Lần này tới lượt Long Ưng giật mình. Vấn đề này quá lớn làm sao mà Quách Nguyên Chấn có thể trả lời.
Nào ngờ Quách Nguyên Chấn như biến thành một người khác. Y không hề nghĩ ngợi mà ngang nhiên trả lời:
- Đầu tiên là củng cố biên cương. Như trước kia thần đóng quân ở biên giới Lương châu để làm lệ, Nam Bắc chỉ chừng bốn trăm dặm nhưng Bắc có Đột quyết, nam có tộc Thổ Phiên. Nếu như chúng xâm phạm tấn công tới tường thành khiến cho dân chúng lầm than. Tuy nhiên nếu có thể xây dựng hai ngôi thành bảo vệ rồi cho trọng binh đóng ở đó thì chẳng những chiếm được vị trí chiến lược ở biên cương mà còn có thể mở rộng bờ cõi làm cho kẻ thù không thể tiến sâu. Còn về mặt khác khi quân nhàn rỗi có thể mở đồn điền trồng cấy làm cho dân chúng giầu có, quân lương sung túc. Như vậy địch không thể tấn công ta mà ta có thể tấn công địch. Thánh thượng minh giám.
Võ Chiếu trầm ngâm một chút rồi mắt rồng sáng ngời nhìn Long Ưng trước rồi sau đó quay sang Quách Nguyên Chấn mà nói quả quyết:
- Nếu trận chiến này thắng, trẫm sẽ phong Quách khanh làm đô đốc U châu.
Quách Nguyên Chấn vội vàng quỳ xuống mà hô vạn tuế.
Long Ưng không hiểu đô đốc U Châu là cái gì những cũng biết với lời hứa của Võ Chiếu làm cho Quách Nguyên Chấn mừng như điên chứng tỏ nó không hề nhỏ đồng thời cũng là giấc mộng của y.
Võ Chiếu lại nói:
- Hôm nay trẫm còn có nhiều chuyện cần xử lý. Quách khanh đi gặp Trương Giản Chi đại nhân nói ra yêu cầu của ngươi. Long tiên sinh và Quách khanh đều là người có tính giống nhau chắc chắn có thể hợp tác. Tuy nhiên Quách khanh cần phải ghi nhớ mỗi khi rơi vào cảnh tuyệt vọng cho dù Long tiên sinh có đưa ra đề nghị vớ vẩn tới đâu thì Quách khanh cũng phải hoàn toàn tin tưởng hay do dự. Lui đi.
Long Ưng và Quách Nguyên Chấn thi lễ rồi cáo lui.
Ra khỏi điện Võ thành cả hai hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt. Sau đó Quách Nguyên Chấn tới gặp Trương Giản Chi, Long Ưng thì quất ngựa tới phủ cung giám.
Bàn công công ngồi trong một cái đình, tay cầm một cái điếu mà nhả khói. Có hai tiểu cung nga ở phía sau lão đang xoa bóp vai.
Long Ưng ngồi xuống ở vị trí đối diện rồi hỏi:
- Đô đốc U Châu là cái gì?
Bàn công công nói:
- U Châu nằm ở phía Bắc của Thần Đô. Phía Bắc tiếp giáp với trường thành, phía Đông giáp Bột Hải. Người làm đô đốc U Châu sẽ kiêm tiết độ sứ đạo Hà Bắc. Nếu ngươi không hiểu rõ tầm quan trọng của U Châu thì công công có thể nói cho ngươi biết nếu nước khác muốn xâm lấn thì phải phá được U Châu rồi trong vòng một tháng sẽ tới được Thần Đô.
Lão bảo hai tỳ nữ lui ra rồi hỏi:
- Có chuyện gì?
Long Ưng thích thú kể lại chuyện trong mấy ngày vừa qua. Sau khi nghe xong, Bàn công công phả ra một cột khói rồi nói:
- Đi theo công công.
