Edit: Trần “Ma Vương, lão phu biết ngươi đánh vào Tiên giới là vì phải cứu tiểu ma nữ kia.” Trường kiếm chỉ thẳng đằng trước, Bạch Chí Thanh chỉ Đường Đường đứng ở cửa động nơi xa, giận dữ nói: “Lão phu vốn còn muốn lưu lại tính mạng cho nàng, nhưng giờ phút này xem ra, không thể không giết nàng!”
Ánh mắt trầm xuống, sát khí lạnh lẽo nhất thời che kín cả một mảng trời đất, Hiên Viên Hận Thiên siết chặt nắm tay, ma khí toàn thân mãnh liệt tuôn trào, muốn giết Đăng Nô? Hắn sẽ cho cái tên gọi là chưởng môn Tiên giới này chết không có chỗ chôn! “Bà nó!” Đường Đường cũng nổi giận, lão lông trắng này thật độc địa. Không giết nổi Ma vương đầu to, nên mượn tiểu lâu la như nàng để trút giận, hắn quả nhiên rất biết cách chọn quả hồng mềm mà nắm. Một trận gió lớn nổi lên, dù là trong động hay ngoài động, trên bầu trời, ma chúng và tiên chúng đều cảm nhận được sự tức giận của Ma Vương, sát khí lạnh lẽo tản ra bốn phía, khiến tất cả tiên chúng đều cảm thấy buốt giá đến tận cõi lòng, chỉ sợ ngày hôm nay, cả tòa Tiên Linh đảo này đều phải chìm xuống. “Dừng tay, không thể giết họ!” Tiếng quát nóng vội đột nhiên vang lên, khiến tất cả mọi người đang đứng đó đều rùng mình, Đường Đường đứng ở cửa động bị dọa đến thiếu chút nữa trượt chân, trực tiếp ‘phi thăng’ luôn. “Không được giết!” Huyền Thiên chân nhân lặp lại một lần nữa, đi đến trước cửa động nhìn về phía đại đệ tử Bạch Chí Thanh vẫn đang giơ trường kiếm, vẻ mặt ngoan cố. “Chí Thanh, Tôn Đường Đường đã là đệ tử Tiên giới chúng ta, một lòng hướng đạo, đã được điểm hóa, không được giết!” “Cái gì?” Mắt hổ trợn tròn, Bạch Chí Thanh choáng váng. Nhìn một bóng trắng mờ xuất hiện ở cửa động, không thể nghi ngờ kia đúng là linh phách của sư phụ, nhưng tại sao sư phụ và sư thúc đều có thể khinh địch như thế, sao có thể thu ma nữ không phân thị phi, không rõ thiện ác này vào tiên môn? “Đường Đường?” Ngoái đầu nhìn lại, Mâu Chân khiếp sợ buông trường kiếm. Vương, không để ý đến trọng thương chưa lành đã vội tấn công Tiên giới, ngũ đại tùy thị đều hiểu rõ lí do, nhưng Tôn Đường Đường nàng sao có thể nhanh như vậy đã ra nhập Tiên môn, vong ân phụ nghĩa, phản bội Vương? “Ta…” Đường Đường cảm thấy mờ mịt, cảm giác mình như đang đứng giữa lưng chừng núi, bên trái là vực sâu thăm thẳm, bên phải là thâm cốc, bước sai một bước là vạn kiếp bất phục! Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt kinh sợ của lão lông trắng, lại quay đầu nhìn vẻ mặt phẫn hận của Mâu Chân, Đường Đường hiểu, thời khắc phải chọn lựa cuối cùng cũng đến! Hai ánh mắt lạnh lẽo bắn tới, Đường Đường biết, đó là ánh mắt đại thúc đang nhìn nàng, hắn đang đứng đó chờ nàng đưa ra quyết định. “Ta…” Ma xui quỷ khiến, từ miệng Đường Đường tuôn ra ba chữ: “Muốn ở lại!” Tiếng nói rất nhỏ, rất nhẹ, lại đưa đến một khoảng yên tĩnh kì lạ. Hiên Viên Hận Thiên không nói một lời nào thêm, quay người, thân ảnh cao lớn dần dần nhạt đi, như muốn tan