Nhìn cái đuôi to không ngừng vung loạn của người cá, Diệp Tranh xấu xa nở nụ cười, cô vừa xoa cằm vừa khập khiễng đi xuống sườn cát.
Vừa rồi người cá chỉ muốn né tránh Diệp Tranh, cũng không có ý làm cho Diệp Tranh bị thương. Thế nhưng, thể trọng của nó như thế, Diệp Tranh lại bị nó đẩy một cái, cằm bị đụng trúng đau vẫn chịu không nổi. Diệp Tranh liên tục xoa cằm, cũng may không có bị trật khớp. thapdiepcoc.com
Diệp Tranh há to miệng cử động quai hàm, thấy cũng không đau như vừa rồi mới yên tâm, sau đó ngồi chồm hỗm xuống nghiêm túc nhìn người cá. thapdiepcoc.com
Thấy Diệp Tranh ngồi xổm xuống bên cạnh mình, người cá duỗi móng vuốt ra nắm lấy cổ tay Diệp Tranh lắc lắc, như đang thỉnh cầu Diệp Tranh kéo nó ra ngoài.
“Biết sai rồi à?” Diệp Tranh cười híp mắt nhìn người cá nói, sau đó lại xấu xa vỗ lên phần đuôi thô của người cá, “Nếu như ngoan ngoãn để mình đo một cái thì cậu đâu gặp phải vấn đề này?”
Khi Diệp Tranh đập lên đuôi nó, chiếc đuôi vẫn đang vung vẩy của người cá dừng lại một cái, tiếp đó càng dùng sức mà giãy dụa, thậm chí còn làm cho đất cát xung quanh nó bay tứ tung.
“Được rồi, được rồi,” Diệp Tranh giơ hai tay lên, làm một cái động tác đầu hàng, nhìn thoáng qua chỗ đó của người cá một cái “Mình bảo đảm không… Á…”
Diệp Tranh bất giác phát hiện lý do khiến người cá có phản ứng lớn như vậy, nếu như người cá là người thì phần đuôi thô của nó hẳn là phía dưới. Mà vị trí đó… thapdiepcoc.com
Diệp Tranh nhất thời cảm thấy thật lúng túng, thì ra vừa rồi mình đang giở trò lưu manh.
Lúc này, đuôi to của người cá vẫn không ngừng vung vẩy, thấy Diệp Tranh không nói gì, nó lại dùng móng vuốt kéo cô. Diệp Tranh cảm thấy lòng bàn tay bị người cá nắm chặt rất nóng, ngay cả móng vuốt lạnh buốt của người cá cũng không thể làm cho nhiệt độ này hạ xuống.
Mà nóng cũng không chỉ lòng bàn tay, Diệp Tranh cảm thấy ngay cả cổ, gò má của mình cũng bắt đầu nóng hôi hổi. Dù gì cô cũng chỉ là một cô gái mới mười sáu tuổi, sau khi đến Mỹ cũng chưa từng quen bạn trai, mặc dù trên bãi biển cũng nhìn nhiều rồi, nhưng cũng chỉ là cọp giấy nhìn đồi núi mà thôi. Hơn nữa, đuôi của người cá hoàn toàn làm cho cô quên mất nó cũng có vị trí tư mật…. Mà hiện tại nó đối với hành động lưu manh của Diệp Tranh phản ứng kịch liệt như thế, Diệp Tranh không cách nào giả bộ như nhìn không thấy.
Người cá ngừng giãy dụa, nó tựa lên vai Diệp Tranh hơi đứng nửa người lên, sau đó đôi tay lạnh buốt của nó sờ lên gò má của Diệp Tranh. Sợ là khi kinh động đến Diệp Tranh cô sẽ lại ngã xuống, móng vuốt muốn sờ lên gò má của Diệp Tranh liền thu hồi, thế nhưng do dự một lúc, nó vẫn từ từ sờ hai má của cô, nghiêm túc nhìn chằm chằm Diệp Tranh. Diệp Tranh không khỏi ngừng thở, cũng không có nhìn người cá, thấy nó càng lúc càng đến gần, Diệp Tranh trong lúc lúng túng hoảng loạn hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.
