Bản thân Chị Thất cũng là một truyền kỳ, chị ta ở Thượng Kinh cũng giống như Bạch Hi Cảnh ở thành phố S vậy. Chỉ có điều cô gái này bi thảm hơn Bạch Hi Cảnh một chút. Bạch Hi Cảnh có được thành tựu như ngày hôm nay là bởi vì lúc còn nhỏ anh bị mắc chứng thiếu hụt nhân cách. Ông Bạch, bà Bạch đã đưa anh lên chùa Bồ Đề tu hành mười năm. Với trí tuệ của anh, trong khoảng thời gian mười năm này những thứ học được cũng đủ để anh khinh thường cả thiên hạ, nhưng Chị Thất...
Chị Thất xếp thứ bảy trong nhà, cho nên mới gọi là Thất Đồng. Cha chị ta nổi tiếng là một kẻ phong lưu, trên chị ta còn có sáu người anh trai, hơn nữa mẹ của mỗi người đều không giống nhau. Gia sản của người cha phong lưu không nhỏ, dĩ nhiên sẽ xảy ra cuộc chiến tranh đoạt tài sản giữa con cái trong nhà. Hơn nữa, bởi vì không phải là cùng một mẹ sinh ra cho nên giữa anh em trong nhà căn bản không có chút tình thân nào, chỉ có những tính toán và âm mưu.
Chị Thất nhỏ tuổi nhất, hơn nữa lại là cô con gái duy nhất. Chị ta vốn dĩ không có chút ý nghĩ cướp đoạt tài sản nào. Nhưng biết làm sao được khi trên người chị ta cũng mang dòng máu của cha. Sáu người anh tranh giành nhau một mất một còn, sao có thể buông tha cho đứa em gái nhỏ nhất làm ngư ông đắc lợi được. Thế là, Chị Thất bi kịch rồi.
Chị Thất vốn dĩ cũng là một cô gái tốt và lương thiện. Mặc dù đám anh trai bức ép từng bước, nhưng chị ta luôn nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn bị ép tới bước đường cùng.
Bất kỳ ai cũng có khát vọng muốn sống, Chị Thất đương nhiên cũng không ngoại lệ. Cuối cùng, con giun xéo lắm cũng quằn, Chị Thất không chịu được mà bùng nổ. Chị ta quả quyết giết chết cả sáu người anh trai của mình, giam lỏng người cha phong lưu thành tính, từng bước từng bước tiếp quản sản nghiệp khổng lồ của nhà họ Hoa. Cuối cùng, khi người cha vô dụng kia tự sát mà chết, Hoa Thất Đồng quang minh chính đại thừa kế tất cả sản nghiệp, trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Chị Thất hiểu được giấu tài hơn Bạch Hi Cảnh. Ngoài những người thuộc tầng lớp quý tộc ra, những người bình thường không mấy ai biết đến sự tồn tại của Chị Thất.
Những năm gần đây, chị ta không ngừng phát triển, mở rộng thế lực trong tay, lập ra một vương quốc ngầm của riêng mình ở Thượng Kinh, đợi đến khi những người trên mặt đất phát hiện ra thì đã quá muộn rồi. Bạch Hi Cảnh ở thành phố S bọn họ đã không dám động vào, huống chi là Chị Thất nắm trong tay cả Thượng Kinh.
Bạch Hi Cảnh nắm trong tay Hoa Đông giàu có và đông đúc, Chị Thất nắm trong tay trung tâm chính trị Thượng Kinh. Hai người một nam một nữ, một Nam một Bắc, bọn họ đều biết đến sự tồn tại của đối phương, nhưng từ trước đến nay chưa từng gặp mặt. Cũng giống như hiện tại, Chị Thất không biết vừa rồi khi Tiểu Tịnh Trần gọi điện thoại, người ở đầu dây bên kia chính là Bạch Hi Cảnh trong truyền thuyết. Bạch Hi Cảnh cũng không biết, người ngồi bên cạnh con gái bảo bối của mình chính là Chị Thất trong truyền thuyết.
