Edit: Trần
Tuyên thệ đầy hào hùng xong, Đường Đường lại lặng lẽ bổ sung thêm một câu trong lòng: “Nếu không phải ngươi sớm có bạn gái xinh đẹp đính kiều kiều*, ta còn muốn khiến ngươi trở thành boyfriend a! (Trần: Đính nghĩa là đỉnh, ngọn, nhô lên, kiều nghĩa là vểnh lên, khụ, đại ý ở đây nghĩa là đang ám chỉ bộ ngực ORZ).
Nói xong, tâm cũng thoải mái không ít, Đường Đường bắt đầu mệt mỏi ghé vào lưng Tùy Hỉ.
“Tùy Hỉ, ta mệt quá!”
“Đường Đường, đừng ngủ vội!” Mày khẽ nhăn, Tùy Hỉ đưa mắt nhìn về phương xa. Sau khi trở về, chờ đợi nàng sẽ là điều gì?
Vương cứu nàng, nhưng lại luôn đề phòng nànng, thậm chí còn mệnh lệnh cho mình giết nàng, giờ lại sai mình đem nàng về.
Làm việc luôn quả quyết, thế nhưng Vương cư nhiên vì nàng mà phá lệ, đến tột cùng nàng là ai? Nàng rốt cuộc có bí mật không thể tưởng tượng được như thế nào? Vì sao Vương lại đối với một người bình thường kĩ càng đến thế?
Trái tim, bị bao trong một mớ bòng bong phân không ra đầu đuôi, Tùy Hỉ lo lắng thở dài nói: “Đường Đường, sau khi trở về ta sẽ dẫn ngươi đi gặp Vương!”
“Vương? Vương của các ngươi – - Ma Vương?” Trong lòng rùng mình, buồn ngủ cũng biến mất, Đường Đường khẩn trương ngóc đầu dậy, “Vì sao muốn dẫn ta đi gặp hắn?”
“Mệnh lệnh của Vương” Trả lời thể ngắn gọn hơn, lại cũng không thể giải thích nghi vấn đồng thời tồn tại trong đáy lòng hai người, Tùy Hỉ chỉ nhẹ giọng trấn an một câu: “Ngủ đi! Khi nào nhìn thấy Vương ngươi nhất định sẽ cao hứng. Nhất định!”
*****************************
Trăng lạnh, gió nhẹ, mùi hoa yên tĩnh.
Một tòa đại điện to lớn, trong bóng đêm bao phủ lại càng có vẻ hùng tráng sâm nghiêm. Nhưng như thể có một bức tường vô hình đem gió nhẹ cùng mùi hoa đều ngăn lại bên ngoài điện, chỉ còn lại một hơi thở lạnh lẽo mà tĩnh mịch xoay quanh bốn phía đại điện, làm người ta cảm thấy áp lực.
Toàn bộ thế giới ở trong này bị phân ra thành hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
Một bên là có gió, có mây, có trăng có hương hoa trong đêm, mà bên còn lại là không khí trầm lặng, hắc ám tuyệt đối và tĩnh mịch lạnh như băng, giống như là một thế giới bị ấm áp và ánh sáng từ bỏ vậy.
“Tùy Hỉ!” Giọng nữ ôn nhu phá vỡ yên lặng như bị nguyền rùa, một thân ảnh màu trắng oánh nhuận đột nhiên hiện ra ở chỗ phân cách, đón nhận thân ảnh đi tới đằng trước.
Bóng dáng đằng trước có chút mập mạp, đến gần mới nhìn rõ, là nam tử cõng trên lưng một nữ tử đang ngủ say chậm rãi đi tới.
“Mâu chân!” Ánh mắt Tùy Hỉ khẽ xao động, vẻ mặt tươi cười tràn ra, “Ta quên mất, tháng này là đến ngươi làm Trị túc quan!”
“Đúng vậy a!” Cười dịu dàng, khuôn mặt tươi cười của Mâu Chân giống như mặt trăng mềm mại, đẹp như mộng ảo.
