Sáng hôm sau tôi dậy sớm hơn thường lệ, ra ban công đắm mình trong hơi lạnh mờ sương khi ánh mặt trời còn chưa chiếu tới. Nhật Vũ đứng cách một khoảng không xa, trên người mặc bộ đồ ngủ màu xám. Ánh mắt vô tình chạm nhau khiến tôi bối rối vội vã ngoảnh mặt đi. Chúng tôi vẫn giữ nguyên tư thế bất động, chẳng mở miệng nói lời nào cho đến khi hắn xoay lưng về phòng.
Lão Trịnh sắp xếp cho tôi ở phòng cạnh cầu thang trên tầng hai mà hồi trước là nơi lão nghiên cứu phép thuật, vừa hay kế bên phòng Nhật Vũ. Nhờ thế tôi có thể ngắm nhìn quang cảnh thiên nhiên hùng vĩ từ trên cao, đấy là theo lời lão, còn thực tế lọt vào tầm mắt chỉ toàn là cành cây tua tủa bổ ra khắp phía, đan xen với những cụm lá um tùm không một bông hoa tô điểm. Tôi ngờ rằng, lão chọn ở tầng một chẳng qua vì ngại bay lên bay xuống suốt cả ngày. Theo lý thuyết, Nhật Vũ muốn xuống tầng dưới thì phải ngang qua phòng tôi, nhưng điều ấy chưa bao giờ xảy ra bởi hắn luôn dùng thuật Dịch chuyển.
Tầng trên cùng là nơi chứa sách. Trái với tưởng tượng của tôi, nó không giống như thư viện bày la liệt các kệ gỗ hay đại loại thế mà hoàn toàn trống trơn, ngoại trừ bộ bàn ghế đặt chính giữa làm chỗ ngồi đọc. Thực chất nó được sắp xếp gọn ghẽ và hiện đại quá mức. Lão Trịnh chủ động hướng dẫn tôi cách sử dụng. Khi niệm chú hóa giải kết giới, trên các bức tường sẽ xuất hiện hàng loạt ô vuông nhỏ ghi tên thể loại sách. Chỉ cần chạm tay vào chúng và truyền ý nghĩ về tựa đề hoặc tên tác giả, những cuốn sách trong phạm vi sàng lọc sẽ tự động xếp thành chồng trên bàn để ta tiếp tục lựa chọn.
Lão Trịnh lấy ra mấy quyển sách dày cộp, bảo tôi mang về phòng nghiền ngẫm. Bản thân lão tự học thành tài nên cũng khuyến khích học trò làm điều tương tự. Thực chất lão chỉ dạy trực tiếp không nhiều, chủ yếu đóng vai trò là người hướng dẫn và giải đáp. Tôi ôm đống sách nặng trĩu như cõi lòng nghiêm túc ngồi vào bàn. Những chỗ không hiểu tôi đều cẩn thận đánh dấu lại, hôm sau hỏi lão Trịnh. Tìm lão rất dễ dàng, chỉ có hai địa điểm quen thuộc: một là phòng sách, hai là phòng rượu. Lão rất thích uống rượu, hôm nào không uống là trằn trọc chẳng thể ngủ yên, thế mà vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo minh mẫn khiến tôi rất khâm phục. Ngoài ra lão còn quan tâm đến lĩnh vực ủ và pha chế rượu. Không ít lần tôi đi hỏi bài rồi nhân tiện bị ép uống thử thứ nước dị hợm lão vừa chế thành, trước vẻ mặt tâm đắc của lão, nửa chữ chê bai cũng chẳng dám thốt lên.
Vốn dĩ tôi cho rằng tinh thần “muốn biết phải hỏi, muốn giỏi phải học” của mình rất đáng khen ngợi, nhưng dường như đối lập quan điểm của lão. Sau nhiều lần kiên nhẫn giải thích mớ kiến thức khó nhằn, lão rốt cuộc phải than thở. “Ta mong con có thể giống như Nhật Vũ. Nó có khả năng lĩnh hội rất nhanh, trong tháng đầu tiên số lần thắc mắc chưa vượt quá ba lượt.”
Nghe xong tôi lủi thủi ôm sách về, vừa đi vừa tự an ủi. “Tư chất quá tốt là do hắn khác người, còn tôi đây tuyệt đối là người bình thường.”
Nghiêm trọng nhất là lần lão đang khệ nệ bê bình rượu quế hương mới ủ đặt lên giá, bị tiếng gọi của tôi làm cho giật mình, trượt tay đánh vỡ “choang” một, rượu chảy loang lổ trên mặt sàn như dòng nước mắt tiếc nuối. Lão thừ người ngẩn ngơ tại chỗ. Tôi run run nép ngoài cửa không dám bước vào, đang định len lén chuồn đi, chợt nghe tiếng nói vọng ra. “Từ bây giờ có gì không hiểu thì hỏi Nhật Vũ. Nó không trả lời được mới đến tìm ta.”
