Edit: Trần Đôi mắt đen hơi trầm xuống, Hiên Viên quay đầu lại nhìn Xá Chi đang cúi đầu không nói lời nào, khóe môi cong lên, mỉm cười nói: “Đồng ý!”
Trái tim đau đớn, Đường Đường không để ý thấy hô hấp của mình đã ngừng lại, chỉ ngây ngốc nhìn khuôn mặt phấn chấn của tộc trưởng tộc Cổ Xuyên, ánh mắt mỉm cười của đại thúc, mà Xá Chi – – giật mình ngẩng đầu, sau đó lại cúi phắt xuống, hai giọt lệ trong suốt lặng lẽ rơi trên mặt đất… Khung cảnh đột nhiên trở nên tối om, cửa điện bị đá văng ra, Hiên Viên nổi giận đùng đùng bước vào. “Vương!” Một bóng đen bước theo vào điện, Tùy Hỉ quỳ một gối thấp giọng thưa: “Thiên Đế phái thiên binh xuống bắt vương, nói ngài muốn đưa binh lên tấn công Thiên giới!” Tiếng nói vừa dứt, đại điện chìm trong sự yên lặng khẩn trương. “Cái gì?” Không quay đầu lại, Hiên Viên chỉ lạnh lùng hỏi, bóng lưng cương cứng như một ngọn núi đá hùng vĩ. “Vương!” Lại là một bóng áo đỏ bay vào điện, Thường Túy ngay cả hành lễ cũng không kịp đã vội vàng nói: “Thiên Đế phái người bắt đi Xá Chi cô nương, công bố rằng tộc Cổ Xuyên giúp đỡ ngài nghịch thiên phạm thượng, phải chịu tội diệt tộc…” “Xoẹt – -” Kiếm quang hiện lên, một cây cột lớn trong điện bị cắt gãy, Hiên Viên xoay người, bước ra phía cửa điện. “Vương!” Cuống quýt đứng dậy, Tùy Hỉ đang muốn đuổi theo để ngăn cản – – “Tùy Hỉ!” Duỗi cánh tay cản lại, Thường Túy thở dài thật sâu nói: “Xá Chi cô nương, Vương nhất định sẽ cứu – -“ “Keng!” Ánh sáng vàng chợt tắt, hộp đựng thiên thư rơi xuống mặt đất, tất cả mọi người ngơ ngác đứng đó, giống như đều đã hóa thành tượng vậy. “Xá Chi cô nương, Vương nhất định sẽ cứu…” Lời Thường Túy nói còn vang vọng bên tai, vạt áp đại thúc như vẫn còn quanh quẩn chưa bay ra khỏi đại điện, hai chân Đường Đường mềm nhũn, quỳ trên mặt đất. Giận dữ vì hồng nhan. Đại thúc, hóa ra vì Xá Chi mà chàng khiến cho tội danh tấn công Thiên giới trở thành sự thật. Yên lặng đứng dậy, Đường Đường không nói một lời nào mà bước qua người Tử Tô, lại đi qua đám binh sĩ đứng đó, bước lên bậc thềm đá đầu tiên. “Đường Đường!” Cánh tay bị giữ chặt, Đường Đường quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Tử Tô. “Ta không sao!” Cố kéo khóe miệng, Đường Đường quật cường nuốt nước mắt. Nàng là ai nào? Nàng là Tôn Đường Đường, là “chú gián nhỏ” thầm mến trăm lần, thất tình trăm lần, chết cả trăm lần, càng đánh càng hăng cơ mà! Nàng sẽ không nản lòng, sẽ không ủ rũ, sẽ không cam chịu, lại càng không làm chuyện điên rồ! Giờ nàng chỉ nghĩ, tự tay khắc lên bức tranh yêu đơn phương này thêm từng nét nữa, để nó hoàn mỹ hơn – – tìm ra tất cả chân tướng, cho đại thúc một sự trong sạch. Tính báo ân cũng được, tính để sau này thổ lộ cũng tốt, phải làm