Ngón tay Diệp Tranh linh hoạt đánh ‘cộc cộc’ lên bề mặt pha lê, càng nghĩ cô càng cảm thấy mình đoán đúng.
Đương nhiên, trước giờ người cá tặng cô không ít đồ, ví như thức ăn và nhà đá. Đồng thời, khi Diệp Tranh giúp nó tết đồ chơi, chải đuôi, nó cũng sẽ tặng quà báo đáp cô. Nếu không phải đồ chơi, thì chính là những vật dụng có ích cho Diệp Tranh. Mà pha lê, vừa nhìn đã đoán được là do người cá gian nan tìm được dưới đáy biển sâu.
Diệp Tranh tin chắc rằng, những thứ lấp lánh tỏa sáng như thế này, cho dù là với người hoặc người cá, đều vô cùng quý giá. So sánh với những vật trước đó người cá tặng cho cô là một trời một vực. Cộng thêm, hành động này của người cá là sau khi nó biết được tình trạng thân thể của Diệp Tranh, Diệp Tranh cảm thấy hai chuyện này hoàn toàn liên kết với nhau.
Diệp Tranh nghĩ thầm, chẳng lẽ nó muốn cô trở thành bạn đời của nó? Nhưng không phải nó còn chưa trưởng thành sao?
Sau nhiều ngày ở chung, dưới sự giúp đỡ của người cá, Diệp Tranh cũng mặt dày tiếp nhận người cá cung cấp thức ăn và chỗ ở cho cô.
Nhưng pha lê quý giá như vậy, Diệp Tranh nghĩ thế nào cũng khó mà thu.
Người cá từ biển đi lên, rồi bò đến trước mặt Diệp Tranh.
Móng vuốt của nó đặt lên pha lên, cách pha lê trong suốt nhìn Diệp Tranh. Mặc dù pha lê cực kỳ trong suốt, nhưng bởi vì bề mặt pha lê bằng phẳng, xuyên thấu qua pha lê, mặt người cá đều biến hình.
Cô nhịn không được ‘haha’ cười một tiếng, nhẹ nhàng vỗ mặt người cá, “Này, cậu biết bây giờ cậu rất khó coi không?”
Người cá vung đuôi, giống như thật cao hứng. Cả ngày hôm qua Diệp Tranh đều tỏ vẻ áp suất thấp, lúc nào cũng gào thét trước mặt cậu, còn mất mặt khóc mấy lần, lúc này nhìn thấy nụ cười của Diệp Tranh, người cá thỏa mãn vô cùng.
Diệp Tranh móc ngón tay, gõ lên mặt pha lê.
“Gõ thử xem?”
Người cá sửng sốt một lúc, cũng học Diệp Tranh, gõ ba cái lên bề mặt pha lê.
Diệp Tranh đột nhiên nổi hứng, hai tay cô đặt phía trên pha lê, tay trái gõ hai lần, tay phải gõ mấy lần liên tiếp, sau đó tay trái dựa theo tốc độ trước đó lại gõ hai lần.
Người cá cũng để móng vuốt lên pha lê, tay trái gõ hai lần, tay phải cũng gõ mấy tiếng liên tiếp, rồi lại gõ hai lần như trước.
Diệp Tranh càng có hứng, cô bắt đầu gõ tiết tấu không đồng đều lên pha lê, số lần cũng càng lúc càng nhiều, nhịp điệu càng lúc càng phức tạp – trên thực tế, về sau, Diệp Tranh cũng chẳng nhớ mình gõ như thế nào.
Thế mà, người cá vẫn có thể không nhanh không chậm lặp lại nhịp điệu, gõ cực kỳ chuẩn xác, còn giúp Diệp Tranh nhớ lại một phen.
Trí nhớ tốt thế, Diệp Tranh nghĩ đến đặc tính ca hát của người cá, có lẽ đối với chúng nó nắm bắt nhịp điệu chính là trời sinh?
Diệp Tranh và người cá chơi rất lâu, đến khi cánh tay cô hơi mỏi, Diệp Tranh mới dừng lại, dán mặt lên pha lê. Cô quay đầu, má phải đặt lên bề mặt pha lê lạnh lẽo, nhìn người cá cười nói: “Được rồi, mình biết cậu lợi hại, không chơi nữa.”
