Cho dù khả năng dưới nước của tên mập có thế nào thì cũng kém so với sức chiến đấu. Còn Long Ưng thì chẳng khác nào rồng về biển, dựa vào đặc tính quái dị của Ma chủng nên ở dưới nước lại trở thành vũ khí lợi hại của hắn. Cho dù Pháp Minh không bị thương mà dám xuống nước quyết chiến thì hắn cũng không lùi bước.
Cho dù cao thủ số một của đạo môn là Trầm Phụng Chân thì ở dưới nước cũng bị hắn bắt sống. Có thể thấy vị Tà Đế dưới nước so với trên cạn chỉ có hơn chứ không hề kém.
Long Ưng chui xuống nước còn tên Mập thì đang ngụp lặn ở gần đáy sông. Lúc này, ở dưới lòng nước tối đen không nhìn thấy ngón tay nhưng nhờ vào sự cảm ứng nên có thể nắm rõ tình hình quân địch như trong lòng bàn tay.
Tên thư sinh cùng với Tam Chân Diệu Tử thì đang ở gần bờ, Dương Thiệt Lãnh thì từ hướng khác lặn về phía hắn còn cách hơn năm trượng nên không tạo ra sự uy hiếp.
Long Ưng trầm trồ khen ngợi rồi cởi giầy, ma công bùng nổ như một con cá lặn xuống đuổi theo tên mập.
Tên mập đúng là cao thủ quay lại ngênh chiến. Cả hai người trao đổi hơn mười chiêu dưới nước, cuối cùng Long Ưng phun kình từ lòng bàn tay đẩy dòng dước húc trúng ngực của và bụng khiến cho y phun máu tươi đồng thời dạt sang bên tránh được một cước lấy mạng của Long Ưng.
Long Ưng thầm tiếc. Có điều lúc này chưa đi thì đợi tới lúc nào?
Dương Thiệt Lãnh đã đuổi tới gần mà Thư sinh cũng xuống dưới nước.
Bất ngờ có một luồng khí xuyên qua nước ập tới. Không cần phải nói chắc chắn đó là do Pháp Minh đánh lén. Long Ưng vội vàng dẫn động ma công để nó phun ra ở lòng bàn chân nhanh chóng rời xa trận chiến né tránh đòn đánh của pháp minh.
Trên bến tàu, Mẫn Huyền Thanh vừa mới tiễn một vị khách đang khua tay thì một tiếng động vang lên rồi một người ướt sũng nước thò hai tên lên túm cọc gỗ trên bến tàu sau đó mượn lực nhảy lên. Dưới ánh đèn, người đó nở nụ cười rạng rỡ đồng thời thi lễ:
- Mẫn đại nhân! Xin thứ lỗi cho Long Ưng tới chậm. Con mẹ nó! Suýt chút nữa thì thất hẹn.
Hai tỳ nữ ở sau lưng Mẫn Huyền Thanh sợ tái mặt lùi lại mấy bước. Chỉ có Mẫn Huyền Thanh là vẫn bình tĩnh chỉ hơi nheo mày. Nhìn nước sông nhỏ tí tách từ quần áo của hắn, nàng chợt che miệng cười duyên:
- Nhìn ngươi xem người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ. Làm nhân gia cứ tưởng có quỷ nước quấy phá. Sao lại giả thành quỷ như vậy? May là ngươi vẫn còn biết cười như người.
Long Ưng liếc mắt nhìn xuống sông rồi quay sang hai tỳ nữ đang sợ hãi mà cười nói:
- Để hai vị tỷ tỷ sợ hãi. Long Ưng xin tạ lỗi với hai tỷ.
Hắn quay sang Mẫn Huyền Thanh nói:
- Hóa ra ngấm nước sông lại thích như vậy đúng là bất ngờ. Ta có nên ở đây hong khô người rồi mới vào trong nhà thỉnh an mọi người không?
- Mời đại nhân vào nhà trước.
Mẫn Huyền Thanh quay sang hai tỳ nữ:
- Ưng gia sẽ dùng phòng tắm của ta. Các ngươi đi chuẩn bị nước ấm và quần áo.
Hai tiểu tỳ nghe thấy dùng phòng tắm của nàng thì đều kinh ngạc nhưng cũng không dám hỏi nhiều nhanh chóng thực hiện.
Long Ưng thấy vậy thì cũng giật mình:
- Phòng tắm của đại nhân? Chẳng lẽ dùng chung cả thùng tắm?
Mẫn Huyền Thanh như chẳng có gì lên tiếng:
- Ngươi muốn nói gì thì nói. Ta đi với ngươi không để ngươi ở đây trúng gió thì đúng là bất kính.
Long Ưng bắt đầu được lĩnh giáo tác phong của vị nữ quan phong lưu liền vui vẻ nói:
- Phong công tử tới đây sao?
Mẫn Huyền Thanh nói:
- Hắn tới lầu Phiên Hương rồi, không cần phải lo cho hắn. Ngươi còn chưa nói tại sao lại bơi tới đây.
Long Ưng nói:
- Việc này khó nói hết. Đơn giản là lão tử ta bị Pháp Minh dẫn bốn đệ tử vây công. Vốn ta có thể thoát sớm nhưng vì tương lai của ta và đại nhân... Hắc hắc! Ta không muốn khi ta và đại nhân đang nồng thắm thì bị người ta quấy rồi nên đành phải nghĩ cách làm chúng bị thương vài người để chúng không dám tới đây. Vì vậy mới mất chút thời gian, mong đại nhân thông cảm.
Mẫn Huyền Thanh nghe thấy vậy thì đôi mắt đẹp mở to, không che giấu được sự kinh hãi. Nàng hít một hơi rồi hỏi:
- Ngươi đang nói đùa phải không?
Long Ưng cười nói:
- Làm sao tiểu tử dám đùa với Mẫn đại nhân? Có điều sau ba, bốn chiêu thì đứng ngoài, chỉ để bốn đệ tử ra tay. Con mẹ nó, cái tên mập kia thật sự lợi hại lại còn cái người như tên thư sinh mà ta không biết. Ta chỉ nhận ra được Dương Thiệt Lãnh và Tam Chân Diệu Tử là sư phụ của Thái bình. Sư phụ của Thái Bình trả lại cho ta sờ soạng một cái, hy vọng nàng sẽ không khóc lóc kể lể với đồ đệ.
Mẫn Huyền Thanh kinh ngạc nhìn hắn rất lâu mới nói:
- Cái tên Mập đó gọi là Tiểu lý Tàng đao Đàn Bá, hoành hành nhiều năm ở Bắc Cương. Võ lâm phương Bắc nghe thấy tên của y đều biến sắc, sau đó lại dựa vào Pháp Minh nên không một ai dám đánh hắn. Nhưng trong miệng của ngươi thì lại chẳng khác một tên giang hồ nhỏ bé. Long Ưng! Ngươi có biết mình vừa xảy ra chuyện gì không?
Long Ưng chẳng có cảm giác gì chỉ cười nói:
- Nhìn y cười thì hình như giấu chuyện gì đó. Người này bị lão tử đánh cho một chưởng, không mất mười ngày nửa tháng đừng mong hồi phục. Còn tên thư sinh kia thì có lai lịch thế nào?
Mẫn Huyền Thanh liếc hắn một cái đầy quyến rũ đồng thời thở ra một hơi thơm tho:
- Tên thư sinh đó thật ra cũng không có cái gì ác. Ngoại hiệu của y là Tiêu Dao sinh, tên là Niên, họ Bình Sanh, chuyên sử dụng trường kiếm. Y được khen là đệ thử dùng kiếm có thanh danh gần ngang với Phong công tử. Nếu như chuyện vừa rồi mà lan truyền thì chắc chắn sẽ chấn động võ lâm thiên hạ. Ôi! Ngươi làm thế nào mà thoát được còn làm cho chúng bị thương? Tại sao Pháp Minh không tự tay đối phó ngươi?
