Bạch Uy Thần đúng là vô cùng tủi thân, để trốn tránh cô gái đầu óc có vấn đề này mà cậu đã hóa trang cho mình trông như quỷ rồi, còn cố ý tìm một thằng con trai ẻo lả nhất trong lớp chơi trò mập mờ. Mọi người có biết rằng để mời được vị đại thần “liễu yếu đào tơ” này, cậu đã phải trả giá lớn như thế nào không, chính là để cho cô gái kia biết khó mà lui, không ngờ rằng...
Bạch Uy Thần thầm phát điên trong lòng, tình yêu có thể khiến người con gái trở nên xinh đẹp hơn, nhưng cũng có thể khiến họ trở nên càng điên cuồng hơn, đặc biệt là những cô gái cầu mà không được.
Nhìn khuôn mặt hoàn toàn từ thiên sứ biến thành ác ma của cô gái kia, Bạch Uy Thần cảm thấy có vô số thần thú hung ác chạy nhanh giày xéo lòng cậu. Cậu cắn răng nghiến lợi, cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã đến cực hạn. Lúc sắp bùng nổ, khóe mắt Bạch Uy Thần liếc thấy cách đó không xa có một đám đông sinh vật đang hấp tấp chạy đến. Cậu lập tức bình tĩnh trở lại, mắt phượng hơi nheo lại, ánh mắt đó phải gọi là cao thâm khó dò.
Thiếu nữ hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm đang tới gần, giờ phút này, trong mắt và trong trái tim của cô ả chỉ có tên nhóc ác ma dữ tợn hèn hạ khoác trên mình bộ da cậu bé đáng yêu. Cô yêu Bạch Uy Thần, dùng cả sinh mạng để yêu cậu. Cho nên cậu chỉ có thể là của cô mà thôi. Kẻ nào dám phá hoại tình yêu của cô, cô tuyệt đối sẽ gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật. Cô gái à, trước khi giết thần giết Phật thì cô hãy quay lại xem phía sau lưng mình đi!!
Đáng tiếc cô gái kia không quay đầu, cho nên cô ta không nhìn thấy các bạn nhỏ đang ùn ùn kéo tới. Tiền Đa Đa ỷ vào thân hình cao to lực lưỡng nên chạy ở phía trước, đỉnh đầu của cậu nhóc đâm thẳng vào ngang lưng của cô gái kia. Cô gái kia không để ý bị đụng phải, lảo đảo ngã về phía Bạch Uy Thần. Bạch Uy Thần nghiêng người tránh sang một bên. Cô gái kia vồ hụt, ngã nhào trên đất. Cô ta tức giận quay đầu, hung dữ nhìn chòng chọc kẻ đầu xỏ gây nên tội.
Tiền Đa Đa sẽ sợ cô ta sao?
Nếu như chỉ có một mình thì có lẽ trong lòng bạn Tiền Đa Đa cũng sẽ cảm thấy hơi chột dạ bởi vì sự chênh lệch về tuổi tác và chiều cao giữa hai người, nhưng hiện tại bọn chúng có nhiều người hơn. Vậy nên Tiền Đa Đa một tay chống hông, tay còn lại chỉ vào cô gái kia, ngón tay mập mạp gần như chọc vào chiếc mũi xinh đẹp của cô ta, quát lên: “Bà cô kia, bắt nạt trẻ con là không đúng!”
Bà… cô!
Đây tuyệt đối là thứ vũ khí tàn ác nhất để giết chết một cô gái trẻ. Sắc mặt cô gái kia lập tức tái mét, không khách khí mà vung nắm đấm lên: “Mày nói ai là bà cô đấy hả thằng nhóc chết tiệt kia!”
Động tác của cô ta quá nhanh, Tiền Đa Đa căn bản chưa kịp phản ứng lại đã bị tát vào mặt “bốp…” một tiếng giòn vang, trên gò má phúng phính lập tức hiện lên năm vết ngón tay. Cả đám nhóc đều vô cùng sửng sốt. Tiền Đa Đa ngơ ngẩn ôm gò má mình, đau đến mức hoa cả mắt. Cậu nhóc nhổ một bãi nước bọt xuống đất, trong nước bọt lại hiện lên tia máu.
