Tôi nghĩ mỗi người thường giữ cho mình một vài thói quen khó từ bỏ. Ví như lão Trần lúc nào cũng khư khư giữ lấy tinh cầu tiên tri kế bên, ngay cả lúc ngủ cũng để nó nằm cạnh phát sáng, chỉ sợ bỏ lỡ chuyện quan trọng thấy được trong tương lai. Sói Tuyết thì thích dùng chiếc đuôi xù phe phẩy vào lòng bàn chân tôi để đánh thức mỗi sớm, có vẻ bản tính hiếu động không cho phép nó nhìn người khác được thảnh thơi. Còn lão Trịnh đều đặn xuống hầm đếm bình rượu hằng đêm, giống như nhà giàu giữ của, chỉ sợ bất cẩn để tài sản thất lạc lúc nào không biết.
Thói quen của lão mới hình thành cách đây không lâu, kể từ khi tôi và Nhật Vũ lén lút uống trộm mấy cốc rượu quế hương đắt tiền rồi bị lão tinh ý phát giác ra. Sau đó là tầng tầng lớp lớp kết giới được tạo lập. Nhưng vẫn chưa đủ để lão an tâm, hôm nào không đi kiểm kê tài sản là trằn trọc chẳng thể ngủ ngon. Tôi biết lão chủ yếu phòng ngừa Nhật Vũ vì lão thừa hiểu tôi không đủ năng lực hóa giải kết giới dựng lên. Ngay trong nhà mình còn phải phòng hơn phòng trộm, tôi cũng hơi hơi thông cảm với lão.
Vốn tưởng rằng thói quen này kì quặc không ai sánh bằng, đến nay còn phát hiện có kẻ còn quái đản hơn, kẻ giữ thói quen bị ám sát.
Đêm ấy, bầu trời không một ánh sao. Tòa nhà sừng sững bao bọc trong lớp kết giới dày đặc hoàn toàn trống trải. Lão Trịnh đi vắng suốt mấy ngày nay. Gần đây lão thường xuyên ra vào xuất quỷ nhập thần như bóng ma vô hình, thành thử tôi cũng chẳng buồn để ý. Tôi đoán lão đang tiếp tục đào bới những bí mật của thuật Hợp Viên ẩn sâu qua mấy nghìn năm mai một. Trông thấy tôi và Nhật Vũ luyện tập tích cực mà mãi chưa đạt đến trình độ nhất định, lão đâm ra nghi ngờ bộ lý thuyết mình đem về, vậy là không ngại mệt mỏi tiếp nối hành trình theo đuổi nguồn tri thức vô tận. Sói Tuyết đáng thương cũng bị ép đi theo lão làm kẻ bầu bạn.
Tôi đang ngồi trên ghế đá kê giữa sân thì bắt gặp Nhật Vũ vừa bước ra ngoài. Hắn cũng liếc sang tôi, cả người giấu trong chiếc áo choàng đen trùm mũ qua đầu. Đường nét trên khuôn mặt ẩn dưới luồng sáng mờ mờ, nhạt nhòa không rõ nét. Nổi bật chỉ có đôi mắt sáng như ánh sao.
Tôi nghi hoặc đảo mắt một lượt từ trên xuống dưới, giọng nói không nén nổi tò mò. Ngươi định đi đâu? Nhìn trang phục đáng ngờ thế này, không quân trộm cắp cũng phường bất nhân.
Hắn chẳng thèm trả lời mà điềm nhiên bước về phía cổng, niệm chú hóa giải kết giới rồi dùng thuật Di chuyển rời khỏi. Tôi vội vã bám theo, nửa vì ở nhà một mình chán quá, nửa vì hiếu kì. Nhật Vũ phát hiện ra tôi nhưng không có ý ngăn cản, thay vào đó vẫn giữ nguyên tốc độ cố định, băng băng lướt về phía trước.
