Edit: Trần Mọi người đồng loạt thở phào một hơi, nhờ hành động vung đầu vừa rồi của cô nương mới thấy rõ dung mạo của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn hàng mi cong vút, đôi mắt hạnh hơi nhòe lệ, người gặp người thương. Thảo nào người nam nhân kia bị mắng tới mắng lui cũng không ngại ngùng gì, hai người này đúng là trai tài gái sắc – – sài lang sánh với hổ báo, ha ha ha…
“Thùng thùng thùng thùng thùng!” Tiếng bước chân trầm đục vang lên, khiến cả tòa lầu như rung động theo, một “trái bóng thịt” màu sắc rực rỡ trèo lên lầu, giọng nói oang oang như sợ mọi người không nghe thấy: “Lưu thiếu gia, Tằng chưởng quỹ, Hoàng đại quan nhân… tại hạ tới chậm!” “Ai da, Tạ lão bản, mau ngồi, mau ngồi đi…” Tiếng đón tiếp đầy nịnh nọt phá vỡ sự yên tĩnh, Đường Đường nhíu chặt mày, không hiểu nổi sao Tam sư phụ có thể chọn cái chỗ tục khí thế này mà ngồi, ồn muốn chết! “Ai da, Tạ lão bảo, ‘cái kia’ của ngươi thật ~~ lớn ~~ đó!” Tiếng kêu khoa trương như heo bị chọc tiết, Đường Đường không kiên nhẫn quay đầu lại, khuôn mặt trong phút chốc tái mét lại – - Một tên nam tử gầy còm, vẻ mặt đáng khinh chỉ hạ thân “trái bóng thịt”, hai mắt hình tam giác không chớp nhìn chằm chằm nơi đào đó, nước miếng chảy dài theo khóe miệng. “Mẹ nó, thật bẩn thỉu!” Lửa giận bốc đầy đầu, Đường Đường nhìn cái gì cũng không thấy vừa mắt, hung hăng trừng A Lãng nói: “Tam sư phụ, xem người dẫn con đến chỗ tốt gì này!” “A, chỗ này không được sao?” Nhếch miệng cười xấu xa, A Lãng buông chén trà trong tay xuống: “Bình tĩnh đi, ‘cái kia’ của hắn không lớn bằng con đâu!” “Cái, cái gì?” Trán nóng bừng bừng, Đường Đường hận không thể lấy kiếm ra đâm cái miệng ăn nói linh tinh kia. Thế nào gọi là ‘cái kia’ của hắn không lớn bằng của nàng, “Hắn” có thể so với “nàng” sao? “Hì hì, Tạ lão bản đừng hâm mộ, của lão bản cũng không kém tại hạ bao nhiêu đâu!” Chỉ hạ thân của nam nhân gầy còm kia, “trái bóng thịt” đắc ý cười, phần thịt núc ních dưới cằm rung rung. Đường Đường muốn chết, ở cái chỗ thô tục dâm mĩ này thêm chút nào nữa thôi, nàng sẽ muốn giết người! Vỗ bàn tức tối đứng dậy, Đường Đường chuẩn bị đi ra ngoài, ai ngờ vừa xoay người thì phát hiện – - Người nam nhân gầy cầm lên một khối tinh thạch vốn đeo ở thắt lưng, cảm khái nói: “Ai, mấy viên đá Ma giới vốn ném trên đường không ai thèm nhặt này giờ lại thành linh thạch hộ thân người người tranh đoạt, tại hạ vì mua nó cũng mất chừng mười vạn hai bạc trắng.” “Thì thế đó!” ‘Bóng thịt’ ngồi xuống cạnh bàn, thấp giọng thần thần bí bí nói: “Đừng nói là mười vạn hai, cho dù một trăm vạn lượng cũng đáng giá ấy chứ. Từ hôm qua đã bắt đầu có khá nhiều ma chúng vào thành, xem ra họ nói đúng, Ma Vương muốn tấn công Nhân giới. Chúng ta mua mấy viên đá này để trong người, có khi đám ma chúng vào thành cũng sẽ nghĩ chúng ta là ma, tránh được một kiếp.” “Aizz, đúng vậy đó!” Tiếng than thở đồng ý vang lê, Đường Đường sững sờ quay đầu nhìn Tam sư phụ, chỉ thấy ngài ấy vẫn không nhanh không chậm ngồi uống trà, trên mặt đầy nét cười khinh thường. “Lại đây ngồi đi! Còn đứng ngốc ở đó làm gì?” “Tam sư phụ,” Đặt mông ngồi lại chỗ cũ, Đường Đường khó hiểu hỏi: “Hóa ra Nhân gian giới cũng nhận được tin tức.” “Con nghĩ họ ngốc à! Chúng ta có thể dò la được tin tắt, Nhân Hoàng