Màn đêm mưa rơi lất phất. Trong một chiếc xe ô tô đang lao nhanh vun vun trên đường, Nguyễn Trọng Lăng và Erica lúc này đang ngồi bàn bạc mọi chuyện về cuộc chiến đêm nay. Cả hai người hiện tại chính vừa mới rời đi nơi ở của hầu tước Voban trở về không lâu.
- Được rồi! Hiện tại có thể giải thích cho anh về hành động của em vừa rồi sao? Kết cục không quá giống những gì chúng ta từng bàn bạc trước khi gặp lão già đó.
Nguyễn Trọng Lăng mở đầu lên tiếng.
- Anh nói gì kì vậy? Đó không phải chính là những gì anh muốn trước đó sao???
- Một cuộc chiến để chứng tỏ mình đủ mạnh mẽ!
- Anh yêu không phải vẫn luôn yêu thích làm như vậy???
Erica trả lời với vẻ mặt cười giảo hoạt.
- Không đúng! Trước đó không phải nói rõ chỉ cần chống đối với lão già đó là được rồi thôi. Chỉ cần cho lão ta thấy chúng ta không dễ trêu là được!
- Hiện tại tốt rồi~ Sau đêm nay không biết anh còn có thể sống nổi không đây!!!
Lăng tỏ vẻ bất mãn hết sức đáp.
- Mà mà mà…. Tuy rằng anh yêu nói nghiêm trọng như vậy. Thế nhưng tại sao em lại cảm giác rất không thật lòng đâu này???
Cô nàng nở nụ cười thật tươi hóm hỉnh đáp trả. Hai cánh tay vòng qua cổ của cậu chàng. Lay lay dùng dằng trêu chọc! Tiếp đó không đợi cậu phản bác liền ngả đầu lên bả vai tiếp lời.
- Thân ái cũng đừng quá lo lắng!
- Trước đó em không phải đã nói rõ ràng rồi sao. Chỉ cần đối phương không thể chiến thắng anh yêu trước khi ánh sáng ban mai tới, sau này đối phương liền không thể đặt chân lên lãnh địa của anh rồi~
Cô gái trả lời với giọng quỷ quyệt cùng một chút tranh công ý tứ.
- Cái này… Nói vậy chẳng phải chúng ta chỉ cần kéo dài thời gian tới rạng sáng là được rồi???
Lăng sực tỉnh hỏi.
- Tất nhiên! Erica em đã làm việc chẳng lẽ còn có thể chịu thiệt được hay sao?
Erica dương dương tự đắc tỏ vẻ.
- Mèm~ Biết em giỏi rồi!!!
- Hừm! Có điều nói như vậy hiện tại chúng ta hẳn là nên nhanh nhanh rời xa khỏi nơi này đúng không? Chỉ cần lão ta sau đó không bắt được anh vậy chúng ta liền thắng chắc!
Lăng vẻ mặt hưng phấn theo bản năng lên tiếng.
- Không không! Chúng ta nhất định phải ở lại nơi này cùng Voban chiến đấu một trận.
- Thân ái! Anh sẽ không thật cho rằng chỉ cần chạy cách xa khỏi đối phương liền có thể thắng trận đấu này đi chứ???
- Trò đùa này không buồn cười một chút nào~
- Hầu tước Voban cũng không phải là người ngu ngốc. Đối phương rõ ràng là biết rõ mưu tính của chúng ta nhưng vẫn đồng ý chấp nhận mà thôi~
- Thật mừng vì vị đối thủ của chúng ta có vẻ rất tự tin về năng lực của mình!
Nghiêng đầu nhìn về phía đang hưng phấn Nguyễn Trọng Lăng, lời nói của Erica như một chậu nước lạnh dội tắt hi vọng của ai đó.
- Ạch!
- Tại sao lại không được???
- Chẳng lẽ đối phương sau đó sẽ còn nuốt lời??? Lão ta nếu đã biết rõ vậy chẳng phải càng cần tuân thủ quy tắc sao?
Lăng có chút buồn bực hỏi ngược lại. Nếu như có thể dễ dàng chiến thắng cậu cũng không ngại chơi xấu hay làm biếng một hồi~
- Hừm? Cái này ai biết được!
