Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 279 - Chương 279: Ký Sự Cuộc Gặp Gỡ Kỳ Lạ Của Em Gái Ngốc Nghếch
/481
|
Nơi tiến hành diễn tập quân sự dĩ nhiên là ở ngoài trời. Tiêu chuẩn để đánh giá thắng bại chính là xem Bộ tư lệnh của phe nào sẽ bị đánh chiếm trước. Đương nhiên, nếu như phe nào mà toàn quân đã bị tiêu diệt, cho dù Bộ tư lệnh vẫn còn, thì vẫn đồng nghĩa với việc thất bại. Dù sao thì ở thời đại này, tướng không binh cũng chẳng có tương lai gì nữa.
Trung đoàn 814 chỉ là một phần của Sư đoàn 712, trên cơ sở sở hữu quyền tự chủ nhất định đã tích cực hoàn thành sứ mệnh mà Sư đoàn giao phó cho. Đồng chí Đoàn trưởng phân chia tỉ mỉ nhiệm vụ cho từng Tiểu đoàn. Tiểu đoàn trưởng lại phân công tỉ mỉ nhiệm vụ cho từng Trung đội. Trung đội trưởng lại phân công tỉ mỉ nhiệm vụ cho từng Tiểu đội trưởng. Cuối cùng, đồng chí Tiểu đội trưởng sẽ phân công nhiệm vụ cho từng chiến sĩ. Trách nhiệm của mỗi người bên cạnh việc hoàn thành nhiệm vụ của bản thân, thì còn phải phối hợp với các đồng đội khác, đây chính là thử thách về sự ăn ý.
Thời gian chuẩn bị chiến đấu, cả chiến khu khí thế ngất trời. Mọi người xây dựng chiến hào, lắp đặt công sự che chắn, bố trí mai phục, điều khiển điện tử, làm nhiễu sóng điện, kết nối tần số... Đủ kiểu chuẩn bị, đủ loại phức tạp.
Vệ Thủ và Tống Siêu là “binh vương” mũi nhọn của Trung đoàn 814 và Đại đội Lưỡi Đao, đương nhiên sẽ có nhiệm vụ nặng nề. Bọn họ thậm chí còn không có thời gian chào hỏi Tiểu Tịnh Trần mà đã phải lao ra chiến trường của mình. Còn Tiểu Tịnh Trần thì rất hạnh phúc giúp đồng chí Tiểu đội trưởng xây bếp. Thật ra thì bùn cũng chơi rất vui!
Xây xong bếp thì cần nhóm lửa, nhóm lửa thì cần có củi gỗ, muốn có củi gỗ thì phải đi nhặt, đi nhặt củi gỗ thì cần có người.
Tóm lại, đồng chí Tiểu đội trưởng do không đành lòng nhìn em gái trong sáng bị bùn đất tàn hại thành đồ ngốc, nên đã kêu Tiểu Tịnh Trần đi nhặt củi đốt. Ở trong khu vực diễn tập quân sự thường xuyên xảy ra chiến tranh này, cành khô chắc chắn sẽ có rất nhiều, tùy tiện tìm kiếm một chút là đã được một bó to rồi. Công việc dễ dàng này chắc chắn là sự chiếu cố hết sức cho cô nhóc. Nhưng đáng tiếc là, mong muốn thì nhiều, mà hiện thực thì lại rất tàn khốc.
Đồng chí Tiểu đội trưởng không biết rằng, trên thế giới này có một loài khác người, được gọi là: Dân mù đường!
Tiểu Tịnh Trần tự cho là sẽ không bao giờ lạc đường trong rừng rậm, nào ngờ thật ra cô bé căn bản không hề đi đúng đường. Đương nhiên, cô bé luôn luôn cho rằng mình đang đi đúng đường. Hơn nữa trừ khi cố tình làm, nếu không, cô bé sẽ không bao giờ đi ngang qua hai lần cùng một gốc cây. Cho nên, nói đến “lạc đường”, thì hãy để nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí đi!*
* Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí: Nghĩa là cùng một vấn đề, mỗi người lại có cách nhìn nhận khác nhau.
Sau khi đã nhặt đủ củi lửa, Tiểu Tịnh Trần quay người trở về. Sau đó, cô bé quả quyết bị lạc đường trong hành trình của đời người!
Khu diễn tập quân sự mặc dù là nơi núi lớn rừng rậm, nhưng là yếu địa trong quân sự, nhân khí ở nơi đây tuyệt đối không ít hơn khu huấn luyện ngoài trời. Tiểu Tịnh Trần ở trong không khí pha tạp nên váng hết cả đầu, chỉ có thể nhìn thấy đường thì đi, nhìn thấy chỗ ngồi thì vào thăm dò. Sau đó, càng lạc càng xa, càng lạc càng tối, cho đến tận khi trời tối, diễn tập đã chính thức bắt đầu, Tiểu Tịnh Trần vẫn ôm đống củi đốt đi loanh quanh trong khu rừng.
