Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 338 - Chương 338: Không Thể Tổn Thương Boss Mắc Bệnh Sạch Sẽ
/481
|
Thành phố Y cách thành phố S rất xa, dường như kéo dài phải bằng quá cả nửa đất nước Hoa Hạ, chỉ ngồi máy bay thôi đã mất chín tiếng đồng hồ. Khi máy bay hạ cánh đã là một giờ sớm hôm sau, trừ tiếng người ở sân bay thì cả thành phố Y dường như đang chìm vào bóng đêm tĩnh mịch. Hết cách rồi, tình hình trị an của các thành phố gần biên giới đều không được tốt cho lắm, người dân trong thành phố buổi tối đều đi ngủ sớm.
Xuống máy bay rồi chạy xe đêm trên các tuyến đường biên giới không phải là hành động sáng suốt. Vậy là, ba người liền nghỉ ngơi tạm ở khách sạn gần sân bay một đêm, sáng sớm ngày hôm sau mới đăng ký xe ô tô xuất cảnh. Được rồi, nói vậy thì có chút phim kịch, Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần không thể so được với lính đánh thuê không quốc tịch như Ân Quân. Thực tế, hai cha con muốn xuất cảnh tất nhiên gặp phải nhiều trở ngại về thủ tục, chẳng qua đã có phần mềm hack Bạch Hi Cảnh nên mọi việc mới không trở thành vấn đề.
Tiếp giáp giữa Hoa Hạ và thành phố Y là đất nước Eden. Đất nước này không được phát triển cho lắm, trình độ phát triển tổng thể lạc hậu khoảng năm mươi năm so với Hoa Hạ, nhưng Eden lại là quốc gia nổi tiếng về buôn lậu thuốc phiện. Cả đất nước này có hơn bốn mươi phần trăm dân số nhúng tay vào các giao dịch thuốc phiện, trong đó ít nhất tám mươi phần trăm người buôn thuốc phiện sở hữu sức mạnh vũ khí. Dù không biết sức mạnh vũ khí này hiệu quả ra sao, nhưng những việc như xử lý khách du lịch Hoa Hạ là thừa đủ.
Nơi tiếp giáp ở giữa đường biên giới hai nước không bị ngăn cách hoàn toàn, vì nhân dân vùng biên của hai thành phố đều vẫn phải sinh sống. Dù sao thì núi cao, Hoàng đế lại ở xa, hai bên biên giới cũng thường có các hoạt động giao lưu, trao đổi buôn bán. Đương nhiên những hoạt động giao dịch này chỉ là các việc buôn bán hợp pháp, hơn nữa có các phương tiện vận chuyển hành khách qua biên giới chuyên biệt dành cho những người kinh doanh chính đáng, nhóm ba người Bạch Hi Cảnh chính là đi bằng phương tiện này.
Đương nhiên, lấy điều kiện của Bạch Hi Cảnh, anh hoàn toàn có thể ngồi máy bay trực thăng bay thẳng đến đại bản doanh của Ân Quân. Nhưng với thân phận và địa vị của Bạch Hi Cảnh bây giờ, việc đi đến đại bản doanh của một lính đánh thuê không có quốc tịch thực sự không phù hợp lắm. Mỗi hành động, mỗi cử chỉ của anh đều không chỉ liên quan đến một thành phố S, mà rất có thể làm cho vòng quan hệ của các nhân vật trong giới quyền quý của cả Hoa Hạ rung chuyển. Hơn nữa không thể quên được là có rất nhiều nhân vật đang mơ ước bảo bối sống Tiểu Tịnh Trần này đây. Dù thế nào thì Bạch Hi Cảnh đều sẽ nghĩ hết tất cả mọi cách ngăn chặn nguy hiểm từ khi nó đang trong trạng thái mọc mầm.
Ân Quân quen cửa quen nẻo mang hai cha con Bạch Hi Cảnh đi lên xe ngồi. Bên trong trạm xe khách ồn ã, tất cả mọi ngóc ngách đều là người. Có người la hét bằng tiếng Hoa Hạ, có người xì xào không ngừng bằng tiếng Eden, đại khái chính là để kiếm hành khách. Ân Quân giao tiền, cò mồi xe liền mang ba người lên xe, sau đó, Bạch Hi Cảnh đen mặt rồi.
Xe khách vượt biên nát đến không thể nát hơn, điều hòa thì khỏi cần nói, ngay cả kính chắn của cửa sổ xe cũng có các vết nứt lờ mờ. Bước chân lên xe, một hương vị hỗn tạp các loại mùi cơ thể lập tức xộc vào mặt, Bạch Hi Cảnh không khỏi nhăn mày. Đối với những người mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng mà nói, khoang xe nho nhỏ này không khác gì địa ngục. May anh cũng là người chịu đựng qua khổ sở, có nhiều kiến thức xã hội, trong những lúc bắt buộc thì anh có thể kiềm chế bản thân rất tốt.
