Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Chương 158: Đường Đường gặp nạn

/186


Edit: Trần Yên lặng một hồi, Hiên Viên Hận Thiên hờ hững nhìn, tựa hồ không có hứng thú với những gì Thường Hữu bẩm báo, sau một lúc lâu mới nói: “Theo dõi chúng cẩn thận, không được lơi lỏng.”

Không nói thêm tiếng nào mà gật đầu lĩnh mệnh, Thường Hữu lui ra sau, để thời gian còn lại cho Thường Túy. “Khởi bẩm Vương,” Tiến lên từng bước, Thường Túy cười biếng nhác, trầm giọng nói: “Nhân loại mà lần trước Vương ra lệnh cho thuộc hạ tra…” Đôi mắt vốn hờ hững thoáng chốc kéo đầy gió lạnh, Hiên Viên Hận Thiên nheo mắt lại. Thường Túy đang nhắc đến, là cái tên thiếu niên luôn thích trưng ra khuôn mặt tươi cười, quấn quýt bên Đăng Nô của hắn. Thân phận không rõ, lai lịch mơ hồ, cũng chỉ có nữ nhân ngốc kia mới không nghĩ ngợi gì mà làm bạn được. Nàng không hề biết, người thiếu niên kia căn bản không đơn giản như nàng nghĩ. Nàng càng không biết, thiếu niên kia đã động tâm với nàng. Ánh mắt kẻ đó nhìn nàng, đầy mưu tính, dụ hoặc, là ánh mắt mà khi một người nam nhân nhìn nữ nhân của mình mới có, thật đáng chết! Bàn tay to lớn xiết chặt dưới ống tay áo, sát ý lạnh như gió tuyết bất giác tỏa ra bốn phía. Đang nói thì ngừng lại, Thường Túy đột nhiên rùng mình một cái. Ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy Vương đang giận dữ trừng mắt nhìn mình, đôi mắt lạnh lẽo như hai thanh Đế Thiên kiếm đâm về phía mình! “Vương?” Vội vàng khom người xuống, nét cười lười biếng trên mặt biến mất, một giọt mồ hôi lạnh không ai hay biết lặng lẽ trượt xuống trong mái tóc đỏ như lửa. Rốt cục hắn đã làm sai điều gì? Mà khiến Vương thịnh nộ thế? Như thể muốn bầm thây vạn đoạn hắn vậy? “Kẻ đó là ai?” Tiếng nói rét lạnh vang lên trong đại điện, vang vọng trong màng nhĩ quá mức khẩn trương của Thường Túy, khiến cho hắn thấy đại não tạm dừng hoạt động. “Vương, ngài hỏi thiếu niên áo trắng kia hả?” Thì thào hỏi lại, Thường Túy váng đầu muốn hôn mê. “Hừ!” Hừ lạnh một tiếng, Hiên Viên Hận Thiên đứng dậy bước xuống thềm đá, chậm rãi đi về phía Thường Túy đang đứng phía dưới, một bước, hai bước…” Thiếu niên đó là con trai của Nhân Hoàng Nam Cung Vọng, Nam Cung Tử Tô.” Vội vàng ngẩng đầu, Thường Túy nói nhanh như sợ nếu nói không xong thì chết là cái chắc: “Nam Cung Vọng sợ Nhân Hoàng đã qua đời trực tiếp truyền cho con trai mình là Nam Cung Tử Tô, cho nên hạ độc với con ruột của mình, sau đó lấy tội mưu phản muốn giết hắn, lại không nghĩ tới đã để hắn chạy thoát. Trên đường lưu vong, Nam Cung Tử Tô ngẫu nhiên gặp được Đường Đường – -“ Đang nói thì im bặt, Thường Túy sững sờ nhìn thân ảnh Vương đang đứng cách mình ba thước, thân hình nghiêm nghị cao lớn như núi cao, lạnh lùng nói: “Vì ngôi vị hoàng đế, mà phụ tử phản bội, giết hại lẫn nhau?” “Vâng!” Nuốt nước miếng một cái, Thường Túy lại cúi thấp đầu xuống, mái tóc đỏ như lửa thuận theo bờ vai chảy xuống, che khuất khuôn mặt vì quá căng thẳng mà đã trở nên cứng ngắc. “Triệu hồi Tùy Hỉ, Mâu Chân và Bỉ A.” Xoay người lại, Hiên Viên Hận Thiên đi về phía hậu điện tối đen, như núi đá đồ sộ dần dần chìm trong bóng đêm. “Ba ngày sau, tấn công Nhân giới!” ……. “Bộp!” Một bàn tay đột nhiên vỗ vào vai Thường Túy, khiến hắn giật nảy người, theo bản năng rụt vai lại, gần như ngay lập tức muốn đưa tay ra đánh trả, “Đệ làm gì thế?” Thường Hữu nhịn không được nhăn mi nói: “Vương đi đã lâu, đệ còn muốn đứng đến lúc nào?” “Aizz – -” Tiếng cười nhẹ tự giễu vang lên, Thường Túy chậm rãi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tuấn mĩ đầy mị hoặc mà yêu dị lộ ra biểu tình thống khổ, nghiến răng nghiến lợi nói, “Vì sao chứ, đột nhiên Vương lại đem hết chuyện của Đăng Nô cột vào người đệ? Trước đây, mấy chuyện này không phải của Tùy Hỉ sao?” Vỗ vỗ vai Thường Túy, Thường Hữu hơi trầm ngâm, thấp giọng nói: “Đệ nên hiểu rõ, vì sao Vương không cho Tùy Hỉ đi!” “Huynh muốn nói – -” Kinh ngạc, ngạc nhiên, buồn rầu, hoài nghi, cuối cùng là buồn bực bóp tay, Thường Túy bất đắc dĩ nói: “Nam nhân khi yêu đương, nhất là nam nhân sau mấy ngàn năm lần đầu tiên mới thật sự yêu ai đó! Chậc chậc, ăn dấm chua không phải chỉ chua bình thường đâu!” Làm động tác chớ có lên tiếng, trên khuôn mặt cứng ngắc ngàn năm không đổi của Thường Hữu đột nhiên hiện ra một tia cười thản nhiên, nhẹ giọng nói: “Cẩn thận đó, không có gì là Vương không biết!” Mi mắt nhảy dựng lên, Thường Túy vội vàng xoay người đi, khoát tay áo với Thường Hữu sau lưng mình: “Đệ đi trước đây, nói nhiều sai nhiều, tốt nhất là không nói gì cả!” Không nói gì gợi lên khóe miệng, Thường Hữu cũng xoay người đi vào chỗ sâu trong đại điện. Đến giờ rồi, mỗi ngày Vương đều phải đi Kiến Quan Uyển tắm rửa sạch sẽ – – kỳ thật là đi xem Đăng Nô, điều này Ngũ Đại tùy thị đều biết rõ trong lòng! Thế nên, trị túc quan tháng này là hắn giờ phải đến Kiến Quan Uyển. Không thể để cho bất cứ kẻ nào đi vào, không được cho bất cứ ai quấy rầy Vương! Nếu không, Ma Vương tức giạn, hậu quả rất nghiêm trọng! ********************************** “Đùng!” Tiếng nổ kỳ dị truyền vào hai tai, Đường Đường gần như chưa kịp phản ứng đã bị ngọn lửa lớn màu lam tối hừng hực thiêu đốt toàn thân. Đau, đau quá! Nhưng cực kỳ quỷ dị là, đau nhức mà nàng cảm nhận được không phải là đau đớn do bị lửa thiêu đốt, mà là đau đớn như thể có trăm ngàn chiếc châm bằng băng đâm vào tứ chi bách hài. Từ cổ tay tới cánh tay, từ nửa người đến toàn thân, nàng bị ngọn lửa vây quanh, nhưng lại giống như bị đóng băng thành một khối nước đá. Nàng có thể nhìn, có thể nghe, có thể thống khổ gào thét, nhưng không thể động đậy. Chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lwuar kia cắn nuốt làn da, sợi tóc nàng, phát ra từng tiếng nổ khủng bố, tựa như những tiếng xì xèo nàng từng nghe khi thấy người khác đốt thịt nướng vậy. “Đại – – thúc – -” Dùng hết sức lực, Đường Đường gắng sức hô lên hai tiếng. Người đó, là người đầu tiên, cũng là người duy nhất nàng nhớ tới trong lúc nguy cấp, trong thời khắc sống chết. “Ong ong ~~” Ở một nơi xa, không biết có về khoảng cách có xa lắm không, tóm lại là một nơi hoàn toàn khác, thân ảnh cao lớn đang đi trên hành lang uốn lượn bỗng nhiên dừng lại. Tay phải chậm rãi nâng lên, đôi mắt lạnh nhìn xuống, trên cánh tay phải mơ hồ thoáng hiện ra ánh sáng màu đỏ mang theo ánh vàng kì lạ. Đế Thiên đang vùng vẫy, đang gào khóc, từng tiếng ngâm thê lương chói tai, như sợ hãi, như cầu cứu! “Đường Đường?” Trái tim thoáng chốc như bị thít chặt lại, Hiên Viên Hận Thiên tung người nhảy vào trong hồ nước, bàn tay chém mạnh một nhát, đánh vào mặt hồ, tạo thành một cột nước phun trào như núi lửa. Đôi mắt đen sẫm vội vàng nhìn mặt nước, giữa Thủy Kính, một ngọn lửa màu lam tối hình người dần dần ánh vào trong mắt, càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng quỷ dị hơn…

/186

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status