Edit: tiểu Trần
“Ngô oa oa- -nha khanh khách- – ô lạp lạp.” Đường Đường nhắm chặt hai mắt, miệng mở rộng, ở giữa không trung không ngừng khua khoắng tay chân, liều mạng giãy giụa. Kì thật trạng thái phí công sức, không một điểm tựa này đã duy trì liên tục hơn nửa canh giờ, nhưng nàng lại vẫn như cũ khua tay múa chân. (Tiểu Trần: *tái mặt* rơi tự do suốt nửa canh giờ >”<)
Cho dù nàng biết rõ ràng sau quãng thời gian dài dòng buồn chán rơi tự do này chờ đợi nàng là điều gì, nhưng Đường Đường cảm thấy, nếu lúc này không thét chói tai, không giãy giụa, thì ngay cả cái rắm cũng không phóng mà chết đi, thật sự rất đáng sợ.
Nhưng càng về lâu sau, cuống họng vì kêu đã quá đau, mà tay cũng vung vẩy hoàn toàn vô lực, Đường Đường mới bỗng nhiên nghiêng người khom mình thành tạo hình dáng ngủ của Phật, trừng hai mắt giống như cá chết mà ngẩn người-muốn té chết cứ té đi. (Tiểu Trần: >O<, bị sặc, 1like ^^).
“Bùm bùm! Đùng đùng!” Những tiếng vang kì dị từ dưới thân truyền đến, Đường Đường miễn cưỡng liếc xuống phía dưới một cái, lập tức cả kinh.
Một khối cầu đen tuyền rất to, không, không phải là khối cầu đen, mà là một bán cầu đen sẫm, hiện ra những ánh sáng kì lạ, hư ảo chụp xuống một thân hình ở phía dưới. Phỏng đoán nếu chiếu theo tốc độ rơi xuống hiện tại, không cần hai giây sẽ chạm- -.
“Rầm!” Mặt chúi xuống đất, mông chổng lên trời, Đường Đường rơi một cách hoàn mỹ nằm trên cái chụp*, nhất thời đau đến không có cảm giác, lại nhớ đến một chuyện cực kì nhàm chán – -. (Cái chụp: một dụng cụ hình nửa bán cầu, gần giống mấy cái mà mình hay đậy mâm cơm á)
“Mẹ nó, lại là mặt trước chạm đất!”
“Răng rắc!” Tiếng nứt vỡ mang theo điềm xấu từ cái chụp vang lên, đoán chừng là do không chịu được lực va chạm của người nào đó, sắp xong đời!
“Cáp-cáp – -.” Cuống họng hét lên một tiếng kinh hãi, Đường Đường nhịn xuống cảm giác đau nhói tê dại toàn thân đột nhiên đến, qua đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn thấy một người.
Một người nam nhân.
Một người nam nhân mặc cổ trang!
Một thân hắc y, đầu tóc trắng xóa, một thanh trường kiếm đen tuyền nhắm thẳng trời cao, khí thế hùng hồn, sát khí lẫm liệt.
“Này, đây là tuồng gì mới ra sao?” Đường Đường trợn tròn mắt, hóa ra Diêm Vương lại thích chơi kiếm? Không có chuyện gì lại giả trang thành kiếm khách, đại hiệp gì đó, muốn giấu giếm thân phận thật?
Nhe răng trợn mắt giật giật tay chân, đường đường muốn rời sang bên cạnh để né tránh kiếm phong sắc bén đối diện.
Chiếu theo phương vị sắp phải té xuống, phỏng đoán nàng còn phải chết một lần. Lần đầu tiên đã đủ bi thống “Chết” thành kiểu mặt trước chạm đất, chẳng lẽ chết thêm lần nữa còn muốn bị xuyên thành cây “Mứt quả” tia máu phun phần phật. (Tiểu Trần: edit đoạn này ta đang nhai mứt me!!!!!!!!! *Đập đầu*. Đoạn này là chị này đang nằm trên cái chụp ấy, mà mũi kiếm anh kia chỉ thẳng vô người, nếu cái chụp nứt vỡ là chị ấy lo mình bị kiếm xuyên thành mứt quả >”<).