chẳng lẽ không biết chuyện ngay dưới mí mắt mình sao. Từ nhóm ma chúng đầu tiên vào Đông Lâm hôm trước hắn đã phát hiện ra rồi.” “Vậy thì tại sao…” Đường Đường ngẩn người, nhìn con đường dưới lầu. Ánh đèn rực rỡ, mọi người sau bữa cơm chiều vui vẻ ra đường. Mấy đứa trẻ nhỏ thì chơi đùa khắp nơi, các cụ già ngồi bên dòng suối nói chuyện, tiếng rao hàng của những gánh hàng rong liên miên không dứt, cửa thành vẫn chưa đóng, vô số khách lữ hành đi ngàn dặm đường, mệt mỏi vào thành, hoàn toàn không có sự hoảng loạn sợ hãi trước khi xảy ra chiến tranh. “Bách tính không biết chuyện gì sắp xảy ra.” Bưng một chén trà khác lên, A Lãng chậm rãi ngồi bên lan can, cúi người lạnh lùng nói: “Chỉ có một số phú thương trong thành nhận được tin tức. Nhân Hoàng phái người lén thông báo cho bọn họ, cũng ám chỉ cho họ rằng chỉ cần mua được một viên đá Ma giới đặt trên người thì có thể giữ được tính mệnh!” “Shit!” Mặt tức giận đến đỏ bừng, Đường Đường sờ sờ mấy viên đá Ma giới từ bên hông ra, viên nào viên nấy tỏa sáng lấp lánh, lớn hơn gấp nhiều lần so với viên của ‘bóng thịt’ kia. Mấy viên đá này có đầy ở Ma giới, đám ma chúng chả thèm mang nó trên người. Mấy người này đúng là tiêu tiền để mua cái chết, cầm nó theo người, mới càng chứng minh họ là người đó!” “Đây chính là kế của Nhân Hoàng.” Xoay xoay chén trà trong tay, A Lãng nhìn phía hoàng cung: “Con nghĩ rằng khi Ma muốn tấn công Nhân giới, hắn sẽ bảo vệ dân chúng, xuất binh chiến đấu với Ma Vương sao? Hừ, không đâu! Mục đích hắn làm việc này, là để lừa gạt một lượng lớn tiền bạc từ mấy tên phú thương này, sau đó mang theo binh mã và tài bảo chạy trốn đến nơi khác. Còn Đông Lâm và dân chúng, họ đã bị hoàng thượng của chính mình vứt bỏ rồi!” “Thật vô liêm sỉ, tên Nhân Hoàng này!” Vốn đã cực kỳ phản cảm với tên cầm thú vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà không tiếc xuống tay với con trai ruột này, lại nghe thấy lời Tam sư phụ nói, Đường Đường tức giận đến đổ đầy mồ hôi: “Vậy chúng ta còn ử đây làm gì? Thân là tiên chúng, chẳng lẽ ngài muốn trơ mắt nhìn những con người này bị giết?” “Vậy ý của con là – – ” Đứng thẳng dậy, đôi mắt hoa đào của A Lãng lòe lòe tỏa sáng, như một ngôi sao mới mọc phía cuối chân trời, “chúng ta đi giúp Nhân Hoàng đánh lại Ma Vương?” “Không có chuyện đó đâu!” Mồ hôi lạnh chảy ra, Đường Đường quay người đi về phía sau. Muốn nàng giúp người khác đánh lại đại thúc? Nàng không thể làm được! “Con – – sẽ không đối nghịch với đại thúc.” Thì thào mở miệng, Đường Đường cẩn thận tránh né ánh mắt Tam sư phụ, “Còn cách nào khác không, có thể khiến cho đại thúc đạt thành tâm nguyệt, cũng không làm hại đến những con người vô tội?” “Lòng tham không đáy!” Nhếch miệng cười, A Lãng ngẩng đầu nhìn phía xa. Tối nay bầu trời đêm của Đông Lâm Châu so với bình thường càng tối đen hơn, như sắp chìm trong một cơn mưa lớn đến trời long đất lở. Vừa muốn cho Ma Vương thuận lợi hạ được Nhân gian giới, lại không muốn muôn dân bị hại sao? Vậy chỉ có thể mong rằng Tử Tô và Mặc Phong thành công! “Chúng ta đi thôi!” “Đi đâu ạ?” Trợn tròn mắt, Đường Đường sắp điên rồi. Từ lúc vào thành, Tam sư phụ đột nhiên trở nên thần thần bí bí. Đầu tiên là đuổi Mặc Phong và Tử Tô đi, sau đó dẫn mình đến đây ngồi uống trà nửa ngày, giờ lão nhân gia ngài lại không biết muốn làm gì, đúng là bị quỷ ám. “Đi tới nơi sẽ biết!” Vỗ vỗ lan can, A Lãng nhảy xuống phía dưới, Đường Đường ngẩn người, chuẩn bị tung người đuổi theo, đột nhiên – -