- Đối với một vị vua mà nói… Tín nghĩa gì gì đó vân vân chỉ là để dành cho những kẻ ngang hàng mà thôi.
- Một con sư tử là sẽ không chấp nhận thỏa hiệp với nho nhỏ một con mèo đấy!!!
- Nếu như anh không chiến đấu với đối phương một lần… kết quả rất khó có thể đoán trước được!
Cô nàng ra vẻ suy tư đáp. Có điều ánh mắt híp lại mang theo ý cười lại bán đứng tâm trạng của đối phương. Có vẻ như lại một vài trò đùa dai đang nổi lên trong đầu cô nàng. Không ai có thể rõ ràng~
- Được rồi! Quả nhiên tồn lấy may mắn tâm lý chính là kẻ ngu ngốc!!!
- Như vậy sáng sớm mai chúng ta liền chọn một vị trí xa xa ngoài biển Đông để chiến đấu với lão già kia đi. Anh cũng không tin mình còn có thể chết trong tay đối phương không chừng!!!
Kẻ nào đó nhún nhún vai ra vẻ khinh thường. Trong lòng thật ra cũng có chút nao nao. Dù sao đối tượng chiến đấu là một vị Diệt Thần Sư. Mà tinh ranh quỷ quyệt chính là bản lĩnh của con người. So với Dị Thần đôi khi còn khó khăn đối phó hơn nhiều~
- Không cần phải vậy! Rạng sáng ngày mai anh liền chiến đấu với đối phương ngay tại Hà Nội là được rồi. Hơn nữa nếu như chúng ta cố tình kéo dài thời gian sau đó lại bỏ trốn thật xa ra biển rộng… Sợ rằng vị hầu tước cao ngạo kia sẽ không dễ dàng tha thứ đâu.
- Nếu như giận dữ lên, tùy tiện ra tay hủy hoại cả thành phố Hà Nội cũng không phải không có khả năng~
- Tóm lại đến thời điểm cuối cùng biến cố có thể rất lớn! Mọi chuyện chúng ta chỉ có thể cố gắng hết mức có thể là được~
Erica vội vã lên tiếng ngắt lời. Vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết.
- Cái này… Không tốt lắm đâu!
- Chưa nói tới việc nếu chiến đấu ở Hà Nội, dư âm chiến đấu có thể gây thiệt hại kiến trúc xung quanh. Chỉ riêng chuyện phong tỏa cư dân tránh để họ nhìn thấy cũng đủ đau đầu rồi~
- Trước đó vừa quậy phá ở hồ Gươm. Lần này lại tiếp tục một lần nữa thật được không???
Cậu chàng nhíu nhíu mày đáp lời.
- Cái này anh đừng lo lắng. Mọi chuyện như vậy xảy ra không phải còn có chính quyền lo liệu hay sao? Anh lại không phải chủ tịch thành phố! Lo lắng những chuyện này để làm gì~
Erica nét mặt cười mị mị trêu chọc trả lời.
- Hơn nữa anh sẽ không cho rằng sau này mình sẽ mãi bình yên không gặp chiến đấu gì đi chứ? Lần này dù cho tránh thoát không ở Hà Nội chiến đấu vậy lần sau, lần sau nữa thì sao?
- Lần trước chiến đấu bất ngờ với dị thần Thánh Gióng chính là một minh chứng.
- Dị thần là sẽ không dễ dàng làm theo những điều anh mong muốn đâu đấy!
- Tuy rằng rất không muốn thừa nhận thế nhưng tổn hại do chiến tranh giữa Diệt Thần Sư và Dị Thần là chuyện không thể nào tránh khỏi. Muốn giảm thiểu tổn hại xuống mức thấp nhất vậy liền cố mà làm đủ ứng đối chuẩn bị từ trước đi.
- Các quốc gia trên thế giới có Diệt Thần Sư thống trị đều có riêng một ban ngành xử lý những chuyện như thế này đó. Việt Nam sớm muộn cũng cần phải như vậy.
