Mặc dù Tiểu Tịnh Trần không biết chữ giản thể, nhưng hình con gấu thì vẫn nhận ra được, đặc biệt là gấu chó, bởi vì bé đã từng gặp lúc ở trên núi. Đôi mắt to tròn của Tiểu Tịnh Trần vừa liếc một cái đã lập tức tìm ra cửa phòng của Hàn Hùng. Tịnh Trần nắm lấy nắm đấm cửa rồi vặn… Không vặn được?... Khóa trái rồi sao?
Tiểu Tịnh Trần phồng má tỏ vẻ không vui, bé giơ tay gõ cửa.
“Cốc cốc cốc.”
Không có phản ứng.
“Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.”
Tiếp tục không có phản ứng.
“Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.”
Vẫn cứ không có phản ứng.
“Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc, cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.”
...
Tiểu Tịnh Trần nổi giận, giơ chân đạp cửa “rầm” một tiếng vang dội. Chiếc khóa yếu ớt trong phòng làm sao chịu nổi sức mạnh quái dị của bé, cửa phòng trực tiếp bị đá văng rồi đập vào tường vang lên một tiếng thật lớn. Tiếng vang không chỉ dọa Hàn Hùng tỉnh dậy, mà còn dọa cho những người ở dưới lầu giật nảy mình.
“Tên khốn kiếp nào dám làm phiền giấc ngủ của ông thế, có tin ông sẽ lột da mày không...” Hàn Hùng gắt gỏng nhảy từ trên giường xuống, mái tóc ngắn của nó dựng ngược hết lên trời, bộ dạng đùng đùng lửa giận trông chẳng khác gì con nhím bị nướng đỏ. Đáng tiếc, lời nói đầy căm phẫn của Hàn Hùng vừa thốt ra được một nửa liền mắc kẹt. Hàn Hùng tắt tiếng giống như bị ai đó đột nhiên bóp cổ, nó hoảng hốt trừng mắt nhìn hình dáng bé nhỏ trước cửa, miệng lắp ba lắp lắp nói: “Bé... Bé Ngốc, em về từ lúc nào thế?”
Tiểu Tịnh Trần bước nhanh đến bên mép giường của Hàn Hùng. Cơ thể của tên béo còn cao hơn Tiểu Tịnh Trần hẳn hai cái đầu, lúc này nó lại đứng trên giường, Tiểu Tịnh Trần ngước đầu nhìn nó đến mức cái cổ cũng thấy tê dại, thế này không tiện nói chuyện lắm. Bé nhẹ nhàng nhảy lên, giơ tay túm lấy cổ áo ngủ của Hàn Hùng dùng lực vừa xé vừa ném. Tên béo nặng gấp ba lần Tiểu Tịnh Trần trực tiếp ngã xuống đất. Tiểu Tịnh Trần nhẹ nhàng đáp xuống đất, rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống Hàn Hùng.
“Hôm nay ngày bao nhiêu?”
“Ngày mười... mười sáu tháng Giêng.” Lời nói còn chưa dứt, sắc mặt Hàn Hùng liền xanh mét rồi chuyển sang xám tro, còn khó coi hơn cả thi thể người bị hại trên bàn khám nghiệm tử thi. Nhìn đôi mắt to tròn đen láy sáng ngời của Tiểu Tịnh Trần, Hàn Hùng rụt cổ, nước mắt lưng tròng cắn ngón tay xám hối: “Hu hu hu, Bé Ngốc, anh sai rồi. Anh quên mất buổi sáng hôm nay phải luyện tập. Hu hu hu, anh hứa nhất định sẽ sửa, em bỏ qua cho anh lần này đi, hu hu hu.”
Thế là khi những người lớn trong nhà họ Hàn chạy đến nơi thì họ chỉ nhìn thấy cháu trai nhà mình đang ngồi dưới đất khóc hu hu sám hối nhận sai, còn đứa trẻ mập mạp mũm mĩm vừa đến lại đứng đó như một nữ vương, mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm tên béo.
Hàn Đức liền nổi giận ngay lập tức, anh ta thô lỗ túm lấy cánh tay của Tiểu Tịnh Trần, xách bé lên khiến đầu ngón chân của bé khó khăn lắm mới chạm được tới mặt đất. Anh ta tức giận trừng mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần, hung dữ nói. “Tên nhóc con nhà mày, gan cũng không nhỏ nhỉ, dám chạy tới nhà chúng tao giở thói ngang ngược. Ba mẹ mày dạy mày thế đấy à?”
