Hai người thực sự kinh ngạc. Vạn Nhận Vũ nói:
- Chuyện này cũng có thể phỏng đoán một cách vô căn cứ sao?
Long Ưng đắc ý nói:
- Tại sao lại không thể? Nhất định là cao thủ của Bí tộc tới, mà lại là cao thủ đứng đầu của họ.
Mắt hai người đầy sát khí, nghĩ đến mối thù Hắc Xỉ Thường Chi bị hại.
Tiếng động mạnh mẽ truyền tới.
Ba người nhìn lại, nha hoàn tâm phúc xinh đẹp của Tiểu Ma Nữ thong thả đi tới, nói:
- Tiểu thư cho mời Ưng gia.
Vạn Nhận Vũ nhận ra là tỳ nữ Thanh Chi lần trước đến mời Long Ưng, thấy nàng ta xinh đẹp động lòng người, cười nói:
- Lần này không phải mời “tên bại hoại” sao?
Thanh Chi hé miệng cười nói:
- Tiểu thư nói mời “đồ ngốc”, tuy nhiên lần này tiểu thư không nhất mực bảo tiểu tỳ phải nói đúng như vậy, cho nên tiểu tỳ tự tiện sửa thành Ưng gia. Hì hì!
Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình cùng bật cười, Long Ưng thì dở khóc dở cười.
Thanh Chi nhìn Long Ưng nói:
- Xin mời Ưng gia!
Long Ưng nhìn hai người ra hiệu, bảo họ tiếp tục luyện tập, rồi đuổi theo Thanh Chi, nói:
- Nếu tiểu thư của cô lấy ta, liệu Thanh Chi tỷ có theo tiểu thư mà gả cho Long Ưng ta không?
Thanh Chi phì cười, duyên dáng nói:
- Tiểu thư chịu lấy huynh sao? Có muốn tiểu tỳ hỏi giùm Ưng gia không?
Long Ưng thầm nghĩ, chủ nào tớ nấy, tiểu cô nương này thật lợi hại.
Hắn vội cười lấy lòng:
- Làm như ta chưa từng nói với nàng ấy vậy!
Mắt chan chứa sóng tình, Thanh Chi liếc hắn đầy quyến rũ, che miệng nũng nịu cười.
Long Ưng theo nàng đi vào hậu hoa viên, sau đám cây rừng thấp thoáng một tòa nhà hai tầng.
Vừa lên bậc thềm sau lầu, giọng của Tiểu Ma Nữ vọng ra:
- Đồ ngốc tới rồi sao?
Thanh Chi nín cười:
- Đồ ngốc đến đấy ạ!
Tiểu Ma Nữ thản nhiên:
- Bảo hắn lên đi!
Thanh Chi nhìn Long Ưng ra hiệu bảo hắn đi lên. Long Ưng vội vã leo lên lầu hai, vừa nhìn lập tức ngây ra như phỗng, cảnh tượng trước mắt thật khó tin.
“Quốc sắc triêu hàm tửu, thiên hương dạ nhiễm y” (1)
Phòng không cần lớn. Khuê phòng của Địch Ngẫu Tiên chỉ rộng hai trượng vuông, sáng sủa sạch sẽ, bài trí thanh nhã, đồ đạc làm bằng gỗ lim, phong cách cổ kính tự nhiên. Hai phía nam bắc trổ hai cửa sổ hình bát giác, đường nét đơn giản thanh thoát. Các thanh dầm làm bằng gỗ tròn, chắc nịch và thô mộc, giản dị mà phóng khoáng.
Giường của Tiểu Ma Nữ đặt dựa về phía nam, màn lụa treo từ nóc rũ xuống tận mặt đất, một phía được vén lên, có thể thấy được mấy chiếc gối đặt bên cạnh. Sát tường phía bắc đặt một loạt tủ gỗ cao bằng thân người, mấy cái bàn, ghế đặt rải rác hai phía còn lại. Đặc biệt là bàn trang điểm đặt bên giường. Địch Ngẫu Tiên đang ngồi trước bàn trang điểm. Long Ưng chỉ thấy phía sau lưng của nàng, nhưng gương đồng lại phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của nàng vào tầm mắt hắn.
Vách tường đông có treo câu đối, viết: “Phiên Phiên tân lai yến, song song nhập ta lư.” (Nhẹ nhàng đến dự yến, sánh bước vào nhà ta)
Tường đối diện, là một phiến đá vuông, khắc đầy tên người, đó là “Bảng bại tướng” nổi tiếng của nàng.
