Tiểu Tịnh Trần nắm chặt tay vịn đứng ở giữa khoang xe, thân hình cao thẳng không hề lắc lư, quán tính lúc lái tàu dừng tàu dường như không hề ảnh hưởng gì đến cô bé. Bởi vì trên tàu không phải quá chật trội, trên nguyên tắc mà nói là sẽ không thể có người không cẩn thận đụng phải hoặc giẫm lên chân của em gái được, vậy nên Tống Siêu chỉ đứng thẳng được hai trạm liền dứt khoát gục trên người Vệ Thủ ngủ gà ngủ gật. Thương Kỳ cúi đầu nghịch điện thoại. Bốn người đều im lặng tạo thành một sự kết hợp hài hòa và ăn ý không thể hiểu được, khiến người khác khó có thể không chú ý.
Đột nhiên một quả cầu thủy tinh thạch anh màu hồng nhạt rơi trên mặt đất, lăn tròn đến chân Tiểu Tịnh Trần, đụng vào chiếc giày thể thao màu trắng như tuyết của cô bé rồi dừng lại. Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc cúi đầu xuống, nhìn quả cầu xinh đẹp, chớp chớp đôi mắt to, do dự hai giây rồi khom lưng nhặt quả cầu lên.
Quả cầu thủy tinh chỉ to bằng quả bóng bàn, nắm vừa lòng bàn tay. Tâm tính thích đùa nghịch của Tiểu Tịnh Trần nổi lên, híp mắt nhìn qua quả cầu thủy tinh quan sát đám thiếu niên ở bên cạnh, nhìn bọn họ bị bao vây bởi một tầng ánh sáng màu hồng. Thương Kỳ bởi vì chơi thua mà nghiến răng nghiến lợi xoắn xuýt cả mặt mày. Tống Siêu ngủ gật đến mức chảy cả nước miếng, từng giọt rơi trên cổ áo của Vệ Thủ. Trên khuôn mặt của Vệ Thủ biểu hiện rõ sự ghét bỏ, ánh mắt không ngừng nhấp nháy giữa sự sâu xa và hung ác. Nắm đấm duỗi thẳng bên người nắm chặt lại rồi lại buông lỏng, buông lỏng rồi lại nắm chặt, bất kỳ lúc nào cũng có thể nổi điên tiễn đồng chí Tống Siêu lên đỉnh xe.
Tiểu Tịnh Trần không khỏi nhếch miệng nở nụ cười, góc nhìn vừa chuyển... Hử? Người lạ!!!
Buông quả cầu thủy tinh xuống, thế giới trong đôi mắt của Tiểu Tịnh Trần trở lại bình thường, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một thiếu niên mặc bộ đồng phục trường màu trắng đứng ở trước mặt cô bé, cười một cách vô cùng phong lưu phóng khoáng: “Hi, người đẹp, quả cầu thủy tinh kia là của anh, có thể trả lại cho anh được không?”
Chớp đôi mắt to, Tiểu Tịnh Trần đưa quả cầu thủy tinh trả lại cho cậu ta, nghiêm túc sửa lại lời nói của cậu ta: “Tên em không phải là Người Đẹp, anh nhận nhầm người rồi.”
Thiếu niên: “...” Cậu ta nhận lấy quả cầu thủy tinh, sau đó vẫn đứng yên tại chỗ cũ không chịu rời đi, vô cùng hứng thú quan sát Tiểu Tịnh Trần, còn hưng phấn nói: “Em cũng là học sinh của trường Phổ thông Số Bốn à? Trước kia sao chưa từng nhìn thấy em nhỉ? Là học sinh mới lớp 10 à?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, cô bé đã quen với việc có câu hỏi nhất định phải trả lời. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở “có câu hỏi thì phải trả lời” thôi, muốn cô bé chủ động nói tiếp đề tài thì tuyệt đối là nằm mơ.
Thiếu niên đợi một lúc lâu, thấy Tiểu Tịnh Trần ngoài gật đầu ra dường như hoàn toàn không có ý định nói thêm, khó tránh khỏi có chút gượng gạo, cảm thấy cô gái này tuyệt đối là bộ làm tịch, giả vờ chơi trò rụt rè với cậu ta. Cậu ta nghĩ dứt khoát rời đi cho xong, nhưng nhìn khuôn mặt trắng nõn mũm mĩm như em bé của em gái và đôi mắt to tròn nhấp nháy lại có chút không can tâm. Thế là cậu ta tiếp tục nói: “Anh tên là Kiều Mặc Ngôn, lớp 11-9, còn em?”
