Cuộc chiến đã bước vào giai đoạn dầu sôi lửa bỏng.
Tông Mật Trí đích thân chỉ huy, tấn công quân thủ thành ở cầu đá. Nếu như không có tuyệt chiêu biến “Cự mã trên đất” thành “Cự nhân dưới sông”, cho dù có máy bắn đá và máy bắn tên, sợ là quân thủ thành đã không chống cự được một buổi, liền bị binh lực chiếm thế áp đảo của quân địch đánh hạ. Cũng may, bọn hắn lại bắt được Trương Lỗ làm tù binh, khiến đối phương mất đi một tay thiện nghệ về công thành.
Chỗ tài tình khéo léo nhất của trận Cự Mã, là chỉ bố trí ở trong lòng sông tới khu vực bờ bắc, chẳng những có thể tiết kiệm được một nửa Cự Mã, quân địch phải bơi tới nơi, mới có thể phá hủy chúng. Mà đoạn sông hai mươi xích (khoảng 67 mét), đã thành cạm bẫy tử thần, các chiến sĩ tộc Ưng trên hai tòa lầu quan sát đều là tiễn thủ thiện xạ, mỗi mũi tên bắn ra đều hết sức mạnh mẽ, cho dù đối phương mặc thêm áo giáp, vẫn không tránh khỏi bị tên xuyên qua.
Bọn Long Ưng lại lặn xuống mặt nước, dùng sợi dây gân bò buộc chặt, lại dùng cọc gỗ cố định hai bên bờ, nếu quân địch muốn dùng dây thừng có móc cứng để kéo Cự Mã đi, dây thừng vừa căng thẳng ra là sẽ bị tên bắn đứt.
Cầu đá trở thành con đường qua lại duy nhất, cũng biến thành cái bia cho máy bắn tên và máy bắn đá.
Để bố trí chướng ngại vật khiến đối phương không cách nào vượt qua, quân thủ thành dùng tất cả Cự Mã có được, đem máy bắn tên, các hòm đựng tên sắt, những tảng đá...xếp chắn ngang cầu đá, gây trở ngại cho quân địch nếu chúng tấn công.
Trận chiến bắt đầu vào buổi trưa, đầu tiên là hơn mười chiếc xe công thành xung phong, lính cầm thuẫn và rìu bơi qua sông, nhất thời tiếng hô “giết, giết” vang trời, mũi tên và đạn đá đầy trời.
Phía thủ thành phát động máy bắn đồng loạt sáu mũi tên, nhanh chóng xuyên thủng tấm chắn mũi tên của xe công thành, khiến quân tiên phong của đối phương đang tiến tới với khí thế mạnh mẽ, lập tức bị thương vong nặng nề, quân lính tan rã. Những chiếc xe công thành xiêu vẹo, lại trở thành chướng ngại vật.
Khi mặt trời lặn xuống núi phía tây, Long Ưng, Vạn Nhận Vũ, Phong Quá Đình, Mịch Nan Thiên, Dạ Tê Dã và mười sáu huynh đệ tộc Ưng, chủ động vượt qua cầu tấn công, chém giết hơn trăm người của đối phương, rồi mới quay lại trận địa của mình. Bọn hắn còn để lại rất nhiều lính địch bị thương khiến quân địch phải lo cứu chữa thương binh trước, không cách nào phát động đợt tấn công mới.
Hai mươi mốt người xuất kích, hai mươi mốt người còn sống trở về, mặc dù ai cũng bị thương đẫm máu, trong đó có hai chiến sĩ tộc Ưng được cứu về từ tay quân địch, nhưng đó vẫn là thành quả chiến đấu tốt đẹp.
Mọi người liên tục quyết chiến, bất kể sống chết, coi mỗi ngày như là ngày cuối cùng của đời mình, chờ đợt tấn công kế tiếp của quân địch.
Thương vong nhân số và tổn thất binh khí quá lớn dường như khiến quân địch cũng không chịu đựng nổi, thổi kèn ra lệnh rút lui. Khi quân địch mang người chết và thương trên chiến trường đi, quân thủ thành cũng ngừng tấn công, thể hiện sự tôn trọng đối với người chết.
Long Ưng cố gắng chống lại sự mệt mỏi, thi triển y thuật, ổn định tình huống của thương binh phe mình xong, thì quay lại đống hòm gỗ làm chướng ngại vật, đến gần Phong Quá Đình và Mịch Nan Thiên, thở dài:
- Lại có sáu huynh đệ ra đi rồi.