- Lần này hiếm có cơ hội trước giờ biết rõ thời điểm chiến đấu. Sau đó em sẽ truyền tin tức này cho chính quyền thành phố Hà Nội. Nếu như tới thời điểm đó bọn họ còn chưa thể xử lý mọi chuyện vậy cũng không có thể tránh chúng ta được rồi~
Erica nghiêm túc phân tích mọi chuyện. Nguyễn Trọng Lăng nghe xong liền không thể không chấp nhận sự thật.
- Được rồi! Vậy thì đành hi vọng bọn họ có thể làm cho tốt chuẩn bị đi.
- Trước đó chúng ta trước hết nói một chút làm sao ứng phó đối thủ đi đã. Những chuyện khác tạm thời không cần quản được rồi.
Lăng gật gật đầu đáp lời đồng thời lên tiếng chuyển sang chủ đề khác. Cuộc bàn bạc trong xe vẫn cứ như vậy tiếp tục.
Xe đang đi băng băng trên lề đường…
Đêm dài từ từ!
…
0h sáng,…
Thời gian trôi qua mau. Lúc này bầu trời mưa phùn đã ngưng lại từ lâu. Trăng sáng sao thưa! Một nơi phố vắng người thưa trên con đường Bạch Đằng…
- Chúng ta làm như vậy có ổn lắm không?
- Thời điểm lát nữa nhỡ lão già kia đột nhiên xuất hiện Arianna vậy sẽ rất nguy hiểm.
Bước chân lững thững đi dạo ven đường, Lăng không khỏi nhìn về phía cô gái đang ôm chặt lấy cánh tay mình bên cạnh hỏi. Bọn họ đã đi bộ như vậy trên con đường Bạch Đằng này được tầm 30 phút rồi~
Ừ? Tại sao lại phải đi bộ như vậy khi mà trước đó họ từng có xe ô tô đây??? Lăng đầy đầu u ám nghĩ.
Chuyện xảy ra vào trước đó 30 phút khi Erica đột nhiên yêu cầu Arianna bí mật thả bọn họ lại trên con đường này rồi lái xe đi thẳng~ Lý do chính là thoát khỏi sự giám sát của hầu tước Voban. Dù cho bản thân Nguyễn Trọng Lăng không hề phát hiện ra sự giám sát ấy bắt nguồn từ nơi nào~
Được rồi! Sáng ngày hôm nay cậu còn bị chụp ảnh lén còn không biết đây. Có thể phát hiện người đi theo giám sát mới có quỷ~
- Yên tâm đi anh yêu! Arianna sẽ tự biết mình phải làm gì~
- Hơn nữa em không cho rằng một vị Vua cao ngạo như hầu tước Voban sẽ làm khó một người hầu gái bình thường đâu. Ngoài ra…
- Cho dù chuyện như vậy thật sự xảy ra cũng sẽ có người đứng ra ngăn cản.
Erica quay đầu nhìn về, tinh nghịch nháy nháy mắt đáp lời.
Lăng đột nhiên nhận ra tối hôm nay mình đã đặt ra quá nhiều câu hỏi ngu ngốc vô nghĩa. Mọi chuyện tối nay đối với một kẻ ranh ma như Erica hiển nhiên đã được cô ấy tính kĩ sẵn. Dù cho đó có là đối đầu với một kẻ hơn 300 tuổi như hầu tước Voban đi chăng nữa~
Và thay vì lo lắng những chuyện không đâu đó… Cậu trước hết có lẽ nên lo lắng về mối quan hệ của hai người tiếp sau này thì hơn. Lăng vẻ mặt không khỏi trầm ngâm.
Phía bên kia, Erica cả người vẫn đang cố gắng dựa sát bên Nguyễn Trọng Lăng, Đối với việc phản ứng khác thường của cậu chàng thật giống như không hề phát hiện. Nụ cười không ngừng trên suốt cả con đường dài. Đôi bạn trẻ cứ như vậy lững thững bước đi… Bước đi mãi~
Một sự bình yên trước trận chiến lúc nửa đêm!!!