Ai ngờ, dùng hết toàn bộ sức mạnh, cái chụp tựa như bẫy dính ruồi đang mở, “Đường ruồi bọ” bị dính cố định lại, tự nỗ lực vô ích nửa ngày, lại chưa động nổi một phân!
“Oa ha ha, Hiên Viên Hận Thiên, bản vương dùng mệnh của 9999 tên ma chúng kết làm Sát Huyết Trận này, ngươi còn cho rằng ngươi có thể chạy thoát được hay sao?!”
Một hồi tiếng nói đầy cuồng vọng vang lên, Đường Đường quay đầu tìm nơi phát ra tiếng nói, phát hiện đối diện với người tóc bạc còn một nam tử tóc đỏ mặc áo bào tro đứng thẳng, tạo hình cực độ khiếp người.
Một đầu tóc đỏ dài toàn bộ dùng tơ tết chạy dọc đỉnh đầu, rõ ràng ngũ quan coi như tuấn tú, nhưng lại bởi vì vẻ mặt vặn vẹo tới cực điểm mà có vẻ – - rất biến thái!
“Vương? Bộ dáng như thế này cũng có thể làm vương?” Co giật khóe miệng, Đường Đường quay đầu nhìn người tóc trắng cầm thanh kiếm đen, đứng sửng sững như núi, cảm giác, cảm thấy hắn ta mới là vương!
Dù không thấy rõ khuôn mặt, nhưng vô luận từ thế đứng hay thân ảnh của người tóc bạc, Đường Đường dù không hiểu gì nhưng cũng cảm thấy toàn thân hắn ta không chỗ nào không tản ra hơi thở vương giả, yên lặng nghiêm nghị, bình thản bình tĩnh, giống như dù trời có sập xuống cũng không giao động hắn ta lấy nửa điểm, chỉ là – -.
“Meo meo, chuyện gì xảy ra a?” Tình thế quỷ dị, Đường Đường chảy mồ hôi hột, run run khóe miệng: “Đều là một xấp dầy tuổi, lại còn đi chơi cosplay a?”
“Ngô oa oa- -nha khanh khách- – ô lạp lạp.” Đường Đường nhắm chặt hai mắt, miệng mở rộng, ở giữa không trung không ngừng khua khoắng tay chân, liều mạng giãy giụa. Kì thật trạng thái phí công sức, không một điểm tựa này đã duy trì liên tục hơn nửa canh giờ, nhưng nàng lại vẫn như cũ khua tay múa chân. (Tiểu Trần: *tái mặt* rơi tự do suốt nửa canh giờ >”<)
Cho dù nàng biết rõ ràng sau quãng thời gian dài dòng buồn chán rơi tự do này chờ đợi nàng là điều gì, nhưng Đường Đường cảm thấy, nếu lúc này không thét chói tai, không giãy giụa, thì ngay cả cái rắm cũng không phóng mà chết đi, thật sự rất đáng sợ.
Nhưng càng về lâu sau, cuống họng vì kêu đã quá đau, mà tay cũng vung vẩy hoàn toàn vô lực, Đường Đường mới bỗng nhiên nghiêng người khom mình thành tạo hình dáng ngủ của Phật, trừng hai mắt giống như cá chết mà ngẩn người-muốn té chết cứ té đi. (Tiểu Trần: >O<, bị sặc, 1like ^^).
“Bùm bùm! Đùng đùng!” Những tiếng vang kì dị từ dưới thân truyền đến, Đường Đường miễn cưỡng liếc xuống phía dưới một cái, lập tức cả kinh.
Một khối cầu đen tuyền rất to, không, không phải là khối cầu đen, mà là một bán cầu đen sẫm, hiện ra những ánh sáng kì lạ, hư ảo chụp xuống một thân hình ở phía dưới. Phỏng đoán nếu chiếu theo tốc độ rơi xuống hiện tại, không cần hai giây sẽ chạm- -.