biến vào trong tầng tầng lớp lớp mây mù. “Đại thúc – -” Nhanh chóng đuổi theo hai bước, Đường Đường không nhịn được nữa, nước mắt tuôn rơi, nàng biết lựa chọn này sẽ làm cho nàng rất thống khổ, nhưng trăm triệu lần cũng không ngờ lại đau đớn đến thế. Nhìn bóng lưng đại thúc giận dữ rời đi, Đường Đường có cảm giác đau đớn tận xương, trái tim trống rỗng. Nếu mất đi đại thúc, vậy chấp nhất đi giải đáp câu đố của chàng còn có ý nghĩa gì nữa? “Cho dù chàng làm điều gì ta đều tin chàng, vì sao chàng không thể tin ta một lần?” Giậm chân, Đường Đường đứng trước cửa động bên cạnh vách núi mà khóc gào, như một đứa trẻ đau đớn đến cực điểm rồi lại không có cách nào giải quyết, bất lực mà không biết phải làm sao. “Xú, xú nha đầu….” Trường kiếm giương thẳng lên nhắm vào Đường Đường, Bạch Chí Thanh bị chọc tức đến nỗi muốn giậm chân. Mới vừa rồi hắn còn nghĩ nha đầu này muốn cải tà quy chính, một lòng hướng tiên, ai ngờ còn chưa cười xong, nàng đã thêm một câu như vậy. Ma nữ cuối cùng vẫn là ma nữ, người của ma vương, là do hắn “lấy lòng quân tử đo dạ ma nữ” – – tự mình đa tình! (xuất phát từ câu lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử :v :v) “Ong ~~~” Một lưỡi dao ma khí hiện lên, đánh vào thanh trường kiếm của Bạch Chí Thanh tạo thành thanh âm chói tai, Bạch Chí Thanh nhảy vội ra sau để thoát khỏi thế công mãnh liệt của ma khí, cánh tay bủn rủn đến nỗi thiếu chút nữa thì trường kiếm cũng không giữ nổi. “Sư phụ!” Một bóng trắng bay vụt lên, Mặc Phong ngự kiếm bay về phía Ma Vương. “Mâu Chân!” Đôi mày kiếm hơi nhăn lại, Hiên Viên Hận Thiên không kiên nhẫn quát khẽ một tiếng. Một bóng trắng khác xen vào, hai thanh trường kiếm keng một tiếng chạm vào nhau, Mâu Chân nở nụ cười trong suốt ngăn cản Mặc Phong: “Đừng quấy rầy Vương! Ngài ấy không hề muốn giết sư phụ chàng, ngài chỉ muốn đi ngó Tôn cô nương, tựa như ta muốn tới thăm chàng vậy!” “Trúc Vũ!” Cánh tay cầm kiếm hơi run lên, đôi mắt trong phẳng lặng thoáng chốc nổi lên tầng tầng lớp lớp gợn sóng, Mặc Phong nhìn khuôn mặt diễm lệ đang tươi cười của Mâu Chân, trái tim như một hồ nước bị hòn đá nhỏ ném vào, tạo thành rất nhiều gợn sóng, mãi không trầm xuống. “Ngốc!” Đôi mắt sáng thoáng nhìn qua, như hờn dỗi lại như lưu luyến, Mâu Chân lại chém một kiếm nhìn như sắc bén kì thật lại vô hại về phía Mặc Phong, “Nếu không động thủ, sư phụ chàng sẽ phạt chàng diện bích nữa đó!” “Bướng bỉnh!” Khóe môi ôn nhuận chậm rãi cong lên, Mặc Phong bất đắc dĩ chuyển kiếm hóa đi thế công của Trúc Vũ, hai thân hình cùng bay lên, như hai đóa tuyết rơi, giữa không gian đao quang kiếm ảnh hoang tàn, chỉ có sự quyến luyến và hoan hỉ khi người có tình gặp nhau. Không để ý đến hai người đang đánh nhau vô cùng vui vẻ phía sau, Hiên Viên Hận Thiên chỉ khoanh tay đứng trong đám mây, xa xa nhìn xuống Đường Đường đang đứng trước cửa động. Khuôn mặt, lại nhem nhuốc vệt nước mắt. Sao lần nào nàng thấy hắn