…
Cùng lúc đó ở một nơi khác trong thành phố Hà Nội…
- A a a…~ Không nghĩ tới đường phố nơi này về đêm lại vắng vẻ như vậy. Hoàn toàn có thể phóng xe tự nhiên mà không sợ người đụng chạm…
- Erica tiểu thư quả nhiên tuyệt nhất nhất!!! Hì hì hì…~
Arianna ngồi trên chiếc xe ô tô đang đi với tốc độ 100km/h giữa đường phố Hà thành chính là như vậy suy nghĩ.
Ừ? Vì một lý do nào đó mà các đồng chí cơ động hôm nay đều có nhiệm vụ di dời dân cư trong người. Đã không có người cùng xuất hiện tranh tài với cô nàng hầu gái Nhật.
Cũng ngay thời điểm này…
Một bóng dáng trắng xanh đang không ngừng lấp loáng thật nhanh di chuyển trên nóc những tòa nhà hai bên nơi xe ô tô băng băng qua. Có lẽ đây chính là sự giám sát của hầu tước Voban mà Erica trước đó từng nhắc đến.
Liliana Kranjcar, người được hầu tước Voban ra lệnh theo sát con mồi của ngài ta đêm nay. Chỉ cần Nguyễn Trọng Lăng và Erica không rời khỏi thành phố Hà Nội liền không cần lên tiếng bẩm báo.
Tất nhiên hiện tại bởi vì trò đùa dai của Erica khiến cô nàng tóc bạch kim không thể không hùng hục di chuyển đuổi theo điên cuồng đua xe Arianna suốt cả buổi. Cũng không biết sau này khi rõ ràng tất cả mọi chuyện cô ấy sẽ suy nghĩ gì.
Có điều trước đó…
Thời gian cũng đã đến! Liliana lúc này chính là như vậy suy nghĩ.
…
Cùng lúc nơi khách sạn Lotte Liễu Giai, Hà Nội…
Bỏ lại ly rượu nho còn cầm trên tay, vị hầu tước của chúng ta cũng đã đứng dậy bắt đầu cuộc săn đêm nay của mình.
- Đã đến giờ, các con mồi đáng yêu của ta~
Ông ta nở nụ cười mỉa trong vẻ mặt cương cứng ác liệt cùng đám sói hung ác đứng ẩn hiện tràn đầy xung quanh!
Trò chơi giờ mới chính thức bắt đầu!!!
…
- Được rồi! Hiện tại có thể giải thích cho anh về hành động của em vừa rồi sao? Kết cục không quá giống những gì chúng ta từng bàn bạc trước khi gặp lão già đó.
Nguyễn Trọng Lăng mở đầu lên tiếng.
- Anh nói gì kì vậy? Đó không phải chính là những gì anh muốn trước đó sao???
- Một cuộc chiến để chứng tỏ mình đủ mạnh mẽ!
- Anh yêu không phải vẫn luôn yêu thích làm như vậy???
Erica trả lời với vẻ mặt cười giảo hoạt.
- Không đúng! Trước đó không phải nói rõ chỉ cần chống đối với lão già đó là được rồi thôi. Chỉ cần cho lão ta thấy chúng ta không dễ trêu là được!
- Hiện tại tốt rồi~ Sau đêm nay không biết anh còn có thể sống nổi không đây!!!
Lăng tỏ vẻ bất mãn hết sức đáp.
- Mà mà mà…. Tuy rằng anh yêu nói nghiêm trọng như vậy. Thế nhưng tại sao em lại cảm giác rất không thật lòng đâu này???
Cô nàng nở nụ cười thật tươi hóm hỉnh đáp trả. Hai cánh tay vòng qua cổ của cậu chàng. Lay lay dùng dằng trêu chọc! Tiếp đó không đợi cậu phản bác liền ngả đầu lên bả vai tiếp lời.
- Thân ái cũng đừng quá lo lắng!
- Trước đó em không phải đã nói rõ ràng rồi sao. Chỉ cần đối phương không thể chiến thắng anh yêu trước khi ánh sáng ban mai tới, sau này đối phương liền không thể đặt chân lên lãnh địa của anh rồi~
Cô gái trả lời với giọng quỷ quyệt cùng một chút tranh công ý tứ.