Tiền Đa Đa từ nhỏ đã là một bá vương, trước giờ chỉ có nó bắt nạt người khác, từ lúc nào đến lượt người khác bắt nạt nó?... Được rồi, Tiểu Tịnh Trần là một ngoại lệ, nhưng cho dù là Tiểu Tịnh Trần đánh nó thì cũng là dùng nắm đấm, đây vẫn là lần đầu tiên cậu bị người khác tát một cái mạnh như vậy, hơn nữa còn bị tát trước mặt nhiều bạn bè chơi cùng như thế.
Tiền Đa Đa ngay lập tức bùng nổ. Cậu nhóc hét lên một tiếng rồi lao về phía cô gái kia, một tay túm lấy tóc cô ta, há miệng hung hăng cắn tai cô ta. Cô gái kia đau đến mức liên tục kêu thảm thiết, thu hút sự chú ý của vô số người đi đường. Những bạn nhỏ khác muốn tiến lên giúp một tay lại bị Bạch Uy Thần cùng Tiểu Lục vừa chạy đến ngăn lại. Hai con hồ ly một lớn một nhỏ liếc mắt nhìn nhau, ăn ý ngầm hiểu ánh mắt của nhau.
Các bạn nhỏ khác bị ngăn lại không thể ra tay được, bèn đứng bên cạnh kêu gào trợ uy cho Tiền Đa Đa. Tiền Đa Đa nhận được sự cổ vũ thì ra tay càng ngày càng tàn nhẫn. Cô gái kia cũng không cam chịu yếu thế, móng tay sắc bén cào lên mặt của Tiền Đa Đa tạo thành những vết máu, trông khủng khiếp đến mức những người đi đường nhìn thấy mà cũng phải sợ hãi.
Rất nhanh đã có không ít người tụ tập xem xung quanh, hơn nữa phần lớn đều là học sinh của trường trung học số một. Bạch Uy Thần tuyệt đối là một nhân vật cấp nổi tiếng làm mưa làm gió trong trường. Cho dù cậu ăn mặc kỳ lạ như vậy vẫn có không ít người nhận ra, dĩ nhiên cũng nhận ra cô gái đang bị đánh kia. Cô ta là một trong số những người hâm mộ Bạch Uy Thần điên cuồng nhất ở trường trung học số một, điên cuồng đến mức bệnh hoạn. Cảm thấy xung quanh càng ngày càng nhiều người, cô gái kia rất sáng suốt buông lỏng bàn tay đang túm chặt tay của Tiền Đa Đa, rồi đột nhiên gào khóc, nước mắt tuôn ra như suối trào.
Cô ta không đánh nữa, đương nhiên Tiền Đa Đa cũng tự động buông tay, khí thế hung hăng của tên nhóc mập mạp giống như một vị tướng quân thắng trận trở về, lập tức nhận được những ánh mắt lườm nguýt của những người xung quanh. Tên ngốc này vẫn không tự biết, còn đắc ý toét miệng cười, lắc lư mớ tóc đã giựt được trên tay, khiến cô gái kia càng gào khóc thê thảm.
Tiểu Lục âm thầm che mặt, vì sao bên cạnh em gái lại có một tên ngốc ngu xuẩn như vậy, không thấy ánh mắt của những học sinh trung học kia nhìn nó đã hơi tức giận rồi sao, lại còn khoe khoang, khoe khoang cái khỉ gì hả!
Cô gái yêu đến hèn mọn, yêu điên cuồng, lòng si mê không thay đổi của cô ta đối với Bạch Uy Thần hầu như đã truyền khắp toàn bộ trường trung học số một. Cho dù có không ít người biết rằng thật ra thì Bạch Uy Thần căn bản không hề quen biết cô ta, hoàn toàn là cô gái kia tự mình ôm ấp tình cảm đơn phương, tưởng tượng quá mức. Nhưng con gái luôn dễ nhận được sự đồng tình của người khác. Hơn nữa danh tiếng của Bạch Uy Thần quá lớn, trừ mấy người bạn thân, cậu dường như trở thành kẻ thù chung của tất cả nam sinh. Việc cô gái yêu mà không được đáp lại rồi trở nên điên cuồng, phần lớn mọi người đều cảm thấy là do Bạch Uy Thần quá mức máu lạnh vô tình, nhẫn tâm, cặn bã. Chỉ có một số ít người lý trí rơi nước mắt thương hại cho Bạch Uy Thần nằm không cũng trúng đạn.