Trên cao, trăng mờ nhạt khuất lấp dưới tầng mây để lại vài quầng sáng yếu ớt. Gió lồng lộng thổi giữa khu rừng heo hút. Thi thoảng có chiếc lá bị cuốn theo, đáp xuống mặt đất nhẹ nhàng, kết thúc vòng đời ngắn ngủi. Hai cái bóng di chuyển xuyên qua các gốc cổ thụ lặng lẽ không một tiếng động.
Màn đêm đen tối như lòng người.
Phía trước dần hiện ra bóng dáng một tòa nhà đồ sộ, không cao như những lâu đài nhưng bề rộng có vẻ chẳng thua kém. Kiến trúc của nó hơi khác biệt so với những tòa nhà thông thường. Bao bọc xung quanh là đội ngũ vệ binh đứng canh gác và ánh lửa đỏ rực phát ra từ ngọn đuốc đang cháy. Tầm mắt tôi bị hạn chế bởi bóng tối nên không thể quan sát kĩ càng, hiển nhiên cũng chẳng có chút nhận thức nào về nơi này. Nhìn sang Nhật Vũ, tôi giật mình phát hiện hắn đã biến mất từ bao giờ, vội cuống quýt đảo mắt tìm kiếm xung quanh.
Này, ngươi đi đâu rồi? Dù đang đứng cách chỗ lính canh một khoảng đủ xa để đảm bảo an toàn, tôi vẫn thận trọng hạ thấp âm lượng.
Chợt có bàn tay bịt ngang miệng tôi, lưng cảm giác được người đứng sau. Hóa ra Nhật Vũ đang dùng phép Tàng hình nên tôi không thể trông thấy hắn. Bên tai vang lên giọng nói nhắc nhở. Về đi. Ở đây không có việc của ngươi.
Tôi ương ngạnh lắc đầu. Hắn thả tay ra, không cố thuyết phục thêm. Tôi vội vã chộp lấy cánh tay hắn giữ chặt trước khi hắn kịp dịch chuyển.
Ngươi định đột nhập vào trong đó? Vậy ta cũng đi theo.
Bằng thuật Tàng hình kém cỏi của ngươi? Giọng hắn nghe như đang cười. Quả thực, Tàng hình là một trong số ít thuật pháp bị hạn chế của tôi nên hầu như chẳng mấy khi sử dụng, vì cơ bản không qua mắt được ai.
Ta sẽ dùng thuật Ảo ảnh và Thôi miên. Nhưng vẫn cần ngươi giúp ta mở kết giới.
Được thôi. Hắn đồng ý nhanh chóng khiến tôi hơi bất ngờ.
Để đảm bảo không bị lộ mặt, tôi cẩn thận đeo mặt nạ chống thuật Nhìn xuyên và dùng phép thay đổi trang phục thành màu đen bí hiểm như Nhật Vũ. Tôi cũng đưa cho hắn một chiếc tương tự, đồng thời đề nghị. Đừng dùng thuật Tàng hình nữa. Ta cần trông thấy ngươi.
Hắn rất phối hợp đeo nó vào. Chúng tôi vừa dịch chuyển đến chỗ lính canh, ngay tức khắc tôi thi triển Ảo ảnh để nhiễu loạn tâm trí bọn họ, sau đó Thôi miên nhằm xóa tan nhận thức về hai kẻ lạ mặt vừa xuất hiện. Nhật Vũ đứng bên cạnh chú tâm hóa giải kết giới. Chẳng mấy chốc cả hai đã có thể thuận lợi tiến vào trong mà không gặp phải rắc rối.
Tôi tò mò dõi mắt nhìn xung quanh. Đồ vật được bài trí khá sơ sài và không đem tới chút gợi ý về căn phòng hiện tại. Nhật Vũ chẳng để tôi có thời gian quan sát kĩ đã rảo bước qua các lối đi khiến tôi phải hối hả chạy theo. Rồi hắn đột ngột dừng chân, trước mặt là bức tranh phong cảnh lớn với hình chủ đạo là ngọn núi phủ đầy tuyết trắng xóa. Tôi bất giác liên tưởng đến đỉnh Tuyết Sơn trong lời kể của Trịnh Hùng. Nhật Vũ nhanh chóng hóa giải kết giới bảo vệ quanh nó, nhún người bay cao một khoảng ngang bức tranh rồi đặt ngón trỏ lên hình vẽ mặt trời ở góc trên cùng bên tay phải. Miệng hắn lầm bầm chú ngữ. Kế tiếp, có tếng động cơ truyền sang và khối đá ầm ầm dịch chuyển. Khoảng tường trống bên cạnh lộ ra các vết nứt chạy dài, từ từ biến thành khe hở lan rộng dần hình chữ nhật và cuối cùng tiêu biến.