Cuối cùng, Tiểu Tịnh Trần đã đói đến nỗi mắt nổ đom đóm, buộc phải đặt mông ngồi xuống đất, tiện tay nhét một vốc lá bỏ vào trong miệng, bất chấp có ăn được hay không, có độc hay không, mùi vị chỉ là phù du, quả thật là đói đến phát điên rồi!
Vừa nhai loại lá cây có mùi vị kỳ lạ, Tiểu Tịnh Trần vừa ôm đống củi đốt dựa lưng vào gốc cây cổ thụ. Cô bé ngẩng đầu nhìn trời, ngắm nhìn những vì sao dày đặc lấp lánh trên bầu trời ảm đạm. Những ngôi sao thân thiện nháy mắt với cô bé, nháy mắt nháy mắt... Á, mắt mỏi quá!
Tiểu Tịnh Trần bất giác cúi đầu dụi dụi mắt, vừa dụi vừa tủi thân lẩm bẩm: “Cậu còn muốn ngồi chồm hỗm ở trên đó bao lâu nữa? Tôi đói lắm, có gì ăn không?”
“...”
Cơn gió yên lặng xuyên qua khu rừng, mang theo một luồng khí lạnh lẽo. Đợi mãi vẫn không có người trả lời, Tiểu Tịnh Trần quả quyết mở mắt ra, ngẩng đầu lên đến nỗi phần gáy gần như song song với mặt đất, mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào tán cây trùng trùng điệp điệp trên đỉnh đầu: “Nói cậu đó, sao không có chút phản ứng nào vậy?”
Đừng hỏi tại sao mùa xuân vừa mới tới mà trên đỉnh cây khô đã mọc đầy lá xanh, Phật tổ cũng tỏ ý người không biết đâu!
Tiểu Tịnh Trần cứng đầu nhìn chằm chằm vào tán cây. Những chiếc lá trên tán cây không có gió mà vẫn động đậy. Sau khi phát ra âm thanh rào rào rất nhẹ, một cái đầu lớn được tô thuốc màu trông vô cùng thê thảm ló ra, hai con ngươi duy nhất có thể nhìn ra dáng vẻ của con người khẽ động, người đó nhếch mép cười làm lộ ra một hàm răng trắng sáng: “Này, nữ binh, sao lại biết tôi ở trên này? Tôi đâu có phát ra chút âm thanh nào đâu mà.”
Tiểu Tịnh Trần chỉ vào phần ngực mình, nghiêm túc nói: “Nhịp tim của cậu đập rất mạnh.”
Tiểu binh thuốc màu: “...”
Dễ dàng nhảy từ trên cành cây xuống, tiểu binh khoác súng trên vai, chào: “Tôi là chiến sĩ của Đại đội Lưỡi Đao, Trung đoàn 814, còn cậu?”
Trên ống tay áo của các chiến sĩ tham gia diễn tập đều đeo phù hiệu, màu đỏ đại diện cho quân đỏ, màu xanh da trời đại diện cho quân lam. Phù hiệu trên tay áo của tiểu binh thuốc màu cũng giống của Tiểu Tịnh Trần. Nếu như đã là đồng đội cùng một phe, tiểu binh hiển nhiên sẽ bày tỏ hữu hảo, nhưng cũng không hoàn toàn lơ là cảnh giác.
Tiểu Tịnh Trần hé miệng nở một nụ cười làm lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ: “Tôi là thành viên của Tiểu đội bếp núc. Tôi tên Tịnh Trần, Bạch Tịnh Trần.”
Mắt của tiểu binh liền sáng lên: “Cậu chính là Bạch Tịnh Trần? Ôi chao, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!”
Các chiến sĩ của Đại đội Lưỡi Đao có ai mà không biết Tiểu đội trưởng đẹp trai núi băng của Tiểu đội 2 có một tiểu tình nhân thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên là hoa khôi Tiểu đội của Tiểu đội bếp núc chứ. Không đúng, phải nói là hoa khôi của Trung đoàn mới đúng. Cả Trung đoàn 814 này có ai là không biết đến đại danh của cô bé, có điều, thực sự gặp qua cô bé lại không được mấy người. Bởi vì họ không chỉ vì khiếp sợ áp thấp không biết tên nào đó từ Tiểu đội trưởng núi băng, đồng thời cũng vì khiếp sợ nụ cười lạnh lùng rắn độc của Tiểu đội trưởng Tiểu đội 1.
