Trở lại Thượng Dương Cung, trong lòng Long Ưng vẫn ngập tràn cảm xúc động lòng người của buổi tối dạo chơi Thần Đô. Ấn tượng mạnh nhất chính là chợ đêm của vùng cầu Thiên Tân, có cơ hội nhất định phải đến chơi chỗ náo nhiệt sầm uất này lần nữa, không thể vội vàng cưỡi ngựa xem hoa như vừa rồi được. Giờ hắn đã vứt cả đại ma nữ lẫn tiểu ma nữ ra khỏi đầu từ lâu, trong lòng chỉ còn có Nhân Nhã xinh đẹp động lòng người.
Vừa vào cửa cung, hắn đã bị Tiểu Mã được phái đứng chờ ở đó chặn lại rồi vừa dẫn hắn đi về phía Thông Tiên Môn vừa hưng phấn nói: "Ưng gia mà về sớm một canh giờ là có chuyện hay xem rồi. Hai anh em chó chết Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông chỉ giỏi làm dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ không để ý đến liêm sỉ đến quỳ ở bên ngoài Quan Phong Môn. Các anh em giữ cửa suýt chút nữa nôn hết cả ra, không biết vất vả thế nào mới nhịn lại được."
Long Ưng cười hỏi: "Có chuyện đó sao, kết quả thế nào?"
Tiểu Mã nói: "Kết quả là trời không phụ người có lòng thành. Thánh thượng đã cho xe đến đón rồi mang hai anh em chó chết đó đến Tập Tiên Điện ăn uống ca hát rồi."
Long Ưng ngạc nhiên hỏi: "Sao ngươi lại khinh bỉ bọn hắn thế?"
Tiểu Mã hừ lạnh nói: "Đừng thấy bình thường thấy thánh thượng thì bọn hắn như hai con chó vẫy đuôi mừng, chứ cậy có thánh thượng làm mưa làm gió, chuyện xấu đã làm khó tính hết. Chỉ vì có thánh thượng che chở nên những người khác không sao mà tóm cổ bọn hắn được thôi."
Long Ưng thầm nghĩ bản thân mình còn hiểu rõ Võ Chiếu hơn đại đa số người. Bất kể nàng mạnh mẽ sáng suốt như thế nào thì cũng vẫn chỉ là một con người bằng xương bằng thịt, có nhược điểm cả. Hiện tại nàng đã có quyền lực, vật chất hưởng thụ tới mức cực hạn khó tiến thêm, mà tập mãi thành quen, có được rồi mới thấy cũng chẳng có gì đặc biệt. Ấy vậy nhưng tâm hồn nàng thì lại luôn cô đơn lạnh lẽo, duy nhất có Bàn công công có thể tâm sự thì hai năm gần đây cũng ít trò chuyện cùng nàng, chuyện đã qua nhớ lại mà đau lòng. Trong tình huống đó, ai có thể mang lại niềm vui cho nàng, kẻ nào có thể trở thành niềm yêu thương trong lòng nàng. Thế nên anh em họ Trương đối với nàng mà nói còn quan trọng hơn nhiều bất cứ trọng thần đại tướng nào. Đối với nàng mà nói hạ nhân có lẽ có thể chia làm hai dạng công cụ và đồ chơi, mà anh em họ Trương lại không chỉ là đồ chơi mua vui mà còn là công cụ giúp lưu giữ thanh xuân cho nàng, gom cả hai đến bên mình. Cho nên dù bọn hắn làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý, nàng cũng sẽ giả vờ như không thấy, ngoảnh mặt làm ngơ.
Còn bản thân mình thì sao nhỉ?
Hắn lại lần nữa cảm thấy tính bức thiết của việc hiểu rõ nguyên nhân đằng sau việc Võ Chiếu coi trọng mình và Đạo Tâm Chủng Ma như thế, nếu không có chết cũng không biết là chuyện gì xảy ra.
Chỗ ở chọn kiểu nhà, vườn chọn toàn cảnh.
Cam Thang Viện ở trong Thông Tiên Môn, phía đông Tiên Cư Viện, tự thành một khu. Nói về điểm đặc sắc thì do có suối nước nóng tự nhiên nên còn hơn Tiên Cư Viện một bậc, nhưng Tiên Cư Viên nằm chính bắc, xét về tôn ti thì đương nhiên Tiên Cư Viện chuyên dụng cho hoàng đế hợp hơn.