Mùi mồ hôi, mùi chân thối, mùi thuốc lá nhức mũi… Anh nhịn!
Đệm ghế ngồi bẩn, đen xì xì nhìn không ra màu sắc vốn có… Anh vẫn nhịn được!
Khách ngồi xe tùy tiện khạc đờm, xì nước mũi ở bất cứ đâu… Anh vẫn tiếp tục nhịn!
Những cô gái Eden nói chuyện như chửi đổng, mắng người kiểu chua ngoa đanh đá...
Bạch Hi Cảnh mặt không biểu cảm ngồi ở hàng ghế cuối cùng, cả người tản ra khí thế lạnh lùng thấu xương, cứ thế làm nhiệt độ của cả khoang xe giảm xuống tận vài độ. Những hành khách đã chiếm được chỗ ngồi ổn định có cảm giác hơi lạnh một cách khó hiểu. Họ kéo cổ áo, ngay cả tiếng nói cũng không tự giác nhỏ đi một chút.
Khóe miệng Ân Quân co rút, trấn định ngồi ở vị trí phía ngoài của Bạch Hi Cảnh. Làm lính đánh thuê, anh ta đã quen với việc vào nam ra bắc, hoàn cảnh gian khổ thế nào anh ta cũng đã từng trải qua, có ghế ngồi trên xe thế này đã là không tệ rồi, không có yêu cầu nào cao hơn nữa. Vậy là, Ân Quân tự thấy mình thích nghi rất tốt.
Dù là nhịn hay là không nhịn thì hai người đàn ông trưởng thành đều cố gắng chấp nhận điều kiện hố người của xe khách. Chỉ khổ cho Tiểu Tịnh Trần thôi.
Mặc dù còn ở trên núi, Tiểu Tịnh Trần cũng trải qua những ngày sống gian khổ, nhưng gian khổ chỉ có những điều kiện về ăn ở mà thôi. Không khí gì đó thì ở đấy quả thật là vùng đất quý có chất lượng không khí hàng đầu. Khi xuống núi rồi, cô bé lại được Bạch Hi Cảnh nuôi nấng như bảo bối, có bao giờ lại phải chịu đựng những mùi nồng nặng đáng sợ thế này đâu. Đặc biệt là khứu giác của cô bé còn mẫn cảm hơn rất nhiều so với người bình thường. Cho nên, khi mùi mồ hôi của nam giới nồng nặc đến phá vỡ điểm giới hạn của khứu giác, cô bé dứt khoát hôn mê bất tỉnh.
Vậy là, Tiểu Tịnh Trần dường như bị Bạch Hi Cảnh nửa ôm nửa lôi, kéo xuống hàng ghế cuối cùng nhét vào vị trí gần cửa sổ nhất. Cửa sổ vừa được mở ra. luồng không khí nóng rừng rực bổ nhào vào mặt, nhưng ít ra thì cái mùi đó cũng đã tản đi. Tiểu Tịnh Trần choáng váng dựa vào bờ vai của Bạch Hi Cảnh, đôi mắt to quay mòng mòng, chóng mặt như hương muỗi trông càng ngốc hơn rồi!!!
Một tiếng đồng hồ sau, trong xe đã đầy người, ngay cả giữa lối đi cũng đã đầy những hành khách ngồi ghế nhựa. Lúc này, xe cuối cùng cũng chậm rì rì khởi động, sau đó hành khách trong xe chen chúc thành giống như đám cá mòi trong hộp thực phẩm. Mẹ nó, xe này lăn bánh còn khoa trương hơn cả xe lắc, quá đáng sợ rồi!
Trên thực tế, xe bus vận chuyển khách này bị coi là xe phạm pháp, chỉ là núi cao Hoàng đế xa nên không có ai đứng ra quản lý chuyện này. Dù lính biên phòng có tận lực làm việc, tận lực phụ trách đến thế nào, thì cả tuyến đường biên giới dài như thế cũng sẽ có chỗ sơ hở. Vậy nên mới hình thành tuyến đường chạy xe trái phép này.
Từ trạm xe khách của thành phố Y đến thành phố An Nhĩ của đất nước Eden mất khoảng sáu tiếng đồng hồ lắc lư trên xe. Đợi đến lúc xuống xe, ngay cả người thân thể cường tráng như Bạch Hi Cảnh cũng cảm thấy xương cốt như rã rời, Tiểu Tịnh Trần thì càng choáng váng đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc. Mắt cô bé ầng ậng nước, cả người đều như treo trên người cha mình.