Mịch Nan Thiên cũng thở dài.
Long Ưng hỏi:
- Giết Trương Lỗ chưa?
Mịch Nan Thiên nói:
- Thằng cha đó nhìn thấy ta, sợ tới mức tè cả ra quần, ta nói với hắn, nếu hắn nói cho ta biết tất cả mọi chuyện về Khâm Một Thần Nhật, ta sẽ cho hắn thoải mái một chút, nếu không ta sẽ cắt hai cái...trứng của hắn trước. Tên chết nhát đó cái gì cũng khai tuốt, sau đó ta...Hừm! Thật sướng tay!
Y làm một động tác chém đầu.
Phong Quá Đình nói:
- Xong chuyện ở đây, chúng tôi cùng đi với ngươi đuổi giết Khâm Một Thần Nhật.
Mịch Nan Thiên chua xót nói:
- Ngươi nghĩ rằng, chúng ta còn có cơ hội sống sót rời khỏi Phong Thành sao?
Vạn Nhận Vũ đang ngồi phía bên kia, uể oải xen vào:
- Nhất định là có thể, đây là chuyện đã định trước của số mệnh rồi!
Dạ Tê Dã đang ngồi cạnh Phong Quá Đình ngồi thẳng người lên, nghiêng đầu tới nói:
- Từ xưa đến giờ tộc Ưng chúng tôi luôn tin tưởng, chuyện gì cũng do vị thần chúa tể sắp đặt.
Long Ưng vỗ vai Mịch Nan Thiên:
- Chúng ta không chỉ có thể sống sót rời khỏi nơi đây, mà còn có thể khiến Khâm Một Thần Nhật phải bỏ chạy, Tông Mật Trí thì nhất định chết ở đây.
Bốn nàng Đinh Na mang bữa tối đến cho bọn hắn, Đinh Na nói:
- Xem mấy người kìa, toàn thân đầy máu! Mau đi tắm rửa, rồi vào lều nghỉ ngơi đi!
Mịch Nan Thiên cười khổ nói:
- Người khác có thể vào lều ngủ, chúng tôi lại không có phúc phần như vậy, còn phải đứng mũi chịu sào ở chỗ này, đây gọi là điều không may của cao thủ. Ha ha!
Mọi người cũng cười khổ theo y.
Bốn nàng Đinh Na còn muốn chăm sóc những người khác, lưu luyến không muốn rời đi.
Phong Quá Đình nói:
- Vì sao ta cảm thấy dường như đêm nay Mịch huynh không còn chút hứng thú nào?
Mịch Nan Thiên nói:
- Công tử cảm nhận rất đúng, chẳng biết tại sao, sau khi giết Trương Lỗ, ta cảm thấy cả người trống rỗng, tương lai trống rỗng, không muốn làm chuyện gì nữa, như đã mất đi mục tiêu truy tìm.
Dạ Tê Dã nói:
- Thế nhưng ngươi vẫn chưa giết được Khâm Một mà!
Long Ưng nói:
- Đó là cảm giác chán ghét chiến tranh, khi chứng kiến quá nhiều người chết, thì sẽ có tâm trạng này. Tương lai của ngươi không phải là trống rỗng, mà là tràn đầy cơ hội sống, hãy tin ở Long thần vu ta đây!
Từ phía Phong Thành, Bì La Các giục ngựa như bay chạy tới, nhảy xuống, quỳ một chân trước mặt năm người, nói:
- Rốt cuộc có tin tức tốt rồi, hai tin.
Mọi người nghe vậy, vô cùng phấn chấn.
Bì La Các nói:
- Tin tốt thứ nhất là ba anh em Việt Đại đã quay lại, còn có hai trăm ba mươi ba chiến sĩ người Bạch. Hiện giờ người của ta trang bị cho bọn họ, phát lều trại, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai có thể tung vào chiến trường.
Dạ Tê Dã vui vẻ nói:
- Ít nhất chúng ta sống thêm được một ngày.
Bì La Các cười nói:
- Đừng bi quan. Tin thứ hai càng vô cùng vui vẻ, khiến cho ta lần đầu tiên nhìn thấy tia sáng của chiến thắng.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Rốt cuộc viện binh đã tới?