Mặt người cá đến gần, nó quan sát Diệp Tranh, đại khái là muốn biết Diệp Tranh vì sao đột nhiên bị nóng lên. Khi móng vuốt lạnh buốt của người cá chạm đến gò má của cô, Diệp Tranh chỉ cảm thấy nhiệt độ của mình liên tục tăng nhanh, gần như phát sốt. Nếu trong tay Diệp Tranh lúc này có một chiếc gương, cô sẽ phát hiện gò má của mình không chỉ nhiệt độ tăng cao, mà còn trở nên đỏ chót.
Có điều, Diệp Tranh không biết điều đó, chỉ có người cá ở gần Diệp Tranh phát hiện biến hóa này. Mắt nó mở càng to, không rõ nhìn gò má đỏ bừng của Diệp Tranh. Đại khái là cảm thấy dùng mắt quan sát không có hiệu quả, người cá lè lưỡi, liếm mặt Diệp Tranh.
Đầu lưỡi ẩm ướt lạnh lẽo khiến Diệp Tranh bừng tỉnh, giống như vừa tỉnh lại từ một giấc mộng, Diệp Tranh đẩy người cá ra, lần nữa đặt mông ngồi xuống đất.
Diệp Tranh la lên một tiếng đau đớn, tuy rằng lần này ngã xuống không tính nặng, nhưng lần ngã trước vẫn còn chưa hết đau đâu. thapdiepcoc.com
Thấy Diệp Tranh rời khỏi móng vuốt của mình, lại kêu lên đau đớn, người cá hoàn toàn sốt ruột, lần nữa dùng sức ngọ nguậy cái đuôi to, vặn vẹo muốn đi ra ngoài.
Người cá mãnh liệt vặn vẹo cơ thể làm Diệp Tranh nhìn mà sợ, cô chỉ lo nó sẽ tự làm mình bị thương, vì thế liền vội vàng tiến lên ôm lấy cái đầu không ngừng giãy dụa của người cá, vừa dùng tay ôn nhu vuốt đầu tóc trơn tuồn tuột của người cá.
“Ngoan, ngoan, dừng lại.” Diệp Tranh thủ thỉ nói, “Mình sẽ kéo cậu ra, không được cử động nữa.”
Lúc Diệp Tranh ôm lấy nó, người cá cũng đồng thời ngừng giãy dụa, khi Diệp Tranh vừa vuốt đầu, vừa thấp giọng dụ dỗ nó, cơ thể của nó cũng đã mềm nhũn, yên lặng nằm trong lồng ngực Diệp Tranh.
Cảm thấy người cá nằm trong ngực mình đã yên tĩnh lại, Diệp Tranh nhẹ nhàng vỗ đầu nó: “Thật ngoan.”
Người cá đáp lại bằng cách dùng móng vuốt vỗ lưng Diệp Tranh. thapdiepcoc.com
May mà thành công, người cá không lại giãy dụa, như trước tin tưởng nhìn Diệp Tranh.
“Chẳng phải cậu lăn xuống sao, thế nào lại bị mắc kẹt?” Diệp Tranh nói thầm, vòng quanh tảng đá lớn hai lần. Tiếp đó, cô phát hiện người cá bị mắc kẹt là do các tảng đá và triền núi chồng chất lên nhau tạo thành.
Khi người cá ngã vào khe đá thì nó còn kéo theo bùn cát, chúng nó lót ở dưới thân người cá, lúc này mới khiến cho người cá không thể đi ra.
Biết được nguyên nhân, Diệp Tranh rốt cục nghĩ đến biện pháp giải quyết: Từ phía dưới đào ra một khe hở, để người cá có thể chui ra.
Nghĩ ra phương pháp, Diệp Tranh ngồi xỗm xuống ôm đầu người cá: “Chờ mình một chút nha, mình lập tức quay trở lại.” thapdiepcoc.com
Cô sợ người cá nghe không hiểu, cho nên chỉ chỉ phần cát phía dưới. Sau đó làm hành động đào móc, cuối cùng từ trên cây hái xuống một quả trái cây nhét vào miệng người cá, lúc này mới như một làn khói chạy về nhà đá, lấy mấy cái mũi tên gãy đầu, cùng với vài lá cây lớn.