Tôi sửng sốt nhìn cánh cửa mới xuất hiện cùng các bậc thang bằng đá dẫn lối xuống tầng hầm. Bên dưới rất tối tăm và u ám. Chúng tôi phải dùng dạ minh châu soi đường, che bớt ánh sáng chỉ để ở mức vừa đủ phân biệt đồ vật. Trong không khí quanh quẩn thứ mùi ngai ngái khó chịu. Bước hết bậc thang cuối cùng, tôi đứng nguyên tại chỗ, giơ cao viên dạ minh châu quan sát tổng quát căn phòng. Trái với tưởng tượng ban đầu, đây không phải căn hầm nhỏ thông thường mà là cả một khu vực rộng lớn, còn rộng hơn cả không gian phía trên với nhiều phòng liền kề nhau.
Đập vào mắt tôi là vật hình hộp được đặt ngang có chiều dài tương đương một người trưởng thành. Nó im lặng nằm trong góc tối, mặt ngoài hắt lên chút tia sáng yếu ớt từ dạ minh châu để lộ lớp kim loại bóng loáng. Tôi hiếu kì tiến thêm vài bước chân, nheo mắt nhìn rõ hơn, trong phút chốc sống lưng lạnh toát khi nhận ra đó là một chiếc quan tài, xung quanh cũng đầy rẫy những chiếc quan tài tương tự.
Nơi này không phải lâu đài hay tòa nhà bình thường mà là cả một lăng mộ lớn có lính canh gác, chắc hẳn thuộc sở hữu của gia tộc quyền quý nào đấy. Trong lòng tôi dâng lên nỗi lo ngại mơ hồ. Xâm phạm chốn yên nghỉ của người đã khuất thật sự không phải việc làm đạo đức cho lắm.
Rốt cuộc ngươi có mục đích gì? Tôi nhíu mày chất vấn tên đầu sỏ.
Hắn vừa đi vừa hờ hững trả lời. Lấy đồ.
Thứ gì?
Lần này hắn không đáp mà tập trung niệm chú mở cánh cửa thông giữa hai gian phòng. Tôi bám theo hắn, đi vòng vèo một hồi mới dừng lại. Căn phòng đang đứng nhỏ hơn phòng đầu tiên nhưng bài trí cầu kì và phức tạp hơn. Hình vẽ dày đặc trên các bức tường và cột trụ bằng đá, bốn góc phòng đặt tượng hình sói đang trong tư thế ngửa cổ cất tiếng tru, trên trần là tượng hình chim đang sải cánh và chính giữa có vẽ một con rồng nhắm mắt như say ngủ. Tôi đoán chúng đều là hình tượng mô phỏng linh thú. Thi thoảng sẽ bắt gặp mấy dòng chữ ngắn mà tôi không hiểu, có lẽ là cổ ngữ. Đồ vật bài trí xung quanh đều là những thứ xa xỉ, ngay các quan tài cũng được mạ vàng sáng bóng. Bên trên các tượng đá nạm mấy viên ngọc quý, chỉ cần lấy đi vài viên là đã nắm trong tay cả một khối tài sản giá trị.