Tôi biết lão đang kiềm chế dữ lắm, đành lí nhí đáp “Vâng” rồi vội bốc hơi khỏi mặt đất. Đấu tranh tư tưởng nửa ngày tôi mới quyết định chạy sang phòng Nhật Vũ. Hắn đang xem xét đống pháp khí đặt ngổn ngang trên bàn, cơ hồ phát hiện ra kẻ thập thò bên cửa sổ là tôi nên thản nhiên nói trong khi không ngẩng đầu. “Vào đi.”
Chúng tôi ở cùng một nhà, thường xuyên chạm mặt nhau nhưng ít khi nói chuyện, nước sông không phạm nước giếng, coi như chung sống hòa bình. Rõ ràng hắn không phải kiểu người cởi mở. Vậy nên tôi cũng lờ hắn đi như cái cách hắn hờ hững lướt qua chẳng thèm liếc mắt. Có điều giờ đây, tôi phải thức thời đeo lên mặt nạ tươi cười, chủ đích lấy lòng hắn để đổi lấy sự giúp đỡ sau này.
“Có chuyện gì?” Hắn trực tiếp hỏi. Pháp khí đã được thu dọn sạch sẽ để lại mặt bàn trống không.
Tôi làm ra vẻ tự nhiên kéo ghế ngồi, chìa ra cuốn sách cũ vương mùi thời gian mà lúc nào cũng phải nâng niu sợ hỏng, dùng giọng điệu hiền hòa nhất để trình bày mấy khúc mắc trong chương viết về thuật Biến hình. Những tưởng hắn không bày ra bộ dáng cao ngạo thì cũng châm chọc tôi vài câu, ai ngờ hắn tập trung đọc lướt qua các trang sách, suy nghĩ giây lát rồi nghiêm túc giảng giải. Giọng hắn trầm ấm, rất dễ nghe. Hắn mổ xẻ chi tiết vấn đề chứ không qua quýt như lão Trịnh, thi thoảng vừa nói vừa liếc nhìn xem tôi đã hiểu chưa. Thái độ đột nhiên xoay chuyển khiến tôi hơi bất ngờ, lòng thầm nghĩ, chắc do mấy bữa nay đều ăn cơm tôi nấu nên không thể mặt dày mà gây khó dễ.
Kể từ đó, cứ cách mấy hôm tôi lại đến tìm Nhật Vũ. Thỉnh thoảng không theo kịp cái đầu thiên tài của hắn, bị mắng là chậm hiểu, nhưng nhìn chung hắn vẫn rất nhẫn nại và đầy trách nhiệm. Đương nhiên tôi cũng biết ý đổi thực đơn hàng ngày thành những món hắn thích, coi như ngầm nịnh nọt. Ngay cả lão Trịnh cũng ngỡ ngàng trước sự hòa thuận giữa chúng tôi và hiển nhiên rất hài lòng.
Nói một cách công bằng thì Nhật Vũ mới giống người thầy chính thức, còn lão chỉ như người hỗ trợ. Phép thuật lão dạy tôi nhiều nhất là Đọc tâm, thứ mà Nhật Vũ không làm được. Sau khoảng thời gian vật lộn với mớ lý thuyết lằng nhằng, rốt cuộc tôi cũng được chuyển sang giai đoạn thực hành. Địa điểm là phòng Kín, nơi chuyên dùng để tu luyện.
Nó nằm cạnh hầm rượu ẩn sâu dưới lòng đất, mát lạnh và hơi ngột ngạt. Tiếng bước chân của tôi rơi trên các bậc thang bằng đá vang lên rõ rệt. Lão Trịnh không dùng đuốc thắp sáng lối đi mà thay bằng dạ minh châu, chắc sợ nguy cơ hỏa hoạn xảy ra với hầm rượu. Chúng treo lơ lửng trên tường tỏa ra thứ ánh sáng trắng không chút hơi ấm. Tôi đi ngang qua căn phòng chứa toàn pháp khí, thể loại khá đa dạng nhưng nhiều nhất vẫn là kiếm. Các thanh kiếm với kiểu dáng khác nhau được xếp ngay ngắn trên giá, nhìn qua cũng biết không phải đồ rẻ tiền. Có điều, tôi chẳng hứng thú với cái nào trong số chúng. Thực tế thanh kiếm duy nhất tôi quan tâm đã bị Nhật Vũ dùng thủ đoạn cướp mất.
