Edit + Beta: Vịt
Miệng nhỏ của Hứa Tiểu Minh huỵch toẹt mà nói hết ra.
Tề Mộ ở trong lòng mắng hắn lắm mồm bà tám ẻo lả, quay đầu lại cảm thấy Hứa Tiểu Minh thiên phú dị bẩm, cái miệng này có thể so với Kỷ Hiểu Lam, có thể nói người chết sống lại!
Chỉ với nói qua lại của hắn, ngay cả người trong cuộc Tề Mộ đây cũng không nhịn được nghi ngờ, mình cố chấp vậy sao!
Tề Mộ đều như vậy rồi, có thể nghĩ Doãn Tu Trúc phải chịu bao xúc động. Một năm anh tạm nghỉ học kỳ thực rất căng thẳng, anh rất sợ Tề Mộ bạn mới, sợ cậu thân thiết hơn với người khác, càng sợ sau khi trở về sẽ xa cách với anh.
Nhưng trên thực tế, một năm nay anh người không ở đây, Tề Mộ nhưng vẫn dốc toàn lực mà che chở anh.
Tên tra Vương Trác kia, trước kia đã thua Doãn Tu Trúc, nghe nói anh sắp lên cấp 2, sắp cùng trường với hắn, hắn lại càng không nhịn được. Nhưng tùy tùng của hắn ở trường lại lắm mồm, không biết tình hình, chỉ biết Doãn Tu Trúc là thiếu gia duy nhất của Doãn gia, muốn nịnh bợ.
Vương Trác đâu thể nhịn? Hắn ở trường hô phong hoán vũ hơn hai năm, sao có thể để Doãn Tu Trúc đoạt danh tiếng? Tâm tư hắn vừa động, bắt đầu bôi đen Doãn Tu Trúc.
Ở tiểu học Quốc Thụy, bởi vì nguyên nhân Tề Mộ, đã không ai nhắc tới mẹ Doãn Tu Trúc, càng sẽ không nói anh là bệnh thần kinh. 6 năm tiểu học đều bình an vô sự, theo lý thuyết lên cấp 2 càng sẽ không có chuyện, ai có thể nghĩ, Tề Mộ vừa nhập học, đã nghe thấy tin đồn thất thiệt.
"Nghe nói vị thiếu gia Doãn gia kia đầu óc có bệnh."
"Mẹ cậu ta là bệnh thần kinh, cậu ta cũng có vấn đề, thứ này di truyền."
"Nhưng thành tích cậu ta tốt lắm á, thi lên lớp toàn nhất trường."
"Cậu không xem trên TV nói hả, một vài người chướng ngại trí tuệ ở phương diện khác cực kỳ lợi hại......"
Hai chữ trí chướng khiến Tề Mộ không nhịn được, cậu sải bước ra ngoài, cầm cổ áo người kia lên hỏi: "Mày từ đâu nghe được."
Những người này đều không biết Doãn Tu Trúc, nhưng bàn bạc y như biết rồi, chỉ có thể là người quen Doãn Tu Trúc tung ra. Cái này cũng bình thường, dù sao người biết tình huống của Doãn Tu Trúc không ít, ở tiểu học là bởi vì Tề Mộ cường thế trấn áp, không ai dám nói, đến cấp 2 không chừng cảm thấy trời đất bao la có thể sủa loạn lung tung.
Tề Mộ bình thường tuấn tú, nhưng bộ dáng lúc nổi giận lại hết sức kinh người, tiểu tử này bị dọa ngây người, há mồm khai báo: "Là...... Là anh họ Doãn Tu Trúc nói á, người nhà bọn họ đều nói như vậy, nhất định là thật á."
Tề Mộ thật sự không biết Doãn Tu Trúc có anh họ ở trung học Quốc Thụy.
Ở trung học, tình huống bình thường học sinh mới sơ nhất là ngoan nhất, đừng nói đi trêu học sinh sơ tam, nhìn thấy cũng phải cẩn thận tránh đi.
Tề Mộ lại mặc kệ, cậu trực tiếp đá cửa phòng học sơ tam, quát Vương Trác ra ngoài. Vương Trác căn bản không coi Tề Mộ là gì, khuôn mặt con nít như vậy, cũng dám đến tìm chuyện, thiếu đòn hả!
Tề Mộ hỏi hắn: "Là mày bôi nhọ Doãn Tu Trúc?"
Vương Trác không thèm để ý: "Nó vốn chính là tiện chủng đầu óc có bệnh."
Một câu đã chọc giận Tề Mộ, Tề Mộ cũng mặc kệ đây là đâu, một quyền đánh tới, khiến Vương Trác mặt mũi bầm dập.
Vương Trác điên: "Đệt, mày con mẹ nó dám động vào tao!"
Tề Mộ: "Nhớ đấy, mày mắng cậu ấy một câu, tao đánh mày một lần."
Vương Trác tức điên, từ đó kết thù với Tề Mộ.
Tề Mộ vừa làm như vậy, hiệu quả nhanh chóng, Vương Trác đâu còn để ý Doãn Tu Trúc tạm nghỉ học, đầy đầu đều là làm sao giết chết Tề Mộ, giống như chó điên mà túm được cậu liền cắn.
Cũng may Tề Mộ tường đồng vách sắt, căn bản không sợ, ở trường Vương Trác không chiếm được tiện nghi, ngoài trường cha hắn cũng không bắt nạt được Tề Đại Sơn, muốn bao nhiêu nghẹn có bấy nhiêu nghẹn, nửa năm ngắn ngủi đã chịu tức nửa đời.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Nói cuối cùng, Hứa Tiểu Minh cảm thấy vinh hạnh: "Anh Mộ của em chính là anh Mộ của em, chiến vô bất thắng công vô bất khắc (*)!"
((*) nghĩa là: không có tiến công nào không được, không có trận chiến nào không thắng)
Tề Mộ liếc hắn một cái: "Nói tướng thanh hả mày."
Hứa Tiểu Minh còn muốn nói nữa, Tề Mộ khoát tay một cái nói: "Được rồi, chỉ chút chuyện rắm như vậy, có gì mà phải luyên thuyên."
Hứa Tiểu Minh tức giận nói: "Nếu không phải Vương Trác làm ồn, cậu tới mức bị bạn học coi là hồng thủy mãnh thú sao!"
Lời này chọt tới sắc mặt Doãn Tu Trúc tái nhợt, anh hiểu mùi vị bị cô lập nhất.
Sắc mặt Tề Mộ lạnh xuống, âm thanh trầm: "Minh Tử cậu ít phét được không, không có Vương Trác cũng sẽ có Lý Trác Tôn Trác, tớ đến chỗ mới khẳng định phải đánh phục bọn côn đồ."
Cậu nói vậy càng khiến trong lòng Doãn Tu Trúc khó chịu, đã lúc này rồi, Tề Mộ còn cố kỵ anh, còn sợ anh vì vậy mà đau lòng.