Bì La Các nói:
- Người mà ta phái đi gặp Trạch Cương, vừa theo thuyền Việt Đại trở về. Trạch Cương và hai ngàn quân tinh nhuệ của hắn, giả trang thành ngư dân, lặng lẽ lặn tới phía bắc hòn đảo mà Việt Tích Chiếu từng chiếm cứ, chậm nhất là hoàng hôn ngày mai, các nhóm sẽ lần lượt đến nơi.
Mọi người cùng kêu lên vui mừng.
Long Ưng hỏi:
- Trạch Cương có áp dụng phương pháp “Vây Ngụy cứu Triệu” để tấn công Việt Tích Chiếu không?
Bì La Các nói:
- Về mặt này, Thi Lãng Chiếu có sự khó xử của họ, bởi vì bị kẹp ở giữa các Chiếu còn lại, có nhiều khả năng bị các Chiếu lân cận áp chế, cho nên phải trưng cầu ý định của các nước láng giềng, rồi mới dám động võ, mà theo lý lẽ mà đánh giá, Lãng Khung Chiếu và Thiểm Chiếu chắc chắn không muốn thấy người Thi Lãng Chiếu chiếm cứ đất đai của Việt Tích Chiếu, mở rộng thế lực.
Mọi người không kìm nổi vẻ thất vọng.
Cho dù tăng cường hai ngàn quân tinh nhuệ của Trạch Cương, thực lực của bọn hắn vẫn không đủ để chống lại quân địch ngoài cầu đá, tử thủ không phải là biện pháp tốt.
Bì La Các nói:
- Xin các vị đại ca yên tâm, sau khi Mông Xá Chiếu chúng tôi nhận được tin tức, nhất định sẽ lập tức tiến hành cuộc chiến quy mô với Mông Tây Chiếu, nếu Mông Tây Chiếu rút lui, Việt Tích Chiếu còn dám ở lại sao?
Long Ưng thầm nghĩ, lần này kẻ được lợi nhất hẳn là Mông Xá Chiếu, ngoại trừ giành được sự nổi tiếng giống như Thi Lãng Chiếu, còn khuếch trương được lãnh thổ, xoay chuyển tình thế láng giềng mạnh, ta yếu, ngầm hình thành vị thế bá chủ tương lai của Nam Chiếu. Sau này, dưới sự lãnh đạo tài trí mưu lược của Bì La Các, có thể mở ra một cục diện mới.
Vạn Nhận Vũ suy tính, nói:
- Trạch Cương và người của hắn cần nghỉ ngơi ít nhất một đêm, ngày mai mới có thể tác chiến. Một ngày hai đêm cũng không dễ dàng chịu nổi.
Long Ưng nói:
- Đừng nói là một ngày hai đêm, nếu như không có thủ đoạn đối phó gì đặc biệt, đêm nay chúng ta sẽ bị quân địch đánh tan, hai ngàn người của Trạch Cương căn bản là không có cơ hội lên núi.
Mọi người nghe vậy càng hoảng sợ
Long Ưng nói:
- Sức phòng thủ của chúng ta trông có vẻ mạnh nhưng thật ra rất yếu, sở dĩ tạm thời chống đỡ được là vì trong nhất thời quân địch không có biện pháp nào công phá trận Cự Mã mà chúng ta bố trí dưới sông. Nhưng chỉ cần quân địch kết bè gỗ, ồ ạt xâm phạm từ cầu đá, kiềm chế chủ lực của chúng ta, sau đó thừa dịp ban đêm dùng bè gỗ đi ngược dòng mà tới, dùng tấm chắn lớn để ngăn mũi tên, dùng búa sắc chém đứt Cự Mã, chỉ cần phá vỡ được một lỗ hổng là chúng sẽ ùn ùn kéo tới, mặc dù chúng ta thêm được hai trăm người, thì có thể chống đỡ được bao lâu? Chúng ta ít đi một người, là yếu đi một phần sức mạnh, nhưng đối phương thì lớp sau tiếp lớp trước không ngừng, ai thắng ai bại hết sức rõ ràng.
Kể cả Bì La Các, mọi người không khỏi biến sắc, chỉ có Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình là vẫn ung dung, bởi vì biết Long Ưng tất có phương pháp đối phó.