Diệp Tranh hổn hển chạy trở lại, thấy người cá vẫn ngoan ngoãn kẹt lại trong khe đá, chỉ là trước người có thêm hai hột quả trái cây. Xem ra người cá hiểu ý của cô, không có bởi vì cô chạy đi mà giãy dụa, thậm chí còn ăn sạch quả trái cây giống như quả táo mà nó thích ăn nhất.
Nhìn thấy Diệp Tranh quay trở lại, người cá vui vẻ vẩy vẩy đuôi, duỗi móng vuốt về phía cô.
Diệp Tranh vỗ vỗ tay của nó, rồi dùng lá cây bọc người nó lại. Người cá không thoải mái giật giật, nhưng vẫn để Diệp Tranh bận việc trên người mình.
Bọc kỹ cái đuôi của người cá xong, Diệp Tranh mới cầm mấy cái mũi tên đào khe hở, bắt đầu dùng sức đào bùn cát ở phía dưới người người cá ra. thapdiepcoc.com
Cũng may mảnh đất này vẫn tính là khô ráo, không đến nỗi bị đất cát chồng chất, Diệp Tranh đào rất dễ dàng. Hơn nữa người cá hiểu ý cô, cho nên còn dùng móng vuốt giúp cô đào đất. Với sức lực và móng vuốt bén nhọn của người cá, Diệp Tranh làm nhanh hơn rất nhiều.
Không lâu lắm, phía dưới người người cá xuất hiện một khe hở. Diệp tranh bỏ mũi tên trong tay ra, lần nữa nắm chặt móng vuốt của người cá, bắt đầu thử kéo người cá ra ngoài.
Diệp Tranh còn lo lắng người cá quá nặng, cô sẽ không cách nào kéo nó ra. Nhưng người cá lại rất phối hợp, vặn vẹo đuôi, dần dần cũng bị Diệp Tranh kéo ra.
Khi lá cây bọc trên đuôi người cá “Roạt” rách ra, cơ thể người cá rốt cục cũng chậm rãi nhích đi ra, sau đó càng lúc càng nhanh, khi Diệp Tranh cảm thấy mình sắp đến cực hạn thì cuối cùng người cá cũng thoát khỏi khe rãnh!
Cùng với việc người cá thoát ra ngoài, Diệp Tranh cũng bị mất cân bằng, lần thứ ba ngã sấp xuống mặt cát, đã thế cát còn bay vào trong miệng của Diệp Tranh.
Hôm nay quả là một ngày xui xẻo, Diệp Tranh nằm trên đất vừa thổ cát vừa nghĩ, buổi chiều còn cảm thấy hôm nay là một ngày đẹp trời, mình cũng quá ngây thơ rồi.
Mà cái này cũng chưa tính, người cá vất vả lắm mới có thể thoát ra ngoài tất nhiên sẽ hưng phấn chịu không được, nó đương nhiên sẽ không quên người kéo nó ra là Diệp Tranh, nó vui vẻ đè lên người cô, ôm cổ Diệp Tranh, cái đuôi nặng trình trịch thì vui vẻ vỗ mu bàn chân của cô. thapdiepcoc.com
“Được rồi, đủ rồi, mình biết cậu rất vui rồi.” Diệp Tranh dùng tay ngăn trở mặt người cá đang áp trên mặt mình, khó khăn ngước đầu tách mặt người cá ra.
“Cậu trước tiên đứng lên được không, lên… lên… lên… Cái tên này mình bảo cậu đứng lên nghe thấy không?!!”
Diệp Tranh gầm lên, lăn lộn đẩy người cá ra.
Có thể là do bị tiếng gầm thét của Diệp Tranh làm cho khiếp sợ, người cá ngửa mặt bất động nhìn Diệp Tranh. Diệp Tranh cúi người nhìn xuống, nghiến răng nghiến lợi nhìn nó.
Một người một cá đối diện nhau rất lâu, đuôi cá nhẹ vỗ lên mặt đất, sau đó có chút thăm dò, cẩn thận từng chút một, vỗ vỗ Diệp Tranh.
