Tề Mộ hoàn toàn không nghĩ tới sẽ tách ra với Doãn Tu Trúc.
Đã nói che chở, tách ra còn có thể che?
Ba nhóc nói, nam tử hán đại đậu hủ nói chuyện phải giữ lời.
Không đúng...... Hình như là nam tử hán đại trượng phu? Mặc kệ nó, dù sao ba nhóc ở trước mặt mẹ nhóc chính là đại đậu hủ.
Tề Mộ đẩy socola đã hơi tan cho bé: "Cậu ăn không?"
Nhóc còn chưa nói hết, cô giáo đã phát hiện: "Tề Mộ, con đang làm gì?"
Tề Mộ vội vàng thu socola vào lòng bàn tay, ngồi tới ngay ngắn.
Cô giáo uy phong lẫm liệt đi tới, hỏi: "Có phải lại mang theo đồ ăn vặt tới trường hay không?"
Tề Mộ của chúng ta bình thản, cũng không nói dối, nhóc nhe răng nói: "Vâng."
Cô giáo: "......" Ặc, tức giận, nhưng không có cách nào!
Doãn Tu Trúc không muốn Tề Mộ bị dạy dỗ, muốn mở miệng, Tề Mộ đã quét đất đứng lên, hỏi: "Cô ơi, con tới phía sau hay là đi ra ngoài cửa?"
Cô giáo: "Ngoài cửa!" Nhìn thấy nhóc đau gan.
Tề Mộ vui rạo rực mà đứng dậy, trước khi đi lén nhét socola vào tay Doãn Tu Trúc.
Doãn Tu Trúc nhìn bóng lưng nhóc, nắm chặt socola ấm áp đã có chút biến dạng: Bé muốn ở cùng với Tề Mộ, nhất định phải ở cùng với bạn ấy, ngoại trừ bạn ấy ra cũng không có ai đối với bé tốt như vậy.
Tề Mộ đâu sẽ đàng hoàng phạt đứng ở cửa? Nhóc rẽ quẹo đi tới phòng rửa tay, nghịch bong bóng đi tiểu lại rửa tay, cầm lấy khăn lông nhỏ thơm ngào ngạt của mình lau lau tay - Doãn Tu Trúc thật tốt, lần nào cũng giúp nhóc giặt khăn lông sạch sẽ như vậy.
Ở trong lớp đang vào học, Tề Mộ ở bên ngoài tán nhảm với Đổng Quý Sinh lớp 2.
- Tiểu thối tha này cũng bị cô giáo đuổi ra ngoài phạt đứng.
Đổng Quý Sinh hỏi nhóc: "Cậu sẽ tới Thực tiểu?"
Tề Mộ nói: "Đúng rồi, cậu đừng nhớ mình."
Đổng Quý Sinh: "Mình không nhớ đại đầu quỷ cậu."
Tề Mộ nhún nhún vai: "Không có mình, ai bồi phạt đứng với cậu."
Đổng Quý Sinh: "Mình mới không cần người bồi!"
Tề Mộ nói: "Vậy mình đi."
Nhóc xoay người muốn đi, Đổng Quý Sinh không to gan bằng nhóc, cô giáo bảo phạt đứng bé đàng hoàng đứng, đâu cũng không dám đi, ngày thường cũng là Tề Mộ bồi bé, nhóc vừa đi, bản thân bé cũng thật sự buồn chán.
"Ê......" Đổng Quý Sinh gọi nhóc, "Cậu đi rồi, lớp các cậu tiểu......"
Ba chữ bệnh thần kinh không nói ra, Tề Mộ lườm bé một cái, Đổng Quý Sinh sửa lời nói: "Tiểu người hầu của cậu làm sao đây?"
Tiểu người hầu cũng không dễ nghe, Tề Mộ nói: "Doãn Tu Trúc."
Đổng Quý Sinh sợ nhóc một lời không hợp vung đấm, đành nói: "Doãn Tu Trúc Doãn Tu Trúc, nhớ rồi." Bé và Doãn Tu Trúc cùng lớp hai năm cũng không nhớ được tên bé, hiện tại thì nhớ cẩn thận rồi.