Cam Thang Viện có thể chia làm hai phần chính là vườn cây cảnh và chỗ ở.
Khu nhà trước gồm ba phần là kiệu sảnh, phòng khách và đại sảnh. Khu nhà say là tẩu mã lâu hai tầng, các tòa nhà hình chữ nhật hai được liên kết bằng các hành lang. Hành lang uốn khúc trên tầng bố trí lan can bản cao hai thước rưỡi, hành lanh dưới lầu bố trí lan can thấp ngồi được. Tầng trên sáu phòng, tầng dưới ba phòng và một phòng khách, mười cái cách xa nhau, dùng để phục vụ sinh hoạt hằng ngày.
Vườn cây cảnh chia ra làm vườn trước và vườn sau. Vườn trước dùng để tiếp đón khách lạ, vườn sau chính là tinh túy của khu nhà vì có suối nước nóng được dẫn vào tạo thành suối thành hồ, sương mù từ trong đó bốc lên cao, đặt chân vào chín đoạn hành lang uốn khúc ngỡ như lạc vào cảnh tiên, cái đặc sắc trong đó khó mà nói thành lời.
Bắt đầu từ Thông Tiên Môn canh gác nghiêm ngặt khỏi phải bàn, khắp nơi có tuần tra canh gác, phòng vệ vững như bàn đồng. Tiểu Mã dù là Phi Kỵ Ngự Quân cũng không dám tùy tiện tiến vào, chia tay với Long Ưng ở bên ngoài, trước khi đi còn dặn đi dặn lại hắn nhớ kỹ hẹn ở Phương Hoa Các.
Một thái giám trung niên họ Lý dẫn theo hai thái giám trẻ và bốn cung nữ đang đứng đợi hắn ở dưới thềm đá trước Cam Thang Viện, khiến Long Ưng vốn tưởng rằng trong nhà chỉ có Nhân Nhã và hai người chị em theo về cảm thấy bất ngờ.
Các cung nữ thuộc dạng trung bình, tuổi tầm từ mười bảy, mười tám đến hai sáu, hai bảy không đều nhau, còn xa mới sánh kịp bát mỹ Lệ Khinh Các hay cung nữ xinh đẹp hầu hạ hắn tại Ngự Thư Phòng.
Họ dẫn hắn vào trong kiệu sảnh rồi lần lượt lấy khăn lau tay, thay quần áo và giầy mới cho hắn.
Lý công công nói: "Quần áo là do chuyên gia trong cung chế tạo gấp riêng cho Ưng gia. Thánh thượng coi trọng Ưng gia xưa nay chưa từng có, từ bảo vệ cho đến cung cấp đồ ăn đều theo quy cách của thánh thượng. Sau này Ưng gia sẽ do chúng ta dốc lòng hầu hạ, nếu có chuyện gì hay cần ra ngoài cung mua sắm gì thì xin Ưng gia cứ bảo một tiếng là được."
Long Ưng thầm than trong lòng, trong tình cảnh hiện nay canh phòng lớp lớp, ruồi chẳng bay lọt một con này, rời cung cũng khó chứ đừng nói là muốn lẳng lặng dẫn mỹ nữ chạy ra khỏi khu nhà giam to lớn không đề tên nhưng có thực Cam Thang Viện này.
Hắn hỏi: "Nhân Nhã các nàng đâu?"
Lý công công cung kính đáp: "Ba vị thiếu phu nhân đang chờ ở sau nhà."
Long Ưng lại nghĩ tới chuyện trách tội, dù mình có cách thần kì rời đi thì e rằng những kẻ ở lại như bọn Lý công công sẽ bị chém đầu. Trong tình huống đó, vận mệnh của hắn đã bị định sẵn, đó chính phân thắng bại với Võ Chiếu, Nữ Ma Đế và Tà Đế cùng ganh đua cao thấp. Hắn nói: "Các ngươi có thể đi nghỉ đi."
Lý công công nói: "Chúng ta có quy định thay phiên vào ban đêm để phòng trường hợp Ưng gia và các vị thiếu phu nhân bất chợt cần người hầu hạ mà lại không có ai."