Vừa rồi người cá chỉ muốn né tránh Diệp Tranh, cũng không có ý làm cho Diệp Tranh bị thương. Thế nhưng, thể trọng của nó như thế, Diệp Tranh lại bị nó đẩy một cái, cằm bị đụng trúng đau vẫn chịu không nổi. Diệp Tranh liên tục xoa cằm, cũng may không có bị trật khớp. thapdiepcoc.com
Diệp Tranh há to miệng cử động quai hàm, thấy cũng không đau như vừa rồi mới yên tâm, sau đó ngồi chồm hỗm xuống nghiêm túc nhìn người cá. thapdiepcoc.com
Thấy Diệp Tranh ngồi xổm xuống bên cạnh mình, người cá duỗi móng vuốt ra nắm lấy cổ tay Diệp Tranh lắc lắc, như đang thỉnh cầu Diệp Tranh kéo nó ra ngoài.
“Biết sai rồi à?” Diệp Tranh cười híp mắt nhìn người cá nói, sau đó lại xấu xa vỗ lên phần đuôi thô của người cá, “Nếu như ngoan ngoãn để mình đo một cái thì cậu đâu gặp phải vấn đề này?”
Khi Diệp Tranh đập lên đuôi nó, chiếc đuôi vẫn đang vung vẩy của người cá dừng lại một cái, tiếp đó càng dùng sức mà giãy dụa, thậm chí còn làm cho đất cát xung quanh nó bay tứ tung.
“Được rồi, được rồi,” Diệp Tranh giơ hai tay lên, làm một cái động tác đầu hàng, nhìn thoáng qua chỗ đó của người cá một cái “Mình bảo đảm không… Á…”
Diệp Tranh bất giác phát hiện lý do khiến người cá có phản ứng lớn như vậy, nếu như người cá là người thì phần đuôi thô của nó hẳn là phía dưới. Mà vị trí đó… thapdiepcoc.com
Diệp Tranh nhất thời cảm thấy thật lúng túng, thì ra vừa rồi mình đang giở trò lưu manh.
Lúc này, đuôi to của người cá vẫn không ngừng vung vẩy, thấy Diệp Tranh không nói gì, nó lại dùng móng vuốt kéo cô. Diệp Tranh cảm thấy lòng bàn tay bị người cá nắm chặt rất nóng, ngay cả móng vuốt lạnh buốt của người cá cũng không thể làm cho nhiệt độ này hạ xuống.
Mà nóng cũng không chỉ lòng bàn tay, Diệp Tranh cảm thấy ngay cả cổ, gò má của mình cũng bắt đầu nóng hôi hổi. Dù gì cô cũng chỉ là một cô gái mới mười sáu tuổi, sau khi đến Mỹ cũng chưa từng quen bạn trai, mặc dù trên bãi biển cũng nhìn nhiều rồi, nhưng cũng chỉ là cọp giấy nhìn đồi núi mà thôi. Hơn nữa, đuôi của người cá hoàn toàn làm cho cô quên mất nó cũng có vị trí tư mật…. Mà hiện tại nó đối với hành động lưu manh của Diệp Tranh phản ứng kịch liệt như thế, Diệp Tranh không cách nào giả bộ như nhìn không thấy.
Người cá ngừng giãy dụa, nó tựa lên vai Diệp Tranh hơi đứng nửa người lên, sau đó đôi tay lạnh buốt của nó sờ lên gò má của Diệp Tranh. Sợ là khi kinh động đến Diệp Tranh cô sẽ lại ngã xuống, móng vuốt muốn sờ lên gò má của Diệp Tranh liền thu hồi, thế nhưng do dự một lúc, nó vẫn từ từ sờ hai má của cô, nghiêm túc nhìn chằm chằm Diệp Tranh. Diệp Tranh không khỏi ngừng thở, cũng không có nhìn người cá, thấy nó càng lúc càng đến gần, Diệp Tranh trong lúc lúng túng hoảng loạn hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.