Hứa Tiểu Minh và Tề Mộ chơi lâu như vậy, đương nhiên biết cậu thật sự giận rồi, không dám dài dòng nữa, ảo não nói: "Tớ đi tìm Phương Tuấn Kỳ, cũng không biết thằng khốn này tối nay chạy đâu......"
Hắn nói đi là đi, Tề Mộ lại đột nhiên quát hắn lại: "Phương Tuấn Kỳ cậu ấy......"
Hứa Tiểu Minh ly kỳ nói: "Sao, Tiểu Mập sao thế?" Thình lình từ trong miệng Tề Mộ nghe thấy tên đầy đủ của Phương Mập, Hứa Tiểu Minh lại cảm thấy sợ, tên mập kia sẽ không làm chuyện ngu gì, đắc tội Tề Mộ chứ.
Tề Mộ lắc lắc đầu nói: "Thôi vậy, không có gì." Hỏi Hứa Tiểu Minh cũng hỏi vô ích, hơn nữa Phương Tuấn Kỳ nhìn hòa khí, kỳ thực lòng tự ái rất mạnh, có một số việc đoán chừng cũng không muốn để cho quá nhiều người biết.
Hứa Tiểu Minh chả hiểu sao sất, bất quá hắn nên nói đều đã nói, nên làm đều đã làm, tiếp tục ở lại đây chỉ chướng mắt.
Hứa Tiểu Minh vừa đi, Tề Mộ thở dài, nói với Doãn Tu Trúc: "Cậu đừng nghĩ lung tung."
Doãn Tu Trúc cầm lấy tay cậu.
Tề Mộ hít vào.
Doãn Tu Trúc lập tức buông cậu ra, trong âm thanh toàn là hối hận: "Làm cậu đau sao?"
Tề Mộ cong mắt nói: "Đau lắm."
Mắt Doãn Tu Trúc đều ở trên mu bàn tay hắn, căn bản không nhìn thấy pha trò trong mắt cậu: "Trong nhà có thuốc, tớ đi tìm tới cho cậu......"
"Không cần thuốc," Tề Mộ nhe răng nanh nói: "Làm hộp socola là không đau nữa."
Doãn Tu Trúc bỗng dưng ngẩng đầu ngẩng đầu, nhìn vào trong con ngươi ấm áp giống như triều dương dâng lên của cậu.
Tề Mộ......
Tề Mộ không dám trêu anh: "Đừng, đừng khóc mà."
Doãn Tu Trúc rũ lông mi xuống, có lớp nước phủ trên con ngươi anh, nhưng không rơi xuống.
"Tớ dẫn cậu đi thay quần áo." Dứt lời anh nhẹ nhàng bao lấy tay cậu, không đụng vào chỗ tím bầm, ôn nhu tới giống như che chở một đóa hoa nhẹ bay, hết sức cẩn thận.
Tề Mộ theo anh lên lầu, tới phòng ngủ của anh.
Vừa mở cửa, nhóc con đen thùi nào đó liền chạy lên, nhào tới trong ngực Tề Mộ.
Tề Mộ bị nó liếm cười khanh khách mãi: "Được rồi được rồi, đừng liếm nữa, ngứa chết người rồi!" Sợ đau lại sợ ngứa, là Tề bá chủ không sai.
Doãn Tu Trúc đi tìm quần áo cho cậu, Tề Mộ nói: "Tớ đi xối lạnh nhé." Nói xong liền bắt đầu vén quần áo.
Tim Doãn Tu Trúc run lên, thấp giọng nói: "Tớ, đi tìm thuốc cho cậu."
Tề Mộ đã cởi áo xuống, gào nói: "...... Đã nói cầm hộp socola là được mà."
Doãn Tu Trúc đâu dám quay đầu lại, chỉ ấp úng nói: "Ừ."
Tề Mộ cũng không coi là gì, Tiểu Trúc Tử nhà cậu là vậy, xấu hổ thận trọng nhạy cảm còn thích nghĩ linh tinh, giống như tiểu cô nương vậy.
"Tiên sư......" Mu bàn tay Tề Mộ không cẩn thận cọ phải quần áo, đau tới chửi thề.
Chuyện đánh nhau, đủ để chứng minh đạo lý lực là qua lại, đừng thấy Vương Trác bị đánh bầm dập, Tề bá chủ cọng tóc không tổn hại, nhưng kỳ thực cậu nắm tay đánh người, mu bàn tay vẫn chịu không ít lực.
Da thịt cả người cậu giống Kiều Cẩn, vừa mịn vừa mềm, bình thường va chạm cũng phải tím một mảng, đối cứng lâu như vậy, chỗ các đốt ngón tay đã sớm tím bầm.
Tề Mộ là đau thật, đương nhiên đau hơn nữa cũng không thể đau trước mặt người khác — nam tử hán đại trượng phu, chảy máu không đổ lệ, đau chết cũng chỉ có thể nín.
Cậu ủy khuất mà đi tắm, mu bàn tay dính phải nước chỉ rầm rì, lề mề dùng 20 phút mới tắm xong.
Thiệt Doãn Tu Trúc không nhìn thấy bộ dáng nhỏ yếu ớt kia, nếu không thì nhất định máu nóng lên đầu tử hình anh ngay tại chỗ.
Thay xong quần áo đi ra ngoài, Doãn Tu Trúc đã ở bên giường chờ cậu.
Tề Mộ nói: "Thật sự không sao mà, chả có gì sất."
Doãn Tu Trúc kéo cậu ngồi xuống, cẩn thận bôi thuốc cho cậu, bộ dáng chuyên chú kia — Giống như đang cầm không phải móng heo của đàn ông, mà là một miếng mỹ ngọc hiếm thế, vô giá.
Khóe miệng Tề Mộ giương lên, cảm thấy buồn cười lại rất thoải mái, giống như thật sự không đau.
Doãn Tu Trúc nhìn chằm chằm mu bàn tay cậu, hỏi: "Đau không?"
Anh hỏi đơn giản như vậy, Tề Mộ lại nghe ra hàm nhiều nhiều hơn trong lời nói, anh hỏi cậu — Hồi sơ nhất đánh nhau, tay đau không.
Tề Mộ nhìn về phía anh, tầm mắt không tự chủ được ôn nhu: "Tớ nếu đau, vậy Vương Trác không phải chết rồi."
Doãn Tu Trúc mím chặt môi.
Tề Mộ nói: "Bảo cậu đừng nghĩ nhiều cậu không nghe, tớ là người có thể chịu thiệt sao? Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai có thể khiến tớ chịu ủy khuất."
Doãn Tu Trúc vẫn đau lòng cực kỳ, nếu không phải vì anh, Tề Mộ có thể giảm rất nhiều phiền toái, có thể có cuộc sống trung học đơn giản hơn, có thể không cần bị các bạn học tránh né.