Long Ưng ngây người nhìn Tiểu Ma Nữ, chưa bao giờ nghĩ tới dáng dấp nàng có thể biến đổi thành thế này. Nàng chải phần tóc phía sau, tết thành đuôi sam, dài đến gần eo. Khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng xinh đẹp của nàng không còn bị mái tóc lòa xòa che phủ, càng lộ ra vẻ linh hoạt. Lúm đồng tiền mờ mờ, khóe môi hơi cong lên, khi giận càng xinh, hoạt bát sinh động. Sống mũi dọc dừa thon nhỏ, phong thái cao quý trang nhã, phối hợp với ánh mắt linh động, không ngừng lưu chuyển, cái cổ trắng như ngọc, khí chất vô cùng thanh lệ, khiến Long Ưng nín thở nhìn sững sờ như đang ngắm một bức tranh thiếu nữ xinh đẹp nhất.
Nàng mặc một chiếc áo lụa trắng tay hẹp, hoa văn hoa mẫu đơn xanh nhạt, rũ xuống trên đầu gối, đeo dây lưng bạch ngọc. Phía dưới là váy xếp nếp màu xanh biếc, dài đến mắt cá chân, chân mang hài hai màu vàng đỏ, mũi hài cong lên, hết sức đặc biệt. Vai nàng choàng một chiếc khăn lụa trắng đỏ, đoan trang nhã nhặn, xinh đẹp động lòng người.
Tiểu Ma Nữ dịu dàng đứng dậy, tới trước mặt Long Ưng. Ánh mắt của Long Ưng không bị che khuất, tha hồ ngắm nghía nàng, lần đầu tiên nhìn rõ những đường cong mê người trước kia bị trang phục võ sĩ che giấu.
Tiểu Ma Nữ thấy hắn nhìn mình không chớp, từ trên xuống dưới không chút kiêng dè, cũng không hề phật ý, còn từ từ xoay một vòng trước mặt hắn, bím tóc vung vẩy, nhẹ nhàng nói:
- Tối nay Tiên nhi có xinh đẹp không? Chỉ được nhìn thôi.
Long Ưng đắm đuối nói:
- Đôi chân đại tỷ vừa dài vừa đầy đặn.
Tiểu Ma Nữ hơi chán nản, giậm chân nói:
- Cứ muốn nói về chân của người ta thôi!
Long Ưng giải thích:
- Vốn ta định khen bộ ngực đại tỷ, nhưng cảm thấy không được lễ độ, nên mới đổi thành khen đôi đùi đẹp, coi như là kìm chế rồi.
Tiểu Ma Nữ trợn mắt, đi về phía bậc thềm, nói:
- Không dây dưa với ngươi nữa!
Long Ưng đuổi theo nàng, ghé mũi vào vai gáy nàng, kêu lên:
- Đại tỷ thật là thơm.
Tiểu Ma Nữ thúc khuỷu tay vào sườn hắn, Long Ưng kêu lên một tiếng, lùi ra sau, ngã ngửa lên giường của nàng, chân treo bên thành giường.
Địch Ngẫu Tiên đuổi theo, mắt đẹp trừng trừng, chống nạnh, hung dữ nói:
- Ngươi biết đây là giường ai không?
Long Ưng nhắm mắt lại, vẻ mặt si mê, nói:
- Cũng không biết rõ, càng không biết bị đánh ngã lên cái giường này. Hắc! Khi nào chúng ta có thể “một giấc đêm xuân” ở chỗ này?
Tiểu Ma Nữ sẵng giọng:
- Trừ cha ra, ngươi là người đàn ông đầu tiên lên lầu hai này, chẳng những chưa thỏa mãn, lại còn muốn nằm trên giường, có tin là bổn cô nương rút kiếm làm thịt ngươi?
Long Ưng vẫn ung dung, uể oải vươn vai, ngồi dậy, nở nụ cười đầy quyến rũ, vỗ vỗ cạnh giường, nói:
- Ngồi xuống! Ta có tin tốt nói cho ngươi biết.
Tiểu Ma Nữ hoài nghi:
- Đừng lừa gạt ta!
Long Ưng nhún vai, ra vẻ thần bí:
- Pháp không thể nói lớn. Ngồi xuống mới nghe được.
Tiểu Ma Nữ bất đắc dĩ ngồi xuống, cách hắn chừng nửa thước.
Long Ưng nói:
- Ngồi xa như vậy, làm sao truyền bí pháp cho nàng được?