Mặt người cá đến gần, nó quan sát Diệp Tranh, đại khái là muốn biết Diệp Tranh vì sao đột nhiên bị nóng lên. Khi móng vuốt lạnh buốt của người cá chạm đến gò má của cô, Diệp Tranh chỉ cảm thấy nhiệt độ của mình liên tục tăng nhanh, gần như phát sốt. Nếu trong tay Diệp Tranh lúc này có một chiếc gương, cô sẽ phát hiện gò má của mình không chỉ nhiệt độ tăng cao, mà còn trở nên đỏ chót.
Có điều, Diệp Tranh không biết điều đó, chỉ có người cá ở gần Diệp Tranh phát hiện biến hóa này. Mắt nó mở càng to, không rõ nhìn gò má đỏ bừng của Diệp Tranh. Đại khái là cảm thấy dùng mắt quan sát không có hiệu quả, người cá lè lưỡi, liếm mặt Diệp Tranh.
Đầu lưỡi ẩm ướt lạnh lẽo khiến Diệp Tranh bừng tỉnh, giống như vừa tỉnh lại từ một giấc mộng, Diệp Tranh đẩy người cá ra, lần nữa đặt mông ngồi xuống đất.
Diệp Tranh la lên một tiếng đau đớn, tuy rằng lần này ngã xuống không tính nặng, nhưng lần ngã trước vẫn còn chưa hết đau đâu. thapdiepcoc.com
Thấy Diệp Tranh rời khỏi móng vuốt của mình, lại kêu lên đau đớn, người cá hoàn toàn sốt ruột, lần nữa dùng sức ngọ nguậy cái đuôi to, vặn vẹo muốn đi ra ngoài.
Người cá mãnh liệt vặn vẹo cơ thể làm Diệp Tranh nhìn mà sợ, cô chỉ lo nó sẽ tự làm mình bị thương, vì thế liền vội vàng tiến lên ôm lấy cái đầu không ngừng giãy dụa của người cá, vừa dùng tay ôn nhu vuốt đầu tóc trơn tuồn tuột của người cá.
“Ngoan, ngoan, dừng lại.” Diệp Tranh thủ thỉ nói, “Mình sẽ kéo cậu ra, không được cử động nữa.”
Lúc Diệp Tranh ôm lấy nó, người cá cũng đồng thời ngừng giãy dụa, khi Diệp Tranh vừa vuốt đầu, vừa thấp giọng dụ dỗ nó, cơ thể của nó cũng đã mềm nhũn, yên lặng nằm trong lồng ngực Diệp Tranh.
Cảm thấy người cá nằm trong ngực mình đã yên tĩnh lại, Diệp Tranh nhẹ nhàng vỗ đầu nó: “Thật ngoan.”
Người cá đáp lại bằng cách dùng móng vuốt vỗ lưng Diệp Tranh. thapdiepcoc.com
May mà thành công, người cá không lại giãy dụa, như trước tin tưởng nhìn Diệp Tranh.
“Chẳng phải cậu lăn xuống sao, thế nào lại bị mắc kẹt?” Diệp Tranh nói thầm, vòng quanh tảng đá lớn hai lần. Tiếp đó, cô phát hiện người cá bị mắc kẹt là do các tảng đá và triền núi chồng chất lên nhau tạo thành.
Khi người cá ngã vào khe đá thì nó còn kéo theo bùn cát, chúng nó lót ở dưới thân người cá, lúc này mới khiến cho người cá không thể đi ra.
Biết được nguyên nhân, Diệp Tranh rốt cục nghĩ đến biện pháp giải quyết: Từ phía dưới đào ra một khe hở, để người cá có thể chui ra.
Nghĩ ra phương pháp, Diệp Tranh ngồi xỗm xuống ôm đầu người cá: “Chờ mình một chút nha, mình lập tức quay trở lại.” thapdiepcoc.com
Cô sợ người cá nghe không hiểu, cho nên chỉ chỉ phần cát phía dưới. Sau đó làm hành động đào móc, cuối cùng từ trên cây hái xuống một quả trái cây nhét vào miệng người cá, lúc này mới như một làn khói chạy về nhà đá, lấy mấy cái mũi tên gãy đầu, cùng với vài lá cây lớn.