Long Ưng kêu lên:
- Mẹ ơi.
Trong cái không gian rộng lớn, binh khí được bày thành từng giá dài với đủ mọi loại và kiểu dáng như đao, thương, kiếm, kích, côn, gậy, sóc, câu liêm, búa, việt,.... Ngoài mười tám loại binh khí ra còn có một vài thứ binh khí đặc biệt. Còn có cung cùng với mũ giáp, thuẫn đã được chuẩn bị sẵn. Tất cả được tính bằng đơn vị ngàn khiến cho người ta hoa mắt.
Bàn công công dặn tiểu thái giám đóng cửa lại rồi khoanh tay đặt trên bụng nói:
- Đây là những đồ dành cho chiến tranh, phản ánh cụ thể lịch sử chiến tranh lâu dài cũng đại diện cho sự phát triển của vũ khí. Mỗi một loại đều được luyện cả trăm lần và kết tinh của rất nhiều trí tuệ. Nhìn thấy chúng, chúng ta đều phải tôn kính.
Long Ưng ngạc nhiên và nói đầy thán phục:
- Không thể ngờ được trong quốc khố lại giấu nhiều thần binh lợi khí tới vậy.
Bàn công công nói:
- Hoàng đế Thái tông rất thích sưu tầm binh khí. Hơn nữa cống phẩm của nước khác, đồ vật trong dân gian hiến lên đạt một số lượng hơn xa con số ở đây. Có một phần đã được tặng đi. Nếu không thì có tới mấy cái điện cũng không đủ để chứa. Tuy nhiên nói tới Thần binh lợi khí thì
mấy thứ này vẫn chưa đủ.
Long Ưng bước theo phía sau lão vừa nhìn xung quanh.
Bàn công công cười nói:
- Có thứ bảo bối nào làm cho ngươi để ý không?
Long Ưng lắc đầu:
- Vẫn chưa có cảm giác.
Bàn công công nói:
- Trong thiên hạ có lẽ chỉ có ngươi là người đủ tư cách bình luận tất cả các kho vũ khí. Ma chủng đúng là thần thông quảng đại. Ngay cả Pháp Minh tự mình dẫn bốn đệ tử tới bao vây vẫn để cho ngươi trốn thoát lại còn bị người làm cho vài người bị thương. Sau đó ngươi cùng với nha đầu Đoan Mộc Lăng đại náo Tịnh Niệm thiền viện, chỉ cần nhìn khói bốc lên ngút trời là công công biết ngươi đã làm được chuyện tốt. Phải nhân lúc thép còn nóng ngày mai khi nha đầu đó xuất quan, lập tức cố gắng triển khai toàn bộ thế tấn công đối với nàng, đập nát sức chống đỡ đối với Ma chủng rồi thu nàng làm tiểu thiếp. Điều này đại diện cho thắng lợi tuyệt đối trước Thánh môn.
Long Ưng cười khổ:
- Bản thân ta còn không lạc quan bằng công công. Tiên tâm khó dò tiên pháp lại càng khó phòng. Ta có kế Trương Lương thì nàng cũng có, nếu không đêm đó đã có chuyện tốt với tiên tử. Bất ngờ nàng lại bế quan ba ngày dường như để đối phó với ta. Mẹ nó chứ.
Bàn công công dẫn hắn đi vào trong kho rồi cùng nhau đi tới trước một cái cửa sắt to phía trên treo biển với ba chữ "kho thần binh", góc dưới có mấy chữ nhỏ "Lý Thế Dân đề".
Bàn công công nói:
- Tiên tử có tình đối với ngươi, nếu không thì làm sao lại đồng ý để cho ngươi ôm lấy thân thể thần tiên? Tại sao lại không được suy nghĩ lạc quan? Nàng âm mưu sử dụng Tiên thai mà xúc tiến chu toàn với Ma chủng của ngươi, chờ tới thời cơ chín muồi cam tâm tình nguyện để cho Tiên thai hòa vào trong ma thủ để cho ngươi thưởng thức? Ha ha! Nghĩ lại đủ làm cho công công vui sướng. Tương lai của Thánh môn vẫn không thể nào biết được.