xong để cho tình yêu này chấm dứt, sau đó, nàng sẽ cố tìm dũng khí đi tìm sự khởi đầu mới tốt đẹp hơn. Chỉ là, lần khởi đầu tiếp theo, không biết nàng còn có thể tìm được người nam nhân nào đáng để yêu như đại thúc không? Trái tim lại buốt giá, Đường Đường cố mở to mắt nhìn, ngửa mặt lên trời ngây ngô cười: “Tử Tô, chờ Tam sư phụ quay lại, tôi muốn tới Yêu giới, tôi muốn gặp đám Vô Ưu!” Xoay người, thoát khỏi bàn tay Tử Tô, Đường Đường cười cười chạy lên thềm đá. Nước mắt tuôn rơi theo mỗi bước chân, qua mỗi chỗ rẽ. Thông đạo như thế này là nơi thích hợp nhất để từ biệt. Cho dù muốn quay đầu lại, nhưng mỗi một ngã rẽ sẽ vô tình cắt đứt ánh mắt lưu luyến kia… ***************************** Ánh trăng trong veo, không gian tĩnh mịch. Trên đỉnh núi cao ngất, cây không lay, gió không thổi, ngay cả tiếng chim chóc côn trùng cũng không có một tiếng. A Lãng bất đắc dĩ thở dài một hơi. Nhìn Ma Vương mặt lạnh bên người, A Lãng nốc một ngụm rượu. Bá đạo, thật sự quá bá đạo! Ma khí dũng mãnh trào ra từ người nam nhân này có thể khiến cho trong vòng ba trăm dặm xung quanh đây ngay cả một tiếng chim cũng không có. Nhàm chán, nhàm chán quá đi! Ngồi một chỗ với người nam nhân này, dù chỉ một lát thôi đã khiến hắn buồn chán muốn đập đầu vào núi, không hiểu tại sao nha đầu Đường Đường kia lại cứ thích cái núi băng này, chẳng lẽ vì ma khí của Ma Vương có thể đuổi muỗi? “Nhìn đủ chưa?” Ánh mắt lạnh lẽo quét qua, Hiên Viên Hận Thiên trừng mắt nhìn A Lãng. “Vì sao còn chưa mở kết giới?” “Phải đợi!” Nghiêng người ra sau, A Lãng tựa người trên một tảng đá lớn thong thả nói. “Đợi cái gì?” Ngữ khí càng lúc càng lạnh, Hiên Viên Hận Thiên nheo mắt, lửa giận trong lồng ngực chậm rãi dâng lên “Chờ ánh trăng!” Chỉ chỉ không trung, A Lãng bắt chéo hai chân Tức giận lắm hả? Tức chết ngươi càng tốt! Ngươi khiến Đường nha đầu kia không thoải mái, sư phụ là ta đây cũng khiến ngươi không vui vẻ gì! “Mặt trăng phải lên giữa không trung mới có thể mở được kết giới!” Khóe miệng cong lên, A Lãng giơ giơ hồ lô rượu về phía Ma Vương: “Muốn uống rượu không? Hôm nay trăng rằm, đón gió uống rượu, đây là điều thú vị nhất chốn nhân gian đó!” “Keng!” Thanh kiếm đen hơi xẹt lên, kiếm khí dày đặc, Hiên Viên Hận Thiên chém một kiếm về phía hồ lô rượu. “Xoẹt!” Thân hình hơi động, A Lãng vội ôm hồ lô vội vàng xoay người ra sau, mảnh áo sau lưng đã nứt ra, chậm rãi chảy ra một tia máu. “Gì mà tức giận thế hả?” Miễn cưỡng cười, A Lãng chuyển thân, phiền não xoay xoay hồ lô rượu trong tay: “Giết ta cũng không sao, nhưng nếu hủy mất hồ lô rượu này, bảo ta phải làm sao khi Đường nha đầu lên cơn thèm rượu bây giờ?” Ánh mắt lạnh lẽo dần dần chuyển xuống, chậm rãi nhìn hồ lô, Hiên