ cũng phải theo mệnh lệnh mà làm hay sao? Huống chi lúc đó ta chỉ nghe Hương chủ rên rỉ, chẳng lẽ cũng là làm theo cái mệnh lệnh khốn kiếp gì đó hay sao?
Hoa Giản Ninh Nhi tức giận đến muốn điên lên, vung chưởng nhằm vào cổ hắn bổ tới, nhưng không chứa kình lực, vô cùng yếu ớt.
Long Ưng xoay người lại, nắm lấy tay nàng, thuận thế đưa lên miệng hôn mấy đầu ngón tay của nàng, rồi mặc cho nàng giống như chú chim non hoảng hốt, rụt bàn tay trắng như ngọc lại.
Đôi mắt Hoa Giản Ninh Nhi lóe lên sự mâu thuẫn pha lẫn một chút hoang mang lo sợ, gắt lên:
- Ngươi thấy chiếm tiện nghi của ta còn chưa đủ sao?
Long Ưng điềm nhiên nhún vai:
- Đừng tưởng rằng ta là kẻ thô lỗ, râu ria xồm xoàm, trên thực tế ta rất hiểu lòng dạ phụ nữ!
Hoa Giản Ninh Nhi cả giận:
- Câm miệng! Ngươi cho rằng ta là người tùy tiện như vậy sao?
Long Ưng thầm nghĩ, càng quấy rày nàng như thế này, càng khiến nàng không có cách nào dồn hết tâm sức để hại mình, nhưng hắn cũng biết nên dừng lại đúng lúc, để cho nàng còn xuống thang, bèn cung kính nói:
- Toàn bộ xin theo chỉ thị của Ninh Hương chủ, tuy nhiên trong chuyện nam nữ, phải ngông ngênh một chút mới kích thích và thú vị. Hàaa...! Bước tiếp theo sẽ thế nào đây?
Thuyền buồm men theo phía bờ trái đi tới, xa xa ẩn hiện một bến sông nhỏ.
Hoa Giản Ninh Nhi quay đầu liếc về phía sau, tâm trạng phức tạp lườm hắn một cái, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi thích nghĩ như thế nào là chuyện của ngươi, nhưng trong mấy canh giờ tới, cho dù ngươi sử dụng bất cứ thủ đoạn nào đối với ta, cũng không cách nào thi thố. Ài, ta và ngươi sao lại thành cái dạng này chứ?
Câu cuối cùng là lời nói do cảm xúc mà phát xuất từ tận đáy lòng, nàng cho rằng Long Ưng không nghe rõ, nhưng Long Ưng lại nhận ra ý chí báo thù chồng của nàng đã yếu đi nhiều.
Đương nhiên Long Ưng không vạch trần, nói:
- Bây giờ chúng ta như thế này không tốt sao?
Hoa Giản Ninh Nhi im lặng không nói.
Long Ưng nói:
- Ninh hương chủ muốn đi đâu? Không cần kiểm soát ta nữa sao?
Hoa Giản Ninh Nhi thản nhiên:
- Không phải ta đi, mà là ngươi phải rời thuyền. Trên bờ có người đang chờ ngươi, sau khi gặp y, ngươi sẽ hiểu rõ nhiệm vụ được giao.
Long Ưng nhìn về phía bến sông đang không ngừng gần lại, thấy trên bến tàu có một ngôi đình nghỉ mát, một người đàn ông tướng mạo khôi ngô, cao lớn, mặc áo bào xanh ngồi một mình trong đình, toát ra phong thái kỳ lạ, bí hiểm.
Long Ưng thầm sợ hãi, nhìn thấy người kia, lại có cảm giác như ngày đó đối mặt với Tăng vương Pháp Minh.
Long Ưng nhảy lên bến tàu, lập tức dừng lại, mắt nhìn về phía người đàn ông cao lớn đang ngồi trong đình. Chiếc thuyền buồm xuôi dòng rời đi, lập tức đi xa.
Người kia vóc dáng vạm vỡ, hùng vĩ như núi, trông chừng hơn ba mươi tuổi, nhưng ánh mắt thâm thúy khó dò, ẩn chứa trí tuệ và kinh nghiệm tích lũy qua bao năm tháng, lại khiến người ta cảm thấy tuổi tác của y vượt xa bề ngoài. Tướng mạo và phong thái vô cùng đặc biệt, khuôn mặt dài mà rộng, cằm vểnh lên, cái mũi to gồ hẳn lên, hai gò má tròn trịa, mặt mày kỳ vĩ, không giận mà oai, vai rộng tay to, dù là đang ngồi, vẫn có khí thế làm người khác có cảm giác không thở được, khí phách không ai bì kịp.
