Vạn Nhận Vũ khó hiểu lên tiếng hỏi:
- Khiết Đan không phải là tay sai nói gì nghe nấy của Mạc Xuyết sao?
Hoa Tú Mỹ thản nhiên nói:
- Có lẽ Vạn công tử không rõ ràng tình thế bên ngoài. Thủ lĩnh Khiết Đan Quật Ca quy hàng Đường thất, được phong làm Mạc đô đốc, lại liên kết vững chắc với A Bặc phản bội nhà Đường, bị nhà Đường bắt giữ. Tôn Vạn Vinh trở thành người đứng đầu năm bộ ở Khiết Đan, nâng đỡ em rể của ông ta là Tẫn Trung trở thành Mạc đô đốc, cùng Lý Đường vẫn luôn yên bình.
Thanh âm của nàng trong trẻo, phiêu dật tự tại. Không nói đến nàng đang nghị luận quốc chính đại sự, cho dù là lời ong tiếng ve cũng có thể làm cho những suy nghĩ linh tinh của người khác tiêu tán toàn bộ, tập trung lắng nghe, vĩnh viễn không cảm thấy nặng nề, mà sinh ra một cái cảm giác được giọng nói của nàng vuốt ve, an ủi.
Thanh âm của nàng giống như đang dạo chơi trong không gian vang lên thật dịu dàng:
- Từ khi Nữ đế Trung thổ chuyên chính, bên trong tức thì gạt bỏ đối lập, giết chết các vương gia của đường thất; bên ngoài thì chém tướng, khiến cho lực phòng ngự rơi vào tay người vô tài vô đức. Lại thêm phụ trách quản lý doanh châu Khiết Đan đô đốc Triệu Văn Kiều bảo thủ, xem người Khiết Đan như nô tỳ. Còn Tôn Vạn Vinh trước kia từng là tùy tùng ở Đường triều, nên biết rõ về Đường triều, thích thú nắm lấy thời cơ, cùng em rể của ông ta là Mạc đô đốc Tẫn Trung cử binh phản Đường, công hãm Doanh Châu, bắt được mấy trăm người, giết chết Triệu Văn Kiều. Từ đó về sau Khiết Đan quyết chiến với Trung thổ, tự xưng "Vô Thượng Khả Hãn", bổ nhiệm Tôn Vạn Vinh làm chủ soái. Chỉ nghe danh xưng của ông ta liền biết Tẫn Trung chẳng những xem thường các người, mà còn không coi người Đột Quyết vào đâu. Người như vậy sao chịu làm trung khuyển cho người Đột Quyết?
Long Ưng liền nhớ tới Quách Nguyên Chấn, một nhân tài hiếm có.
Địch Nhân Kiệt và Trương Giản Chi đều biết được bản lãnh của y, nhưng lại bị Võ Chiếu cách chức. Hắn cũng hiểu được nỗi khổ trong lòng của Võ Chiếu. Khi làm hoàng đế, tất cả những việc khác phải đặt sang một bên. Hiện tại, đế vị của bà đã được ngồi vững vàng, lại có thể lợi dụng kẻ thù bên ngoài về vấn đề quyền kế thừa. Nếu như không phải người Đột Quyết lấn đến trước mặt, bà ta có khả năng sẽ để cho Võ Thừa Tự ngu ngốc kia tùy ý làm bậy. Với tính cách của Võ Chiếu, há để cho kẻ thù bên ngoài lăng nhục bừa bãi?
Vạn Nhận Vũ thở dài một tiếng.
Hoa Tú Mỹ nói:
- Vạn công tử nên nghĩ đến chuyện phát sinh, đó là từ lúc nhà Đường khai quốc đến nay, Trung thổ chưa bao giờ chịu sự nhục nhã. Sau khi Tôn Vạn Vinh công hãm Doanh Châu, chiếm thành đoạt đất, thanh thế đại chấn, tập trung đến hơn bốn vạn người. Sau đó lại công hãm Sùng Châu, bắt được Khâm tịch Chu Tương Hứa khiến cho khắp nơi rung chuyển.
Vạn Nhận Vũ kinh ngạc nói:
- Làm sao mà Hoa đại gia có thể hiểu rõ người Khiết Đan như lòng bàn tay vậy? Giống như tận mắt thấy?