Long Ưng nhớ ra từ lúc nếm ít đồ ăn tại Đào Quang Viên sáng nay xong vẫn chưa ăn thêm thứ gì, mà lạ là vẫn không có cảm giác đối bụng. Hắn mỉm cười nói: "Ở đây không cần giữ quy củ đó, các ngươi yên tâm đi ngủ đi!"
Lý công công cảm động nói: "Ưng gia châm chước cho chúng ta quá. Để nô tài dẫn Ưng gia đến nhà trong nhé."
"Thiếp thân xin chào Ưng gia!"
Hai cô gái quỳ sụp xuống ở cửa phòng khách nhà sau, nhìn không rõ diện mạo, chỉ biết là Nhân Nhã lanh lợi đáng yêu không ở trong đó. Cô gái bên trái cao gầy xinh xắn, nhìn khá quen mắt.
Lý công công hiểu chuyện nên cáo lui.
Cảm giác của Long Ưng rất mới lạ. Hắn chẳng hề hiểu hàm ý của hồi môn nhưng các nàng đã tự xưng "Thiếp thân" thì hẳn là đã được gả cùng Nhân Nhã cho hắn, trở thành đàn bà của hắn như Nhân Nhã. Thử hỏi một tên chẳng có gì thì sẽ rung động cỡ nào khi bỗng nhiên may mắn có được ba tiểu mỹ nhân.
Trong lúc nhất thời hắn luống cuống tay chân, vội nói: "Xin hai vị tỷ tỷ đứng lên, tổn thọ tiểu đệ đấy!" Hai cô gái uyển chuyển đứng dậy, thẹn thùng cúi đầu thật thấp, bối rối chẳng biết làm gì.
Long Ưng ngạc nhiên hỏi: "Ngươi không phải Lệ Lệ sao?"
Lệ Lệ thẹn thùng nói: "Từ hôm nay Lệ Lệ bắt đầu tận tâm tận lực hầu hạ Ưng gia, nghe theo lệnh Ưng gia mà làm."
Đây rõ ràng là tiểu mỹ nhân đứng đầu bát mỹ Lệ Khinh Các, thật không ngờ rằng nàng không những là cung nữ thân cận bên Võ Chiếu mà còn là chị em tốt của Nhân Nhã, có thể thấy được Võ Chiếu đã trăn trở về mình như thế nào.
Cô gái kia thấp hơn Lệ Lệ hai tấc nhưng xinh đẹp không hề kém, nhìn qua rất quen mắt nhưng nhất thời lại không thể nhớ đã gặp nhau ở đâu. Mà nhìn vẻ mặt chờ mong của nàng thì chắc chắn nếu không gọi ra được tên, nàng sẽ cực kỳ thất vọng.
"Ồ! tỷ tỷ không phải là Tú Thanh của Ngự Thư Phòng đó sao?"
Tú Thanh mừng rơi nước mắt nói: "Chính là Tú Thanh, thưa Ưng gia!" Rồi bất chấp tất cả lao vào trong lòng ngực hắn, hai vai run run khóc sướt mướt ướt đẫm áo Long Ưng. Lệ Lệ bị cảm động lây, gục trên vai hắn khóc không thành tiếng.
Mặc dù đang trái ôm phải ấp, ấm áp dịu dàng nhưng suy nghĩ sắc dục của Long Ưng đã không cánh mà bay từ lâu rồi, thay vào đó là cảm giác thật xót xa. Hắn mặc cho các nàng phát tiết đau khổ trong lòng ra. Chỉ cần ngẫm lại việc trước đây các nàng vốn chẳng có quyền được khóc, gặp chuyện gì chua xót chỉ có thể nửa đêm len lén nước mắt ròng ròng thì sẽ hiểu vì sao các nàng kích động như thế. Các nàng đã không còn là cung nữ nhỏ bé trong cung mà là thê thiếp của Long Ưng hắn, khôi phục tự do, mà hiển nhiên các nàng cũng rất có hảo cảm với hắn, cảm thấy hắn là đối tựng lý tưởng để gửi gắm cả đời.
Đây cũng là "Lối thoát" duy nhất cho các cung nữ. Long Ưng chính là giấc mơ hằng mong, người anh hùng cứu vớt các nàng.