Hàn Diễm tựa người lên khung cửa, thổi móng tay, nụ cười tràn đầy chế giễu: “Không có giáo dục như vậy, có ba mẹ hay không còn chưa biết được đâu!”
Đối với lời chế giễu của Hàn Diễm, Tiểu Tịnh Trần căn bản không thèm để ý. Bé vốn dĩ không có ba mẹ, Bạch Hi Cảnh là ba, nhưng từ “ba” đối với bé mà nói chỉ là một cách xưng hô, cũng giống như cách gọi “cô”, “chú” mà thôi. Chỉ có điều, người “ba” này quan trọng chẳng khác nào sư phụ, cho nên khi Hàn Diễm chế giễu bé, bé con hoàn toàn không hiểu được ba mẹ với “ba” của mình là cùng một khái niệm.
Tiểu Tịnh Trần ngước đầu nhìn Hàn Đức, khuôn mặt méo mó dữ tợn của anh ta phản chiếu trong đôi mắt trong veo to tròn của Tiểu Tịnh Trần. Bé vốn dĩ chẳng cần nói gì hay làm gì, chỉ nhìn anh ta như vậy thôi mà không hiểu sao sự hung ác của Hàn Đức lại giảm bớt. Chỉ cần không phải là ma quỷ hung ác tàn bạo thật sự đáng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục thì không có mấy người có thể chống lại được ánh mắt của Tịnh Trần.
Mặc dù Tiểu Tịnh Trần không phải là một cao tăng đắc đạo có thể độ hóa được tất cả mọi người trên thế giới, cũng không biết giảng đạo lí lớn lao gì, nhưng với thiên phú bẩm sinh của mình, bé có thể khiến cho một người biểu hiện ra một khuôn mặt ôn hòa nhất, lương thiện nhất một cách dễ dàng, hơn nữa lần nào cũng vô cùng chuẩn xác.
Không hiểu sao, khí thế của Hàn Đức yếu đi, nhìn khuôn mặt của Tiểu Tịnh Trần, đôi mắt trong sáng và ngũ quan xinh xắn, anh ta đột nhiên cảm thấy miệng hơi khô. Đó là một loại cảm giác hoảng hốt không biết phải làm sao, giống như bản thân đang trần truồng đứng dưới ánh nắng mặt trời mà không có lấy một vật che chắn nào vậy. Phơi bày mặt xấu xí nhất của chính mình trước mặt người khác, đó là loại cảm giác xấu hổ vô cùng, khiến Hàn Đức như sụp đổ.
Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, giống như một loại ma pháp lập tức được giải trừ. Hàn Đức bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, cảm giác nghẹt thở liền biến mất. Cuối cùng anh ta cũng trở về trần thế, bọc quần áo thật dày, trốn trong đám người đông đúc.
“Xin chú hãy buông cháu ra.” Giọng trẻ con trong trẻo khiến Hàn Đức bừng tỉnh. Anh ta cúi đầu nhìn bàn tay mình đang túm lấy Tiểu Tịnh Trần, theo bản năng muốn buông tay, nhưng lại đột nhiên nhớ ra mình đang định tính sổ với thằng nhóc này, làm sao có thể bị một đứa trẻ dắt mũi được chứ. Bị một đứa trẻ làm cho khiếp sợ, Hàn Đức chán nản tới nỗi chỉ muốn đâm đầu vào tường. Thế là anh ta lại càng kiên định với phỏng đoán rằng Tiểu Tịnh Trần tiếp cận Hàn Hùng nhà họ là có mục đích.
Hàn Đức tức giận, trừng hai tròng mắt, quát: “Bớt nói nhảm đi, lập tức cút đi cho tao. Nhà tao không hoan nghênh tên nhà quê như mày.”
Từ trước đến nay, khi đi luyện tập buổi sáng, Tiểu Tịnh Trần đều mặc đồ thể thao, hơn nữa quần áo thể thao của bé đều là do Bạch Hi Cảnh tìm người đặt làm. Trên quần áo không có nhãn hiệu như thông thường, Hàn Đức không biết cũng là chuyện dễ hiểu. Thật ra, xét về giá cả trên thị trường, nếu bộ quần áo trên người Tiểu Tịnh Trần vẫn còn coi là đồ nhà quê thì Hàn Đức có thể trở về làm người tối cổ sống trong hang động trên núi rồi.