Long Ưng thong thả nói:
- Cho nên ta mới bảo một lời khó nói hết. Việc này có ý gì thì ở trong lòng. Điều ta trăn trở đó là làm thế nào để có được cả thể xác và tinh thần của Mẫn đại nhân. Ha ha! Thế thẳng thắn chưa? Tất cả là nhờ Mẫn đại nhân cổ vũ cho tiểu tử.
Suýt chút nữa thì Mẫn Huyền Thanh tức đến nhất nhưng nét mặt vẫn không để lộ chỉ nói:
- Huyền Thanh cổ vũ ngươi bao giờ? Ta chỉ thích nhìn phong cách của ngươi khi chiến đấu.
Đám tiểu tỳ quay lại báo mọi chuyện đã chuẩn bị xong.
Mẫn Huyền Thanh liền cười nói:
- Theo Huyền Thanh đi được không?
Nói xong nàng liền xoay người bước đi.
Long Ưng bám theo Mẫn Huyền Thanh mà cảm thấy vui vẻ:
- Sợ tiểu đệ cái gì?
Mẫn Huyền Thanh cười duyên:
- Sợ ngươi ở trong nhà tắm quá mạnh thôi.
Long Ưng ngạc nhiên hỏi:
- Đại nhân chuẩn bị tắm uyên ương với tiểu đệ?
Mẫn Huyền Thanh phì cười:
- Tắm là chuyện ngươi kỳ cọ còn ta chỉ đứng xem thôi.
Long Ưng theo nàng đi vào qua cánh cửa thì thấy như bước chân vào một thế giới khác. Dường như thành Lạc Dương hoàn toàn biến mất chỉ thấy một cái trang viện được bố trí đầy cuốn hút. Chẳng trách mà Phong Quá đình lại tôn sùng cái trang viện này đến vậy.
Đi qua cánh cửa lầu đối mặt là một bức tường xây cao nửa trượng, rộng hai trượng làm bình phong bên trên có khắc rất nhiều phù điêu tinh tế thể hiện toàn cảnh trang viên. Bức tranh phù điêu cho thấy trang viên ở cạnh sông tạo thành hồ nhỏ. Cái hồ giống như linh hồn của trang viên, tất cả phòng xá được xây dựng độc lập lấy cái hồ nhỏ làm không gian.
Đi qua bức tường làm bình phong đập vào mắt là các kiến trúc và lâm viên đẹp như bức họa được nối bằng những đoạn hành lang liên tiếp khiến cho con người ta cảm nhận một cách sâu sắc.
Bên ven hồ có trồng đủ mọi loại cây, non bộ được bố trí một cách có tính toán khiến cho người ta phải suy nghĩ.
Long Ưng nhìn cảnh nhà và hồ rồi khen:
- Vừa có khoảng không lại vừa sâu thẳm đúng là không hề tầm thường.
Mẫn Huyền Thanh sóng vai đi với hắn bên cạnh hồ nhoẻn miệng cười nói:
- Cái này có phải là thấy sắc mà vong không?
Long Ưng lại giở bộ mặt cợt nhả ra nói với nàng:
- Nếu đưa bồn tắm tới bên hồ, Mẫn đại nhân cùng tắm với tiểu đệ chẳng phải là cả đôi cùng đẹp hay sao?
Mẫn Huyền Thanh cười ha hả, để lộ rõ bản sắc của nữ quan phong lưu:
- Cái này đúng là đánh rắn tùy gậy.
Long Ưng cười nói:
- Chuyện nào cũng tốt. Mẫn đại nhân có võ công siêu phàm lại ẩn giấu không lộ, muốn dùng sức không được nên đành phải mềm mỏng thôi.
Mẫn Huyền Thanh trách nhẹ:
- Ngươi chẳng hiểu tâm sự của con gái còn học người rồi tự cho là phong lưu. Khi xảy ra chuyện, Huyền Thanh cũng chẳng có sức mà chống cự.
Long Ưng mừng rỡ:
- Đúng đúng! Bây giờ đại nhân tỏ vẻ không đánh lại bị ta dùng hai chiêu ba thức xử lý. Ha ha. Thật sự là sướng.
Mẫn Huyền Thanh hé miệng mỉm cười:
- Không nói bậy với ngươi. Nói cho ta biết, ngươi chui từ đâu ra?
Long Ưng cảm thấy đau đầu rồi cười khổ:
- Huyền Thanh đại tỷ có lai lịch thế nào mà ở Thần Châu lại có trang viên đẹp như thế này. Thánh thượng bày quốc yến không dám bỏ qua tỷ, quan lại quyền quý đều cung kính với tỷ.
Mẫn Huyền Thanh sẵng giọng:
- Ngươi định hỏi lại người ta để không nói bí mật của mình đúng không?
Xuyên qua rừng tùng trước mặt thấp thoáng ánh đèn cùng với lầu các ẩn hiện. Cạnh hồ có hành lang thật dài uốn lượn theo cảnh hồ. Cho dù nhìn gần hay xa cũng đều tràn ngập ý thơ.
Long Ưng khen ngợi:
- Trước mắt là một vị đại nhân dịu dàng, rồi có thể cùng với đại nhân trong đêm thủ thỉ thì còn gì sung sướng bằng.
Mẫn Huyền Thanh thản nhiên:
- Huyền Thanh không bao giờ nói rõ lai lịch cho nhà ngươi.
Tay Long Ưng như tia chớp vòng lấy ôm cái eo nhỏ của nàng. Ngay sau đó, Mẫn Huyền Thanh cũng dựa vào cạnh người hắn. Đôi tay ngọc đặt lên vai Long Ưng mà không hề dùng sức để đẩy.
Long Ưng nhìn sâu vào trong mắt nàng rồi khẽ hôn lên bờ môi ngọt lịm rồi nói:
- Đừng bao giờ nói với ta những lời vô tình như vậy. Ta có nỗi khổ không thể nói. Phong Quá Đình, Vạn Nhận Vũ, Địch Nhân Kiệt và Trương Giản Chi đều biết về ta cũng hiểu ta không phải là kẻ xấu. Tỷ có biết Đan Thanh Tử, gần đây ở Thanh Thành ta còn hộ tống hai nữ đồ của nàng ấy tới Từ Hàng Tĩnh Trai. Đây là chuyện hết sức bí mật, đại tỷ đừng có nói với người khác.
Thân thể đang cứng của Mẫn Huyền Thanh chợt trở nên mềm mại, đôi tay bò lên cổ hắn và nói:
- Ngươi cố tình lừa người ta là có ý gì? Đưa Minh Huệ và Minh Tâm tới Tĩnh Trai chẳng phải là Phạm Khinh Chu hay sao? Tại sao bây giờ lại thành ngươi?
Lần đầu tiên Long Ưng mới được ngắm mỹ nữ ở một góc độ như vậy.
Cho thấy Mẫn Huyền Thanh cũng không phải là nữ quan phong lưu.
Hắn cắn tai nàng rồi nói:
- Phạm Khinh Chu ở đâu ra? Đó là hóa thân của lão tử, bây giờ y đóng giả lão tử hoạt động ở Ba thục. Thân thể của đại nhân thật sự quyến rũ.
Mẫn Huyền Thanh ngửa mặt lên cười, đôi mắt đẹp trở nên mông lung:
- Khí của ngươi rất lạ, làm cho nội đan của Huyền Thanh trở nên mông lung. Ngươi nói nhiều chuyện bí mật như vậy nhưng tại sao không chịu nói thẳng lai lịch của mình?