Dù tự mình biết chuyện mình, giờ ngay cả bản thân hắn cũng khó bảo toàn nhưng như Bàn công công đã nói, một khi hắn tiến vào tầng thứ chín Thành Ma của Chủng Ma thì sẽ có vốn liếng để đấu với Võ Chiếu. Kẻ chỉ biết khoe khỏe chắc chắn sẽ thua, ngoài đấu sức còn cần đấu trí.
Hắn âm thầm thề dù có hi sinh tính mạng cũng phải dốc hết sức bảo vệ các nàng.
Hai cô gái dần bình phục lại, hai đôi mắt đẹp đã khóc sưng lên, thoáng ngượng ngùng rời khỏi lồng ngực hắn.
Long Ưng thầm nghĩ việc này cũng khá kỳ lạ, bất kể là Lệ Lệ hay Tú Thanh thì khi ở chung trước đây đều bạo gan lớn mật. Nhưng rồi hắn chợt nghĩ ra lúc trước là nghe lệnh làm việc, chỉ e bị phạt, giờ mới là bản tính thật của các nàng nên chính mình phải tôn trọng và yêu thương các nàng.
Hắn hỏi: "Nhân Nhã đi đâu rồi?"
Lệ Lệ nói: "Em gái hưng phấn cả ngày, mong ngươi đến dài cả cổ. Trời xẩm tối bọn ta bèn ép lên giường, nàng liền ngủ say. Để Lệ Lệ và Tú Thanh hầu hạ Ưng gia tắm rửa thay đồ xong, Ưng gia sẽ tìm được Nhân Nhã của mình trên giường lớn trong phòng lớn trên lầu."
Đêm xuân ấm rủ màn che, cả người Long Ưng nóng rực lên, chuyện ngày mai cứ để mai giải quyết đi!
Tú Thanh dịu dàng nói: "Bọn ta đã điều chỉnh suối nước nóng sẵn rồi, giờ chỉ cần cho nóng thêm chút là được. Có điều ưng gia phải làm như ngày đó không được lung tung, tuân thủ quy định vì tối nay là thuộc về em gái đấy!"
Long Ưng nghe thế trong lòng rung động, nói: "Vậy đêm mai!"
Lệ lệ khôi phục bản tính, cười ha ha nói: "Phòng của ta và Tú Thanh ở trên lầu, tùy ý phu quân đại nhân lựa chọn."
Đây là lần đầu tiên Long Ưng được gọi là phu quân, cảm giác tựa như cả quá tình trưởng thành từ bé đến lớn đã hoàn thành chỉ trong nháy mắt này.
Hai nàng ôm lấy hắn dẫn ra khỏi phòng, đi xuôi theo hành lang uốn lượn. Tú Thanh ghé sát bên tai nói: "Ưng gia sẽ sớm được thấy cơ thể của Lệ tỷ rồi đấy!"
Lệ Lệ thẹn quá phải dấu đầu vào vai hắn.
Long Ưng không khỏi nhớ tới bóng lưng quyến rũ của công chúa Thái Bình, nhớ tới việc hục hặc đấu đá nhau trong cung. Nhưng giờ phút này tất cả đã cách hắn rất xa, nơi này là thế giới hoàn toàn thuộc về hắn, khi hắn mệt mỏi có thể trở về chốn đào nguyên trong cung này để tránh mưa gió ngoài kia, hưởng hết diễm phúc nhân gian. Mỹ sắc đúng là mộ anh hùng, nhưng hắn không tin tà ma. Thử tưởng tượng một chút Hướng Vũ Điền ở trong tình huống của hắn sẽ làm gì, nhất định là phóng tay náo loạn một trận con mẹ nó rung trời chuyển đất, sau đó dẫn theo mỹ nữ bỏ đi.
Mùi nước nóng bay vào mũi khiến hắn nhớ đến Yến Phi. Trong quyển thứ nhất Ma Kiếp, Hướng Vũ Điền đã hai lần nhắc tới Yến Phi, nói đó là người duy nhất cả đời hắn bội phục, cũng là người duy nhất hai lần chết đi sống lại. Nếu Yến Phi đã là người cao minh như thế thì vì sao khi bọn lão Đỗ nói chuyện về Hướng Vũ Điền chưa từng nhắc đến tên tuổi Yến Phi chứ.
Hắn nhất định phải nghĩ cách tìm ra chân tướng của Yến Phi, bởi đó có lẽ là đầu mối duy nhất để làm rõ vì sao Võ Chiếu lại coi trọng Chủng Ma và Long Ưng hắn như thế.