Long Ưng thở dài:
- Đáng tiếc rằng thành cũng vì Thánh môn mà bại cũng vì Thánh môn. Chưa nói ta không đấu được Võ Chiếu mà sau khi Pháp Minh hồi phục cũng sẽ tìm ta đầu tiên.
Bàn công công mỉm cười:
- Tà đế của chúng ta sợ ai? Đạo tâm chủng ma là số một của Thánh môn. Võ Chiếu và Pháp minh chính là nguyên liệu tốt nhất để thúc đẩy ma.
Lão lại nói:
- Luận võ lực đương nhiên ngươi không phải là đối thủ của Võ Chiếu nhưng tiểu tử ngươi có pháp bảo toàn thân, lại may mắn khiến cho Võ Chiếu phải nể ngươi. Hiện tại ngươi có quỳ xuống đất cầu xin bà ta sử dụng Xá nữ đại pháp thì bà ta cũng từ chối. Ôi! Có ai hiểu được bà ta hơn công công? Việc đầu tiên đúng là phải bảo vệ giang sơn của bà ta còn những chuyện khác tạm thời đặt sang một bên.
Nói xong, lão lấy một chiếc chìa khóa mở ra rồi đẩy cửa đi vào trong kho thần binh. Không gian của kho thần binh chỉ bằng một phần tư của kho Chủ binh nhưng rất khả quan. Bên trong đặt hơn một ngàn loại binh khí, cung, thuẫn giáp. Long Ưng giật mình vượt lên trước tới một cái linh khí rồi nói:
- Mẹ ơi! Đây là cái gì mà quái dị thế này?
Bàn công công ung dung đi tới rồi nói:
- Ngươi cảm thấy lạ nhưng người ta lại không thấy. Cái thứ này có hai nhánh dài tám thước rưỡi và sáu thước. Quan đao mà không phải quan đao, giống như kích mà không phải kích. Trên thực tế chúng kết hợp hai loại binh khí có thể nói là một tổ hợp binh khí hiếm có. Dài nhất có thể đạt tới một trượng hai thước, ngắn nhất tới chín thước, nặng bảy mươi cân. Nó được luyện ra từ tinh cương và khoáng thạch đặt biệt trong lửa nóng. Có điều nó rất khó sử dụng. Hoàng đế Thái tông từng nói trừ khi có thể phát huy được đặc tính của thứ binh khí này nếu không thì không được lấy ra khỏi quốc khố. Vì vậy mà cho tới nay nó vẫn nằm ở đây.
Lão lại hỏi:
- Ngươi có cảm ứng thế nào với nó?
Long Ưng giơ ha tay lên. Hai đoạn binh khí có kích thước khác nhau bay lên rơi vào lòng bàn tay của hắn. Một cái là thương và mâu hỗn hợp, mũi nhọn có thêm lưỡi đao có thể chặt, mổ, đâm. Còn một cái khác giống như quan đao và đao hợp lại có điều cũng là rộng, thẳng và nhọn. Đầu nhọn sắc như kiếm có thể dùng để chém, bổ, gọt, đâm một cách linh động. Hiện tại phân ra hai tay nhưng Long Ưng cảm thấy nó ẩn chứa hiệu quả của cả mười tám loại binh khí.
Long Ưng cất tiếng cười ha hả, khí thế tăng lên rồi nói:
- Cái này đúng là một thứ vũ khí sắc bén có thể cho bản Tà Đế tung hoành chiến trường giết địch, phá Khiết Đan, diệt Đột Quyết.
