Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 19 - Chương 16

/107


Thấm Nhã, em đang cầm cái gì vậy? Sắc mặt Giang Ly vẫn không đổi, trong đội đã chết mấy người, lúc này mà giải quyết mâu thuẫn thì thật không đúng lúc.

Lưu Thấm Nhã cúi đầu, một lúc lâu vẫn không trả lời, đúng là cô ta đang giữ thứ ở bên trong cấm địa kia, không chỉ thứ đó mà trong tay cô ta còn đang giữ cả huyết hạch trong đầu tang thi chó. Nhưng mà Lưu Thấm Nhã không muốn giao, cô ta xuất thân từ hệ khảo cổ, không phải là đám người quê mùa ở Miêu Trại này, so với mạng người thì thứ này quan trọng hơn rất nhiều, lọt vào tay bọn họ thì quá lãng phí. Cô ta là dị năng giả, mà những người này chỉ là người thường, lúc cần thiết giết người thì vẫn phải làm... Tận thế, mạng người là thứ không đáng giá nhất.

Thấy Lưu Thấm Nhã im lặng, trong lòng Giang Ly thoáng qua thất vọng khó phát hiện, từ tận thế đến giờ, anh ta và Mã Lương luôn đi theo bên cạnh Lưu Thấm Nhã dầm mưa dãi nắng, lúc chém giết tang thi thì luôn ở tuyến đầu, dùng mạng sống để chiến đấu mà bây giờ... Cô vì một thứ không biết có giá trị như thế nào mà vứt bỏ bọn họ, chẳng lẽ trong lòng cô tính mạng của bọn họ không bằng bảo vật ở Miêu Trại sao?

Nhìn thấy thất vọng trong mắt Giang Ly, Lưu Thấm Nhã sửng sốt, trong mắt cô ta hiện lên một luồng sát khí, lạnh lùng liếc nhìn Miêu An Bang đang giơ súng. Lưu Thấm Nhã hơi cúi người, tay cử động rất nhẹ, đột nhiên có mấy tia sáng trắng hiện ra, trong thoáng chốc đó, vài lưỡi dao nước lướt nhanh về phía Miêu An Bang.

Lưỡi dao nước! Cùng với một tiếng kêu khẽ, sáu bảy lưỡi dao nước bay thẳng về phía Miêu An Bang, đồng thời cô ta cũng xoay người bắt lầy Miêu Trạch, lấy một lưỡi dao nước trong suốt kề sát cổ cậu.

Miêu An Bang chỉ là một tên côn đồ cậy mạnh, thùng rỗng kêu to, sao có thể né tránh lưỡi dao nước bay thẳng tới được vì vậy máu tươi phụt ra từ người gã, súng ống đang cầm ở trên tay rơi xuống đất. Thân mình gã co rút ngã xuống đất, bị máu tươi nhuộm đỏ... Quyết đoán mà tàn nhẫn, mọi người chợt cảm thấy cổ mình đột nhiên lạnh lẽo, cả người run rẩy, lập tức đứng im tại chỗ không động đậy nữa, hai chân Miêu Bác Văn run lên, đồng tử mở to nhìn Miêu An Bang nằm trên mặt đất sau đó bất giác đưa tay lên sờ cổ mình, bàn tay nắm gậy gỗ không ngừng run rẩy.

Đường Yên tán thưởng một tiếng, tkhông hổ là nữ chính, đủ ác độc và quyết đoán... không dong dài, dây dưa chút nào. Nếu là trước tận thế, quả thật dáng vẻ này của Miêu An Bang và Miêu Bác Văn có thể dọa cho người ta sững người! Nhưng mà đừng quên... Đây là tận thế, tất cả trật tự đều bị thay đổi, kẻ mạnh làm chủ, nắm đấm của ai cứng rắn hơn thì người đó chính là đại ca! Sáu bảy lưỡi dao nước, nếu cô nhớ không lầm thì lúc trấn nhỏ Lưu Thấm Nhã chỉ có thể phóng ra ba bốn lưỡi mà thôi, tiến bộ rất nhanh!

Không thèm để ý đến dáng vẻ sợ sệt của đám người Miêu Bác Văn, Lưu Thấm Nhã thu hồi tầm mắt, đôi mắt tối đen lạnh lùng liếc nhìn Miêu Bác Văn, trong đó xẹt qua một chút ghét khinh thường, cô ta không muốn làm đến cùng, nhưng mà thứ ở trong ba lô kia bắt buộc cô ta phải làm như thế.

Chị Yên... Miêu Trạch phát run, khẩn cầu nhìn Đường Yên.