Tề Mộ đương nhiên nói: "Cậu ấy theo mình chứ sao."
Đổng Quý Sinh cũng chính là nhóc thối, không hiểu được nhiều như vậy, bé nói: "Cũng đúng, hai ngươi có thể cùng nhau." Nói xong bé vui vẻ, Thụy tiểu tốt quá, không có Đại Ma Vương Tề Mộ còn không có tiểu bệnh thần kinh, thật sự khiến người mong chờ.
Lúc tan lớp, Doãn Tu Trúc đầu tiên đi ra ngoài, đưa socola trong lòng bàn tay cho Tề Mộ.
Tề Mộ kinh ngạc nói: "Sao cậu chưa ăn?"
Doãn Tu Trúc nói: "Mình ăn một miếng rồi, cái này cho cậu." Bé biết Tề Mộ muốn ăn.
Tề Mộ không thèm nữa, hỏi: "Cậu thật sự không ăn hả?"
Doãn Tu Trúc nói: "Nhanh ăn đi, đừng bị cô giáo nhìn thấy."
Tề Mộ cười hì hì: "Vẫn là cậu đối tốt với mình!" Nói xong nhóc liền lột vỏ nhựa, nhét cả socola vào trong miệng.
Doãn Tu Trúc thấy nhóc như vậy, trong lòng còn vui hơn cả ăn socola.
Tan học về nhà, Tề Mộ dặn bé: "Đừng quên về nói với mẹ cậu nhé."
Doãn Tu Trúc trịnh trọng gật đầu, bé nắm nắm quả đấm, động viên bản thân.
Tề Mộ thật sớm về nhà, Doãn Tu Trúc tới lúc chân trời hơi tối mới chờ được tài xế đưa đón bé.
Một đường không nói chuyện, tới lúc xe lái vào cửa lớn, bé mới hơi khẩn trương.
Nhà bé rất lớn, sau khi xe lái vào cửa lớn còn phải vòng qua vườn hoa mới có thể nhìn thấy nhà lầu phía sau.
Vườn hoa được chăm sóc rất tốt, nhưng đối với Doãn Tu Trúc mà nói cũng không tính là đẹp, bé không thích mấy tùng bách màu xanh thẫm này, bé cảm thấy bọn chúng quá cao, hơn nữa âm trầm, dường như chặn lại hết tất cả ánh sáng.
Nhà lầu phía sau vườn hoa chiếm diện tích lớn, phong cách tao nhã, nhận được là yên tĩnh trong ồn ào. Bất quá tất cả những cái này rơi vào trong mắt một đứa trẻ 6 tuổi, toàn là tịch mịch và đè nén.
Bé không muốn về nhà, không thích căn nhà chỗ nào cũng lạnh lẽo kia, cho dù bật điều hòa, cho dù trên nhiệt kế hiển thị nhiệt độ hợp lòng người, nhưng vẻ lạnh lẽo xuyên qua da thịt, thấm vào khe xương này thì không chỗ nào không có.
Doãn Tu Trúc hít sâu một cái, đẩy cửa vào nhà.
Trong phòng khách một người cũng không có, ngay cả đèn cũng không bật, căn nhà đen kịt mà trống trải giống như con thú to lớn há miệng, tùy thời cắn nuốt con mồi bước vào trong đó.
Doãn Tu Trúc bước nhỏ đi tới, bật đèn. Đèn thủy tinh khổng lồ, chiếu cả gian phòng giống như ban ngày, nhưng ngón tay hơi run lại không nhanh bình phục lại như vậy.
Bé lại hít sâu, lui về chỗ huyền quan thay giày, sau đó dùng khăn lông lau lau vết giày của mình - nếu bảo mẫu phát hiện sẽ mắng người.
Làm xong những thứ này bé mới chầm chậm lên lầu, tới căn phòng bên tay phải gần nhất.
Cửa đóng, không tiếng động mà cự tuyệt mọi người.
Doãn Tu Trúc gõ gõ cửa, bên trong âm thanh gì cũng không truyền ra, nhưng bé biết mẹ bé ở bên trong.