Hiểu rõ nguyên nhân ẩn đăng sau là khởi điểm để đấu tranh với Võ Chiếu. Thực tế thì trong lòng hắn đã lờ mờ có một đáp án, chỉ cần chứng thật nữa thôi
Vừa vào cửa cung, hắn đã bị Tiểu Mã được phái đứng chờ ở đó chặn lại rồi vừa dẫn hắn đi về phía Thông Tiên Môn vừa hưng phấn nói: "Ưng gia mà về sớm một canh giờ là có chuyện hay xem rồi. Hai anh em chó chết Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông chỉ giỏi làm dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ không để ý đến liêm sỉ đến quỳ ở bên ngoài Quan Phong Môn. Các anh em giữ cửa suýt chút nữa nôn hết cả ra, không biết vất vả thế nào mới nhịn lại được."
Long Ưng cười hỏi: "Có chuyện đó sao, kết quả thế nào?"
Tiểu Mã nói: "Kết quả là trời không phụ người có lòng thành. Thánh thượng đã cho xe đến đón rồi mang hai anh em chó chết đó đến Tập Tiên Điện ăn uống ca hát rồi."
Long Ưng ngạc nhiên hỏi: "Sao ngươi lại khinh bỉ bọn hắn thế?"
Tiểu Mã hừ lạnh nói: "Đừng thấy bình thường thấy thánh thượng thì bọn hắn như hai con chó vẫy đuôi mừng, chứ cậy có thánh thượng làm mưa làm gió, chuyện xấu đã làm khó tính hết. Chỉ vì có thánh thượng che chở nên những người khác không sao mà tóm cổ bọn hắn được thôi."
Long Ưng thầm nghĩ bản thân mình còn hiểu rõ Võ Chiếu hơn đại đa số người. Bất kể nàng mạnh mẽ sáng suốt như thế nào thì cũng vẫn chỉ là một con người bằng xương bằng thịt, có nhược điểm cả. Hiện tại nàng đã có quyền lực, vật chất hưởng thụ tới mức cực hạn khó tiến thêm, mà tập mãi thành quen, có được rồi mới thấy cũng chẳng có gì đặc biệt. Ấy vậy nhưng tâm hồn nàng thì lại luôn cô đơn lạnh lẽo, duy nhất có Bàn công công có thể tâm sự thì hai năm gần đây cũng ít trò chuyện cùng nàng, chuyện đã qua nhớ lại mà đau lòng. Trong tình huống đó, ai có thể mang lại niềm vui cho nàng, kẻ nào có thể trở thành niềm yêu thương trong lòng nàng. Thế nên anh em họ Trương đối với nàng mà nói còn quan trọng hơn nhiều bất cứ trọng thần đại tướng nào. Đối với nàng mà nói hạ nhân có lẽ có thể chia làm hai dạng công cụ và đồ chơi, mà anh em họ Trương lại không chỉ là đồ chơi mua vui mà còn là công cụ giúp lưu giữ thanh xuân cho nàng, gom cả hai đến bên mình. Cho nên dù bọn hắn làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý, nàng cũng sẽ giả vờ như không thấy, ngoảnh mặt làm ngơ.
Còn bản thân mình thì sao nhỉ?
Hắn lại lần nữa cảm thấy tính bức thiết của việc hiểu rõ nguyên nhân đằng sau việc Võ Chiếu coi trọng mình và Đạo Tâm Chủng Ma như thế, nếu không có chết cũng không biết là chuyện gì xảy ra.
Chỗ ở chọn kiểu nhà, vườn chọn toàn cảnh.
Cam Thang Viện ở trong Thông Tiên Môn, phía đông Tiên Cư Viện, tự thành một khu. Nói về điểm đặc sắc thì do có suối nước nóng tự nhiên nên còn hơn Tiên Cư Viện một bậc, nhưng Tiên Cư Viên nằm chính bắc, xét về tôn ti thì đương nhiên Tiên Cư Viện chuyên dụng cho hoàng đế hợp hơn.
Cam Thang Viện có thể chia làm hai phần chính là vườn cây cảnh và chỗ ở.