Phòng Kín rộng rãi và đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn. Nó chẳng có gì ngoài mấy bức tường bằng đá. Lão Trịnh ngồi chờ sẵn trong bộ đồ hoa hòe hoa sói mới mua gần đây. Tôi luôn cho rằng hành động dùng thuốc để sở hữu bộ dáng già nua là quyết định cực kì sai lầm, khi mà tâm hồn lão vẫn còn trẻ trung phơi phới. Không ít lần ngoại hình và trang phục của lão tương phản một cách lố bịch. Thậm chí tôi còn lo ngại, tiếp xúc với lão lâu ngày sẽ khiến thế giới quan của mình bị biến dạng.
Lão Trịnh không biết suy nghĩ vặn vẹo trong đầu tôi, chỉ tay vào vị trí đối diện với một kẻ trông như xác chết ngồi thiền.
“Sao hắn lại ở đây?” Tôi nâng tà váy ngồi khoanh chân trên nền nhà sạch sẽ.
“Tất nhiên để giúp con luyện tập.”
Phải rồi, lão từng giảng giải về Hệ phép thuật, là tập hợp những loại phép có tính chất tương đồng hoặc tương quan với nhau. Ví dụ thuật Đọc tâm và thuật Thôi miên là hai phép thuật bậc cao cùng tác động lên tâm trí đối phương. Điều kì diệu là, người có biệt năng hoặc đạt tới trình độ nhất định trong lĩnh vực này thì tự bản thân họ sẽ sản sinh ra màng chắn vô hình để bảo vệ trí não của mình. Hình dung đơn giản hơn, họ có thể dễ dàng xâm nhập vào đầu óc kẻ khác và đồng thời trở thành kẻ khó bị thao túng nhất, áp dụng với cả Hệ phép thuật. Do đó, thuật Đọc tâm của lão Trịnh hiệu quả với nhiều người nhưng vô ích với tôi hay những kẻ có biệt năng cùng trong Hệ phép thuật như: Thôi miên, Ảo ảnh. Trái lại tôi cũng chẳng thể đọc được suy nghĩ của lão. Đối tượng trợ giúp tu luyện đành đổi sang Nhật Vũ.
Thực ra hắn đã đạt tới trình độ vận dụng thuần thục thuật Bế tâm, khắc tinh của Đọc tâm và các loại phép liên quan đến tâm trí. Nó được phát triển từ thuật Phong bế cổ xưa, nay rất ít người biết tới và càng hiếm người có thể tu luyện thành công, mà Nhật Vũ là một trong số đó. Nó giúp trí óc “đóng” lại khi cần thiết, ngăn cản ngoại lực xâm nhập và bảo vệ bộ não khỏi các tác nhân can thiệp. Thành ra giữa ba chúng tôi, chẳng ai dòm ngó được suy nghĩ của đối phương. Tuy nhiên, Nhật Vũ đã hứa với lão Trịnh không sử dụng thuật Bế tâm trong lúc giúp tôi luyện tập, mặc dù điều ấy khiến hắn rất bực bội.
Chúng tôi ngồi quay mặt vào nhau, bốn mắt nhìn chằm chằm. Khoảng không gian yên ắng tựa hồ nghe rõ từng hơi thở. Lão Trịnh giống như lật đật quay hết bên nọ đến bên kia, miệng kín bưng. Nửa tiếng đồng hồ nặng nề trôi qua không chút động tĩnh. Tôi bắt đầu sốt ruột, tay rịn mồ hôi bấu chặt góc váy, trong đầu vẫn trống rỗng.
“Bình tĩnh.” Lão Trịnh lên tiếng nhắc nhở. “Hãy thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần, nhớ về cảm giác khi thiền định. Nhắm mắt lại, tập trung linh lực.”
Tôi chậm rãi làm theo từng bước lão hướng dẫn.
“Dùng linh lực khuếch tán nguồn năng lượng tiềm ẩn trong cơ thể. Hãy coi mình là đóa hoa đang tỏa hương, là bong bóng đang phình to, đem năng lượng ấy trải rộng ra.”
Dường như khi thị giác đóng lại, các giác quan khác trở nên tinh tế hơn. Tôi cảm giác có thứ gì đấy đang từ từ thoát ra, mong manh và dễ dàng tan biến bất cứ khi nào.
“Tiếp tục. Cố gắng đẩy nó ra xa nhất có thể.”
Trong khoảng khắc, tôi ngờ rằng mình đã “chạm” được tới Nhật Vũ. Suy nghĩ lướt rất nhanh qua đầu. Nhưng tôi chưa kịp phân tích kĩ, liên kết đã bị phá vỡ, đành mở mắt ra trong sự tiếc hận khôn cùng.