Những người đi đường A, B, C, D lục tục vây xem hiện giờ đương nhiên chủ yếu là “phần lớn mọi người” kia, thế là ánh mắt lên án của mọi người dần dần chuyển từ Tiền Đa Đa lên người Bạch Uy Thần!
Bạch Uy Thần chán ghét cô gái kia như thế nào toàn bộ học sinh của trường trung học số một đều biết. Tên cặn bã này chẳng những chà đạp tình yêu hồn nhiên của cô gái, lại còn xúi giục một học sinh tiểu học ra tay độc ác với cô gái kia, quả thật là một tên súc sinh không bằng cầm thú: “Thật quá đáng, dù sao cũng là bạn cùng trường, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy, sao có thể ra tay tàn ác như vậy?” Đây là lời khiển trách Bạch Uy Thần.
“Đúng vậy, đúng vậy, bị giật nhiều tóc như vậy nhất định là đau chết đi được.” Đây là lời nói đồng tình với cô gái.
“Đây là đứa nhóc học trường nào vậy? Tuổi còn nhỏ sao có thể ác độc như vậy?” Đây là lời trách mắng Tiền Đa Đa.
“Trông bộ dạng tai to mặt lớn thế kia, không biết chừng lại là một đứa con nhà giàu nào đấy!” Lời này đơn thuần là ghét người giàu có.
“Trẻ con bây giờ ý mà, đúng thật là càng ngày càng ngang ngược” Đây là lời tâm sự của mẹ chồng
“Đúng thế, nhiều người như vậy bắt nạt con gái nhà người ta, lớn lên chắc chắn sẽ là lưu manh. Chi bằng nhân lúc còn sớm bắt chúng lại, để tránh sau này gây hại cho xã hội.” Đây là người lo cho dân cho nước.
“Em gái đáng thương, nếu đã lỡ thích phải một tên biến thái không tim không phổi thì hãy mau quay đầu lại là bờ đi!” Đây là lời của kẻ thiếu thốn tình cảm.
“Không phải là ỷ vào mình họ Bạch sao? Ở thành phố S người họ Bạch nhiều như vậy, ai biết nó là nhà họ Bạch nào, Xí!” Cái này đơn giản chỉ là kẻ rảnh rỗi đến mức trứng đau, vú cũng đau, bới móc điểm yếu của kẻ khác. Tục ngữ nói tường đổ do mọi người đẩy, cách hóa trang của Bạch Uy Thần lúc này vừa nhìn đã biết không phải người tuân thủ pháp luật. Vài người đi đường không rõ sự thật dĩ nhiên cũng chạy theo dư luận. Dần dần Bạch Uy Thần dường như đã trở thành chuột chạy qua đường, là cái đích cho mọi người chỉ trích, đưa tới vô số lời lẽ khinh thường, tức giận. Ngay cả mấy bạn nhỏ cũng bị liên lụy. Thậm chí có vài người lắm chuyện còn lấy điện thoại di động ra bắt đầu quay video, chuẩn bị đăng lên mạng tạo chủ đề hot.
Cảm nhận được địch ý của mọi người, Bạch Uy Thần hơi nhíu mày, nhếch khóe miệng lên như cười như không. Những kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn này chỉ nhìn thấy cô ta bị mất mấy sợi tóc lại cố tình lựa chọn không thấy những vết máu trên khuôn mặt sưng như bánh bao và khóe miệng thâm đen của Tiền Đa Đa, còn không phải vì muốn xem trò cười của Bạch Uy Thần cậu sao?
Trò cười! Trò cười của Bạch Uy Thần cậu hay như vậy sao?
Cho tới nay, cho dù cô gái kia có làm ầm ĩ, quấy rầy cậu như thế nào thì Bạch Uy Thần cũng không quá mức tàn nhẫn với cô ta, cũng bởi vì muốn giữ thể diện cho cô ta, không muốn khiến cô ta thân bại danh liệt. Nhưng bây giờ là chính cô ta không cần thể diện, vậy cũng chẳng thể trách người khác được.