Bàn công công biết hắn đã nhập vào trạng thái ma cực. Lão chợt biến mất sau một loạt giá binh khí, khi trở lại trong tay nắm một thanh đao lưng dầy, một tay nắm một cái thuẫn. Hai mắt của lão lúc này lấp lánh ánh sáng kỳ lạ.
Long Ưng xoay người lại vác cái binh khí dài lên vai, cái ngắn thì buông thõng khiến cho hắn như phối hợp với binh khí không chê vào đâuđược. Ma mang trong mắt hắn rực rỡ, với tu vi của Bàn công công mà cũng phải ớn lạnh.
Long Ưng bình tĩnh nhìn Bàn công công cùng với đao vào thuẫn mà nói một cách kinh ngạc:
- Đây là loại đao gì mà đạt tới cả trăm cân. So với binh khí quái dị của lão tử còn nặng hơn. Trong thiên hạ có thứ đao lạ thế này sao?
Bàn công công cười khổ:
- Đúng là Tà đế lão ca. Chẳng những liếc mắt một cái đoán ra trọng lượng còn nhận thấy ánh sáng của nó. Công công không nhận ra được mấy thứ đó. Vật liệu tạo ra đao này được lấy từ một viên đá lạ rơi xuống Nam Chiếu. Nam Chiếu vương hiến nó cho Lý Thế Dân coi như điềm lành trong thiên hạ. Lý Thế Dân lệnh cho thợ rèn trong cung biến nó thành binh khí. Tuy nhiên trọng lượng trăm cân của nó không ai chịu nổi mà phải cất trong kho. Vì nó từ trên trời rơi xuống cho nên tên của nó là Thiên đao.
Long Ưng ngạo nghễ:
- Hôm nay Thiên Đao đã gặp được chủ nhân thật sự của nó. Công công có muốn không cho lão tử cũng không được. Ha ha. Tấm thuẫn mà ngươi cầm giống như trọng giáp nặng 120 cân, có cả cứng cả mềm. Con mẹ nó. Nếu mang tất cả mấy thứ này ra chiến trường thì một con ngựa phải đeo tới ba trăm cân, làm sao mà chịu nổi?
Bàn công công chống đỡ được khí thế của hắn lập tức bình tĩnh mà nói thật chậm rãi:
- Năm đó vi sư có nói với công công rằng thiếu soái Khấu Trọng và Từ Tử Lăng từng hóa thân thành Thái hành song kiệt cùng với Lý Uyên tới Ba Tư chơi mã cầu. Kỹ năng cưỡi ngựa của họ siêu phàm làm cho con ngựa như thoát thai hoán cốt. Sau đó nghiên cứu kỹ mới biết được cách họ đưa chân khí vào trong ngựa nhưng lại không thể bắt chước được. Có điều chuyện này chắc chắn không làm khó được Tà Đế của Thánh môn ta.
Long Ưng chợt nói:
- Bản đế không phải là người cao minh nhất. Có điều mấy câu nói của công công cũng giúp ta biến Đạp tuyết thành thiên mã. Ha ha.
Bàn công công nói:
- Tấm thuẫn của ta tới từ Tiến đại sư ở thời đại Thái Tông, vốn tặng cho thiếu soái Khấu Trọng. Có điều sau thiếu soái Khấu Trọng quy ẩn nên đành phải hiến cho Thái Tông. Tấm thuẫn này được làm bằng cách lấy dây thép bện lại rồi sau đó kết thành. Khi cầm thuẫn chỉ cần đưa chân khí vào sẽ khiến cho nó trở nên cứng rắn. Khi không làm thuẫn có thể mặc lên người che lưng, ngực.
Tiếp theo lão chợt quá to:
- Đến.
Long Ưng cười nói:
- Ta đang có ý đó.
Hắn liền vọt tới hai thanh binh khí dài ngắn giống như hai tia chớp lao về phía Bàn công công. Bàn công công quát to một tiếng, thuẫn bên trái ngăn cản vũ khí dài của hắn đâm với ngực còn Thiên đao thì bổ xuống.