Nhưng Nhật Vũ chẳng mấy quan tâm đến chúng. Hắn bất động tại chỗ, nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài bên góc trái, hồi lâu mi mắt vẫn không hề chớp. Tôi biết hắn đang thi triển thuật Nhìn xuyên. Quan sát thật kĩ mới nhận ra, trên nắp quan tài có khắc biểu tượng con rồng đang trong tư thế bay lên và hai bên đối diện trên dưới là hai đóa hoa nở rộ mà tôi nhanh chóng nhớ được tên gọi của chúng, hoa Tinh tú cầu. Đây đích thị là biểu tượng đặc trưng của vương quốc. Hay nói cách khác, nơi này chính là lăng mộ hoàng gia.
Thói quen của lão mới hình thành cách đây không lâu, kể từ khi tôi và Nhật Vũ lén lút uống trộm mấy cốc rượu quế hương đắt tiền rồi bị lão tinh ý phát giác ra. Sau đó là tầng tầng lớp lớp kết giới được tạo lập. Nhưng vẫn chưa đủ để lão an tâm, hôm nào không đi kiểm kê tài sản là trằn trọc chẳng thể ngủ ngon. Tôi biết lão chủ yếu phòng ngừa Nhật Vũ vì lão thừa hiểu tôi không đủ năng lực hóa giải kết giới dựng lên. Ngay trong nhà mình còn phải phòng hơn phòng trộm, tôi cũng hơi hơi thông cảm với lão.
Vốn tưởng rằng thói quen này kì quặc không ai sánh bằng, đến nay còn phát hiện có kẻ còn quái đản hơn, kẻ giữ thói quen bị ám sát.
Đêm ấy, bầu trời không một ánh sao. Tòa nhà sừng sững bao bọc trong lớp kết giới dày đặc hoàn toàn trống trải. Lão Trịnh đi vắng suốt mấy ngày nay. Gần đây lão thường xuyên ra vào xuất quỷ nhập thần như bóng ma vô hình, thành thử tôi cũng chẳng buồn để ý. Tôi đoán lão đang tiếp tục đào bới những bí mật của thuật Hợp Viên ẩn sâu qua mấy nghìn năm mai một. Trông thấy tôi và Nhật Vũ luyện tập tích cực mà mãi chưa đạt đến trình độ nhất định, lão đâm ra nghi ngờ bộ lý thuyết mình đem về, vậy là không ngại mệt mỏi tiếp nối hành trình theo đuổi nguồn tri thức vô tận. Sói Tuyết đáng thương cũng bị ép đi theo lão làm kẻ bầu bạn.
Tôi đang ngồi trên ghế đá kê giữa sân thì bắt gặp Nhật Vũ vừa bước ra ngoài. Hắn cũng liếc sang tôi, cả người giấu trong chiếc áo choàng đen trùm mũ qua đầu. Đường nét trên khuôn mặt ẩn dưới luồng sáng mờ mờ, nhạt nhòa không rõ nét. Nổi bật chỉ có đôi mắt sáng như ánh sao.
Tôi nghi hoặc đảo mắt một lượt từ trên xuống dưới, giọng nói không nén nổi tò mò. Ngươi định đi đâu? Nhìn trang phục đáng ngờ thế này, không quân trộm cắp cũng phường bất nhân.
Hắn chẳng thèm trả lời mà điềm nhiên bước về phía cổng, niệm chú hóa giải kết giới rồi dùng thuật Di chuyển rời khỏi. Tôi vội vã bám theo, nửa vì ở nhà một mình chán quá, nửa vì hiếu kì. Nhật Vũ phát hiện ra tôi nhưng không có ý ngăn cản, thay vào đó vẫn giữ nguyên tốc độ cố định, băng băng lướt về phía trước.
Trên cao, trăng mờ nhạt khuất lấp dưới tầng mây để lại vài quầng sáng yếu ớt. Gió lồng lộng thổi giữa khu rừng heo hút. Thi thoảng có chiếc lá bị cuốn theo, đáp xuống mặt đất nhẹ nhàng, kết thúc vòng đời ngắn ngủi. Hai cái bóng di chuyển xuyên qua các gốc cổ thụ lặng lẽ không một tiếng động.
Màn đêm đen tối như lòng người.