Hoa Tú Mỹ sâu kín thở dài, cười khổ nói:
- Quy Tư nổi tiếng nhất chính là mỹ nữ và ca múa. Cường địch tấn công, chỉ biết đưa ra mỹ nữ để cầu hòa. Từ đó có kết quả ngoài ý muốn. Nhờ đó chúng ta có thể xâm nhập vào trong kẻ địch, nắm giữ tình hình của chúng. Sau đó thông qua các con đường khác nhau để bán lại. Đây chính là tình báo nhuộm đầy huyết lệ. Tú Mỹ hy vọng có thể mượn nó để đổi lại hòa bình cho nước mình. Các người có thể vì Tú Mỹ mà xử lý chuyện này không?
Rốt cuộc Phong Quá Đình lên tiếng:
- Tối nay Ưng gia đặc biệt ít nói. Hoa đại gia đưa ra đề mục quá lớn, trong thiên hạ chỉ sợ có mình huynh có thể trả lời.
Vạn Nhận Vũ cũng nói:
- Huynh đang suy nghĩ chuyện gì vậy?
Long Ưng ung dung nói:
- Bẩm Hoa đại gia và hai vị huynh đệ, tiểu đệ đang nghĩ đến việc đánh cờ. Xem xét thế cờ để có thể ăn được nhiều quân cờ của đối thủ. Lúc này đang chờ đợi tiểu mỹ nhân nói tình hình cụ thể và tỉ mỉ về cuộc chiến Hạp Thạch Cốc. Cũng muốn hiểu được vì sao nàng lại e ngại Tôn Vạn Vinh như vậy. Còn an nguy của Quy Tư cứ để chúng ta lo liệu.
Hoa Tú Mỹ vui mừng nói:
- Tú Mỹ mỏi mắt mong chờ.
Vạn Nhận Vũ nhịn không được hỏi:
- Vì sao Tú Mỹ lại tín nhiệm chúng ta?
Hoa Tú Mỹ nói:
- Đầu tiên, các người là ba người mà Đại Giang Liên e ngại nhất. Tiếp theo, các người chỉ quay về Thần Đô có mấy ngày, nhưng lại tiêu diệt toàn bộ thế lực Đại Giang Liên bố trí nhiều năm ở Thần Đô. Quan trọng nhất, các người có thể đùa giỡn một người lợi hại như Ngưng Diễm trong lòng bàn tay. Nhân tài có trí có dũng như vậy, trung ngoại khó cầu, lại tạo dựng được lòng tin của Nữ đế. Nói cho ta biết, các người liệu có thể trong thời gian ngắn đến phương Bắc hay không?
Long Ưng nói:
- Ngày mốt sẽ khởi hành. Xâm nhập kẻ địch, bí mật làm việc. Nhanh thì nửa năm, chắc chắc sẽ có tin tức tốt truyền về.
Phong Quá Đình nói:
- Tú Mỹ hiểu được chuyện của Đại Giang Liên sao?
Vạn Nhận Vũ hỏi:
- Tổng đàn của bọn chúng ở chỗ nào?
Hoa Tú Mỹ nói:
- Mặc dù ta đứng thứ mười một của Đại Giang Liên, nhưng bởi vì bôn ba bên ngoài nhiều năm, đối với chuyện của bọn họ cũng không rõ ràng lắm. Thỏ khôn có ba hang. Đại Giang Liên có rất nhiều tổng đàn. Ta chỉ đến sào huyệt bí mật ở Hải Nam, còn những sào huyệt khác thì hoàn toàn không biết. Nói cho cùng, Tú Hoa trong mắt bọn họ chính là người ngoài.
Long Ưng nói:
- Thế thì chẳng phải Vạn Sĩ cũng là người ngoài sao? Vì sao lại có được sự tín nhiệm của bọn chúng như vậy?
Hoa Tú Mỹ ngẩn ra, nói:
- Nữ tử Vạn Sĩ? Tú Mỹ chưa từng nghe qua.
Long Ưng nhớ tới còn phải trở về cung gặp Thái Bình Công Chúa và Thượng Quan Uyển Nhi, liền nói:
- Ta có việc cần đi trước một bước. Vạn huynh và Phong công tử cứ tiếp tục nói chuyện với Tú Mỹ. Sau đó nói lại cho tiểu đệ nghe.
Vạn Nhận Vũ kháng nghị:
- Có chuyện gì quan trọng hơn chuyện của Tú Mỹ chứ? Huynh ở lại đây cho Vạn mỗ.
Phong Quá Đình cũng không vui nói:
- Coi chừng sau này Tú Mỹ không thèm nhìn huynh nữa đấy.
Hoa Tú Mỹ lườm hắn một cái nói:
- Ai cũng nói huynh háo sắc, hiện tại xem ra là hữu danh vô thực.