Long Ưng nghiêng tai lắng nghe với vẻ chăm chú, nói:
- Các vị có nghe được không? Ở phía hạ du, đang vang lên tiếng đốn cây làm bè gỗ, e là chỉ một thời gian ngắn nữa, chúng sẽ tiến hành cuộc chiến đoạt sông. Hừ! Chỉ cần chúng ta cố gắng cầm cự tới sáng sớm ngày mốt, chúng ta sẽ thắng trận đánh này.
Vạn Nhận Vũ mắng:
- Còn có nhiều thời gian lắm sao?
Long Ưng cười nói:
- Biện pháp của ta là làm cho tối nay quân địch không có cách nào động thủ, chúng ta thì vào lều ngủ say, ngủ đến khi mặt trời lên cao, mới dậy quần nhau với chúng. Đương nhiên, phải làm phiền các huynh đệ người Bạch của chúng ta cực nhọc một chút, cứ phải chuyển tới chuyển lui, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là động đao động thương với quân địch.
Phong Quá Đình thản nhiên nói:
- Hỏa công!
Long Ưng nói:
- Vẫn là đầu óc công tử linh hoạt, nhạy bén. Mặc dù sáng nay có mưa phùn, nhưng Phong Thành vừa cao vừa khô, chỉ cần một ít dầu hỏa nhóm lửa, là có thể đốt thống khoái con mẹ nó lên rồi! Quân địch còn để lại nhiều đống gỗ, doanh trại và những đồ vật linh tinh, chúng ta yêu cầu các huynh đệ tộc Bạch bố trí hỏa tuyến ở hai phía, hỏa tuyến thứ nhất ở ngoài cầu đá, dọc theo bờ sông phía nam, lửa cháy to thì đương nhiên quân địch khó có thể vượt qua, lợi hại nhất là nó sẽ tỏa ra lượng khói dày đặc, khuếch tán theo hướng gió đông nam, khiến cho quân địch cả đêm hít đầy khói, tầm nhìn không rõ ràng, đủ biết dễ chịu cỡ nào!
Bì La Các tán thưởng:
- Diệu kế đơn giản như vậy lại có hiệu quả, sao chúng tôi không nghĩ ra được nhỉ? Đầu óc của Ưng gia quả thật không giống người bình thường. Còn một hỏa tuyến khác, có tác dụng gì?
Tông Mật Trí đích thân chỉ huy, tấn công quân thủ thành ở cầu đá. Nếu như không có tuyệt chiêu biến “Cự mã trên đất” thành “Cự nhân dưới sông”, cho dù có máy bắn đá và máy bắn tên, sợ là quân thủ thành đã không chống cự được một buổi, liền bị binh lực chiếm thế áp đảo của quân địch đánh hạ. Cũng may, bọn hắn lại bắt được Trương Lỗ làm tù binh, khiến đối phương mất đi một tay thiện nghệ về công thành.
Chỗ tài tình khéo léo nhất của trận Cự Mã, là chỉ bố trí ở trong lòng sông tới khu vực bờ bắc, chẳng những có thể tiết kiệm được một nửa Cự Mã, quân địch phải bơi tới nơi, mới có thể phá hủy chúng. Mà đoạn sông hai mươi xích (khoảng 67 mét), đã thành cạm bẫy tử thần, các chiến sĩ tộc Ưng trên hai tòa lầu quan sát đều là tiễn thủ thiện xạ, mỗi mũi tên bắn ra đều hết sức mạnh mẽ, cho dù đối phương mặc thêm áo giáp, vẫn không tránh khỏi bị tên xuyên qua.
Bọn Long Ưng lại lặn xuống mặt nước, dùng sợi dây gân bò buộc chặt, lại dùng cọc gỗ cố định hai bên bờ, nếu quân địch muốn dùng dây thừng có móc cứng để kéo Cự Mã đi, dây thừng vừa căng thẳng ra là sẽ bị tên bắn đứt.
Cầu đá trở thành con đường qua lại duy nhất, cũng biến thành cái bia cho máy bắn tên và máy bắn đá.
Để bố trí chướng ngại vật khiến đối phương không cách nào vượt qua, quân thủ thành dùng tất cả Cự Mã có được, đem máy bắn tên, các hòm đựng tên sắt, những tảng đá...xếp chắn ngang cầu đá, gây trở ngại cho quân địch nếu chúng tấn công.