Đã từng được chứng kiến thói trăng hoa của cha, từng lĩnh giáo sự độc ác, xảo quyệt, thâm độc của các anh trai, Chị Thất quả quyết vô cảm với đàn ông, thế là chị ta trở thành đồng tính!
Chị Thất thích con gái, điều này không phải là bí mật gì. Kết thông gia, dùng sắc để dụ dỗ từ trước đến nay là con đường tắt nhanh nhất dẫn đến thành công. Từ khi Chị Thất bắt đầu thành danh, đã vô số các cô gái liên tiếp nhào tới, muốn giành lấy sự ưu ái của Chị Thất, cho dù bản thân không phải là đồng tính luyến ái, nhưng vì danh lợi và tiền tài mà Chị Thất có thể đem đến, vì cha mẹ và gia tộc của mình, bọn họ cũng sẽ cưỡng ép bẻ cong giới tính. Đáng tiếc, quan niệm thẩm mỹ của con gái đối với con gái không giống với quan niệm thẩm mỹ của con trai đối với con gái.
Chị Thất rất kén chọn. Những người có thể khiến chị ta vừa mắt vô cùng ít, có thể nhận được thiện cảm và sự đồng ý của chị ta thì lại càng ít hơn, có thể trèo lên giường của chị ta... Khụ, trước mắt vẫn chưa có ai. Hình mẫu người con gái mà chị ta thích dường như rất rộng, cô bé đáng yêu, cô nàng mạnh mẽ, trí thức, học sinh, ốm yếu... Điều này khiến cho những người muốn đi đường vòng căn bản là không thể nào đoán ra được sở thích của chị ta, chỉ có thể hết lần này đến lần khác không những không thành công mà còn phản tác dụng.
Cũng không ai ngờ đến, Chị Thất lần này thua rồi, thua đột ngột như vậy, thua mà chẳng biết tại sao!
Thế gian bao nhiều người vì cảm xúc nhất thời mà đem chính bạn tri kỷ, người thân của mình ra ký kết đánh cược. Nhưng không ai biết, ngay tại thời khắc ký kết đánh cược đó, thì họ đã thua, cho dù có thể thắng vụ đánh cược thì vẫn là thua!
Chị Thất không biết đã dùng lời hứa hẹn đầu môi chót lưỡi này để đùa giỡn bao nhiêu chàng trai và cô gái có dã tâm bừng bừng, không ngờ, hôm nay thế mà lại thua rồi. Nhưng không biết vì sao, chị ta lại không hề cảm thấy tức giận một chút nào, ngược lại lại có một loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Chị ta hơi nghiêng đầu, nhìn Tiểu Tình Trần qua những kẽ tay.
Em gái đang chớp đôi mắt to, nhìn Chị Thất đột nhiên cười đến mức long trời lở đất mà chẳng hiểu vì sao. Cô bé mặc dù mơ hồ, nhưng có thể giữ tỉnh táo để nhận biết ai đáng tin ai không đáng tin. Cô bé tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện ngu ngốc lẫn lộn đầu đuôi, bỏ gốc lấy ngọn.
Ánh mắt của Chị Thất bất giác trở nên dịu dàng. Đôi mắt của chị ta lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Tiểu Tịnh Trần không hề chớp. Chính là đôi mắt này, khi lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt này, chị ta không hiểu sao lại cảm thấy rất thích. Vốn dĩ chỉ muốn giữ làm của riêng, đến khi bản thân thấy chán rồi thì thả cô bé đi là xong. Nhưng bây giờ, chị ta đột nhiên có chút không nỡ bỏ qua cô gái nhỏ này. Đóa hoa khác người, trong sáng, đáng yêu như thế này, nếu bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.
Tiểu Tịnh Trần thấy Chị Thất cứ che mặt ngồi đó, cúi đầu cười, liền tỏ vẻ chả hiểu gì cả. Cô bé vô thức vươn tay ra chọc chọc: “Chị sao thế?”
Chị Thất lắc đầu, trong giọng nói còn mang theo ý cười nồng đậm: “Không sao, chỉ là cảm thấy rất vui mà thôi.”