Nào ngờ Quách Nguyên Chấn như biến thành một người khác. Y không hề nghĩ ngợi mà ngang nhiên trả lời:
- Đầu tiên là củng cố biên cương. Như trước kia thần đóng quân ở biên giới Lương châu để làm lệ, Nam Bắc chỉ chừng bốn trăm dặm nhưng Bắc có Đột quyết, nam có tộc Thổ Phiên. Nếu như chúng xâm phạm tấn công tới tường thành khiến cho dân chúng lầm than. Tuy nhiên nếu có thể xây dựng hai ngôi thành bảo vệ rồi cho trọng binh đóng ở đó thì chẳng những chiếm được vị trí chiến lược ở biên cương mà còn có thể mở rộng bờ cõi làm cho kẻ thù không thể tiến sâu. Còn về mặt khác khi quân nhàn rỗi có thể mở đồn điền trồng cấy làm cho dân chúng giầu có, quân lương sung túc. Như vậy địch không thể tấn công ta mà ta có thể tấn công địch. Thánh thượng minh giám.
Võ Chiếu trầm ngâm một chút rồi mắt rồng sáng ngời nhìn Long Ưng trước rồi sau đó quay sang Quách Nguyên Chấn mà nói quả quyết:
- Nếu trận chiến này thắng, trẫm sẽ phong Quách khanh làm đô đốc U châu.
Quách Nguyên Chấn vội vàng quỳ xuống mà hô vạn tuế.
Long Ưng không hiểu đô đốc U Châu là cái gì những cũng biết với lời hứa của Võ Chiếu làm cho Quách Nguyên Chấn mừng như điên chứng tỏ nó không hề nhỏ đồng thời cũng là giấc mộng của y.
Võ Chiếu lại nói:
- Hôm nay trẫm còn có nhiều chuyện cần xử lý. Quách khanh đi gặp Trương Giản Chi đại nhân nói ra yêu cầu của ngươi. Long tiên sinh và Quách khanh đều là người có tính giống nhau chắc chắn có thể hợp tác. Tuy nhiên Quách khanh cần phải ghi nhớ mỗi khi rơi vào cảnh tuyệt vọng cho dù Long tiên sinh có đưa ra đề nghị vớ vẩn tới đâu thì Quách khanh cũng phải hoàn toàn tin tưởng hay do dự. Lui đi.
Long Ưng và Quách Nguyên Chấn thi lễ rồi cáo lui.
Ra khỏi điện Võ thành cả hai hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt. Sau đó Quách Nguyên Chấn tới gặp Trương Giản Chi, Long Ưng thì quất ngựa tới phủ cung giám.
Bàn công công ngồi trong một cái đình, tay cầm một cái điếu mà nhả khói. Có hai tiểu cung nga ở phía sau lão đang xoa bóp vai.
Long Ưng ngồi xuống ở vị trí đối diện rồi hỏi:
- Đô đốc U Châu là cái gì?
Bàn công công nói:
- U Châu nằm ở phía Bắc của Thần Đô. Phía Bắc tiếp giáp với trường thành, phía Đông giáp Bột Hải. Người làm đô đốc U Châu sẽ kiêm tiết độ sứ đạo Hà Bắc. Nếu ngươi không hiểu rõ tầm quan trọng của U Châu thì công công có thể nói cho ngươi biết nếu nước khác muốn xâm lấn thì phải phá được U Châu rồi trong vòng một tháng sẽ tới được Thần Đô.
Lão bảo hai tỳ nữ lui ra rồi hỏi:
- Có chuyện gì?
Long Ưng thích thú kể lại chuyện trong mấy ngày vừa qua. Sau khi nghe xong, Bàn công công phả ra một cột khói rồi nói:
- Đi theo công công.
Long Ưng kêu lên:
- Mẹ ơi.