Bé ấn tay nắm cửa xuống, đẩy cửa ra. Trong phòng rất tối, chỉ có tà dương huyết sắc ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu lên người người phụ nữ ngồi ở đó, ánh ra chút đỏ sậm.
Người phụ nữ mặc một thân quần áo màu trắng, cực kỳ an tĩnh, giống như một bức tượng lạnh nhạt.
Bà rất đẹp, có mái tóc đen như tơ lụa làm người ta kinh thán, còn có làn da mê người tới giống như lãnh ngọc tinh tế.
Bà đang tuổi đẹp nhất, nhưng mất đi sinh cơ, thành một đóa hoa khô héo.
Tướng mạo Doãn Tu Trúc giống bà, ngũ quan như vậy rơi vào trên mặt một bé trai, tinh xảo tới có chút âm nhu.
Bé nhìn mẹ một cái, rũ mắt nói: "Mẹ, con về rồi."
Không ai đáp lại bé, bà thậm chí ngay cả 1 ánh mắt cũng keo kiệt cho bé.
Trong mắt Doãn Tu Trúc vẫn dâng lên vẻ thất vọng, cho dù lần nào cũng như vậy, cho dù đã sớm biết kết quả, bé vẫn mơ hồ mong đợi, có lẽ ngày nào đó sẽ khác, có lẽ ngày nào đó bà ấy sẽ nhìn bé một cái.
Đáng tiếc không có, giống như bé kiên trì không ngừng chào hỏi bà, bà cũng thủy chung lạnh nhạt vô tận với bé.
Doãn Tu Trúc đây là lần thứ 3 sau khi về nhà hít sâu, bé chỉ có thể dùng cách này để cho lồng ngực căng thẳng nhẹ nhõm chút.
Sau khi xuống lầu Doãn Tu Trúc cầm điện thoại lên, ba bé đã lâu không về, bé chỉ có thể gọi điện thoại cho ông ấy nói chuyện đăng ký tiểu học.
Bé không biết ba sẽ đồng ý hay không, nhưng bé nhất định phải bước một bước này, bé phải đi tranh thủ.
Số điện thoại còn chưa ấn, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân liên tiếp.
Doãn Tu Trúc sửng sốt, ngay sau đó một cỗ vui sướng khó có thể khống chế dâng lên - Ba về rồi!
Bé đặt điện thoại xuống, chạy chậm đến trong phòng khách, lúc này cửa mở ra, Doãn Công Chính mặc tây trang thẳng thớm đi đến, phía sau gã còn có trợ lý đi theo, bất quá các trợ lý cũng không vào nhà, chỉ khai báo một chút lịch trình ngày mai sau đó liền đi ra ngoài.
Doãn Tu Trúc tới lúc mọi người đều đi mới cẩn thận đi ra ngoài, cẩn thận mà mở miệng: "Ba."
Doãn Công Chính nhìn cũng không nhìn bé, kéo kéo cà vạt nói: "Mẹ mày đâu?"
Doãn Tu Trúc ngừng lại, nói: "Ở trên lầu."
"Ừ." Doãn Công Chính bước lớn tới cầu thang, trực tiếp lên lầu.
Doãn Tu Trúc mấp máy miệng, đi theo, bé muốn nói với ba, về chuyện tiểu học......
Vừa đi lên, bé đã nghe thấy tiếng thét chói tai của mẹ: "Doãn Công Chính, ông biến, cút ra ngoài cho tôi!"
Doãn Tu Trúc dừng bước, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Trong phòng truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống đất, Doãn Công Chính tóc tai ngổn ngang đi ra, gã mắng: "Con đàn bà điên!" Tiếp đó từ bên ngoài khóa cửa lại.
Doãn Tu Trúc đứng ở chỗ cầu thang, cả người không chịu khống chế mà run rẩy.
Doãn Công Chính liếc bé, trong lòng dâng lên một trận khó chịu: "Tránh ra."
"Ba!" Doãn Tu Trúc cũng không biết mình ở đâu ra dũng khí, bé kéo ống tay áo Doãn Công Chính.