Tiểu Ma Nữ phản ứng:
- Long Ưng! Không được ép người quá đáng!
Nhưng vẫn nghe lời hắn ngồi xuống gần hắn.
Long Ưng nhích gần lại, ôm vai nàng, hôn lên mặt nàng một cái, trước khi nàng kịp vùng ra, nói:
- Tên khốn kiếp này thỉnh giáo cao nhân, cuối cùng học được thuật Dịch cân tẩy tủy (đổi gân, tẩy tủy), sáng mai thực hiện thuật này, chẳng những đả thông kinh mạch toàn thân của đại tỷ, còn có thể khiến cho đại tỷ từ cảnh giới hậu thiên tiến vào tiên thiên, từ nay về sau rời khỏi hàng ngũ cao thủ, trở thành người kém cỏi.
Đôi mắt Tiểu Ma Nữ sáng ngời, quên mất đang để hắn ôm vai, véo vào mặt tươi cười đang ngửa lên của hắn:
- Trên đời thật sự có loại cao nhân như vậy sao?
Long Ưng nói:
- Đương nhiên là có, bí pháp Dịch cân tẩy tủy ở trong Từ Hàng Kiếm Điển, do truyền nhân của Tĩnh Trai là Đoan Mộc Lăng truyền cho ta, không thể giả được, không lừa gạt trẻ nhỏ.
Tiểu Ma Nữ mừng rỡ:
- Kiếm điển bí mật, chưa bao giờ truyền vào võ lâm, sao nàng ta chịu dạy cho ngươi?
Long Ưng cảm khái nói:
- Đương nhiên là phải trả giá đắt mới có được, phải dùng sách quý Vô Thượng Trí Kinh để trao đổi. Tỷ là đệ tử Đạo môn, thừa hiểu Trí Kinh là báu vật gì.
Tiểu Ma Nữ khó hiểu nói:
- Ngươi thật sự vì ta mà bỏ Trí Kinh ư? Làm cách nào mà Trí Kinh lọt vào tay ngươi?
Long Ưng nói:
- Không tin tỷ có thể đích thân hỏi Đoan Mộc Lăng, xem ta có dối tỷ không.
Tiểu Ma Nữ cảm động cúi đầu, nhẹ nhàng nói:
- Thật sự có thể thoát thai hoán cốt được sao?
Long Ưng nói:
- Ta lấy danh dự quốc khách Đại Chu ra bảo đảm, bắt đầu từ ngày mai, Tiểu Ma Nữ sẽ không còn là Tiểu Ma Nữ trước kia nữa. Hắc! Có công lao to lớn như vậy, có thể âu yếm chứ?
Tiểu Ma Nữ lơ đễnh nói:
- Chỉ cần không làm nhàu nát trang phục mà ta đã mất công trang điểm cả buổi là được.
Long Ưng nhằm ngay khóe môi nàng hôn một cái, nắm lấy bàn tay thon nhỏ của nàng, nói:
- Điên đảo loan phượng chắc chắn làm trâm rơi tóc rối, quần áo không chỉnh tề, mà lợi dụng ơn nghĩa để được báo đáp, nào phải là bản sắc của Long mỗ? Đợi đại tỷ biến thành người kém cỏi và cam tâm tình nguyện, thì ta mới nhận. Chuyện đó chẳng lo muộn màng.
Tiểu Ma Nữ tình mê ý loạn, nói:
- Ta thích tính cách như vậy của ngươi. Cũng không còn bao lâu nữa, chúng ta đi đi!
...
Ba người cùng Tiểu Ma Nữ đi vào thư phòng chào từ biệt Địch Nhân Kiệt. Địch Nhân Kiệt vẫn đang ngồi bên án vùi đầu vào công việc, ngẩng lên nhìn con gái yêu, mắt sáng lên, vui vẻ nói:
- Ai khiến Tiên nhi của ta ăn mặc, trang điểm xinh đẹp như thế?
Tiểu Ma Nữ thẹn thùng nói:
- Là con muốn mặc như thế, không liên quan tới ai cả.
Ba người bọn Long Ưng nhìn nhau, mỉm cười ra vẻ đã biết tỏng.
Địch Nhân Kiệt nhìn ba người nói:
- Đánh cho tưng bừng vào!
Ba người cười vang. Tiểu Ma Nữ mừng rỡ, không ngờ cha mình lại dễ dãi như vậy.
Long Ưng cố ý nói:
- Vãn bối cam đoan Ngẫu Tiên tiểu thư sẽ được vui vẻ, tan tiệc vãn bối sẽ đưa tiểu thư về.