Nghe hai câu này là biết mỹ nữ Quy Tư tự phụ về vẻ thùy mị của mình như thế nào. Nhưng không ai cảm thấy chói tai. Bởi vì đúng là trời sinh nàng là một người đoan trang. Sự kiêu ngạo của nàng hoàn toàn phù hợp với cuộc sống nơi sa mạc của, tạo nên sự khác biệt cho nàng.
Long Ưng đầu hàng nói:
- Được rồi, được rồi.
Hoa Tú Mỹ nói:
- Tú Mỹ muốn phái một tùy tùng theo mọi người xuống phía Bắc. Người này rất giỏi thu thập tình báo, sẽ đem những tin tức tình báo cung cấp cho mọi người.
Vạn Nhận Vũ kinh ngạc nói:
- Người đó là ai?
Hoa Tú Mỹ nói:
- Người đó là cao thủ số một của nước ta, theo Tú Mỹ đến Trung thổ, âm thầm bảo vệ ta.
Long Ưng thở dài:
- Chắc chắn đó là tình lang của Tú Mỹ. Nếu không sao lại nguyện ý vào chỗ chết như vậy?
Hoa Tú Mỹ cười nói:
- Ưng gia đố kỵ sao? Không thể nghĩ rằng Ưng gia cũng có lúc sai. Huynh ấy tên là Khiếu Hoang Nguyên Vũ, là thân huynh của ta, và huynh ấy rất yêu thương cô em gái này. Tú Mỹ không muốn huynh ấy phải chịu ấm ức ở Trung thổ. Có thể theo các người đánh Đông dẹp Bắc mới là bản sắc của đàn ông.
Nàng lại thản nhiên nói:
- Hiện tại đến phiên Tú Mỹ hỏi ba vị, vì sao các người lại tín nhiệm Tú Mỹ?
Long Ưng ghé sát tai nàng, nhẹ nhàng nói:
- Bởi vì tối hôm qua, ở Lầu Bát Phương ta nghe trộm được Ngưng Diễm và thủ hạ nói chuyện. Bọn họ đề cập đến tiểu mỹ nhân nàng, bảo nàng không chịu nghe lời.
Hoa Tú Mỹ mở to đôi mắt đẹp, khó có thể tin.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Tú Mỹ yên tâm đi, huynh đệ của Ưng gia, Hoành Không Mục Dã đã từng nói, trên chiến trường Ưng gia chính là người địch nhân sợ hãi nhất.
Long Ưng kinh ngạc nói:
- Ai nói cho huynh biết được?
Phong Quá Đình nói:
- Là chính miệng Thánh thượng nói cho ta biết. Bởi vì ngài sợ ta không phục tùng sự chỉ huy của huynh.
Hai mắt Hoa Tú Mỹ sáng lên, nói:
- Người của dân tộc Thổ Phiên sẽ hợp tác với các người sao?
Long Ưng nói:
- Cả cuộc đời này, ta và Hoành Không Mục Dã là huynh đệ kề vai chiến đấu. Trở lại chuyện chính, Tẫn Trung và Tôn Vạn Vinh khởi binh phản Chu, Thánh Thượng phản ứng ra sao?
Hoa Tú Mỹ nói:
- Ưng gia chưa hứa với người ta.
Long Ưng nói:
- Không phản đối chính là đồng ý.
Hoa Tú Mỹ tràn đầy vui mừng, gương mặt tỏa sáng, giống như phát nhiệt, đối với tương lai tràn ngập hy vọng và ước mơ, hớn hở nói:
- Nữ đế rất tức giận, phái Tào Nhân Sư, Trương Huyền Ngộ, Ma Nhân Tiết. Lại phong Võ Tam Tư là đại sứ An Phủ, suất lĩnh mười tám vạn quân, viễn chinh Khiết Đan.
Phong Quá Đình chua xót nói:
- Nhưng binh lực gấp bốn lần địch nhân cũng phải thảm bại quay về. Thế mới biết đưa quân viễn chinh hung hiểm. Đến giờ, bên ta đã chính thức nắm chắc kế kỳ binh của Long huynh.