Phía trước dần hiện ra bóng dáng một tòa nhà đồ sộ, không cao như những lâu đài nhưng bề rộng có vẻ chẳng thua kém. Kiến trúc của nó hơi khác biệt so với những tòa nhà thông thường. Bao bọc xung quanh là đội ngũ vệ binh đứng canh gác và ánh lửa đỏ rực phát ra từ ngọn đuốc đang cháy. Tầm mắt tôi bị hạn chế bởi bóng tối nên không thể quan sát kĩ càng, hiển nhiên cũng chẳng có chút nhận thức nào về nơi này. Nhìn sang Nhật Vũ, tôi giật mình phát hiện hắn đã biến mất từ bao giờ, vội cuống quýt đảo mắt tìm kiếm xung quanh.
Này, ngươi đi đâu rồi? Dù đang đứng cách chỗ lính canh một khoảng đủ xa để đảm bảo an toàn, tôi vẫn thận trọng hạ thấp âm lượng.
Chợt có bàn tay bịt ngang miệng tôi, lưng cảm giác được người đứng sau. Hóa ra Nhật Vũ đang dùng phép Tàng hình nên tôi không thể trông thấy hắn. Bên tai vang lên giọng nói nhắc nhở. Về đi. Ở đây không có việc của ngươi.
Tôi ương ngạnh lắc đầu. Hắn thả tay ra, không cố thuyết phục thêm. Tôi vội vã chộp lấy cánh tay hắn giữ chặt trước khi hắn kịp dịch chuyển.
Ngươi định đột nhập vào trong đó? Vậy ta cũng đi theo.
Bằng thuật Tàng hình kém cỏi của ngươi? Giọng hắn nghe như đang cười. Quả thực, Tàng hình là một trong số ít thuật pháp bị hạn chế của tôi nên hầu như chẳng mấy khi sử dụng, vì cơ bản không qua mắt được ai.
Ta sẽ dùng thuật Ảo ảnh và Thôi miên. Nhưng vẫn cần ngươi giúp ta mở kết giới.
Được thôi. Hắn đồng ý nhanh chóng khiến tôi hơi bất ngờ.
Để đảm bảo không bị lộ mặt, tôi cẩn thận đeo mặt nạ chống thuật Nhìn xuyên và dùng phép thay đổi trang phục thành màu đen bí hiểm như Nhật Vũ. Tôi cũng đưa cho hắn một chiếc tương tự, đồng thời đề nghị. Đừng dùng thuật Tàng hình nữa. Ta cần trông thấy ngươi.
Hắn rất phối hợp đeo nó vào. Chúng tôi vừa dịch chuyển đến chỗ lính canh, ngay tức khắc tôi thi triển Ảo ảnh để nhiễu loạn tâm trí bọn họ, sau đó Thôi miên nhằm xóa tan nhận thức về hai kẻ lạ mặt vừa xuất hiện. Nhật Vũ đứng bên cạnh chú tâm hóa giải kết giới. Chẳng mấy chốc cả hai đã có thể thuận lợi tiến vào trong mà không gặp phải rắc rối.
Tôi tò mò dõi mắt nhìn xung quanh. Đồ vật được bài trí khá sơ sài và không đem tới chút gợi ý về căn phòng hiện tại. Nhật Vũ chẳng để tôi có thời gian quan sát kĩ đã rảo bước qua các lối đi khiến tôi phải hối hả chạy theo. Rồi hắn đột ngột dừng chân, trước mặt là bức tranh phong cảnh lớn với hình chủ đạo là ngọn núi phủ đầy tuyết trắng xóa. Tôi bất giác liên tưởng đến đỉnh Tuyết Sơn trong lời kể của Trịnh Hùng. Nhật Vũ nhanh chóng hóa giải kết giới bảo vệ quanh nó, nhún người bay cao một khoảng ngang bức tranh rồi đặt ngón trỏ lên hình vẽ mặt trời ở góc trên cùng bên tay phải. Miệng hắn lầm bầm chú ngữ. Kế tiếp, có tếng động cơ truyền sang và khối đá ầm ầm dịch chuyển. Khoảng tường trống bên cạnh lộ ra các vết nứt chạy dài, từ từ biến thành khe hở lan rộng dần hình chữ nhật và cuối cùng tiêu biến.