Trận chiến bắt đầu vào buổi trưa, đầu tiên là hơn mười chiếc xe công thành xung phong, lính cầm thuẫn và rìu bơi qua sông, nhất thời tiếng hô “giết, giết” vang trời, mũi tên và đạn đá đầy trời.
Phía thủ thành phát động máy bắn đồng loạt sáu mũi tên, nhanh chóng xuyên thủng tấm chắn mũi tên của xe công thành, khiến quân tiên phong của đối phương đang tiến tới với khí thế mạnh mẽ, lập tức bị thương vong nặng nề, quân lính tan rã. Những chiếc xe công thành xiêu vẹo, lại trở thành chướng ngại vật.
Khi mặt trời lặn xuống núi phía tây, Long Ưng, Vạn Nhận Vũ, Phong Quá Đình, Mịch Nan Thiên, Dạ Tê Dã và mười sáu huynh đệ tộc Ưng, chủ động vượt qua cầu tấn công, chém giết hơn trăm người của đối phương, rồi mới quay lại trận địa của mình. Bọn hắn còn để lại rất nhiều lính địch bị thương khiến quân địch phải lo cứu chữa thương binh trước, không cách nào phát động đợt tấn công mới.
Hai mươi mốt người xuất kích, hai mươi mốt người còn sống trở về, mặc dù ai cũng bị thương đẫm máu, trong đó có hai chiến sĩ tộc Ưng được cứu về từ tay quân địch, nhưng đó vẫn là thành quả chiến đấu tốt đẹp.
Mọi người liên tục quyết chiến, bất kể sống chết, coi mỗi ngày như là ngày cuối cùng của đời mình, chờ đợt tấn công kế tiếp của quân địch.
Thương vong nhân số và tổn thất binh khí quá lớn dường như khiến quân địch cũng không chịu đựng nổi, thổi kèn ra lệnh rút lui. Khi quân địch mang người chết và thương trên chiến trường đi, quân thủ thành cũng ngừng tấn công, thể hiện sự tôn trọng đối với người chết.
Long Ưng cố gắng chống lại sự mệt mỏi, thi triển y thuật, ổn định tình huống của thương binh phe mình xong, thì quay lại đống hòm gỗ làm chướng ngại vật, đến gần Phong Quá Đình và Mịch Nan Thiên, thở dài:
- Lại có sáu huynh đệ ra đi rồi.
Mịch Nan Thiên cũng thở dài.
Long Ưng hỏi:
- Giết Trương Lỗ chưa?
Mịch Nan Thiên nói:
- Thằng cha đó nhìn thấy ta, sợ tới mức tè cả ra quần, ta nói với hắn, nếu hắn nói cho ta biết tất cả mọi chuyện về Khâm Một Thần Nhật, ta sẽ cho hắn thoải mái một chút, nếu không ta sẽ cắt hai cái...trứng của hắn trước. Tên chết nhát đó cái gì cũng khai tuốt, sau đó ta...Hừm! Thật sướng tay!
Y làm một động tác chém đầu.
Phong Quá Đình nói:
- Xong chuyện ở đây, chúng tôi cùng đi với ngươi đuổi giết Khâm Một Thần Nhật.
Mịch Nan Thiên chua xót nói:
- Ngươi nghĩ rằng, chúng ta còn có cơ hội sống sót rời khỏi Phong Thành sao?
Vạn Nhận Vũ đang ngồi phía bên kia, uể oải xen vào:
- Nhất định là có thể, đây là chuyện đã định trước của số mệnh rồi!
Dạ Tê Dã đang ngồi cạnh Phong Quá Đình ngồi thẳng người lên, nghiêng đầu tới nói:
- Từ xưa đến giờ tộc Ưng chúng tôi luôn tin tưởng, chuyện gì cũng do vị thần chúa tể sắp đặt.
Long Ưng vỗ vai Mịch Nan Thiên:
- Chúng ta không chỉ có thể sống sót rời khỏi nơi đây, mà còn có thể khiến Khâm Một Thần Nhật phải bỏ chạy, Tông Mật Trí thì nhất định chết ở đây.
Bốn nàng Đinh Na mang bữa tối đến cho bọn hắn, Đinh Na nói:
- Xem mấy người kìa, toàn thân đầy máu! Mau đi tắm rửa, rồi vào lều nghỉ ngơi đi!