- Cái này… Nói vậy chẳng phải chúng ta chỉ cần kéo dài thời gian tới rạng sáng là được rồi???
Lăng sực tỉnh hỏi.
- Tất nhiên! Erica em đã làm việc chẳng lẽ còn có thể chịu thiệt được hay sao?
Erica dương dương tự đắc tỏ vẻ.
- Mèm~ Biết em giỏi rồi!!!
- Hừm! Có điều nói như vậy hiện tại chúng ta hẳn là nên nhanh nhanh rời xa khỏi nơi này đúng không? Chỉ cần lão ta sau đó không bắt được anh vậy chúng ta liền thắng chắc!
Lăng vẻ mặt hưng phấn theo bản năng lên tiếng.
- Không không! Chúng ta nhất định phải ở lại nơi này cùng Voban chiến đấu một trận.
- Thân ái! Anh sẽ không thật cho rằng chỉ cần chạy cách xa khỏi đối phương liền có thể thắng trận đấu này đi chứ???
- Trò đùa này không buồn cười một chút nào~
- Hầu tước Voban cũng không phải là người ngu ngốc. Đối phương rõ ràng là biết rõ mưu tính của chúng ta nhưng vẫn đồng ý chấp nhận mà thôi~
- Thật mừng vì vị đối thủ của chúng ta có vẻ rất tự tin về năng lực của mình!
Nghiêng đầu nhìn về phía đang hưng phấn Nguyễn Trọng Lăng, lời nói của Erica như một chậu nước lạnh dội tắt hi vọng của ai đó.
- Ạch!
- Tại sao lại không được???
- Chẳng lẽ đối phương sau đó sẽ còn nuốt lời??? Lão ta nếu đã biết rõ vậy chẳng phải càng cần tuân thủ quy tắc sao?
Lăng có chút buồn bực hỏi ngược lại. Nếu như có thể dễ dàng chiến thắng cậu cũng không ngại chơi xấu hay làm biếng một hồi~
- Hừm? Cái này ai biết được!
- Đối với một vị vua mà nói… Tín nghĩa gì gì đó vân vân chỉ là để dành cho những kẻ ngang hàng mà thôi.
- Một con sư tử là sẽ không chấp nhận thỏa hiệp với nho nhỏ một con mèo đấy!!!
- Nếu như anh không chiến đấu với đối phương một lần… kết quả rất khó có thể đoán trước được!
Cô nàng ra vẻ suy tư đáp. Có điều ánh mắt híp lại mang theo ý cười lại bán đứng tâm trạng của đối phương. Có vẻ như lại một vài trò đùa dai đang nổi lên trong đầu cô nàng. Không ai có thể rõ ràng~
- Được rồi! Quả nhiên tồn lấy may mắn tâm lý chính là kẻ ngu ngốc!!!
- Như vậy sáng sớm mai chúng ta liền chọn một vị trí xa xa ngoài biển Đông để chiến đấu với lão già kia đi. Anh cũng không tin mình còn có thể chết trong tay đối phương không chừng!!!
Kẻ nào đó nhún nhún vai ra vẻ khinh thường. Trong lòng thật ra cũng có chút nao nao. Dù sao đối tượng chiến đấu là một vị Diệt Thần Sư. Mà tinh ranh quỷ quyệt chính là bản lĩnh của con người. So với Dị Thần đôi khi còn khó khăn đối phó hơn nhiều~
- Không cần phải vậy! Rạng sáng ngày mai anh liền chiến đấu với đối phương ngay tại Hà Nội là được rồi. Hơn nữa nếu như chúng ta cố tình kéo dài thời gian sau đó lại bỏ trốn thật xa ra biển rộng… Sợ rằng vị hầu tước cao ngạo kia sẽ không dễ dàng tha thứ đâu.
- Nếu như giận dữ lên, tùy tiện ra tay hủy hoại cả thành phố Hà Nội cũng không phải không có khả năng~
- Tóm lại đến thời điểm cuối cùng biến cố có thể rất lớn! Mọi chuyện chúng ta chỉ có thể cố gắng hết mức có thể là được~
Erica vội vã lên tiếng ngắt lời. Vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết.
- Cái này… Không tốt lắm đâu!