cũng như diễn viên hí khúc vậy? Nếu không phải lem nhem vì nước mắt, thì cũng là bị khói lửa hun, còn có một lần – – lần đầu tiên hắn gặp nàng, lúc đó là do ngã vào bùn. Vung một tay lên, một tia sáng vàng chói mắt bắn thẳng về phía Đăng Nô, Hiên Viên Hận Thiên xoay người lại, một lần nữa bình tĩnh đi vào trong đám mây mù. Giờ đây, trái tim không còn phẫn nộ, hay hận thù, chỉ còn lại chút lành lạnh lại ấm áp, như thể lệ của nàng đã chảy vào trong lòng, mềm mại lại dịu dàng. “Đăng Nô,” Không hề mở miệng, chỉ dùng thần giao cách cảm mang lời nói đến bên tai nàng, trong giọng nói có ôn nhu và – – cả dung túng mà ngay cả bản thân cũng thấy kinh ngạc: “Muốn ở lại thì cứ ở đi!” “Cẩn thận!” “Bịch!” Bóng trắng chợt lóe, ánh vàng mất đi, cả người Đường Đường lạnh đến rùng mình, theo bản năng ôm lấy thứ vừa rơi vào lòng. Lại ngẩng đầu, chỉ thấy vẻ mặt Huyền Thiên chân nhân đau đớn bay bay đằng trước, trong lồng ngực có một lỗ hổng đen xì, hình dạng này hình như là – – chiếc đèn? “Đại thúc?” Lệ rơi từng giọt lên chiếc đèn, ánh đèn vàng ấm áp dấy lên, ấm đến cả cõi lòng nàng. Đại thúc tin nàng? Chàng chỉ tạm thời rời đi, sẽ không bỏ mình lại! “Nếu ta muốn trở về thì sao?” Dán mặt lên chiếc đèn, cảm nhận sự ấm áp nhàn nhạt mà người nào đó còn lưu lại, Đường Đường nở nụ cười, vận khởi thần giao cách cảm bắt đầu ăn vạ. “Vậy tự mình về!” Tiếng nói đại thúc lại xa vài phần, khôi phục lại lạnh lùng như xưa, như mệnh lệnh lại như quở mắng, nhưng Đường Đường nghe được lại không nhịn nổi mà cười ha ha. Đại thúc, đại thúc của nàng, quả nhiên lãnh khốc đến khiến người ta yêu thương!
Ánh mắt trầm xuống, sát khí lạnh lẽo nhất thời che kín cả một mảng trời đất, Hiên Viên Hận Thiên siết chặt nắm tay, ma khí toàn thân mãnh liệt tuôn trào, muốn giết Đăng Nô? Hắn sẽ cho cái tên gọi là chưởng môn Tiên giới này chết không có chỗ chôn! “Bà nó!” Đường Đường cũng nổi giận, lão lông trắng này thật độc địa. Không giết nổi Ma vương đầu to, nên mượn tiểu lâu la như nàng để trút giận, hắn quả nhiên rất biết cách chọn quả hồng mềm mà nắm. Một trận gió lớn nổi lên, dù là trong động hay ngoài động, trên bầu trời, ma chúng và tiên chúng đều cảm nhận được sự tức giận của Ma Vương, sát khí lạnh lẽo tản ra bốn phía, khiến tất cả tiên chúng đều cảm thấy buốt giá đến tận cõi lòng, chỉ sợ ngày hôm nay, cả tòa Tiên Linh đảo này đều phải chìm xuống. “Dừng tay, không thể giết họ!” Tiếng quát nóng vội đột nhiên vang lên, khiến tất cả mọi người đang đứng đó đều rùng mình, Đường Đường đứng ở cửa động bị dọa đến thiếu chút nữa trượt chân, trực tiếp ‘phi thăng’ luôn. “Không được giết!” Huyền Thiên chân nhân lặp lại một lần nữa, đi đến trước cửa động nhìn về phía đại đệ tử Bạch Chí Thanh vẫn đang giơ trường kiếm, vẻ mặt ngoan cố. “Chí Thanh, Tôn Đường Đường đã là đệ tử Tiên giới chúng ta, một lòng hướng đạo, đã được điểm hóa, không được giết!” “Cái gì?” Mắt hổ trợn tròn, Bạch Chí Thanh