Nhìn thấy vẻ mặt đen ngòm của Bạch Hi Cảnh và đôi mắt trắng lờ đờ của Tiểu Tịnh Trần, Ân Quân có chút ngại ngùng mà gãi đầu gãi tai, lúng túng nói: “Này, cái đó, địa phận của chúng tôi cách đây không còn xa, hai người… hai người lại cố gắng thêm một chút nữa...”
Con ngươi Bạch Hi Cảnh chuyển động một cái, mặt không biểu cảm nhìn anh ta. Ánh mắt sâu thẳm đó thực sự làm cho Ân Quân sợ mà nghẹn những lời phía sau lại, không nói nữa.
Ân Quân xoa xoa phía sau gáy, nhe răng cười khổ, xoay người dẫn hai người ra khỏi bến xe khách. Vừa ra khỏi cửa, họ lập tức gặp một đám quần chúng nhân dân từ bốn phương tám hướng ập đến. Cơ bắp khắp người Bạch Hi Cảnh không khỏi co lại, một tay anh ôm Tiểu Tịnh Trần một tay đáp ở eo sau lưng, ngón tay còn chưa động đến báng súng thì đã bị Ân Quân đè lại: “Bình tĩnh, anh Bạch bình tĩnh chút, bọn họ chỉ đến để kéo khách thôi.”
Bạch Hi Cảnh: “…” Vị boss hai mươi mấy năm không đi phương tiện giao thông công cộng cho thấy bản thân không thể chịu thêm thương tổn nào nữa!
Phía ngoài bến xe khách là các loại xe taxi, xe ba bánh, xe máy, xe điện đỗ đầy rẫy xung quanh. Nếu như không nghe thấy những tiếng chiêm chiếp bô lô xung quanh thì Bạch Hi Cảnh còn nghĩ mình đang bôn ba ở thành phố bậc ba nào đó của Hoa Hạ, quá hố người rồi đó!
Ân Quân bị nhóm tài xế lao động cần mẫn vây xung quanh đến mức sắp nôn ra máu, những tiếng lạ ba la bô lô ầm ĩ đến mức đau đầu nhức não. Bỗng nhiên trong đống tiếng lạ có một câu mang âm thanh đẹp đẽ tự nhiên của Hoa Hạ: “Lão đại..”
Ánh mắt Ân Quân chợt sáng lên, kích động đến mức lệ nóng quanh tròng, anh cố sức kéo đám người vây thành ba tầng trước mặt ra thì nhìn thấy một chiếc Land Rover đã cải trang đỗ ven đường. Mắt nhìn thấy trên vai của người đàn ông cao lớn có treo một khẩu súng tiểu liên tự động, nhóm tài xế cần lao ngay lập tức bỏ chạy tứ tán, tiếp tục đi truy sát các hành khách khác.
Ân Quân hung hăng thở mạnh một hơi, khoa trương quệt mồ hôi, cười với người đàn ông cao lớn, nói: “May có cậu qua đây đón tôi, nếu không chắc chắn tôi sẽ bị bọn họ giày vò từ sống đến chết.”
Người đàn ông to lớn trợn trắng mắt không nói gì, mở cửa xe, ý mời anh ta lên xe. Ân Quân vội vội vàng vàng gọi hai cha con Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần, nói: “Giới thiệu cho hai người một chút, đây là tinh anh cốt cán của đoàn lính đánh thuê chúng tôi. Hai người gọi có thể gọi cậu ta làThạch Đầu, hai người này là người mới đến...”
“Tôi tên Duyên Ngộ, còn đây là con gái tôi, Tịnh Trần.” Bạch Hi Cảnh ngắt lời Ân Quân, ra vẻ thân thiện đáp lời.
Thạch Đầu nhìn Ân Quân một cái, xác định hai người này là người Lão đại tỏ ý tin cậy được, mới vươn bàn tay to như quạt cói ra, nói: “Hoan nghênh!”
Bạch Hi Cảnh nhìn thấy những đường vân trong lòng bàn tay rắn chắc đó dính két bụi đất, ung dung thản nhiên vươn tay ra nắm một chút rồi buông ra. Suốt quá trình anh đều duy trì thái độ lịch sự tốt đẹp và giáo dưỡng của mình. Nhưng thực tế trong nội tâm, cậu bé siêu nhân có bệnh sạch sẽ đã bắt đầu đập tường rồi.
Vẻ nhã nhặn thong dong của Bạch Hi Cảnh nhận được nhiều thiện cảm từ Thạch Đầu. Thế là anh ta nhìn Bạch Tịnh Trần đang vắt người trên người Bạch Hi Cảnh một chút. Gương mặt trắng bệch của cô bé quả thật nhìn không hề giống đứa bé có thân thể khỏe mạnh chút nào. Anh ta nói: “Anh Viên*, công việc lính đánh thuê không giống như các công việc khác. Tôi đề nghị anh tốt nhất nên đưa con gái anh về nhà đi. Nơi đây quá nguy hiểm, không phù hợp với trẻ vị thành niên.”