Bạch Uy Thần cảm thấy bản thân ra sao cũng không có vấn đề gì. Từ trước tới nay cậu luôn làm theo ý mình, có gu thưởng thức riêng biệt như vậy. Nhưng bây giờ còn kéo theo ba em trai và một em gái nhà họ Bạch các cậu phải chịu liên lụy, hứng chịu tội danh “tụ tập đánh hội đồng, bắt nạt, ngược đãi nữ sinh trung học”, thanh danh của bọn chúng thật sự đã bị hủy hoại hoàn toàn, ngộ nhỡ bị kẻ nào bới móc... Ông Bạch sẽ đứt mạch máu não mất! Chắc chắn là như vậy!
Bạch Uy Thần nhếch miệng cười, ánh mắt lại lạnh lùng u ám như rắn độc, dần dần quay về phía cô gái kia. Đôi mắt cô ta rưng rưng u oán nhìn Bạch Uy Thần. Nụ cười trên gương mặt Bạch Uy Thần dần dần lớn hơn, từng chút từng chút trở nên diêm dúa lẳng lơ, ánh sáng lạnh lẽo nơi đáy mắt lại ngày càng hung ác...
Sau đó, khả năng tập kích bất ngờ của bé ngốc đột nhiên xuất hiện không thể nào đoán trước được.
Kể từ khi cô gái kia bắt đầu phát điên, Tiểu Tịnh Trần vẫn luôn trong trạng thái mơ hồ. Bé hoàn toàn không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì!
Vì sao dì này lại tức giận mắng bé như vậy?
Vì sao dì này đột nhiên dùng móng tay cào bé?
Bé rốt cuộc đã làm sai chuyện gì??
Lúc bé đang ăn bánh ngọt nhìn thấy anh ba, cho nên mới chạy ra ngoài gọi anh ấy, ôm anh ấy, chẳng lẽ cũng là sai? Tiểu Tịnh Trần tỏ vẻ thật sự không hiểu!!
Sự việc phát triển sau đó đã hoàn toàn vượt qua giới hạn mà đầu óc của bé có thể lý giải.
Tiền Đa Đa và cái cô này tại sao lại đánh nhau??
Vì sao mặt Tiền Đa Đa toàn là những vết máu lại cười rạng rỡ như vậy, mà dì này trừ lỗ tai bị cắn in dấu răng rớm máu ra thì hầu như không bị thương chút nào (bị giựt tóc rốt cuộc đau như thế nào tiểu hòa thượng tỏ vẻ không hiểu) thế mà lại khóc thê thảm như thế?? Chuyện này thật là không khoa học!!!
Tốc độ vận hành CPU của não Tiểu Tịnh Trần quá thấp, bình thường chậm nửa nhịp, một nhịp là rất bình thường. Khi có quá nhiều câu hỏi tích tụ trong cùng một thời điểm thì phản ứng của bé chậm hai ba nhịp cũng không hiếm thấy. Thế là sau khi vất vả lý giải rõ ràng toàn bộ các câu hỏi, Tiểu Tịnh Trần quyết định tìm ra sự thật.
Ba nói, có gì không biết thì hãy hỏi ba, ba không ở đó thì hỏi anh trai!
Thế là...
“Anh ba, em gọi anh là anh ba thì sai sao? Tại sao cái dì này lại tức giận mà mắng em như vậy?”
“Anh ba, anh hôn em là sai sao? Tại sao dì này đột nhiên lại muốn đánh em??”
“Sư phụ nói, đấm vào mặt người khác là so tài, tát vào mặt người khác là sỉ nhục. Anh ba ơi, tại sao dì này lại tát Tiền Đa Đa?”
“Anh ba ơi, Tiền Đa Đa còn chưa khóc, tại sao dì này lại khóc? Chẳng lẽ tai chảy máu đau hơn mặt chảy máu sao?”
Tiểu Tịnh Trần giống như một đứa trẻ tò mò, thoáng cái đã ném ra một đống câu hỏi. Đôi mắt to đen trắng rõ ràng của bé trong vắt như nước suối trên núi. Giọng trẻ con vừa mềm mại vừa non nớt, mặc dù không vang lắm nhưng lại lanh lảnh lọt vào trong lòng mỗi người. Tất cả mọi người đều không nhịn được quay đầu nhìn đứa bé vừa cất tiếng hỏi này, không hiểu sao lại không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của bé.