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, hơi rối rắm khó xử. Bé chưa bao giờ chủ động khiêu khích người khác, nhưng dù sao Hàn Đức cũng là người lớn, cánh tay của bé bị nắm có hơi đau, hơn nữa Tịnh Trần còn chưa dạy dỗ đồ đệ xong, không thể cứ thế mà đi được.
Vậy là bé giơ bàn tay còn lại nắm lấy cổ tay của Hàn Đức vốn đang túm lấy cánh tay bé, ngón tay hơi dùng lực một chút. Sắc mặt Hàn Đức liền trắng bệch, anh ta bị đau đến mức phải buông tay ra, lắc bàn tay, trên cổ tay có mấy vết ngón tay rất rõ ràng. Dấu tay rõ ràng chỉ bé như hạt đậu tương, vậy mà lại đau đến tận xương cốt.
Tiểu Tịnh Trần nhìn thẳng vào đôi mắt kinh hãi của Hàn Đức, vô tội giải thích. “Cháu đã nói là xin chú buông tay rồi mà.”
Sau khi nói dứt lời, bé cũng không thèm nhìn nét mặt sợ hãi của Hàn Đức và biểu cảm vặn vẹo của Hàn Diễm lấy một lần. Bé cúi đầu nói với Hàn Hùng từ nãy đến giờ vẫn đang ngồi dưới đất: “Cho anh thời gian năm phút để rửa mặt, rồi đưa em đi tìm những người khác. Nếu dám lười biếng...” Tiểu Tịnh Trần giơ nắm đấm mập mạp lên, “... Hậu quả tự chịu.”
Hàn Hùng vội vàng gật đầu như giã tỏi, “vèo” một cái dùng tốc độ tuyệt đối không phù hợp với thân hình của nó, nhanh chóng biến mất như một làn gió. Hàn Đức thấy vậy thì trợn mắt há mồm, còn Tiểu Tịnh Trần vịn vào lan can đi xuống dưới lầu. Bà Hàn lập tức đứng dậy, trên mặt đang cười nhưng đáy mắt thì lại lo lắng. “Làm sao vậy?”
Tiểu Tịnh Trần lắc đầu. “Không sao ạ, cháu đợi Hàn Hùng xuống.”
“Ăn chút kẹo đi, tốc độ của Hàn Hùng chậm lắm.” Mẹ của Hàn Hùng lại rất thích đứa trẻ trắng trẻo xinh đẹp này, hơn nữa nhìn bé có vẻ rất ngoan và hiểu chuyện, đôi mắt trong veo nhưng lại rất kiên định, Hàn Hùng chơi với bé có lẽ sẽ thay đổi được không ít tật xấu.
Tiểu Tịnh Trần mỉm cười ngọt ngào. “Cảm ơn cô!”
Ban đầu, bà Hàn còn lo lắng hai đứa con không biết trời cao đất dày này sẽ khiến Tiểu Tịnh Trần mất mặt, nhưng bây giờ xem ra người mất mặt lại là Hàn Diễm và Hàn Đức.
Hàn Đức, Hàn Diễm quay về ngồi bên cạnh ba của Hàn Hùng. Hàn Diễm nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần với vẻ mặt không vui. Hàn Đức thì gục đầu xuống buồn bực cắn hạt dưa, cũng không dám liếc mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần lấy một lần. Chuyện này quả thật hiếm thấy!
Hàn Đức là một công tử bột tiêu chuẩn, có thể khiến cho anh ta sợ hãi như vậy, Tiểu Tịnh Trần rốt cuộc đã làm ra chuyện gì mà khiến người người phải oán trách thế chứ?
Bốn phút hai mươi bảy giây, Hàn Hùng giống như một cơn bão vọt từ trên lầu xuống. Sáu người lớn trong nhà nhìn thấy phải trợn mắt há mồm. Hàn Hùng lau mồ hôi trên trán, thật thà đứng trước mặt Tiểu Tịnh Trần, khuôn mặt to như cái bánh bao cười đầy vẻ nịnh bợ. “Anh không quá thời gian chứ?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, đứng lên. “Bà Hàn, cảm ơn sự tiếp đãi của bà hôm nay. Cháu và Hàn Hùng ra ngoài chơi đây. Cháu chào ông Hàn, cháu chào cô chú.”