Tề Mộ một cái là nhìn rõ anh đang nghĩ gì: "Đâu cũng có trộn lẫn như vậy, tớ đã khiến loại người đó hiếm lạ, Vương Trác không đến trêu chọc tớ, cũng sẽ có người đến, sau này là yên tĩnh thôi."
Thực là yên tĩnh, yên tĩnh tới mức các học sinh hận không thể cách xa cậu 3 mét!
Doãn Tu Trúc không lên tiếng, chỉ cẩn thận bôi thuốc cho cậu, sau khi cẩn thận làm xong, anh đi rửa sạch tay.
Tề Mộ vốn không coi rách tay là chuyện gì, nhưng Doãn Tu Trúc đều thận trọng như vậy, cậu cũng đành phải bán giơ nó, coi mình bị thương.
Doãn Tu Trúc sau khi rửa sạch tay ra ngoài, từ trong túi lấy socola ra.
Mắt Tề bá chủ sáng lên: "Vẫn là cậu thương tớ."
Tay Doãn Tu Trúc mở giấy gói khẽ run, nhẹ giọng nói: "Cậu hôm nay ăn không ít, ăn nhiều quá không tốt."
Tề Mộ nói: "Rồi rồi rồi, chỉ một miếng."
Trên tay cậu toàn là thuốc, đương nhiên không cách nào tự mình ăn, giơ lên chờ Doãn Tu Trúc đút cậu. Doãn Tu Trúc cầm miếng socola nho nhỏ đưa đến bên miệng cậu, Tề Mộ áu u một miếng cắn, miệng đụng phải đầu ngón tay Doãn Tu Trúc.
Tay Doãn Tu Trúc rụt lại, đầu tim bị nóng.
Tề Mộ ăn một miếng liền muốn miếng thứ 2, con ngươi đảo một vòng nói: "Tay đau quá."
Doãn Tu Trúc lập tức gấp: "Bôi thuốc rồi vẫn đau sao? Tớ dẫn cậu đi bệnh viện, chụp phim......"
Tề Mộ phì một tiếng bật cười, cầu khẩn anh: "Ăn miếng socola nữa là hết đau."
Doãn Tu Trúc: "......"
Chiều con như giết con, may mà Doãn Tu Trúc sau này không làm cha.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Lúc rời khỏi Doãn gia, Tề Mộ đầy miệng vị socola, giống như con mèo con cơm nước no nê.
Tề Đại Sơn cốc đầu cậu: "Mèo tham ăn."
Tề Mộ ngồi nghiêm chỉnh: "Ba nhưng ngàn vạn đựng nói với Đại Kiều."
Kiều Cẩn hiện tại quản Tề Mộ, không cho cậu ăn quá nhiều socola, cậu ở nhà nhịn đã lâu, mới ở chỗ Doãn Tu Trúc thỏa cơn nghiện.
Tề Đại Sơn cười nói: "Được, ba không tốt cáo." Nhưng nếu Kiều muội hỏi, ông không thể không nói.
Tề Mộ rất hiểu cái lỗ tai bừa này của ba cậu, cảm giác mình tối nay lành ít dữ nhiều, chạy không khỏi chuỗi niệm kinh của Đường Tăng.
Về chuyện xấu của Vương Trác, hai người đều không mở miệng nhắc tới, ngay từ hồi sơ nhất Tề Mộ đã khai báo rõ ràng với ba cậu. Tề Đại Sơn cảm giác con trai mình không sai, eo ưỡn rất thẳng, vỗ ngực với con trai nói: "Yên tâm, cùng lắm thì cha xây trường học cho con!"
Có người cha như vậy, cũng khó trách Tề Mộ bá khí tràn viền (*), chủ yếu là sức mạnh đủ!
((*) bá khí tràn viền: từ "tràn viền" ở đây bắt nguồn từ quảng cáo băng vệ sinh =))))) thường thì hay quảng cáo bvs siêu thấm không tràn viền =)))))) ở đây nghĩa là bá khí quá nhiều)
Lúc gần đến nhà, Tề Mộ nghiêm mặt nói: "Ba, có chuyện con muốn xin ba giúp."
Tề Đại Sơn hỏi: "Sao thế?"
Tề Mộ cân nhắc một chút, nói: "Phương Tuấn Kỳ ba biết chứ, nhóc mập hồi trước đến nhà mình chơi."
Tề Đại Sơn nói: "Nhớ chứ, thằng nhóc học rất giỏi đó."
"Đúng, chính là cậu ấy......" Tề Mộ rốt cuộc chỉ là thiếu niên choai choai, đối với chuyện trong gia đình vẫn là không chắc chắn, cậu nói, "Trong nhà cậu ấy có lẽ có chuyện gì, con lúc trước nghe khẩu khí của Vương Trác, hình như cha cậu ấy muốn tìm Vương Nguyễn Lâm đảm bảo gì đó."
Tề Đại Sơn vừa nghe liền hiểu, ông không nói nhiều, chỉ hỏi: "Con nghĩ thế nào?"
Tề Mộ gãi gãi đầu nói: "Con không hiểu á, chỉ là rất lo cho cậu ấy, cha có thể điều tra giúp con không? Xem nhà cậu ấy là thế nào......"
Tề Đại Sơn không cần tra cũng đoán được tình huống Phương gia, ông tiếp tục hỏi Tề Mộ: "Nếu như nhà bạn ấy xảy ra chuyện, con muốn giúp bạn ấy chứ?"
Tề Mộ nhìn về phía Tề Đại Sơn, ngưng thanh nói: "Giúp."
"Được thôi." Tề Đại Sơn vỗ vỗ trán cậu, cười nói, "Ba giúp con xem xem."
Nhà Phương Tuấn Kỳ cũng là một đống cục diện rối rắm, ông nội y là người bản lĩnh, trong thời gian cải cách mở cửa, xuống biển buôn bán, lập ra gia nghiệp lớn như vậy, ở thành phố B cũng gọi là có tiếng.
Đáng tiếc cha Phương Tuấn Kỳ y là người không bản lĩnh, sau khi thừa kế gia nghiệp bắt đầu đủ trò tìm đường chết, đời tư rối rắm thì cũng thôi, trên công việc còn thích việc lớn hám công to, nghe người gièm pha, vào lúc không nên thâm nhập thị trường nhất nện rất nhiều tiền, muốn vượt qua cha hắn, đẩy Phương gia lên vị trí cao hơn.
Kết quả có thể nghĩ, tài chính Hải Khiếu tạt vào mặt, vốn gốc của Phương gia không hồi, ông cụ Phương không chống đỡ nổi, sờ sờ mà tức chết.
Phương gia lúc này càng liên tiếp gặp nạn. mưa gió lênh đênh.
Ông cụ Phương vừa chết, cha Phương Tuấn Kỳ y ngược lại một đêm lớn lên, an phận, may mà căn cơ Phương gia dày, thực sự chịu đựng 1 năm, mặc dù không có phong quang vô hạn của trước kia, nhưng cũng không tới mức thanh toán phá sản.