Mịch Nan Thiên cười khổ nói:
- Người khác có thể vào lều ngủ, chúng tôi lại không có phúc phần như vậy, còn phải đứng mũi chịu sào ở chỗ này, đây gọi là điều không may của cao thủ. Ha ha!
Mọi người cũng cười khổ theo y.
Bốn nàng Đinh Na còn muốn chăm sóc những người khác, lưu luyến không muốn rời đi.
Phong Quá Đình nói:
- Vì sao ta cảm thấy dường như đêm nay Mịch huynh không còn chút hứng thú nào?
Mịch Nan Thiên nói:
- Công tử cảm nhận rất đúng, chẳng biết tại sao, sau khi giết Trương Lỗ, ta cảm thấy cả người trống rỗng, tương lai trống rỗng, không muốn làm chuyện gì nữa, như đã mất đi mục tiêu truy tìm.
Dạ Tê Dã nói:
- Thế nhưng ngươi vẫn chưa giết được Khâm Một mà!
Long Ưng nói:
- Đó là cảm giác chán ghét chiến tranh, khi chứng kiến quá nhiều người chết, thì sẽ có tâm trạng này. Tương lai của ngươi không phải là trống rỗng, mà là tràn đầy cơ hội sống, hãy tin ở Long thần vu ta đây!
Từ phía Phong Thành, Bì La Các giục ngựa như bay chạy tới, nhảy xuống, quỳ một chân trước mặt năm người, nói:
- Rốt cuộc có tin tức tốt rồi, hai tin.
Mọi người nghe vậy, vô cùng phấn chấn.
Bì La Các nói:
- Tin tốt thứ nhất là ba anh em Việt Đại đã quay lại, còn có hai trăm ba mươi ba chiến sĩ người Bạch. Hiện giờ người của ta trang bị cho bọn họ, phát lều trại, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai có thể tung vào chiến trường.
Dạ Tê Dã vui vẻ nói:
- Ít nhất chúng ta sống thêm được một ngày.
Bì La Các cười nói:
- Đừng bi quan. Tin thứ hai càng vô cùng vui vẻ, khiến cho ta lần đầu tiên nhìn thấy tia sáng của chiến thắng.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Rốt cuộc viện binh đã tới?
Bì La Các nói:
- Người mà ta phái đi gặp Trạch Cương, vừa theo thuyền Việt Đại trở về. Trạch Cương và hai ngàn quân tinh nhuệ của hắn, giả trang thành ngư dân, lặng lẽ lặn tới phía bắc hòn đảo mà Việt Tích Chiếu từng chiếm cứ, chậm nhất là hoàng hôn ngày mai, các nhóm sẽ lần lượt đến nơi.
Mọi người cùng kêu lên vui mừng.
Long Ưng hỏi:
- Trạch Cương có áp dụng phương pháp “Vây Ngụy cứu Triệu” để tấn công Việt Tích Chiếu không?
Bì La Các nói:
- Về mặt này, Thi Lãng Chiếu có sự khó xử của họ, bởi vì bị kẹp ở giữa các Chiếu còn lại, có nhiều khả năng bị các Chiếu lân cận áp chế, cho nên phải trưng cầu ý định của các nước láng giềng, rồi mới dám động võ, mà theo lý lẽ mà đánh giá, Lãng Khung Chiếu và Thiểm Chiếu chắc chắn không muốn thấy người Thi Lãng Chiếu chiếm cứ đất đai của Việt Tích Chiếu, mở rộng thế lực.
Mọi người không kìm nổi vẻ thất vọng.
Cho dù tăng cường hai ngàn quân tinh nhuệ của Trạch Cương, thực lực của bọn hắn vẫn không đủ để chống lại quân địch ngoài cầu đá, tử thủ không phải là biện pháp tốt.
Bì La Các nói:
- Xin các vị đại ca yên tâm, sau khi Mông Xá Chiếu chúng tôi nhận được tin tức, nhất định sẽ lập tức tiến hành cuộc chiến quy mô với Mông Tây Chiếu, nếu Mông Tây Chiếu rút lui, Việt Tích Chiếu còn dám ở lại sao?
Long Ưng thầm nghĩ, lần này kẻ được lợi nhất hẳn là Mông Xá Chiếu, ngoại trừ giành được sự nổi tiếng giống như Thi Lãng Chiếu, còn khuếch trương được lãnh thổ, xoay chuyển tình thế láng giềng mạnh, ta yếu, ngầm hình thành vị thế bá chủ tương lai của Nam Chiếu. Sau này, dưới sự lãnh đạo tài trí mưu lược của Bì La Các, có thể mở ra một cục diện mới.