Doãn Công Chính cau mày nhìn bé: "Sao thế?"
Giọng Doãn Tu Trúc run, âm thanh nhưng không nhỏ, bé cố gắng nói một hơi rõ ràng: "Con, con sắp tốt nghiệp rồi, tiểu học, con muốn, con muốn tới tiểu học Thực Nghiệm." Bé nói ra, bé thật sự nói ra rồi.
Chán ghét trong mắt Doãn Công Chính không che giấu chút nào: "Tiểu học Thực Nghiệm? Mày chê tao còn chưa đủ mất thể diện?"
Doãn Tu Trúc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn gã: "Tiểu học Thực Nghiệm rất...... rất tốt."
"Mày cho rằng mày họ gì? Mày cho rằng cái tên Doãn Tu Trúc này là ai cho mày?"
"Con......" Doãn Tu Trúc không biết chả lời câu này của ba như thế nào.
Doãn Công Chính khó chịu nói: "Loại trường học rác rưởi này nghĩ cũng đừng nghĩ, tao chính là mời gia sư cho mày ở nhà học, cũng sẽ không để mày đi học."
Nói xong lời này, gã phất tay áo rời đi.
Tới lúc bên ngoài truyền đến tiếng nổ vang của xe hơi, Doãn Tu Trúc mới hồi phục tinh thần.
Ba đi rồi, mẹ bị nhốt trong phòng điện cuồng đập tất cả đồ có thể đụng tới.
Bảo mẫu và nhân viên chăm sóc lục tục lên lầu, đi trấn an người mẹ nổi điên. Không ai để ý tới Doãn Tu Trúc, bé ở đó, giống như một người trong suốt, bị mọi người coi thường.
Bé không đến tiểu học Thực Nghiệm được, bé sắp mất đi một người duy nhất rơi tầm mắt vào trên người bé.
Tinh linh cầu nguyện...... Không thể nào đi tới bên cạnh bé, bởi vì bé là đứa trẻ ngay cả sinh nhật cũng không có.
Doãn Tu Trúc khóc cả đêm, tê tâm liệt phế mà gào khóc, dường như muốn đem nước mắt tích góp từ nhỏ đến lớn đều khóc ra.
Có thể có tác dụng gì chứ? Căn nhà trống trải này có thể nuốt hết tất cả.
Doãn Tu Trúc xin nghỉ học 3 ngày, trở lại cả người đều gầy 1 vòng.
Tề Mộ đau lòng nói: "Điều hòa nhà cậu có phải mở quá thấp hay không? Mình nói với cậu, mùa hè cũng phải đắp chăn, vạn nhất điều hòa hút gió, rất lạnh."
Doãn Tu Trúc nhìn thấy nhóc liền muốn khóc, nhưng bé nhịn được, mấy ngày cuối cùng, bé muốn ở cùng với Tề Mộ thật tốt.
Tề Mộ lại nói: "Cậu phải uống thuốc cẩn thận, đừng sợ đắng." Nói xong nhóc lại nói: "Dù sao mình cũng không sợ đắng, mình đều nhắm mắt một ngụm ực vào, siêu soái!"
Doãn Tu Trúc nghĩ nghĩ hình ảnh kia, khóe miệng mang theo chút ý cười: "Ừ, mình cũng không sợ."
Tề Mộ vẫn nhớ tới chính sự: "Cậu nói với mẹ cậu chưa? Có thể tới Thực tiểu không?"
Mắt Doãn Tu Trúc rũ xuống lông mi run rẩy, bé nhẹ giọng nói: "Nói rồi."
Tề Mộ vui ra mặt: "Vậy tớ yên tâm rồi." Nhóc lại nói, "Cậu đừng sợ, ở Thực tiểu mặc dù không có bạn học quen biết, nhưng chỉ cần có mình ở đó, sẽ không ai dám bắt nạt cậu!"
Doãn Tu Trúc cười cười, âm thanh rất chát: "Mình biết."
Tác giả có lời muốn nói: Yên tâm, Tề Mộ Mộ của chúng ta rất cố chấp.