Bây giờ Phương Như Hải nhận một hạng mục, nếu làm xong nhất định có thể ổn định Phương gia, nhưng lúc trước hắn hành hạ quá mức, cả công ty đã thành cái xác rỗng, căn bản không cầm ra được tiền vốn lúc trước, không cách nào khởi động hạng mục.
Một cây cỏ cứu mạng như vậy, Phương Như Hải đâu cam lòng, khắp nơi cầu người, muốn tìm đảm bảo đi ngân hàng vay. Nhưng thứ nhất hắn lúc trước quá vô sỉ, mọi người đều không nhìn lọt; thứ hai là dệt hoa trên gấm dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi khó, một đám người đều chờ xem trò hắn của hắn, ai cam lòng đưa tay giúp hắn.
Tề Đại Sơn nói hết trước sau cho Tề Mộ nghe.
Tề Mộ sau khi nghe rõ, hỏi: "Phương gia phải vay bao nhiêu tiền?"
Tề Đại Sơn: "80 triệu."
Tề Mộ: "......"
Kỳ thực đảm bảo này Tề Đại Sơn có thể làm cho Phương Như Hải, ông khảo sát qua, hạng mục kia của Phương Như Hải là có khả năng, sau khi làm thành trả đủ khoản vay, ông đại khái có thể bán cho Phương Như Hải nhân tình. Chỉ là chuyện này là Tề Mộ mở miệng, ông muốn nghe xem ý tứ của Tề Mộ, cũng muốn mượn lần này để cậu tiếp xúc vài chuyện phương diện này.
Tề Đại Sơn nói: "Con nếu muốn giúp bạn học của con, có thể cho bạn ấy mượn tiền mừng tuổi của con, cho dù cha bạn ấy phá sản, số tiền đó cũng đủ chống đỡ bạn ấy tốt nghiệp đại học." Tiền mừng tuổi của Tề Mộ không ít. 1-2 triệu là có.
Tề Mộ vặn lông mày, nhìn về phía Tề Đại Sơn: "Hạng mục kia nhà bạn ấy, ba cảm thấy không được sao?"
Tề Đại Sơn cười cười: "Ba cảm thấy được, nhưng chuyện này không phải ba đang làm, ai lại có thể khẳng định sẽ thế nào?"
Tề Mộ cho ra một đề nghị ngây thơ nhưng sâu cay: "Ba có thể nhập cổ phần không?"
Đầu lông mày Tề Đại Sơn khẽ nhếch: "Con xác định? Đây nhưng không phải giúp bạn học đơn thuần."
Tề Mộ lắc đầu nói: "Phương Tuấn Kỳ cần không phải giúp đỡ tiền bạc, cậu ấy cần hơn là cái nhà này."
Khóe miệng Tề Đại Sơn giương cao chút.
Tề Mộ lại nói: "Bất quá chuyện này con không hiểu, vẫn là phải xem kinh nghiệm của ba, nếu như ba cảm thấy hạng mục này kiếm được, vậy thì dùng hình thức nhập cổ phần giúp bọn họ, nếu như không được, thì thôi."
Tề Đại Sơn không nhịn được, ở trên đầu con xoa xoa: "Nhóc thối." Không hổ là con trai ông.
Thương nhân trục lợi, cũng phải trọng tình.
Một mực tính toán được mất trước mắt, chỉ sẽ đánh mất ngàn dặm. Đương nhiên cũng không thể xử trí theo cảm tính, nên dừng thì dừng, mới có thể không bị rối loạn.
Tề Mộ còn rất non nớt, nhưng tâm tính lại có: Muốn giúp bạn bè, nhưng không phải giúp mù quáng; nhìn được đúng y cần gì, cũng sẽ không cứu giúp vô điều kiện.
Cho con cá không bằng dạy đánh cá, lời này trước giờ là lời đơn giản ngoài miệng, đi xử lý lại không có chút đầu mối nào.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Cuộc thi cuối kỳ kết thúc lúc công bố thành tích, học tra Tề Mộ trước giờ chẳng qua tâm cái này, dẫn đầu chạy đi xem thành tích, xem còn là thành tích của lớp 2.
Không có chút hồi hộp nào, Doãn Tu Trúc dùng thành tích điểm tối đa các môn giành lại hạng nhất khối.
Tề Mộ cầm lấy bài thi của anh, thích tới không được: "Lợi hại quá, viết văn đều là điểm tối đa!"
Doãn Tu Trúc: "Giáo viên chỉ là nhìn chữ." Kỳ thực anh viết rất sáo rỗng, máy móc viết một bài văn, đơn giản là chữ viết cẩn thận, khiến giáo viên không nhìn ra khuyết điểm.
"Nói linh tinh!" Tề Mộ từng chữ từng chữ mà nhìn, "Viết rõ là hay, tài văn chương rõ rệt!"
Doãn Tu Trúc cười nhẹ, trong lòng nghĩ chính là: Lần sau phải viết nghiêm túc, viết bài văn nghiêm túc gánh vác khích lệ của Tề Mộ.
Tề Mộ tự xem xong lại mang về lớp mình khoe, đồng chí lão Tôn vừa lúc lên lớp, thấy bộ dáng đắc ý của Tề Mộ, gọi cậu: "Nào, đọc cho các bạn."
Tề Mộ mặt mông lung: "Dạ?"
Lão Tôn nói: "Đọc bài của em một lần, rồi đọc của Doãn Tu Trúc một lần."
Tề Mộ: "......"
Cả lớp cười vang, vẫn là lão Tôn biết chơi, không sánh bằng không sánh bằng.
Tề Mộ trở lại chỗ ngồi, nói với Hứa Tiểu Minh: "Hai bọn tớ chênh lệch không nhỏ mà, Doãn Tu Trúc viết hay thật."
Hứa Tiểu Minh thi không đạt yêu cầu, sợ về nhà bị đánh, ỉu xìu nói: "Doãn Tu Trúc hẳn là dự khuyết lớp mũi nhọn đi, chờ lên sơ tam, cậu ấy nhất định là xếp thứ nhất lớp một."
Tề Mộ không lên tiếng: Mẹ nó, quên tên tra này đi, cậu còn muốn sơ tam cùng lớp với Doãn Tu Trúc đấy!
Ừm...... Tề bá chủ suy tư một tiết, hỏi Hứa Tiểu Minh: "Cậu nói tớ cố gắng từ bây giờ, nửa năm sau có khả năng thi tới lớp một không?"
Hứa Tiểu Minh một bộ biểu tình gặp quỷ: "Đại ca Mộ ngài mau tỉnh lại, Đại Thanh đã mất rồi!"
Tề bá chủ tê liệt: Lớp một là không có khả năng tới lớp một, đời này không thể nào, học rồi lại học không tốt, chính là cọ Doãn Tu Trúc chút, mới có thể duy trì cuộc sống như vậy.