Hoa Tú Mỹ nói:
- Trước tiên Tôn Vạn Vinh sử dụng diệu kế, khiến cho binh Chu nghĩ rằng bọn họ mất mùa, lại phóng thích trở lại U Châu, khiến cho quân Đại Chu sinh ra ý nghĩ khinh địch. Tôn Vạn Vinh lại cố ý thả gia súc bệnh hoạn ra ngoài, khiến cho Tào Nhân Sư không cảnh giác, tùy tiện dùng kỵ đội chui vào Hạp Thạch Cốc, bị phục binh Khiết Đan đánh lén. Trương Huyền Ngộ và Ma Nhân Tiết bị Tôn Vạn Vinh dùng bắt giữ. Tướng sĩ ngã xuống sơn cốc, chết vô số kể, toàn bộ quân đội bị diệt vong.
Vạn Nhận Vũ nắm tay đấm một cái vào không trung, vô cùng bi phẫn.
Mưa dần dần tạnh. Ánh trăng đã bắt đầu lộ ra. Gió đêm phần phật đến, nhưng ba người đối với cảnh đẹp trước mắt lại coi như không.
Hoa Tú Mỹ nói tiếp:
- Trận chiến mở màn, Tôn Vạn Vinh đại thắng, bắt Trương Huyền Ngộ và Ma Nhân Tiết ngụy tạo quân điệp, nói dối là đã phá được quân địch, phái quân đội đến bọc hậu. Tướng lãnh Yến Phỉ Thạch và Tông Hoài Xương nhận được quân điệp, không ngờ có bẫy. Ngày đêm đi vội, kết quả cũng không khác gì trước, toàn thể bị nuốt trọn trong Hạp Thạch Cốc. Từ khi nhà Đường khai quốc cho đến nay chưa bao giờ bị bại như vậy.
Long Ưng cau mày nói:
- Có chút bất thường. Há lại tùy tiện phái một cá nhân ngụy tạo quân điệp mang về mà Yến Phỉ Thạch không nghi ngờ?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Nhất định là nội gian.
Hoa Tú Mỹ kinh ngạc nói:
- Ưng gia suy nghĩ thật chu đáo. Tú Mỹ chưa từng hoài nghi điều này.
Phong Quá Đình nói:
- Trận chiến này ảnh hưởng sâu xa, khiến cho uy tín của Đại Chu ta bị mất không còn lại chút nào. Khó trách các nước bên ngoài không khỏi rục rịch.
Hoa Tú Mỹ nói:
- Trung thổ thủy chung người đông thế mạnh, quốc phú binh cường. Sau khi Võ Chiếu giết danh tướng, may mắn còn lại ba người.
Long Ưng nói:
- Tôn Vạn Vinh lợi hại như vậy, vì sao lại không mở rộng thành quả chiến đấu?
Hoa Tú Mỹ nói:
- Hạp Thạch Cốc bại trận thì tới Thần Đô. Nữ đế lại dùng Võ Du Nghi làm Chủ soái. Trần Tử Ngang làm Phó soái, dùng trọng binh trấn thủ biên cương, tạm thời áp chế được Tôn Vạn Vinh xâm nhập phía nam.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Cuối cùng Khiết Đan ngại binh lực chưa đủ, cố chỉ có thể dùng kế lừa dối đối phương, dùng khỏe ứng mệt. Cũng không thể không cậy vào người Đột Quyết, hy vọng có thể liên hợp xuất binh, chia cắt đất đai của chúng ta. Không ngờ nói chuyện với Tú Mỹ lại được lợi nhiều như vậy.
Long Ưng hỏi:
- Người Hề và người Khiết Đan có quan hệ như thế nào?
Hoa Tú Mỹ nói:
- Sau khi Tôn Vạn Vinh đại thắng, cách bốn trăm dặm ở phía tây bắc Doanh Châu, đã xây dựng một thành trì mới, đưa phụ nữ già yếu và một số lượng lớn vật tư để trong thành. Việc này khiêu khích sự nghi ngờ vô căn cứ của người Hề, sợ là điềm báo trước sẽ tấn công Hề quốc. Hiện tại song phương cũng không được thoải mái.
Ba người gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Đối với các tộc bên ngoài, xây dựng công sự không rõ mục đích cũng không phải là chuyện tốt. Cho dù xây công sự, nhưng kém xa quy mô một thành trì bình thường ở Trung thổ. Chỗ tốt chính là lấy công làm thủ, hoặc tùy thời di chuyển cả tộc để tránh họa. Chỗ xấu chính là phải lưu lại một số lượng chiến sĩ nhất định để bảo vệ thành trống và thành viên trong bộ lạc.
Hiện tại Tôn Vạn Vinh dựng lên thành trì, nói rõ chỉ cần lưu lại một nhóm chiến sĩ, còn lại toàn quân xâm lược bốn phía, tránh lo âu về sau. Người Hề nảy sinh sợ hãi là điều có thể.