Nghe nói, Tiểu đội trưởng rắn độc của Tiểu đội 1 cũng là bạn thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên với em gái, là tình địch không hơn không kém với Tiểu đội trưởng đẹp trai của Tiểu đội 2. Nhưng tình địch là tình địch, sự ăn ý giữa hai người vẫn khiến cho biết bao bạn đồng tính nam phải hâm mộ và đố kỵ, haizzz!
Tiểu Tịnh Trần rất nổi tiếng ở 814, so với thành phố S còn được nhiều người biết đến hơn. Vừa nghe thấy tên của cô bé, lại nhìn thấy khuôn mặt trái táo trắng nõn nà và đôi mắt sáng ngời không nhiễm một hạt bụi nào, cho dù đang phải diễn tập quân sự ở ngoài trời, thì tiểu binh vẫn quả quyết tin tưởng cô bé. Cậu ta nhận lấy đống củi đốt từ trong lòng cô bé, vừa đi vừa nói: “Tiểu đội bếp núc không phải ở khu B3 sao, sao cậu lại xuất hiện ở đây?”
Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoãn đi theo sau cậu ta, hùng hồn nói: “Tôi không tìm được đường về.”
Tiểu binh: “...” Nghe nói, có lẽ, có thể, có khả năng, hẳn là, hoặc là, thanh mai trúc mã của đồng chí Tiểu đội trưởng là dân mù đường?
Đi xuyên qua khu rừng dày đặc dưới ánh trăng mờ, phía trước mặt xuất hiện một khoảng đất trống lớn. Lều vải được dựng lên chỗ đất trống đó, bên ngoài lều là các công cụ che chắn, liếc mắt nhìn còn tưởng là một gò đá lộn xộn. Xung quanh yên tĩnh, dường như không có người, nhưng lỗ tai của Tiểu Tịnh Trần khẽ giật giật, ít nhất cô bé cũng có thể nghe được trên trăm tiếng tim đập khác nhau, đêm tối quả nhiên là màu sắc bảo vệ tốt nhất cho người ta.
“Báo cáo!”
“Vào đi!” Giọng nói trong lều có chút quen tai.
Tiểu binh dẫn Tiểu Tịnh Trần đi vào trong lều, giơ tay lên chào một cái: “Báo cáo đồng chí Đoàn trưởng, phát hiện ra một nữ binh của Tiểu đội bếp núc bị lạc đường.”
“Cái gì?” Một ông chú nào đó đang đứng bên cạnh bàn cát nghiên cứu địa hình kinh ngạc quay đầu lại, liếc mắt liền trông thấy vẻ mặt ngây thơ vô tội của Tiểu Tịnh Trần, lập tức cảm thấy huyệt thái dương âm ỉ đau nhức. Mặc dù đã hơn nửa năm rồi, nhưng anh ta vừa đối mặt một cái là đã nhận ra nữ binh hố lãnh đạo này. Tiểu binh dám đánh lính cảnh vệ đang thi hành nhiệm vụ lại không phải chịu bất kì sự trừng phạt nào. Cô bé chắc chắn là người đầu tiên trong lịch sử từ trước đến nay.
Hồi đó, trước khi Đoàn trưởng gặp Tiểu Tịnh Trần, anh ta vốn dĩ có ấn tượng cực kỳ tốt với cô bé. Do sức khỏe bẩm sinh, nữ binh trời sinh thường yếu hơn một chút so với nam binh. Hiếm khi gặp được một hạt giống có khả năng bắn tỉa với thị lực siêu cường là một nữ binh, Đoàn trưởng vốn dĩ đã ôm rất nhiều hy vọng với cô bé. Ai mà ngờ được, lần đầu tiên gặp mặt lại ở trong tình huống đó, đã thế giữa đường Tiết Quang Hàn lại chen chân vào, thiện cảm của Đoàn trưởng đối với Tiểu Tịnh Trần cứ thế rơi thẳng xuống âm điểm. Cho nên, anh ta mới gạt bỏ ý kiến của tất cả mọi người, cưỡng chế nhét cô bé vào Tiểu đội bếp núc, chủ ý là muốn mài dũa nhuệ khí của cô bé, để cô bé học được cách ẩn nhẫn, cách thu kiếm lại. Tay súng bắn tỉa là con mãnh thú ở ẩn trong bóng tối, sao có thể kích động một cái là không quân tâm gì đến việc khác mà dám đánh lính cảnh vệ đang thi hành nhiệm vụ được. Mẹ nó, coi trời bằng vung à!