- Chưa nói tới việc nếu chiến đấu ở Hà Nội, dư âm chiến đấu có thể gây thiệt hại kiến trúc xung quanh. Chỉ riêng chuyện phong tỏa cư dân tránh để họ nhìn thấy cũng đủ đau đầu rồi~
- Trước đó vừa quậy phá ở hồ Gươm. Lần này lại tiếp tục một lần nữa thật được không???
Cậu chàng nhíu nhíu mày đáp lời.
- Cái này anh đừng lo lắng. Mọi chuyện như vậy xảy ra không phải còn có chính quyền lo liệu hay sao? Anh lại không phải chủ tịch thành phố! Lo lắng những chuyện này để làm gì~
Erica nét mặt cười mị mị trêu chọc trả lời.
- Hơn nữa anh sẽ không cho rằng sau này mình sẽ mãi bình yên không gặp chiến đấu gì đi chứ? Lần này dù cho tránh thoát không ở Hà Nội chiến đấu vậy lần sau, lần sau nữa thì sao?
- Lần trước chiến đấu bất ngờ với dị thần Thánh Gióng chính là một minh chứng.
- Dị thần là sẽ không dễ dàng làm theo những điều anh mong muốn đâu đấy!
- Tuy rằng rất không muốn thừa nhận thế nhưng tổn hại do chiến tranh giữa Diệt Thần Sư và Dị Thần là chuyện không thể nào tránh khỏi. Muốn giảm thiểu tổn hại xuống mức thấp nhất vậy liền cố mà làm đủ ứng đối chuẩn bị từ trước đi.
- Các quốc gia trên thế giới có Diệt Thần Sư thống trị đều có riêng một ban ngành xử lý những chuyện như thế này đó. Việt Nam sớm muộn cũng cần phải như vậy.
- Lần này hiếm có cơ hội trước giờ biết rõ thời điểm chiến đấu. Sau đó em sẽ truyền tin tức này cho chính quyền thành phố Hà Nội. Nếu như tới thời điểm đó bọn họ còn chưa thể xử lý mọi chuyện vậy cũng không có thể tránh chúng ta được rồi~
Erica nghiêm túc phân tích mọi chuyện. Nguyễn Trọng Lăng nghe xong liền không thể không chấp nhận sự thật.
- Được rồi! Vậy thì đành hi vọng bọn họ có thể làm cho tốt chuẩn bị đi.
- Trước đó chúng ta trước hết nói một chút làm sao ứng phó đối thủ đi đã. Những chuyện khác tạm thời không cần quản được rồi.
Lăng gật gật đầu đáp lời đồng thời lên tiếng chuyển sang chủ đề khác. Cuộc bàn bạc trong xe vẫn cứ như vậy tiếp tục.
Xe đang đi băng băng trên lề đường…
Đêm dài từ từ!
…
0h sáng,…
Thời gian trôi qua mau. Lúc này bầu trời mưa phùn đã ngưng lại từ lâu. Trăng sáng sao thưa! Một nơi phố vắng người thưa trên con đường Bạch Đằng…
- Chúng ta làm như vậy có ổn lắm không?
- Thời điểm lát nữa nhỡ lão già kia đột nhiên xuất hiện Arianna vậy sẽ rất nguy hiểm.
Bước chân lững thững đi dạo ven đường, Lăng không khỏi nhìn về phía cô gái đang ôm chặt lấy cánh tay mình bên cạnh hỏi. Bọn họ đã đi bộ như vậy trên con đường Bạch Đằng này được tầm 30 phút rồi~
Ừ? Tại sao lại phải đi bộ như vậy khi mà trước đó họ từng có xe ô tô đây??? Lăng đầy đầu u ám nghĩ.