Bà Hàn cười tươi như hoa. “Đi đi, đi đi, buổi trưa nhớ về ăn cơm.”
Hàn Hùng ngoan ngoãn gật đầu, đi theo Tiểu Tịnh Trần ra khỏi nhà.
Người vừa đi, nụ cười trên khuôn mặt hiền từ của bà Hàn liền tắt, như cười như không nhìn Hàn Đức: “Sao không đuổi người đi? Thật không giống phong cách của con!”
Hàn Đức nhìn bà Hàn đầy oán giận. “Mẹ, có phải mẹ đã biết thằng nhóc đó có võ không?”
Bà Hàn chỉ cười không nói, mẹ Hàn Hùng lại không nhịn được tò mò: “Võ công gì?”
Hàn Đức đưa cổ tay ra cho cả nhà xem, mấy vết bầm trên cổ tay anh ta đã từ xanh chuyển sang tím.
Bà Hàn “hừ” lạnh một tiếng. “Nó không cho con một phát súng đã coi như là nể mặt con lắm rồi.”
Hàn Đức sợ đến nhảy dựng lên, khinh thường lắc đầu. “Đùa gì thế, súng ống là loại vũ khí được quản chế, đứa trẻ con như nó làm sao có được chứ?”
“Ba của con bé đã nộp đơn xin giấy phép sử dụng súng ống cho nó rồi, được hay chưa thì còn chưa biết.”
Hàn Đức sửng sốt, trừng mắt kinh ngạc. “Ba... ba của nó là ai?” Việc quản lý súng ống ở Hoa Hạ vô cùng nghiêm ngặt, mua bán súng ống đều là phạm pháp. Không phải nhân viên cảnh sát mà muốn xin giấy phép sử dụng súng ống thì không phải chỉ cần có quyền có tiền là có thế làm được đâu.
Cuối cùng cũng đến chỗ mấu chốt, bà Hàn nhếch môi tỏ vẻ thần bí. “Ba của con bé các con đều quen đấy, Bạch Hi Cảnh.”
“Phụt!”
Hàn Đức hộc máu, suốt ngày đá người ở khắp nơi, rốt cuộc hôm nay đá phải tấm sắt rồi. Cuối cùng anh ta cũng hiểu ra, bà Hàn cố ý không nói rõ mọi chuyện chính là để cho anh ta đi tìm Tiểu Tịnh Trần gây sự, cũng vì muốn dạy cho anh ta một bài học. Quả nhiên, anh ta vẫn nên đi đập đầu vào tường thôi.
So với việc Hàn Đức sầu não đến thổ huyết, ba mẹ của Hàn Hùng như chợt tỉnh ngộ, ông Hàn thì bình thản như núi, còn biểu cảm của Hàn Diễm lại rất đáng để nghiên cứu. Cô ta hơi gục đầu xuống, trong đôi mắt được trang điểm tinh xảo hiện lên từng tia sáng, cùng với dã tâm nhất định phải có được.
Thật ra, dù với địa vị hay quyền thế, tiền tài của Bạch Hi Cảnh hiện nay thì cũng không thể xin giấy phép sử dụng vũ khí cho đứa con gái mới sáu tuổi của anh. Không một ai có thể ban ngày ban mặt mà coi thường pháp luật được. Nhưng anh không thể, cũng không có nghĩa là người khác không thể. Cục SHIELD đã nợ con gái nhà anh một nhân tình vô cùng lớn, nếu không tận dụng thật tốt thì anh thật có lỗi với bản tính trục lợi của thương nhân.
Dựa vào thiên phú mù đường cực phẩm của Tiểu Tịnh Trần, nếu như không có người dẫn đường, cho dù có đi đến sáng ngày mai thì bé cũng không thể tìm thấy nhà của đám thiếu niên còn lại. Thế là, sau khi nhờ bà Hàn tìm được Hàn Hùng, tên béo liền đảm nhận chức trách người dẫn đường.
