Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 177: Có thành có bại.

/435


Ngưng Diễm đối diện với đôi mắt ma của hắn mà cảm thấy ớn lạnh, chột dạ khiếp đảm định nói rồi lại thôi. Cuối cùng nàng hừ một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi.

Trong đêm tối, những hạt mưa phùn lất phất bay xuống vùng núi hoang vắng. Ngọn đèn dầu trong trại của Ngưng Diễm tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Long Ưng mặc trang phục đi đêm, lợi dụng linh giác của Ma chủng mà bám theo Hoang Nguyên Vũ.

So với lần trước, lần này hắn lại càng cẩn thận. Chuyện hôm nay quá quan trọng không được phép sơ sót. Hắn bám theo cách Hoang Nguyên Vũ chừng một dặm. Bản thân đối phương là cao thủ cùng đẳng cấp với hắn nhưng chỉ thiếu linh giác của Ma chủng.

Hoang Nguyên Vũ tới cách khu trại chừng một dặm thì dừng lại. Hắn mượn rừng cây che khuất mà tới gần chừng nửa dặm rồi vểnh tai lên lắng nghe.

Có tiếng gió vang lên. Chỉ có hai người tới gặp mặt Hoang Nguyên Vũ.

Âm thanh của Hoang Nguyên Vũ vang lên:

- Bái kiến công chúa.

Tiếp theo là tiếng áo lật phật.

Ngưng Diễm vui mừng lên tiếng:

- Đây đúng là bản kế hoạch hoàn chỉnh. Ngươi làm sao mà lấy được?

Thanh âm của Hoang Nguyên Vũ hết sức bình thản. Y sử dụng tiếng Đột Quyết:

- Sau khi Long Ưng và công chúa rời đi, liền lập tức gọi Lâu Sư Đức, Quách Nguyên Chấn, Trương Cửu Tiết, Phương Quân và Dương Huyền Cơ cùng với hơn mười tướng lĩnh khác cùng với Long Ưng, Vạn Nhận Vũ, Phong Quá Đình cử hành hội nghị quân sự. Thậm chí lần đầu tiên y còn mời bản nhân tham gia.

Một âm thanh hùng tráng cung vang lên:

- Trải qua trận chiến Bình châu, cuối cùng thì họ cũng tin tưởng ngươi.

Long Ưng gần như có thể xác định kẻ lên tiếng là Quân Thượng Khôi Tín. Chỉ có y mới đủ tư cách biết chuyện cơ mật như thế này.

Hoang Nguyên Vũ nói một cách thản nhiên:

- Bản nhân đã hoàn thành nhiệm vụ công chúa giao, từ nay về sau không còn chút quan hệ nào với các người nữa.

Ngưng Diễm hừ lạnh:

- Một ngày Long Ưng chưa chết thì ngươi vẫn bị ước thúc bởi lời thề đó. Ngày đó ở Bình Châu có cơ hội tốt nhưng tại sao lại không ra tay với Long Ưng?

Âm thanh của Hoang Nguyên Vũ có gì đó không vui:

- Bản nhân khinh thường cái hành động đê tiện như vậy, mà cơ bản không có người nào đánh lén được Long Ưng. Hắn là một người rất đặc biệt, ngươi không bao giờ biết được nông sâu của hắn thế nào. Chỉ cần nhìn hắn dùng một mũi tên bắn chết Ất Oan Vũ. Trong tộc Đột Quyết các ngươi có ai bắn được mũi tên đó?

Quân Thượng Khôi Tín nói với giọng lãnh đạm:

- Mặc kệ hắn có ba đầu sáu tay thì lần này cũng phải chết.

Hoang Nguyên Vũ nói:

- Nếu vậy thì cứ coi như bản nhân không biết.

Ngưng Diễm cảm thấy không vui:

- Một đệ tử chính thức của Tất Huyền làm sao mà lại như vậy? Không phải ngày đầu tiên ngươi bước chân vào giang hồ, đột nhiên mất tích thì làm sao có thể đảm bảo Long Ưng không nghi ngờ? Ngươi phải tham gia vào trong cái đội quân được coi là kỳ binh của Long Ưng tấn công thành của người Khiết Đan rồi tùy cơ mà ứng biến. Sau đó, ngươi có thể lấy cớ dò đường rồi báo cáo với thám tử của chúng ta. Đến khi chúng ta tấn công thì ngươi thừa cơ mà chuồn. Việc này không có gì phải thương lượng. Nếu ngươi dám phản bội, bản điện sẽ báo cho người ở Thần Đô trả thù lệnh muội của ngươi. Có hiểu không?