Miệng nhỏ của Hứa Tiểu Minh huỵch toẹt mà nói hết ra.
Tề Mộ ở trong lòng mắng hắn lắm mồm bà tám ẻo lả, quay đầu lại cảm thấy Hứa Tiểu Minh thiên phú dị bẩm, cái miệng này có thể so với Kỷ Hiểu Lam, có thể nói người chết sống lại!
Chỉ với nói qua lại của hắn, ngay cả người trong cuộc Tề Mộ đây cũng không nhịn được nghi ngờ, mình cố chấp vậy sao!
Tề Mộ đều như vậy rồi, có thể nghĩ Doãn Tu Trúc phải chịu bao xúc động. Một năm anh tạm nghỉ học kỳ thực rất căng thẳng, anh rất sợ Tề Mộ bạn mới, sợ cậu thân thiết hơn với người khác, càng sợ sau khi trở về sẽ xa cách với anh.
Nhưng trên thực tế, một năm nay anh người không ở đây, Tề Mộ nhưng vẫn dốc toàn lực mà che chở anh.
Tên tra Vương Trác kia, trước kia đã thua Doãn Tu Trúc, nghe nói anh sắp lên cấp 2, sắp cùng trường với hắn, hắn lại càng không nhịn được. Nhưng tùy tùng của hắn ở trường lại lắm mồm, không biết tình hình, chỉ biết Doãn Tu Trúc là thiếu gia duy nhất của Doãn gia, muốn nịnh bợ.
Vương Trác đâu thể nhịn? Hắn ở trường hô phong hoán vũ hơn hai năm, sao có thể để Doãn Tu Trúc đoạt danh tiếng? Tâm tư hắn vừa động, bắt đầu bôi đen Doãn Tu Trúc.
Ở tiểu học Quốc Thụy, bởi vì nguyên nhân Tề Mộ, đã không ai nhắc tới mẹ Doãn Tu Trúc, càng sẽ không nói anh là bệnh thần kinh. 6 năm tiểu học đều bình an vô sự, theo lý thuyết lên cấp 2 càng sẽ không có chuyện, ai có thể nghĩ, Tề Mộ vừa nhập học, đã nghe thấy tin đồn thất thiệt.
"Nghe nói vị thiếu gia Doãn gia kia đầu óc có bệnh."
"Mẹ cậu ta là bệnh thần kinh, cậu ta cũng có vấn đề, thứ này di truyền."
"Nhưng thành tích cậu ta tốt lắm á, thi lên lớp toàn nhất trường."
"Cậu không xem trên TV nói hả, một vài người chướng ngại trí tuệ ở phương diện khác cực kỳ lợi hại......"
Hai chữ trí chướng khiến Tề Mộ không nhịn được, cậu sải bước ra ngoài, cầm cổ áo người kia lên hỏi: "Mày từ đâu nghe được."
Những người này đều không biết Doãn Tu Trúc, nhưng bàn bạc y như biết rồi, chỉ có thể là người quen Doãn Tu Trúc tung ra. Cái này cũng bình thường, dù sao người biết tình huống của Doãn Tu Trúc không ít, ở tiểu học là bởi vì Tề Mộ cường thế trấn áp, không ai dám nói, đến cấp 2 không chừng cảm thấy trời đất bao la có thể sủa loạn lung tung.
Tề Mộ bình thường tuấn tú, nhưng bộ dáng lúc nổi giận lại hết sức kinh người, tiểu tử này bị dọa ngây người, há mồm khai báo: "Là...... Là anh họ Doãn Tu Trúc nói á, người nhà bọn họ đều nói như vậy, nhất định là thật á."
Tề Mộ thật sự không biết Doãn Tu Trúc có anh họ ở trung học Quốc Thụy.
Ở trung học, tình huống bình thường học sinh mới sơ nhất là ngoan nhất, đừng nói đi trêu học sinh sơ tam, nhìn thấy cũng phải cẩn thận tránh đi.
Tề Mộ lại mặc kệ, cậu trực tiếp đá cửa phòng học sơ tam, quát Vương Trác ra ngoài. Vương Trác căn bản không coi Tề Mộ là gì, khuôn mặt con nít như vậy, cũng dám đến tìm chuyện, thiếu đòn hả!
Tề Mộ hỏi hắn: "Là mày bôi nhọ Doãn Tu Trúc?"
Vương Trác không thèm để ý: "Nó vốn chính là tiện chủng đầu óc có bệnh."
Một câu đã chọc giận Tề Mộ, Tề Mộ cũng mặc kệ đây là đâu, một quyền đánh tới, khiến Vương Trác mặt mũi bầm dập.
Vương Trác điên: "Đệt, mày con mẹ nó dám động vào tao!"
Tề Mộ: "Nhớ đấy, mày mắng cậu ấy một câu, tao đánh mày một lần."
Vương Trác tức điên, từ đó kết thù với Tề Mộ.
Tề Mộ vừa làm như vậy, hiệu quả nhanh chóng, Vương Trác đâu còn để ý Doãn Tu Trúc tạm nghỉ học, đầy đầu đều là làm sao giết chết Tề Mộ, giống như chó điên mà túm được cậu liền cắn.
Cũng may Tề Mộ tường đồng vách sắt, căn bản không sợ, ở trường Vương Trác không chiếm được tiện nghi, ngoài trường cha hắn cũng không bắt nạt được Tề Đại Sơn, muốn bao nhiêu nghẹn có bấy nhiêu nghẹn, nửa năm ngắn ngủi đã chịu tức nửa đời.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Nói cuối cùng, Hứa Tiểu Minh cảm thấy vinh hạnh: "Anh Mộ của em chính là anh Mộ của em, chiến vô bất thắng công vô bất khắc (*)!"
((*) nghĩa là: không có tiến công nào không được, không có trận chiến nào không thắng)
Tề Mộ liếc hắn một cái: "Nói tướng thanh hả mày."
Hứa Tiểu Minh còn muốn nói nữa, Tề Mộ khoát tay một cái nói: "Được rồi, chỉ chút chuyện rắm như vậy, có gì mà phải luyên thuyên."
Hứa Tiểu Minh tức giận nói: "Nếu không phải Vương Trác làm ồn, cậu tới mức bị bạn học coi là hồng thủy mãnh thú sao!"
Lời này chọt tới sắc mặt Doãn Tu Trúc tái nhợt, anh hiểu mùi vị bị cô lập nhất.
Sắc mặt Tề Mộ lạnh xuống, âm thanh trầm: "Minh Tử cậu ít phét được không, không có Vương Trác cũng sẽ có Lý Trác Tôn Trác, tớ đến chỗ mới khẳng định phải đánh phục bọn côn đồ."
Cậu nói vậy càng khiến trong lòng Doãn Tu Trúc khó chịu, đã lúc này rồi, Tề Mộ còn cố kỵ anh, còn sợ anh vì vậy mà đau lòng.