Vạn Nhận Vũ suy tính, nói:
- Trạch Cương và người của hắn cần nghỉ ngơi ít nhất một đêm, ngày mai mới có thể tác chiến. Một ngày hai đêm cũng không dễ dàng chịu nổi.
Long Ưng nói:
- Đừng nói là một ngày hai đêm, nếu như không có thủ đoạn đối phó gì đặc biệt, đêm nay chúng ta sẽ bị quân địch đánh tan, hai ngàn người của Trạch Cương căn bản là không có cơ hội lên núi.
Mọi người nghe vậy càng hoảng sợ
Long Ưng nói:
- Sức phòng thủ của chúng ta trông có vẻ mạnh nhưng thật ra rất yếu, sở dĩ tạm thời chống đỡ được là vì trong nhất thời quân địch không có biện pháp nào công phá trận Cự Mã mà chúng ta bố trí dưới sông. Nhưng chỉ cần quân địch kết bè gỗ, ồ ạt xâm phạm từ cầu đá, kiềm chế chủ lực của chúng ta, sau đó thừa dịp ban đêm dùng bè gỗ đi ngược dòng mà tới, dùng tấm chắn lớn để ngăn mũi tên, dùng búa sắc chém đứt Cự Mã, chỉ cần phá vỡ được một lỗ hổng là chúng sẽ ùn ùn kéo tới, mặc dù chúng ta thêm được hai trăm người, thì có thể chống đỡ được bao lâu? Chúng ta ít đi một người, là yếu đi một phần sức mạnh, nhưng đối phương thì lớp sau tiếp lớp trước không ngừng, ai thắng ai bại hết sức rõ ràng.
Kể cả Bì La Các, mọi người không khỏi biến sắc, chỉ có Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình là vẫn ung dung, bởi vì biết Long Ưng tất có phương pháp đối phó.
Long Ưng nghiêng tai lắng nghe với vẻ chăm chú, nói:
- Các vị có nghe được không? Ở phía hạ du, đang vang lên tiếng đốn cây làm bè gỗ, e là chỉ một thời gian ngắn nữa, chúng sẽ tiến hành cuộc chiến đoạt sông. Hừ! Chỉ cần chúng ta cố gắng cầm cự tới sáng sớm ngày mốt, chúng ta sẽ thắng trận đánh này.
Vạn Nhận Vũ mắng:
- Còn có nhiều thời gian lắm sao?
Long Ưng cười nói:
- Biện pháp của ta là làm cho tối nay quân địch không có cách nào động thủ, chúng ta thì vào lều ngủ say, ngủ đến khi mặt trời lên cao, mới dậy quần nhau với chúng. Đương nhiên, phải làm phiền các huynh đệ người Bạch của chúng ta cực nhọc một chút, cứ phải chuyển tới chuyển lui, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là động đao động thương với quân địch.
Phong Quá Đình thản nhiên nói:
- Hỏa công!
Long Ưng nói:
- Vẫn là đầu óc công tử linh hoạt, nhạy bén. Mặc dù sáng nay có mưa phùn, nhưng Phong Thành vừa cao vừa khô, chỉ cần một ít dầu hỏa nhóm lửa, là có thể đốt thống khoái con mẹ nó lên rồi! Quân địch còn để lại nhiều đống gỗ, doanh trại và những đồ vật linh tinh, chúng ta yêu cầu các huynh đệ tộc Bạch bố trí hỏa tuyến ở hai phía, hỏa tuyến thứ nhất ở ngoài cầu đá, dọc theo bờ sông phía nam, lửa cháy to thì đương nhiên quân địch khó có thể vượt qua, lợi hại nhất là nó sẽ tỏa ra lượng khói dày đặc, khuếch tán theo hướng gió đông nam, khiến cho quân địch cả đêm hít đầy khói, tầm nhìn không rõ ràng, đủ biết dễ chịu cỡ nào!
Bì La Các tán thưởng:
- Diệu kế đơn giản như vậy lại có hiệu quả, sao chúng tôi không nghĩ ra được nhỉ? Đầu óc của Ưng gia quả thật không giống người bình thường. Còn một hỏa tuyến khác, có tác dụng gì?
/435
|