“Em...” Tiểu Tịnh Trần vừa định thuận theo câu hỏi của cậu ta mà trả lời thì liền nghe thấy một tiếng hét lớn: “Tịnh Trần...!”
Giọng nói của Thương Kỳ rất lớn, vang vọng trong khoang xe to như vậy, thu hút ánh mắt của tất cả học sinh trong khoang xe. Lúc còn ở trường Trung học Số Năm, Thương Kỳ đã quen cảm giác trở thành trung tâm, cho nên cậu căn bản không quan tâm đến sự chú ý và dò xét của người khác. Cậu chỉ vào vị trí bên cạnh: “Ở đây có chỗ trống, mau lại đây ngồi đi, đừng tốn nước bọt với bọn ruồi trâu ba lăng nhăng.”
“Ồ“. Những người quen biết em gái đều biết sự chú ý của cô bé rất dễ bị chuyển dời. Chẳng qua tốt xấu gì cũng là một cô gái mười lăm tuổi, loại thuộc tính tự nhiên này phía sau tất nhiên phải chú thích thêm: Đối với những chuyện râu ria không quan trọng, sự chú ý của em gái rất dễ dàng bị chuyển dời.
Hiển nhiên thiếu niên xa lạ Kiều Mặc Ngôn đối với cô bé mà nói tuyệt đối thuộc phạm vi “râu ria không quan trọng“. Thế là em gái còn không thèm cất một tiếng chào hỏi, dứt khoát xoay người dùng mấy bước chân đã chạy tới ngồi xuống bên cạnh Thương Kỳ. Vệ Thủ tự giác kéo Tống Siêu đứng trước người em gái, chắn những ánh mắt ngấp nghé của đám người tâm mang ý xấu.
Thương Kỳ gối lên điện thoại, hơi ngửa đầu, hếch cằm với Kiều Mặc Ngôn, khóe miệng hơi nhếch lên, cười vô cùng đắc ý.
Kiều Mặc Ngôn đút quả cầu thủy tinh trở lại túi, dùng ánh mắt thản nhiên liếc qua ba thiếu niên và cô gái bị chắn đến mức đến sợi tóc cũng không nhìn thấy được một cái rồi quay người đi đến một đầu khác của toa tàu đứng dựa vào cửa. Không ngờ rằng bên cạnh người đẹp kia thế mà đã có tận ba thiếu niên, 4P cái gì chứ, khẩu vị cũng quá là nặng đi!
Tống Siêu và Thương Kỳ đều thuộc kiểu có vẻ ngoài rất lừa người. Trước đó những nữ sinh trong toa tàu chỉ dám nhìn trộm bọn họ, thầm đem những bức ảnh nam thần của trường Phổ thông Số Bốn ra để so sánh buôn chuyện. Trải qua chuyện của Kiều Mặc Ngôn, thì bọn họ đã quang minh chính đại dùng ánh mắt lột sạch đồng phục trên người Tống Siêu và Vệ Thủ.
Tống Siêu ngủ mơ mơ màng màng, đôi lông mày bất giác nhăn lại, theo bản năng di chuyển về phía sau của Vệ Thủ. May mắn Vệ Thủ có thói quen để tóc dài che nửa khuôn mặt, nếu không với cấp độ họa thủy của cậu ta thì Tống Siêu và Thương Kỳ sẽ chẳng có việc gì nữa.
Thương Kỳ là một quý công tử tiêu chuẩn, trong nhà có tiền, cha thì có quyền, bản thân được chăm sóc chu đáo. Khi còn ở trường Trung học Số Năm không biết cậu đã cướp mất bao nhiêu trái tim của những thiếu nữ ngây thơ. Chỉ có điều, bởi vì có Tiểu Tịnh Trần ở bên cạnh cậu ta cho nên mới không có cô gái nào không sợ chết dám bám riết lấy cậu. Nhưng trường Phổ thông Số Bốn là ở một khu khác, căn bản không ai từng nghe nói đến Bạch Tịnh Trần. Đối với chuyện con gái của Bạch Hi Cảnh, tất cả vẫn chỉ nằm ở giai đoạn “truyền thuyết“.
Phong cách của trường Phổ thông Số Bốn cởi mở, cuộc sống vườn trường muôn màu muôn vẻ, đám học sinh nhiệt tình tiến bộ, bản thân trường học cũng không ngăn cấm học sinh yêu đương, chỉ cần không làm lẫn lộn ảnh hưởng đến bài vở thì mọi thứ đều OK. Điều này cũng khiến cho rất nhiều đôi học sinh nam nữ cổ vũ khích lệ lẫn nhau thi vào các trường đại học trọng điểm.