(Thạch Đầu nghe nhầm tên của Bạch Hi Cảnh, phát âm của “Duyên” và “Viên” giống nhau.)
Bạch Hi Cảnh đẩy kính mắt một chút, nói: “Cảm ơn, tôi sẽ xem xét lại...” Mới là lạ!
Thạch Đầu gật đầu, không hề nói gì nữa, sau đó tự mình ngồi vào vị trí điều khiển xe, ánh mắt lơ đãng đảo qua phía Ân Quân, đáy mắt ánh lên vẻ không đồng ý. Ân Quân ngượng ngùng xoa nhẹ mũi. Hết cách rồi, hai cha con nhà họ Bạch có vẻ ngoài quá mang tính lừa gạt. Nhìn thấy bộ quần áo tây trang được đặc chế cao cấp đó của Bạch Hi Cảnh liền biết được đây chính là người có tiền thích giả bộ. Dường như làm lính đánh thuê gì gì đó chỉ hoàn toàn là do thiếu gia đây rảnh rỗi đến đau trứng, hết việc để làm mới tìm đến chơi mà thôi. Tiểu Tịnh Trần thì trắng trẻo, mập mạp, thuần khiết, đáng yêu hệt như búp bê phiên bản giới hạn. Là người bình thường thì có ai nghĩ đến vẻ ngoài tinh xảo như thế lại ẩn giấu bên trong một linh hồn dã thú bạo lực đầy hung tàn chứ.
Ân Quân không khỏi híp mắt cười gian như hồ ly. Trong giới lính đánh thuê, tất cả đều dùng năng lực để nói chuyện. Ngoại hình “dễ bắt nạt” của hai cha con họ Bạch thế này chắc chắn sẽ gây được không ít sự chú ý đâu, ừm, có chút vui vẻ rồi đây!
Mức độ ổn định và tốc độ của Land Rover là thứ mà xe khách hố người kia không thể bì kịp. Chưa đến hai phút sau, Tiểu Tịnh Trần đã rúc vào lòng Bạch Hi Cảnh, đi đến vùng đất của những giấc mơ ngọt ngào.
Bọn họ thuận lợi đi thẳng một mạch tới một mảnh núi rừng nhỏ ở ngoại ô. Núi rừng đã được cải tạo qua, đoàn lính đánh thuê của Ân Quân đang ẩn núp ở đây, lấy núi rừng làm lá chắn bảo vệ. Những lính canh gác ngầm của đoàn lính đánh thuê đã mai phục, bất cứ lúc nào cũng có thể khóa chặt mục tiêu là những người bên ngoài xông vào địa giới của phe mình.
Dù nói là núi rừng nhưng thực ra núi ở đây không cao, giữa lưng chừng núi là nhóm công trình kiến trúc đứng sừng sững, tuy không hào nhoáng nhưng chắc chắn đủ rộng lớn. Từ cụm kiến trúc đến chân núi có thể nói là ba bước một nhóm lính canh, năm bước một trạm lính canh. Mỗi một tên lính canh gác đều vác súng. Những người này chỉ là canh gác ngoài sáng, còn canh gác ngầm thì phải đợi xem thế nào.
Đây tuyệt đối là một pháo đài dễ thủ mà khó công!
Land Rover đi đến chân núi thì dừng lại, đoạn đường còn lại phải đi bộ, leo lên từng bước từng bước. Vài người lục tục xuống xe, lập tức có một người thanh niên chạy nhanh lao đến, lên tiếng chào Ân Quân: “Lão đại!” Được sự đáp lại bằng cái gật đầu của Ân Quân, cậu ta tự mình chạy lên chiếc Land Rover, lái đi, cho xe đỗ vào bãi đỗ chuyên biệt.
Ân Quân dẫn đầu đi lên núi, cả quãng đường đi, mỗi người nhìn thấy anh ta đều cười, hô một tiếng to: “Lão đại!” Ngữ khí không che giấu vẻ kính trọng. Ân Quân luôn gật đầu cười đáp lại, có thể thấy được, uy danh của anh ta ở đây rất lớn.
Rất rõ ràng hai người không hòa đồng với hoàn cảnh là Bạch Hi Cảnh lạnh lùng và Tiểu Tịnh Trần thuần khiết tự nhiên nhận được những ánh mắt vây xem đầy hiếu kỳ của hàng tá người.
Càng đi lên, lính canh gác lại càng nhiều hơn. Đợi đến lúc tới khu vực lưng chừng núi thì lại không gặp ai hết. Ân Quân dẫn mấy người họ đi thẳng vào tòa nhà lớn, chiếm diện tích lớn nhất và ở chính giữa nhất. Vừa bước vào cửa chính, tiếng xôn xao, ầm ĩ, ồn ào lập tức bao phủ mấy người. Tiểu Tịnh Trần không khỏi ngoáy ngoáy lỗ tai, mơ hồ nhìn đại sảnh mang vẻ nhiệt tình mạnh mẽ bắn ra bốn phía như trong casino kia, nhất thời có chút không phản ứng kịp.