Trong cái không gian rộng lớn, binh khí được bày thành từng giá dài với đủ mọi loại và kiểu dáng như đao, thương, kiếm, kích, côn, gậy, sóc, câu liêm, búa, việt,.... Ngoài mười tám loại binh khí ra còn có một vài thứ binh khí đặc biệt. Còn có cung cùng với mũ giáp, thuẫn đã được chuẩn bị sẵn. Tất cả được tính bằng đơn vị ngàn khiến cho người ta hoa mắt.
Bàn công công dặn tiểu thái giám đóng cửa lại rồi khoanh tay đặt trên bụng nói:
- Đây là những đồ dành cho chiến tranh, phản ánh cụ thể lịch sử chiến tranh lâu dài cũng đại diện cho sự phát triển của vũ khí. Mỗi một loại đều được luyện cả trăm lần và kết tinh của rất nhiều trí tuệ. Nhìn thấy chúng, chúng ta đều phải tôn kính.
Long Ưng ngạc nhiên và nói đầy thán phục:
- Không thể ngờ được trong quốc khố lại giấu nhiều thần binh lợi khí tới vậy.
Bàn công công nói:
- Hoàng đế Thái tông rất thích sưu tầm binh khí. Hơn nữa cống phẩm của nước khác, đồ vật trong dân gian hiến lên đạt một số lượng hơn xa con số ở đây. Có một phần đã được tặng đi. Nếu không thì có tới mấy cái điện cũng không đủ để chứa. Tuy nhiên nói tới Thần binh lợi khí thì
mấy thứ này vẫn chưa đủ.
Long Ưng bước theo phía sau lão vừa nhìn xung quanh.
Bàn công công cười nói:
- Có thứ bảo bối nào làm cho ngươi để ý không?
Long Ưng lắc đầu:
- Vẫn chưa có cảm giác.
Bàn công công nói:
- Trong thiên hạ có lẽ chỉ có ngươi là người đủ tư cách bình luận tất cả các kho vũ khí. Ma chủng đúng là thần thông quảng đại. Ngay cả Pháp Minh tự mình dẫn bốn đệ tử tới bao vây vẫn để cho ngươi trốn thoát lại còn bị người làm cho vài người bị thương. Sau đó ngươi cùng với nha đầu Đoan Mộc Lăng đại náo Tịnh Niệm thiền viện, chỉ cần nhìn khói bốc lên ngút trời là công công biết ngươi đã làm được chuyện tốt. Phải nhân lúc thép còn nóng ngày mai khi nha đầu đó xuất quan, lập tức cố gắng triển khai toàn bộ thế tấn công đối với nàng, đập nát sức chống đỡ đối với Ma chủng rồi thu nàng làm tiểu thiếp. Điều này đại diện cho thắng lợi tuyệt đối trước Thánh môn.
Long Ưng cười khổ:
- Bản thân ta còn không lạc quan bằng công công. Tiên tâm khó dò tiên pháp lại càng khó phòng. Ta có kế Trương Lương thì nàng cũng có, nếu không đêm đó đã có chuyện tốt với tiên tử. Bất ngờ nàng lại bế quan ba ngày dường như để đối phó với ta. Mẹ nó chứ.
Bàn công công dẫn hắn đi vào trong kho rồi cùng nhau đi tới trước một cái cửa sắt to phía trên treo biển với ba chữ "kho thần binh", góc dưới có mấy chữ nhỏ "Lý Thế Dân đề".
Bàn công công nói:
- Tiên tử có tình đối với ngươi, nếu không thì làm sao lại đồng ý để cho ngươi ôm lấy thân thể thần tiên? Tại sao lại không được suy nghĩ lạc quan? Nàng âm mưu sử dụng Tiên thai mà xúc tiến chu toàn với Ma chủng của ngươi, chờ tới thời cơ chín muồi cam tâm tình nguyện để cho Tiên thai hòa vào trong ma thủ để cho ngươi thưởng thức? Ha ha! Nghĩ lại đủ làm cho công công vui sướng. Tương lai của Thánh môn vẫn không thể nào biết được.