Hứa Tiểu Minh và Tề Mộ chơi lâu như vậy, đương nhiên biết cậu thật sự giận rồi, không dám dài dòng nữa, ảo não nói: "Tớ đi tìm Phương Tuấn Kỳ, cũng không biết thằng khốn này tối nay chạy đâu......"
Hắn nói đi là đi, Tề Mộ lại đột nhiên quát hắn lại: "Phương Tuấn Kỳ cậu ấy......"
Hứa Tiểu Minh ly kỳ nói: "Sao, Tiểu Mập sao thế?" Thình lình từ trong miệng Tề Mộ nghe thấy tên đầy đủ của Phương Mập, Hứa Tiểu Minh lại cảm thấy sợ, tên mập kia sẽ không làm chuyện ngu gì, đắc tội Tề Mộ chứ.
Tề Mộ lắc lắc đầu nói: "Thôi vậy, không có gì." Hỏi Hứa Tiểu Minh cũng hỏi vô ích, hơn nữa Phương Tuấn Kỳ nhìn hòa khí, kỳ thực lòng tự ái rất mạnh, có một số việc đoán chừng cũng không muốn để cho quá nhiều người biết.
Hứa Tiểu Minh chả hiểu sao sất, bất quá hắn nên nói đều đã nói, nên làm đều đã làm, tiếp tục ở lại đây chỉ chướng mắt.
Hứa Tiểu Minh vừa đi, Tề Mộ thở dài, nói với Doãn Tu Trúc: "Cậu đừng nghĩ lung tung."
Doãn Tu Trúc cầm lấy tay cậu.
Tề Mộ hít vào.
Doãn Tu Trúc lập tức buông cậu ra, trong âm thanh toàn là hối hận: "Làm cậu đau sao?"
Tề Mộ cong mắt nói: "Đau lắm."
Mắt Doãn Tu Trúc đều ở trên mu bàn tay hắn, căn bản không nhìn thấy pha trò trong mắt cậu: "Trong nhà có thuốc, tớ đi tìm tới cho cậu......"
"Không cần thuốc," Tề Mộ nhe răng nanh nói: "Làm hộp socola là không đau nữa."
Doãn Tu Trúc bỗng dưng ngẩng đầu ngẩng đầu, nhìn vào trong con ngươi ấm áp giống như triều dương dâng lên của cậu.
Tề Mộ......
Tề Mộ không dám trêu anh: "Đừng, đừng khóc mà."
Doãn Tu Trúc rũ lông mi xuống, có lớp nước phủ trên con ngươi anh, nhưng không rơi xuống.
"Tớ dẫn cậu đi thay quần áo." Dứt lời anh nhẹ nhàng bao lấy tay cậu, không đụng vào chỗ tím bầm, ôn nhu tới giống như che chở một đóa hoa nhẹ bay, hết sức cẩn thận.
Tề Mộ theo anh lên lầu, tới phòng ngủ của anh.
Vừa mở cửa, nhóc con đen thùi nào đó liền chạy lên, nhào tới trong ngực Tề Mộ.
Tề Mộ bị nó liếm cười khanh khách mãi: "Được rồi được rồi, đừng liếm nữa, ngứa chết người rồi!" Sợ đau lại sợ ngứa, là Tề bá chủ không sai.
Doãn Tu Trúc đi tìm quần áo cho cậu, Tề Mộ nói: "Tớ đi xối lạnh nhé." Nói xong liền bắt đầu vén quần áo.
Tim Doãn Tu Trúc run lên, thấp giọng nói: "Tớ, đi tìm thuốc cho cậu."
Tề Mộ đã cởi áo xuống, gào nói: "...... Đã nói cầm hộp socola là được mà."
Doãn Tu Trúc đâu dám quay đầu lại, chỉ ấp úng nói: "Ừ."
Tề Mộ cũng không coi là gì, Tiểu Trúc Tử nhà cậu là vậy, xấu hổ thận trọng nhạy cảm còn thích nghĩ linh tinh, giống như tiểu cô nương vậy.
"Tiên sư......" Mu bàn tay Tề Mộ không cẩn thận cọ phải quần áo, đau tới chửi thề.
Chuyện đánh nhau, đủ để chứng minh đạo lý lực là qua lại, đừng thấy Vương Trác bị đánh bầm dập, Tề bá chủ cọng tóc không tổn hại, nhưng kỳ thực cậu nắm tay đánh người, mu bàn tay vẫn chịu không ít lực.
Da thịt cả người cậu giống Kiều Cẩn, vừa mịn vừa mềm, bình thường va chạm cũng phải tím một mảng, đối cứng lâu như vậy, chỗ các đốt ngón tay đã sớm tím bầm.
Tề Mộ là đau thật, đương nhiên đau hơn nữa cũng không thể đau trước mặt người khác — nam tử hán đại trượng phu, chảy máu không đổ lệ, đau chết cũng chỉ có thể nín.
Cậu ủy khuất mà đi tắm, mu bàn tay dính phải nước chỉ rầm rì, lề mề dùng 20 phút mới tắm xong.
Thiệt Doãn Tu Trúc không nhìn thấy bộ dáng nhỏ yếu ớt kia, nếu không thì nhất định máu nóng lên đầu tử hình anh ngay tại chỗ.
Thay xong quần áo đi ra ngoài, Doãn Tu Trúc đã ở bên giường chờ cậu.
Tề Mộ nói: "Thật sự không sao mà, chả có gì sất."
Doãn Tu Trúc kéo cậu ngồi xuống, cẩn thận bôi thuốc cho cậu, bộ dáng chuyên chú kia — Giống như đang cầm không phải móng heo của đàn ông, mà là một miếng mỹ ngọc hiếm thế, vô giá.
Khóe miệng Tề Mộ giương lên, cảm thấy buồn cười lại rất thoải mái, giống như thật sự không đau.
Doãn Tu Trúc nhìn chằm chằm mu bàn tay cậu, hỏi: "Đau không?"
Anh hỏi đơn giản như vậy, Tề Mộ lại nghe ra hàm nhiều nhiều hơn trong lời nói, anh hỏi cậu — Hồi sơ nhất đánh nhau, tay đau không.
Tề Mộ nhìn về phía anh, tầm mắt không tự chủ được ôn nhu: "Tớ nếu đau, vậy Vương Trác không phải chết rồi."
Doãn Tu Trúc mím chặt môi.
Tề Mộ nói: "Bảo cậu đừng nghĩ nhiều cậu không nghe, tớ là người có thể chịu thiệt sao? Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai có thể khiến tớ chịu ủy khuất."
Doãn Tu Trúc vẫn đau lòng cực kỳ, nếu không phải vì anh, Tề Mộ có thể giảm rất nhiều phiền toái, có thể có cuộc sống trung học đơn giản hơn, có thể không cần bị các bạn học tránh né.