Xuống máy bay rồi chạy xe đêm trên các tuyến đường biên giới không phải là hành động sáng suốt. Vậy là, ba người liền nghỉ ngơi tạm ở khách sạn gần sân bay một đêm, sáng sớm ngày hôm sau mới đăng ký xe ô tô xuất cảnh. Được rồi, nói vậy thì có chút phim kịch, Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần không thể so được với lính đánh thuê không quốc tịch như Ân Quân. Thực tế, hai cha con muốn xuất cảnh tất nhiên gặp phải nhiều trở ngại về thủ tục, chẳng qua đã có phần mềm hack Bạch Hi Cảnh nên mọi việc mới không trở thành vấn đề.
Tiếp giáp giữa Hoa Hạ và thành phố Y là đất nước Eden. Đất nước này không được phát triển cho lắm, trình độ phát triển tổng thể lạc hậu khoảng năm mươi năm so với Hoa Hạ, nhưng Eden lại là quốc gia nổi tiếng về buôn lậu thuốc phiện. Cả đất nước này có hơn bốn mươi phần trăm dân số nhúng tay vào các giao dịch thuốc phiện, trong đó ít nhất tám mươi phần trăm người buôn thuốc phiện sở hữu sức mạnh vũ khí. Dù không biết sức mạnh vũ khí này hiệu quả ra sao, nhưng những việc như xử lý khách du lịch Hoa Hạ là thừa đủ.
Nơi tiếp giáp ở giữa đường biên giới hai nước không bị ngăn cách hoàn toàn, vì nhân dân vùng biên của hai thành phố đều vẫn phải sinh sống. Dù sao thì núi cao, Hoàng đế lại ở xa, hai bên biên giới cũng thường có các hoạt động giao lưu, trao đổi buôn bán. Đương nhiên những hoạt động giao dịch này chỉ là các việc buôn bán hợp pháp, hơn nữa có các phương tiện vận chuyển hành khách qua biên giới chuyên biệt dành cho những người kinh doanh chính đáng, nhóm ba người Bạch Hi Cảnh chính là đi bằng phương tiện này.
Đương nhiên, lấy điều kiện của Bạch Hi Cảnh, anh hoàn toàn có thể ngồi máy bay trực thăng bay thẳng đến đại bản doanh của Ân Quân. Nhưng với thân phận và địa vị của Bạch Hi Cảnh bây giờ, việc đi đến đại bản doanh của một lính đánh thuê không có quốc tịch thực sự không phù hợp lắm. Mỗi hành động, mỗi cử chỉ của anh đều không chỉ liên quan đến một thành phố S, mà rất có thể làm cho vòng quan hệ của các nhân vật trong giới quyền quý của cả Hoa Hạ rung chuyển. Hơn nữa không thể quên được là có rất nhiều nhân vật đang mơ ước bảo bối sống Tiểu Tịnh Trần này đây. Dù thế nào thì Bạch Hi Cảnh đều sẽ nghĩ hết tất cả mọi cách ngăn chặn nguy hiểm từ khi nó đang trong trạng thái mọc mầm.
Ân Quân quen cửa quen nẻo mang hai cha con Bạch Hi Cảnh đi lên xe ngồi. Bên trong trạm xe khách ồn ã, tất cả mọi ngóc ngách đều là người. Có người la hét bằng tiếng Hoa Hạ, có người xì xào không ngừng bằng tiếng Eden, đại khái chính là để kiếm hành khách. Ân Quân giao tiền, cò mồi xe liền mang ba người lên xe, sau đó, Bạch Hi Cảnh đen mặt rồi.
Xe khách vượt biên nát đến không thể nát hơn, điều hòa thì khỏi cần nói, ngay cả kính chắn của cửa sổ xe cũng có các vết nứt lờ mờ. Bước chân lên xe, một hương vị hỗn tạp các loại mùi cơ thể lập tức xộc vào mặt, Bạch Hi Cảnh không khỏi nhăn mày. Đối với những người mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng mà nói, khoang xe nho nhỏ này không khác gì địa ngục. May anh cũng là người chịu đựng qua khổ sở, có nhiều kiến thức xã hội, trong những lúc bắt buộc thì anh có thể kiềm chế bản thân rất tốt.
Mùi mồ hôi, mùi chân thối, mùi thuốc lá nhức mũi… Anh nhịn!
Đệm ghế ngồi bẩn, đen xì xì nhìn không ra màu sắc vốn có… Anh vẫn nhịn được!