Đã nói che chở, tách ra còn có thể che?
Ba nhóc nói, nam tử hán đại đậu hủ nói chuyện phải giữ lời.
Không đúng...... Hình như là nam tử hán đại trượng phu? Mặc kệ nó, dù sao ba nhóc ở trước mặt mẹ nhóc chính là đại đậu hủ.
Tề Mộ đẩy socola đã hơi tan cho bé: "Cậu ăn không?"
Nhóc còn chưa nói hết, cô giáo đã phát hiện: "Tề Mộ, con đang làm gì?"
Tề Mộ vội vàng thu socola vào lòng bàn tay, ngồi tới ngay ngắn.
Cô giáo uy phong lẫm liệt đi tới, hỏi: "Có phải lại mang theo đồ ăn vặt tới trường hay không?"
Tề Mộ của chúng ta bình thản, cũng không nói dối, nhóc nhe răng nói: "Vâng."
Cô giáo: "......" Ặc, tức giận, nhưng không có cách nào!
Doãn Tu Trúc không muốn Tề Mộ bị dạy dỗ, muốn mở miệng, Tề Mộ đã quét đất đứng lên, hỏi: "Cô ơi, con tới phía sau hay là đi ra ngoài cửa?"
Cô giáo: "Ngoài cửa!" Nhìn thấy nhóc đau gan.
Tề Mộ vui rạo rực mà đứng dậy, trước khi đi lén nhét socola vào tay Doãn Tu Trúc.
Doãn Tu Trúc nhìn bóng lưng nhóc, nắm chặt socola ấm áp đã có chút biến dạng: Bé muốn ở cùng với Tề Mộ, nhất định phải ở cùng với bạn ấy, ngoại trừ bạn ấy ra cũng không có ai đối với bé tốt như vậy.
Tề Mộ đâu sẽ đàng hoàng phạt đứng ở cửa? Nhóc rẽ quẹo đi tới phòng rửa tay, nghịch bong bóng đi tiểu lại rửa tay, cầm lấy khăn lông nhỏ thơm ngào ngạt của mình lau lau tay - Doãn Tu Trúc thật tốt, lần nào cũng giúp nhóc giặt khăn lông sạch sẽ như vậy.
Ở trong lớp đang vào học, Tề Mộ ở bên ngoài tán nhảm với Đổng Quý Sinh lớp 2.
- Tiểu thối tha này cũng bị cô giáo đuổi ra ngoài phạt đứng.
Đổng Quý Sinh hỏi nhóc: "Cậu sẽ tới Thực tiểu?"
Tề Mộ nói: "Đúng rồi, cậu đừng nhớ mình."
Đổng Quý Sinh: "Mình không nhớ đại đầu quỷ cậu."
Tề Mộ nhún nhún vai: "Không có mình, ai bồi phạt đứng với cậu."
Đổng Quý Sinh: "Mình mới không cần người bồi!"
Tề Mộ nói: "Vậy mình đi."
Nhóc xoay người muốn đi, Đổng Quý Sinh không to gan bằng nhóc, cô giáo bảo phạt đứng bé đàng hoàng đứng, đâu cũng không dám đi, ngày thường cũng là Tề Mộ bồi bé, nhóc vừa đi, bản thân bé cũng thật sự buồn chán.
"Ê......" Đổng Quý Sinh gọi nhóc, "Cậu đi rồi, lớp các cậu tiểu......"
Ba chữ bệnh thần kinh không nói ra, Tề Mộ lườm bé một cái, Đổng Quý Sinh sửa lời nói: "Tiểu người hầu của cậu làm sao đây?"
Tiểu người hầu cũng không dễ nghe, Tề Mộ nói: "Doãn Tu Trúc."
Đổng Quý Sinh sợ nhóc một lời không hợp vung đấm, đành nói: "Doãn Tu Trúc Doãn Tu Trúc, nhớ rồi." Bé và Doãn Tu Trúc cùng lớp hai năm cũng không nhớ được tên bé, hiện tại thì nhớ cẩn thận rồi.