Bạch Uy Thần thầm phát điên trong lòng, tình yêu có thể khiến người con gái trở nên xinh đẹp hơn, nhưng cũng có thể khiến họ trở nên càng điên cuồng hơn, đặc biệt là những cô gái cầu mà không được.
Nhìn khuôn mặt hoàn toàn từ thiên sứ biến thành ác ma của cô gái kia, Bạch Uy Thần cảm thấy có vô số thần thú hung ác chạy nhanh giày xéo lòng cậu. Cậu cắn răng nghiến lợi, cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã đến cực hạn. Lúc sắp bùng nổ, khóe mắt Bạch Uy Thần liếc thấy cách đó không xa có một đám đông sinh vật đang hấp tấp chạy đến. Cậu lập tức bình tĩnh trở lại, mắt phượng hơi nheo lại, ánh mắt đó phải gọi là cao thâm khó dò.
Thiếu nữ hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm đang tới gần, giờ phút này, trong mắt và trong trái tim của cô ả chỉ có tên nhóc ác ma dữ tợn hèn hạ khoác trên mình bộ da cậu bé đáng yêu. Cô yêu Bạch Uy Thần, dùng cả sinh mạng để yêu cậu. Cho nên cậu chỉ có thể là của cô mà thôi. Kẻ nào dám phá hoại tình yêu của cô, cô tuyệt đối sẽ gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật. Cô gái à, trước khi giết thần giết Phật thì cô hãy quay lại xem phía sau lưng mình đi!!
Đáng tiếc cô gái kia không quay đầu, cho nên cô ta không nhìn thấy các bạn nhỏ đang ùn ùn kéo tới. Tiền Đa Đa ỷ vào thân hình cao to lực lưỡng nên chạy ở phía trước, đỉnh đầu của cậu nhóc đâm thẳng vào ngang lưng của cô gái kia. Cô gái kia không để ý bị đụng phải, lảo đảo ngã về phía Bạch Uy Thần. Bạch Uy Thần nghiêng người tránh sang một bên. Cô gái kia vồ hụt, ngã nhào trên đất. Cô ta tức giận quay đầu, hung dữ nhìn chòng chọc kẻ đầu xỏ gây nên tội.
Tiền Đa Đa sẽ sợ cô ta sao?
Nếu như chỉ có một mình thì có lẽ trong lòng bạn Tiền Đa Đa cũng sẽ cảm thấy hơi chột dạ bởi vì sự chênh lệch về tuổi tác và chiều cao giữa hai người, nhưng hiện tại bọn chúng có nhiều người hơn. Vậy nên Tiền Đa Đa một tay chống hông, tay còn lại chỉ vào cô gái kia, ngón tay mập mạp gần như chọc vào chiếc mũi xinh đẹp của cô ta, quát lên: “Bà cô kia, bắt nạt trẻ con là không đúng!”
Bà… cô!
Đây tuyệt đối là thứ vũ khí tàn ác nhất để giết chết một cô gái trẻ. Sắc mặt cô gái kia lập tức tái mét, không khách khí mà vung nắm đấm lên: “Mày nói ai là bà cô đấy hả thằng nhóc chết tiệt kia!”
Động tác của cô ta quá nhanh, Tiền Đa Đa căn bản chưa kịp phản ứng lại đã bị tát vào mặt “bốp…” một tiếng giòn vang, trên gò má phúng phính lập tức hiện lên năm vết ngón tay. Cả đám nhóc đều vô cùng sửng sốt. Tiền Đa Đa ngơ ngẩn ôm gò má mình, đau đến mức hoa cả mắt. Cậu nhóc nhổ một bãi nước bọt xuống đất, trong nước bọt lại hiện lên tia máu.