Nhìn người cá cũng biết cậu vẫn còn muốn chơi, nhưng Diệp Tranh lại dừng lại, nó do dự một lúc, đem má phải cũng đặt lên pha lê. Nó không thể cười giống như Diệp Tranh, nhưng mí mắt lại cong cong nhìn Diệp Tranh, đuôi thì đập mấy cái trên mặt đất.
Một người một cá nhìn nhau, sau đó Diệp Tranh nhớ tới chuyện kia. Cô lúng túng ngồi ngay ngắn lại, người cá cũng thuận theo ngồi thẳng người, nghiêng đầu nhìn cô.
Cô đẩy pha lê một cái, pha lê vốn tựa nghiêng trên nhà đá bỗng đảo, người cá giật mình nhảy lên. Nhưng rồi nó hiểu ra Diệp Tranh muốn làm gì, sau đó cũng giúp Diệp Tranh đẩy nghiêng pha lê qua một bên.
Người cá ở phía ngoài cửa, cúi người, cẩn thận tránh đụng phải chân Diệp Tranh, vừa kéo vừa ôm Diệp Tranh ra bên ngoài. Diệp Tranh cầm quần áo sạch, nhảy cà nhắc hai bước, thấy người cá còn muốn đi theo, Diệp Tranh lập tức giơ tay ngăn cản nó.
“Không được,” Diệp Tranh phát hiện, từ ‘không’ là từ mà cô dùng nhiều nhất khi nói chuyện với người cá, “Không được, cậu không thể đi theo.”
Diệp Tranh biết hành động của mình khá bất tiện, cô cũng biết nếu có bạn đi theo nhìn sẽ tốt hơn, nhưng như vậy thì lại quá xấu hổ.
Diệp Tranh nhảy hai lần, nhưng khi nhảy xuống thềm cát nhão, thì không giữ cân bằng được, đầu gối mềm nhũn, chân trái trước hết khụy xuống, rồi chân phải đánh lên mặt cát.
“A!” Diệp Tranh kêu thảm một tiếng, té lăn trên đất.
Người cá bò quá, liếm nước mắt – vì quá đau mà chảy ra, trên mặt Diệp Tranh. Diệp tranh có chút nhụt chí, phát sầu nói: “Làm sao bây giờ?”
Người cá nghiêng đầu, nhìn chằm chằm chân phải Diệp Tranh. Nó suy nghĩ một lát, rồi bò xa một đoạn, sau đó mở rộng vây lưng.
“Ấy!” Diệp Tranh không nhịn được gọi lại người cá vừa mở ra trạng thái công kích, “Mình chỉ là té lộn mèo một cái thôi mà!”
Người cá không để ý đến cô, Diệp Tranh nhìn vây lưng giống như dây cung được kéo giãn, bất chợt vây lưng đột nhiên co rút lại, sau đó có mười mấy cái vật thể giống như gậy cắm trên mặt cát phía trước mặt Diệp Tranh.
Diệp Tranh nhìn kỹ những vật thể đang cấm sâu trên cát này, nhìn qua giống như xương cá. Diệp Tranh thử rút một cái, phát hiện nó đâm rất sâu. Mà hiện tại cô đang ngồi dưới đất, khó dùng lực, chỉ có thể lắc lắc xương cá.
Người cá quay trở lại bên cạnh Diệp Tranh, nó dễ dàng rút xương ra, sau đó cẩn thận đưa cho Diệp Tranh.
Diệp Tranh nhận lấy xương cá, thử cân nó, xương cá rất nặng, cực khó cầm, không nhẹ như trong tưởng tượng của Diệp Tranh. Xương của người cá gần như trong suốt dưới ánh nắng, hai phần ba độ dài là lưỡi dao sắc bén, chỉ có một đầu xương tròn. Đây là lần đầu tiên Diệp Tranh nhìn thấy người cá sử dụng vây lưng, cô vốn cho rằng nó chỉ dùng để thị uy. Nhưng đến lúc này, cô mới biết vây cá của nó cũng là một thứ vũ khí. Với đầu nhọn gai xương này, nghĩ cũng biết, phần lớn con mồi dưới nước đều không thể chạy trốn.