Nơi đầu tiên tìm đến đương nhiên là nhà của Lăng Phi. Lăng Phi còn đáng tin hơn Hàn Hùng nhiều, cậu không hề ngủ nướng mà là đang làm bài tập. Cũng không còn cách nào khác, sắp khai giảng rồi, bài tập vẫn còn nhiều, làm không xong sẽ bị thầy giáo giày vò đến chết.
Tiểu Tịnh Trần phồng má tỏ vẻ không vui, bé giơ tay gõ cửa.
“Cốc cốc cốc.”
Không có phản ứng.
“Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.”
Tiếp tục không có phản ứng.
“Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.”
Vẫn cứ không có phản ứng.
“Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc, cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.”
...
Tiểu Tịnh Trần nổi giận, giơ chân đạp cửa “rầm” một tiếng vang dội. Chiếc khóa yếu ớt trong phòng làm sao chịu nổi sức mạnh quái dị của bé, cửa phòng trực tiếp bị đá văng rồi đập vào tường vang lên một tiếng thật lớn. Tiếng vang không chỉ dọa Hàn Hùng tỉnh dậy, mà còn dọa cho những người ở dưới lầu giật nảy mình.
“Tên khốn kiếp nào dám làm phiền giấc ngủ của ông thế, có tin ông sẽ lột da mày không...” Hàn Hùng gắt gỏng nhảy từ trên giường xuống, mái tóc ngắn của nó dựng ngược hết lên trời, bộ dạng đùng đùng lửa giận trông chẳng khác gì con nhím bị nướng đỏ. Đáng tiếc, lời nói đầy căm phẫn của Hàn Hùng vừa thốt ra được một nửa liền mắc kẹt. Hàn Hùng tắt tiếng giống như bị ai đó đột nhiên bóp cổ, nó hoảng hốt trừng mắt nhìn hình dáng bé nhỏ trước cửa, miệng lắp ba lắp lắp nói: “Bé... Bé Ngốc, em về từ lúc nào thế?”
Tiểu Tịnh Trần bước nhanh đến bên mép giường của Hàn Hùng. Cơ thể của tên béo còn cao hơn Tiểu Tịnh Trần hẳn hai cái đầu, lúc này nó lại đứng trên giường, Tiểu Tịnh Trần ngước đầu nhìn nó đến mức cái cổ cũng thấy tê dại, thế này không tiện nói chuyện lắm. Bé nhẹ nhàng nhảy lên, giơ tay túm lấy cổ áo ngủ của Hàn Hùng dùng lực vừa xé vừa ném. Tên béo nặng gấp ba lần Tiểu Tịnh Trần trực tiếp ngã xuống đất. Tiểu Tịnh Trần nhẹ nhàng đáp xuống đất, rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống Hàn Hùng.
“Hôm nay ngày bao nhiêu?”
“Ngày mười... mười sáu tháng Giêng.” Lời nói còn chưa dứt, sắc mặt Hàn Hùng liền xanh mét rồi chuyển sang xám tro, còn khó coi hơn cả thi thể người bị hại trên bàn khám nghiệm tử thi. Nhìn đôi mắt to tròn đen láy sáng ngời của Tiểu Tịnh Trần, Hàn Hùng rụt cổ, nước mắt lưng tròng cắn ngón tay xám hối: “Hu hu hu, Bé Ngốc, anh sai rồi. Anh quên mất buổi sáng hôm nay phải luyện tập. Hu hu hu, anh hứa nhất định sẽ sửa, em bỏ qua cho anh lần này đi, hu hu hu.”
Thế là khi những người lớn trong nhà họ Hàn chạy đến nơi thì họ chỉ nhìn thấy cháu trai nhà mình đang ngồi dưới đất khóc hu hu sám hối nhận sai, còn đứa trẻ mập mạp mũm mĩm vừa đến lại đứng đó như một nữ vương, mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm tên béo.
Hàn Đức liền nổi giận ngay lập tức, anh ta thô lỗ túm lấy cánh tay của Tiểu Tịnh Trần, xách bé lên khiến đầu ngón chân của bé khó khăn lắm mới chạm được tới mặt đất. Anh ta tức giận trừng mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần, hung dữ nói. “Tên nhóc con nhà mày, gan cũng không nhỏ nhỉ, dám chạy tới nhà chúng tao giở thói ngang ngược. Ba mẹ mày dạy mày thế đấy à?”