“Ngươi muốn thứ gì đó?” Giọng tôi không hề chắc chắn.
Nhật Vũ gật đầu. Lão Trịnh phấn khởi reo lên. “Tốt lắm! Con tiến bộ nhanh hơn ta trước kia. Hồi mới thực hành ta phải trải qua gần hai chục lần thất bại mới tiếp cận được ý nghĩ đầu tiên.”
Dựa theo yêu cầu của lão, tôi luyện thêm vài lần nữa cho tới khi đọc hoàn chỉnh một suy nghĩ mới được phép giải lao. Đầu óc đã hơi quay cuồng. Cả ngày dài vật vờ trong phòng Kín rút cạn sinh lực của tôi, thành ra tôi không thể thức khuya như mọi hôm mà mệt mỏi quăng mình xuống giường từ sớm. Mảng kí ức của ai đó lại nhân cơ hội chen vào giấc ngủ.
Hắn chậm rãi mở mắt ra. Xung quanh là các vật dụng quen thuộc trong căn phòng của mình. Ai đó đã đưa hắn vào đây và giúp hắn thay bộ trang phục tơi tả bằng đồ ngủ màu trắng rộng rãi. Hắn định ngồi dậy nhưng lại cảm thấy cả người không chút sức lực, yếu ớt và đau ê ẩm. Hắn cười nhạt. Đây chính là cái giá của việc trở thành Thượng quân.
Bỗng tiếng động nhỏ vang lên khiến hắn chú ý. Ai đó vừa dùng phép Dịch chuyển vào trong này. Rồi hắn nghe thấy giọng nói thân thuộc của Hoàng Điệp run run trong sự hoang mang.
“Cha? Cha tới đây làm gì?”
Chiếc bình sứ trước mặt hắn hắt lên tia sáng xanh mờ ảo của Tinh cầu tiên tri. Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận rõ sự khẩn trương cùng sợ hãi của Mộc linh – người sắp sửa từ cha nuôi trở thành cha vợ trong nay mai.
“Con thấy rồi phải không? Hắn tu luyện tà thuật và sẽ gây nguy hiểm cho cả vương quốc. Nhân lúc linh lực của hắn chưa phục hồi, ta phải mau chóng tiêu diệt mầm họa này đi.”
“Không đâu cha.” Nàng nức nở. “Hắn chưa từng động đến tà thuật và cũng chẳng làm hại ai bao giờ. Điều cha lo lắng chắc chắn sẽ không xảy ra.”
Mộc linh gấp gáp khuyên nhủ. “Hoàng Điệp, chính con cũng tiên tri được rằng hắn là Quỷ vương trong tương lai. Giết hắn đi là cách ngăn chặn tốt nhất. Lúc này con không được mềm lòng.”
“Nhưng cha từng nói với con rằng, tương lai thấy trước không hoàn toàn chính xác. Nó chỉ đúng khi người tiên tri không liên quan đến quá trình dẫn tới kết quả, và không nói với bất kì ai để tránh sự thay đổi trong suy nghĩ cũng như hành động của họ. Chỉ một tác nhân khác đi cũng khiến hàng loạt quan hệ nhân quả bị biến đổi và chệch hướng khỏi chu trình tiên đoán. Khi ấy, kết quả cuối cùng có thể giống hoặc hoàn toàn trái ngược với điều nhìn thấy trong Tinh cầu. Do đó chúng ta có thể ngăn chặn việc Hải Phong tu luyện tà thuật thay vì…”
“Thôi đi! Con biết chuyện này nguy hiểm cỡ nào không? Chắc gì đã thuyết phục được hắn. Mà có khi hắn đã tu luyện từ lâu rồi.”
“Không. Hải Phong là người tốt. Hắn luôn bảo vệ con và con cũng sẽ không để bất kì ai làm hại hắn.” Giọng nàng vô cùng kiên định, đồng thời có phần bướng bỉnh.
Mộc linh tức giận quát lớn. “Tránh ra! Con làm gì vậy?”
“Hải Phong nay đã trở thành Thượng quân. Nếu cha dám động đến hắn thì tất cả thần dân trên vương quốc sẽ không tha cho cha.”
“Ta có lý do chính đáng để làm thế. Phải rồi, Quốc vương cần biết được chuyện này. Nhất định ngài sẽ có cách xử lý.”
“Khoan đã.” Nàng muốn chạy lên giữ lấy ông nhưng bị cản lại bởi kết giới vừa tạo dựng. “Thả con ra! Xin cha đừng nói với ngài ấy. Xin đừng!” Giọng nàng lạc đi trong nỗi sợ hãi cùng tuyệt vọng.
“Ta tuyệt đối không để hắn trốn đi. Còn con, ở lại đây cho tới khi nào nghĩ thông suốt.”