Tàu điện ngầm đến trạm, đám học sinh lần lượt xuống tàu. Nhưng hôm nay tốc độ của đám nữ sinh rõ ràng chậm hơn so với bình thường, bởi vì quý công tử Thương Kỳ, cũng bởi vì Tống Siêu lười biếng như một con mèo. Tốc độ của đám nam sinh cũng chậm hơn so với bình thường, bởi vì khi Tiểu Tịnh Trần xuống tàu, bọn họ mới phát hiện, “oa” búp bê phiên bản người thật!!
Tiểu Tịnh Trần từ trước đến nay đều dùng ánh mắt trống rỗng nhìn người xa lạ. Cô bé chuyên tâm theo Thương Kỳ và Vệ Thủ đi thẳng vào trường Phổ thông Số Bốn.
Cây xanh của trường Phổ thông Số Bốn được chăm sóc rất tốt, bóng cây rợp khắp các con đường nhỏ. Người tới người lui tấp nập, tiếng nói chuyện ồn ào, nơi nơi đều ngập tràn sức sống mạnh mẽ của tuổi thanh xuân tươi đẹp.
Bên đường đi có rất nhiều bảng biểu, băng rôn màu đỏ rực ở hai bên của con đường chính dẫn đến cổng trường. Phía sau mỗi bảng biểu đều có các đàn anh đàn chị lớp trên canh giữ. Trên tay bọn họ tràn ngập các bản vẽ vô cùng đặc sắc. Người cầm ít thì hai ba cái, người cầm nhiều thì lên tới một tập đang vẫy qua vẫy lại để lôi kéo thành viên mới cho câu lạc bộ của mình.
Đúng vậy, bạn không có nhìn nhầm đâu, loại cảnh tượng chiêu mộ thành viên câu lạc bộ chỉ có khai giảng năm học ở đại học mới xuất hiện như thế này, ấy vậy mà lại được sao chép một cách vô cùng hot ở trong trường Phổ thông Số Bốn. Trường Phổ thông Số Bốn nổi tiếng nhất không phải là số lượng học sinh thi đỗ vào những trường đại học trọng điểm, mà là chính từ những giải thưởng xếp chồng như núi.
Bóng rổ, bóng đá, bóng bàn, bóng chuyền, chạy dài, chạy ngắn, nhảy cao, nhảy xa... Trường Phổ thông Số Bốn hằng năm bởi vì những hạng mục xuất sắc này mà những học sinh được chọn lên đại học còn nhiều hơn so với số học sinh đỗ vào trường trọng điểm của những trường khác, cho nên mặc dù trường Phổ thông Số Bốn không có sở trường về tỉ lệ lên lớp, nhưng vẫn ngồi vững ở vị trí trường trung học phổ thông đứng thứ hai ở thành phố S, chỉ đứng sau trường trọng điểm Trung học Phổ thông Số Một.
Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến Bạch Hi Cảnh đưa Tiểu Tịnh Trần đến trường Phổ thông Số Bốn này. Với thành tích của em gái thì đừng nói thi đại học, muốn tốt nghiệp cấp ba cũng là rất khó. Nhưng nếu như nhờ sở trường đặc biệt nào đó mà cô bé được chọn thì đó lại là một vấn đề khác.
Đương nhiên Bạch Hi Cảnh ít nhất cũng có một trăm phương pháp khác nhau để đưa em gái vào trường đại học trọng điểm. Nhưng đưa vào là một chuyện, bản thân em gái dựa vào bản lĩnh của chính mình để vào học lại là một chuyện khác. Bạch Hi Cảnh muốn để con gái cảm nhận một cuộc sống hoàn chỉnh, trong đó tuyệt đối không thể bỏ lỡ chính là thời gian thi đại học, cảnh tượng hoành tráng “hàng nghìn người dũng cảm xông vào con đường gian nan tranh giành sứt đầu mẻ trán” này. Cái cảm giác đứng ở bên bờ nhìn dòng người chen chúc nhau đi qua cầu thật sự là vô cùng sảng khoái!