Hàn Diễm tựa người lên khung cửa, thổi móng tay, nụ cười tràn đầy chế giễu: “Không có giáo dục như vậy, có ba mẹ hay không còn chưa biết được đâu!”
Đối với lời chế giễu của Hàn Diễm, Tiểu Tịnh Trần căn bản không thèm để ý. Bé vốn dĩ không có ba mẹ, Bạch Hi Cảnh là ba, nhưng từ “ba” đối với bé mà nói chỉ là một cách xưng hô, cũng giống như cách gọi “cô”, “chú” mà thôi. Chỉ có điều, người “ba” này quan trọng chẳng khác nào sư phụ, cho nên khi Hàn Diễm chế giễu bé, bé con hoàn toàn không hiểu được ba mẹ với “ba” của mình là cùng một khái niệm.
Tiểu Tịnh Trần ngước đầu nhìn Hàn Đức, khuôn mặt méo mó dữ tợn của anh ta phản chiếu trong đôi mắt trong veo to tròn của Tiểu Tịnh Trần. Bé vốn dĩ chẳng cần nói gì hay làm gì, chỉ nhìn anh ta như vậy thôi mà không hiểu sao sự hung ác của Hàn Đức lại giảm bớt. Chỉ cần không phải là ma quỷ hung ác tàn bạo thật sự đáng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục thì không có mấy người có thể chống lại được ánh mắt của Tịnh Trần.
Mặc dù Tiểu Tịnh Trần không phải là một cao tăng đắc đạo có thể độ hóa được tất cả mọi người trên thế giới, cũng không biết giảng đạo lí lớn lao gì, nhưng với thiên phú bẩm sinh của mình, bé có thể khiến cho một người biểu hiện ra một khuôn mặt ôn hòa nhất, lương thiện nhất một cách dễ dàng, hơn nữa lần nào cũng vô cùng chuẩn xác.
Không hiểu sao, khí thế của Hàn Đức yếu đi, nhìn khuôn mặt của Tiểu Tịnh Trần, đôi mắt trong sáng và ngũ quan xinh xắn, anh ta đột nhiên cảm thấy miệng hơi khô. Đó là một loại cảm giác hoảng hốt không biết phải làm sao, giống như bản thân đang trần truồng đứng dưới ánh nắng mặt trời mà không có lấy một vật che chắn nào vậy. Phơi bày mặt xấu xí nhất của chính mình trước mặt người khác, đó là loại cảm giác xấu hổ vô cùng, khiến Hàn Đức như sụp đổ.
Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, giống như một loại ma pháp lập tức được giải trừ. Hàn Đức bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, cảm giác nghẹt thở liền biến mất. Cuối cùng anh ta cũng trở về trần thế, bọc quần áo thật dày, trốn trong đám người đông đúc.
“Xin chú hãy buông cháu ra.” Giọng trẻ con trong trẻo khiến Hàn Đức bừng tỉnh. Anh ta cúi đầu nhìn bàn tay mình đang túm lấy Tiểu Tịnh Trần, theo bản năng muốn buông tay, nhưng lại đột nhiên nhớ ra mình đang định tính sổ với thằng nhóc này, làm sao có thể bị một đứa trẻ dắt mũi được chứ. Bị một đứa trẻ làm cho khiếp sợ, Hàn Đức chán nản tới nỗi chỉ muốn đâm đầu vào tường. Thế là anh ta lại càng kiên định với phỏng đoán rằng Tiểu Tịnh Trần tiếp cận Hàn Hùng nhà họ là có mục đích.
Hàn Đức tức giận, trừng hai tròng mắt, quát: “Bớt nói nhảm đi, lập tức cút đi cho tao. Nhà tao không hoan nghênh tên nhà quê như mày.”
Từ trước đến nay, khi đi luyện tập buổi sáng, Tiểu Tịnh Trần đều mặc đồ thể thao, hơn nữa quần áo thể thao của bé đều là do Bạch Hi Cảnh tìm người đặt làm. Trên quần áo không có nhãn hiệu như thông thường, Hàn Đức không biết cũng là chuyện dễ hiểu. Thật ra, xét về giá cả trên thị trường, nếu bộ quần áo trên người Tiểu Tịnh Trần vẫn còn coi là đồ nhà quê thì Hàn Đức có thể trở về làm người tối cổ sống trong hang động trên núi rồi.