- Khiết Đan không phải là tay sai nói gì nghe nấy của Mạc Xuyết sao?
Hoa Tú Mỹ thản nhiên nói:
- Có lẽ Vạn công tử không rõ ràng tình thế bên ngoài. Thủ lĩnh Khiết Đan Quật Ca quy hàng Đường thất, được phong làm Mạc đô đốc, lại liên kết vững chắc với A Bặc phản bội nhà Đường, bị nhà Đường bắt giữ. Tôn Vạn Vinh trở thành người đứng đầu năm bộ ở Khiết Đan, nâng đỡ em rể của ông ta là Tẫn Trung trở thành Mạc đô đốc, cùng Lý Đường vẫn luôn yên bình.
Thanh âm của nàng trong trẻo, phiêu dật tự tại. Không nói đến nàng đang nghị luận quốc chính đại sự, cho dù là lời ong tiếng ve cũng có thể làm cho những suy nghĩ linh tinh của người khác tiêu tán toàn bộ, tập trung lắng nghe, vĩnh viễn không cảm thấy nặng nề, mà sinh ra một cái cảm giác được giọng nói của nàng vuốt ve, an ủi.
Thanh âm của nàng giống như đang dạo chơi trong không gian vang lên thật dịu dàng:
- Từ khi Nữ đế Trung thổ chuyên chính, bên trong tức thì gạt bỏ đối lập, giết chết các vương gia của đường thất; bên ngoài thì chém tướng, khiến cho lực phòng ngự rơi vào tay người vô tài vô đức. Lại thêm phụ trách quản lý doanh châu Khiết Đan đô đốc Triệu Văn Kiều bảo thủ, xem người Khiết Đan như nô tỳ. Còn Tôn Vạn Vinh trước kia từng là tùy tùng ở Đường triều, nên biết rõ về Đường triều, thích thú nắm lấy thời cơ, cùng em rể của ông ta là Mạc đô đốc Tẫn Trung cử binh phản Đường, công hãm Doanh Châu, bắt được mấy trăm người, giết chết Triệu Văn Kiều. Từ đó về sau Khiết Đan quyết chiến với Trung thổ, tự xưng "Vô Thượng Khả Hãn", bổ nhiệm Tôn Vạn Vinh làm chủ soái. Chỉ nghe danh xưng của ông ta liền biết Tẫn Trung chẳng những xem thường các người, mà còn không coi người Đột Quyết vào đâu. Người như vậy sao chịu làm trung khuyển cho người Đột Quyết?
Long Ưng liền nhớ tới Quách Nguyên Chấn, một nhân tài hiếm có.
Địch Nhân Kiệt và Trương Giản Chi đều biết được bản lãnh của y, nhưng lại bị Võ Chiếu cách chức. Hắn cũng hiểu được nỗi khổ trong lòng của Võ Chiếu. Khi làm hoàng đế, tất cả những việc khác phải đặt sang một bên. Hiện tại, đế vị của bà đã được ngồi vững vàng, lại có thể lợi dụng kẻ thù bên ngoài về vấn đề quyền kế thừa. Nếu như không phải người Đột Quyết lấn đến trước mặt, bà ta có khả năng sẽ để cho Võ Thừa Tự ngu ngốc kia tùy ý làm bậy. Với tính cách của Võ Chiếu, há để cho kẻ thù bên ngoài lăng nhục bừa bãi?
Vạn Nhận Vũ thở dài một tiếng.
Hoa Tú Mỹ nói:
- Vạn công tử nên nghĩ đến chuyện phát sinh, đó là từ lúc nhà Đường khai quốc đến nay, Trung thổ chưa bao giờ chịu sự nhục nhã. Sau khi Tôn Vạn Vinh công hãm Doanh Châu, chiếm thành đoạt đất, thanh thế đại chấn, tập trung đến hơn bốn vạn người. Sau đó lại công hãm Sùng Châu, bắt được Khâm tịch Chu Tương Hứa khiến cho khắp nơi rung chuyển.
Vạn Nhận Vũ kinh ngạc nói:
- Làm sao mà Hoa đại gia có thể hiểu rõ người Khiết Đan như lòng bàn tay vậy? Giống như tận mắt thấy?