Tiền Đa Đa từ nhỏ đã là một bá vương, trước giờ chỉ có nó bắt nạt người khác, từ lúc nào đến lượt người khác bắt nạt nó?... Được rồi, Tiểu Tịnh Trần là một ngoại lệ, nhưng cho dù là Tiểu Tịnh Trần đánh nó thì cũng là dùng nắm đấm, đây vẫn là lần đầu tiên cậu bị người khác tát một cái mạnh như vậy, hơn nữa còn bị tát trước mặt nhiều bạn bè chơi cùng như thế.
Tiền Đa Đa ngay lập tức bùng nổ. Cậu nhóc hét lên một tiếng rồi lao về phía cô gái kia, một tay túm lấy tóc cô ta, há miệng hung hăng cắn tai cô ta. Cô gái kia đau đến mức liên tục kêu thảm thiết, thu hút sự chú ý của vô số người đi đường. Những bạn nhỏ khác muốn tiến lên giúp một tay lại bị Bạch Uy Thần cùng Tiểu Lục vừa chạy đến ngăn lại. Hai con hồ ly một lớn một nhỏ liếc mắt nhìn nhau, ăn ý ngầm hiểu ánh mắt của nhau.
Các bạn nhỏ khác bị ngăn lại không thể ra tay được, bèn đứng bên cạnh kêu gào trợ uy cho Tiền Đa Đa. Tiền Đa Đa nhận được sự cổ vũ thì ra tay càng ngày càng tàn nhẫn. Cô gái kia cũng không cam chịu yếu thế, móng tay sắc bén cào lên mặt của Tiền Đa Đa tạo thành những vết máu, trông khủng khiếp đến mức những người đi đường nhìn thấy mà cũng phải sợ hãi.
Rất nhanh đã có không ít người tụ tập xem xung quanh, hơn nữa phần lớn đều là học sinh của trường trung học số một. Bạch Uy Thần tuyệt đối là một nhân vật cấp nổi tiếng làm mưa làm gió trong trường. Cho dù cậu ăn mặc kỳ lạ như vậy vẫn có không ít người nhận ra, dĩ nhiên cũng nhận ra cô gái đang bị đánh kia. Cô ta là một trong số những người hâm mộ Bạch Uy Thần điên cuồng nhất ở trường trung học số một, điên cuồng đến mức bệnh hoạn. Cảm thấy xung quanh càng ngày càng nhiều người, cô gái kia rất sáng suốt buông lỏng bàn tay đang túm chặt tay của Tiền Đa Đa, rồi đột nhiên gào khóc, nước mắt tuôn ra như suối trào.
Cô ta không đánh nữa, đương nhiên Tiền Đa Đa cũng tự động buông tay, khí thế hung hăng của tên nhóc mập mạp giống như một vị tướng quân thắng trận trở về, lập tức nhận được những ánh mắt lườm nguýt của những người xung quanh. Tên ngốc này vẫn không tự biết, còn đắc ý toét miệng cười, lắc lư mớ tóc đã giựt được trên tay, khiến cô gái kia càng gào khóc thê thảm.
Tiểu Lục âm thầm che mặt, vì sao bên cạnh em gái lại có một tên ngốc ngu xuẩn như vậy, không thấy ánh mắt của những học sinh trung học kia nhìn nó đã hơi tức giận rồi sao, lại còn khoe khoang, khoe khoang cái khỉ gì hả!
Cô gái yêu đến hèn mọn, yêu điên cuồng, lòng si mê không thay đổi của cô ta đối với Bạch Uy Thần hầu như đã truyền khắp toàn bộ trường trung học số một. Cho dù có không ít người biết rằng thật ra thì Bạch Uy Thần căn bản không hề quen biết cô ta, hoàn toàn là cô gái kia tự mình ôm ấp tình cảm đơn phương, tưởng tượng quá mức. Nhưng con gái luôn dễ nhận được sự đồng tình của người khác. Hơn nữa danh tiếng của Bạch Uy Thần quá lớn, trừ mấy người bạn thân, cậu dường như trở thành kẻ thù chung của tất cả nam sinh. Việc cô gái yêu mà không được đáp lại rồi trở nên điên cuồng, phần lớn mọi người đều cảm thấy là do Bạch Uy Thần quá mức máu lạnh vô tình, nhẫn tâm, cặn bã. Chỉ có một số ít người lý trí rơi nước mắt thương hại cho Bạch Uy Thần nằm không cũng trúng đạn.