“Hả?” Lần này đến lượt Tiểu Tịnh Trần trợn tròn mắt.
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch ngơ ngác của cô bé, Chị Thất không nhịn được lại che miệng cười đến run cả người. Cho dù có ngốc thế nào thì cô bé cũng biết đối phương đang cười mình. Tiểu Tịnh Trần phồng má đứng lên, trừng mắt: “Em phải về rồi, chị cứ từ từ mà cười cho đã đi!”
Thái Bao không phát uy, chị tưởng rằng em là Màn Thầu sao! Giơ móng vuốt!
Thấy em gái tức giận, Chị Thất vội vàng đứng lên kéo cô bé lại: “Được rồi, được rồi, chị không cười em nữa, em ở đâu, chị đưa em về.”
Tiểu Tịnh Trần trợn mắt nhìn chằm chằm Chị Thất. Nhìn con ếch to cute phiên bản người thật này, Chị Thất thiếu chút nữa thì không nhịn được mà bật cười. Chị ta ho nhẹ một tiếng, với lấy chiếc áo khoác trên ghế sofa khoác lên trên người Tiểu Tịnh Trần. “Bên ngoài rất lạnh, chị lái xe đưa em về.”
Tiểu Tịnh Trần do dự một lúc, chậm chạp mặc chiếc áo khoác vào. Lúc ra ngoài cô bé đã mặc trang phục ông già Noel, bên trong bộ trang phục còn nhét rất nhiều bông, cho nên cô bé không cảm thấy lạnh chút nào. Nhưng bây giờ, nếu như chỉ mặc một chiếc áo giữ nhiệt mà ra ngoài... Thời tiết cuối tháng mười hai của Thượng Kinh có thể lạnh chết người đó.
Mặc dù đều là con gái, nhưng áo của Chị Thất hơi to so với Tiểu Tịnh Trần, tay áo dài đến mức che khuất cả bàn tay, khiến cho cô bé thoạt nhìn giống như trẻ con mặc trộm áo của người lớn vậy. Tiểu Tịnh Trần chậm chạp cài khuy áo: “Bộ trang phục ông già Noel của em đâu?”
Đứa trẻ mặc trộm áo của người lớn luôn mang dáng vẻ ngốc nghếch, đáng yêu. Nhìn bộ dạng của Tiểu Tịnh Trần, Chị Thất cảm thấy trong lòng vui đến nỗi tỏa ra bong bóng. Chị ta vô thức vươn tay xoa đầu Tiểu Tịnh Trần: “Chị sẽ cho người mang qua, đi thôi!”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, theo Chị Thất đi ra cửa.
Chị Thất và chiếc xe chẳng khác gì nhau, đường nét trôi chảy, đơn giản, nhưng ở những chi tiết nhỏ bé lại lộ ra sự xa hoa khiêm tốn. Tiểu Tịnh Trần ngồi ở ghế lái phụ, động tác thắt dây an toàn thuần thục, Chị Thất vô thức nhíu mày. Thời đại bây giờ, ngoài những tài xế sợ bị tóm ra, chẳng có mấy ai kiên nhẫn thắt dây an toàn, xem ra cô bé này thật đúng là một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Nhân viên phục vụ trong quán bar mang bộ trang phục ông già Noel đến đặt ở ghế sau. Chị Thất khởi động xe, nhanh như chớp chui ra khỏi bãi đỗ, hòa vào dòng xe cộ đông nghịt. Đường lớn trong đêm Giáng Sinh vốn nên rất náo nhiệt, chỉ là không biết trời đã mưa từ lúc nào. Mặc dù mưa không lớn lắm nhưng cũng không phải là nhỏ,. Đa số người đi đường đều đã chạy đến những cửa hàng để trú mưa, thuận tiện đi mua đồ, cho nên phía bên đường ngược chiều lại chẳng có mấy người.
Chị Thất đang lái xe, nhưng thỉnh thoảng lại để ý đến Tiểu Tịnh Trần ngồi bên cạnh, bắt đầu tám chuyện: “Em mười lăm tuổi chắc vẫn là học sinh lớp chín phải không?”