Hoa Tú Mỹ sâu kín thở dài, cười khổ nói:
- Quy Tư nổi tiếng nhất chính là mỹ nữ và ca múa. Cường địch tấn công, chỉ biết đưa ra mỹ nữ để cầu hòa. Từ đó có kết quả ngoài ý muốn. Nhờ đó chúng ta có thể xâm nhập vào trong kẻ địch, nắm giữ tình hình của chúng. Sau đó thông qua các con đường khác nhau để bán lại. Đây chính là tình báo nhuộm đầy huyết lệ. Tú Mỹ hy vọng có thể mượn nó để đổi lại hòa bình cho nước mình. Các người có thể vì Tú Mỹ mà xử lý chuyện này không?
Rốt cuộc Phong Quá Đình lên tiếng:
- Tối nay Ưng gia đặc biệt ít nói. Hoa đại gia đưa ra đề mục quá lớn, trong thiên hạ chỉ sợ có mình huynh có thể trả lời.
Vạn Nhận Vũ cũng nói:
- Huynh đang suy nghĩ chuyện gì vậy?
Long Ưng ung dung nói:
- Bẩm Hoa đại gia và hai vị huynh đệ, tiểu đệ đang nghĩ đến việc đánh cờ. Xem xét thế cờ để có thể ăn được nhiều quân cờ của đối thủ. Lúc này đang chờ đợi tiểu mỹ nhân nói tình hình cụ thể và tỉ mỉ về cuộc chiến Hạp Thạch Cốc. Cũng muốn hiểu được vì sao nàng lại e ngại Tôn Vạn Vinh như vậy. Còn an nguy của Quy Tư cứ để chúng ta lo liệu.
Hoa Tú Mỹ vui mừng nói:
- Tú Mỹ mỏi mắt mong chờ.
Vạn Nhận Vũ nhịn không được hỏi:
- Vì sao Tú Mỹ lại tín nhiệm chúng ta?
Hoa Tú Mỹ nói:
- Đầu tiên, các người là ba người mà Đại Giang Liên e ngại nhất. Tiếp theo, các người chỉ quay về Thần Đô có mấy ngày, nhưng lại tiêu diệt toàn bộ thế lực Đại Giang Liên bố trí nhiều năm ở Thần Đô. Quan trọng nhất, các người có thể đùa giỡn một người lợi hại như Ngưng Diễm trong lòng bàn tay. Nhân tài có trí có dũng như vậy, trung ngoại khó cầu, lại tạo dựng được lòng tin của Nữ đế. Nói cho ta biết, các người liệu có thể trong thời gian ngắn đến phương Bắc hay không?
Long Ưng nói:
- Ngày mốt sẽ khởi hành. Xâm nhập kẻ địch, bí mật làm việc. Nhanh thì nửa năm, chắc chắc sẽ có tin tức tốt truyền về.
Phong Quá Đình nói:
- Tú Mỹ hiểu được chuyện của Đại Giang Liên sao?
Vạn Nhận Vũ hỏi:
- Tổng đàn của bọn chúng ở chỗ nào?
Hoa Tú Mỹ nói:
- Mặc dù ta đứng thứ mười một của Đại Giang Liên, nhưng bởi vì bôn ba bên ngoài nhiều năm, đối với chuyện của bọn họ cũng không rõ ràng lắm. Thỏ khôn có ba hang. Đại Giang Liên có rất nhiều tổng đàn. Ta chỉ đến sào huyệt bí mật ở Hải Nam, còn những sào huyệt khác thì hoàn toàn không biết. Nói cho cùng, Tú Hoa trong mắt bọn họ chính là người ngoài.
Long Ưng nói:
- Thế thì chẳng phải Vạn Sĩ cũng là người ngoài sao? Vì sao lại có được sự tín nhiệm của bọn chúng như vậy?
Hoa Tú Mỹ ngẩn ra, nói:
- Nữ tử Vạn Sĩ? Tú Mỹ chưa từng nghe qua.
Long Ưng nhớ tới còn phải trở về cung gặp Thái Bình Công Chúa và Thượng Quan Uyển Nhi, liền nói:
- Ta có việc cần đi trước một bước. Vạn huynh và Phong công tử cứ tiếp tục nói chuyện với Tú Mỹ. Sau đó nói lại cho tiểu đệ nghe.
Vạn Nhận Vũ kháng nghị:
- Có chuyện gì quan trọng hơn chuyện của Tú Mỹ chứ? Huynh ở lại đây cho Vạn mỗ.
Phong Quá Đình cũng không vui nói:
- Coi chừng sau này Tú Mỹ không thèm nhìn huynh nữa đấy.
Hoa Tú Mỹ lườm hắn một cái nói:
- Ai cũng nói huynh háo sắc, hiện tại xem ra là hữu danh vô thực.