Điều làm Long Ưng sợ hãi nhất, là hắn hoàn toàn không hiểu chút gì về đối phương, có cảm giác giống như trước kia nhìn thấy những cao thủ đẳng cấp như Võ Chiếu, Pháp Minh và Mạc Vấn Thường.
Đôi mắt người kia không chớp một cái, nhìn về phía hắn, ung dung nói:
- Khinh Chu đứng đó làm gì? Còn không qua đây ngồi đi!
Giọng y mạnh mẽ mà êm tai, tự nhiên mà có một sức cuốn hút khiến người ta không cưỡng lại được.
Long Ưng thẳng lưng lên, đôi mắt ngời lên đầy quỷ dị, nghiêm nghị nhìn người kia, nói:
- Bởi vì tiểu đệ cảm nhận được các hạ là một thử thách khác sau Eo Hổ Nhảy, đúng không?
Bỗng chốc hai tai Long Ưng đầy những tiếng rít, không khí tràn đầy những luồng khí xoáy đang mãnh liệt chuyển động, kình khí sắc bén cắt vào cơ thể, chẳng khác nào sự cuồng bạo của dòng nước xiết ở Eo Hổ Nhảy, liên tục thay đổi trong nháy mắt, khiến người ta không biết đâu mà lần, không biết làm sao để công, làm sao để thủ...
(1) Haba: Ngọn núi ở Lệ Giang, phía tây bắc Vân Nam Trung Quốc.
(2) Bào Đinh mổ bò: Trong Nam Hoa Kinh của Trang Tử, thiên III “Dưỡng sinh chủ” có chuyện “Bào Đinh mổ bò cho Văn Huệ Quân”: Lúc ra thịt, điệu bộ của tay động, của vai đưa, của chân đạp, của gối chạm, tiếng da xương lìa nhau, tiếng dao cạo cắt đều trúng cung bậc, hợp với điệu múa Tang Lâm, với bài nhạc Kinh Thủ.
Văn Huệ Quân nói: "Hay thật! Nghệ thuật đến đó là cùng!"
Bào Đinh buông dao, thưa rằng: "Cái chỗ ưa thích của thần, là Đạo. Ban sơ, lúc ra thịt một con bò, chỗ mà thần nhìn thấy, là con bò. Ba năm sau, thần không còn thấy con bò nữa. Bấy giờ, thần không dùng con mắt để nhìn, mà dùng cái thần để xem: ngũ quan dừng lại, mà thần thì muốn đi, nương theo thiên lý. Tách các gân lớn, lùa các khớp lớn, nhân chỗ cố niên của nó mà cắt. Bắp thịt còn không xắt qua, huống chi là khớp xương to.
Người bếp thường mỗi tháng thay dao một lần, vì họ chặt. Nay con dao của thần đã dùng mười chín năm; số bò đã mổ có trên nghìn con, vậy mà dao như mới mài xong. Các khớp xương kia có kẽ hở mà lưỡi dao này thì mỏng. Lấy cái bề mỏng của con dao mà đưa vào chỗ kẽ, thì rộng có thừa. Vì vậy mà lưỡi dao đã dùng mười chín năm nay vẫn còn sắc như mới mài. Tuy vậy, mỗi khi gặp những chỗ gân xương sát nhau quá cảm thấy khó làm, thì thần phải nhìn kỹ, hành động chậm lại; con dao cử động một cách rất nhẹ nhàng, thế mà thịt lại đứt và rơi xuống như bùn rơi xuống đất. Bấy giờ thần cầm dao đứng yên, ngảnh nhìn bốn phía, đắc ý vì được con dao tốt, rồi đem cất nó đi..."
Văn Huệ Quân nói: "Hay biết chừng nào! Ta nghe lời nói của Bào Đinh mà hiểu được cái đạo dưỡng sinh!"
Theo baidu, ý của câu chuyện ngụ ngôn này muốn nói: trải qua thực hành lặp đi lặp lại nhiều lần, hiểu rõ và nắm vững quy luật khách quan của sự vật, vận dụng một cách thoải mái, làm việc được trôi chảy, theo như ý muốn (ND)
/435
|