Khách ngồi xe tùy tiện khạc đờm, xì nước mũi ở bất cứ đâu… Anh vẫn tiếp tục nhịn!
Những cô gái Eden nói chuyện như chửi đổng, mắng người kiểu chua ngoa đanh đá...
Bạch Hi Cảnh mặt không biểu cảm ngồi ở hàng ghế cuối cùng, cả người tản ra khí thế lạnh lùng thấu xương, cứ thế làm nhiệt độ của cả khoang xe giảm xuống tận vài độ. Những hành khách đã chiếm được chỗ ngồi ổn định có cảm giác hơi lạnh một cách khó hiểu. Họ kéo cổ áo, ngay cả tiếng nói cũng không tự giác nhỏ đi một chút.
Khóe miệng Ân Quân co rút, trấn định ngồi ở vị trí phía ngoài của Bạch Hi Cảnh. Làm lính đánh thuê, anh ta đã quen với việc vào nam ra bắc, hoàn cảnh gian khổ thế nào anh ta cũng đã từng trải qua, có ghế ngồi trên xe thế này đã là không tệ rồi, không có yêu cầu nào cao hơn nữa. Vậy là, Ân Quân tự thấy mình thích nghi rất tốt.
Dù là nhịn hay là không nhịn thì hai người đàn ông trưởng thành đều cố gắng chấp nhận điều kiện hố người của xe khách. Chỉ khổ cho Tiểu Tịnh Trần thôi.
Mặc dù còn ở trên núi, Tiểu Tịnh Trần cũng trải qua những ngày sống gian khổ, nhưng gian khổ chỉ có những điều kiện về ăn ở mà thôi. Không khí gì đó thì ở đấy quả thật là vùng đất quý có chất lượng không khí hàng đầu. Khi xuống núi rồi, cô bé lại được Bạch Hi Cảnh nuôi nấng như bảo bối, có bao giờ lại phải chịu đựng những mùi nồng nặng đáng sợ thế này đâu. Đặc biệt là khứu giác của cô bé còn mẫn cảm hơn rất nhiều so với người bình thường. Cho nên, khi mùi mồ hôi của nam giới nồng nặc đến phá vỡ điểm giới hạn của khứu giác, cô bé dứt khoát hôn mê bất tỉnh.
Vậy là, Tiểu Tịnh Trần dường như bị Bạch Hi Cảnh nửa ôm nửa lôi, kéo xuống hàng ghế cuối cùng nhét vào vị trí gần cửa sổ nhất. Cửa sổ vừa được mở ra. luồng không khí nóng rừng rực bổ nhào vào mặt, nhưng ít ra thì cái mùi đó cũng đã tản đi. Tiểu Tịnh Trần choáng váng dựa vào bờ vai của Bạch Hi Cảnh, đôi mắt to quay mòng mòng, chóng mặt như hương muỗi trông càng ngốc hơn rồi!!!
Một tiếng đồng hồ sau, trong xe đã đầy người, ngay cả giữa lối đi cũng đã đầy những hành khách ngồi ghế nhựa. Lúc này, xe cuối cùng cũng chậm rì rì khởi động, sau đó hành khách trong xe chen chúc thành giống như đám cá mòi trong hộp thực phẩm. Mẹ nó, xe này lăn bánh còn khoa trương hơn cả xe lắc, quá đáng sợ rồi!
Trên thực tế, xe bus vận chuyển khách này bị coi là xe phạm pháp, chỉ là núi cao Hoàng đế xa nên không có ai đứng ra quản lý chuyện này. Dù lính biên phòng có tận lực làm việc, tận lực phụ trách đến thế nào, thì cả tuyến đường biên giới dài như thế cũng sẽ có chỗ sơ hở. Vậy nên mới hình thành tuyến đường chạy xe trái phép này.
Từ trạm xe khách của thành phố Y đến thành phố An Nhĩ của đất nước Eden mất khoảng sáu tiếng đồng hồ lắc lư trên xe. Đợi đến lúc xuống xe, ngay cả người thân thể cường tráng như Bạch Hi Cảnh cũng cảm thấy xương cốt như rã rời, Tiểu Tịnh Trần thì càng choáng váng đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc. Mắt cô bé ầng ậng nước, cả người đều như treo trên người cha mình.
Nhìn thấy vẻ mặt đen ngòm của Bạch Hi Cảnh và đôi mắt trắng lờ đờ của Tiểu Tịnh Trần, Ân Quân có chút ngại ngùng mà gãi đầu gãi tai, lúng túng nói: “Này, cái đó, địa phận của chúng tôi cách đây không còn xa, hai người… hai người lại cố gắng thêm một chút nữa...”
Con ngươi Bạch Hi Cảnh chuyển động một cái, mặt không biểu cảm nhìn anh ta. Ánh mắt sâu thẳm đó thực sự làm cho Ân Quân sợ mà nghẹn những lời phía sau lại, không nói nữa.
Ân Quân xoa xoa phía sau gáy, nhe răng cười khổ, xoay người dẫn hai người ra khỏi bến xe khách. Vừa ra khỏi cửa, họ lập tức gặp một đám quần chúng nhân dân từ bốn phương tám hướng ập đến. Cơ bắp khắp người Bạch Hi Cảnh không khỏi co lại, một tay anh ôm Tiểu Tịnh Trần một tay đáp ở eo sau lưng, ngón tay còn chưa động đến báng súng thì đã bị Ân Quân đè lại: “Bình tĩnh, anh Bạch bình tĩnh chút, bọn họ chỉ đến để kéo khách thôi.”
Bạch Hi Cảnh: “…” Vị boss hai mươi mấy năm không đi phương tiện giao thông công cộng cho thấy bản thân không thể chịu thêm thương tổn nào nữa!
Phía ngoài bến xe khách là các loại xe taxi, xe ba bánh, xe máy, xe điện đỗ đầy rẫy xung quanh. Nếu như không nghe thấy những tiếng chiêm chiếp bô lô xung quanh thì Bạch Hi Cảnh còn nghĩ mình đang bôn ba ở thành phố bậc ba nào đó của Hoa Hạ, quá hố người rồi đó!
Ân Quân bị nhóm tài xế lao động cần mẫn vây xung quanh đến mức sắp nôn ra máu, những tiếng lạ ba la bô lô ầm ĩ đến mức đau đầu nhức não. Bỗng nhiên trong đống tiếng lạ có một câu mang âm thanh đẹp đẽ tự nhiên của Hoa Hạ: “Lão đại..”
Ánh mắt Ân Quân chợt sáng lên, kích động đến mức lệ nóng quanh tròng, anh cố sức kéo đám người vây thành ba tầng trước mặt ra thì nhìn thấy một chiếc Land Rover đã cải trang đỗ ven đường. Mắt nhìn thấy trên vai của người đàn ông cao lớn có treo một khẩu súng tiểu liên tự động, nhóm tài xế cần lao ngay lập tức bỏ chạy tứ tán, tiếp tục đi truy sát các hành khách khác.
Ân Quân hung hăng thở mạnh một hơi, khoa trương quệt mồ hôi, cười với người đàn ông cao lớn, nói: “May có cậu qua đây đón tôi, nếu không chắc chắn tôi sẽ bị bọn họ giày vò từ sống đến chết.”
Người đàn ông to lớn trợn trắng mắt không nói gì, mở cửa xe, ý mời anh ta lên xe. Ân Quân vội vội vàng vàng gọi hai cha con Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần, nói: “Giới thiệu cho hai người một chút, đây là tinh anh cốt cán của đoàn lính đánh thuê chúng tôi. Hai người gọi có thể gọi cậu ta làThạch Đầu, hai người này là người mới đến...”
“Tôi tên Duyên Ngộ, còn đây là con gái tôi, Tịnh Trần.” Bạch Hi Cảnh ngắt lời Ân Quân, ra vẻ thân thiện đáp lời.
Thạch Đầu nhìn Ân Quân một cái, xác định hai người này là người Lão đại tỏ ý tin cậy được, mới vươn bàn tay to như quạt cói ra, nói: “Hoan nghênh!”
Bạch Hi Cảnh nhìn thấy những đường vân trong lòng bàn tay rắn chắc đó dính két bụi đất, ung dung thản nhiên vươn tay ra nắm một chút rồi buông ra. Suốt quá trình anh đều duy trì thái độ lịch sự tốt đẹp và giáo dưỡng của mình. Nhưng thực tế trong nội tâm, cậu bé siêu nhân có bệnh sạch sẽ đã bắt đầu đập tường rồi.
Vẻ nhã nhặn thong dong của Bạch Hi Cảnh nhận được nhiều thiện cảm từ Thạch Đầu. Thế là anh ta nhìn Bạch Tịnh Trần đang vắt người trên người Bạch Hi Cảnh một chút. Gương mặt trắng bệch của cô bé quả thật nhìn không hề giống đứa bé có thân thể khỏe mạnh chút nào. Anh ta nói: “Anh Viên*, công việc lính đánh thuê không giống như các công việc khác. Tôi đề nghị anh tốt nhất nên đưa con gái anh về nhà đi. Nơi đây quá nguy hiểm, không phù hợp với trẻ vị thành niên.”
(Thạch Đầu nghe nhầm tên của Bạch Hi Cảnh, phát âm của “Duyên” và “Viên” giống nhau.)
Bạch Hi Cảnh đẩy kính mắt một chút, nói: “Cảm ơn, tôi sẽ xem xét lại...” Mới là lạ!