Tiểu Tịnh Trần lắc đầu: “Em học lớp mười rồi!”
“Thành tích của em thế nào? Chương trình cấp ba có khó không?”
Tiểu Tịnh Trần suy nghĩ một chút, trả lời rất thành thật: “Ngoại trừ môn Toán ra, những môn khác từ trước tới nay em đều không đạt tiêu chuẩn, chương trình cấp ba không khó.”
Chị Thất: “...” Kiểm tra từ trước đến nay đều không đạt, em còn không biết ngượng mà nói không khó?
Đối với tình hình học hành của Tiểu Tịnh Trần, Chị Thất hoàn toàn không có hứng thú. Chị ta chỉ muốn nói chuyện với Tiểu Tịnh Trần để hiểu cô bé thêm một chút mà thôi. Thế là, chị ta lại hỏi em gái rất nhiều câu hỏi khác về gia đình, về bạn bè, về bạn học, về sở thích... Sau khi đạt được tin tức mà bản thân muốn, Chị Thất liền cảm thấy sầu muộn. Em gái à, em thành thực đến mức nào vậy, hỏi cái gì em trả lời cái đấy, không biết thế nào gọi là riêng tư sao?
“Tịnh Trần à, mặc dù hỏi gì trả lời đó là một đứa trẻ ngoan, nhưng khi người khác hỏi em thì em cần phải động não một chút. Lòng người hiểm ác, quan hệ chưa tới mức quá thân thiết thì không thể nói với người khác quá nhiều thông tin, nếu không, rất dễ bị người ta hãm hại“. Chị Thất dạy bảo em gái bằng lời nói sâu xa.
Tiểu Tịnh Trần suy nghĩ một chút, đôi mắt to chớp chớp nghi hoặc: “Ý chị nói là em không nên trả lời nhiều câu hỏi của chị như vậy. Chị lòng dạ hiểm ác, sẽ hãm hại em?”
Chị Thất: “...” Đây là trọng điểm sao, là trọng điểm sao, là trọng điểm sao!
Gân xanh của Chị Thất nổi lên, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể túm lấy cô bé hố chị này lại mà hung hăng đánh cho một trận, nhưng... chị ta đang lái xe!
Chị Thất kìm nén đến mức rất lâu không nói tiếng nào. Tiểu Tịnh Trần cũng không quá để tâm. Cô bé nghi hoặc quay đầu nhìn về phía sau, nhíu mày xoắn xuýt.
Cho dù là bực bội thế nào đi chăng nữa thì Chị Thất cũng không thể thờ ơ với nỗi băn khoăn của cô bé: “Sao thế?”
“Người phía sau hình như vẫn luôn đi theo chúng ta.” Tiểu Tịnh Trần nói.
Chị Thất nghi hoặc liếc mắt nhìn kính chiếu hậu một cái, theo sau là một chiếc xe con màu bạc. Trong dòng xe cộ đông nghịt này, xe cộ chắc chắn là từng chiếc từng chiếc nối đuôi nhau, phía sau có xe không hề kỳ lạ chút nào. Hơn nữa Chị Thất nhớ rất rõ, khi đi từ con đường chỗ quán bar ra, chiếc xe đi ngay phía sau bọn họ chính xác là chiếc xe Santana màu đen, qua hai giao lộ, chiếc Santana kia đã rẽ sang một hướng khác rồi. Sau đó một chiếc xe BMW màu đỏ đã nhân cơ hội chạy chen vào từ một con đường khác. Lại qua hai giao lộ nữa, chiếc BMW cũng chuyển hướng đi mất. Qua hai giao lộ nữa, một chiếc Audi màu trắng lại chen vào...
Những điều này hẳn là hiện tượng giao thông rất bình thường, thế là Chị Thất nói: “Chắc em nhìn nhầm rồi!”
Tiểu Tịnh Trần lắc đầu, nói chắc như đinh đóng cột: “Không phải, rõ ràng là cùng một người mà.”