Tề Mộ đương nhiên nói: "Cậu ấy theo mình chứ sao."
Đổng Quý Sinh cũng chính là nhóc thối, không hiểu được nhiều như vậy, bé nói: "Cũng đúng, hai ngươi có thể cùng nhau." Nói xong bé vui vẻ, Thụy tiểu tốt quá, không có Đại Ma Vương Tề Mộ còn không có tiểu bệnh thần kinh, thật sự khiến người mong chờ.
Lúc tan lớp, Doãn Tu Trúc đầu tiên đi ra ngoài, đưa socola trong lòng bàn tay cho Tề Mộ.
Tề Mộ kinh ngạc nói: "Sao cậu chưa ăn?"
Doãn Tu Trúc nói: "Mình ăn một miếng rồi, cái này cho cậu." Bé biết Tề Mộ muốn ăn.
Tề Mộ không thèm nữa, hỏi: "Cậu thật sự không ăn hả?"
Doãn Tu Trúc nói: "Nhanh ăn đi, đừng bị cô giáo nhìn thấy."
Tề Mộ cười hì hì: "Vẫn là cậu đối tốt với mình!" Nói xong nhóc liền lột vỏ nhựa, nhét cả socola vào trong miệng.
Doãn Tu Trúc thấy nhóc như vậy, trong lòng còn vui hơn cả ăn socola.
Tan học về nhà, Tề Mộ dặn bé: "Đừng quên về nói với mẹ cậu nhé."
Doãn Tu Trúc trịnh trọng gật đầu, bé nắm nắm quả đấm, động viên bản thân.
Tề Mộ thật sớm về nhà, Doãn Tu Trúc tới lúc chân trời hơi tối mới chờ được tài xế đưa đón bé.
Một đường không nói chuyện, tới lúc xe lái vào cửa lớn, bé mới hơi khẩn trương.
Nhà bé rất lớn, sau khi xe lái vào cửa lớn còn phải vòng qua vườn hoa mới có thể nhìn thấy nhà lầu phía sau.
Vườn hoa được chăm sóc rất tốt, nhưng đối với Doãn Tu Trúc mà nói cũng không tính là đẹp, bé không thích mấy tùng bách màu xanh thẫm này, bé cảm thấy bọn chúng quá cao, hơn nữa âm trầm, dường như chặn lại hết tất cả ánh sáng.
Nhà lầu phía sau vườn hoa chiếm diện tích lớn, phong cách tao nhã, nhận được là yên tĩnh trong ồn ào. Bất quá tất cả những cái này rơi vào trong mắt một đứa trẻ 6 tuổi, toàn là tịch mịch và đè nén.
Bé không muốn về nhà, không thích căn nhà chỗ nào cũng lạnh lẽo kia, cho dù bật điều hòa, cho dù trên nhiệt kế hiển thị nhiệt độ hợp lòng người, nhưng vẻ lạnh lẽo xuyên qua da thịt, thấm vào khe xương này thì không chỗ nào không có.
Doãn Tu Trúc hít sâu một cái, đẩy cửa vào nhà.
Trong phòng khách một người cũng không có, ngay cả đèn cũng không bật, căn nhà đen kịt mà trống trải giống như con thú to lớn há miệng, tùy thời cắn nuốt con mồi bước vào trong đó.
Doãn Tu Trúc bước nhỏ đi tới, bật đèn. Đèn thủy tinh khổng lồ, chiếu cả gian phòng giống như ban ngày, nhưng ngón tay hơi run lại không nhanh bình phục lại như vậy.
Bé lại hít sâu, lui về chỗ huyền quan thay giày, sau đó dùng khăn lông lau lau vết giày của mình - nếu bảo mẫu phát hiện sẽ mắng người.
Làm xong những thứ này bé mới chầm chậm lên lầu, tới căn phòng bên tay phải gần nhất.
Cửa đóng, không tiếng động mà cự tuyệt mọi người.
Doãn Tu Trúc gõ gõ cửa, bên trong âm thanh gì cũng không truyền ra, nhưng bé biết mẹ bé ở bên trong.