Long Ưng cảm thấy khó hiểu:
- Mẫn đại nhân dường như hứng thú với lai lịch còn hơn con người của tiểu nhân. Hôn lại một cái được không?
Mẫn Huyền Thanh nở nụ cười ngọt ngào rồi hôn phớt lên môi của hắn:
- Có gì khác không? Long Ưng huynh kích thích trí tò mò của Huyền Thanh. Đan Thanh Tử là một người đức cao vọng trọng ở Đạo môn. Cô ấy để ý tới huynh là có lý do. Nên Huyền Thanh muốn biết thôi.
Câu nói của nàng đầy ấp sự nũng nịu. Nàng sử dụng hết những cách thức của một người phụ nữ để làm mềm lòng người đàn ông.
Long Ưng hôn trả nàng một cái rồi nói:
- Đạo của ta cùng với ma mà tạo ra một thứ dị chủng. Đan Thanh Tử cảm ứng được đạo tâm của ta. Nếu ngươi tin tưởng nàng thì cũng chẳng soi mói làm gì. Một ngày nào đó ta sẽ nói hết nhưng không phải là đêm nay.
Mẫn Huyền Thanh cất tiếng cười như tiếng chuông bạc ngân lên. Nàng nhẹ nhàng thoát khỏi đôi tay đang ôm của hắn rồi như muốn bỏ đi.
Long Ưng cởi hết quần áo ngồi trong một cái thùng nước nóng cao năm thước. Hơi nóng bốc lên nghi ngút làm cho hắn cảm thấy thoải mái. Sau khi tắm sạch, hắn liền đứng dậy.
Mẫn Huyền Thanh đưa hắn tới cửa. Hắn tự mình đi vào trong rồi không biết đi tới đâu. Long Ưng cảm thấy trong số những người con gái thì Thái Bình công chúa so với Mẫn Huyền Thanh thì thiếu một chút phong lưu.
Một tiếng động vang lên. Mẫn Huyền Thanh cầm một bộ trang phục đẩy cửa đi vào. Sắc mặt nàng nghiêm trang đi tới bên cạnh bồn tắm:
- Phong công tử đã xong. Công tử nói rằng Thánh thượng muốn gặp huynh ngay.
Long Ưng giật mình rồi hiểu có chuyện quan trọng xảy ra.
Hoàng cung! Trong điện Trinh quán...
Võ Chiếu đứng cạnh long án. Gương mặt của bà ta lạnh như băng, đôi mắt đầy sát khí. Bà ta lên tiếng:
- Hắc Xỉ Thường Chi gặp chuyện ở Thành Đô mà chết rồi.
Câu nói của bà ta giống như một tia chớp giáng thẳng xuống đầu Long Ưng.
Âm thanh của Võ Chiếu như từ rất xa vọng tới tai của hắn:
- Uyển Nhi! Ngươi kể lại chuyện đó đi.
Long Ưng sững sờ, đầu có như bị một cây chùy nện trúng suýt nữa không đứng vũng. Từ khi còn nhỏ tới bây giờ, chưa lúc nào hắn cảm thấy khó chịu như vậy. Ma chủng cũng không có tác dụng. Cho tới lúc này, hắn rất rõ người được kính trọng ở trong lòng mình.
Âm thanh của Thượng Quan Uyển Nhi giống như từ hư vô vọng tới khiến cho hắn nghe không rõ. Khi tới đoạn Hắc Xỉ Thường Chi ra ngoài thành thị sát việc xây dựng bị tập kích. Cao thủ đi theo gần như chết hết, thân binh thương vong hơn trăm người. Đám thích khách để lại bốn mươi cái xác. Những cái đó đủ thấy thảm cảnh lúc đó như thế nào.
Người Đột Quyết đã thắng một trận lớn, thậm chí còn mang tính quyết định. Ảnh hưởng của Hắc Xỉ Thường Chi rất sâu, gần như thay đổi tình hình giữa Trung Thổ và ngoại tộc, cũng ảnh hưởng trực tiếp tới quyết sách tấn công của Võ Chiếu.
Hắn cảm thấy căm hận người Đột Quyết, Đại Giang Liên và Khoan Ngọc.
Ngay sau đó hắn cũng lập tức tỉnh táo rồi tiến vào trạng thái Ma cực.
Bình tĩnh lại, Long Ưng thấy Phong Quá Đình đứng bên cạnh mình vẫn hết sức bình tĩnh chỉ có gương mặt hơi tái.
Võ Chiếu và Thượng Quan Uyển Nhi đều nhìn về phía hắn.
Long Ưng chỉnh đốn lại tinh thần. Hắn hiểu được vừa rồi bản thân không giữ được bình tĩnh, suýt chút nữa thì tẩu hỏa nhập ma. Đây là tình hình mà Hướng Vũ Điền chưa bao giờ nói tới.
Phong Quá Đình nói:
- Hạ thần phải làm gì cho Thánh thượng. Xin Thánh thượng ra lệnh.
Rầm!
Võ Chiếu vỗ bàn một cái mà nói thật lãnh đạm:
- Nhổ tận gốc Đại Giang Liên cho trẫm.
Bà ta lại nói:
- Long Ưng!
Long Ưng không biết nên buồn hay vui. Hắc Xỉ Thường Chi chết khiến cho ý tưởng của Võ Chiếu thay đổi, biết cái gì nặng cái nào nhẹ. Nếu như vẫn cố dồn ép Võ Thừa Tự thì hậu quả khó có thể tưởng tượng.
Long Ưng đáp:
- Có tiểu dân.
Võ Chiếu nói:
- Trẫm đang hỏi ý kiến của ngươi.
Long Ưng trầm ngâm một chút rồi nói:
- Đối thủ của chúng ta là Khoan Ngọc và thiếu nữ họ Vạn kia. Nếu chúng ta dốc toàn lực vào họ thì sẽ bị trúng kế của chúng.
Võ Chiếu nghe vậy thì suy ngẫm.
Võ Chiếu không nói gì thì cũng chẳng có ai dám lên tiếng.
Võ Chiếu gật đầu nói:
- Được! Nói cho cùng thì có lẽ ở đây Long Ưng là người còn giữ được bình tĩnh nhất. Trẫm đau đớn vì cái chết của Đại tướng quân nên hành động theo cảm tính.
Long Ưng nói:
- Việc ám sát đại tướng quân chắc chắn đã được chuẩn bị từ rất lâu. Khi thực sự hành động thì nhanh như chớp. Đại Giang Liên vẫn chưa có thực lực như vậy.
Võ Chiếu thay đổi nét mặt:
- Chẳng lẽ người Đột Quyết xâm nhập vào phía Nam với quy mô lớn?
Long Ưng nói:
- Theo tiểu dân thấy thì chúng ra tay chỉ để kiểm tra chúng ta. Chỉ cần chúng ta ứng biến nhanh chóng, sử dụng tốc độ cực nhanh để dập tắt xâm lấn thì người Đột quyết sẽ tiếp tục đàm phán mà chúng ta cũng có cơ hội để nghỉ ngơi.
Võ Chiếu nói:
- Ngươi không hiểu được tình hình biên cương và quân ngoại tộc.
Long Ưng lấy lái sự tự tin và trí tuệ của mình:
- Tiểu dân và Nhâm Hà cũng không hiểu rõ sách lược cùng với thực lực đối phương.
Võ Chiếu nhìn Tà Đế trước mặt rồi vuốt cằm:
- Nói cho cùng thì Hoành Không Mục Dã cũng không nhìn nhầm người.
Long Ưng trao đổi ánh mắt với Phong Quá Đình mà đều cảm thấy Võ Chiếu trước kia đã trở lại.