Kết quả thì sao, sự thật đã lệch khỏi sự kỳ vọng của Đoàn trưởng. Nữ binh ở trong Tiểu đội bếp núc chẳng những không học được cách khiêm tốn, ngược lại còn như cá gặp nước. Mẹ nó, cả cái Trung đoàn 814 này, có ai là không biết đến nữ binh tên là Bạch Tịnh Trần của Tiểu đội bếp núc chứ... Đúng là làm uổng phí nỗi khổ tâm của đồng chí Đoàn trưởng rồi!
Đồng chí Đoàn trưởng chỉ cần nghĩ đến việc này, là khắp tim khắp phổi liền cảm thấy ngột ngạt. Giấc mộng đào tạo ra một nữ xạ kích hu hu hu!
Do tâm trạng quá nặng nề, cho nên thời gian mà đồng chí Đoàn trưởng nhìn Tiểu Tịnh Trần có hơi lâu. Tiểu binh thuốc màu không hiểu vì sao lại có một cảm giác sởn tóc gáy như có một mũi nhọn chĩa ở sau lưng, chân cậu ta bất giác run lên, đứng nghiêm chào: “Đoàn trưởng, tôi đang làm nhiệm vụ, xin phép ra ngoài trước.”
Nói xong không đợi Đoàn trưởng phản ứng lại, cậu ta đã quả quyết quay người lánh đi.
Đoàn trưởng do câu nói của tiểu binh mà có phản ứng, đôi mắt to của anh ta nhìn Tiểu Tịnh Trần từ đầu đến cuối không có bất cứ một gợn sóng nào. Anh ta im lặng thở dài, rồi ngay lập tức làm mặt hung dữ: “Tiểu đội bếp núc nên ở khu B3, sao đồng chí lại chạy đến đây? Có biết tội tự ý rời vị trí nặng lắm không?”
Tiểu Tịnh Trần thành thật gật đầu: “Không biết.” Dừng lại, rồi quả quyết giải thích trong sắc mặt ngày càng tối lại của Đoàn trưởng: “Tôi không tự ý rời khỏi vị trí, Tiểu đội trưởng phái tôi đi nhặt củi đốt.” Gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Nhưng mà sau khi nhặt củi xong, tôi không tìm được đường về.”
Đoàn trưởng: “...” Nhặt củi mà có thể chạy từ khu B3 sang khu Y9. Lừa quỷ à!
Đôi mắt to trong suốt thấy được cả đáy nhìn chằm chằm vào Tiểu Tịnh Trần, Đoàn trưởng đột nhiên cảm thấy lồng ngực khó chịu, mệt mỏi phất tay, anh ta thở dài nặng nề: “Đồng chí đi nghỉ ngơi trước đi, sau khi trời sáng, tôi sẽ phái người đưa đồng chí về.”
Tiểu Tịnh Trần đáp lại một tiếng, quay người định rời khỏi lều. Nhưng khi ngón tay cô bé vừa mới chạm vào cửa lều thì đột nhiên dừng lại. Cô bé nghi hoặc nghiêng đầu, lỗ tai khẽ rung lên. Bỗng nhiên, đôi mắt cô bé trở nên sâu thẳm, chợt quay người, bước hai bước xông tới bên cạnh Đoàn trưởng, không nói hai lời liền túm lấy anh ta rồi bỏ chạy. Đoàn trưởng trợn hai mắt lên, tức giận: “Kêu đồng chí đi nghỉ ngơi, đồng chí lại làm cái gì vậy? Đồng chí...”
Thân hình của đồng chí Đoàn trưởng hơi cong xuống, toàn lực hướng về phía ngược lại với cánh tay đang bị lôi đi, nhưng thứ mà Tiểu Tịnh Trần muốn kéo đi, ai có thể chống lại được chứ?
Thế là, chân của đồng chí Đoàn trưởng đã để lại những vết tích sâu đậm trên mặt đất mà bị kéo mạnh ra khỏi lều.
Đồng chí Đoàn trưởng vừa ra khỏi lều liền gào lên: “Chế hết cả rồi à, mau ra đây cho tôi, mang nữ binh quái đản này...”
Một tiếng “bịch” vang lên, lời của đồng chí Đoàn trưởng đã bị chặn lại ở cổ họng. Anh ta nghẹt thở đến nỗi đau sốc hông, suýt chút nữa thì đã nhồi máu rồi. Đúng lúc đó, một đống bùn đất như tiên nữ rải hoa nồng nặc mùi thuốc súng từ trên trời rơi xuống, rải đầy bụi đất lên mặt của Tiểu Tịnh Trần và Đoàn trưởng.