Địch Nhân Kiệt vui vẻ:
- Lão phu tạm giao con gái cho ngươi.
Sau khi ra sức cảm tạ, Long Ưng rời thư phòng, đi chưa được mười bước, bị Tiểu Ma Nữ hung hăng giẫm lên mu bàn chân. Long Ưng kêu ối một tiếng. Tiểu Ma Nữ bất kể sự có mặt của Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình, dữ tợn nói:
- Cái gì mà đưa ta về, tự ta không biết đường đi sao?
Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ cười to.
Long Ưng đau khổ nói:
- Tiểu đệ dẫn đại tỷ đi từ khuê phòng ra, đương nhiên phải đưa đại tỷ về lại khuê phòng rồi. Đây gọi là cách đối nhân xử thế của đại trượng phu, làm đến nơi đến chốn mà!
Tiểu Ma Nữ không nhịn được, cười rộ lên:
- Đánh ngươi một trận đến nơi đến chốn thì có! Cha đúng là không có mắt nhìn người, mới đem ta giao cho một tên giao xảo như ngươi.
Vừa đi vừa cười cười mắng mắng, thoáng chốc đã đến chuồng ngựa.
Ba người dẫn ngựa ra chỗ trống trước chuồng ngựa. Tiểu Ma Nữ thấy Tuyết nhi (Đề Đạp Tuyết), vui vẻ vuốt ve đầu nó. Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ lên ngựa, mỉm cười chờ xem Long Ưng làm cách nào dụ nàng lên ngựa, cưỡi chung một ngựa với hắn, trước bao nhiêu con mắt nhìn chòng chọc của mọi người.
Long Ưng ra vẻ hời hợt nói:
- Mời tiểu thư lên ngựa.
Tiểu Ma Nữ thản nhiên nói:
- Ngươi lên trước đi!
Long Ưng leo lên lưng Tuyết nhi, vỗ vỗ trước ngực, ý bảo Tiểu Ma Nữ ngồi vào lòng hắn.
Tiểu Ma Nữ đến một bên con ngựa, quay lưng lại phía Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ, nheo mắt nhăn mũi, giả làm mặt quỷ một cách khả ái, nhảy lên ngồi phía sau Long Ưng, đưa một tay ôm nhẹ eo hắn.
Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình vỗ tay hoan hô.
Long Ưng quay lại nhìn hai người, nói:
- Xem kìa! Trọng lượng trên lưng Tuyết Nhi tăng lên độ ngột, nhưng nó vẫn tỏ ra bình thường, nguyên nhân là do khí của ta có thể xuyên vào mình ngựa. Phương pháp này nói dễ không dễ, nói khó không khó, cần để ý làm sao kết hợp sự tuần hoàn của người và ngựa lại với nhau thành một thể, khiến con ngựa khí huyết tràn đầy, khí huyết chạy khắp cơ bắp, tự nhiên có sức lực mạnh mẽ, phi nhanh ngàn dặm không biết mỏi mệt.
Tiểu Ma Nữ mừng rỡ nói:
- Tiên nhi cũng có thể làm được sao?
Long Ưng lại, hạ giọng nói:
- Ngày mai là có thể.
Phong Quá Đình nói:
- Làm sao đem hai hệ tuần hoàn độc lập kết hợp với nhau được?
Long Ưng nói:
- Mấu chốt là ở mạch Đốc, phải đem tiên thiên chân khí từ nghịch đổi thành thuận, thông qua huyệt Vĩ Lư đưa vào xương sống con ngựa, sau khi vận hành ba mươi sáu vòng, sẽ xảy ra sự biến hóa hai huynh không tưởng tượng được đâu. Hiện giờ chúng ta tỉ thí sức ngựa, xem ai đến phủ Lương Vương trước?
(1) Quốc sắc triêu hàm tửu Thiên hương dạ nhiễm y: Sách "Tùng song tạp lục" chép: Vua Ðường Minh Hoàng ngự thưởng hoa Mẫu đơn trong nội điện, hỏi thị thần: thơ vịnh hoa Mẫu đơn của ai hay nhất? Thị thần tâu: có thơ của Lý Chính Phong có câu rằng: Quốc sắc triêu hàm tửu
Thiên hương dạ nhiễm y.
Nghĩa là: Người quốc sắc ban mai hay say rượu (ý nói hoa đỏ) Mùi thiên hương đêm nhuốm áo khăn (nói về hương thơm).
Không biết có phải do hai câu thơ này mà có cụm từ “quốc sắc thiên hương”?