Nghe giọng nói đầy tự tin của Tiểu Tịnh Trần, Chị Thất vô thức nhíu mày: “Em chắc chắn?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, chỉ vào cái mũi của mình: “Em không ngửi nhầm đâu.”
Chị Thất: “...” Chị ta đột nhiên tỏ vẻ rất không chắc chắn!
Chị Thất xếp thứ bảy trong nhà, cho nên mới gọi là Thất Đồng. Cha chị ta nổi tiếng là một kẻ phong lưu, trên chị ta còn có sáu người anh trai, hơn nữa mẹ của mỗi người đều không giống nhau. Gia sản của người cha phong lưu không nhỏ, dĩ nhiên sẽ xảy ra cuộc chiến tranh đoạt tài sản giữa con cái trong nhà. Hơn nữa, bởi vì không phải là cùng một mẹ sinh ra cho nên giữa anh em trong nhà căn bản không có chút tình thân nào, chỉ có những tính toán và âm mưu.
Chị Thất nhỏ tuổi nhất, hơn nữa lại là cô con gái duy nhất. Chị ta vốn dĩ không có chút ý nghĩ cướp đoạt tài sản nào. Nhưng biết làm sao được khi trên người chị ta cũng mang dòng máu của cha. Sáu người anh tranh giành nhau một mất một còn, sao có thể buông tha cho đứa em gái nhỏ nhất làm ngư ông đắc lợi được. Thế là, Chị Thất bi kịch rồi.
Chị Thất vốn dĩ cũng là một cô gái tốt và lương thiện. Mặc dù đám anh trai bức ép từng bước, nhưng chị ta luôn nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn bị ép tới bước đường cùng.
Bất kỳ ai cũng có khát vọng muốn sống, Chị Thất đương nhiên cũng không ngoại lệ. Cuối cùng, con giun xéo lắm cũng quằn, Chị Thất không chịu được mà bùng nổ. Chị ta quả quyết giết chết cả sáu người anh trai của mình, giam lỏng người cha phong lưu thành tính, từng bước từng bước tiếp quản sản nghiệp khổng lồ của nhà họ Hoa. Cuối cùng, khi người cha vô dụng kia tự sát mà chết, Hoa Thất Đồng quang minh chính đại thừa kế tất cả sản nghiệp, trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Chị Thất hiểu được giấu tài hơn Bạch Hi Cảnh. Ngoài những người thuộc tầng lớp quý tộc ra, những người bình thường không mấy ai biết đến sự tồn tại của Chị Thất.
Những năm gần đây, chị ta không ngừng phát triển, mở rộng thế lực trong tay, lập ra một vương quốc ngầm của riêng mình ở Thượng Kinh, đợi đến khi những người trên mặt đất phát hiện ra thì đã quá muộn rồi. Bạch Hi Cảnh ở thành phố S bọn họ đã không dám động vào, huống chi là Chị Thất nắm trong tay cả Thượng Kinh.
Bạch Hi Cảnh nắm trong tay Hoa Đông giàu có và đông đúc, Chị Thất nắm trong tay trung tâm chính trị Thượng Kinh. Hai người một nam một nữ, một Nam một Bắc, bọn họ đều biết đến sự tồn tại của đối phương, nhưng từ trước đến nay chưa từng gặp mặt. Cũng giống như hiện tại, Chị Thất không biết vừa rồi khi Tiểu Tịnh Trần gọi điện thoại, người ở đầu dây bên kia chính là Bạch Hi Cảnh trong truyền thuyết. Bạch Hi Cảnh cũng không biết, người ngồi bên cạnh con gái bảo bối của mình chính là Chị Thất trong truyền thuyết.
Đã từng được chứng kiến thói trăng hoa của cha, từng lĩnh giáo sự độc ác, xảo quyệt, thâm độc của các anh trai, Chị Thất quả quyết vô cảm với đàn ông, thế là chị ta trở thành đồng tính!