Đoàn trưởng bất giác quay đầu lại, sau đó, trố mắt đứng nhìn. Chiếc lều to đùng ở phía sau mà mới vừa rồi anh ta còn đứng bên trong nghiên cứu bản đồ chiến địa lúc này đã bị san thành đất phẳng. Nếu như anh ta ra chậm một hai giây...
Hiện trường hoàn toàn tĩnh mịch!
Trung đoàn 814 chỉ là một phần của Sư đoàn 712, trên cơ sở sở hữu quyền tự chủ nhất định đã tích cực hoàn thành sứ mệnh mà Sư đoàn giao phó cho. Đồng chí Đoàn trưởng phân chia tỉ mỉ nhiệm vụ cho từng Tiểu đoàn. Tiểu đoàn trưởng lại phân công tỉ mỉ nhiệm vụ cho từng Trung đội. Trung đội trưởng lại phân công tỉ mỉ nhiệm vụ cho từng Tiểu đội trưởng. Cuối cùng, đồng chí Tiểu đội trưởng sẽ phân công nhiệm vụ cho từng chiến sĩ. Trách nhiệm của mỗi người bên cạnh việc hoàn thành nhiệm vụ của bản thân, thì còn phải phối hợp với các đồng đội khác, đây chính là thử thách về sự ăn ý.
Thời gian chuẩn bị chiến đấu, cả chiến khu khí thế ngất trời. Mọi người xây dựng chiến hào, lắp đặt công sự che chắn, bố trí mai phục, điều khiển điện tử, làm nhiễu sóng điện, kết nối tần số... Đủ kiểu chuẩn bị, đủ loại phức tạp.
Vệ Thủ và Tống Siêu là “binh vương” mũi nhọn của Trung đoàn 814 và Đại đội Lưỡi Đao, đương nhiên sẽ có nhiệm vụ nặng nề. Bọn họ thậm chí còn không có thời gian chào hỏi Tiểu Tịnh Trần mà đã phải lao ra chiến trường của mình. Còn Tiểu Tịnh Trần thì rất hạnh phúc giúp đồng chí Tiểu đội trưởng xây bếp. Thật ra thì bùn cũng chơi rất vui!
Xây xong bếp thì cần nhóm lửa, nhóm lửa thì cần có củi gỗ, muốn có củi gỗ thì phải đi nhặt, đi nhặt củi gỗ thì cần có người.
Tóm lại, đồng chí Tiểu đội trưởng do không đành lòng nhìn em gái trong sáng bị bùn đất tàn hại thành đồ ngốc, nên đã kêu Tiểu Tịnh Trần đi nhặt củi đốt. Ở trong khu vực diễn tập quân sự thường xuyên xảy ra chiến tranh này, cành khô chắc chắn sẽ có rất nhiều, tùy tiện tìm kiếm một chút là đã được một bó to rồi. Công việc dễ dàng này chắc chắn là sự chiếu cố hết sức cho cô nhóc. Nhưng đáng tiếc là, mong muốn thì nhiều, mà hiện thực thì lại rất tàn khốc.
Đồng chí Tiểu đội trưởng không biết rằng, trên thế giới này có một loài khác người, được gọi là: Dân mù đường!
Tiểu Tịnh Trần tự cho là sẽ không bao giờ lạc đường trong rừng rậm, nào ngờ thật ra cô bé căn bản không hề đi đúng đường. Đương nhiên, cô bé luôn luôn cho rằng mình đang đi đúng đường. Hơn nữa trừ khi cố tình làm, nếu không, cô bé sẽ không bao giờ đi ngang qua hai lần cùng một gốc cây. Cho nên, nói đến “lạc đường”, thì hãy để nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí đi!*
* Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí: Nghĩa là cùng một vấn đề, mỗi người lại có cách nhìn nhận khác nhau.
Sau khi đã nhặt đủ củi lửa, Tiểu Tịnh Trần quay người trở về. Sau đó, cô bé quả quyết bị lạc đường trong hành trình của đời người!
Khu diễn tập quân sự mặc dù là nơi núi lớn rừng rậm, nhưng là yếu địa trong quân sự, nhân khí ở nơi đây tuyệt đối không ít hơn khu huấn luyện ngoài trời. Tiểu Tịnh Trần ở trong không khí pha tạp nên váng hết cả đầu, chỉ có thể nhìn thấy đường thì đi, nhìn thấy chỗ ngồi thì vào thăm dò. Sau đó, càng lạc càng xa, càng lạc càng tối, cho đến tận khi trời tối, diễn tập đã chính thức bắt đầu, Tiểu Tịnh Trần vẫn ôm đống củi đốt đi loanh quanh trong khu rừng.