Long Ưng nói:
- Không cần biết kẻ xâm lấn là ai. Bây giờ chúng ta phải huấn luyện một cánh quân bí mật, số người không quá ba ngàn tuy nhiên phải hết sức tinh nhuệ.
Phong Quá Đình không kìm nổi lên tiếng:
- Binh lực như vậy có yếu quá không? Đột Quyết và Khiết Đan chỉ cần huy động có tới cả mười vạn, ba ngàn binh thì có tác dụng gì?
Long Ưng vui vẻ nói:
- Chỉ cần kỳ binh là được.
Võ Chiếu nói:
- Xem ra Long tiên sinh đã dự định trước.
Long Ưng nói:
- Cái này gọi là tương kế tựu kế. Chúng ta giả như dốc toàn bộ sức để đối phó với Đại Giang Liên nhưng trên thực tế là bí mật luyện binh. Chỉ cần luyện được ba nghìn binh đó còn những cái khác không có gì thay đổi. Khi quân định tấn công, để Lương vương làm thống soái dẫn mười vạn quân ra tiền tuyến. Thánh thượng đừng trách tiểu nhân nói thẳng, với một đội quân như vậy chắc chắn không có ý chí chiến đấu. Chúng ta che giấu ba ngàn binh, rồi để quân địch có ý coi thường. Ta cùng với Vạn Nhận Vũ và Quá Đình sẽ vào sâu trong lòng địch giết thủ lĩnh của chúng mang đầu về gặp Thánh thượng.
Võ Chiếu nói:
- Tại sao ngươi lại đề cử Lương vương làm thống lĩnh?
Long Ưng cười khổ:
- Thánh thượng thật sự để ý tới lời tiểu dân sao? Thánh thượng chỉ cần nghĩ xem, nếu trận chiến này thắng thì tất cả công lao sẽ thuộc về Lương vương.
Võ Chiếu nở nụ cười như lần đầu tiền phát hiện ra Long Ưng biết nghe lời:
- Không biết nói gì nhưng trẫm hiểu hắn hơn ngươi.
Tiếp theo, bà ta quay sang nói với Long Ưng:
- Đêm nay mỗi câu nói ở đây không được tới tai người thứ năm. Uyển Nhi biết không?
Thượng Quan Uyển Nhi sợ tới mức quỳ vội xuống đất:
- Uyển Nhi hiểu. Uyển Nhi biết.
Võ Chiếu thấy nàng quỳ rạp xuống đất thì nói:
- Ngày mai Long tiên sinh nói cho trẫm biết diệu kế của tiên sinh.
Long Ưng nói:
- Không có vấn đề gì.
Võ Chiếu nói:
- Uyển Nhi! Ngươi tiễn Long tiên sinh và Quá Đình cho trẫm.
Ba người rời khỏi.
Thượng Quan Uyển Nhi đi sát bên Long Ưng rồi nói nhỏ:
- Lương vương sẽ cảm ơn ngươi.
Phong Quá Đình nói:
- Nhưng đừng có nói Ưng gia nhận ra động cơ của y.
Thượng Quan Uyển Nhi cười khổ:
- Uyển Nhi dám nói sao?
Long Ưng rất muốn trêu nàng vài câu nhưng vì chuyện Hắc Xỉ Thường Chi mà không còn hứng thú. Lần này hắn dốc tất cả vốn liếng là để tạo cơ hội viễn chinh, dọn đường cho sau này tiêu diệt Đột Quyết. Vì vậy mà hắn cũng bất chấp tất cả mọi phương pháp. Nếu là Địch Nhân Kiệt thì chắc chắn không để cho Võ Tam Tư có cơ hội lập công.
Thượng Quan Uyển Nhi ghé sát vào tai Long Ưng mà nói:
- Vừa rồi có một lúc sắc mặt của Long đại ca rất khó coi. May mà trở lại bình thường. Uyển Nhi hiểu tâm trạng của Long đại ca. Hai ngày nữa, ta tìm đại ca có được không?
Long Ưng gật đầu đồng ý rồi nói lời từ biệt và rời khỏi điện Trinh Quán.
Rời khỏi điện Trinh Quán, Long Ưng và Phong Quá Đình thương lượng một lúc sau đó quyết định chia ra hành động. Phong Quá Đình đi gặp Địch Nhân Kiệt còn Long Ưng thì đi gặp Bàn công công.
Bàn công công ở trong phủ thấy hắn thì lệnh cho người làm cháo tổ yến.
Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện. Long Ưng nói sơ bộ tất cả mọi chuyện nhưng Bàn công công vẫn ăn ngon lành.
Long Ưng thấy lão vẫn hết sức bình thản thì không nén nổi:
- Ta đi sai nước cờ hay sao?
Bàn công công sờ đầu, nói:
- Đúng là Tà Đế của Ma môn thật sự lợi hại làm rối loạn sự tính toán của Võ Chiếu đối với ngươi.
Long Ưng vội vàng hỏi.
Bàn công công nói:
- Bà ta quyết tâm không cho ngươi lãnh binh xuất chinh nhưng do ngươi nắm Võ Tam Tư. Vì vậy mà bà ta cân nhắc xong đành phải thay đổi quyết định. Không cần biết bà ta có kế hoạch gì với ngươi nhưng đối diện với một đao bổ thẳng vào mặt thì phải nghĩ cách phá giải.
Long Ưng nói:
- Võ Tam Tư là người thế nào?
Bàn công công nói:
- Căn cứ vào những gì ta biết thì Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự đều cá mè một lứa đều có dã tâm tranh đoạt vị trí thái tử, đố kỵ với người tài. Tuy nhiên bình tĩnh xem xét thì Võ Tam Tư ít hại người hơn Võ Thừa Tự, đồng thời cũng thông minh, khéo léo và có quan hệ với huynh đệ họ Trương chặt chẽ. Võ Chiếu rất tin tưởng y.
Lão lại thở dài:
- Thật sự không ngờ Pháp minh lại tự mình dẫn bốn đệ tử vây công ngươi rồi phải sứt đầu mẻ trán. Xem cái tên giả Tà vương đó từ nay về sau còn dám khinh thường vị Tà đế thực sự nữa không?
Long Ưng nói:
- Thất sách lớn nhất của y là cho ta thấy nội thương chưa lành. Ta phải đoạt lại Vô Thượng Trí kinh từ tay y.
Bàn công công nói:
- Chuyện ba ngàn tinh binh ngươi định xử lý thế nào? Nói cho ta biết ngươi định lựa chọn ở trong ngự vệ và Vũ Lâm quân?
Long Ưng cảm thấy đau đầu:
- Cho dù là Ngự vệ hay quân Vũ Lâm thì cũng đều quen sống an nhàn làm sao chấp nhận theo ta tới nơi đói rét chịu khổ.
Bàn công công nói:
- Ngươi nghĩ chu đáo như vậy, công công cũng yên tâm. Có thể thấy mặc dù ngươi chưa ra chiến trường nhưng cũng biết chuyện. Có một số việc bản thân không làm được nhưng người khác lại có thể. Ngươi cứ đi hỏi ý của Địch Nhân Kiệt rồi nhờ lão chọn người thích hợp cho ngươi. Nhưng ngươi cũng nên tranh thủ một vài điều kiện tốt ở Võ Chiếu, như vậy bà ta mới vui mừng cho ngươi sử dụng. Nói cho cùng thì vẫn là vấn đề lợi ích, có bao nhiêu người như ngươi không để ý.
Long Ưng vỗ bàn khen ngợi:
- Công công đúng là đa mưu túc trí.
Bàn công công thôi không ăn cháo, cười nói:
- Ta là một con cáo già. Có điều ngươi gặp Mẫn Huyền Thanh sẽ có rất nhiều rắc rối. Công công sợ ngươi không giải quyết được.
Long Ưng nói:
- Có chuyện rắc rối nào?
Cho dù cao thủ số một của đạo môn là Trầm Phụng Chân thì ở dưới nước cũng bị hắn bắt sống. Có thể thấy vị Tà Đế dưới nước so với trên cạn chỉ có hơn chứ không hề kém.
Long Ưng chui xuống nước còn tên Mập thì đang ngụp lặn ở gần đáy sông. Lúc này, ở dưới lòng nước tối đen không nhìn thấy ngón tay nhưng nhờ vào sự cảm ứng nên có thể nắm rõ tình hình quân địch như trong lòng bàn tay.
Tên thư sinh cùng với Tam Chân Diệu Tử thì đang ở gần bờ, Dương Thiệt Lãnh thì từ hướng khác lặn về phía hắn còn cách hơn năm trượng nên không tạo ra sự uy hiếp.
Long Ưng trầm trồ khen ngợi rồi cởi giầy, ma công bùng nổ như một con cá lặn xuống đuổi theo tên mập.
Tên mập đúng là cao thủ quay lại ngênh chiến. Cả hai người trao đổi hơn mười chiêu dưới nước, cuối cùng Long Ưng phun kình từ lòng bàn tay đẩy dòng dước húc trúng ngực của và bụng khiến cho y phun máu tươi đồng thời dạt sang bên tránh được một cước lấy mạng của Long Ưng.
Long Ưng thầm tiếc. Có điều lúc này chưa đi thì đợi tới lúc nào?
Dương Thiệt Lãnh đã đuổi tới gần mà Thư sinh cũng xuống dưới nước.
Bất ngờ có một luồng khí xuyên qua nước ập tới. Không cần phải nói chắc chắn đó là do Pháp Minh đánh lén. Long Ưng vội vàng dẫn động ma công để nó phun ra ở lòng bàn chân nhanh chóng rời xa trận chiến né tránh đòn đánh của pháp minh.
Trên bến tàu, Mẫn Huyền Thanh vừa mới tiễn một vị khách đang khua tay thì một tiếng động vang lên rồi một người ướt sũng nước thò hai tên lên túm cọc gỗ trên bến tàu sau đó mượn lực nhảy lên. Dưới ánh đèn, người đó nở nụ cười rạng rỡ đồng thời thi lễ:
- Mẫn đại nhân! Xin thứ lỗi cho Long Ưng tới chậm. Con mẹ nó! Suýt chút nữa thì thất hẹn.
Hai tỳ nữ ở sau lưng Mẫn Huyền Thanh sợ tái mặt lùi lại mấy bước. Chỉ có Mẫn Huyền Thanh là vẫn bình tĩnh chỉ hơi nheo mày. Nhìn nước sông nhỏ tí tách từ quần áo của hắn, nàng chợt che miệng cười duyên:
- Nhìn ngươi xem người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ. Làm nhân gia cứ tưởng có quỷ nước quấy phá. Sao lại giả thành quỷ như vậy? May là ngươi vẫn còn biết cười như người.
Long Ưng liếc mắt nhìn xuống sông rồi quay sang hai tỳ nữ đang sợ hãi mà cười nói:
- Để hai vị tỷ tỷ sợ hãi. Long Ưng xin tạ lỗi với hai tỷ.
Hắn quay sang Mẫn Huyền Thanh nói:
- Hóa ra ngấm nước sông lại thích như vậy đúng là bất ngờ. Ta có nên ở đây hong khô người rồi mới vào trong nhà thỉnh an mọi người không?
- Mời đại nhân vào nhà trước.
Mẫn Huyền Thanh quay sang hai tỳ nữ:
- Ưng gia sẽ dùng phòng tắm của ta. Các ngươi đi chuẩn bị nước ấm và quần áo.
Hai tiểu tỳ nghe thấy dùng phòng tắm của nàng thì đều kinh ngạc nhưng cũng không dám hỏi nhiều nhanh chóng thực hiện.
Long Ưng thấy vậy thì cũng giật mình:
- Phòng tắm của đại nhân? Chẳng lẽ dùng chung cả thùng tắm?
Mẫn Huyền Thanh như chẳng có gì lên tiếng:
- Ngươi muốn nói gì thì nói. Ta đi với ngươi không để ngươi ở đây trúng gió thì đúng là bất kính.
Long Ưng bắt đầu được lĩnh giáo tác phong của vị nữ quan phong lưu liền vui vẻ nói:
- Phong công tử tới đây sao?
Mẫn Huyền Thanh nói:
- Hắn tới lầu Phiên Hương rồi, không cần phải lo cho hắn. Ngươi còn chưa nói tại sao lại bơi tới đây.
Long Ưng nói:
- Việc này khó nói hết. Đơn giản là lão tử ta bị Pháp Minh dẫn bốn đệ tử vây công. Vốn ta có thể thoát sớm nhưng vì tương lai của ta và đại nhân... Hắc hắc! Ta không muốn khi ta và đại nhân đang nồng thắm thì bị người ta quấy rồi nên đành phải nghĩ cách làm chúng bị thương vài người để chúng không dám tới đây. Vì vậy mới mất chút thời gian, mong đại nhân thông cảm.
Mẫn Huyền Thanh nghe thấy vậy thì đôi mắt đẹp mở to, không che giấu được sự kinh hãi. Nàng hít một hơi rồi hỏi:
- Ngươi đang nói đùa phải không?
Long Ưng cười nói:
- Làm sao tiểu tử dám đùa với Mẫn đại nhân? Có điều sau ba, bốn chiêu thì đứng ngoài, chỉ để bốn đệ tử ra tay. Con mẹ nó, cái tên mập kia thật sự lợi hại lại còn cái người như tên thư sinh mà ta không biết. Ta chỉ nhận ra được Dương Thiệt Lãnh và Tam Chân Diệu Tử là sư phụ của Thái bình. Sư phụ của Thái Bình trả lại cho ta sờ soạng một cái, hy vọng nàng sẽ không khóc lóc kể lể với đồ đệ.
Mẫn Huyền Thanh kinh ngạc nhìn hắn rất lâu mới nói:
- Cái tên Mập đó gọi là Tiểu lý Tàng đao Đàn Bá, hoành hành nhiều năm ở Bắc Cương. Võ lâm phương Bắc nghe thấy tên của y đều biến sắc, sau đó lại dựa vào Pháp Minh nên không một ai dám đánh hắn. Nhưng trong miệng của ngươi thì lại chẳng khác một tên giang hồ nhỏ bé. Long Ưng! Ngươi có biết mình vừa xảy ra chuyện gì không?
Long Ưng chẳng có cảm giác gì chỉ cười nói:
- Nhìn y cười thì hình như giấu chuyện gì đó. Người này bị lão tử đánh cho một chưởng, không mất mười ngày nửa tháng đừng mong hồi phục. Còn tên thư sinh kia thì có lai lịch thế nào?
Mẫn Huyền Thanh liếc hắn một cái đầy quyến rũ đồng thời thở ra một hơi thơm tho:
- Tên thư sinh đó thật ra cũng không có cái gì ác. Ngoại hiệu của y là Tiêu Dao sinh, tên là Niên, họ Bình Sanh, chuyên sử dụng trường kiếm. Y được khen là đệ thử dùng kiếm có thanh danh gần ngang với Phong công tử. Nếu như chuyện vừa rồi mà lan truyền thì chắc chắn sẽ chấn động võ lâm thiên hạ. Ôi! Ngươi làm thế nào mà thoát được còn làm cho chúng bị thương? Tại sao Pháp Minh không tự tay đối phó ngươi?