Viên Hận Thiên cắn răng, thấp giọng nói: “Ngươi nói, Đăng Nô từng dùng qua hồ lô rượu của ngươi?” “Đúng thế đó!” Rùng mình một cái, A Lãng cố ý cười lớn: “Nha đầu kia thích nhất là tranh rượu với ta đó –“ “Ong!” Tiếng kiếm rít như tiếng dị thú kêu gào, A Lãng gánh thêm một vết thương mới tinh vội vàng chạy dưới ánh trăng: “Mặt trăng lên giữa trời rồi, có thể mở được kết giới!” “Hừ!” Hừ lạnh một tiếng, Hiên Viên Hận Thiên bước qua hài cốt của chiếc hồ lô, vừa lòng nói: “Mở!” Hương rượu thơm vương đầy đất, A Lãng đau lòng chép miệng, rút ra từ trong ngực một ống trúc nhỏ. Ánh trăng chiếu xuống, trên tảng đá xuất hiện một vòng tròn sáng. A Lãng nghiêng thân đổ máu trong ống trúc vào trong vòng sáng. Đây là máu của Nhân Hoàng, là chìa khóa mở kết giới. Không có nó, vĩnh viễn không có khả năng mở được kết giới. “Ầm~~” Không có sự báo trước, mặt đất đột nhiên chấn động dữ dội, đám ma chúng canh giữ bốn phía bị rung động làm rơi ngã xuống đất. Cả ngọn núi như bị chém nứt ra thành hai nửa, một vật khổng lồ kì lạ mọc ra từ mặt đất, dần dần dâng lên cao, bùn đất, đá vụn rơi ào ào xuống, bụi mù cả một khoảng trời. Hiên Viên Hận Thiên dõi mắt nhìn phía xa, ánh mắt lợi hại xuyên qua cơn mưa đá kia, khóa chặt lấy dị vật vừa xuất hiện – – Một cây gỗ cực lớn nằm ngang đó, những sợi dây tử đằng buông xuống, cành lá rậm rạp, đó là một gốc cây cực lớn, có thể che lấp cả bầu trời, che khuất cả mặt đất.
Trái tim đau đớn, Đường Đường không để ý thấy hô hấp của mình đã ngừng lại, chỉ ngây ngốc nhìn khuôn mặt phấn chấn của tộc trưởng tộc Cổ Xuyên, ánh mắt mỉm cười của đại thúc, mà Xá Chi – – giật mình ngẩng đầu, sau đó lại cúi phắt xuống, hai giọt lệ trong suốt lặng lẽ rơi trên mặt đất… Khung cảnh đột nhiên trở nên tối om, cửa điện bị đá văng ra, Hiên Viên nổi giận đùng đùng bước vào. “Vương!” Một bóng đen bước theo vào điện, Tùy Hỉ quỳ một gối thấp giọng thưa: “Thiên Đế phái thiên binh xuống bắt vương, nói ngài muốn đưa binh lên tấn công Thiên giới!” Tiếng nói vừa dứt, đại điện chìm trong sự yên lặng khẩn trương. “Cái gì?” Không quay đầu lại, Hiên Viên chỉ lạnh lùng hỏi, bóng lưng cương cứng như một ngọn núi đá hùng vĩ. “Vương!” Lại là một bóng áo đỏ bay vào điện, Thường Túy ngay cả hành lễ cũng không kịp đã vội vàng nói: “Thiên Đế phái người bắt đi Xá Chi cô nương, công bố rằng tộc Cổ Xuyên giúp đỡ ngài nghịch thiên phạm thượng, phải chịu tội diệt tộc…” “Xoẹt – -” Kiếm quang hiện lên, một cây cột lớn trong điện bị cắt gãy, Hiên Viên xoay người, bước ra phía cửa điện. “Vương!” Cuống quýt đứng dậy, Tùy Hỉ đang muốn đuổi theo để ngăn cản – – “Tùy Hỉ!” Duỗi cánh tay cản lại, Thường Túy thở dài thật sâu nói: “Xá Chi cô nương, Vương nhất định sẽ cứu – -“ “Keng!” Ánh sáng vàng chợt tắt, hộp đựng thiên thư rơi xuống mặt đất, tất cả mọi người ngơ ngác đứng đó, giống như đều đã hóa thành tượng vậy. “Xá Chi cô nương, Vương nhất định sẽ cứu…” Lời Thường Túy nói còn vang vọng bên tai, vạt áp đại thúc như vẫn còn quanh quẩn chưa bay ra khỏi đại điện, hai chân Đường Đường mềm nhũn, quỳ trên mặt đất. Giận dữ vì hồng nhan. Đại thúc, hóa ra vì Xá Chi mà chàng khiến cho tội danh tấn công Thiên giới trở thành sự thật. Yên lặng đứng dậy, Đường Đường không nói một lời nào mà bước qua người Tử Tô, lại đi qua đám binh sĩ đứng đó, bước lên bậc thềm đá đầu tiên. “Đường Đường!” Cánh tay bị giữ chặt, Đường Đường quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Tử Tô. “Ta không sao!” Cố kéo khóe miệng, Đường Đường quật cường nuốt nước mắt. Nàng là ai nào? Nàng là Tôn Đường Đường, là “chú gián nhỏ” thầm mến trăm lần, thất tình trăm lần, chết cả trăm lần, càng đánh càng hăng cơ mà! Nàng sẽ không nản lòng, sẽ không ủ rũ, sẽ không cam chịu, lại càng không làm chuyện điên rồ! Giờ nàng chỉ nghĩ, tự tay khắc lên bức tranh yêu đơn phương này thêm từng nét nữa, để nó hoàn mỹ hơn – – tìm ra tất cả chân tướng, cho đại thúc một sự trong sạch. Tính báo ân cũng được, tính để sau này thổ lộ cũng tốt, phải làm xong để cho tình yêu này chấm dứt, sau đó, nàng sẽ cố tìm dũng khí đi tìm sự khởi đầu mới tốt đẹp hơn. Chỉ là, lần khởi đầu tiếp theo, không biết nàng còn có thể tìm được người nam nhân nào đáng để yêu như đại thúc không? Trái tim lại buốt giá, Đường Đường cố mở to mắt nhìn, ngửa mặt lên trời ngây ngô cười: “Tử Tô, chờ Tam sư phụ quay lại, tôi muốn tới Yêu giới, tôi muốn gặp đám Vô Ưu!” Xoay người, thoát khỏi bàn tay Tử Tô, Đường Đường cười cười chạy lên thềm đá. Nước mắt tuôn rơi theo mỗi bước chân, qua mỗi chỗ rẽ. Thông đạo như thế này là nơi thích hợp nhất để từ biệt. Cho dù muốn quay đầu lại, nhưng mỗi một ngã rẽ sẽ vô tình cắt đứt ánh mắt lưu luyến kia… ***************************** Ánh trăng trong veo, không gian tĩnh mịch. Trên đỉnh núi cao ngất, cây không lay, gió không thổi, ngay cả tiếng chim chóc côn trùng cũng không có một tiếng. A Lãng bất đắc dĩ thở dài một hơi. Nhìn Ma Vương mặt lạnh bên người, A Lãng nốc một ngụm rượu. Bá đạo, thật sự quá bá đạo! Ma khí dũng mãnh trào ra từ người nam nhân này có thể khiến cho trong vòng ba trăm dặm xung quanh đây ngay cả một tiếng chim cũng không có. Nhàm chán, nhàm chán quá đi! Ngồi một chỗ với người nam nhân này, dù chỉ một lát thôi đã khiến hắn buồn chán muốn đập đầu vào núi, không hiểu tại sao nha đầu Đường Đường kia lại cứ thích cái núi băng này, chẳng lẽ vì ma khí của Ma Vương có thể đuổi muỗi? “Nhìn đủ chưa?” Ánh mắt lạnh lẽo quét