Nghe hai câu này là biết mỹ nữ Quy Tư tự phụ về vẻ thùy mị của mình như thế nào. Nhưng không ai cảm thấy chói tai. Bởi vì đúng là trời sinh nàng là một người đoan trang. Sự kiêu ngạo của nàng hoàn toàn phù hợp với cuộc sống nơi sa mạc của, tạo nên sự khác biệt cho nàng.
Long Ưng đầu hàng nói:
- Được rồi, được rồi.
Hoa Tú Mỹ nói:
- Tú Mỹ muốn phái một tùy tùng theo mọi người xuống phía Bắc. Người này rất giỏi thu thập tình báo, sẽ đem những tin tức tình báo cung cấp cho mọi người.
Vạn Nhận Vũ kinh ngạc nói:
- Người đó là ai?
Hoa Tú Mỹ nói:
- Người đó là cao thủ số một của nước ta, theo Tú Mỹ đến Trung thổ, âm thầm bảo vệ ta.
Long Ưng thở dài:
- Chắc chắn đó là tình lang của Tú Mỹ. Nếu không sao lại nguyện ý vào chỗ chết như vậy?
Hoa Tú Mỹ cười nói:
- Ưng gia đố kỵ sao? Không thể nghĩ rằng Ưng gia cũng có lúc sai. Huynh ấy tên là Khiếu Hoang Nguyên Vũ, là thân huynh của ta, và huynh ấy rất yêu thương cô em gái này. Tú Mỹ không muốn huynh ấy phải chịu ấm ức ở Trung thổ. Có thể theo các người đánh Đông dẹp Bắc mới là bản sắc của đàn ông.
Nàng lại thản nhiên nói:
- Hiện tại đến phiên Tú Mỹ hỏi ba vị, vì sao các người lại tín nhiệm Tú Mỹ?
Long Ưng ghé sát tai nàng, nhẹ nhàng nói:
- Bởi vì tối hôm qua, ở Lầu Bát Phương ta nghe trộm được Ngưng Diễm và thủ hạ nói chuyện. Bọn họ đề cập đến tiểu mỹ nhân nàng, bảo nàng không chịu nghe lời.
Hoa Tú Mỹ mở to đôi mắt đẹp, khó có thể tin.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Tú Mỹ yên tâm đi, huynh đệ của Ưng gia, Hoành Không Mục Dã đã từng nói, trên chiến trường Ưng gia chính là người địch nhân sợ hãi nhất.
Long Ưng kinh ngạc nói:
- Ai nói cho huynh biết được?
Phong Quá Đình nói:
- Là chính miệng Thánh thượng nói cho ta biết. Bởi vì ngài sợ ta không phục tùng sự chỉ huy của huynh.
Hai mắt Hoa Tú Mỹ sáng lên, nói:
- Người của dân tộc Thổ Phiên sẽ hợp tác với các người sao?
Long Ưng nói:
- Cả cuộc đời này, ta và Hoành Không Mục Dã là huynh đệ kề vai chiến đấu. Trở lại chuyện chính, Tẫn Trung và Tôn Vạn Vinh khởi binh phản Chu, Thánh Thượng phản ứng ra sao?
Hoa Tú Mỹ nói:
- Ưng gia chưa hứa với người ta.
Long Ưng nói:
- Không phản đối chính là đồng ý.
Hoa Tú Mỹ tràn đầy vui mừng, gương mặt tỏa sáng, giống như phát nhiệt, đối với tương lai tràn ngập hy vọng và ước mơ, hớn hở nói:
- Nữ đế rất tức giận, phái Tào Nhân Sư, Trương Huyền Ngộ, Ma Nhân Tiết. Lại phong Võ Tam Tư là đại sứ An Phủ, suất lĩnh mười tám vạn quân, viễn chinh Khiết Đan.
Phong Quá Đình chua xót nói:
- Nhưng binh lực gấp bốn lần địch nhân cũng phải thảm bại quay về. Thế mới biết đưa quân viễn chinh hung hiểm. Đến giờ, bên ta đã chính thức nắm chắc kế kỳ binh của Long huynh.
Hoa Tú Mỹ nói:
- Trước tiên Tôn Vạn Vinh sử dụng diệu kế, khiến cho binh Chu nghĩ rằng bọn họ mất mùa, lại phóng thích trở lại U Châu, khiến cho quân Đại Chu sinh ra ý nghĩ khinh địch. Tôn Vạn Vinh lại cố ý thả gia súc bệnh hoạn ra ngoài, khiến cho Tào Nhân Sư không cảnh giác, tùy tiện dùng kỵ đội chui vào Hạp Thạch Cốc, bị phục binh Khiết Đan đánh lén. Trương Huyền Ngộ và Ma Nhân Tiết bị Tôn Vạn Vinh dùng bắt giữ. Tướng sĩ ngã xuống sơn cốc, chết vô số kể, toàn bộ quân đội bị diệt vong.