Mộc linh rời khỏi. Không gian trống trải chỉ còn vang vọng tiếng khóc bi thương của nàng. Đôi mắt hắn mở ra. Trong con ngươi âm ỉ một ngọn lửa hoang dã đỏ rực.
Lão Trịnh sắp xếp cho tôi ở phòng cạnh cầu thang trên tầng hai mà hồi trước là nơi lão nghiên cứu phép thuật, vừa hay kế bên phòng Nhật Vũ. Nhờ thế tôi có thể ngắm nhìn quang cảnh thiên nhiên hùng vĩ từ trên cao, đấy là theo lời lão, còn thực tế lọt vào tầm mắt chỉ toàn là cành cây tua tủa bổ ra khắp phía, đan xen với những cụm lá um tùm không một bông hoa tô điểm. Tôi ngờ rằng, lão chọn ở tầng một chẳng qua vì ngại bay lên bay xuống suốt cả ngày. Theo lý thuyết, Nhật Vũ muốn xuống tầng dưới thì phải ngang qua phòng tôi, nhưng điều ấy chưa bao giờ xảy ra bởi hắn luôn dùng thuật Dịch chuyển.
Tầng trên cùng là nơi chứa sách. Trái với tưởng tượng của tôi, nó không giống như thư viện bày la liệt các kệ gỗ hay đại loại thế mà hoàn toàn trống trơn, ngoại trừ bộ bàn ghế đặt chính giữa làm chỗ ngồi đọc. Thực chất nó được sắp xếp gọn ghẽ và hiện đại quá mức. Lão Trịnh chủ động hướng dẫn tôi cách sử dụng. Khi niệm chú hóa giải kết giới, trên các bức tường sẽ xuất hiện hàng loạt ô vuông nhỏ ghi tên thể loại sách. Chỉ cần chạm tay vào chúng và truyền ý nghĩ về tựa đề hoặc tên tác giả, những cuốn sách trong phạm vi sàng lọc sẽ tự động xếp thành chồng trên bàn để ta tiếp tục lựa chọn.
Lão Trịnh lấy ra mấy quyển sách dày cộp, bảo tôi mang về phòng nghiền ngẫm. Bản thân lão tự học thành tài nên cũng khuyến khích học trò làm điều tương tự. Thực chất lão chỉ dạy trực tiếp không nhiều, chủ yếu đóng vai trò là người hướng dẫn và giải đáp. Tôi ôm đống sách nặng trĩu như cõi lòng nghiêm túc ngồi vào bàn. Những chỗ không hiểu tôi đều cẩn thận đánh dấu lại, hôm sau hỏi lão Trịnh. Tìm lão rất dễ dàng, chỉ có hai địa điểm quen thuộc: một là phòng sách, hai là phòng rượu. Lão rất thích uống rượu, hôm nào không uống là trằn trọc chẳng thể ngủ yên, thế mà vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo minh mẫn khiến tôi rất khâm phục. Ngoài ra lão còn quan tâm đến lĩnh vực ủ và pha chế rượu. Không ít lần tôi đi hỏi bài rồi nhân tiện bị ép uống thử thứ nước dị hợm lão vừa chế thành, trước vẻ mặt tâm đắc của lão, nửa chữ chê bai cũng chẳng dám thốt lên.
Vốn dĩ tôi cho rằng tinh thần “muốn biết phải hỏi, muốn giỏi phải học” của mình rất đáng khen ngợi, nhưng dường như đối lập quan điểm của lão. Sau nhiều lần kiên nhẫn giải thích mớ kiến thức khó nhằn, lão rốt cuộc phải than thở. “Ta mong con có thể giống như Nhật Vũ. Nó có khả năng lĩnh hội rất nhanh, trong tháng đầu tiên số lần thắc mắc chưa vượt quá ba lượt.”
Nghe xong tôi lủi thủi ôm sách về, vừa đi vừa tự an ủi. “Tư chất quá tốt là do hắn khác người, còn tôi đây tuyệt đối là người bình thường.”
Nghiêm trọng nhất là lần lão đang khệ nệ bê bình rượu quế hương mới ủ đặt lên giá, bị tiếng gọi của tôi làm cho giật mình, trượt tay đánh vỡ “choang” một, rượu chảy loang lổ trên mặt sàn như dòng nước mắt tiếc nuối. Lão thừ người ngẩn ngơ tại chỗ. Tôi run run nép ngoài cửa không dám bước vào, đang định len lén chuồn đi, chợt nghe tiếng nói vọng ra. “Từ bây giờ có gì không hiểu thì hỏi Nhật Vũ. Nó không trả lời được mới đến tìm ta.”