- Chuyện này cũng có thể phỏng đoán một cách vô căn cứ sao?
Long Ưng đắc ý nói:
- Tại sao lại không thể? Nhất định là cao thủ của Bí tộc tới, mà lại là cao thủ đứng đầu của họ.
Mắt hai người đầy sát khí, nghĩ đến mối thù Hắc Xỉ Thường Chi bị hại.
Tiếng động mạnh mẽ truyền tới.
Ba người nhìn lại, nha hoàn tâm phúc xinh đẹp của Tiểu Ma Nữ thong thả đi tới, nói:
- Tiểu thư cho mời Ưng gia.
Vạn Nhận Vũ nhận ra là tỳ nữ Thanh Chi lần trước đến mời Long Ưng, thấy nàng ta xinh đẹp động lòng người, cười nói:
- Lần này không phải mời “tên bại hoại” sao?
Thanh Chi hé miệng cười nói:
- Tiểu thư nói mời “đồ ngốc”, tuy nhiên lần này tiểu thư không nhất mực bảo tiểu tỳ phải nói đúng như vậy, cho nên tiểu tỳ tự tiện sửa thành Ưng gia. Hì hì!
Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình cùng bật cười, Long Ưng thì dở khóc dở cười.
Thanh Chi nhìn Long Ưng nói:
- Xin mời Ưng gia!
Long Ưng nhìn hai người ra hiệu, bảo họ tiếp tục luyện tập, rồi đuổi theo Thanh Chi, nói:
- Nếu tiểu thư của cô lấy ta, liệu Thanh Chi tỷ có theo tiểu thư mà gả cho Long Ưng ta không?
Thanh Chi phì cười, duyên dáng nói:
- Tiểu thư chịu lấy huynh sao? Có muốn tiểu tỳ hỏi giùm Ưng gia không?
Long Ưng thầm nghĩ, chủ nào tớ nấy, tiểu cô nương này thật lợi hại.
Hắn vội cười lấy lòng:
- Làm như ta chưa từng nói với nàng ấy vậy!
Mắt chan chứa sóng tình, Thanh Chi liếc hắn đầy quyến rũ, che miệng nũng nịu cười.
Long Ưng theo nàng đi vào hậu hoa viên, sau đám cây rừng thấp thoáng một tòa nhà hai tầng.
Vừa lên bậc thềm sau lầu, giọng của Tiểu Ma Nữ vọng ra:
- Đồ ngốc tới rồi sao?
Thanh Chi nín cười:
- Đồ ngốc đến đấy ạ!
Tiểu Ma Nữ thản nhiên:
- Bảo hắn lên đi!
Thanh Chi nhìn Long Ưng ra hiệu bảo hắn đi lên. Long Ưng vội vã leo lên lầu hai, vừa nhìn lập tức ngây ra như phỗng, cảnh tượng trước mắt thật khó tin.
“Quốc sắc triêu hàm tửu, thiên hương dạ nhiễm y” (1)
Phòng không cần lớn. Khuê phòng của Địch Ngẫu Tiên chỉ rộng hai trượng vuông, sáng sủa sạch sẽ, bài trí thanh nhã, đồ đạc làm bằng gỗ lim, phong cách cổ kính tự nhiên. Hai phía nam bắc trổ hai cửa sổ hình bát giác, đường nét đơn giản thanh thoát. Các thanh dầm làm bằng gỗ tròn, chắc nịch và thô mộc, giản dị mà phóng khoáng.
Giường của Tiểu Ma Nữ đặt dựa về phía nam, màn lụa treo từ nóc rũ xuống tận mặt đất, một phía được vén lên, có thể thấy được mấy chiếc gối đặt bên cạnh. Sát tường phía bắc đặt một loạt tủ gỗ cao bằng thân người, mấy cái bàn, ghế đặt rải rác hai phía còn lại. Đặc biệt là bàn trang điểm đặt bên giường. Địch Ngẫu Tiên đang ngồi trước bàn trang điểm. Long Ưng chỉ thấy phía sau lưng của nàng, nhưng gương đồng lại phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của nàng vào tầm mắt hắn.
Vách tường đông có treo câu đối, viết: “Phiên Phiên tân lai yến, song song nhập ta lư.” (Nhẹ nhàng đến dự yến, sánh bước vào nhà ta)
Tường đối diện, là một phiến đá vuông, khắc đầy tên người, đó là “Bảng bại tướng” nổi tiếng của nàng.