Vạn Nhận Vũ nắm tay đấm một cái vào không trung, vô cùng bi phẫn.
Mưa dần dần tạnh. Ánh trăng đã bắt đầu lộ ra. Gió đêm phần phật đến, nhưng ba người đối với cảnh đẹp trước mắt lại coi như không.
Hoa Tú Mỹ nói tiếp:
- Trận chiến mở màn, Tôn Vạn Vinh đại thắng, bắt Trương Huyền Ngộ và Ma Nhân Tiết ngụy tạo quân điệp, nói dối là đã phá được quân địch, phái quân đội đến bọc hậu. Tướng lãnh Yến Phỉ Thạch và Tông Hoài Xương nhận được quân điệp, không ngờ có bẫy. Ngày đêm đi vội, kết quả cũng không khác gì trước, toàn thể bị nuốt trọn trong Hạp Thạch Cốc. Từ khi nhà Đường khai quốc cho đến nay chưa bao giờ bị bại như vậy.
Long Ưng cau mày nói:
- Có chút bất thường. Há lại tùy tiện phái một cá nhân ngụy tạo quân điệp mang về mà Yến Phỉ Thạch không nghi ngờ?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Nhất định là nội gian.
Hoa Tú Mỹ kinh ngạc nói:
- Ưng gia suy nghĩ thật chu đáo. Tú Mỹ chưa từng hoài nghi điều này.
Phong Quá Đình nói:
- Trận chiến này ảnh hưởng sâu xa, khiến cho uy tín của Đại Chu ta bị mất không còn lại chút nào. Khó trách các nước bên ngoài không khỏi rục rịch.
Hoa Tú Mỹ nói:
- Trung thổ thủy chung người đông thế mạnh, quốc phú binh cường. Sau khi Võ Chiếu giết danh tướng, may mắn còn lại ba người.
Long Ưng nói:
- Tôn Vạn Vinh lợi hại như vậy, vì sao lại không mở rộng thành quả chiến đấu?
Hoa Tú Mỹ nói:
- Hạp Thạch Cốc bại trận thì tới Thần Đô. Nữ đế lại dùng Võ Du Nghi làm Chủ soái. Trần Tử Ngang làm Phó soái, dùng trọng binh trấn thủ biên cương, tạm thời áp chế được Tôn Vạn Vinh xâm nhập phía nam.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Cuối cùng Khiết Đan ngại binh lực chưa đủ, cố chỉ có thể dùng kế lừa dối đối phương, dùng khỏe ứng mệt. Cũng không thể không cậy vào người Đột Quyết, hy vọng có thể liên hợp xuất binh, chia cắt đất đai của chúng ta. Không ngờ nói chuyện với Tú Mỹ lại được lợi nhiều như vậy.
Long Ưng hỏi:
- Người Hề và người Khiết Đan có quan hệ như thế nào?
Hoa Tú Mỹ nói:
- Sau khi Tôn Vạn Vinh đại thắng, cách bốn trăm dặm ở phía tây bắc Doanh Châu, đã xây dựng một thành trì mới, đưa phụ nữ già yếu và một số lượng lớn vật tư để trong thành. Việc này khiêu khích sự nghi ngờ vô căn cứ của người Hề, sợ là điềm báo trước sẽ tấn công Hề quốc. Hiện tại song phương cũng không được thoải mái.
Ba người gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Đối với các tộc bên ngoài, xây dựng công sự không rõ mục đích cũng không phải là chuyện tốt. Cho dù xây công sự, nhưng kém xa quy mô một thành trì bình thường ở Trung thổ. Chỗ tốt chính là lấy công làm thủ, hoặc tùy thời di chuyển cả tộc để tránh họa. Chỗ xấu chính là phải lưu lại một số lượng chiến sĩ nhất định để bảo vệ thành trống và thành viên trong bộ lạc.
Hiện tại Tôn Vạn Vinh dựng lên thành trì, nói rõ chỉ cần lưu lại một nhóm chiến sĩ, còn lại toàn quân xâm lược bốn phía, tránh lo âu về sau. Người Hề nảy sinh sợ hãi là điều có thể.
/435
|