Nhìn Đường Đường đang ngủ say, lại ngẩng đầu nhìn sang Tùy Hỉ, trong mắt Mâu Chân hiện ra tia nhìn sáng tỏ, nhẹ giọng nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ trông coi nàng!”
“Xin nhờ ngươi!” Không khách sáo, Tùy Hỉ cười như trút được gánh nặng, mang theo vài phần lo lắng và quyến luyến.
“Tùy Hỉ!” Đôi mi dịu dàng như khói nhẹ khẽ nhăn lên, Mâu Chân đưa tay xoa ngực trái của Tùy Hỉ, cảm giác nhịp đập của trái tim hắn dưới bàn tay mình không giống trong dĩ vãng, “Ngươi – - động tình?”
“Vương lệnh cho ta mang nàng đến đại điện!” Không thừa nhận, cũng không phủ nhận, Tùy Hỉ vòng qua Mâu Chân đi vào đại điện, cho đến khi cả người chìm trong bóng tối, đôi thủy mâu mới nổi nên tầng tầng lớp lớp gợn xóng phức tạp, như con cá nhỏ giữa tầng tầng lớp lớp gợn sóng.
“Tùy Hỉ!” Nhìn bóng lưng Tùy Hỉ, Mâu Chân phát ra một tiếng thở dài thật sâu, tiếng than trong bóng đêm như có sức nặng, theo gió cuốn thật xa.
“Vương lệnh cho ngươi mang Tôn cô nương đến Tây điện, sau đó – - ngay lập tức lĩnh ba ngàn ma chúng chạy tới Bắc Ma Vực, chuẩn bị cho ba ngày sau khai chiến!”
“Ngay lập tức?”
“Ngay lập tức!” Lại là thở dài, Mâu Chân cúi đầu nói: “Ngươi đừng quên, nàng là do Vương cứu về! Huống chi, nàng là nhân loại, lại không muốn tu ma – - !”
Tuyên thệ đầy hào hùng xong, Đường Đường lại lặng lẽ bổ sung thêm một câu trong lòng: “Nếu không phải ngươi sớm có bạn gái xinh đẹp đính kiều kiều*, ta còn muốn khiến ngươi trở thành boyfriend a! (Trần: Đính nghĩa là đỉnh, ngọn, nhô lên, kiều nghĩa là vểnh lên, khụ, đại ý ở đây nghĩa là đang ám chỉ bộ ngực ORZ).
Nói xong, tâm cũng thoải mái không ít, Đường Đường bắt đầu mệt mỏi ghé vào lưng Tùy Hỉ.
“Tùy Hỉ, ta mệt quá!”
“Đường Đường, đừng ngủ vội!” Mày khẽ nhăn, Tùy Hỉ đưa mắt nhìn về phương xa. Sau khi trở về, chờ đợi nàng sẽ là điều gì?
Vương cứu nàng, nhưng lại luôn đề phòng nànng, thậm chí còn mệnh lệnh cho mình giết nàng, giờ lại sai mình đem nàng về.
Làm việc luôn quả quyết, thế nhưng Vương cư nhiên vì nàng mà phá lệ, đến tột cùng nàng là ai? Nàng rốt cuộc có bí mật không thể tưởng tượng được như thế nào? Vì sao Vương lại đối với một người bình thường kĩ càng đến thế?
Trái tim, bị bao trong một mớ bòng bong phân không ra đầu đuôi, Tùy Hỉ lo lắng thở dài nói: “Đường Đường, sau khi trở về ta sẽ dẫn ngươi đi gặp Vương!”
“Vương? Vương của các ngươi – - Ma Vương?” Trong lòng rùng mình, buồn ngủ cũng biến mất, Đường Đường khẩn trương ngóc đầu dậy, “Vì sao muốn dẫn ta đi gặp hắn?”