“Rầm!” Mặt chúi xuống đất, mông chổng lên trời, Đường Đường rơi một cách hoàn mỹ nằm trên cái chụp*, nhất thời đau đến không có cảm giác, lại nhớ đến một chuyện cực kì nhàm chán – -. (Cái chụp: một dụng cụ hình nửa bán cầu, gần giống mấy cái mà mình hay đậy mâm cơm á)
“Mẹ nó, lại là mặt trước chạm đất!”
“Răng rắc!” Tiếng nứt vỡ mang theo điềm xấu từ cái chụp vang lên, đoán chừng là do không chịu được lực va chạm của người nào đó, sắp xong đời!
“Cáp-cáp – -.” Cuống họng hét lên một tiếng kinh hãi, Đường Đường nhịn xuống cảm giác đau nhói tê dại toàn thân đột nhiên đến, qua đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn thấy một người.
Một người nam nhân.
Một người nam nhân mặc cổ trang!
Một thân hắc y, đầu tóc trắng xóa, một thanh trường kiếm đen tuyền nhắm thẳng trời cao, khí thế hùng hồn, sát khí lẫm liệt.
“Này, đây là tuồng gì mới ra sao?” Đường Đường trợn tròn mắt, hóa ra Diêm Vương lại thích chơi kiếm? Không có chuyện gì lại giả trang thành kiếm khách, đại hiệp gì đó, muốn giấu giếm thân phận thật?
Nhe răng trợn mắt giật giật tay chân, đường đường muốn rời sang bên cạnh để né tránh kiếm phong sắc bén đối diện.
Chiếu theo phương vị sắp phải té xuống, phỏng đoán nàng còn phải chết một lần. Lần đầu tiên đã đủ bi thống “Chết” thành kiểu mặt trước chạm đất, chẳng lẽ chết thêm lần nữa còn muốn bị xuyên thành cây “Mứt quả” tia máu phun phần phật. (Tiểu Trần: edit đoạn này ta đang nhai mứt me!!!!!!!!! *Đập đầu*. Đoạn này là chị này đang nằm trên cái chụp ấy, mà mũi kiếm anh kia chỉ thẳng vô người, nếu cái chụp nứt vỡ là chị ấy lo mình bị kiếm xuyên thành mứt quả >”<).
Ai ngờ, dùng hết toàn bộ sức mạnh, cái chụp tựa như bẫy dính ruồi đang mở, “Đường ruồi bọ” bị dính cố định lại, tự nỗ lực vô ích nửa ngày, lại chưa động nổi một phân!
“Oa ha ha, Hiên Viên Hận Thiên, bản vương dùng mệnh của 9999 tên ma chúng kết làm Sát Huyết Trận này, ngươi còn cho rằng ngươi có thể chạy thoát được hay sao?!”
Một hồi tiếng nói đầy cuồng vọng vang lên, Đường Đường quay đầu tìm nơi phát ra tiếng nói, phát hiện đối diện với người tóc bạc còn một nam tử tóc đỏ mặc áo bào tro đứng thẳng, tạo hình cực độ khiếp người.
Một đầu tóc đỏ dài toàn bộ dùng tơ tết chạy dọc đỉnh đầu, rõ ràng ngũ quan coi như tuấn tú, nhưng lại bởi vì vẻ mặt vặn vẹo tới cực điểm mà có vẻ – - rất biến thái!
“Vương? Bộ dáng như thế này cũng có thể làm vương?” Co giật khóe miệng, Đường Đường quay đầu nhìn người tóc trắng cầm thanh kiếm đen, đứng sửng sững như núi, cảm giác, cảm thấy hắn ta mới là vương!
Dù không thấy rõ khuôn mặt, nhưng vô luận từ thế đứng hay thân ảnh của người tóc bạc, Đường Đường dù không hiểu gì nhưng cũng cảm thấy toàn thân hắn ta không chỗ nào không tản ra hơi thở vương giả, yên lặng nghiêm nghị, bình thản bình tĩnh, giống như dù trời có sập xuống cũng không giao động hắn ta lấy nửa điểm, chỉ là – -.
“Meo meo, chuyện gì xảy ra a?” Tình thế quỷ dị, Đường Đường chảy mồ hôi hột, run run khóe miệng: “Đều là một xấp dầy tuổi, lại còn đi chơi cosplay a?”
/186
|