Chị Thất thích con gái, điều này không phải là bí mật gì. Kết thông gia, dùng sắc để dụ dỗ từ trước đến nay là con đường tắt nhanh nhất dẫn đến thành công. Từ khi Chị Thất bắt đầu thành danh, đã vô số các cô gái liên tiếp nhào tới, muốn giành lấy sự ưu ái của Chị Thất, cho dù bản thân không phải là đồng tính luyến ái, nhưng vì danh lợi và tiền tài mà Chị Thất có thể đem đến, vì cha mẹ và gia tộc của mình, bọn họ cũng sẽ cưỡng ép bẻ cong giới tính. Đáng tiếc, quan niệm thẩm mỹ của con gái đối với con gái không giống với quan niệm thẩm mỹ của con trai đối với con gái.
Chị Thất rất kén chọn. Những người có thể khiến chị ta vừa mắt vô cùng ít, có thể nhận được thiện cảm và sự đồng ý của chị ta thì lại càng ít hơn, có thể trèo lên giường của chị ta... Khụ, trước mắt vẫn chưa có ai. Hình mẫu người con gái mà chị ta thích dường như rất rộng, cô bé đáng yêu, cô nàng mạnh mẽ, trí thức, học sinh, ốm yếu... Điều này khiến cho những người muốn đi đường vòng căn bản là không thể nào đoán ra được sở thích của chị ta, chỉ có thể hết lần này đến lần khác không những không thành công mà còn phản tác dụng.
Cũng không ai ngờ đến, Chị Thất lần này thua rồi, thua đột ngột như vậy, thua mà chẳng biết tại sao!
Thế gian bao nhiều người vì cảm xúc nhất thời mà đem chính bạn tri kỷ, người thân của mình ra ký kết đánh cược. Nhưng không ai biết, ngay tại thời khắc ký kết đánh cược đó, thì họ đã thua, cho dù có thể thắng vụ đánh cược thì vẫn là thua!
Chị Thất không biết đã dùng lời hứa hẹn đầu môi chót lưỡi này để đùa giỡn bao nhiêu chàng trai và cô gái có dã tâm bừng bừng, không ngờ, hôm nay thế mà lại thua rồi. Nhưng không biết vì sao, chị ta lại không hề cảm thấy tức giận một chút nào, ngược lại lại có một loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Chị ta hơi nghiêng đầu, nhìn Tiểu Tình Trần qua những kẽ tay.
Em gái đang chớp đôi mắt to, nhìn Chị Thất đột nhiên cười đến mức long trời lở đất mà chẳng hiểu vì sao. Cô bé mặc dù mơ hồ, nhưng có thể giữ tỉnh táo để nhận biết ai đáng tin ai không đáng tin. Cô bé tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện ngu ngốc lẫn lộn đầu đuôi, bỏ gốc lấy ngọn.
Ánh mắt của Chị Thất bất giác trở nên dịu dàng. Đôi mắt của chị ta lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Tiểu Tịnh Trần không hề chớp. Chính là đôi mắt này, khi lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt này, chị ta không hiểu sao lại cảm thấy rất thích. Vốn dĩ chỉ muốn giữ làm của riêng, đến khi bản thân thấy chán rồi thì thả cô bé đi là xong. Nhưng bây giờ, chị ta đột nhiên có chút không nỡ bỏ qua cô gái nhỏ này. Đóa hoa khác người, trong sáng, đáng yêu như thế này, nếu bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.
Tiểu Tịnh Trần thấy Chị Thất cứ che mặt ngồi đó, cúi đầu cười, liền tỏ vẻ chả hiểu gì cả. Cô bé vô thức vươn tay ra chọc chọc: “Chị sao thế?”
Chị Thất lắc đầu, trong giọng nói còn mang theo ý cười nồng đậm: “Không sao, chỉ là cảm thấy rất vui mà thôi.”
“Hả?” Lần này đến lượt Tiểu Tịnh Trần trợn tròn mắt.
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch ngơ ngác của cô bé, Chị Thất không nhịn được lại che miệng cười đến run cả người. Cho dù có ngốc thế nào thì cô bé cũng biết đối phương đang cười mình. Tiểu Tịnh Trần phồng má đứng lên, trừng mắt: “Em phải về rồi, chị cứ từ từ mà cười cho đã đi!”