Khu nhà trước gồm ba phần là kiệu sảnh, phòng khách và đại sảnh. Khu nhà say là tẩu mã lâu hai tầng, các tòa nhà hình chữ nhật hai được liên kết bằng các hành lang. Hành lang uốn khúc trên tầng bố trí lan can bản cao hai thước rưỡi, hành lanh dưới lầu bố trí lan can thấp ngồi được. Tầng trên sáu phòng, tầng dưới ba phòng và một phòng khách, mười cái cách xa nhau, dùng để phục vụ sinh hoạt hằng ngày.
Vườn cây cảnh chia ra làm vườn trước và vườn sau. Vườn trước dùng để tiếp đón khách lạ, vườn sau chính là tinh túy của khu nhà vì có suối nước nóng được dẫn vào tạo thành suối thành hồ, sương mù từ trong đó bốc lên cao, đặt chân vào chín đoạn hành lang uốn khúc ngỡ như lạc vào cảnh tiên, cái đặc sắc trong đó khó mà nói thành lời.
Bắt đầu từ Thông Tiên Môn canh gác nghiêm ngặt khỏi phải bàn, khắp nơi có tuần tra canh gác, phòng vệ vững như bàn đồng. Tiểu Mã dù là Phi Kỵ Ngự Quân cũng không dám tùy tiện tiến vào, chia tay với Long Ưng ở bên ngoài, trước khi đi còn dặn đi dặn lại hắn nhớ kỹ hẹn ở Phương Hoa Các.
Một thái giám trung niên họ Lý dẫn theo hai thái giám trẻ và bốn cung nữ đang đứng đợi hắn ở dưới thềm đá trước Cam Thang Viện, khiến Long Ưng vốn tưởng rằng trong nhà chỉ có Nhân Nhã và hai người chị em theo về cảm thấy bất ngờ.
Các cung nữ thuộc dạng trung bình, tuổi tầm từ mười bảy, mười tám đến hai sáu, hai bảy không đều nhau, còn xa mới sánh kịp bát mỹ Lệ Khinh Các hay cung nữ xinh đẹp hầu hạ hắn tại Ngự Thư Phòng.
Họ dẫn hắn vào trong kiệu sảnh rồi lần lượt lấy khăn lau tay, thay quần áo và giầy mới cho hắn.
Lý công công nói: "Quần áo là do chuyên gia trong cung chế tạo gấp riêng cho Ưng gia. Thánh thượng coi trọng Ưng gia xưa nay chưa từng có, từ bảo vệ cho đến cung cấp đồ ăn đều theo quy cách của thánh thượng. Sau này Ưng gia sẽ do chúng ta dốc lòng hầu hạ, nếu có chuyện gì hay cần ra ngoài cung mua sắm gì thì xin Ưng gia cứ bảo một tiếng là được."
Long Ưng thầm than trong lòng, trong tình cảnh hiện nay canh phòng lớp lớp, ruồi chẳng bay lọt một con này, rời cung cũng khó chứ đừng nói là muốn lẳng lặng dẫn mỹ nữ chạy ra khỏi khu nhà giam to lớn không đề tên nhưng có thực Cam Thang Viện này.
Hắn hỏi: "Nhân Nhã các nàng đâu?"
Lý công công cung kính đáp: "Ba vị thiếu phu nhân đang chờ ở sau nhà."
Long Ưng lại nghĩ tới chuyện trách tội, dù mình có cách thần kì rời đi thì e rằng những kẻ ở lại như bọn Lý công công sẽ bị chém đầu. Trong tình huống đó, vận mệnh của hắn đã bị định sẵn, đó chính phân thắng bại với Võ Chiếu, Nữ Ma Đế và Tà Đế cùng ganh đua cao thấp. Hắn nói: "Các ngươi có thể đi nghỉ đi."
Lý công công nói: "Chúng ta có quy định thay phiên vào ban đêm để phòng trường hợp Ưng gia và các vị thiếu phu nhân bất chợt cần người hầu hạ mà lại không có ai."
Long Ưng nhớ ra từ lúc nếm ít đồ ăn tại Đào Quang Viên sáng nay xong vẫn chưa ăn thêm thứ gì, mà lạ là vẫn không có cảm giác đối bụng. Hắn mỉm cười nói: "Ở đây không cần giữ quy củ đó, các ngươi yên tâm đi ngủ đi!"
Lý công công cảm động nói: "Ưng gia châm chước cho chúng ta quá. Để nô tài dẫn Ưng gia đến nhà trong nhé."