Cuối cùng, Tiểu Tịnh Trần đã đói đến nỗi mắt nổ đom đóm, buộc phải đặt mông ngồi xuống đất, tiện tay nhét một vốc lá bỏ vào trong miệng, bất chấp có ăn được hay không, có độc hay không, mùi vị chỉ là phù du, quả thật là đói đến phát điên rồi!
Vừa nhai loại lá cây có mùi vị kỳ lạ, Tiểu Tịnh Trần vừa ôm đống củi đốt dựa lưng vào gốc cây cổ thụ. Cô bé ngẩng đầu nhìn trời, ngắm nhìn những vì sao dày đặc lấp lánh trên bầu trời ảm đạm. Những ngôi sao thân thiện nháy mắt với cô bé, nháy mắt nháy mắt... Á, mắt mỏi quá!
Tiểu Tịnh Trần bất giác cúi đầu dụi dụi mắt, vừa dụi vừa tủi thân lẩm bẩm: “Cậu còn muốn ngồi chồm hỗm ở trên đó bao lâu nữa? Tôi đói lắm, có gì ăn không?”
“...”
Cơn gió yên lặng xuyên qua khu rừng, mang theo một luồng khí lạnh lẽo. Đợi mãi vẫn không có người trả lời, Tiểu Tịnh Trần quả quyết mở mắt ra, ngẩng đầu lên đến nỗi phần gáy gần như song song với mặt đất, mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào tán cây trùng trùng điệp điệp trên đỉnh đầu: “Nói cậu đó, sao không có chút phản ứng nào vậy?”
Đừng hỏi tại sao mùa xuân vừa mới tới mà trên đỉnh cây khô đã mọc đầy lá xanh, Phật tổ cũng tỏ ý người không biết đâu!
Tiểu Tịnh Trần cứng đầu nhìn chằm chằm vào tán cây. Những chiếc lá trên tán cây không có gió mà vẫn động đậy. Sau khi phát ra âm thanh rào rào rất nhẹ, một cái đầu lớn được tô thuốc màu trông vô cùng thê thảm ló ra, hai con ngươi duy nhất có thể nhìn ra dáng vẻ của con người khẽ động, người đó nhếch mép cười làm lộ ra một hàm răng trắng sáng: “Này, nữ binh, sao lại biết tôi ở trên này? Tôi đâu có phát ra chút âm thanh nào đâu mà.”
Tiểu Tịnh Trần chỉ vào phần ngực mình, nghiêm túc nói: “Nhịp tim của cậu đập rất mạnh.”
Tiểu binh thuốc màu: “...”
Dễ dàng nhảy từ trên cành cây xuống, tiểu binh khoác súng trên vai, chào: “Tôi là chiến sĩ của Đại đội Lưỡi Đao, Trung đoàn 814, còn cậu?”
Trên ống tay áo của các chiến sĩ tham gia diễn tập đều đeo phù hiệu, màu đỏ đại diện cho quân đỏ, màu xanh da trời đại diện cho quân lam. Phù hiệu trên tay áo của tiểu binh thuốc màu cũng giống của Tiểu Tịnh Trần. Nếu như đã là đồng đội cùng một phe, tiểu binh hiển nhiên sẽ bày tỏ hữu hảo, nhưng cũng không hoàn toàn lơ là cảnh giác.
Tiểu Tịnh Trần hé miệng nở một nụ cười làm lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ: “Tôi là thành viên của Tiểu đội bếp núc. Tôi tên Tịnh Trần, Bạch Tịnh Trần.”
Mắt của tiểu binh liền sáng lên: “Cậu chính là Bạch Tịnh Trần? Ôi chao, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!”
Các chiến sĩ của Đại đội Lưỡi Đao có ai mà không biết Tiểu đội trưởng đẹp trai núi băng của Tiểu đội 2 có một tiểu tình nhân thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên là hoa khôi Tiểu đội của Tiểu đội bếp núc chứ. Không đúng, phải nói là hoa khôi của Trung đoàn mới đúng. Cả Trung đoàn 814 này có ai là không biết đến đại danh của cô bé, có điều, thực sự gặp qua cô bé lại không được mấy người. Bởi vì họ không chỉ vì khiếp sợ áp thấp không biết tên nào đó từ Tiểu đội trưởng núi băng, đồng thời cũng vì khiếp sợ nụ cười lạnh lùng rắn độc của Tiểu đội trưởng Tiểu đội 1.
Nghe nói, Tiểu đội trưởng rắn độc của Tiểu đội 1 cũng là bạn thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên với em gái, là tình địch không hơn không kém với Tiểu đội trưởng đẹp trai của Tiểu đội 2. Nhưng tình địch là tình địch, sự ăn ý giữa hai người vẫn khiến cho biết bao bạn đồng tính nam phải hâm mộ và đố kỵ, haizzz!