Long Ưng thong thả nói:
- Cho nên ta mới bảo một lời khó nói hết. Việc này có ý gì thì ở trong lòng. Điều ta trăn trở đó là làm thế nào để có được cả thể xác và tinh thần của Mẫn đại nhân. Ha ha! Thế thẳng thắn chưa? Tất cả là nhờ Mẫn đại nhân cổ vũ cho tiểu tử.
Suýt chút nữa thì Mẫn Huyền Thanh tức đến nhất nhưng nét mặt vẫn không để lộ chỉ nói:
- Huyền Thanh cổ vũ ngươi bao giờ? Ta chỉ thích nhìn phong cách của ngươi khi chiến đấu.
Đám tiểu tỳ quay lại báo mọi chuyện đã chuẩn bị xong.
Mẫn Huyền Thanh liền cười nói:
- Theo Huyền Thanh đi được không?
Nói xong nàng liền xoay người bước đi.
Long Ưng bám theo Mẫn Huyền Thanh mà cảm thấy vui vẻ:
- Sợ tiểu đệ cái gì?
Mẫn Huyền Thanh cười duyên:
- Sợ ngươi ở trong nhà tắm quá mạnh thôi.
Long Ưng ngạc nhiên hỏi:
- Đại nhân chuẩn bị tắm uyên ương với tiểu đệ?
Mẫn Huyền Thanh phì cười:
- Tắm là chuyện ngươi kỳ cọ còn ta chỉ đứng xem thôi.
Long Ưng theo nàng đi vào qua cánh cửa thì thấy như bước chân vào một thế giới khác. Dường như thành Lạc Dương hoàn toàn biến mất chỉ thấy một cái trang viện được bố trí đầy cuốn hút. Chẳng trách mà Phong Quá đình lại tôn sùng cái trang viện này đến vậy.
Đi qua cánh cửa lầu đối mặt là một bức tường xây cao nửa trượng, rộng hai trượng làm bình phong bên trên có khắc rất nhiều phù điêu tinh tế thể hiện toàn cảnh trang viên. Bức tranh phù điêu cho thấy trang viên ở cạnh sông tạo thành hồ nhỏ. Cái hồ giống như linh hồn của trang viên, tất cả phòng xá được xây dựng độc lập lấy cái hồ nhỏ làm không gian.
Đi qua bức tường làm bình phong đập vào mắt là các kiến trúc và lâm viên đẹp như bức họa được nối bằng những đoạn hành lang liên tiếp khiến cho con người ta cảm nhận một cách sâu sắc.
Bên ven hồ có trồng đủ mọi loại cây, non bộ được bố trí một cách có tính toán khiến cho người ta phải suy nghĩ.
Long Ưng nhìn cảnh nhà và hồ rồi khen:
- Vừa có khoảng không lại vừa sâu thẳm đúng là không hề tầm thường.
Mẫn Huyền Thanh sóng vai đi với hắn bên cạnh hồ nhoẻn miệng cười nói:
- Cái này có phải là thấy sắc mà vong không?
Long Ưng lại giở bộ mặt cợt nhả ra nói với nàng:
- Nếu đưa bồn tắm tới bên hồ, Mẫn đại nhân cùng tắm với tiểu đệ chẳng phải là cả đôi cùng đẹp hay sao?
Mẫn Huyền Thanh cười ha hả, để lộ rõ bản sắc của nữ quan phong lưu:
- Cái này đúng là đánh rắn tùy gậy.
Long Ưng cười nói:
- Chuyện nào cũng tốt. Mẫn đại nhân có võ công siêu phàm lại ẩn giấu không lộ, muốn dùng sức không được nên đành phải mềm mỏng thôi.
Mẫn Huyền Thanh trách nhẹ:
- Ngươi chẳng hiểu tâm sự của con gái còn học người rồi tự cho là phong lưu. Khi xảy ra chuyện, Huyền Thanh cũng chẳng có sức mà chống cự.
Long Ưng mừng rỡ:
- Đúng đúng! Bây giờ đại nhân tỏ vẻ không đánh lại bị ta dùng hai chiêu ba thức xử lý. Ha ha. Thật sự là sướng.
Mẫn Huyền Thanh hé miệng mỉm cười:
- Không nói bậy với ngươi. Nói cho ta biết, ngươi chui từ đâu ra?
Long Ưng cảm thấy đau đầu rồi cười khổ:
- Huyền Thanh đại tỷ có lai lịch thế nào mà ở Thần Châu lại có trang viên đẹp như thế này. Thánh thượng bày quốc yến không dám bỏ qua tỷ, quan lại quyền quý đều cung kính với tỷ.
Mẫn Huyền Thanh sẵng giọng:
- Ngươi định hỏi lại người ta để không nói bí mật của mình đúng không?
Xuyên qua rừng tùng trước mặt thấp thoáng ánh đèn cùng với lầu các ẩn hiện. Cạnh hồ có hành lang thật dài uốn lượn theo cảnh hồ. Cho dù nhìn gần hay xa cũng đều tràn ngập ý thơ.
Long Ưng khen ngợi:
- Trước mắt là một vị đại nhân dịu dàng, rồi có thể cùng với đại nhân trong đêm thủ thỉ thì còn gì sung sướng bằng.
Mẫn Huyền Thanh thản nhiên:
- Huyền Thanh không bao giờ nói rõ lai lịch cho nhà ngươi.
Tay Long Ưng như tia chớp vòng lấy ôm cái eo nhỏ của nàng. Ngay sau đó, Mẫn Huyền Thanh cũng dựa vào cạnh người hắn. Đôi tay ngọc đặt lên vai Long Ưng mà không hề dùng sức để đẩy.
Long Ưng nhìn sâu vào trong mắt nàng rồi khẽ hôn lên bờ môi ngọt lịm rồi nói:
- Đừng bao giờ nói với ta những lời vô tình như vậy. Ta có nỗi khổ không thể nói. Phong Quá Đình, Vạn Nhận Vũ, Địch Nhân Kiệt và Trương Giản Chi đều biết về ta cũng hiểu ta không phải là kẻ xấu. Tỷ có biết Đan Thanh Tử, gần đây ở Thanh Thành ta còn hộ tống hai nữ đồ của nàng ấy tới Từ Hàng Tĩnh Trai. Đây là chuyện hết sức bí mật, đại tỷ đừng có nói với người khác.
Thân thể đang cứng của Mẫn Huyền Thanh chợt trở nên mềm mại, đôi tay bò lên cổ hắn và nói:
- Ngươi cố tình lừa người ta là có ý gì? Đưa Minh Huệ và Minh Tâm tới Tĩnh Trai chẳng phải là Phạm Khinh Chu hay sao? Tại sao bây giờ lại thành ngươi?
Lần đầu tiên Long Ưng mới được ngắm mỹ nữ ở một góc độ như vậy.
Cho thấy Mẫn Huyền Thanh cũng không phải là nữ quan phong lưu.
Hắn cắn tai nàng rồi nói:
- Phạm Khinh Chu ở đâu ra? Đó là hóa thân của lão tử, bây giờ y đóng giả lão tử hoạt động ở Ba thục. Thân thể của đại nhân thật sự quyến rũ.
Mẫn Huyền Thanh ngửa mặt lên cười, đôi mắt đẹp trở nên mông lung:
- Khí của ngươi rất lạ, làm cho nội đan của Huyền Thanh trở nên mông lung. Ngươi nói nhiều chuyện bí mật như vậy nhưng tại sao không chịu nói thẳng lai lịch của mình?
Long Ưng cảm thấy khó hiểu:
- Mẫn đại nhân dường như hứng thú với lai lịch còn hơn con người của tiểu nhân. Hôn lại một cái được không?