Diệp Tranh hổn hển chạy trở lại, thấy người cá vẫn ngoan ngoãn kẹt lại trong khe đá, chỉ là trước người có thêm hai hột quả trái cây. Xem ra người cá hiểu ý của cô, không có bởi vì cô chạy đi mà giãy dụa, thậm chí còn ăn sạch quả trái cây giống như quả táo mà nó thích ăn nhất.
Nhìn thấy Diệp Tranh quay trở lại, người cá vui vẻ vẩy vẩy đuôi, duỗi móng vuốt về phía cô.
Diệp Tranh vỗ vỗ tay của nó, rồi dùng lá cây bọc người nó lại. Người cá không thoải mái giật giật, nhưng vẫn để Diệp Tranh bận việc trên người mình.
Bọc kỹ cái đuôi của người cá xong, Diệp Tranh mới cầm mấy cái mũi tên đào khe hở, bắt đầu dùng sức đào bùn cát ở phía dưới người người cá ra. thapdiepcoc.com
Cũng may mảnh đất này vẫn tính là khô ráo, không đến nỗi bị đất cát chồng chất, Diệp Tranh đào rất dễ dàng. Hơn nữa người cá hiểu ý cô, cho nên còn dùng móng vuốt giúp cô đào đất. Với sức lực và móng vuốt bén nhọn của người cá, Diệp Tranh làm nhanh hơn rất nhiều.
Không lâu lắm, phía dưới người người cá xuất hiện một khe hở. Diệp tranh bỏ mũi tên trong tay ra, lần nữa nắm chặt móng vuốt của người cá, bắt đầu thử kéo người cá ra ngoài.
Diệp Tranh còn lo lắng người cá quá nặng, cô sẽ không cách nào kéo nó ra. Nhưng người cá lại rất phối hợp, vặn vẹo đuôi, dần dần cũng bị Diệp Tranh kéo ra.
Khi lá cây bọc trên đuôi người cá “Roạt” rách ra, cơ thể người cá rốt cục cũng chậm rãi nhích đi ra, sau đó càng lúc càng nhanh, khi Diệp Tranh cảm thấy mình sắp đến cực hạn thì cuối cùng người cá cũng thoát khỏi khe rãnh!
Cùng với việc người cá thoát ra ngoài, Diệp Tranh cũng bị mất cân bằng, lần thứ ba ngã sấp xuống mặt cát, đã thế cát còn bay vào trong miệng của Diệp Tranh.
Hôm nay quả là một ngày xui xẻo, Diệp Tranh nằm trên đất vừa thổ cát vừa nghĩ, buổi chiều còn cảm thấy hôm nay là một ngày đẹp trời, mình cũng quá ngây thơ rồi.
Mà cái này cũng chưa tính, người cá vất vả lắm mới có thể thoát ra ngoài tất nhiên sẽ hưng phấn chịu không được, nó đương nhiên sẽ không quên người kéo nó ra là Diệp Tranh, nó vui vẻ đè lên người cô, ôm cổ Diệp Tranh, cái đuôi nặng trình trịch thì vui vẻ vỗ mu bàn chân của cô. thapdiepcoc.com
“Được rồi, đủ rồi, mình biết cậu rất vui rồi.” Diệp Tranh dùng tay ngăn trở mặt người cá đang áp trên mặt mình, khó khăn ngước đầu tách mặt người cá ra.
“Cậu trước tiên đứng lên được không, lên… lên… lên… Cái tên này mình bảo cậu đứng lên nghe thấy không?!!”
Diệp Tranh gầm lên, lăn lộn đẩy người cá ra.
Có thể là do bị tiếng gầm thét của Diệp Tranh làm cho khiếp sợ, người cá ngửa mặt bất động nhìn Diệp Tranh. Diệp Tranh cúi người nhìn xuống, nghiến răng nghiến lợi nhìn nó.
Một người một cá đối diện nhau rất lâu, đuôi cá nhẹ vỗ lên mặt đất, sau đó có chút thăm dò, cẩn thận từng chút một, vỗ vỗ Diệp Tranh.
/28
|