Tôi biết lão đang kiềm chế dữ lắm, đành lí nhí đáp “Vâng” rồi vội bốc hơi khỏi mặt đất. Đấu tranh tư tưởng nửa ngày tôi mới quyết định chạy sang phòng Nhật Vũ. Hắn đang xem xét đống pháp khí đặt ngổn ngang trên bàn, cơ hồ phát hiện ra kẻ thập thò bên cửa sổ là tôi nên thản nhiên nói trong khi không ngẩng đầu. “Vào đi.”
Chúng tôi ở cùng một nhà, thường xuyên chạm mặt nhau nhưng ít khi nói chuyện, nước sông không phạm nước giếng, coi như chung sống hòa bình. Rõ ràng hắn không phải kiểu người cởi mở. Vậy nên tôi cũng lờ hắn đi như cái cách hắn hờ hững lướt qua chẳng thèm liếc mắt. Có điều giờ đây, tôi phải thức thời đeo lên mặt nạ tươi cười, chủ đích lấy lòng hắn để đổi lấy sự giúp đỡ sau này.
“Có chuyện gì?” Hắn trực tiếp hỏi. Pháp khí đã được thu dọn sạch sẽ để lại mặt bàn trống không.
Tôi làm ra vẻ tự nhiên kéo ghế ngồi, chìa ra cuốn sách cũ vương mùi thời gian mà lúc nào cũng phải nâng niu sợ hỏng, dùng giọng điệu hiền hòa nhất để trình bày mấy khúc mắc trong chương viết về thuật Biến hình. Những tưởng hắn không bày ra bộ dáng cao ngạo thì cũng châm chọc tôi vài câu, ai ngờ hắn tập trung đọc lướt qua các trang sách, suy nghĩ giây lát rồi nghiêm túc giảng giải. Giọng hắn trầm ấm, rất dễ nghe. Hắn mổ xẻ chi tiết vấn đề chứ không qua quýt như lão Trịnh, thi thoảng vừa nói vừa liếc nhìn xem tôi đã hiểu chưa. Thái độ đột nhiên xoay chuyển khiến tôi hơi bất ngờ, lòng thầm nghĩ, chắc do mấy bữa nay đều ăn cơm tôi nấu nên không thể mặt dày mà gây khó dễ.
Kể từ đó, cứ cách mấy hôm tôi lại đến tìm Nhật Vũ. Thỉnh thoảng không theo kịp cái đầu thiên tài của hắn, bị mắng là chậm hiểu, nhưng nhìn chung hắn vẫn rất nhẫn nại và đầy trách nhiệm. Đương nhiên tôi cũng biết ý đổi thực đơn hàng ngày thành những món hắn thích, coi như ngầm nịnh nọt. Ngay cả lão Trịnh cũng ngỡ ngàng trước sự hòa thuận giữa chúng tôi và hiển nhiên rất hài lòng.
Nói một cách công bằng thì Nhật Vũ mới giống người thầy chính thức, còn lão chỉ như người hỗ trợ. Phép thuật lão dạy tôi nhiều nhất là Đọc tâm, thứ mà Nhật Vũ không làm được. Sau khoảng thời gian vật lộn với mớ lý thuyết lằng nhằng, rốt cuộc tôi cũng được chuyển sang giai đoạn thực hành. Địa điểm là phòng Kín, nơi chuyên dùng để tu luyện.
Nó nằm cạnh hầm rượu ẩn sâu dưới lòng đất, mát lạnh và hơi ngột ngạt. Tiếng bước chân của tôi rơi trên các bậc thang bằng đá vang lên rõ rệt. Lão Trịnh không dùng đuốc thắp sáng lối đi mà thay bằng dạ minh châu, chắc sợ nguy cơ hỏa hoạn xảy ra với hầm rượu. Chúng treo lơ lửng trên tường tỏa ra thứ ánh sáng trắng không chút hơi ấm. Tôi đi ngang qua căn phòng chứa toàn pháp khí, thể loại khá đa dạng nhưng nhiều nhất vẫn là kiếm. Các thanh kiếm với kiểu dáng khác nhau được xếp ngay ngắn trên giá, nhìn qua cũng biết không phải đồ rẻ tiền. Có điều, tôi chẳng hứng thú với cái nào trong số chúng. Thực tế thanh kiếm duy nhất tôi quan tâm đã bị Nhật Vũ dùng thủ đoạn cướp mất.
Phòng Kín rộng rãi và đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn. Nó chẳng có gì ngoài mấy bức tường bằng đá. Lão Trịnh ngồi chờ sẵn trong bộ đồ hoa hòe hoa sói mới mua gần đây. Tôi luôn cho rằng hành động dùng thuốc để sở hữu bộ dáng già nua là quyết định cực kì sai lầm, khi mà tâm hồn lão vẫn còn trẻ trung phơi phới. Không ít lần ngoại hình và trang phục của lão tương phản một cách lố bịch. Thậm chí tôi còn lo ngại, tiếp xúc với lão lâu ngày sẽ khiến thế giới quan của mình bị biến dạng.