Long Ưng ngây người nhìn Tiểu Ma Nữ, chưa bao giờ nghĩ tới dáng dấp nàng có thể biến đổi thành thế này. Nàng chải phần tóc phía sau, tết thành đuôi sam, dài đến gần eo. Khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng xinh đẹp của nàng không còn bị mái tóc lòa xòa che phủ, càng lộ ra vẻ linh hoạt. Lúm đồng tiền mờ mờ, khóe môi hơi cong lên, khi giận càng xinh, hoạt bát sinh động. Sống mũi dọc dừa thon nhỏ, phong thái cao quý trang nhã, phối hợp với ánh mắt linh động, không ngừng lưu chuyển, cái cổ trắng như ngọc, khí chất vô cùng thanh lệ, khiến Long Ưng nín thở nhìn sững sờ như đang ngắm một bức tranh thiếu nữ xinh đẹp nhất.
Nàng mặc một chiếc áo lụa trắng tay hẹp, hoa văn hoa mẫu đơn xanh nhạt, rũ xuống trên đầu gối, đeo dây lưng bạch ngọc. Phía dưới là váy xếp nếp màu xanh biếc, dài đến mắt cá chân, chân mang hài hai màu vàng đỏ, mũi hài cong lên, hết sức đặc biệt. Vai nàng choàng một chiếc khăn lụa trắng đỏ, đoan trang nhã nhặn, xinh đẹp động lòng người.
Tiểu Ma Nữ dịu dàng đứng dậy, tới trước mặt Long Ưng. Ánh mắt của Long Ưng không bị che khuất, tha hồ ngắm nghía nàng, lần đầu tiên nhìn rõ những đường cong mê người trước kia bị trang phục võ sĩ che giấu.
Tiểu Ma Nữ thấy hắn nhìn mình không chớp, từ trên xuống dưới không chút kiêng dè, cũng không hề phật ý, còn từ từ xoay một vòng trước mặt hắn, bím tóc vung vẩy, nhẹ nhàng nói:
- Tối nay Tiên nhi có xinh đẹp không? Chỉ được nhìn thôi.
Long Ưng đắm đuối nói:
- Đôi chân đại tỷ vừa dài vừa đầy đặn.
Tiểu Ma Nữ hơi chán nản, giậm chân nói:
- Cứ muốn nói về chân của người ta thôi!
Long Ưng giải thích:
- Vốn ta định khen bộ ngực đại tỷ, nhưng cảm thấy không được lễ độ, nên mới đổi thành khen đôi đùi đẹp, coi như là kìm chế rồi.
Tiểu Ma Nữ trợn mắt, đi về phía bậc thềm, nói:
- Không dây dưa với ngươi nữa!
Long Ưng đuổi theo nàng, ghé mũi vào vai gáy nàng, kêu lên:
- Đại tỷ thật là thơm.
Tiểu Ma Nữ thúc khuỷu tay vào sườn hắn, Long Ưng kêu lên một tiếng, lùi ra sau, ngã ngửa lên giường của nàng, chân treo bên thành giường.
Địch Ngẫu Tiên đuổi theo, mắt đẹp trừng trừng, chống nạnh, hung dữ nói:
- Ngươi biết đây là giường ai không?
Long Ưng nhắm mắt lại, vẻ mặt si mê, nói:
- Cũng không biết rõ, càng không biết bị đánh ngã lên cái giường này. Hắc! Khi nào chúng ta có thể “một giấc đêm xuân” ở chỗ này?
Tiểu Ma Nữ sẵng giọng:
- Trừ cha ra, ngươi là người đàn ông đầu tiên lên lầu hai này, chẳng những chưa thỏa mãn, lại còn muốn nằm trên giường, có tin là bổn cô nương rút kiếm làm thịt ngươi?
Long Ưng vẫn ung dung, uể oải vươn vai, ngồi dậy, nở nụ cười đầy quyến rũ, vỗ vỗ cạnh giường, nói:
- Ngồi xuống! Ta có tin tốt nói cho ngươi biết.
Tiểu Ma Nữ hoài nghi:
- Đừng lừa gạt ta!
Long Ưng nhún vai, ra vẻ thần bí:
- Pháp không thể nói lớn. Ngồi xuống mới nghe được.
Tiểu Ma Nữ bất đắc dĩ ngồi xuống, cách hắn chừng nửa thước.
Long Ưng nói:
- Ngồi xa như vậy, làm sao truyền bí pháp cho nàng được?
Tiểu Ma Nữ phản ứng:
- Long Ưng! Không được ép người quá đáng!