Sắp đến thời gian lên lớp, học sinh qua lại rất nhiều, có những cán bộ chủ chốt của các câu lạc bộ cầm đơn tuyên truyền cứ nhìn thấy người là nhét vào. Từ cổng trường đến khu giảng đường, trên tay Tiểu Tịnh Trần đã có không dưới hai mươi tờ đơn tuyên truyền. Câu lạc bộ nào cũng có, mỹ nhân như Tiểu Tịnh Trần mặc dù không biết cái gì, nhưng làm một bình hoa di động cũng có thể thu hút được một đám trai trẻ nhiệt huyết chen lấn trước sau tới xin chết ấy chứ.
Lớp 10-2 ở tầng một, khai giảng học kỳ mới, giáo viên cũng không hiểu hết về học sinh, cho dù sắp xếp như thế nào cũng đều dựa vào ấn tượng đầu tiên.
Không quá bất ngờ, em gái được xếp ngồi ở hàng đầu tiên, mà còn rất vinh hạnh được bổ nhiệm làm lớp trưởng. OMG, nhìn vẻ mặt không thể nói nên lời vô cùng xuất thần của Thương Kỳ đi, nhìn bộ dạng thừ người ra đến mức tròng mắt trống rỗng hư vô của Tống Siêu đi, nhìn vẻ mặt sụp đổ tan rã của Vệ Thủ đi. Bọn họ sẽ dùng vẻ mặt để nói với bạn thế nào gọi là thiên lôi cuồn cuộn ngũ lôi nổ trên đỉnh đầu.
Em gái có thể làm lớp trưởng??? Mẹ kiếp, giáo viên chủ nhiệm, rốt cuộc cô suy nghĩ không thông tới mức nào vậy!
Khuôn mặt mềm nhũn toàn thịt, Thương Kỳ quyết đoán lôi kéo Vệ Thủ và Tống Siêu bắt đầu đặt cược, lớp 10-2 cuối cùng sẽ biến thành cái gì?
A: Xã hội đen thu phí bảo kê khắp trường.
B: Những tên ngốc gặp người là ném đá tụ tập với nhau.
C: Doanh trại huấn luyện thú dữ biết giả nai, biết làm nũng, biết làm ấm giường, biết ăn vạ
D:... Mời đến bộ phận chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện tìm người!
Bất luận thế nào thì em gái từ lúc chào đời đến nay đây là lần đầu tiên được làm cán bộ, mặc dù chỉ là cán bộ “lớp“.
Chúng ta đều biết ưu điểm lớn nhất của em gái là nghe lời, chỉ cần không phạm phải “nguyên tắc” của cô bé, không phạm phải “lý thuyết” của cha, không vi phạm sự “dạy bảo” của sư phụ thì cho dù người khác nói cái gì thì em gái đều nghe, cho dù nói cái gì cũng tin. Thế cho nên đã khai giảng được hơn một tháng rồi mà không có ai phát hiện ra bộ mặt hung ác thật sự của cô bé ngốc nghếch đáng yêu. Thế này thật không khoa học!!!
Thương Kỳ nhàm chán một tháng không thấy được trò gì hay nên không nhịn được bắt đầu gập ngón tay đếm thời gian giữ chức lớp trưởng của Tiểu Tịnh Trần. Em gái làm sao có thể không xảy ra chút sai sót nào chứ?
Thu bài tập thì có lớp phó học tập; Đọc buổi sáng thì có giáo viên; Quét dọn vệ sinh thì có nhóm trực nhật ngày hôm ấy; Thể dục buổi sáng có giáo viên thể dục... Hình như thật sự không có việc của lớp trưởng. Em gái à, thật ra cậu chỉ đến lăn lộn cho qua ngày phải không!
Chính vào lúc Thương Kỳ nhàm chán đến mức chán chường thì chuyện vui tới rồi!
Buổi chiều ngày hôm đó, tiết đầu tiên vốn dĩ là tiết Toán, nhưng đúng lúc đó giáo viên dạy Toán tạm thời bận họp, những giáo viên môn chính khác cũng bận việc riêng, vì thế tiết này không bất ngờ đã trở thành tiết tự học. Vấn đề lớn nhất của tiết tự học là gì? Là kỷ luật!
Đang là lớp mười tự do tự tại, không phải là lớp mười hai nước sôi lửa bỏng, giáo viên không có mặt, trong giờ tự học chẳng có học sinh lớp nào chịu yên phận cả. Đặc biệt bây giờ mới qua khai giảng được hơn một tháng, sự tươi mới vẫn còn chưa qua đi.