Lão Trịnh không biết suy nghĩ vặn vẹo trong đầu tôi, chỉ tay vào vị trí đối diện với một kẻ trông như xác chết ngồi thiền.
“Sao hắn lại ở đây?” Tôi nâng tà váy ngồi khoanh chân trên nền nhà sạch sẽ.
“Tất nhiên để giúp con luyện tập.”
Phải rồi, lão từng giảng giải về Hệ phép thuật, là tập hợp những loại phép có tính chất tương đồng hoặc tương quan với nhau. Ví dụ thuật Đọc tâm và thuật Thôi miên là hai phép thuật bậc cao cùng tác động lên tâm trí đối phương. Điều kì diệu là, người có biệt năng hoặc đạt tới trình độ nhất định trong lĩnh vực này thì tự bản thân họ sẽ sản sinh ra màng chắn vô hình để bảo vệ trí não của mình. Hình dung đơn giản hơn, họ có thể dễ dàng xâm nhập vào đầu óc kẻ khác và đồng thời trở thành kẻ khó bị thao túng nhất, áp dụng với cả Hệ phép thuật. Do đó, thuật Đọc tâm của lão Trịnh hiệu quả với nhiều người nhưng vô ích với tôi hay những kẻ có biệt năng cùng trong Hệ phép thuật như: Thôi miên, Ảo ảnh. Trái lại tôi cũng chẳng thể đọc được suy nghĩ của lão. Đối tượng trợ giúp tu luyện đành đổi sang Nhật Vũ.
Thực ra hắn đã đạt tới trình độ vận dụng thuần thục thuật Bế tâm, khắc tinh của Đọc tâm và các loại phép liên quan đến tâm trí. Nó được phát triển từ thuật Phong bế cổ xưa, nay rất ít người biết tới và càng hiếm người có thể tu luyện thành công, mà Nhật Vũ là một trong số đó. Nó giúp trí óc “đóng” lại khi cần thiết, ngăn cản ngoại lực xâm nhập và bảo vệ bộ não khỏi các tác nhân can thiệp. Thành ra giữa ba chúng tôi, chẳng ai dòm ngó được suy nghĩ của đối phương. Tuy nhiên, Nhật Vũ đã hứa với lão Trịnh không sử dụng thuật Bế tâm trong lúc giúp tôi luyện tập, mặc dù điều ấy khiến hắn rất bực bội.
Chúng tôi ngồi quay mặt vào nhau, bốn mắt nhìn chằm chằm. Khoảng không gian yên ắng tựa hồ nghe rõ từng hơi thở. Lão Trịnh giống như lật đật quay hết bên nọ đến bên kia, miệng kín bưng. Nửa tiếng đồng hồ nặng nề trôi qua không chút động tĩnh. Tôi bắt đầu sốt ruột, tay rịn mồ hôi bấu chặt góc váy, trong đầu vẫn trống rỗng.
“Bình tĩnh.” Lão Trịnh lên tiếng nhắc nhở. “Hãy thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần, nhớ về cảm giác khi thiền định. Nhắm mắt lại, tập trung linh lực.”
Tôi chậm rãi làm theo từng bước lão hướng dẫn.
“Dùng linh lực khuếch tán nguồn năng lượng tiềm ẩn trong cơ thể. Hãy coi mình là đóa hoa đang tỏa hương, là bong bóng đang phình to, đem năng lượng ấy trải rộng ra.”
Dường như khi thị giác đóng lại, các giác quan khác trở nên tinh tế hơn. Tôi cảm giác có thứ gì đấy đang từ từ thoát ra, mong manh và dễ dàng tan biến bất cứ khi nào.
“Tiếp tục. Cố gắng đẩy nó ra xa nhất có thể.”
Trong khoảng khắc, tôi ngờ rằng mình đã “chạm” được tới Nhật Vũ. Suy nghĩ lướt rất nhanh qua đầu. Nhưng tôi chưa kịp phân tích kĩ, liên kết đã bị phá vỡ, đành mở mắt ra trong sự tiếc hận khôn cùng.
“Ngươi muốn thứ gì đó?” Giọng tôi không hề chắc chắn.
Nhật Vũ gật đầu. Lão Trịnh phấn khởi reo lên. “Tốt lắm! Con tiến bộ nhanh hơn ta trước kia. Hồi mới thực hành ta phải trải qua gần hai chục lần thất bại mới tiếp cận được ý nghĩ đầu tiên.”