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, hơi rối rắm khó xử. Bé chưa bao giờ chủ động khiêu khích người khác, nhưng dù sao Hàn Đức cũng là người lớn, cánh tay của bé bị nắm có hơi đau, hơn nữa Tịnh Trần còn chưa dạy dỗ đồ đệ xong, không thể cứ thế mà đi được.
Vậy là bé giơ bàn tay còn lại nắm lấy cổ tay của Hàn Đức vốn đang túm lấy cánh tay bé, ngón tay hơi dùng lực một chút. Sắc mặt Hàn Đức liền trắng bệch, anh ta bị đau đến mức phải buông tay ra, lắc bàn tay, trên cổ tay có mấy vết ngón tay rất rõ ràng. Dấu tay rõ ràng chỉ bé như hạt đậu tương, vậy mà lại đau đến tận xương cốt.
Tiểu Tịnh Trần nhìn thẳng vào đôi mắt kinh hãi của Hàn Đức, vô tội giải thích. “Cháu đã nói là xin chú buông tay rồi mà.”
Sau khi nói dứt lời, bé cũng không thèm nhìn nét mặt sợ hãi của Hàn Đức và biểu cảm vặn vẹo của Hàn Diễm lấy một lần. Bé cúi đầu nói với Hàn Hùng từ nãy đến giờ vẫn đang ngồi dưới đất: “Cho anh thời gian năm phút để rửa mặt, rồi đưa em đi tìm những người khác. Nếu dám lười biếng...” Tiểu Tịnh Trần giơ nắm đấm mập mạp lên, “... Hậu quả tự chịu.”
Hàn Hùng vội vàng gật đầu như giã tỏi, “vèo” một cái dùng tốc độ tuyệt đối không phù hợp với thân hình của nó, nhanh chóng biến mất như một làn gió. Hàn Đức thấy vậy thì trợn mắt há mồm, còn Tiểu Tịnh Trần vịn vào lan can đi xuống dưới lầu. Bà Hàn lập tức đứng dậy, trên mặt đang cười nhưng đáy mắt thì lại lo lắng. “Làm sao vậy?”
Tiểu Tịnh Trần lắc đầu. “Không sao ạ, cháu đợi Hàn Hùng xuống.”
“Ăn chút kẹo đi, tốc độ của Hàn Hùng chậm lắm.” Mẹ của Hàn Hùng lại rất thích đứa trẻ trắng trẻo xinh đẹp này, hơn nữa nhìn bé có vẻ rất ngoan và hiểu chuyện, đôi mắt trong veo nhưng lại rất kiên định, Hàn Hùng chơi với bé có lẽ sẽ thay đổi được không ít tật xấu.
Tiểu Tịnh Trần mỉm cười ngọt ngào. “Cảm ơn cô!”
Ban đầu, bà Hàn còn lo lắng hai đứa con không biết trời cao đất dày này sẽ khiến Tiểu Tịnh Trần mất mặt, nhưng bây giờ xem ra người mất mặt lại là Hàn Diễm và Hàn Đức.
Hàn Đức, Hàn Diễm quay về ngồi bên cạnh ba của Hàn Hùng. Hàn Diễm nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần với vẻ mặt không vui. Hàn Đức thì gục đầu xuống buồn bực cắn hạt dưa, cũng không dám liếc mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần lấy một lần. Chuyện này quả thật hiếm thấy!
Hàn Đức là một công tử bột tiêu chuẩn, có thể khiến cho anh ta sợ hãi như vậy, Tiểu Tịnh Trần rốt cuộc đã làm ra chuyện gì mà khiến người người phải oán trách thế chứ?
Bốn phút hai mươi bảy giây, Hàn Hùng giống như một cơn bão vọt từ trên lầu xuống. Sáu người lớn trong nhà nhìn thấy phải trợn mắt há mồm. Hàn Hùng lau mồ hôi trên trán, thật thà đứng trước mặt Tiểu Tịnh Trần, khuôn mặt to như cái bánh bao cười đầy vẻ nịnh bợ. “Anh không quá thời gian chứ?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, đứng lên. “Bà Hàn, cảm ơn sự tiếp đãi của bà hôm nay. Cháu và Hàn Hùng ra ngoài chơi đây. Cháu chào ông Hàn, cháu chào cô chú.”
