Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Chương 161: Chinh phục

/186


Edit: Trần “Ma Vương?” Do quá kinh hãi, Xạ A Lãng lại ho khan một hồi. Người nam nhân này, vì cứu Đường Đường mà không tiếc chuyển ngọn lửa qua thân mình, sống chết của nha đầu này có ý nghĩa quan trọng với hắn vậy sao?

“Đại thúc, đại thúc!” Trống ngực đập thình thịch, Đường Đường bỗng nhận ra một điều, Ngọn lửa trên người nàng chậm rãi bị đại thúc dẫn đi hơn phân nửa, tứ chi lập tức khôi phục tri giác, nhưng thanh kiếm trong tay cũng chậm rãi bị lấy ra. Đại thúc muốn làm gì, chàng muốn làm gì vậy? Muốn lấy thanh kiếm đi, để cứu mình, nhưng lại khiến chàng phải chịu nỗi đau đớn do bị ngọn lửa lạnh lẽo đó cắn nuốt sao? Không được, không thể được! Hai tay nắm chặt lấy, Đường Đường liều mạng túm chặt chuôi kiếm, dùng hai chân đạp mạnh trên mặt đất, kéo mạnh về phía mình, kiên quyết không cho đại thúc kéo mất thanh kiếm. “Đăng Nô, buông tay ra!” Giữa ngọn lửa lớn, đôi mắt Hiên Viên Hận Thiên đỏ ngầu, trán nổi gân xanh. Đế Thiên thống khổ ngâm lên giữa ngọn lửa, thân kiếm rung động càng ngày càng kịch liệt, tiếng xé gió càng lúc càng thê lương, nhưng con rồng đen trước ngực đã mờ nhạt dần, dường như sắp hoàn toàn biến mất. Là do hắn quá tự tin sao? Là do hắn quá coi thường lực phản phệ của thánh kiếm Tiên giới sao? Hắn đã dùng mười thành chân lực cũng không thể dập tắt được ngọn lửa màu lam này, chỉ có thể dẫn nó đi từ người Đăng Nô, còn lại, đành phải đánh cuộc một phen! “Đại thúc, xin chàng, cầu xin chàng mà!” Gấp đến giơ chân, Đường Đường hận không thể quỳ xuống, quỳ rạp, nằm hẳn xuống mặt đất, chỉ cần đại thúc đừng kéo thanh kiếm đi nữa, đừng kéo lửa về phía mình nữa. “Ma Vương – -” Cố vươn tay, muốn nhặt lấy thanh kiếm trên mặt đất giúp hắn một tay, là con kiến cũng được, mà châu chấu đá xe cũng được, Xạ A Lãng hắn không còn nghĩ được gì nhiều. Có lẽ, chỉ cần hắn góp thêm chút sức, chia lửa cũng tốt, một chút thôi cũng tốt rồi. “Đường Đường, dùng tu vi – – dùng tu vi của con giúp Ma Vương dập lửa!” Dù đã chạm được vào thân kiếm, nhưng những ngón tay cứng đờ không thể nắm lấy nó, A Lãng tuyệt vọng gào thét. Tu vi? Dùng tu vi của nàng? Như thể có ánh mặt trời bỗng nhiên chiếu rọi vào động, hai mắt Đường Đường sáng ngời, nhớ tới bức vẽ mà tam sư phụ vẽ trên vách động lúc trước, những điểm sáng trên hình người đó. Ánh lửa từ ngọn đèn chiếu lên khuôn mặt Tam sư phụ, người không chút để ý nốc rượu, thản nhiên nói: “…huyệt Khí Hải, là huyệt vị quan trọng nhất. Nếu có thể mở được huyệt Khí Hải, lãnh hội được phương pháp mở huyệt, vậy dễ hơn rồi….” Bình tâm lại, Đường Đường qua ánh lửa nhìn ánh mắt của đại thúc. “Đại thúc,” Nhẹ nhàng mở miệng, giờ đây tuy trong mắt Đường Đường vẫn còn nhòa lệ nhưng nàng khoong còn sợ hãi nữa, như những viên đá vũ hoa(1) trong chậu đá, dịu dàng mềm mại, “Đừng đuổi ta đi, ta muốn bên cạnh chàng, dù sống, hay chết!” Đôi mắt hạnh khép lại, như có một chiếc đèn thắp sáng lên trong cơ thể, từ dưới bụng chậm rãi hướng dần lên, chạy theo vị trí bảy linh huyệt, cho đến huyệt Thần Đình. “Phụt~~” Một ngọn lửa sáng chói từ bên hông Đường Đường nổ tung ra, Thanh Tâm Đăng đột nhiên phun lửa hừng hực, quấn lấy ngọn lửa màu lam đang bao quanh hai người kia. Một tia sáng vàng chói mắt và một tia ma khí bắn ra ngoài, ngọn lửa màu lam và màu đỏ cắn nuốt lẫn nhau, tia sáng vàng và ma khí quấn lấy nhau, dần dần hợp thành một. Một tiếng nổ vang, đất rung núi chuyển, tia sáng vàng và ma khí đồng thời biến mất, ngọn lửa màu lam và lửa đò cũng đồng thời tan biến, A Lãng há hốc mồm nhìn khung cảnh phía trước – - Hai chân