qua, Hiên Viên Hận Thiên trừng mắt nhìn A Lãng. “Vì sao còn chưa mở kết giới?” “Phải đợi!” Nghiêng người ra sau, A Lãng tựa người trên một tảng đá lớn thong thả nói. “Đợi cái gì?” Ngữ khí càng lúc càng lạnh, Hiên Viên Hận Thiên nheo mắt, lửa giận trong lồng ngực chậm rãi dâng lên “Chờ ánh trăng!” Chỉ chỉ không trung, A Lãng bắt chéo hai chân Tức giận lắm hả? Tức chết ngươi càng tốt! Ngươi khiến Đường nha đầu kia không thoải mái, sư phụ là ta đây cũng khiến ngươi không vui vẻ gì! “Mặt trăng phải lên giữa không trung mới có thể mở được kết giới!” Khóe miệng cong lên, A Lãng giơ giơ hồ lô rượu về phía Ma Vương: “Muốn uống rượu không? Hôm nay trăng rằm, đón gió uống rượu, đây là điều thú vị nhất chốn nhân gian đó!” “Keng!” Thanh kiếm đen hơi xẹt lên, kiếm khí dày đặc, Hiên Viên Hận Thiên chém một kiếm về phía hồ lô rượu. “Xoẹt!” Thân hình hơi động, A Lãng vội ôm hồ lô vội vàng xoay người ra sau, mảnh áo sau lưng đã nứt ra, chậm rãi chảy ra một tia máu. “Gì mà tức giận thế hả?” Miễn cưỡng cười, A Lãng chuyển thân, phiền não xoay xoay hồ lô rượu trong tay: “Giết ta cũng không sao, nhưng nếu hủy mất hồ lô rượu này, bảo ta phải làm sao khi Đường nha đầu lên cơn thèm rượu bây giờ?” Ánh mắt lạnh lẽo dần dần chuyển xuống, chậm rãi nhìn hồ lô, Hiên Viên Hận Thiên cắn răng, thấp giọng nói: “Ngươi nói, Đăng Nô từng dùng qua hồ lô rượu của ngươi?” “Đúng thế đó!” Rùng mình một cái, A Lãng cố ý cười lớn: “Nha đầu kia thích nhất là tranh rượu với ta đó –“ “Ong!” Tiếng kiếm rít như tiếng dị thú kêu gào, A Lãng gánh thêm một vết thương mới tinh vội vàng chạy dưới ánh trăng: “Mặt trăng lên giữa trời rồi, có thể mở được kết giới!” “Hừ!” Hừ lạnh một tiếng, Hiên Viên Hận Thiên bước qua hài cốt của chiếc hồ lô, vừa lòng nói: “Mở!” Hương rượu thơm vương đầy đất, A Lãng đau lòng chép miệng, rút ra từ trong ngực một ống trúc nhỏ. Ánh trăng chiếu xuống, trên tảng đá xuất hiện một vòng tròn sáng. A Lãng nghiêng thân đổ máu trong ống trúc vào trong vòng sáng. Đây là máu của Nhân Hoàng, là chìa khóa mở kết giới. Không có nó, vĩnh viễn không có khả năng mở được kết giới. “Ầm~~” Không có sự báo trước, mặt đất đột nhiên chấn động dữ dội, đám ma chúng canh giữ bốn phía bị rung động làm rơi ngã xuống đất. Cả ngọn núi như bị chém nứt ra thành hai nửa, một vật khổng lồ kì lạ mọc ra từ mặt đất, dần dần dâng lên cao, bùn đất, đá vụn rơi ào ào xuống, bụi mù cả một khoảng trời. Hiên Viên Hận Thiên dõi mắt nhìn phía xa, ánh mắt lợi hại xuyên qua cơn mưa đá kia, khóa chặt lấy dị vật vừa xuất hiện – – Một cây gỗ cực lớn nằm ngang đó, những sợi dây tử đằng buông xuống, cành lá rậm rạp, đó là một gốc cây cực lớn, có thể che lấp cả bầu trời, che khuất cả mặt đất.
/186
|