Bé ấn tay nắm cửa xuống, đẩy cửa ra. Trong phòng rất tối, chỉ có tà dương huyết sắc ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu lên người người phụ nữ ngồi ở đó, ánh ra chút đỏ sậm.
Người phụ nữ mặc một thân quần áo màu trắng, cực kỳ an tĩnh, giống như một bức tượng lạnh nhạt.
Bà rất đẹp, có mái tóc đen như tơ lụa làm người ta kinh thán, còn có làn da mê người tới giống như lãnh ngọc tinh tế.
Bà đang tuổi đẹp nhất, nhưng mất đi sinh cơ, thành một đóa hoa khô héo.
Tướng mạo Doãn Tu Trúc giống bà, ngũ quan như vậy rơi vào trên mặt một bé trai, tinh xảo tới có chút âm nhu.
Bé nhìn mẹ một cái, rũ mắt nói: "Mẹ, con về rồi."
Không ai đáp lại bé, bà thậm chí ngay cả 1 ánh mắt cũng keo kiệt cho bé.
Trong mắt Doãn Tu Trúc vẫn dâng lên vẻ thất vọng, cho dù lần nào cũng như vậy, cho dù đã sớm biết kết quả, bé vẫn mơ hồ mong đợi, có lẽ ngày nào đó sẽ khác, có lẽ ngày nào đó bà ấy sẽ nhìn bé một cái.
Đáng tiếc không có, giống như bé kiên trì không ngừng chào hỏi bà, bà cũng thủy chung lạnh nhạt vô tận với bé.
Doãn Tu Trúc đây là lần thứ 3 sau khi về nhà hít sâu, bé chỉ có thể dùng cách này để cho lồng ngực căng thẳng nhẹ nhõm chút.
Sau khi xuống lầu Doãn Tu Trúc cầm điện thoại lên, ba bé đã lâu không về, bé chỉ có thể gọi điện thoại cho ông ấy nói chuyện đăng ký tiểu học.
Bé không biết ba sẽ đồng ý hay không, nhưng bé nhất định phải bước một bước này, bé phải đi tranh thủ.
Số điện thoại còn chưa ấn, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân liên tiếp.
Doãn Tu Trúc sửng sốt, ngay sau đó một cỗ vui sướng khó có thể khống chế dâng lên - Ba về rồi!
Bé đặt điện thoại xuống, chạy chậm đến trong phòng khách, lúc này cửa mở ra, Doãn Công Chính mặc tây trang thẳng thớm đi đến, phía sau gã còn có trợ lý đi theo, bất quá các trợ lý cũng không vào nhà, chỉ khai báo một chút lịch trình ngày mai sau đó liền đi ra ngoài.
Doãn Tu Trúc tới lúc mọi người đều đi mới cẩn thận đi ra ngoài, cẩn thận mà mở miệng: "Ba."
Doãn Công Chính nhìn cũng không nhìn bé, kéo kéo cà vạt nói: "Mẹ mày đâu?"
Doãn Tu Trúc ngừng lại, nói: "Ở trên lầu."
"Ừ." Doãn Công Chính bước lớn tới cầu thang, trực tiếp lên lầu.
Doãn Tu Trúc mấp máy miệng, đi theo, bé muốn nói với ba, về chuyện tiểu học......
Vừa đi lên, bé đã nghe thấy tiếng thét chói tai của mẹ: "Doãn Công Chính, ông biến, cút ra ngoài cho tôi!"
Doãn Tu Trúc dừng bước, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Trong phòng truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống đất, Doãn Công Chính tóc tai ngổn ngang đi ra, gã mắng: "Con đàn bà điên!" Tiếp đó từ bên ngoài khóa cửa lại.
Doãn Tu Trúc đứng ở chỗ cầu thang, cả người không chịu khống chế mà run rẩy.
Doãn Công Chính liếc bé, trong lòng dâng lên một trận khó chịu: "Tránh ra."
"Ba!" Doãn Tu Trúc cũng không biết mình ở đâu ra dũng khí, bé kéo ống tay áo Doãn Công Chính.