Thái Bao không phát uy, chị tưởng rằng em là Màn Thầu sao! Giơ móng vuốt!
Thấy em gái tức giận, Chị Thất vội vàng đứng lên kéo cô bé lại: “Được rồi, được rồi, chị không cười em nữa, em ở đâu, chị đưa em về.”
Tiểu Tịnh Trần trợn mắt nhìn chằm chằm Chị Thất. Nhìn con ếch to cute phiên bản người thật này, Chị Thất thiếu chút nữa thì không nhịn được mà bật cười. Chị ta ho nhẹ một tiếng, với lấy chiếc áo khoác trên ghế sofa khoác lên trên người Tiểu Tịnh Trần. “Bên ngoài rất lạnh, chị lái xe đưa em về.”
Tiểu Tịnh Trần do dự một lúc, chậm chạp mặc chiếc áo khoác vào. Lúc ra ngoài cô bé đã mặc trang phục ông già Noel, bên trong bộ trang phục còn nhét rất nhiều bông, cho nên cô bé không cảm thấy lạnh chút nào. Nhưng bây giờ, nếu như chỉ mặc một chiếc áo giữ nhiệt mà ra ngoài... Thời tiết cuối tháng mười hai của Thượng Kinh có thể lạnh chết người đó.
Mặc dù đều là con gái, nhưng áo của Chị Thất hơi to so với Tiểu Tịnh Trần, tay áo dài đến mức che khuất cả bàn tay, khiến cho cô bé thoạt nhìn giống như trẻ con mặc trộm áo của người lớn vậy. Tiểu Tịnh Trần chậm chạp cài khuy áo: “Bộ trang phục ông già Noel của em đâu?”
Đứa trẻ mặc trộm áo của người lớn luôn mang dáng vẻ ngốc nghếch, đáng yêu. Nhìn bộ dạng của Tiểu Tịnh Trần, Chị Thất cảm thấy trong lòng vui đến nỗi tỏa ra bong bóng. Chị ta vô thức vươn tay xoa đầu Tiểu Tịnh Trần: “Chị sẽ cho người mang qua, đi thôi!”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, theo Chị Thất đi ra cửa.
Chị Thất và chiếc xe chẳng khác gì nhau, đường nét trôi chảy, đơn giản, nhưng ở những chi tiết nhỏ bé lại lộ ra sự xa hoa khiêm tốn. Tiểu Tịnh Trần ngồi ở ghế lái phụ, động tác thắt dây an toàn thuần thục, Chị Thất vô thức nhíu mày. Thời đại bây giờ, ngoài những tài xế sợ bị tóm ra, chẳng có mấy ai kiên nhẫn thắt dây an toàn, xem ra cô bé này thật đúng là một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Nhân viên phục vụ trong quán bar mang bộ trang phục ông già Noel đến đặt ở ghế sau. Chị Thất khởi động xe, nhanh như chớp chui ra khỏi bãi đỗ, hòa vào dòng xe cộ đông nghịt. Đường lớn trong đêm Giáng Sinh vốn nên rất náo nhiệt, chỉ là không biết trời đã mưa từ lúc nào. Mặc dù mưa không lớn lắm nhưng cũng không phải là nhỏ,. Đa số người đi đường đều đã chạy đến những cửa hàng để trú mưa, thuận tiện đi mua đồ, cho nên phía bên đường ngược chiều lại chẳng có mấy người.
Chị Thất đang lái xe, nhưng thỉnh thoảng lại để ý đến Tiểu Tịnh Trần ngồi bên cạnh, bắt đầu tám chuyện: “Em mười lăm tuổi chắc vẫn là học sinh lớp chín phải không?”
Tiểu Tịnh Trần lắc đầu: “Em học lớp mười rồi!”
“Thành tích của em thế nào? Chương trình cấp ba có khó không?”