Dựa theo yêu cầu của lão, tôi luyện thêm vài lần nữa cho tới khi đọc hoàn chỉnh một suy nghĩ mới được phép giải lao. Đầu óc đã hơi quay cuồng. Cả ngày dài vật vờ trong phòng Kín rút cạn sinh lực của tôi, thành ra tôi không thể thức khuya như mọi hôm mà mệt mỏi quăng mình xuống giường từ sớm. Mảng kí ức của ai đó lại nhân cơ hội chen vào giấc ngủ.
Hắn chậm rãi mở mắt ra. Xung quanh là các vật dụng quen thuộc trong căn phòng của mình. Ai đó đã đưa hắn vào đây và giúp hắn thay bộ trang phục tơi tả bằng đồ ngủ màu trắng rộng rãi. Hắn định ngồi dậy nhưng lại cảm thấy cả người không chút sức lực, yếu ớt và đau ê ẩm. Hắn cười nhạt. Đây chính là cái giá của việc trở thành Thượng quân.
Bỗng tiếng động nhỏ vang lên khiến hắn chú ý. Ai đó vừa dùng phép Dịch chuyển vào trong này. Rồi hắn nghe thấy giọng nói thân thuộc của Hoàng Điệp run run trong sự hoang mang.
“Cha? Cha tới đây làm gì?”
Chiếc bình sứ trước mặt hắn hắt lên tia sáng xanh mờ ảo của Tinh cầu tiên tri. Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận rõ sự khẩn trương cùng sợ hãi của Mộc linh – người sắp sửa từ cha nuôi trở thành cha vợ trong nay mai.
“Con thấy rồi phải không? Hắn tu luyện tà thuật và sẽ gây nguy hiểm cho cả vương quốc. Nhân lúc linh lực của hắn chưa phục hồi, ta phải mau chóng tiêu diệt mầm họa này đi.”
“Không đâu cha.” Nàng nức nở. “Hắn chưa từng động đến tà thuật và cũng chẳng làm hại ai bao giờ. Điều cha lo lắng chắc chắn sẽ không xảy ra.”
Mộc linh gấp gáp khuyên nhủ. “Hoàng Điệp, chính con cũng tiên tri được rằng hắn là Quỷ vương trong tương lai. Giết hắn đi là cách ngăn chặn tốt nhất. Lúc này con không được mềm lòng.”
“Nhưng cha từng nói với con rằng, tương lai thấy trước không hoàn toàn chính xác. Nó chỉ đúng khi người tiên tri không liên quan đến quá trình dẫn tới kết quả, và không nói với bất kì ai để tránh sự thay đổi trong suy nghĩ cũng như hành động của họ. Chỉ một tác nhân khác đi cũng khiến hàng loạt quan hệ nhân quả bị biến đổi và chệch hướng khỏi chu trình tiên đoán. Khi ấy, kết quả cuối cùng có thể giống hoặc hoàn toàn trái ngược với điều nhìn thấy trong Tinh cầu. Do đó chúng ta có thể ngăn chặn việc Hải Phong tu luyện tà thuật thay vì…”
“Thôi đi! Con biết chuyện này nguy hiểm cỡ nào không? Chắc gì đã thuyết phục được hắn. Mà có khi hắn đã tu luyện từ lâu rồi.”
“Không. Hải Phong là người tốt. Hắn luôn bảo vệ con và con cũng sẽ không để bất kì ai làm hại hắn.” Giọng nàng vô cùng kiên định, đồng thời có phần bướng bỉnh.
Mộc linh tức giận quát lớn. “Tránh ra! Con làm gì vậy?”
“Hải Phong nay đã trở thành Thượng quân. Nếu cha dám động đến hắn thì tất cả thần dân trên vương quốc sẽ không tha cho cha.”
“Ta có lý do chính đáng để làm thế. Phải rồi, Quốc vương cần biết được chuyện này. Nhất định ngài sẽ có cách xử lý.”
“Khoan đã.” Nàng muốn chạy lên giữ lấy ông nhưng bị cản lại bởi kết giới vừa tạo dựng. “Thả con ra! Xin cha đừng nói với ngài ấy. Xin đừng!” Giọng nàng lạc đi trong nỗi sợ hãi cùng tuyệt vọng.
“Ta tuyệt đối không để hắn trốn đi. Còn con, ở lại đây cho tới khi nào nghĩ thông suốt.”
Mộc linh rời khỏi. Không gian trống trải chỉ còn vang vọng tiếng khóc bi thương của nàng. Đôi mắt hắn mở ra. Trong con ngươi âm ỉ một ngọn lửa hoang dã đỏ rực.
/89
|