Thế là khi giáo viên tuyên bố tiết này tự học, đợi bóng dáng của cô giáo biến mất khỏi phạm vi có thể nhìn thấy từ cửa sổ, thì phòng học lập tức trở thành cái chợ vỡ. Đủ những tiếng thảo luận, buôn dưa lê, thì thầm tám chuyện liên tiếp vang lên. Đám học sinh hoàn toàn coi thường lớp trưởng được cô giáo đưa lên bục giảng để duy trì kỷ luật trong giờ tự học này.
Đột nhiên một quả cầu thủy tinh thạch anh màu hồng nhạt rơi trên mặt đất, lăn tròn đến chân Tiểu Tịnh Trần, đụng vào chiếc giày thể thao màu trắng như tuyết của cô bé rồi dừng lại. Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc cúi đầu xuống, nhìn quả cầu xinh đẹp, chớp chớp đôi mắt to, do dự hai giây rồi khom lưng nhặt quả cầu lên.
Quả cầu thủy tinh chỉ to bằng quả bóng bàn, nắm vừa lòng bàn tay. Tâm tính thích đùa nghịch của Tiểu Tịnh Trần nổi lên, híp mắt nhìn qua quả cầu thủy tinh quan sát đám thiếu niên ở bên cạnh, nhìn bọn họ bị bao vây bởi một tầng ánh sáng màu hồng. Thương Kỳ bởi vì chơi thua mà nghiến răng nghiến lợi xoắn xuýt cả mặt mày. Tống Siêu ngủ gật đến mức chảy cả nước miếng, từng giọt rơi trên cổ áo của Vệ Thủ. Trên khuôn mặt của Vệ Thủ biểu hiện rõ sự ghét bỏ, ánh mắt không ngừng nhấp nháy giữa sự sâu xa và hung ác. Nắm đấm duỗi thẳng bên người nắm chặt lại rồi lại buông lỏng, buông lỏng rồi lại nắm chặt, bất kỳ lúc nào cũng có thể nổi điên tiễn đồng chí Tống Siêu lên đỉnh xe.
Tiểu Tịnh Trần không khỏi nhếch miệng nở nụ cười, góc nhìn vừa chuyển... Hử? Người lạ!!!
Buông quả cầu thủy tinh xuống, thế giới trong đôi mắt của Tiểu Tịnh Trần trở lại bình thường, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một thiếu niên mặc bộ đồng phục trường màu trắng đứng ở trước mặt cô bé, cười một cách vô cùng phong lưu phóng khoáng: “Hi, người đẹp, quả cầu thủy tinh kia là của anh, có thể trả lại cho anh được không?”
Chớp đôi mắt to, Tiểu Tịnh Trần đưa quả cầu thủy tinh trả lại cho cậu ta, nghiêm túc sửa lại lời nói của cậu ta: “Tên em không phải là Người Đẹp, anh nhận nhầm người rồi.”
Thiếu niên: “...” Cậu ta nhận lấy quả cầu thủy tinh, sau đó vẫn đứng yên tại chỗ cũ không chịu rời đi, vô cùng hứng thú quan sát Tiểu Tịnh Trần, còn hưng phấn nói: “Em cũng là học sinh của trường Phổ thông Số Bốn à? Trước kia sao chưa từng nhìn thấy em nhỉ? Là học sinh mới lớp 10 à?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, cô bé đã quen với việc có câu hỏi nhất định phải trả lời. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở “có câu hỏi thì phải trả lời” thôi, muốn cô bé chủ động nói tiếp đề tài thì tuyệt đối là nằm mơ.
Thiếu niên đợi một lúc lâu, thấy Tiểu Tịnh Trần ngoài gật đầu ra dường như hoàn toàn không có ý định nói thêm, khó tránh khỏi có chút gượng gạo, cảm thấy cô gái này tuyệt đối là bộ làm tịch, giả vờ chơi trò rụt rè với cậu ta. Cậu ta nghĩ dứt khoát rời đi cho xong, nhưng nhìn khuôn mặt trắng nõn mũm mĩm như em bé của em gái và đôi mắt to tròn nhấp nháy lại có chút không can tâm. Thế là cậu ta tiếp tục nói: “Anh tên là Kiều Mặc Ngôn, lớp 11-9, còn em?”
“Em...” Tiểu Tịnh Trần vừa định thuận theo câu hỏi của cậu ta mà trả lời thì liền nghe thấy một tiếng hét lớn: “Tịnh Trần...!”