Quân Thượng Khôi Tín nói:

- Người Trung Thổ so với chúng ta có gì tốt hơn? Nói cho cùng thì huynh muội ngươi có qua lại sâu xa với chúng ta, làm sao lại có tâm thiên vị người ngoài.

Hoang Nguyên Vũ mỉm cười rồi nói:

- Nếu thực sự ta có suy nghĩ như vậy thì trong tay của công chúa cũng không có bản đồ hành quân. Ta lén chạy ra ngoài, tới giờ phải về rồi.

Dứt lời, y không chờ bọn họ đồng ý mà xoay người đi luôn.

Khi Hoang Nguyên Vũ đi xa, Quân Thượng Khôi Tín trầm giọng nói:

- Có thể tin được tên tiểu tử này không?

Ngưng Diễm nói:

- Nguyên nhân chính là hắn không giấu diếm cảm xúc nên mới có thể tin cậy. So với ngươi thì ta hiểu hắn hơn. Cả hai huynh muội họ khắc sâu ơn đức của sư phụ nên chắc chắn sẽ không vi phạm lời hứa của sư phụ đối với Tất Huyền.

Rồi nàng lại nói một cách lãnh đạm:

- Khi đến lúc chúng ta xử lý hắn rồi giá họa cho người Hán. Như vậy Hoa Tú Mỹ mãi mãi làm việc cho chúng ta. Đại hãn rất có hứng thú đối với nàng.

Quân Thượng Khôi Tín lên tiếng:

- Lần này Long Ưng khó thoát khỏi cái chết. Chúng ta có hai vạn người đi theo, tất cả đều là chiến sĩ tinh nhuệ nhất của Đột Quyết, lại còn có cả một đoàn trăm người của tộc Bí. Cho dù hắn có thể thoát khỏi chiến trường thì cũng không trốn khỏi sự đuổi giết của người Bí.

Ngưng Diễm chợt nói:

- Mưa to rồi, chúng ta về trại thôi.

Long Ưng thầm nhủ "không tiễn" rồi cũng lặng lẽ rời khỏi.

Sau đó ba ngày, đại quân nhanh chóng di chuyển về phía Doanh châu.

Một đội ra khỏi Bình châu liền hành quân theo bờ biển. Tổng binh lực đạt tới hai vạn. Đạo quân thứ hai xuất phát từ Bình Châu, sau khi hợp quân với Lâu Sư Đức ở bên ngoài trường thành liền phân ra thành ba đường thẳng tiến về phía quân địch. Quân lực của đạo quân này đạt tới tám vạn.

Một đạo khác ra khỏi Sơn Hải Quan trở thành cánh quân yểm hộ.

Còn Long Ưng thì chờ tới đêm liền dẫn một vạn tinh kỵ, mượn đường đi qua lãnh thổ nước Hề theo một con đường bí mật mà Hoang Nguyên Vũ đã thiết kế, quấy rối thành mới của người Khiết Đan.

Ngay cả Hoang Nguyên Vũ cũng không thể hiểu được ngoại trừ cánh quân của Long Ưng, những cánh quân khác chỉ phô trương thanh thế, tiến quân thong thả mà không lọt vào trong phạm vi hai trăm dặm quanh Doanh châu, không thật sự uy hiếp Tôn Vạn Vinh.

Chỉ cần Tôn Vạn Vinh không phải là kẻ ngu thì có thể từ cách thức hành quân của họ mà phán đoán được có điều gian trá. Nhưng đối thủ lại là Long Ưng sử dụng kỳ binh nên cũng đủ khiến cho y nghi ngờ. Cái tình thế đó đúng là do một tay đội quân của Long Ưng tạo ra.

Con đường mà Hoang Nguyên Vũ vạch ra đã thể hiện trình độ quân sự hiếm có của y. Trên đường đi cũng có chỗ được thiên nhiên che khuất, ít ai qua lại. Mặc dù hành quân ban ngày cũng khó làm cho người ta để ý. Mà cho dù có người nhìn thấy thì cũng chẳng đi thông báo cho Tôn Vạn Vinh cái chuyện chẳng liên quan tới mình.