Tề Mộ một cái là nhìn rõ anh đang nghĩ gì: "Đâu cũng có trộn lẫn như vậy, tớ đã khiến loại người đó hiếm lạ, Vương Trác không đến trêu chọc tớ, cũng sẽ có người đến, sau này là yên tĩnh thôi."
Thực là yên tĩnh, yên tĩnh tới mức các học sinh hận không thể cách xa cậu 3 mét!
Doãn Tu Trúc không lên tiếng, chỉ cẩn thận bôi thuốc cho cậu, sau khi cẩn thận làm xong, anh đi rửa sạch tay.
Tề Mộ vốn không coi rách tay là chuyện gì, nhưng Doãn Tu Trúc đều thận trọng như vậy, cậu cũng đành phải bán giơ nó, coi mình bị thương.
Doãn Tu Trúc sau khi rửa sạch tay ra ngoài, từ trong túi lấy socola ra.
Mắt Tề bá chủ sáng lên: "Vẫn là cậu thương tớ."
Tay Doãn Tu Trúc mở giấy gói khẽ run, nhẹ giọng nói: "Cậu hôm nay ăn không ít, ăn nhiều quá không tốt."
Tề Mộ nói: "Rồi rồi rồi, chỉ một miếng."
Trên tay cậu toàn là thuốc, đương nhiên không cách nào tự mình ăn, giơ lên chờ Doãn Tu Trúc đút cậu. Doãn Tu Trúc cầm miếng socola nho nhỏ đưa đến bên miệng cậu, Tề Mộ áu u một miếng cắn, miệng đụng phải đầu ngón tay Doãn Tu Trúc.
Tay Doãn Tu Trúc rụt lại, đầu tim bị nóng.
Tề Mộ ăn một miếng liền muốn miếng thứ 2, con ngươi đảo một vòng nói: "Tay đau quá."
Doãn Tu Trúc lập tức gấp: "Bôi thuốc rồi vẫn đau sao? Tớ dẫn cậu đi bệnh viện, chụp phim......"
Tề Mộ phì một tiếng bật cười, cầu khẩn anh: "Ăn miếng socola nữa là hết đau."
Doãn Tu Trúc: "......"
Chiều con như giết con, may mà Doãn Tu Trúc sau này không làm cha.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Lúc rời khỏi Doãn gia, Tề Mộ đầy miệng vị socola, giống như con mèo con cơm nước no nê.
Tề Đại Sơn cốc đầu cậu: "Mèo tham ăn."
Tề Mộ ngồi nghiêm chỉnh: "Ba nhưng ngàn vạn đựng nói với Đại Kiều."
Kiều Cẩn hiện tại quản Tề Mộ, không cho cậu ăn quá nhiều socola, cậu ở nhà nhịn đã lâu, mới ở chỗ Doãn Tu Trúc thỏa cơn nghiện.
Tề Đại Sơn cười nói: "Được, ba không tốt cáo." Nhưng nếu Kiều muội hỏi, ông không thể không nói.
Tề Mộ rất hiểu cái lỗ tai bừa này của ba cậu, cảm giác mình tối nay lành ít dữ nhiều, chạy không khỏi chuỗi niệm kinh của Đường Tăng.
Về chuyện xấu của Vương Trác, hai người đều không mở miệng nhắc tới, ngay từ hồi sơ nhất Tề Mộ đã khai báo rõ ràng với ba cậu. Tề Đại Sơn cảm giác con trai mình không sai, eo ưỡn rất thẳng, vỗ ngực với con trai nói: "Yên tâm, cùng lắm thì cha xây trường học cho con!"
Có người cha như vậy, cũng khó trách Tề Mộ bá khí tràn viền (*), chủ yếu là sức mạnh đủ!
((*) bá khí tràn viền: từ "tràn viền" ở đây bắt nguồn từ quảng cáo băng vệ sinh =))))) thường thì hay quảng cáo bvs siêu thấm không tràn viền =)))))) ở đây nghĩa là bá khí quá nhiều)
Lúc gần đến nhà, Tề Mộ nghiêm mặt nói: "Ba, có chuyện con muốn xin ba giúp."
Tề Đại Sơn hỏi: "Sao thế?"
Tề Mộ cân nhắc một chút, nói: "Phương Tuấn Kỳ ba biết chứ, nhóc mập hồi trước đến nhà mình chơi."
Tề Đại Sơn nói: "Nhớ chứ, thằng nhóc học rất giỏi đó."
"Đúng, chính là cậu ấy......" Tề Mộ rốt cuộc chỉ là thiếu niên choai choai, đối với chuyện trong gia đình vẫn là không chắc chắn, cậu nói, "Trong nhà cậu ấy có lẽ có chuyện gì, con lúc trước nghe khẩu khí của Vương Trác, hình như cha cậu ấy muốn tìm Vương Nguyễn Lâm đảm bảo gì đó."
Tề Đại Sơn vừa nghe liền hiểu, ông không nói nhiều, chỉ hỏi: "Con nghĩ thế nào?"
Tề Mộ gãi gãi đầu nói: "Con không hiểu á, chỉ là rất lo cho cậu ấy, cha có thể điều tra giúp con không? Xem nhà cậu ấy là thế nào......"
Tề Đại Sơn không cần tra cũng đoán được tình huống Phương gia, ông tiếp tục hỏi Tề Mộ: "Nếu như nhà bạn ấy xảy ra chuyện, con muốn giúp bạn ấy chứ?"
Tề Mộ nhìn về phía Tề Đại Sơn, ngưng thanh nói: "Giúp."
"Được thôi." Tề Đại Sơn vỗ vỗ trán cậu, cười nói, "Ba giúp con xem xem."
Nhà Phương Tuấn Kỳ cũng là một đống cục diện rối rắm, ông nội y là người bản lĩnh, trong thời gian cải cách mở cửa, xuống biển buôn bán, lập ra gia nghiệp lớn như vậy, ở thành phố B cũng gọi là có tiếng.
Đáng tiếc cha Phương Tuấn Kỳ y là người không bản lĩnh, sau khi thừa kế gia nghiệp bắt đầu đủ trò tìm đường chết, đời tư rối rắm thì cũng thôi, trên công việc còn thích việc lớn hám công to, nghe người gièm pha, vào lúc không nên thâm nhập thị trường nhất nện rất nhiều tiền, muốn vượt qua cha hắn, đẩy Phương gia lên vị trí cao hơn.
Kết quả có thể nghĩ, tài chính Hải Khiếu tạt vào mặt, vốn gốc của Phương gia không hồi, ông cụ Phương không chống đỡ nổi, sờ sờ mà tức chết.
Phương gia lúc này càng liên tiếp gặp nạn. mưa gió lênh đênh.
Ông cụ Phương vừa chết, cha Phương Tuấn Kỳ y ngược lại một đêm lớn lên, an phận, may mà căn cơ Phương gia dày, thực sự chịu đựng 1 năm, mặc dù không có phong quang vô hạn của trước kia, nhưng cũng không tới mức thanh toán phá sản.