“Mệnh lệnh của Vương” Trả lời thể ngắn gọn hơn, lại cũng không thể giải thích nghi vấn đồng thời tồn tại trong đáy lòng hai người, Tùy Hỉ chỉ nhẹ giọng trấn an một câu: “Ngủ đi! Khi nào nhìn thấy Vương ngươi nhất định sẽ cao hứng. Nhất định!”
*****************************
Trăng lạnh, gió nhẹ, mùi hoa yên tĩnh.
Một tòa đại điện to lớn, trong bóng đêm bao phủ lại càng có vẻ hùng tráng sâm nghiêm. Nhưng như thể có một bức tường vô hình đem gió nhẹ cùng mùi hoa đều ngăn lại bên ngoài điện, chỉ còn lại một hơi thở lạnh lẽo mà tĩnh mịch xoay quanh bốn phía đại điện, làm người ta cảm thấy áp lực.
Toàn bộ thế giới ở trong này bị phân ra thành hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
Một bên là có gió, có mây, có trăng có hương hoa trong đêm, mà bên còn lại là không khí trầm lặng, hắc ám tuyệt đối và tĩnh mịch lạnh như băng, giống như là một thế giới bị ấm áp và ánh sáng từ bỏ vậy.
“Tùy Hỉ!” Giọng nữ ôn nhu phá vỡ yên lặng như bị nguyền rùa, một thân ảnh màu trắng oánh nhuận đột nhiên hiện ra ở chỗ phân cách, đón nhận thân ảnh đi tới đằng trước.
Bóng dáng đằng trước có chút mập mạp, đến gần mới nhìn rõ, là nam tử cõng trên lưng một nữ tử đang ngủ say chậm rãi đi tới.
“Mâu chân!” Ánh mắt Tùy Hỉ khẽ xao động, vẻ mặt tươi cười tràn ra, “Ta quên mất, tháng này là đến ngươi làm Trị túc quan!”
“Đúng vậy a!” Cười dịu dàng, khuôn mặt tươi cười của Mâu Chân giống như mặt trăng mềm mại, đẹp như mộng ảo.
Nhìn Đường Đường đang ngủ say, lại ngẩng đầu nhìn sang Tùy Hỉ, trong mắt Mâu Chân hiện ra tia nhìn sáng tỏ, nhẹ giọng nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ trông coi nàng!”
“Xin nhờ ngươi!” Không khách sáo, Tùy Hỉ cười như trút được gánh nặng, mang theo vài phần lo lắng và quyến luyến.
“Tùy Hỉ!” Đôi mi dịu dàng như khói nhẹ khẽ nhăn lên, Mâu Chân đưa tay xoa ngực trái của Tùy Hỉ, cảm giác nhịp đập của trái tim hắn dưới bàn tay mình không giống trong dĩ vãng, “Ngươi – - động tình?”
“Vương lệnh cho ta mang nàng đến đại điện!” Không thừa nhận, cũng không phủ nhận, Tùy Hỉ vòng qua Mâu Chân đi vào đại điện, cho đến khi cả người chìm trong bóng tối, đôi thủy mâu mới nổi nên tầng tầng lớp lớp gợn xóng phức tạp, như con cá nhỏ giữa tầng tầng lớp lớp gợn sóng.
“Tùy Hỉ!” Nhìn bóng lưng Tùy Hỉ, Mâu Chân phát ra một tiếng thở dài thật sâu, tiếng than trong bóng đêm như có sức nặng, theo gió cuốn thật xa.
“Vương lệnh cho ngươi mang Tôn cô nương đến Tây điện, sau đó – - ngay lập tức lĩnh ba ngàn ma chúng chạy tới Bắc Ma Vực, chuẩn bị cho ba ngày sau khai chiến!”
“Ngay lập tức?”
“Ngay lập tức!” Lại là thở dài, Mâu Chân cúi đầu nói: “Ngươi đừng quên, nàng là do Vương cứu về! Huống chi, nàng là nhân loại, lại không muốn tu ma – - !”
/186
|