Thần ưng của Phong Quá Đình bay theo đoàn quân thám thính tình hình phía trước. Nếu như có quân địch chắc chắn sẽ bị nó phát hiện.

Đội quân di chuyển thật nhanh trong mười lăm ngày cũng tới được địa điểm quan trọng có tên là Tùng Mạc Tiệp đạo. Nơi này là một con đường dài hai dặm nằm giữa dãy núi.

Sau khi ra khỏi tiệp đạo thì chỉ còn cách phía trái ngôi thành mới của Khiết Đan chừng hai trăm dặm, còn cách phía Đông Nam của Doanh châu chừng năm mươi dặm.

Con đường đó cũng không hiểm yếu lại còn rộng rãi. Chỗ rộng nhất phải tới cả trăm trượng trải rộng từ triền núi tới chân núi. Nhưng nếu có quân địch mai phục trong rừng rậm ở hai bên sườn núi mà lao xuống thì không thể chống nổi.

Giữa trưa, Long Ưng tới bên ngoài tiệp đạo. Hắn ra lệnh hạ trại nghỉ ngơi rồi theo lệ phái thám tử tới tiệp đạo dò đường nhưng thật ra âm thầm tăng cường phòng ngự doanh trại.

Tới lúc Hoàng Hôn, Long Ưng cho đòi Hoang Nguyên Vũ tới rồi nói:

- Hoang huynh muốn theo chúng ta cướp Doanh châu sao? Cũng như lần trước có thắng lợi dễ dàng ở Bình châu, nói không chừng lần này còn nhẹ nhàng thoải mái hơn.

Hoang Nguyên Vũ không thể nào tiếp tục che giấu sắc mặt. Một lúc lâu sau y mới lên tiếng:

- Chúng ta không tới tấn công thành mới của Khiết Đan hay sao?

Long Ưng nhún vai nói:

- Với một vạn người lấy đâu ra tư cách tấn công thành mới? Hoang huynh nói cho vui phải không?

Hoang Nguyên Vũ cảm thấy khó hiểu:

- Nếu vậy cũng lấy đâu ra tư cách tấn công Doanh châu?

Long Ưng cười nói:

- Hiện tại thì chưa nhưng sẽ có nhanh thôi.

Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình đi tới hai bên Hoang Nguyên Vũ rồi lần lượt cười nói:

- Cứ để cho bốn huynh đệ chúng ta kề vai chiến đấu mà tạo ra kỳ tích.

Phong Quá Đình nói:

- Thời gian không còn nhiều, phải lập tức lên đường.

Long Ưng liếc mắt nhìn Hoang Nguyên Vũ chờ đợi phản ứng của y.

Cặp mắt của Hoang Nguyên Vũ chợt hồi phục lại sự sống. Y nói thật vui vẻ:

- Vẫn câu nói đó, nguyện liều mình tiếp quân tử.

Mọi người cười ha hả nắm chặt tay nhau. Sau khi rời đi, một vạn quân tinh nhuệ được giao cho Phương Quân chỉ huy.

Cả bốn người trèo đèo lội suối đi vào trong cái thông đạo đó thì trời đã tối đen. Hơn mười tên quân Thần Ưng dẫn ngựa đứng trong cánh rừng rậm chờ bọn họ. Khi Hoang Nguyên Vũ nhìn thấy Tuyết Nhi có mặt trong đó thì hiểu ngay lúc trước, ngựa của Long Ưng là đồ giả. Chẳng trách mà khi Long Ưng ở trong đám quân tiên phong lại để cho mình đi gần như vậy.

Cả bốn người phi lên ngựa rồi theo con đường bí mật lao về phía Doanh châu. Long Ưng dẫn đầu né tránh mấy trạm canh gác.

Trước khi bình minh, bọn họ chỉ còn cách Doanh châu chừng mười dặm, ở trong một cái khe núi nhỏ về phía Đông Bắc. Quách Nguyên Chấn và quân Thần Ưng đang đợi bọn họ ở đó.

Tất cả tháo yên cho ngựa ăn cỏ, uống nước.