Bà Hàn cười tươi như hoa. “Đi đi, đi đi, buổi trưa nhớ về ăn cơm.”
Hàn Hùng ngoan ngoãn gật đầu, đi theo Tiểu Tịnh Trần ra khỏi nhà.
Người vừa đi, nụ cười trên khuôn mặt hiền từ của bà Hàn liền tắt, như cười như không nhìn Hàn Đức: “Sao không đuổi người đi? Thật không giống phong cách của con!”
Hàn Đức nhìn bà Hàn đầy oán giận. “Mẹ, có phải mẹ đã biết thằng nhóc đó có võ không?”
Bà Hàn chỉ cười không nói, mẹ Hàn Hùng lại không nhịn được tò mò: “Võ công gì?”
Hàn Đức đưa cổ tay ra cho cả nhà xem, mấy vết bầm trên cổ tay anh ta đã từ xanh chuyển sang tím.
Bà Hàn “hừ” lạnh một tiếng. “Nó không cho con một phát súng đã coi như là nể mặt con lắm rồi.”
Hàn Đức sợ đến nhảy dựng lên, khinh thường lắc đầu. “Đùa gì thế, súng ống là loại vũ khí được quản chế, đứa trẻ con như nó làm sao có được chứ?”
“Ba của con bé đã nộp đơn xin giấy phép sử dụng súng ống cho nó rồi, được hay chưa thì còn chưa biết.”
Hàn Đức sửng sốt, trừng mắt kinh ngạc. “Ba... ba của nó là ai?” Việc quản lý súng ống ở Hoa Hạ vô cùng nghiêm ngặt, mua bán súng ống đều là phạm pháp. Không phải nhân viên cảnh sát mà muốn xin giấy phép sử dụng súng ống thì không phải chỉ cần có quyền có tiền là có thế làm được đâu.
Cuối cùng cũng đến chỗ mấu chốt, bà Hàn nhếch môi tỏ vẻ thần bí. “Ba của con bé các con đều quen đấy, Bạch Hi Cảnh.”
“Phụt!”
Hàn Đức hộc máu, suốt ngày đá người ở khắp nơi, rốt cuộc hôm nay đá phải tấm sắt rồi. Cuối cùng anh ta cũng hiểu ra, bà Hàn cố ý không nói rõ mọi chuyện chính là để cho anh ta đi tìm Tiểu Tịnh Trần gây sự, cũng vì muốn dạy cho anh ta một bài học. Quả nhiên, anh ta vẫn nên đi đập đầu vào tường thôi.
So với việc Hàn Đức sầu não đến thổ huyết, ba mẹ của Hàn Hùng như chợt tỉnh ngộ, ông Hàn thì bình thản như núi, còn biểu cảm của Hàn Diễm lại rất đáng để nghiên cứu. Cô ta hơi gục đầu xuống, trong đôi mắt được trang điểm tinh xảo hiện lên từng tia sáng, cùng với dã tâm nhất định phải có được.
Thật ra, dù với địa vị hay quyền thế, tiền tài của Bạch Hi Cảnh hiện nay thì cũng không thể xin giấy phép sử dụng vũ khí cho đứa con gái mới sáu tuổi của anh. Không một ai có thể ban ngày ban mặt mà coi thường pháp luật được. Nhưng anh không thể, cũng không có nghĩa là người khác không thể. Cục SHIELD đã nợ con gái nhà anh một nhân tình vô cùng lớn, nếu không tận dụng thật tốt thì anh thật có lỗi với bản tính trục lợi của thương nhân.
Dựa vào thiên phú mù đường cực phẩm của Tiểu Tịnh Trần, nếu như không có người dẫn đường, cho dù có đi đến sáng ngày mai thì bé cũng không thể tìm thấy nhà của đám thiếu niên còn lại. Thế là, sau khi nhờ bà Hàn tìm được Hàn Hùng, tên béo liền đảm nhận chức trách người dẫn đường.
Nơi đầu tiên tìm đến đương nhiên là nhà của Lăng Phi. Lăng Phi còn đáng tin hơn Hàn Hùng nhiều, cậu không hề ngủ nướng mà là đang làm bài tập. Cũng không còn cách nào khác, sắp khai giảng rồi, bài tập vẫn còn nhiều, làm không xong sẽ bị thầy giáo giày vò đến chết.
/481
|