Nhưng vẫn nghe lời hắn ngồi xuống gần hắn.
Long Ưng nhích gần lại, ôm vai nàng, hôn lên mặt nàng một cái, trước khi nàng kịp vùng ra, nói:
- Tên khốn kiếp này thỉnh giáo cao nhân, cuối cùng học được thuật Dịch cân tẩy tủy (đổi gân, tẩy tủy), sáng mai thực hiện thuật này, chẳng những đả thông kinh mạch toàn thân của đại tỷ, còn có thể khiến cho đại tỷ từ cảnh giới hậu thiên tiến vào tiên thiên, từ nay về sau rời khỏi hàng ngũ cao thủ, trở thành người kém cỏi.
Đôi mắt Tiểu Ma Nữ sáng ngời, quên mất đang để hắn ôm vai, véo vào mặt tươi cười đang ngửa lên của hắn:
- Trên đời thật sự có loại cao nhân như vậy sao?
Long Ưng nói:
- Đương nhiên là có, bí pháp Dịch cân tẩy tủy ở trong Từ Hàng Kiếm Điển, do truyền nhân của Tĩnh Trai là Đoan Mộc Lăng truyền cho ta, không thể giả được, không lừa gạt trẻ nhỏ.
Tiểu Ma Nữ mừng rỡ:
- Kiếm điển bí mật, chưa bao giờ truyền vào võ lâm, sao nàng ta chịu dạy cho ngươi?
Long Ưng cảm khái nói:
- Đương nhiên là phải trả giá đắt mới có được, phải dùng sách quý Vô Thượng Trí Kinh để trao đổi. Tỷ là đệ tử Đạo môn, thừa hiểu Trí Kinh là báu vật gì.
Tiểu Ma Nữ khó hiểu nói:
- Ngươi thật sự vì ta mà bỏ Trí Kinh ư? Làm cách nào mà Trí Kinh lọt vào tay ngươi?
Long Ưng nói:
- Không tin tỷ có thể đích thân hỏi Đoan Mộc Lăng, xem ta có dối tỷ không.
Tiểu Ma Nữ cảm động cúi đầu, nhẹ nhàng nói:
- Thật sự có thể thoát thai hoán cốt được sao?
Long Ưng nói:
- Ta lấy danh dự quốc khách Đại Chu ra bảo đảm, bắt đầu từ ngày mai, Tiểu Ma Nữ sẽ không còn là Tiểu Ma Nữ trước kia nữa. Hắc! Có công lao to lớn như vậy, có thể âu yếm chứ?
Tiểu Ma Nữ lơ đễnh nói:
- Chỉ cần không làm nhàu nát trang phục mà ta đã mất công trang điểm cả buổi là được.
Long Ưng nhằm ngay khóe môi nàng hôn một cái, nắm lấy bàn tay thon nhỏ của nàng, nói:
- Điên đảo loan phượng chắc chắn làm trâm rơi tóc rối, quần áo không chỉnh tề, mà lợi dụng ơn nghĩa để được báo đáp, nào phải là bản sắc của Long mỗ? Đợi đại tỷ biến thành người kém cỏi và cam tâm tình nguyện, thì ta mới nhận. Chuyện đó chẳng lo muộn màng.
Tiểu Ma Nữ tình mê ý loạn, nói:
- Ta thích tính cách như vậy của ngươi. Cũng không còn bao lâu nữa, chúng ta đi đi!
...
Ba người cùng Tiểu Ma Nữ đi vào thư phòng chào từ biệt Địch Nhân Kiệt. Địch Nhân Kiệt vẫn đang ngồi bên án vùi đầu vào công việc, ngẩng lên nhìn con gái yêu, mắt sáng lên, vui vẻ nói:
- Ai khiến Tiên nhi của ta ăn mặc, trang điểm xinh đẹp như thế?
Tiểu Ma Nữ thẹn thùng nói:
- Là con muốn mặc như thế, không liên quan tới ai cả.
Ba người bọn Long Ưng nhìn nhau, mỉm cười ra vẻ đã biết tỏng.
Địch Nhân Kiệt nhìn ba người nói:
- Đánh cho tưng bừng vào!
Ba người cười vang. Tiểu Ma Nữ mừng rỡ, không ngờ cha mình lại dễ dãi như vậy.
Long Ưng cố ý nói:
- Vãn bối cam đoan Ngẫu Tiên tiểu thư sẽ được vui vẻ, tan tiệc vãn bối sẽ đưa tiểu thư về.