“Thùng thùng thùng thùng thùng!” Tiếng bước chân trầm đục vang lên, khiến cả tòa lầu như rung động theo, một “trái bóng thịt” màu sắc rực rỡ trèo lên lầu, giọng nói oang oang như sợ mọi người không nghe thấy: “Lưu thiếu gia, Tằng chưởng quỹ, Hoàng đại quan nhân… tại hạ tới chậm!” “Ai da, Tạ lão bản, mau ngồi, mau ngồi đi…” Tiếng đón tiếp đầy nịnh nọt phá vỡ sự yên tĩnh, Đường Đường nhíu chặt mày, không hiểu nổi sao Tam sư phụ có thể chọn cái chỗ tục khí thế này mà ngồi, ồn muốn chết! “Ai da, Tạ lão bảo, ‘cái kia’ của ngươi thật ~~ lớn ~~ đó!” Tiếng kêu khoa trương như heo bị chọc tiết, Đường Đường không kiên nhẫn quay đầu lại, khuôn mặt trong phút chốc tái mét lại – - Một tên nam tử gầy còm, vẻ mặt đáng khinh chỉ hạ thân “trái bóng thịt”, hai mắt hình tam giác không chớp nhìn chằm chằm nơi đào đó, nước miếng chảy dài theo khóe miệng. “Mẹ nó, thật bẩn thỉu!” Lửa giận bốc đầy đầu, Đường Đường nhìn cái gì cũng không thấy vừa mắt, hung hăng trừng A Lãng nói: “Tam sư phụ, xem người dẫn con đến chỗ tốt gì này!” “A, chỗ này không được sao?” Nhếch miệng cười xấu xa, A Lãng buông chén trà trong tay xuống: “Bình tĩnh đi, ‘cái kia’ của hắn không lớn bằng con đâu!” “Cái, cái gì?” Trán nóng bừng bừng, Đường Đường hận không thể lấy kiếm ra đâm cái miệng ăn nói linh tinh kia. Thế nào gọi là ‘cái kia’ của hắn không lớn bằng của nàng, “Hắn” có thể so với “nàng” sao? “Hì hì, Tạ lão bản đừng hâm mộ, của lão bản cũng không kém tại hạ bao nhiêu đâu!” Chỉ hạ thân của nam nhân gầy còm kia, “trái bóng thịt” đắc ý cười, phần thịt núc ních dưới cằm rung rung. Đường Đường muốn chết, ở cái chỗ thô tục dâm mĩ này thêm chút nào nữa thôi, nàng sẽ muốn giết người! Vỗ bàn tức tối đứng dậy, Đường Đường chuẩn bị đi ra ngoài, ai ngờ vừa xoay người thì phát hiện – - Người nam nhân gầy cầm lên một khối tinh thạch vốn đeo ở thắt lưng, cảm khái nói: “Ai, mấy viên đá Ma giới vốn ném trên đường không ai thèm nhặt này giờ lại thành linh thạch hộ thân người người tranh đoạt, tại hạ vì mua nó cũng mất chừng mười vạn hai bạc trắng.” “Thì thế đó!” ‘Bóng thịt’ ngồi xuống cạnh bàn, thấp giọng thần thần bí bí nói: “Đừng nói là mười vạn hai, cho dù một trăm vạn lượng cũng đáng giá ấy chứ. Từ hôm qua đã bắt đầu có khá nhiều ma chúng vào thành, xem ra họ nói đúng, Ma Vương muốn tấn công Nhân giới. Chúng ta mua mấy viên đá này để trong người, có khi đám ma chúng vào thành cũng sẽ nghĩ chúng ta là ma, tránh được một kiếp.” “Aizz, đúng vậy đó!” Tiếng than thở đồng ý vang lê, Đường Đường sững sờ quay đầu nhìn Tam sư phụ, chỉ thấy ngài ấy vẫn không nhanh không chậm ngồi uống trà, trên mặt đầy nét cười khinh thường. “Lại đây ngồi đi! Còn đứng ngốc ở đó làm gì?” “Tam sư phụ,” Đặt mông ngồi lại chỗ cũ, Đường Đường khó hiểu hỏi: “Hóa ra Nhân gian giới cũng nhận được tin tức.” “Con nghĩ họ ngốc à! Chúng ta có thể dò la được tin tắt, Nhân Hoàng chẳng lẽ không biết chuyện ngay dưới mí mắt mình sao. Từ nhóm ma chúng đầu tiên vào Đông Lâm hôm trước hắn đã phát hiện ra rồi.” “Vậy thì tại sao…” Đường Đường ngẩn người, nhìn con đường dưới lầu. Ánh