Long Ưng thở dài:
- Đáng tiếc rằng thành cũng vì Thánh môn mà bại cũng vì Thánh môn. Chưa nói ta không đấu được Võ Chiếu mà sau khi Pháp Minh hồi phục cũng sẽ tìm ta đầu tiên.
Bàn công công mỉm cười:
- Tà đế của chúng ta sợ ai? Đạo tâm chủng ma là số một của Thánh môn. Võ Chiếu và Pháp minh chính là nguyên liệu tốt nhất để thúc đẩy ma.
Lão lại nói:
- Luận võ lực đương nhiên ngươi không phải là đối thủ của Võ Chiếu nhưng tiểu tử ngươi có pháp bảo toàn thân, lại may mắn khiến cho Võ Chiếu phải nể ngươi. Hiện tại ngươi có quỳ xuống đất cầu xin bà ta sử dụng Xá nữ đại pháp thì bà ta cũng từ chối. Ôi! Có ai hiểu được bà ta hơn công công? Việc đầu tiên đúng là phải bảo vệ giang sơn của bà ta còn những chuyện khác tạm thời đặt sang một bên.
Nói xong, lão lấy một chiếc chìa khóa mở ra rồi đẩy cửa đi vào trong kho thần binh. Không gian của kho thần binh chỉ bằng một phần tư của kho Chủ binh nhưng rất khả quan. Bên trong đặt hơn một ngàn loại binh khí, cung, thuẫn giáp. Long Ưng giật mình vượt lên trước tới một cái linh khí rồi nói:
- Mẹ ơi! Đây là cái gì mà quái dị thế này?
Bàn công công ung dung đi tới rồi nói:
- Ngươi cảm thấy lạ nhưng người ta lại không thấy. Cái thứ này có hai nhánh dài tám thước rưỡi và sáu thước. Quan đao mà không phải quan đao, giống như kích mà không phải kích. Trên thực tế chúng kết hợp hai loại binh khí có thể nói là một tổ hợp binh khí hiếm có. Dài nhất có thể đạt tới một trượng hai thước, ngắn nhất tới chín thước, nặng bảy mươi cân. Nó được luyện ra từ tinh cương và khoáng thạch đặt biệt trong lửa nóng. Có điều nó rất khó sử dụng. Hoàng đế Thái tông từng nói trừ khi có thể phát huy được đặc tính của thứ binh khí này nếu không thì không được lấy ra khỏi quốc khố. Vì vậy mà cho tới nay nó vẫn nằm ở đây.
Lão lại hỏi:
- Ngươi có cảm ứng thế nào với nó?
Long Ưng giơ ha tay lên. Hai đoạn binh khí có kích thước khác nhau bay lên rơi vào lòng bàn tay của hắn. Một cái là thương và mâu hỗn hợp, mũi nhọn có thêm lưỡi đao có thể chặt, mổ, đâm. Còn một cái khác giống như quan đao và đao hợp lại có điều cũng là rộng, thẳng và nhọn. Đầu nhọn sắc như kiếm có thể dùng để chém, bổ, gọt, đâm một cách linh động. Hiện tại phân ra hai tay nhưng Long Ưng cảm thấy nó ẩn chứa hiệu quả của cả mười tám loại binh khí.
Long Ưng cất tiếng cười ha hả, khí thế tăng lên rồi nói:
- Cái này đúng là một thứ vũ khí sắc bén có thể cho bản Tà Đế tung hoành chiến trường giết địch, phá Khiết Đan, diệt Đột Quyết.
Bàn công công biết hắn đã nhập vào trạng thái ma cực. Lão chợt biến mất sau một loạt giá binh khí, khi trở lại trong tay nắm một thanh đao lưng dầy, một tay nắm một cái thuẫn. Hai mắt của lão lúc này lấp lánh ánh sáng kỳ lạ.