Bây giờ Phương Như Hải nhận một hạng mục, nếu làm xong nhất định có thể ổn định Phương gia, nhưng lúc trước hắn hành hạ quá mức, cả công ty đã thành cái xác rỗng, căn bản không cầm ra được tiền vốn lúc trước, không cách nào khởi động hạng mục.
Một cây cỏ cứu mạng như vậy, Phương Như Hải đâu cam lòng, khắp nơi cầu người, muốn tìm đảm bảo đi ngân hàng vay. Nhưng thứ nhất hắn lúc trước quá vô sỉ, mọi người đều không nhìn lọt; thứ hai là dệt hoa trên gấm dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi khó, một đám người đều chờ xem trò hắn của hắn, ai cam lòng đưa tay giúp hắn.
Tề Đại Sơn nói hết trước sau cho Tề Mộ nghe.
Tề Mộ sau khi nghe rõ, hỏi: "Phương gia phải vay bao nhiêu tiền?"
Tề Đại Sơn: "80 triệu."
Tề Mộ: "......"
Kỳ thực đảm bảo này Tề Đại Sơn có thể làm cho Phương Như Hải, ông khảo sát qua, hạng mục kia của Phương Như Hải là có khả năng, sau khi làm thành trả đủ khoản vay, ông đại khái có thể bán cho Phương Như Hải nhân tình. Chỉ là chuyện này là Tề Mộ mở miệng, ông muốn nghe xem ý tứ của Tề Mộ, cũng muốn mượn lần này để cậu tiếp xúc vài chuyện phương diện này.
Tề Đại Sơn nói: "Con nếu muốn giúp bạn học của con, có thể cho bạn ấy mượn tiền mừng tuổi của con, cho dù cha bạn ấy phá sản, số tiền đó cũng đủ chống đỡ bạn ấy tốt nghiệp đại học." Tiền mừng tuổi của Tề Mộ không ít. 1-2 triệu là có.
Tề Mộ vặn lông mày, nhìn về phía Tề Đại Sơn: "Hạng mục kia nhà bạn ấy, ba cảm thấy không được sao?"
Tề Đại Sơn cười cười: "Ba cảm thấy được, nhưng chuyện này không phải ba đang làm, ai lại có thể khẳng định sẽ thế nào?"
Tề Mộ cho ra một đề nghị ngây thơ nhưng sâu cay: "Ba có thể nhập cổ phần không?"
Đầu lông mày Tề Đại Sơn khẽ nhếch: "Con xác định? Đây nhưng không phải giúp bạn học đơn thuần."
Tề Mộ lắc đầu nói: "Phương Tuấn Kỳ cần không phải giúp đỡ tiền bạc, cậu ấy cần hơn là cái nhà này."
Khóe miệng Tề Đại Sơn giương cao chút.
Tề Mộ lại nói: "Bất quá chuyện này con không hiểu, vẫn là phải xem kinh nghiệm của ba, nếu như ba cảm thấy hạng mục này kiếm được, vậy thì dùng hình thức nhập cổ phần giúp bọn họ, nếu như không được, thì thôi."
Tề Đại Sơn không nhịn được, ở trên đầu con xoa xoa: "Nhóc thối." Không hổ là con trai ông.
Thương nhân trục lợi, cũng phải trọng tình.
Một mực tính toán được mất trước mắt, chỉ sẽ đánh mất ngàn dặm. Đương nhiên cũng không thể xử trí theo cảm tính, nên dừng thì dừng, mới có thể không bị rối loạn.
Tề Mộ còn rất non nớt, nhưng tâm tính lại có: Muốn giúp bạn bè, nhưng không phải giúp mù quáng; nhìn được đúng y cần gì, cũng sẽ không cứu giúp vô điều kiện.
Cho con cá không bằng dạy đánh cá, lời này trước giờ là lời đơn giản ngoài miệng, đi xử lý lại không có chút đầu mối nào.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Cuộc thi cuối kỳ kết thúc lúc công bố thành tích, học tra Tề Mộ trước giờ chẳng qua tâm cái này, dẫn đầu chạy đi xem thành tích, xem còn là thành tích của lớp 2.
Không có chút hồi hộp nào, Doãn Tu Trúc dùng thành tích điểm tối đa các môn giành lại hạng nhất khối.
Tề Mộ cầm lấy bài thi của anh, thích tới không được: "Lợi hại quá, viết văn đều là điểm tối đa!"
Doãn Tu Trúc: "Giáo viên chỉ là nhìn chữ." Kỳ thực anh viết rất sáo rỗng, máy móc viết một bài văn, đơn giản là chữ viết cẩn thận, khiến giáo viên không nhìn ra khuyết điểm.
"Nói linh tinh!" Tề Mộ từng chữ từng chữ mà nhìn, "Viết rõ là hay, tài văn chương rõ rệt!"
Doãn Tu Trúc cười nhẹ, trong lòng nghĩ chính là: Lần sau phải viết nghiêm túc, viết bài văn nghiêm túc gánh vác khích lệ của Tề Mộ.
Tề Mộ tự xem xong lại mang về lớp mình khoe, đồng chí lão Tôn vừa lúc lên lớp, thấy bộ dáng đắc ý của Tề Mộ, gọi cậu: "Nào, đọc cho các bạn."
Tề Mộ mặt mông lung: "Dạ?"
Lão Tôn nói: "Đọc bài của em một lần, rồi đọc của Doãn Tu Trúc một lần."
Tề Mộ: "......"
Cả lớp cười vang, vẫn là lão Tôn biết chơi, không sánh bằng không sánh bằng.
Tề Mộ trở lại chỗ ngồi, nói với Hứa Tiểu Minh: "Hai bọn tớ chênh lệch không nhỏ mà, Doãn Tu Trúc viết hay thật."
Hứa Tiểu Minh thi không đạt yêu cầu, sợ về nhà bị đánh, ỉu xìu nói: "Doãn Tu Trúc hẳn là dự khuyết lớp mũi nhọn đi, chờ lên sơ tam, cậu ấy nhất định là xếp thứ nhất lớp một."
Tề Mộ không lên tiếng: Mẹ nó, quên tên tra này đi, cậu còn muốn sơ tam cùng lớp với Doãn Tu Trúc đấy!
Ừm...... Tề bá chủ suy tư một tiết, hỏi Hứa Tiểu Minh: "Cậu nói tớ cố gắng từ bây giờ, nửa năm sau có khả năng thi tới lớp một không?"
Hứa Tiểu Minh một bộ biểu tình gặp quỷ: "Đại ca Mộ ngài mau tỉnh lại, Đại Thanh đã mất rồi!"
Tề bá chủ tê liệt: Lớp một là không có khả năng tới lớp một, đời này không thể nào, học rồi lại học không tốt, chính là cọ Doãn Tu Trúc chút, mới có thể duy trì cuộc sống như vậy.
/42
|