Địch Nhân Kiệt vui vẻ:
- Lão phu tạm giao con gái cho ngươi.
Sau khi ra sức cảm tạ, Long Ưng rời thư phòng, đi chưa được mười bước, bị Tiểu Ma Nữ hung hăng giẫm lên mu bàn chân. Long Ưng kêu ối một tiếng. Tiểu Ma Nữ bất kể sự có mặt của Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình, dữ tợn nói:
- Cái gì mà đưa ta về, tự ta không biết đường đi sao?
Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ cười to.
Long Ưng đau khổ nói:
- Tiểu đệ dẫn đại tỷ đi từ khuê phòng ra, đương nhiên phải đưa đại tỷ về lại khuê phòng rồi. Đây gọi là cách đối nhân xử thế của đại trượng phu, làm đến nơi đến chốn mà!
Tiểu Ma Nữ không nhịn được, cười rộ lên:
- Đánh ngươi một trận đến nơi đến chốn thì có! Cha đúng là không có mắt nhìn người, mới đem ta giao cho một tên giao xảo như ngươi.
Vừa đi vừa cười cười mắng mắng, thoáng chốc đã đến chuồng ngựa.
Ba người dẫn ngựa ra chỗ trống trước chuồng ngựa. Tiểu Ma Nữ thấy Tuyết nhi (Đề Đạp Tuyết), vui vẻ vuốt ve đầu nó. Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ lên ngựa, mỉm cười chờ xem Long Ưng làm cách nào dụ nàng lên ngựa, cưỡi chung một ngựa với hắn, trước bao nhiêu con mắt nhìn chòng chọc của mọi người.
Long Ưng ra vẻ hời hợt nói:
- Mời tiểu thư lên ngựa.
Tiểu Ma Nữ thản nhiên nói:
- Ngươi lên trước đi!
Long Ưng leo lên lưng Tuyết nhi, vỗ vỗ trước ngực, ý bảo Tiểu Ma Nữ ngồi vào lòng hắn.
Tiểu Ma Nữ đến một bên con ngựa, quay lưng lại phía Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ, nheo mắt nhăn mũi, giả làm mặt quỷ một cách khả ái, nhảy lên ngồi phía sau Long Ưng, đưa một tay ôm nhẹ eo hắn.
Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình vỗ tay hoan hô.
Long Ưng quay lại nhìn hai người, nói:
- Xem kìa! Trọng lượng trên lưng Tuyết Nhi tăng lên độ ngột, nhưng nó vẫn tỏ ra bình thường, nguyên nhân là do khí của ta có thể xuyên vào mình ngựa. Phương pháp này nói dễ không dễ, nói khó không khó, cần để ý làm sao kết hợp sự tuần hoàn của người và ngựa lại với nhau thành một thể, khiến con ngựa khí huyết tràn đầy, khí huyết chạy khắp cơ bắp, tự nhiên có sức lực mạnh mẽ, phi nhanh ngàn dặm không biết mỏi mệt.
Tiểu Ma Nữ mừng rỡ nói:
- Tiên nhi cũng có thể làm được sao?
Long Ưng lại, hạ giọng nói:
- Ngày mai là có thể.
Phong Quá Đình nói:
- Làm sao đem hai hệ tuần hoàn độc lập kết hợp với nhau được?
Long Ưng nói:
- Mấu chốt là ở mạch Đốc, phải đem tiên thiên chân khí từ nghịch đổi thành thuận, thông qua huyệt Vĩ Lư đưa vào xương sống con ngựa, sau khi vận hành ba mươi sáu vòng, sẽ xảy ra sự biến hóa hai huynh không tưởng tượng được đâu. Hiện giờ chúng ta tỉ thí sức ngựa, xem ai đến phủ Lương Vương trước?
(1) Quốc sắc triêu hàm tửu Thiên hương dạ nhiễm y: Sách "Tùng song tạp lục" chép: Vua Ðường Minh Hoàng ngự thưởng hoa Mẫu đơn trong nội điện, hỏi thị thần: thơ vịnh hoa Mẫu đơn của ai hay nhất? Thị thần tâu: có thơ của Lý Chính Phong có câu rằng: Quốc sắc triêu hàm tửu
Thiên hương dạ nhiễm y.
Nghĩa là: Người quốc sắc ban mai hay say rượu (ý nói hoa đỏ) Mùi thiên hương đêm nhuốm áo khăn (nói về hương thơm).
Không biết có phải do hai câu thơ này mà có cụm từ “quốc sắc thiên hương”?
/435
|