"Thiếp thân xin chào Ưng gia!"
Hai cô gái quỳ sụp xuống ở cửa phòng khách nhà sau, nhìn không rõ diện mạo, chỉ biết là Nhân Nhã lanh lợi đáng yêu không ở trong đó. Cô gái bên trái cao gầy xinh xắn, nhìn khá quen mắt.
Lý công công hiểu chuyện nên cáo lui.
Cảm giác của Long Ưng rất mới lạ. Hắn chẳng hề hiểu hàm ý của hồi môn nhưng các nàng đã tự xưng "Thiếp thân" thì hẳn là đã được gả cùng Nhân Nhã cho hắn, trở thành đàn bà của hắn như Nhân Nhã. Thử hỏi một tên chẳng có gì thì sẽ rung động cỡ nào khi bỗng nhiên may mắn có được ba tiểu mỹ nhân.
Trong lúc nhất thời hắn luống cuống tay chân, vội nói: "Xin hai vị tỷ tỷ đứng lên, tổn thọ tiểu đệ đấy!" Hai cô gái uyển chuyển đứng dậy, thẹn thùng cúi đầu thật thấp, bối rối chẳng biết làm gì.
Long Ưng ngạc nhiên hỏi: "Ngươi không phải Lệ Lệ sao?"
Lệ Lệ thẹn thùng nói: "Từ hôm nay Lệ Lệ bắt đầu tận tâm tận lực hầu hạ Ưng gia, nghe theo lệnh Ưng gia mà làm."
Đây rõ ràng là tiểu mỹ nhân đứng đầu bát mỹ Lệ Khinh Các, thật không ngờ rằng nàng không những là cung nữ thân cận bên Võ Chiếu mà còn là chị em tốt của Nhân Nhã, có thể thấy được Võ Chiếu đã trăn trở về mình như thế nào.
Cô gái kia thấp hơn Lệ Lệ hai tấc nhưng xinh đẹp không hề kém, nhìn qua rất quen mắt nhưng nhất thời lại không thể nhớ đã gặp nhau ở đâu. Mà nhìn vẻ mặt chờ mong của nàng thì chắc chắn nếu không gọi ra được tên, nàng sẽ cực kỳ thất vọng.
"Ồ! tỷ tỷ không phải là Tú Thanh của Ngự Thư Phòng đó sao?"
Tú Thanh mừng rơi nước mắt nói: "Chính là Tú Thanh, thưa Ưng gia!" Rồi bất chấp tất cả lao vào trong lòng ngực hắn, hai vai run run khóc sướt mướt ướt đẫm áo Long Ưng. Lệ Lệ bị cảm động lây, gục trên vai hắn khóc không thành tiếng.
Mặc dù đang trái ôm phải ấp, ấm áp dịu dàng nhưng suy nghĩ sắc dục của Long Ưng đã không cánh mà bay từ lâu rồi, thay vào đó là cảm giác thật xót xa. Hắn mặc cho các nàng phát tiết đau khổ trong lòng ra. Chỉ cần ngẫm lại việc trước đây các nàng vốn chẳng có quyền được khóc, gặp chuyện gì chua xót chỉ có thể nửa đêm len lén nước mắt ròng ròng thì sẽ hiểu vì sao các nàng kích động như thế. Các nàng đã không còn là cung nữ nhỏ bé trong cung mà là thê thiếp của Long Ưng hắn, khôi phục tự do, mà hiển nhiên các nàng cũng rất có hảo cảm với hắn, cảm thấy hắn là đối tựng lý tưởng để gửi gắm cả đời.
Đây cũng là "Lối thoát" duy nhất cho các cung nữ. Long Ưng chính là giấc mơ hằng mong, người anh hùng cứu vớt các nàng.
Dù tự mình biết chuyện mình, giờ ngay cả bản thân hắn cũng khó bảo toàn nhưng như Bàn công công đã nói, một khi hắn tiến vào tầng thứ chín Thành Ma của Chủng Ma thì sẽ có vốn liếng để đấu với Võ Chiếu. Kẻ chỉ biết khoe khỏe chắc chắn sẽ thua, ngoài đấu sức còn cần đấu trí.
Hắn âm thầm thề dù có hi sinh tính mạng cũng phải dốc hết sức bảo vệ các nàng.