Hiện tại, thứ vũ khí nguy hiểm này nằm trong tay Diệp Tranh, người cá nâng Diệp Tranh dậy, để chân phải Diệp Tranh không phải chịu lực, nó khiến Diệp Trành đỡ xương cá di chuyển. Người cá biết Diệp Tranh không muốn nó đi cùng, nên dứt khoát lấy xương của mình đưa cho Diệp Tranh làm gậy.
Mặc dù còn chút khó khăn, nhưng có gậy, Diệp Tranh cũng có thể từ từ đi đến hồ nước tắm rửa.
Khi Diệp Tranh khoan khoái quay trở về chỗ ở, người cá đang nằm trên mặt đất, không biết đang làm cái gì.
Người cá nhìn qua cực kỳ chuyên tâm, ngay cả khi Diệp Tranh đến gần nó cũng không quay đầu lại.
Lúc Diệp Tranh đến bên cạnh người cá, cô thấy cậu đang nhìn một nhúm cỏ khô – lúc rời khỏi nhà đá cô mang ra, bên dưới pha lê. Nguyên bản cỏ có màu xanh lục, lúc này lại hơi ố vàng.
Diệp Tranh giật mình, thế nhưng là sinh nhiệt!
Cũng gần đến trưa, nên nhiệt độ khá cao, Diệp Tranh khom người xuống, cúi đầu cùng người cá nhìn chằm chằm cỏ khô. Diệp Tranh kiềm chế nội tâm kích động, cưỡng chế chính mình cần phải kiên nhẫn chờ, chờ…
Quả nhiên, qua một thời gian ngắn, một ánh lửa vọt lên, làm cháy nhúm cỏ.
Tốt quá rồi! Diệp Tranh cảm thấy đây là chuyện vui bất ngờ!
Có điều, người cá không nghĩ thế. Nó hoảng sợ nhảy lên, một lần nhảy cũng cao ba mét. Giống như mấy con cá Diệp Tranh từng nhìn thấy ở chợ bán cá, nhảy bành bạch không quy tắc, vội vã rời xa nhúm cỏ.
Diệp Tranh chưa từng nhìn thấy người cá thất thố như vậy, nó thế nhưng cực kỳ sợ hãi.
Đương nhiên, trước giờ người cá tặng cô không ít đồ, ví như thức ăn và nhà đá. Đồng thời, khi Diệp Tranh giúp nó tết đồ chơi, chải đuôi, nó cũng sẽ tặng quà báo đáp cô. Nếu không phải đồ chơi, thì chính là những vật dụng có ích cho Diệp Tranh. Mà pha lê, vừa nhìn đã đoán được là do người cá gian nan tìm được dưới đáy biển sâu.
Diệp Tranh tin chắc rằng, những thứ lấp lánh tỏa sáng như thế này, cho dù là với người hoặc người cá, đều vô cùng quý giá. So sánh với những vật trước đó người cá tặng cho cô là một trời một vực. Cộng thêm, hành động này của người cá là sau khi nó biết được tình trạng thân thể của Diệp Tranh, Diệp Tranh cảm thấy hai chuyện này hoàn toàn liên kết với nhau.
Diệp Tranh nghĩ thầm, chẳng lẽ nó muốn cô trở thành bạn đời của nó? Nhưng không phải nó còn chưa trưởng thành sao?
Sau nhiều ngày ở chung, dưới sự giúp đỡ của người cá, Diệp Tranh cũng mặt dày tiếp nhận người cá cung cấp thức ăn và chỗ ở cho cô.
Nhưng pha lê quý giá như vậy, Diệp Tranh nghĩ thế nào cũng khó mà thu.
Người cá từ biển đi lên, rồi bò đến trước mặt Diệp Tranh.
Móng vuốt của nó đặt lên pha lên, cách pha lê trong suốt nhìn Diệp Tranh. Mặc dù pha lê cực kỳ trong suốt, nhưng bởi vì bề mặt pha lê bằng phẳng, xuyên thấu qua pha lê, mặt người cá đều biến hình.
Cô nhịn không được ‘haha’ cười một tiếng, nhẹ nhàng vỗ mặt người cá, “Này, cậu biết bây giờ cậu rất khó coi không?”