đèn rực rỡ, mọi người sau bữa cơm chiều vui vẻ ra đường. Mấy đứa trẻ nhỏ thì chơi đùa khắp nơi, các cụ già ngồi bên dòng suối nói chuyện, tiếng rao hàng của những gánh hàng rong liên miên không dứt, cửa thành vẫn chưa đóng, vô số khách lữ hành đi ngàn dặm đường, mệt mỏi vào thành, hoàn toàn không có sự hoảng loạn sợ hãi trước khi xảy ra chiến tranh. “Bách tính không biết chuyện gì sắp xảy ra.” Bưng một chén trà khác lên, A Lãng chậm rãi ngồi bên lan can, cúi người lạnh lùng nói: “Chỉ có một số phú thương trong thành nhận được tin tức. Nhân Hoàng phái người lén thông báo cho bọn họ, cũng ám chỉ cho họ rằng chỉ cần mua được một viên đá Ma giới đặt trên người thì có thể giữ được tính mệnh!” “Shit!” Mặt tức giận đến đỏ bừng, Đường Đường sờ sờ mấy viên đá Ma giới từ bên hông ra, viên nào viên nấy tỏa sáng lấp lánh, lớn hơn gấp nhiều lần so với viên của ‘bóng thịt’ kia. Mấy viên đá này có đầy ở Ma giới, đám ma chúng chả thèm mang nó trên người. Mấy người này đúng là tiêu tiền để mua cái chết, cầm nó theo người, mới càng chứng minh họ là người đó!” “Đây chính là kế của Nhân Hoàng.” Xoay xoay chén trà trong tay, A Lãng nhìn phía hoàng cung: “Con nghĩ rằng khi Ma muốn tấn công Nhân giới, hắn sẽ bảo vệ dân chúng, xuất binh chiến đấu với Ma Vương sao? Hừ, không đâu! Mục đích hắn làm việc này, là để lừa gạt một lượng lớn tiền bạc từ mấy tên phú thương này, sau đó mang theo binh mã và tài bảo chạy trốn đến nơi khác. Còn Đông Lâm và dân chúng, họ đã bị hoàng thượng của chính mình vứt bỏ rồi!” “Thật vô liêm sỉ, tên Nhân Hoàng này!” Vốn đã cực kỳ phản cảm với tên cầm thú vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà không tiếc xuống tay với con trai ruột này, lại nghe thấy lời Tam sư phụ nói, Đường Đường tức giận đến đổ đầy mồ hôi: “Vậy chúng ta còn ử đây làm gì? Thân là tiên chúng, chẳng lẽ ngài muốn trơ mắt nhìn những con người này bị giết?” “Vậy ý của con là – – ” Đứng thẳng dậy, đôi mắt hoa đào của A Lãng lòe lòe tỏa sáng, như một ngôi sao mới mọc phía cuối chân trời, “chúng ta đi giúp Nhân Hoàng đánh lại Ma Vương?” “Không có chuyện đó đâu!” Mồ hôi lạnh chảy ra, Đường Đường quay người đi về phía sau. Muốn nàng giúp người khác đánh lại đại thúc? Nàng không thể làm được! “Con – – sẽ không đối nghịch với đại thúc.” Thì thào mở miệng, Đường Đường cẩn thận tránh né ánh mắt Tam sư phụ, “Còn cách nào khác không, có thể khiến cho đại thúc đạt thành tâm nguyệt, cũng không làm hại đến những con người vô tội?” “Lòng tham không đáy!” Nhếch miệng cười, A Lãng ngẩng đầu nhìn phía xa. Tối nay bầu trời đêm của Đông Lâm Châu so với bình thường càng tối đen hơn, như sắp chìm trong một cơn mưa lớn đến trời long đất lở. Vừa muốn cho Ma Vương thuận lợi hạ được Nhân gian giới, lại không muốn muôn dân bị hại sao? Vậy chỉ có thể mong rằng Tử Tô và Mặc Phong thành công! “Chúng ta đi thôi!” “Đi đâu ạ?” Trợn tròn mắt, Đường Đường sắp điên rồi. Từ lúc vào thành, Tam sư phụ đột nhiên trở nên thần thần bí bí. Đầu tiên là đuổi Mặc Phong và Tử Tô đi, sau đó dẫn mình đến đây ngồi uống trà nửa ngày, giờ lão nhân gia ngài lại không biết muốn làm gì, đúng là bị quỷ ám. “Đi tới nơi sẽ biết!” Vỗ vỗ lan can, A Lãng nhảy xuống phía dưới, Đường Đường ngẩn người, chuẩn bị tung người đuổi theo, đột nhiên – -
/186
|