Chuyện xảy ra vào trước đó 30 phút khi Erica đột nhiên yêu cầu Arianna bí mật thả bọn họ lại trên con đường này rồi lái xe đi thẳng~ Lý do chính là thoát khỏi sự giám sát của hầu tước Voban. Dù cho bản thân Nguyễn Trọng Lăng không hề phát hiện ra sự giám sát ấy bắt nguồn từ nơi nào~
Được rồi! Sáng ngày hôm nay cậu còn bị chụp ảnh lén còn không biết đây. Có thể phát hiện người đi theo giám sát mới có quỷ~
- Yên tâm đi anh yêu! Arianna sẽ tự biết mình phải làm gì~
- Hơn nữa em không cho rằng một vị Vua cao ngạo như hầu tước Voban sẽ làm khó một người hầu gái bình thường đâu. Ngoài ra…
- Cho dù chuyện như vậy thật sự xảy ra cũng sẽ có người đứng ra ngăn cản.
Erica quay đầu nhìn về, tinh nghịch nháy nháy mắt đáp lời.
Lăng đột nhiên nhận ra tối hôm nay mình đã đặt ra quá nhiều câu hỏi ngu ngốc vô nghĩa. Mọi chuyện tối nay đối với một kẻ ranh ma như Erica hiển nhiên đã được cô ấy tính kĩ sẵn. Dù cho đó có là đối đầu với một kẻ hơn 300 tuổi như hầu tước Voban đi chăng nữa~
Và thay vì lo lắng những chuyện không đâu đó… Cậu trước hết có lẽ nên lo lắng về mối quan hệ của hai người tiếp sau này thì hơn. Lăng vẻ mặt không khỏi trầm ngâm.
Phía bên kia, Erica cả người vẫn đang cố gắng dựa sát bên Nguyễn Trọng Lăng, Đối với việc phản ứng khác thường của cậu chàng thật giống như không hề phát hiện. Nụ cười không ngừng trên suốt cả con đường dài. Đôi bạn trẻ cứ như vậy lững thững bước đi… Bước đi mãi~
Một sự bình yên trước trận chiến lúc nửa đêm!!!
…
Cùng lúc đó ở một nơi khác trong thành phố Hà Nội…
- A a a…~ Không nghĩ tới đường phố nơi này về đêm lại vắng vẻ như vậy. Hoàn toàn có thể phóng xe tự nhiên mà không sợ người đụng chạm…
- Erica tiểu thư quả nhiên tuyệt nhất nhất!!! Hì hì hì…~
Arianna ngồi trên chiếc xe ô tô đang đi với tốc độ 100km/h giữa đường phố Hà thành chính là như vậy suy nghĩ.
Ừ? Vì một lý do nào đó mà các đồng chí cơ động hôm nay đều có nhiệm vụ di dời dân cư trong người. Đã không có người cùng xuất hiện tranh tài với cô nàng hầu gái Nhật.
Cũng ngay thời điểm này…
Một bóng dáng trắng xanh đang không ngừng lấp loáng thật nhanh di chuyển trên nóc những tòa nhà hai bên nơi xe ô tô băng băng qua. Có lẽ đây chính là sự giám sát của hầu tước Voban mà Erica trước đó từng nhắc đến.
Liliana Kranjcar, người được hầu tước Voban ra lệnh theo sát con mồi của ngài ta đêm nay. Chỉ cần Nguyễn Trọng Lăng và Erica không rời khỏi thành phố Hà Nội liền không cần lên tiếng bẩm báo.
Tất nhiên hiện tại bởi vì trò đùa dai của Erica khiến cô nàng tóc bạch kim không thể không hùng hục di chuyển đuổi theo điên cuồng đua xe Arianna suốt cả buổi. Cũng không biết sau này khi rõ ràng tất cả mọi chuyện cô ấy sẽ suy nghĩ gì.
Có điều trước đó…
Thời gian cũng đã đến! Liliana lúc này chính là như vậy suy nghĩ.
…
Cùng lúc nơi khách sạn Lotte Liễu Giai, Hà Nội…
Bỏ lại ly rượu nho còn cầm trên tay, vị hầu tước của chúng ta cũng đã đứng dậy bắt đầu cuộc săn đêm nay của mình.
- Đã đến giờ, các con mồi đáng yêu của ta~
Ông ta nở nụ cười mỉa trong vẻ mặt cương cứng ác liệt cùng đám sói hung ác đứng ẩn hiện tràn đầy xung quanh!
Trò chơi giờ mới chính thức bắt đầu!!!
…
/176
|