Tôi sửng sốt nhìn cánh cửa mới xuất hiện cùng các bậc thang bằng đá dẫn lối xuống tầng hầm. Bên dưới rất tối tăm và u ám. Chúng tôi phải dùng dạ minh châu soi đường, che bớt ánh sáng chỉ để ở mức vừa đủ phân biệt đồ vật. Trong không khí quanh quẩn thứ mùi ngai ngái khó chịu. Bước hết bậc thang cuối cùng, tôi đứng nguyên tại chỗ, giơ cao viên dạ minh châu quan sát tổng quát căn phòng. Trái với tưởng tượng ban đầu, đây không phải căn hầm nhỏ thông thường mà là cả một khu vực rộng lớn, còn rộng hơn cả không gian phía trên với nhiều phòng liền kề nhau.
Đập vào mắt tôi là vật hình hộp được đặt ngang có chiều dài tương đương một người trưởng thành. Nó im lặng nằm trong góc tối, mặt ngoài hắt lên chút tia sáng yếu ớt từ dạ minh châu để lộ lớp kim loại bóng loáng. Tôi hiếu kì tiến thêm vài bước chân, nheo mắt nhìn rõ hơn, trong phút chốc sống lưng lạnh toát khi nhận ra đó là một chiếc quan tài, xung quanh cũng đầy rẫy những chiếc quan tài tương tự.
Nơi này không phải lâu đài hay tòa nhà bình thường mà là cả một lăng mộ lớn có lính canh gác, chắc hẳn thuộc sở hữu của gia tộc quyền quý nào đấy. Trong lòng tôi dâng lên nỗi lo ngại mơ hồ. Xâm phạm chốn yên nghỉ của người đã khuất thật sự không phải việc làm đạo đức cho lắm.
Rốt cuộc ngươi có mục đích gì? Tôi nhíu mày chất vấn tên đầu sỏ.
Hắn vừa đi vừa hờ hững trả lời. Lấy đồ.
Thứ gì?
Lần này hắn không đáp mà tập trung niệm chú mở cánh cửa thông giữa hai gian phòng. Tôi bám theo hắn, đi vòng vèo một hồi mới dừng lại. Căn phòng đang đứng nhỏ hơn phòng đầu tiên nhưng bài trí cầu kì và phức tạp hơn. Hình vẽ dày đặc trên các bức tường và cột trụ bằng đá, bốn góc phòng đặt tượng hình sói đang trong tư thế ngửa cổ cất tiếng tru, trên trần là tượng hình chim đang sải cánh và chính giữa có vẽ một con rồng nhắm mắt như say ngủ. Tôi đoán chúng đều là hình tượng mô phỏng linh thú. Thi thoảng sẽ bắt gặp mấy dòng chữ ngắn mà tôi không hiểu, có lẽ là cổ ngữ. Đồ vật bài trí xung quanh đều là những thứ xa xỉ, ngay các quan tài cũng được mạ vàng sáng bóng. Bên trên các tượng đá nạm mấy viên ngọc quý, chỉ cần lấy đi vài viên là đã nắm trong tay cả một khối tài sản giá trị.
Nhưng Nhật Vũ chẳng mấy quan tâm đến chúng. Hắn bất động tại chỗ, nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài bên góc trái, hồi lâu mi mắt vẫn không hề chớp. Tôi biết hắn đang thi triển thuật Nhìn xuyên. Quan sát thật kĩ mới nhận ra, trên nắp quan tài có khắc biểu tượng con rồng đang trong tư thế bay lên và hai bên đối diện trên dưới là hai đóa hoa nở rộ mà tôi nhanh chóng nhớ được tên gọi của chúng, hoa Tinh tú cầu. Đây đích thị là biểu tượng đặc trưng của vương quốc. Hay nói cách khác, nơi này chính là lăng mộ hoàng gia.
/89
|