Những người đi đường A, B, C, D lục tục vây xem hiện giờ đương nhiên chủ yếu là “phần lớn mọi người” kia, thế là ánh mắt lên án của mọi người dần dần chuyển từ Tiền Đa Đa lên người Bạch Uy Thần!
Bạch Uy Thần chán ghét cô gái kia như thế nào toàn bộ học sinh của trường trung học số một đều biết. Tên cặn bã này chẳng những chà đạp tình yêu hồn nhiên của cô gái, lại còn xúi giục một học sinh tiểu học ra tay độc ác với cô gái kia, quả thật là một tên súc sinh không bằng cầm thú: “Thật quá đáng, dù sao cũng là bạn cùng trường, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy, sao có thể ra tay tàn ác như vậy?” Đây là lời khiển trách Bạch Uy Thần.
“Đúng vậy, đúng vậy, bị giật nhiều tóc như vậy nhất định là đau chết đi được.” Đây là lời nói đồng tình với cô gái.
“Đây là đứa nhóc học trường nào vậy? Tuổi còn nhỏ sao có thể ác độc như vậy?” Đây là lời trách mắng Tiền Đa Đa.
“Trông bộ dạng tai to mặt lớn thế kia, không biết chừng lại là một đứa con nhà giàu nào đấy!” Lời này đơn thuần là ghét người giàu có.
“Trẻ con bây giờ ý mà, đúng thật là càng ngày càng ngang ngược” Đây là lời tâm sự của mẹ chồng
“Đúng thế, nhiều người như vậy bắt nạt con gái nhà người ta, lớn lên chắc chắn sẽ là lưu manh. Chi bằng nhân lúc còn sớm bắt chúng lại, để tránh sau này gây hại cho xã hội.” Đây là người lo cho dân cho nước.
“Em gái đáng thương, nếu đã lỡ thích phải một tên biến thái không tim không phổi thì hãy mau quay đầu lại là bờ đi!” Đây là lời của kẻ thiếu thốn tình cảm.
“Không phải là ỷ vào mình họ Bạch sao? Ở thành phố S người họ Bạch nhiều như vậy, ai biết nó là nhà họ Bạch nào, Xí!” Cái này đơn giản chỉ là kẻ rảnh rỗi đến mức trứng đau, vú cũng đau, bới móc điểm yếu của kẻ khác. Tục ngữ nói tường đổ do mọi người đẩy, cách hóa trang của Bạch Uy Thần lúc này vừa nhìn đã biết không phải người tuân thủ pháp luật. Vài người đi đường không rõ sự thật dĩ nhiên cũng chạy theo dư luận. Dần dần Bạch Uy Thần dường như đã trở thành chuột chạy qua đường, là cái đích cho mọi người chỉ trích, đưa tới vô số lời lẽ khinh thường, tức giận. Ngay cả mấy bạn nhỏ cũng bị liên lụy. Thậm chí có vài người lắm chuyện còn lấy điện thoại di động ra bắt đầu quay video, chuẩn bị đăng lên mạng tạo chủ đề hot.
Cảm nhận được địch ý của mọi người, Bạch Uy Thần hơi nhíu mày, nhếch khóe miệng lên như cười như không. Những kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn này chỉ nhìn thấy cô ta bị mất mấy sợi tóc lại cố tình lựa chọn không thấy những vết máu trên khuôn mặt sưng như bánh bao và khóe miệng thâm đen của Tiền Đa Đa, còn không phải vì muốn xem trò cười của Bạch Uy Thần cậu sao?
Trò cười! Trò cười của Bạch Uy Thần cậu hay như vậy sao?
Cho tới nay, cho dù cô gái kia có làm ầm ĩ, quấy rầy cậu như thế nào thì Bạch Uy Thần cũng không quá mức tàn nhẫn với cô ta, cũng bởi vì muốn giữ thể diện cho cô ta, không muốn khiến cô ta thân bại danh liệt. Nhưng bây giờ là chính cô ta không cần thể diện, vậy cũng chẳng thể trách người khác được.