Tiểu Tịnh Trần rất nổi tiếng ở 814, so với thành phố S còn được nhiều người biết đến hơn. Vừa nghe thấy tên của cô bé, lại nhìn thấy khuôn mặt trái táo trắng nõn nà và đôi mắt sáng ngời không nhiễm một hạt bụi nào, cho dù đang phải diễn tập quân sự ở ngoài trời, thì tiểu binh vẫn quả quyết tin tưởng cô bé. Cậu ta nhận lấy đống củi đốt từ trong lòng cô bé, vừa đi vừa nói: “Tiểu đội bếp núc không phải ở khu B3 sao, sao cậu lại xuất hiện ở đây?”
Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoãn đi theo sau cậu ta, hùng hồn nói: “Tôi không tìm được đường về.”
Tiểu binh: “...” Nghe nói, có lẽ, có thể, có khả năng, hẳn là, hoặc là, thanh mai trúc mã của đồng chí Tiểu đội trưởng là dân mù đường?
Đi xuyên qua khu rừng dày đặc dưới ánh trăng mờ, phía trước mặt xuất hiện một khoảng đất trống lớn. Lều vải được dựng lên chỗ đất trống đó, bên ngoài lều là các công cụ che chắn, liếc mắt nhìn còn tưởng là một gò đá lộn xộn. Xung quanh yên tĩnh, dường như không có người, nhưng lỗ tai của Tiểu Tịnh Trần khẽ giật giật, ít nhất cô bé cũng có thể nghe được trên trăm tiếng tim đập khác nhau, đêm tối quả nhiên là màu sắc bảo vệ tốt nhất cho người ta.
“Báo cáo!”
“Vào đi!” Giọng nói trong lều có chút quen tai.
Tiểu binh dẫn Tiểu Tịnh Trần đi vào trong lều, giơ tay lên chào một cái: “Báo cáo đồng chí Đoàn trưởng, phát hiện ra một nữ binh của Tiểu đội bếp núc bị lạc đường.”
“Cái gì?” Một ông chú nào đó đang đứng bên cạnh bàn cát nghiên cứu địa hình kinh ngạc quay đầu lại, liếc mắt liền trông thấy vẻ mặt ngây thơ vô tội của Tiểu Tịnh Trần, lập tức cảm thấy huyệt thái dương âm ỉ đau nhức. Mặc dù đã hơn nửa năm rồi, nhưng anh ta vừa đối mặt một cái là đã nhận ra nữ binh hố lãnh đạo này. Tiểu binh dám đánh lính cảnh vệ đang thi hành nhiệm vụ lại không phải chịu bất kì sự trừng phạt nào. Cô bé chắc chắn là người đầu tiên trong lịch sử từ trước đến nay.
Hồi đó, trước khi Đoàn trưởng gặp Tiểu Tịnh Trần, anh ta vốn dĩ có ấn tượng cực kỳ tốt với cô bé. Do sức khỏe bẩm sinh, nữ binh trời sinh thường yếu hơn một chút so với nam binh. Hiếm khi gặp được một hạt giống có khả năng bắn tỉa với thị lực siêu cường là một nữ binh, Đoàn trưởng vốn dĩ đã ôm rất nhiều hy vọng với cô bé. Ai mà ngờ được, lần đầu tiên gặp mặt lại ở trong tình huống đó, đã thế giữa đường Tiết Quang Hàn lại chen chân vào, thiện cảm của Đoàn trưởng đối với Tiểu Tịnh Trần cứ thế rơi thẳng xuống âm điểm. Cho nên, anh ta mới gạt bỏ ý kiến của tất cả mọi người, cưỡng chế nhét cô bé vào Tiểu đội bếp núc, chủ ý là muốn mài dũa nhuệ khí của cô bé, để cô bé học được cách ẩn nhẫn, cách thu kiếm lại. Tay súng bắn tỉa là con mãnh thú ở ẩn trong bóng tối, sao có thể kích động một cái là không quân tâm gì đến việc khác mà dám đánh lính cảnh vệ đang thi hành nhiệm vụ được. Mẹ nó, coi trời bằng vung à!
Kết quả thì sao, sự thật đã lệch khỏi sự kỳ vọng của Đoàn trưởng. Nữ binh ở trong Tiểu đội bếp núc chẳng những không học được cách khiêm tốn, ngược lại còn như cá gặp nước. Mẹ nó, cả cái Trung đoàn 814 này, có ai là không biết đến nữ binh tên là Bạch Tịnh Trần của Tiểu đội bếp núc chứ... Đúng là làm uổng phí nỗi khổ tâm của đồng chí Đoàn trưởng rồi!