Long Ưng xoay người lại vác cái binh khí dài lên vai, cái ngắn thì buông thõng khiến cho hắn như phối hợp với binh khí không chê vào đâuđược. Ma mang trong mắt hắn rực rỡ, với tu vi của Bàn công công mà cũng phải ớn lạnh.
Long Ưng bình tĩnh nhìn Bàn công công cùng với đao vào thuẫn mà nói một cách kinh ngạc:
- Đây là loại đao gì mà đạt tới cả trăm cân. So với binh khí quái dị của lão tử còn nặng hơn. Trong thiên hạ có thứ đao lạ thế này sao?
Bàn công công cười khổ:
- Đúng là Tà đế lão ca. Chẳng những liếc mắt một cái đoán ra trọng lượng còn nhận thấy ánh sáng của nó. Công công không nhận ra được mấy thứ đó. Vật liệu tạo ra đao này được lấy từ một viên đá lạ rơi xuống Nam Chiếu. Nam Chiếu vương hiến nó cho Lý Thế Dân coi như điềm lành trong thiên hạ. Lý Thế Dân lệnh cho thợ rèn trong cung biến nó thành binh khí. Tuy nhiên trọng lượng trăm cân của nó không ai chịu nổi mà phải cất trong kho. Vì nó từ trên trời rơi xuống cho nên tên của nó là Thiên đao.
Long Ưng ngạo nghễ:
- Hôm nay Thiên Đao đã gặp được chủ nhân thật sự của nó. Công công có muốn không cho lão tử cũng không được. Ha ha. Tấm thuẫn mà ngươi cầm giống như trọng giáp nặng 120 cân, có cả cứng cả mềm. Con mẹ nó. Nếu mang tất cả mấy thứ này ra chiến trường thì một con ngựa phải đeo tới ba trăm cân, làm sao mà chịu nổi?
Bàn công công chống đỡ được khí thế của hắn lập tức bình tĩnh mà nói thật chậm rãi:
- Năm đó vi sư có nói với công công rằng thiếu soái Khấu Trọng và Từ Tử Lăng từng hóa thân thành Thái hành song kiệt cùng với Lý Uyên tới Ba Tư chơi mã cầu. Kỹ năng cưỡi ngựa của họ siêu phàm làm cho con ngựa như thoát thai hoán cốt. Sau đó nghiên cứu kỹ mới biết được cách họ đưa chân khí vào trong ngựa nhưng lại không thể bắt chước được. Có điều chuyện này chắc chắn không làm khó được Tà Đế của Thánh môn ta.
Long Ưng chợt nói:
- Bản đế không phải là người cao minh nhất. Có điều mấy câu nói của công công cũng giúp ta biến Đạp tuyết thành thiên mã. Ha ha.
Bàn công công nói:
- Tấm thuẫn của ta tới từ Tiến đại sư ở thời đại Thái Tông, vốn tặng cho thiếu soái Khấu Trọng. Có điều sau thiếu soái Khấu Trọng quy ẩn nên đành phải hiến cho Thái Tông. Tấm thuẫn này được làm bằng cách lấy dây thép bện lại rồi sau đó kết thành. Khi cầm thuẫn chỉ cần đưa chân khí vào sẽ khiến cho nó trở nên cứng rắn. Khi không làm thuẫn có thể mặc lên người che lưng, ngực.
Tiếp theo lão chợt quá to:
- Đến.
Long Ưng cười nói:
- Ta đang có ý đó.
Hắn liền vọt tới hai thanh binh khí dài ngắn giống như hai tia chớp lao về phía Bàn công công. Bàn công công quát to một tiếng, thuẫn bên trái ngăn cản vũ khí dài của hắn đâm với ngực còn Thiên đao thì bổ xuống.
/435
|