Bạch Uy Thần cảm thấy bản thân ra sao cũng không có vấn đề gì. Từ trước tới nay cậu luôn làm theo ý mình, có gu thưởng thức riêng biệt như vậy. Nhưng bây giờ còn kéo theo ba em trai và một em gái nhà họ Bạch các cậu phải chịu liên lụy, hứng chịu tội danh “tụ tập đánh hội đồng, bắt nạt, ngược đãi nữ sinh trung học”, thanh danh của bọn chúng thật sự đã bị hủy hoại hoàn toàn, ngộ nhỡ bị kẻ nào bới móc... Ông Bạch sẽ đứt mạch máu não mất! Chắc chắn là như vậy!
Bạch Uy Thần nhếch miệng cười, ánh mắt lại lạnh lùng u ám như rắn độc, dần dần quay về phía cô gái kia. Đôi mắt cô ta rưng rưng u oán nhìn Bạch Uy Thần. Nụ cười trên gương mặt Bạch Uy Thần dần dần lớn hơn, từng chút từng chút trở nên diêm dúa lẳng lơ, ánh sáng lạnh lẽo nơi đáy mắt lại ngày càng hung ác...
Sau đó, khả năng tập kích bất ngờ của bé ngốc đột nhiên xuất hiện không thể nào đoán trước được.
Kể từ khi cô gái kia bắt đầu phát điên, Tiểu Tịnh Trần vẫn luôn trong trạng thái mơ hồ. Bé hoàn toàn không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì!
Vì sao dì này lại tức giận mắng bé như vậy?
Vì sao dì này đột nhiên dùng móng tay cào bé?
Bé rốt cuộc đã làm sai chuyện gì??
Lúc bé đang ăn bánh ngọt nhìn thấy anh ba, cho nên mới chạy ra ngoài gọi anh ấy, ôm anh ấy, chẳng lẽ cũng là sai? Tiểu Tịnh Trần tỏ vẻ thật sự không hiểu!!
Sự việc phát triển sau đó đã hoàn toàn vượt qua giới hạn mà đầu óc của bé có thể lý giải.
Tiền Đa Đa và cái cô này tại sao lại đánh nhau??
Vì sao mặt Tiền Đa Đa toàn là những vết máu lại cười rạng rỡ như vậy, mà dì này trừ lỗ tai bị cắn in dấu răng rớm máu ra thì hầu như không bị thương chút nào (bị giựt tóc rốt cuộc đau như thế nào tiểu hòa thượng tỏ vẻ không hiểu) thế mà lại khóc thê thảm như thế?? Chuyện này thật là không khoa học!!!
Tốc độ vận hành CPU của não Tiểu Tịnh Trần quá thấp, bình thường chậm nửa nhịp, một nhịp là rất bình thường. Khi có quá nhiều câu hỏi tích tụ trong cùng một thời điểm thì phản ứng của bé chậm hai ba nhịp cũng không hiếm thấy. Thế là sau khi vất vả lý giải rõ ràng toàn bộ các câu hỏi, Tiểu Tịnh Trần quyết định tìm ra sự thật.
Ba nói, có gì không biết thì hãy hỏi ba, ba không ở đó thì hỏi anh trai!
Thế là...
“Anh ba, em gọi anh là anh ba thì sai sao? Tại sao cái dì này lại tức giận mà mắng em như vậy?”
“Anh ba, anh hôn em là sai sao? Tại sao dì này đột nhiên lại muốn đánh em??”
“Sư phụ nói, đấm vào mặt người khác là so tài, tát vào mặt người khác là sỉ nhục. Anh ba ơi, tại sao dì này lại tát Tiền Đa Đa?”
“Anh ba ơi, Tiền Đa Đa còn chưa khóc, tại sao dì này lại khóc? Chẳng lẽ tai chảy máu đau hơn mặt chảy máu sao?”
Tiểu Tịnh Trần giống như một đứa trẻ tò mò, thoáng cái đã ném ra một đống câu hỏi. Đôi mắt to đen trắng rõ ràng của bé trong vắt như nước suối trên núi. Giọng trẻ con vừa mềm mại vừa non nớt, mặc dù không vang lắm nhưng lại lanh lảnh lọt vào trong lòng mỗi người. Tất cả mọi người đều không nhịn được quay đầu nhìn đứa bé vừa cất tiếng hỏi này, không hiểu sao lại không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của bé.
/481
|