Mẫn Huyền Thanh nở nụ cười ngọt ngào rồi hôn phớt lên môi của hắn:
- Có gì khác không? Long Ưng huynh kích thích trí tò mò của Huyền Thanh. Đan Thanh Tử là một người đức cao vọng trọng ở Đạo môn. Cô ấy để ý tới huynh là có lý do. Nên Huyền Thanh muốn biết thôi.
Câu nói của nàng đầy ấp sự nũng nịu. Nàng sử dụng hết những cách thức của một người phụ nữ để làm mềm lòng người đàn ông.
Long Ưng hôn trả nàng một cái rồi nói:
- Đạo của ta cùng với ma mà tạo ra một thứ dị chủng. Đan Thanh Tử cảm ứng được đạo tâm của ta. Nếu ngươi tin tưởng nàng thì cũng chẳng soi mói làm gì. Một ngày nào đó ta sẽ nói hết nhưng không phải là đêm nay.
Mẫn Huyền Thanh cất tiếng cười như tiếng chuông bạc ngân lên. Nàng nhẹ nhàng thoát khỏi đôi tay đang ôm của hắn rồi như muốn bỏ đi.
Long Ưng cởi hết quần áo ngồi trong một cái thùng nước nóng cao năm thước. Hơi nóng bốc lên nghi ngút làm cho hắn cảm thấy thoải mái. Sau khi tắm sạch, hắn liền đứng dậy.
Mẫn Huyền Thanh đưa hắn tới cửa. Hắn tự mình đi vào trong rồi không biết đi tới đâu. Long Ưng cảm thấy trong số những người con gái thì Thái Bình công chúa so với Mẫn Huyền Thanh thì thiếu một chút phong lưu.
Một tiếng động vang lên. Mẫn Huyền Thanh cầm một bộ trang phục đẩy cửa đi vào. Sắc mặt nàng nghiêm trang đi tới bên cạnh bồn tắm:
- Phong công tử đã xong. Công tử nói rằng Thánh thượng muốn gặp huynh ngay.
Long Ưng giật mình rồi hiểu có chuyện quan trọng xảy ra.
Hoàng cung! Trong điện Trinh quán...
Võ Chiếu đứng cạnh long án. Gương mặt của bà ta lạnh như băng, đôi mắt đầy sát khí. Bà ta lên tiếng:
- Hắc Xỉ Thường Chi gặp chuyện ở Thành Đô mà chết rồi.
Câu nói của bà ta giống như một tia chớp giáng thẳng xuống đầu Long Ưng.
Âm thanh của Võ Chiếu như từ rất xa vọng tới tai của hắn:
- Uyển Nhi! Ngươi kể lại chuyện đó đi.
Long Ưng sững sờ, đầu có như bị một cây chùy nện trúng suýt nữa không đứng vũng. Từ khi còn nhỏ tới bây giờ, chưa lúc nào hắn cảm thấy khó chịu như vậy. Ma chủng cũng không có tác dụng. Cho tới lúc này, hắn rất rõ người được kính trọng ở trong lòng mình.
Âm thanh của Thượng Quan Uyển Nhi giống như từ hư vô vọng tới khiến cho hắn nghe không rõ. Khi tới đoạn Hắc Xỉ Thường Chi ra ngoài thành thị sát việc xây dựng bị tập kích. Cao thủ đi theo gần như chết hết, thân binh thương vong hơn trăm người. Đám thích khách để lại bốn mươi cái xác. Những cái đó đủ thấy thảm cảnh lúc đó như thế nào.
Người Đột Quyết đã thắng một trận lớn, thậm chí còn mang tính quyết định. Ảnh hưởng của Hắc Xỉ Thường Chi rất sâu, gần như thay đổi tình hình giữa Trung Thổ và ngoại tộc, cũng ảnh hưởng trực tiếp tới quyết sách tấn công của Võ Chiếu.
Hắn cảm thấy căm hận người Đột Quyết, Đại Giang Liên và Khoan Ngọc.
Ngay sau đó hắn cũng lập tức tỉnh táo rồi tiến vào trạng thái Ma cực.
Bình tĩnh lại, Long Ưng thấy Phong Quá Đình đứng bên cạnh mình vẫn hết sức bình tĩnh chỉ có gương mặt hơi tái.
Võ Chiếu và Thượng Quan Uyển Nhi đều nhìn về phía hắn.
Long Ưng chỉnh đốn lại tinh thần. Hắn hiểu được vừa rồi bản thân không giữ được bình tĩnh, suýt chút nữa thì tẩu hỏa nhập ma. Đây là tình hình mà Hướng Vũ Điền chưa bao giờ nói tới.
Phong Quá Đình nói:
- Hạ thần phải làm gì cho Thánh thượng. Xin Thánh thượng ra lệnh.
Rầm!
Võ Chiếu vỗ bàn một cái mà nói thật lãnh đạm:
- Nhổ tận gốc Đại Giang Liên cho trẫm.
Bà ta lại nói:
- Long Ưng!
Long Ưng không biết nên buồn hay vui. Hắc Xỉ Thường Chi chết khiến cho ý tưởng của Võ Chiếu thay đổi, biết cái gì nặng cái nào nhẹ. Nếu như vẫn cố dồn ép Võ Thừa Tự thì hậu quả khó có thể tưởng tượng.
Long Ưng đáp:
- Có tiểu dân.
Võ Chiếu nói:
- Trẫm đang hỏi ý kiến của ngươi.
Long Ưng trầm ngâm một chút rồi nói:
- Đối thủ của chúng ta là Khoan Ngọc và thiếu nữ họ Vạn kia. Nếu chúng ta dốc toàn lực vào họ thì sẽ bị trúng kế của chúng.
Võ Chiếu nghe vậy thì suy ngẫm.
Võ Chiếu không nói gì thì cũng chẳng có ai dám lên tiếng.
Võ Chiếu gật đầu nói:
- Được! Nói cho cùng thì có lẽ ở đây Long Ưng là người còn giữ được bình tĩnh nhất. Trẫm đau đớn vì cái chết của Đại tướng quân nên hành động theo cảm tính.
Long Ưng nói:
- Việc ám sát đại tướng quân chắc chắn đã được chuẩn bị từ rất lâu. Khi thực sự hành động thì nhanh như chớp. Đại Giang Liên vẫn chưa có thực lực như vậy.
Võ Chiếu thay đổi nét mặt:
- Chẳng lẽ người Đột Quyết xâm nhập vào phía Nam với quy mô lớn?
Long Ưng nói:
- Theo tiểu dân thấy thì chúng ra tay chỉ để kiểm tra chúng ta. Chỉ cần chúng ta ứng biến nhanh chóng, sử dụng tốc độ cực nhanh để dập tắt xâm lấn thì người Đột quyết sẽ tiếp tục đàm phán mà chúng ta cũng có cơ hội để nghỉ ngơi.
Võ Chiếu nói:
- Ngươi không hiểu được tình hình biên cương và quân ngoại tộc.
Long Ưng lấy lái sự tự tin và trí tuệ của mình:
- Tiểu dân và Nhâm Hà cũng không hiểu rõ sách lược cùng với thực lực đối phương.
Võ Chiếu nhìn Tà Đế trước mặt rồi vuốt cằm:
- Nói cho cùng thì Hoành Không Mục Dã cũng không nhìn nhầm người.
Long Ưng trao đổi ánh mắt với Phong Quá Đình mà đều cảm thấy Võ Chiếu trước kia đã trở lại.
Long Ưng nói:
- Không cần biết kẻ xâm lấn là ai. Bây giờ chúng ta phải huấn luyện một cánh quân bí mật, số người không quá ba ngàn tuy nhiên phải hết sức tinh nhuệ.