Đường Đường mềm nhũn đổ về phía trước, mà Ma Vương Hiên Viên vô cùng tự nhiên mở rộng hai tay đón lấy nàng ôm vào lòng… Hai thanh kiếm cắm trên mặt đất, một đen một trắng, một dài một ngắn, nhẹ nhàng phát ra từng tiếng ngâm khẽ, đó là sự cảm ứng giữa các linh kiếm với nhau. Nhưng mà, thánh kiếm Tiên giới sao lại có thể cảm ứng với Ma kiếm, thậm chí còn vui vẻ mà hài hòa đến thế, hoàn toàn không có sự bài xích lẫn nhau. Quỷ dị, vô cùng quỷ dị. A Lãng hơi suy nghĩ ngẩng đầu lên, lại thấy được một màn khiến người ta nóng máu – – Tiên giới chưa từng có ai, trước đây chưa, sau này chắc cũng không có đệ tử nào khó bảo như Tôn Đường Đường , nàng lại dám, dám… “Đại thúc!” Ôm siết hai tay, Đường Đường tựa đầu vào vòm ngực trần của đại thúc, dùng hai má lẳng lặng cảm nhận tiếng tim đập của đại thúc, sau đó chậm rãi điều chỉnh tim mình đập cùng một giai điệu với hắn, thình thịch, thình thịch… “Ta nhớ chàng. Ta từng mơ một giấc mơ, suốt ba ngày ba đêm, từ đầu đến cuối đều là chàng!” Hắn không nói gì, bàn tay to lớn xen vào trong mái tóc đen dài của nàng, để nàng nằm trong ngực mình, hắn cũng muốn có cảm giác như thế. Hít hít mũi, Đường Đường cười vui sướng mặc dù đáy mắt vẫn đầy lệ, chỉ chỉ thanh kiếm phía trước rồi nói: “Đại thúc, chàng đã chinh phục được nó, chàng thật vĩ đại!” Khóe môi khẽ cong lên, hắn thích nghe nàng nói như vậy. Người khác từng nói qua hắn đáng sợ, hắn quá mạnh, cũng có người từng nói hắn vô tình, máu lạnh, nhưng chúng nói cái gì hắn cũng không thèm để ý, bởi vì hắn chỉ quan tâm, chỉ có nàng thôi! Ngẩng đầu lên, Đường Đường nhìn thấy nét cười nhẹ bên khóe môi đại thúc, rất tùy ý, như thể lơ đãng mà lộ ra, nụ cười mê người mà trân quý biết bao! “Chàng cũng chinh phục được ta!” Khóe miệng cong cong, hai tay Đường Đường đang ôm cổ đại thúc hơi dùng lực, ấn môi mình lên bờ môi hiếm khi thấy nụ cười kia. “Phù~~~ Nha đầu này thật can đảm!” Hít một hơi khí lạnh, A Lãng vội vàng quay mặt sang một bên, lại đột nhiên phát hiện – - Các sư huynh đệ vốn ngã trên mặt đất không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, vẻ mặt cả đám đặc sắc vô cùng. Có người nhìn thoáng qua liền vội vàng cúi đầu giả chết, có người trợn mắt há hốc mồm hóa thành tượng đá, có nghẹn họng nhìn trân trối. Nhất là lão Tứ bình thường thích tỏ vẻ thâm trầm, giờ hai mắt mở to như chuông đồng, đã nhìn chằm chằm còn không quên chép chép miệng, như đang ảo tưởng tư vị trong khung cảnh kia (Trần: E sặc >”<) “Ây da, lão Tứ!” Cúi đầu lại nằm xuống mặt đất, A Lãng cũng nhớ đến một thời oanh liệt của mình. Hắn đi bên một bờ hồ đầy cây dương liễu rủ bóng, bên cạnh là một cô gái nhắm mắt theo đuôi, mái tóc đen tuyền, vạt áo xanh biếc, dáng người mềm mại như một gốc cây xuân liễu, đó là mùa xuân của hắn, chỉ thuộc về một mình hắn. Nhưng còn lão Tứ, cuộc đời của đệ đã vào mùa thu rồi, mùa xuân thì – – còn chưa bao giờ tới! “Đứng lên đi!” Những ngón tay vẫn vuốt ve mái tóc Đăng Nô, hơi thở rối loạn vẫn quẩn quanh miệng mũi hai người, thân hình Hiên Viên Hận Thiên không động đậy, chỉ miễn cưỡng nói một câu. “Không muốn!” Híp mắt, Đường Đường cọ sát mặt trên lồng ngực đại thúc, vòng ôm thoải mái thế này, sao nàng có thể đứng lên được. “Đứng lên!” Bất đắc dĩ nhìn kẻ gây sự này, Đường Đường đưa tay kéo kéo con mèo lười trước ngực. “Không được đẩy ta ra!” Đôi mắt hạnh trợn tròn, Đường Đường há miệng cắn lên vòm ngực đại thúc, “Cho chàng đẩy ta này” _________________________________ (1): đá vũ hoa: một loại đá tròn nhỏ sáng bóng, có vân và màu sắc sặc sỡ, có nhiều ở Nam Kinh

/186

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status