Giọng nói của Thương Kỳ rất lớn, vang vọng trong khoang xe to như vậy, thu hút ánh mắt của tất cả học sinh trong khoang xe. Lúc còn ở trường Trung học Số Năm, Thương Kỳ đã quen cảm giác trở thành trung tâm, cho nên cậu căn bản không quan tâm đến sự chú ý và dò xét của người khác. Cậu chỉ vào vị trí bên cạnh: “Ở đây có chỗ trống, mau lại đây ngồi đi, đừng tốn nước bọt với bọn ruồi trâu ba lăng nhăng.”
“Ồ“. Những người quen biết em gái đều biết sự chú ý của cô bé rất dễ bị chuyển dời. Chẳng qua tốt xấu gì cũng là một cô gái mười lăm tuổi, loại thuộc tính tự nhiên này phía sau tất nhiên phải chú thích thêm: Đối với những chuyện râu ria không quan trọng, sự chú ý của em gái rất dễ dàng bị chuyển dời.
Hiển nhiên thiếu niên xa lạ Kiều Mặc Ngôn đối với cô bé mà nói tuyệt đối thuộc phạm vi “râu ria không quan trọng“. Thế là em gái còn không thèm cất một tiếng chào hỏi, dứt khoát xoay người dùng mấy bước chân đã chạy tới ngồi xuống bên cạnh Thương Kỳ. Vệ Thủ tự giác kéo Tống Siêu đứng trước người em gái, chắn những ánh mắt ngấp nghé của đám người tâm mang ý xấu.
Thương Kỳ gối lên điện thoại, hơi ngửa đầu, hếch cằm với Kiều Mặc Ngôn, khóe miệng hơi nhếch lên, cười vô cùng đắc ý.
Kiều Mặc Ngôn đút quả cầu thủy tinh trở lại túi, dùng ánh mắt thản nhiên liếc qua ba thiếu niên và cô gái bị chắn đến mức đến sợi tóc cũng không nhìn thấy được một cái rồi quay người đi đến một đầu khác của toa tàu đứng dựa vào cửa. Không ngờ rằng bên cạnh người đẹp kia thế mà đã có tận ba thiếu niên, 4P cái gì chứ, khẩu vị cũng quá là nặng đi!
Tống Siêu và Thương Kỳ đều thuộc kiểu có vẻ ngoài rất lừa người. Trước đó những nữ sinh trong toa tàu chỉ dám nhìn trộm bọn họ, thầm đem những bức ảnh nam thần của trường Phổ thông Số Bốn ra để so sánh buôn chuyện. Trải qua chuyện của Kiều Mặc Ngôn, thì bọn họ đã quang minh chính đại dùng ánh mắt lột sạch đồng phục trên người Tống Siêu và Vệ Thủ.
Tống Siêu ngủ mơ mơ màng màng, đôi lông mày bất giác nhăn lại, theo bản năng di chuyển về phía sau của Vệ Thủ. May mắn Vệ Thủ có thói quen để tóc dài che nửa khuôn mặt, nếu không với cấp độ họa thủy của cậu ta thì Tống Siêu và Thương Kỳ sẽ chẳng có việc gì nữa.
Thương Kỳ là một quý công tử tiêu chuẩn, trong nhà có tiền, cha thì có quyền, bản thân được chăm sóc chu đáo. Khi còn ở trường Trung học Số Năm không biết cậu đã cướp mất bao nhiêu trái tim của những thiếu nữ ngây thơ. Chỉ có điều, bởi vì có Tiểu Tịnh Trần ở bên cạnh cậu ta cho nên mới không có cô gái nào không sợ chết dám bám riết lấy cậu. Nhưng trường Phổ thông Số Bốn là ở một khu khác, căn bản không ai từng nghe nói đến Bạch Tịnh Trần. Đối với chuyện con gái của Bạch Hi Cảnh, tất cả vẫn chỉ nằm ở giai đoạn “truyền thuyết“.
Phong cách của trường Phổ thông Số Bốn cởi mở, cuộc sống vườn trường muôn màu muôn vẻ, đám học sinh nhiệt tình tiến bộ, bản thân trường học cũng không ngăn cấm học sinh yêu đương, chỉ cần không làm lẫn lộn ảnh hưởng đến bài vở thì mọi thứ đều OK. Điều này cũng khiến cho rất nhiều đôi học sinh nam nữ cổ vũ khích lệ lẫn nhau thi vào các trường đại học trọng điểm.