Doãn Công Chính cau mày nhìn bé: "Sao thế?"
Giọng Doãn Tu Trúc run, âm thanh nhưng không nhỏ, bé cố gắng nói một hơi rõ ràng: "Con, con sắp tốt nghiệp rồi, tiểu học, con muốn, con muốn tới tiểu học Thực Nghiệm." Bé nói ra, bé thật sự nói ra rồi.
Chán ghét trong mắt Doãn Công Chính không che giấu chút nào: "Tiểu học Thực Nghiệm? Mày chê tao còn chưa đủ mất thể diện?"
Doãn Tu Trúc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn gã: "Tiểu học Thực Nghiệm rất...... rất tốt."
"Mày cho rằng mày họ gì? Mày cho rằng cái tên Doãn Tu Trúc này là ai cho mày?"
"Con......" Doãn Tu Trúc không biết chả lời câu này của ba như thế nào.
Doãn Công Chính khó chịu nói: "Loại trường học rác rưởi này nghĩ cũng đừng nghĩ, tao chính là mời gia sư cho mày ở nhà học, cũng sẽ không để mày đi học."
Nói xong lời này, gã phất tay áo rời đi.
Tới lúc bên ngoài truyền đến tiếng nổ vang của xe hơi, Doãn Tu Trúc mới hồi phục tinh thần.
Ba đi rồi, mẹ bị nhốt trong phòng điện cuồng đập tất cả đồ có thể đụng tới.
Bảo mẫu và nhân viên chăm sóc lục tục lên lầu, đi trấn an người mẹ nổi điên. Không ai để ý tới Doãn Tu Trúc, bé ở đó, giống như một người trong suốt, bị mọi người coi thường.
Bé không đến tiểu học Thực Nghiệm được, bé sắp mất đi một người duy nhất rơi tầm mắt vào trên người bé.
Tinh linh cầu nguyện...... Không thể nào đi tới bên cạnh bé, bởi vì bé là đứa trẻ ngay cả sinh nhật cũng không có.
Doãn Tu Trúc khóc cả đêm, tê tâm liệt phế mà gào khóc, dường như muốn đem nước mắt tích góp từ nhỏ đến lớn đều khóc ra.
Có thể có tác dụng gì chứ? Căn nhà trống trải này có thể nuốt hết tất cả.
Doãn Tu Trúc xin nghỉ học 3 ngày, trở lại cả người đều gầy 1 vòng.
Tề Mộ đau lòng nói: "Điều hòa nhà cậu có phải mở quá thấp hay không? Mình nói với cậu, mùa hè cũng phải đắp chăn, vạn nhất điều hòa hút gió, rất lạnh."
Doãn Tu Trúc nhìn thấy nhóc liền muốn khóc, nhưng bé nhịn được, mấy ngày cuối cùng, bé muốn ở cùng với Tề Mộ thật tốt.
Tề Mộ lại nói: "Cậu phải uống thuốc cẩn thận, đừng sợ đắng." Nói xong nhóc lại nói: "Dù sao mình cũng không sợ đắng, mình đều nhắm mắt một ngụm ực vào, siêu soái!"
Doãn Tu Trúc nghĩ nghĩ hình ảnh kia, khóe miệng mang theo chút ý cười: "Ừ, mình cũng không sợ."
Tề Mộ vẫn nhớ tới chính sự: "Cậu nói với mẹ cậu chưa? Có thể tới Thực tiểu không?"
Mắt Doãn Tu Trúc rũ xuống lông mi run rẩy, bé nhẹ giọng nói: "Nói rồi."
Tề Mộ vui ra mặt: "Vậy tớ yên tâm rồi." Nhóc lại nói, "Cậu đừng sợ, ở Thực tiểu mặc dù không có bạn học quen biết, nhưng chỉ cần có mình ở đó, sẽ không ai dám bắt nạt cậu!"
Doãn Tu Trúc cười cười, âm thanh rất chát: "Mình biết."
Tác giả có lời muốn nói: Yên tâm, Tề Mộ Mộ của chúng ta rất cố chấp.
/42
|