Quách Nguyên Chấn thấy bốn người tới thì mừng rỡ ôm lấy từng người, tỏ rõ sự vui mừng.

Phong Quá Đình nói:

- Tình hình thế nào?

Quách Nguyên Chấn nói:

- Hết sức lý tưởng. Chúng ta từ thuyền thủy sư tới thẳng Doanh Châu, đi mất một đêm là tới đây. Hiện tại xung quanh đều có trạm gác ngầm, chỉ cần quân địch tới gần là lập tức giết người bịt miệng.

Y giơ tay làm một động tác cắt cổ.

Hoang Nguyên Vũ nói:

- Long Ưng! Có thể nói chuyện một chút không?

Long Ưng nói:

- Không cần phải nói. Sau khi đoạt được Doanh châu, Hoang huynh sẽ hiểu đệ suy nghĩ tới nơi tới chốn cho huynh mà không phải làm khó huynh.

Hoang Nguyên Vũ cười khổ:

- Ta vẫn không hiểu.

Phong Quá Đình giơ tay lên đón con ưng khổng lồ rồi đi về phía bọn họ và nói:

- Để tại hạ đi.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Ta theo công tử.

Long Ưng nói:

- Hay là cả bốn chúng ta cùng đi. Vừa đi vừa nói chuyện.

Quách Nguyên Chấn sai người dắt ngựa của họ tới rồi nói:

- Những nơi không có khả năng xảy ra sự cố lại là những nơi dễ xảy ra nhất. Bởi vì chúng ta coi thường.

Long Ưng nói:

- Đa tạ Quách đại ca nhắc nhở.

Quách Nguyên Chấn cười ha hả:

- Tiểu tử ngoan.

Cả bốn người thúc ngựa ra khỏi cốc. Dưới sự dẫn đường của Long Ưng, bọn họ lặng lẽ đi về phía Doanh châu. Trời vẫn đang mưa phùn khiến cho vùng núi hoang dã mù mịt. Khi bốn người tới một cái đồi thì có thể thấy được Doanh châu cách đó ba dặm. Quy mô của nó hơn hẳn Bình châu.

Hoang Nguyên Vũ vẫn không hiểu bọn họ đình làm gì liền lên tiếng hỏi:

- Bốn người chúng ta thì làm được cái gì?

Phong Quá Đình nói:

- Chúng ta không phải làm gì. Cứ để bảo bối của ta làm thôi.

Y huýt sáo một tiếng, con Thần ưng trên vai lập tức bay lên trời rồi lượn về phía Doanh châu.

Cả bốn người trèo đèo lội suối phi về phía Tùng Mạc tiệp đạo. Được chừng nửa canh giờ, còn cách phía đông của tiệp đạo chừng hai mươi dặm thì thần ưng trở lại trên vai của Phong Quá Đình. Bọn họ quay đầu lại đi một vòng rộng rồi mới trở lại ngọn núi lúc trước. Lúc này, có một đội kỵ binh chừng mười người từ Doanh châu phi về phía tiệp đạo.

Vạn Nhận Vũ vui vẻ nói:

- Đây là đội thứ năm. Có thể thấy Tôn Vạn Vinh rất coi trọng thần ưng của công tử.

Long Ưng nói:

- Cái thằng ngu đó chắc chắn triệu tập nhân mã. Chỉ cần nhận được tin tức tình báo của thám mã là sẽ xuất phát.

Phong Quá Đình nhìn những hạt mưa phùn trong không trung rồi nói:

- Bây giờ đang là buổi trưa. Với tác phong của Tôn Vạn Vinh, tới khi trời tối y sẽ xuất phát để đánh lén.

Long Ưng nói:

- Ta dám khẳng định Tôn Vạn Vinh có phục binh ở thành mới, quân lực không ít hơn ba vạn người. Nếu Ngưng Diễm thấy tình hình không ổn lập tức chạy về hướng Bắc thì chắc chắn trúng mai phục.

Hoang Nguyên Vũ thở dài:

- Quân Thượng Khôi Tín cũng là kẻ biết binh pháp, chắc chắn sẽ nghĩ tới chuyện bị thám tử Khiết Đan phát hiện cho nên y sẽ thừa thế đi về phía Tây để tập kích bất ngờ đội quân của Phương Quân, nào ngờ điều đó lại làm cho y thảm bại.


/435

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status