Tàu điện ngầm đến trạm, đám học sinh lần lượt xuống tàu. Nhưng hôm nay tốc độ của đám nữ sinh rõ ràng chậm hơn so với bình thường, bởi vì quý công tử Thương Kỳ, cũng bởi vì Tống Siêu lười biếng như một con mèo. Tốc độ của đám nam sinh cũng chậm hơn so với bình thường, bởi vì khi Tiểu Tịnh Trần xuống tàu, bọn họ mới phát hiện, “oa” búp bê phiên bản người thật!!
Tiểu Tịnh Trần từ trước đến nay đều dùng ánh mắt trống rỗng nhìn người xa lạ. Cô bé chuyên tâm theo Thương Kỳ và Vệ Thủ đi thẳng vào trường Phổ thông Số Bốn.
Cây xanh của trường Phổ thông Số Bốn được chăm sóc rất tốt, bóng cây rợp khắp các con đường nhỏ. Người tới người lui tấp nập, tiếng nói chuyện ồn ào, nơi nơi đều ngập tràn sức sống mạnh mẽ của tuổi thanh xuân tươi đẹp.
Bên đường đi có rất nhiều bảng biểu, băng rôn màu đỏ rực ở hai bên của con đường chính dẫn đến cổng trường. Phía sau mỗi bảng biểu đều có các đàn anh đàn chị lớp trên canh giữ. Trên tay bọn họ tràn ngập các bản vẽ vô cùng đặc sắc. Người cầm ít thì hai ba cái, người cầm nhiều thì lên tới một tập đang vẫy qua vẫy lại để lôi kéo thành viên mới cho câu lạc bộ của mình.
Đúng vậy, bạn không có nhìn nhầm đâu, loại cảnh tượng chiêu mộ thành viên câu lạc bộ chỉ có khai giảng năm học ở đại học mới xuất hiện như thế này, ấy vậy mà lại được sao chép một cách vô cùng hot ở trong trường Phổ thông Số Bốn. Trường Phổ thông Số Bốn nổi tiếng nhất không phải là số lượng học sinh thi đỗ vào những trường đại học trọng điểm, mà là chính từ những giải thưởng xếp chồng như núi.
Bóng rổ, bóng đá, bóng bàn, bóng chuyền, chạy dài, chạy ngắn, nhảy cao, nhảy xa... Trường Phổ thông Số Bốn hằng năm bởi vì những hạng mục xuất sắc này mà những học sinh được chọn lên đại học còn nhiều hơn so với số học sinh đỗ vào trường trọng điểm của những trường khác, cho nên mặc dù trường Phổ thông Số Bốn không có sở trường về tỉ lệ lên lớp, nhưng vẫn ngồi vững ở vị trí trường trung học phổ thông đứng thứ hai ở thành phố S, chỉ đứng sau trường trọng điểm Trung học Phổ thông Số Một.
Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến Bạch Hi Cảnh đưa Tiểu Tịnh Trần đến trường Phổ thông Số Bốn này. Với thành tích của em gái thì đừng nói thi đại học, muốn tốt nghiệp cấp ba cũng là rất khó. Nhưng nếu như nhờ sở trường đặc biệt nào đó mà cô bé được chọn thì đó lại là một vấn đề khác.
Đương nhiên Bạch Hi Cảnh ít nhất cũng có một trăm phương pháp khác nhau để đưa em gái vào trường đại học trọng điểm. Nhưng đưa vào là một chuyện, bản thân em gái dựa vào bản lĩnh của chính mình để vào học lại là một chuyện khác. Bạch Hi Cảnh muốn để con gái cảm nhận một cuộc sống hoàn chỉnh, trong đó tuyệt đối không thể bỏ lỡ chính là thời gian thi đại học, cảnh tượng hoành tráng “hàng nghìn người dũng cảm xông vào con đường gian nan tranh giành sứt đầu mẻ trán” này. Cái cảm giác đứng ở bên bờ nhìn dòng người chen chúc nhau đi qua cầu thật sự là vô cùng sảng khoái!
Sắp đến thời gian lên lớp, học sinh qua lại rất nhiều, có những cán bộ chủ chốt của các câu lạc bộ cầm đơn tuyên truyền cứ nhìn thấy người là nhét vào. Từ cổng trường đến khu giảng đường, trên tay Tiểu Tịnh Trần đã có không dưới hai mươi tờ đơn tuyên truyền. Câu lạc bộ nào cũng có, mỹ nhân như Tiểu Tịnh Trần mặc dù không biết cái gì, nhưng làm một bình hoa di động cũng có thể thu hút được một đám trai trẻ nhiệt huyết chen lấn trước sau tới xin chết ấy chứ.