Người cá vung đuôi, giống như thật cao hứng. Cả ngày hôm qua Diệp Tranh đều tỏ vẻ áp suất thấp, lúc nào cũng gào thét trước mặt cậu, còn mất mặt khóc mấy lần, lúc này nhìn thấy nụ cười của Diệp Tranh, người cá thỏa mãn vô cùng.
Diệp Tranh móc ngón tay, gõ lên mặt pha lê.
“Gõ thử xem?”
Người cá sửng sốt một lúc, cũng học Diệp Tranh, gõ ba cái lên bề mặt pha lê.
Diệp Tranh đột nhiên nổi hứng, hai tay cô đặt phía trên pha lê, tay trái gõ hai lần, tay phải gõ mấy lần liên tiếp, sau đó tay trái dựa theo tốc độ trước đó lại gõ hai lần.
Người cá cũng để móng vuốt lên pha lê, tay trái gõ hai lần, tay phải cũng gõ mấy tiếng liên tiếp, rồi lại gõ hai lần như trước.
Diệp Tranh càng có hứng, cô bắt đầu gõ tiết tấu không đồng đều lên pha lê, số lần cũng càng lúc càng nhiều, nhịp điệu càng lúc càng phức tạp – trên thực tế, về sau, Diệp Tranh cũng chẳng nhớ mình gõ như thế nào.
Thế mà, người cá vẫn có thể không nhanh không chậm lặp lại nhịp điệu, gõ cực kỳ chuẩn xác, còn giúp Diệp Tranh nhớ lại một phen.
Trí nhớ tốt thế, Diệp Tranh nghĩ đến đặc tính ca hát của người cá, có lẽ đối với chúng nó nắm bắt nhịp điệu chính là trời sinh?
Diệp Tranh và người cá chơi rất lâu, đến khi cánh tay cô hơi mỏi, Diệp Tranh mới dừng lại, dán mặt lên pha lê. Cô quay đầu, má phải đặt lên bề mặt pha lê lạnh lẽo, nhìn người cá cười nói: “Được rồi, mình biết cậu lợi hại, không chơi nữa.”
Nhìn người cá cũng biết cậu vẫn còn muốn chơi, nhưng Diệp Tranh lại dừng lại, nó do dự một lúc, đem má phải cũng đặt lên pha lê. Nó không thể cười giống như Diệp Tranh, nhưng mí mắt lại cong cong nhìn Diệp Tranh, đuôi thì đập mấy cái trên mặt đất.
Một người một cá nhìn nhau, sau đó Diệp Tranh nhớ tới chuyện kia. Cô lúng túng ngồi ngay ngắn lại, người cá cũng thuận theo ngồi thẳng người, nghiêng đầu nhìn cô.
Cô đẩy pha lê một cái, pha lê vốn tựa nghiêng trên nhà đá bỗng đảo, người cá giật mình nhảy lên. Nhưng rồi nó hiểu ra Diệp Tranh muốn làm gì, sau đó cũng giúp Diệp Tranh đẩy nghiêng pha lê qua một bên.
Người cá ở phía ngoài cửa, cúi người, cẩn thận tránh đụng phải chân Diệp Tranh, vừa kéo vừa ôm Diệp Tranh ra bên ngoài. Diệp Tranh cầm quần áo sạch, nhảy cà nhắc hai bước, thấy người cá còn muốn đi theo, Diệp Tranh lập tức giơ tay ngăn cản nó.
“Không được,” Diệp Tranh phát hiện, từ ‘không’ là từ mà cô dùng nhiều nhất khi nói chuyện với người cá, “Không được, cậu không thể đi theo.”
Diệp Tranh biết hành động của mình khá bất tiện, cô cũng biết nếu có bạn đi theo nhìn sẽ tốt hơn, nhưng như vậy thì lại quá xấu hổ.
Diệp Tranh nhảy hai lần, nhưng khi nhảy xuống thềm cát nhão, thì không giữ cân bằng được, đầu gối mềm nhũn, chân trái trước hết khụy xuống, rồi chân phải đánh lên mặt cát.
“A!” Diệp Tranh kêu thảm một tiếng, té lăn trên đất.
Người cá bò quá, liếm nước mắt – vì quá đau mà chảy ra, trên mặt Diệp Tranh. Diệp tranh có chút nhụt chí, phát sầu nói: “Làm sao bây giờ?”