Đồng chí Đoàn trưởng chỉ cần nghĩ đến việc này, là khắp tim khắp phổi liền cảm thấy ngột ngạt. Giấc mộng đào tạo ra một nữ xạ kích hu hu hu!
Do tâm trạng quá nặng nề, cho nên thời gian mà đồng chí Đoàn trưởng nhìn Tiểu Tịnh Trần có hơi lâu. Tiểu binh thuốc màu không hiểu vì sao lại có một cảm giác sởn tóc gáy như có một mũi nhọn chĩa ở sau lưng, chân cậu ta bất giác run lên, đứng nghiêm chào: “Đoàn trưởng, tôi đang làm nhiệm vụ, xin phép ra ngoài trước.”
Nói xong không đợi Đoàn trưởng phản ứng lại, cậu ta đã quả quyết quay người lánh đi.
Đoàn trưởng do câu nói của tiểu binh mà có phản ứng, đôi mắt to của anh ta nhìn Tiểu Tịnh Trần từ đầu đến cuối không có bất cứ một gợn sóng nào. Anh ta im lặng thở dài, rồi ngay lập tức làm mặt hung dữ: “Tiểu đội bếp núc nên ở khu B3, sao đồng chí lại chạy đến đây? Có biết tội tự ý rời vị trí nặng lắm không?”
Tiểu Tịnh Trần thành thật gật đầu: “Không biết.” Dừng lại, rồi quả quyết giải thích trong sắc mặt ngày càng tối lại của Đoàn trưởng: “Tôi không tự ý rời khỏi vị trí, Tiểu đội trưởng phái tôi đi nhặt củi đốt.” Gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Nhưng mà sau khi nhặt củi xong, tôi không tìm được đường về.”
Đoàn trưởng: “...” Nhặt củi mà có thể chạy từ khu B3 sang khu Y9. Lừa quỷ à!
Đôi mắt to trong suốt thấy được cả đáy nhìn chằm chằm vào Tiểu Tịnh Trần, Đoàn trưởng đột nhiên cảm thấy lồng ngực khó chịu, mệt mỏi phất tay, anh ta thở dài nặng nề: “Đồng chí đi nghỉ ngơi trước đi, sau khi trời sáng, tôi sẽ phái người đưa đồng chí về.”
Tiểu Tịnh Trần đáp lại một tiếng, quay người định rời khỏi lều. Nhưng khi ngón tay cô bé vừa mới chạm vào cửa lều thì đột nhiên dừng lại. Cô bé nghi hoặc nghiêng đầu, lỗ tai khẽ rung lên. Bỗng nhiên, đôi mắt cô bé trở nên sâu thẳm, chợt quay người, bước hai bước xông tới bên cạnh Đoàn trưởng, không nói hai lời liền túm lấy anh ta rồi bỏ chạy. Đoàn trưởng trợn hai mắt lên, tức giận: “Kêu đồng chí đi nghỉ ngơi, đồng chí lại làm cái gì vậy? Đồng chí...”
Thân hình của đồng chí Đoàn trưởng hơi cong xuống, toàn lực hướng về phía ngược lại với cánh tay đang bị lôi đi, nhưng thứ mà Tiểu Tịnh Trần muốn kéo đi, ai có thể chống lại được chứ?
Thế là, chân của đồng chí Đoàn trưởng đã để lại những vết tích sâu đậm trên mặt đất mà bị kéo mạnh ra khỏi lều.
Đồng chí Đoàn trưởng vừa ra khỏi lều liền gào lên: “Chế hết cả rồi à, mau ra đây cho tôi, mang nữ binh quái đản này...”
Một tiếng “bịch” vang lên, lời của đồng chí Đoàn trưởng đã bị chặn lại ở cổ họng. Anh ta nghẹt thở đến nỗi đau sốc hông, suýt chút nữa thì đã nhồi máu rồi. Đúng lúc đó, một đống bùn đất như tiên nữ rải hoa nồng nặc mùi thuốc súng từ trên trời rơi xuống, rải đầy bụi đất lên mặt của Tiểu Tịnh Trần và Đoàn trưởng.
Đoàn trưởng bất giác quay đầu lại, sau đó, trố mắt đứng nhìn. Chiếc lều to đùng ở phía sau mà mới vừa rồi anh ta còn đứng bên trong nghiên cứu bản đồ chiến địa lúc này đã bị san thành đất phẳng. Nếu như anh ta ra chậm một hai giây...
Hiện trường hoàn toàn tĩnh mịch!
/481
|