Lớp 10-2 ở tầng một, khai giảng học kỳ mới, giáo viên cũng không hiểu hết về học sinh, cho dù sắp xếp như thế nào cũng đều dựa vào ấn tượng đầu tiên.
Không quá bất ngờ, em gái được xếp ngồi ở hàng đầu tiên, mà còn rất vinh hạnh được bổ nhiệm làm lớp trưởng. OMG, nhìn vẻ mặt không thể nói nên lời vô cùng xuất thần của Thương Kỳ đi, nhìn bộ dạng thừ người ra đến mức tròng mắt trống rỗng hư vô của Tống Siêu đi, nhìn vẻ mặt sụp đổ tan rã của Vệ Thủ đi. Bọn họ sẽ dùng vẻ mặt để nói với bạn thế nào gọi là thiên lôi cuồn cuộn ngũ lôi nổ trên đỉnh đầu.
Em gái có thể làm lớp trưởng??? Mẹ kiếp, giáo viên chủ nhiệm, rốt cuộc cô suy nghĩ không thông tới mức nào vậy!
Khuôn mặt mềm nhũn toàn thịt, Thương Kỳ quyết đoán lôi kéo Vệ Thủ và Tống Siêu bắt đầu đặt cược, lớp 10-2 cuối cùng sẽ biến thành cái gì?
A: Xã hội đen thu phí bảo kê khắp trường.
B: Những tên ngốc gặp người là ném đá tụ tập với nhau.
C: Doanh trại huấn luyện thú dữ biết giả nai, biết làm nũng, biết làm ấm giường, biết ăn vạ
D:... Mời đến bộ phận chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện tìm người!
Bất luận thế nào thì em gái từ lúc chào đời đến nay đây là lần đầu tiên được làm cán bộ, mặc dù chỉ là cán bộ “lớp“.
Chúng ta đều biết ưu điểm lớn nhất của em gái là nghe lời, chỉ cần không phạm phải “nguyên tắc” của cô bé, không phạm phải “lý thuyết” của cha, không vi phạm sự “dạy bảo” của sư phụ thì cho dù người khác nói cái gì thì em gái đều nghe, cho dù nói cái gì cũng tin. Thế cho nên đã khai giảng được hơn một tháng rồi mà không có ai phát hiện ra bộ mặt hung ác thật sự của cô bé ngốc nghếch đáng yêu. Thế này thật không khoa học!!!
Thương Kỳ nhàm chán một tháng không thấy được trò gì hay nên không nhịn được bắt đầu gập ngón tay đếm thời gian giữ chức lớp trưởng của Tiểu Tịnh Trần. Em gái làm sao có thể không xảy ra chút sai sót nào chứ?
Thu bài tập thì có lớp phó học tập; Đọc buổi sáng thì có giáo viên; Quét dọn vệ sinh thì có nhóm trực nhật ngày hôm ấy; Thể dục buổi sáng có giáo viên thể dục... Hình như thật sự không có việc của lớp trưởng. Em gái à, thật ra cậu chỉ đến lăn lộn cho qua ngày phải không!
Chính vào lúc Thương Kỳ nhàm chán đến mức chán chường thì chuyện vui tới rồi!
Buổi chiều ngày hôm đó, tiết đầu tiên vốn dĩ là tiết Toán, nhưng đúng lúc đó giáo viên dạy Toán tạm thời bận họp, những giáo viên môn chính khác cũng bận việc riêng, vì thế tiết này không bất ngờ đã trở thành tiết tự học. Vấn đề lớn nhất của tiết tự học là gì? Là kỷ luật!
Đang là lớp mười tự do tự tại, không phải là lớp mười hai nước sôi lửa bỏng, giáo viên không có mặt, trong giờ tự học chẳng có học sinh lớp nào chịu yên phận cả. Đặc biệt bây giờ mới qua khai giảng được hơn một tháng, sự tươi mới vẫn còn chưa qua đi.
Thế là khi giáo viên tuyên bố tiết này tự học, đợi bóng dáng của cô giáo biến mất khỏi phạm vi có thể nhìn thấy từ cửa sổ, thì phòng học lập tức trở thành cái chợ vỡ. Đủ những tiếng thảo luận, buôn dưa lê, thì thầm tám chuyện liên tiếp vang lên. Đám học sinh hoàn toàn coi thường lớp trưởng được cô giáo đưa lên bục giảng để duy trì kỷ luật trong giờ tự học này.
/481
|