Người cá nghiêng đầu, nhìn chằm chằm chân phải Diệp Tranh. Nó suy nghĩ một lát, rồi bò xa một đoạn, sau đó mở rộng vây lưng.
“Ấy!” Diệp Tranh không nhịn được gọi lại người cá vừa mở ra trạng thái công kích, “Mình chỉ là té lộn mèo một cái thôi mà!”
Người cá không để ý đến cô, Diệp Tranh nhìn vây lưng giống như dây cung được kéo giãn, bất chợt vây lưng đột nhiên co rút lại, sau đó có mười mấy cái vật thể giống như gậy cắm trên mặt cát phía trước mặt Diệp Tranh.
Diệp Tranh nhìn kỹ những vật thể đang cấm sâu trên cát này, nhìn qua giống như xương cá. Diệp Tranh thử rút một cái, phát hiện nó đâm rất sâu. Mà hiện tại cô đang ngồi dưới đất, khó dùng lực, chỉ có thể lắc lắc xương cá.
Người cá quay trở lại bên cạnh Diệp Tranh, nó dễ dàng rút xương ra, sau đó cẩn thận đưa cho Diệp Tranh.
Diệp Tranh nhận lấy xương cá, thử cân nó, xương cá rất nặng, cực khó cầm, không nhẹ như trong tưởng tượng của Diệp Tranh. Xương của người cá gần như trong suốt dưới ánh nắng, hai phần ba độ dài là lưỡi dao sắc bén, chỉ có một đầu xương tròn. Đây là lần đầu tiên Diệp Tranh nhìn thấy người cá sử dụng vây lưng, cô vốn cho rằng nó chỉ dùng để thị uy. Nhưng đến lúc này, cô mới biết vây cá của nó cũng là một thứ vũ khí. Với đầu nhọn gai xương này, nghĩ cũng biết, phần lớn con mồi dưới nước đều không thể chạy trốn.
Hiện tại, thứ vũ khí nguy hiểm này nằm trong tay Diệp Tranh, người cá nâng Diệp Tranh dậy, để chân phải Diệp Tranh không phải chịu lực, nó khiến Diệp Trành đỡ xương cá di chuyển. Người cá biết Diệp Tranh không muốn nó đi cùng, nên dứt khoát lấy xương của mình đưa cho Diệp Tranh làm gậy.
Mặc dù còn chút khó khăn, nhưng có gậy, Diệp Tranh cũng có thể từ từ đi đến hồ nước tắm rửa.
Khi Diệp Tranh khoan khoái quay trở về chỗ ở, người cá đang nằm trên mặt đất, không biết đang làm cái gì.
Người cá nhìn qua cực kỳ chuyên tâm, ngay cả khi Diệp Tranh đến gần nó cũng không quay đầu lại.
Lúc Diệp Tranh đến bên cạnh người cá, cô thấy cậu đang nhìn một nhúm cỏ khô – lúc rời khỏi nhà đá cô mang ra, bên dưới pha lê. Nguyên bản cỏ có màu xanh lục, lúc này lại hơi ố vàng.
Diệp Tranh giật mình, thế nhưng là sinh nhiệt!
Cũng gần đến trưa, nên nhiệt độ khá cao, Diệp Tranh khom người xuống, cúi đầu cùng người cá nhìn chằm chằm cỏ khô. Diệp Tranh kiềm chế nội tâm kích động, cưỡng chế chính mình cần phải kiên nhẫn chờ, chờ…
Quả nhiên, qua một thời gian ngắn, một ánh lửa vọt lên, làm cháy nhúm cỏ.
Tốt quá rồi! Diệp Tranh cảm thấy đây là chuyện vui bất ngờ!
Có điều, người cá không nghĩ thế. Nó hoảng sợ nhảy lên, một lần nhảy cũng cao ba mét. Giống như mấy con cá Diệp Tranh từng nhìn thấy ở chợ bán cá, nhảy bành bạch không quy tắc, vội vã rời xa nhúm cỏ.
Diệp Tranh chưa từng nhìn thấy người cá thất thố như vậy, nó thế nhưng cực kỳ sợ hãi.
/28
|