Tiểu Tịnh Trần suy nghĩ một chút, trả lời rất thành thật: “Ngoại trừ môn Toán ra, những môn khác từ trước tới nay em đều không đạt tiêu chuẩn, chương trình cấp ba không khó.”
Chị Thất: “...” Kiểm tra từ trước đến nay đều không đạt, em còn không biết ngượng mà nói không khó?
Đối với tình hình học hành của Tiểu Tịnh Trần, Chị Thất hoàn toàn không có hứng thú. Chị ta chỉ muốn nói chuyện với Tiểu Tịnh Trần để hiểu cô bé thêm một chút mà thôi. Thế là, chị ta lại hỏi em gái rất nhiều câu hỏi khác về gia đình, về bạn bè, về bạn học, về sở thích... Sau khi đạt được tin tức mà bản thân muốn, Chị Thất liền cảm thấy sầu muộn. Em gái à, em thành thực đến mức nào vậy, hỏi cái gì em trả lời cái đấy, không biết thế nào gọi là riêng tư sao?
“Tịnh Trần à, mặc dù hỏi gì trả lời đó là một đứa trẻ ngoan, nhưng khi người khác hỏi em thì em cần phải động não một chút. Lòng người hiểm ác, quan hệ chưa tới mức quá thân thiết thì không thể nói với người khác quá nhiều thông tin, nếu không, rất dễ bị người ta hãm hại“. Chị Thất dạy bảo em gái bằng lời nói sâu xa.
Tiểu Tịnh Trần suy nghĩ một chút, đôi mắt to chớp chớp nghi hoặc: “Ý chị nói là em không nên trả lời nhiều câu hỏi của chị như vậy. Chị lòng dạ hiểm ác, sẽ hãm hại em?”
Chị Thất: “...” Đây là trọng điểm sao, là trọng điểm sao, là trọng điểm sao!
Gân xanh của Chị Thất nổi lên, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể túm lấy cô bé hố chị này lại mà hung hăng đánh cho một trận, nhưng... chị ta đang lái xe!
Chị Thất kìm nén đến mức rất lâu không nói tiếng nào. Tiểu Tịnh Trần cũng không quá để tâm. Cô bé nghi hoặc quay đầu nhìn về phía sau, nhíu mày xoắn xuýt.
Cho dù là bực bội thế nào đi chăng nữa thì Chị Thất cũng không thể thờ ơ với nỗi băn khoăn của cô bé: “Sao thế?”
“Người phía sau hình như vẫn luôn đi theo chúng ta.” Tiểu Tịnh Trần nói.
Chị Thất nghi hoặc liếc mắt nhìn kính chiếu hậu một cái, theo sau là một chiếc xe con màu bạc. Trong dòng xe cộ đông nghịt này, xe cộ chắc chắn là từng chiếc từng chiếc nối đuôi nhau, phía sau có xe không hề kỳ lạ chút nào. Hơn nữa Chị Thất nhớ rất rõ, khi đi từ con đường chỗ quán bar ra, chiếc xe đi ngay phía sau bọn họ chính xác là chiếc xe Santana màu đen, qua hai giao lộ, chiếc Santana kia đã rẽ sang một hướng khác rồi. Sau đó một chiếc xe BMW màu đỏ đã nhân cơ hội chạy chen vào từ một con đường khác. Lại qua hai giao lộ nữa, chiếc BMW cũng chuyển hướng đi mất. Qua hai giao lộ nữa, một chiếc Audi màu trắng lại chen vào...
Những điều này hẳn là hiện tượng giao thông rất bình thường, thế là Chị Thất nói: “Chắc em nhìn nhầm rồi!”
Tiểu Tịnh Trần lắc đầu, nói chắc như đinh đóng cột: “Không phải, rõ ràng là cùng một người mà.”
Nghe giọng nói đầy tự tin của Tiểu Tịnh Trần, Chị Thất vô thức nhíu mày: “Em chắc chắn?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, chỉ vào cái mũi của mình: “Em không ngửi nhầm đâu.”
Chị Thất: “...” Chị ta đột nhiên tỏ vẻ rất không chắc chắn!
/481
|