Nhìn đám người đang giằng cô, Hạ Thiên Vũ dìu Hạ Phân lui ra ngoài, Lãnh Minh, Hổ Tử cũng nhắm mắt theo đuôi, dùng hành động cho thấy bọn họ không xen vào cuộc tranh chấp này, thái độ đó hấp dẫn sự chú ý của Đường Yên, biết thời thế, tiến lùi thỏa đáng, Hạ Thiên Vũ này không tầm thường, nhưng... Vì sao trong tác phẩm lại không đề cập đến người này? Tuy nhiên cô chỉ suy nghĩ trong chốc lát rồi thôi.

Lưu Thấm Nhã, cậu ta là người tôi mang đến. Đường Yên nói.

Yên Nhi, giết bọn họ đi. Lưu Thấm Nhã ngẩng đầu, liếc nhìn đám người Miêu Bác Văn rồi mở miệng, lưỡi dao nước đang để ở cổ Miêu Trạch lại đâm vào sâu thêm hai phân, vết thương còn chưa hoàn toàn khép miệng lúc nãy lại bắt đầu chảy máu, cô ta gần như nhìn Đường Yên lớn lên nên hiểu Đường Yên hơn bất cứ người nào, một khi Đường Yên để ý đến người nào thì nhất định sẽ dùng hết sức lực để bảo vệ, nếu không phải đám Giang Ly đều bị thương không nhẹ thì cô ta cũng không đến nỗi không có ai để dùng, sau khi từ miệng Mã Lương biết được thực lực của Đường Yên không thể khinh thường thì cô ta liền cảnh giác: “Em cũng biết tính của chị rồi đấy, chị không thích nói lần thứ hai đâu.

Một hòn đá ném hai chim, cô đã coi thường Lưu Thấm Nhã rồi, có thể sống sót ở tận thế thì làm gì có ai đơn giản. Đám người Lưu Thấm Nhã bị thương không nhẹ, cô ta không muốn bị tổn thất nên định tính kế mình, trước kia Đường Yên nhìn thấy Lưu Thấm Nhã tính kế người khác thì không có quá nhiều cảm xúc. Hôm nay mọi chuyện xảy ra với mình thì cô mới giật mình phát hiện Lưu Thấm Nhã thông minh và tính toán tỉ mỉ hơn cô tưởng tượng nhiều.

Cơ thể Đường Yên bắt đầu run run mà chính cô cũng không phát hiện được, là hưng phấn, hưng phấn khi gặp kỳ phùng địch thủ!

À... Bước chân của Đường Yên rất nhẹ nhàng chậm chạp, cô kéo lê thanh kiếm trên mặt đất làm phát ra tiếng ma sát chói tai, thanh kiếm hơi lóe sáng, mũi kiếm mang theo khí lạnh. Ừng ực! Miêu Bác Văn bất an, nuốt nước miếng, những người sau lưng gã vội vàng lui bước, thanh kiếm kia... là thanh kiếm được thờ phụng ở căn nhà đá lưng chừng núi và được đại tế tư trông giữ, ở bên trong trại có lời đồn đãi đó là một thanh ma kiếm ăn thịt người nên không có người nào dám đụng vào thanh kiếm này. Giờ phút này, thanh kiếm này lại bị người ta nắm ở trong tay, chuyện như thế làm sao không khiến bọn họ hoảng sợ cho được.

Đi đến chính giữa, đột nhiên Đường Yên dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Thấm Nhã, lạnh nhạt nói: Dựa vào cái gì? Lưu Thấm Nhã, đừng quên tôi không phải là đồng đội của chị, chị không tư cách ra lệnh cho tôi, còn về phần cậu ta thì chỉ thuận tay dẫn đến mà thôi, nếu cảm thấy vướng tay... thì cứ giết đi!

Câu nói này vừa dứt, tất cả mọi người đều choáng váng, không ai nghĩ tới Đường Yên sẽ nói như vậy cả.

Đối diện với cặp mắt đen nhánh, lạnh lẽo trước sau như một của Đường Yên thì tất cả mọi người đều cảm thấy có một luồng khi lạnh len lỏi vào bàn chân sau đó chạy khắp cơ thể, lạnh đến tận xương tủy, mọi người đều bất giác khép chặt quần áo, liếm đôi môi khô ráp.

Sao vậy, Yên Nhi đã trưởng thành rồi nên không nghe lời chị nữa sao? Ông còn đang chờ chúng ta đấy, chẳng lẽ chỉ có chút chuyện này mà Yên Nhi cũng không muốn giúp chị sao? Cơ thể Lưu Thấm Nhã hơi cứng lại nhưng đã nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng nhìn về phía Đường Yên, hoàn toàn là dáng vẻ cưng chiều em gái nhưng điều kiện tiên quyết là không để ý đến lưỡi dao nước đang để trên cổ Miêu Trạch.

Nghe vậy, lông mày Đường Yên nhíu lại, ánh mắt dừng ở khuôn mặt đang




/107

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status