Phong Quá Đình không kìm nổi lên tiếng:
- Binh lực như vậy có yếu quá không? Đột Quyết và Khiết Đan chỉ cần huy động có tới cả mười vạn, ba ngàn binh thì có tác dụng gì?
Long Ưng vui vẻ nói:
- Chỉ cần kỳ binh là được.
Võ Chiếu nói:
- Xem ra Long tiên sinh đã dự định trước.
Long Ưng nói:
- Cái này gọi là tương kế tựu kế. Chúng ta giả như dốc toàn bộ sức để đối phó với Đại Giang Liên nhưng trên thực tế là bí mật luyện binh. Chỉ cần luyện được ba nghìn binh đó còn những cái khác không có gì thay đổi. Khi quân định tấn công, để Lương vương làm thống soái dẫn mười vạn quân ra tiền tuyến. Thánh thượng đừng trách tiểu nhân nói thẳng, với một đội quân như vậy chắc chắn không có ý chí chiến đấu. Chúng ta che giấu ba ngàn binh, rồi để quân địch có ý coi thường. Ta cùng với Vạn Nhận Vũ và Quá Đình sẽ vào sâu trong lòng địch giết thủ lĩnh của chúng mang đầu về gặp Thánh thượng.
Võ Chiếu nói:
- Tại sao ngươi lại đề cử Lương vương làm thống lĩnh?
Long Ưng cười khổ:
- Thánh thượng thật sự để ý tới lời tiểu dân sao? Thánh thượng chỉ cần nghĩ xem, nếu trận chiến này thắng thì tất cả công lao sẽ thuộc về Lương vương.
Võ Chiếu nở nụ cười như lần đầu tiền phát hiện ra Long Ưng biết nghe lời:
- Không biết nói gì nhưng trẫm hiểu hắn hơn ngươi.
Tiếp theo, bà ta quay sang nói với Long Ưng:
- Đêm nay mỗi câu nói ở đây không được tới tai người thứ năm. Uyển Nhi biết không?
Thượng Quan Uyển Nhi sợ tới mức quỳ vội xuống đất:
- Uyển Nhi hiểu. Uyển Nhi biết.
Võ Chiếu thấy nàng quỳ rạp xuống đất thì nói:
- Ngày mai Long tiên sinh nói cho trẫm biết diệu kế của tiên sinh.
Long Ưng nói:
- Không có vấn đề gì.
Võ Chiếu nói:
- Uyển Nhi! Ngươi tiễn Long tiên sinh và Quá Đình cho trẫm.
Ba người rời khỏi.
Thượng Quan Uyển Nhi đi sát bên Long Ưng rồi nói nhỏ:
- Lương vương sẽ cảm ơn ngươi.
Phong Quá Đình nói:
- Nhưng đừng có nói Ưng gia nhận ra động cơ của y.
Thượng Quan Uyển Nhi cười khổ:
- Uyển Nhi dám nói sao?
Long Ưng rất muốn trêu nàng vài câu nhưng vì chuyện Hắc Xỉ Thường Chi mà không còn hứng thú. Lần này hắn dốc tất cả vốn liếng là để tạo cơ hội viễn chinh, dọn đường cho sau này tiêu diệt Đột Quyết. Vì vậy mà hắn cũng bất chấp tất cả mọi phương pháp. Nếu là Địch Nhân Kiệt thì chắc chắn không để cho Võ Tam Tư có cơ hội lập công.
Thượng Quan Uyển Nhi ghé sát vào tai Long Ưng mà nói:
- Vừa rồi có một lúc sắc mặt của Long đại ca rất khó coi. May mà trở lại bình thường. Uyển Nhi hiểu tâm trạng của Long đại ca. Hai ngày nữa, ta tìm đại ca có được không?
Long Ưng gật đầu đồng ý rồi nói lời từ biệt và rời khỏi điện Trinh Quán.
Rời khỏi điện Trinh Quán, Long Ưng và Phong Quá Đình thương lượng một lúc sau đó quyết định chia ra hành động. Phong Quá Đình đi gặp Địch Nhân Kiệt còn Long Ưng thì đi gặp Bàn công công.
Bàn công công ở trong phủ thấy hắn thì lệnh cho người làm cháo tổ yến.
Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện. Long Ưng nói sơ bộ tất cả mọi chuyện nhưng Bàn công công vẫn ăn ngon lành.
Long Ưng thấy lão vẫn hết sức bình thản thì không nén nổi:
- Ta đi sai nước cờ hay sao?
Bàn công công sờ đầu, nói:
- Đúng là Tà Đế của Ma môn thật sự lợi hại làm rối loạn sự tính toán của Võ Chiếu đối với ngươi.
Long Ưng vội vàng hỏi.
Bàn công công nói:
- Bà ta quyết tâm không cho ngươi lãnh binh xuất chinh nhưng do ngươi nắm Võ Tam Tư. Vì vậy mà bà ta cân nhắc xong đành phải thay đổi quyết định. Không cần biết bà ta có kế hoạch gì với ngươi nhưng đối diện với một đao bổ thẳng vào mặt thì phải nghĩ cách phá giải.
Long Ưng nói:
- Võ Tam Tư là người thế nào?
Bàn công công nói:
- Căn cứ vào những gì ta biết thì Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự đều cá mè một lứa đều có dã tâm tranh đoạt vị trí thái tử, đố kỵ với người tài. Tuy nhiên bình tĩnh xem xét thì Võ Tam Tư ít hại người hơn Võ Thừa Tự, đồng thời cũng thông minh, khéo léo và có quan hệ với huynh đệ họ Trương chặt chẽ. Võ Chiếu rất tin tưởng y.
Lão lại thở dài:
- Thật sự không ngờ Pháp minh lại tự mình dẫn bốn đệ tử vây công ngươi rồi phải sứt đầu mẻ trán. Xem cái tên giả Tà vương đó từ nay về sau còn dám khinh thường vị Tà đế thực sự nữa không?
Long Ưng nói:
- Thất sách lớn nhất của y là cho ta thấy nội thương chưa lành. Ta phải đoạt lại Vô Thượng Trí kinh từ tay y.
Bàn công công nói:
- Chuyện ba ngàn tinh binh ngươi định xử lý thế nào? Nói cho ta biết ngươi định lựa chọn ở trong ngự vệ và Vũ Lâm quân?
Long Ưng cảm thấy đau đầu:
- Cho dù là Ngự vệ hay quân Vũ Lâm thì cũng đều quen sống an nhàn làm sao chấp nhận theo ta tới nơi đói rét chịu khổ.
Bàn công công nói:
- Ngươi nghĩ chu đáo như vậy, công công cũng yên tâm. Có thể thấy mặc dù ngươi chưa ra chiến trường nhưng cũng biết chuyện. Có một số việc bản thân không làm được nhưng người khác lại có thể. Ngươi cứ đi hỏi ý của Địch Nhân Kiệt rồi nhờ lão chọn người thích hợp cho ngươi. Nhưng ngươi cũng nên tranh thủ một vài điều kiện tốt ở Võ Chiếu, như vậy bà ta mới vui mừng cho ngươi sử dụng. Nói cho cùng thì vẫn là vấn đề lợi ích, có bao nhiêu người như ngươi không để ý.
Long Ưng vỗ bàn khen ngợi:
- Công công đúng là đa mưu túc trí.
Bàn công công thôi không ăn cháo, cười nói:
- Ta là một con cáo già. Có điều ngươi gặp Mẫn Huyền Thanh sẽ có rất nhiều rắc rối. Công công sợ ngươi không giải quyết được.
Long Ưng nói:
- Có chuyện rắc rối nào?
/435
|