Hai cô gái dần bình phục lại, hai đôi mắt đẹp đã khóc sưng lên, thoáng ngượng ngùng rời khỏi lồng ngực hắn.
Long Ưng thầm nghĩ việc này cũng khá kỳ lạ, bất kể là Lệ Lệ hay Tú Thanh thì khi ở chung trước đây đều bạo gan lớn mật. Nhưng rồi hắn chợt nghĩ ra lúc trước là nghe lệnh làm việc, chỉ e bị phạt, giờ mới là bản tính thật của các nàng nên chính mình phải tôn trọng và yêu thương các nàng.
Hắn hỏi: "Nhân Nhã đi đâu rồi?"
Lệ Lệ nói: "Em gái hưng phấn cả ngày, mong ngươi đến dài cả cổ. Trời xẩm tối bọn ta bèn ép lên giường, nàng liền ngủ say. Để Lệ Lệ và Tú Thanh hầu hạ Ưng gia tắm rửa thay đồ xong, Ưng gia sẽ tìm được Nhân Nhã của mình trên giường lớn trong phòng lớn trên lầu."
Đêm xuân ấm rủ màn che, cả người Long Ưng nóng rực lên, chuyện ngày mai cứ để mai giải quyết đi!
Tú Thanh dịu dàng nói: "Bọn ta đã điều chỉnh suối nước nóng sẵn rồi, giờ chỉ cần cho nóng thêm chút là được. Có điều ưng gia phải làm như ngày đó không được lung tung, tuân thủ quy định vì tối nay là thuộc về em gái đấy!"
Long Ưng nghe thế trong lòng rung động, nói: "Vậy đêm mai!"
Lệ lệ khôi phục bản tính, cười ha ha nói: "Phòng của ta và Tú Thanh ở trên lầu, tùy ý phu quân đại nhân lựa chọn."
Đây là lần đầu tiên Long Ưng được gọi là phu quân, cảm giác tựa như cả quá tình trưởng thành từ bé đến lớn đã hoàn thành chỉ trong nháy mắt này.
Hai nàng ôm lấy hắn dẫn ra khỏi phòng, đi xuôi theo hành lang uốn lượn. Tú Thanh ghé sát bên tai nói: "Ưng gia sẽ sớm được thấy cơ thể của Lệ tỷ rồi đấy!"
Lệ Lệ thẹn quá phải dấu đầu vào vai hắn.
Long Ưng không khỏi nhớ tới bóng lưng quyến rũ của công chúa Thái Bình, nhớ tới việc hục hặc đấu đá nhau trong cung. Nhưng giờ phút này tất cả đã cách hắn rất xa, nơi này là thế giới hoàn toàn thuộc về hắn, khi hắn mệt mỏi có thể trở về chốn đào nguyên trong cung này để tránh mưa gió ngoài kia, hưởng hết diễm phúc nhân gian. Mỹ sắc đúng là mộ anh hùng, nhưng hắn không tin tà ma. Thử tưởng tượng một chút Hướng Vũ Điền ở trong tình huống của hắn sẽ làm gì, nhất định là phóng tay náo loạn một trận con mẹ nó rung trời chuyển đất, sau đó dẫn theo mỹ nữ bỏ đi.
Mùi nước nóng bay vào mũi khiến hắn nhớ đến Yến Phi. Trong quyển thứ nhất Ma Kiếp, Hướng Vũ Điền đã hai lần nhắc tới Yến Phi, nói đó là người duy nhất cả đời hắn bội phục, cũng là người duy nhất hai lần chết đi sống lại. Nếu Yến Phi đã là người cao minh như thế thì vì sao khi bọn lão Đỗ nói chuyện về Hướng Vũ Điền chưa từng nhắc đến tên tuổi Yến Phi chứ.
Hắn nhất định phải nghĩ cách tìm ra chân tướng của Yến Phi, bởi đó có lẽ là đầu mối duy nhất để làm rõ vì sao Võ Chiếu lại coi trọng Chủng Ma và Long Ưng hắn như thế.
Hiểu rõ nguyên nhân ẩn đăng sau là khởi điểm để đấu tranh với Võ Chiếu. Thực tế thì trong lòng hắn đã lờ mờ có một đáp án, chỉ cần chứng thật nữa thôi
/435
|