choáng váng. Nhìn một bóng trắng mờ xuất hiện ở cửa động, không thể nghi ngờ kia đúng là linh phách của sư phụ, nhưng tại sao sư phụ và sư thúc đều có thể khinh địch như thế, sao có thể thu ma nữ không phân thị phi, không rõ thiện ác này vào tiên môn? “Đường Đường?” Ngoái đầu nhìn lại, Mâu Chân khiếp sợ buông trường kiếm. Vương, không để ý đến trọng thương chưa lành đã vội tấn công Tiên giới, ngũ đại tùy thị đều hiểu rõ lí do, nhưng Tôn Đường Đường nàng sao có thể nhanh như vậy đã ra nhập Tiên môn, vong ân phụ nghĩa, phản bội Vương? “Ta…” Đường Đường cảm thấy mờ mịt, cảm giác mình như đang đứng giữa lưng chừng núi, bên trái là vực sâu thăm thẳm, bên phải là thâm cốc, bước sai một bước là vạn kiếp bất phục! Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt kinh sợ của lão lông trắng, lại quay đầu nhìn vẻ mặt phẫn hận của Mâu Chân, Đường Đường hiểu, thời khắc phải chọn lựa cuối cùng cũng đến! Hai ánh mắt lạnh lẽo bắn tới, Đường Đường biết, đó là ánh mắt đại thúc đang nhìn nàng, hắn đang đứng đó chờ nàng đưa ra quyết định. “Ta…” Ma xui quỷ khiến, từ miệng Đường Đường tuôn ra ba chữ: “Muốn ở lại!” Tiếng nói rất nhỏ, rất nhẹ, lại đưa đến một khoảng yên tĩnh kì lạ. Hiên Viên Hận Thiên không nói một lời nào thêm, quay người, thân ảnh cao lớn dần dần nhạt đi, như muốn tan biến vào trong tầng tầng lớp lớp mây mù. “Đại thúc – -” Nhanh chóng đuổi theo hai bước, Đường Đường không nhịn được nữa, nước mắt tuôn rơi, nàng biết lựa chọn này sẽ làm cho nàng rất thống khổ, nhưng trăm triệu lần cũng không ngờ lại đau đớn đến thế. Nhìn bóng lưng đại thúc giận dữ rời đi, Đường Đường có cảm giác đau đớn tận xương, trái tim trống rỗng. Nếu mất đi đại thúc, vậy chấp nhất đi giải đáp câu đố của chàng còn có ý nghĩa gì nữa? “Cho dù chàng làm điều gì ta đều tin chàng, vì sao chàng không thể tin ta một lần?” Giậm chân, Đường Đường đứng trước cửa động bên cạnh vách núi mà khóc gào, như một đứa trẻ đau đớn đến cực điểm rồi lại không có cách nào giải quyết, bất lực mà không biết phải làm sao. “Xú, xú nha đầu….” Trường kiếm giương thẳng lên nhắm vào Đường Đường, Bạch Chí Thanh bị chọc tức đến nỗi muốn giậm chân. Mới vừa rồi hắn còn nghĩ nha đầu này muốn cải tà quy chính, một lòng hướng tiên, ai ngờ còn chưa cười xong, nàng đã thêm một câu như vậy. Ma nữ cuối cùng vẫn là ma nữ, người của ma vương, là do hắn “lấy lòng quân tử đo dạ ma nữ” – – tự mình đa tình! (xuất phát từ câu lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử :v :v) “Ong ~~~” Một lưỡi dao ma khí hiện lên, đánh vào thanh trường kiếm của Bạch Chí Thanh tạo thành thanh âm chói tai, Bạch Chí Thanh nhảy vội ra sau để thoát khỏi thế công mãnh liệt của ma khí, cánh tay bủn rủn đến nỗi thiếu chút nữa thì trường kiếm cũng không giữ nổi. “Sư phụ!” Một bóng trắng bay vụt lên, Mặc Phong ngự kiếm bay về phía Ma Vương. “Mâu Chân!” Đôi mày kiếm hơi nhăn lại, Hiên Viên Hận Thiên không kiên nhẫn quát khẽ một tiếng. Một bóng trắng khác xen vào, hai thanh trường kiếm keng một tiếng chạm vào nhau, Mâu Chân nở nụ cười trong suốt ngăn cản Mặc Phong: “Đừng quấy rầy Vương! Ngài ấy không hề muốn giết sư phụ chàng, ngài chỉ muốn đi ngó Tôn cô nương, tựa như ta muốn tới thăm chàng vậy!” “Trúc Vũ!” Cánh tay cầm kiếm hơi run lên, đôi mắt trong phẳng lặng thoáng chốc nổi lên tầng tầng lớp lớp gợn sóng, Mặc Phong nhìn khuôn mặt diễm lệ đang tươi cười của Mâu Chân, trái tim như một hồ nước bị hòn đá nhỏ ném vào, tạo thành rất nhiều gợn sóng, mãi không trầm xuống. “Ngốc!” Đôi mắt sáng thoáng nhìn qua, như hờn dỗi lại như lưu luyến, Mâu Chân lại chém một kiếm nhìn như sắc bén kì thật lại vô hại về phía Mặc Phong, “Nếu không động thủ, sư phụ chàng sẽ phạt chàng diện bích nữa đó!” “Bướng bỉnh!” Khóe môi ôn nhuận chậm rãi cong lên, Mặc Phong bất đắc dĩ chuyển kiếm hóa đi thế công của Trúc Vũ, hai thân hình cùng bay lên, như hai đóa tuyết rơi, giữa không gian đao quang kiếm ảnh hoang tàn, chỉ có sự quyến luyến và hoan hỉ khi người có tình gặp nhau. Không để ý đến hai người đang đánh nhau vô cùng vui vẻ phía sau, Hiên Viên Hận Thiên chỉ khoanh tay đứng trong đám mây, xa xa nhìn xuống Đường Đường đang đứng trước cửa động. Khuôn mặt, lại nhem nhuốc vệt nước mắt. Sao lần nào nàng thấy hắn cũng như diễn viên hí khúc vậy? Nếu không phải lem nhem vì nước mắt, thì cũng là bị khói lửa hun, còn có một lần – – lần đầu tiên hắn gặp nàng, lúc đó là do ngã vào bùn. Vung một tay lên, một tia sáng vàng chói mắt bắn thẳng về phía Đăng Nô, Hiên Viên Hận Thiên xoay người lại, một lần nữa bình tĩnh đi vào trong đám mây mù. Giờ đây, trái tim không còn phẫn nộ, hay hận thù, chỉ còn lại chút lành lạnh lại ấm áp, như thể lệ của nàng đã chảy vào trong lòng, mềm mại lại dịu dàng. “Đăng Nô,” Không hề mở miệng, chỉ dùng thần giao cách cảm mang lời nói đến bên tai nàng, trong giọng nói có ôn nhu và – – cả dung túng mà ngay cả bản thân cũng thấy kinh ngạc: “Muốn ở lại thì cứ ở đi!” “Cẩn thận!” “Bịch!” Bóng trắng chợt lóe, ánh vàng mất đi, cả người Đường Đường lạnh đến rùng mình, theo bản năng ôm lấy thứ vừa rơi vào lòng. Lại ngẩng đầu, chỉ thấy vẻ mặt Huyền Thiên chân nhân đau đớn bay bay đằng trước, trong lồng ngực có một lỗ hổng đen xì, hình dạng này hình như là – – chiếc đèn? “Đại thúc?” Lệ rơi từng giọt lên chiếc đèn, ánh đèn vàng ấm áp dấy lên, ấm đến cả cõi lòng nàng. Đại thúc tin nàng? Chàng chỉ tạm thời rời đi, sẽ không bỏ mình lại! “Nếu ta muốn trở về thì sao?” Dán mặt lên chiếc đèn, cảm nhận sự ấm áp nhàn nhạt mà người nào đó còn lưu lại, Đường Đường nở nụ cười, vận khởi thần giao cách cảm bắt đầu ăn vạ. “Vậy tự mình về!” Tiếng nói đại thúc lại xa vài phần, khôi phục lại lạnh lùng như xưa, như mệnh lệnh lại như quở mắng, nhưng Đường Đường nghe được lại không nhịn nổi mà cười ha ha. Đại thúc, đại thúc của nàng, quả nhiên lãnh khốc đến khiến người ta yêu thương!
/186
|