Thạch Đầu gật đầu, không hề nói gì nữa, sau đó tự mình ngồi vào vị trí điều khiển xe, ánh mắt lơ đãng đảo qua phía Ân Quân, đáy mắt ánh lên vẻ không đồng ý. Ân Quân ngượng ngùng xoa nhẹ mũi. Hết cách rồi, hai cha con nhà họ Bạch có vẻ ngoài quá mang tính lừa gạt. Nhìn thấy bộ quần áo tây trang được đặc chế cao cấp đó của Bạch Hi Cảnh liền biết được đây chính là người có tiền thích giả bộ. Dường như làm lính đánh thuê gì gì đó chỉ hoàn toàn là do thiếu gia đây rảnh rỗi đến đau trứng, hết việc để làm mới tìm đến chơi mà thôi. Tiểu Tịnh Trần thì trắng trẻo, mập mạp, thuần khiết, đáng yêu hệt như búp bê phiên bản giới hạn. Là người bình thường thì có ai nghĩ đến vẻ ngoài tinh xảo như thế lại ẩn giấu bên trong một linh hồn dã thú bạo lực đầy hung tàn chứ.
Ân Quân không khỏi híp mắt cười gian như hồ ly. Trong giới lính đánh thuê, tất cả đều dùng năng lực để nói chuyện. Ngoại hình “dễ bắt nạt” của hai cha con họ Bạch thế này chắc chắn sẽ gây được không ít sự chú ý đâu, ừm, có chút vui vẻ rồi đây!
Mức độ ổn định và tốc độ của Land Rover là thứ mà xe khách hố người kia không thể bì kịp. Chưa đến hai phút sau, Tiểu Tịnh Trần đã rúc vào lòng Bạch Hi Cảnh, đi đến vùng đất của những giấc mơ ngọt ngào.
Bọn họ thuận lợi đi thẳng một mạch tới một mảnh núi rừng nhỏ ở ngoại ô. Núi rừng đã được cải tạo qua, đoàn lính đánh thuê của Ân Quân đang ẩn núp ở đây, lấy núi rừng làm lá chắn bảo vệ. Những lính canh gác ngầm của đoàn lính đánh thuê đã mai phục, bất cứ lúc nào cũng có thể khóa chặt mục tiêu là những người bên ngoài xông vào địa giới của phe mình.
Dù nói là núi rừng nhưng thực ra núi ở đây không cao, giữa lưng chừng núi là nhóm công trình kiến trúc đứng sừng sững, tuy không hào nhoáng nhưng chắc chắn đủ rộng lớn. Từ cụm kiến trúc đến chân núi có thể nói là ba bước một nhóm lính canh, năm bước một trạm lính canh. Mỗi một tên lính canh gác đều vác súng. Những người này chỉ là canh gác ngoài sáng, còn canh gác ngầm thì phải đợi xem thế nào.
Đây tuyệt đối là một pháo đài dễ thủ mà khó công!
Land Rover đi đến chân núi thì dừng lại, đoạn đường còn lại phải đi bộ, leo lên từng bước từng bước. Vài người lục tục xuống xe, lập tức có một người thanh niên chạy nhanh lao đến, lên tiếng chào Ân Quân: “Lão đại!” Được sự đáp lại bằng cái gật đầu của Ân Quân, cậu ta tự mình chạy lên chiếc Land Rover, lái đi, cho xe đỗ vào bãi đỗ chuyên biệt.
Ân Quân dẫn đầu đi lên núi, cả quãng đường đi, mỗi người nhìn thấy anh ta đều cười, hô một tiếng to: “Lão đại!” Ngữ khí không che giấu vẻ kính trọng. Ân Quân luôn gật đầu cười đáp lại, có thể thấy được, uy danh của anh ta ở đây rất lớn.
Rất rõ ràng hai người không hòa đồng với hoàn cảnh là Bạch Hi Cảnh lạnh lùng và Tiểu Tịnh Trần thuần khiết tự nhiên nhận được những ánh mắt vây xem đầy hiếu kỳ của hàng tá người.
Càng đi lên, lính canh gác lại càng nhiều hơn. Đợi đến lúc tới khu vực lưng chừng núi thì lại không gặp ai hết. Ân Quân dẫn mấy người họ đi thẳng vào tòa nhà lớn, chiếm diện tích lớn nhất và ở chính giữa nhất. Vừa bước vào cửa chính, tiếng xôn xao, ầm ĩ, ồn ào lập tức bao phủ mấy người. Tiểu Tịnh Trần không khỏi ngoáy ngoáy lỗ tai, mơ hồ nhìn đại sảnh mang vẻ nhiệt tình mạnh mẽ bắn ra bốn phía như trong casino kia, nhất thời có chút không phản ứng kịp.
/481
|