Diệp Tranh đại khái hiểu ý của người cá, cô dùng tay kéo voan mỏng đang che trên mắt ra phía sau rồi cột lại. Người cá đau lòng sờ nút cột phía sau đầu Diệp Tranh, hẳn đây là lần đầu tiên nhìn thấy voan mỏng nhăn nhúm thành như vậy.
Nhắc đến cũng lạ, Diệp Tranh cứ nghĩ thứ này sẽ không bền, thế nhưng sau khi cột lại ở phía sau, voan áp sát lên mặt Diệp Tranh, nhưng cũng không có vẻ như muốn đứt.
Người cá kéo tay Diệp Tranh, từ từ kéo Diệp Tranh vào trong nước biển.
Diệp Tranh theo bản năng muốn giẫy ra, nhưng người cá không hề bị lay động, cái đuôi to đánh lên một cái, nhẹ nhàng mang Diệp Tranh rời khỏi bờ biển.
Diệp Tranh hơi lo lắng, cô lấy một hơi thật sâu, rồi mới chìm vào trong nước: Thế giới trong nước so với khi nhìn từ trên bờ đẹp không thể tả.
Ở dưới nước nhìn, từ bãi san hô, bầy cá, cho đến những sinh vật nhỏ bò trên san hô đều tươi sáng linh động.
Diệp Tranh đạp nước, nổi lên lấy một hơi thật sâu, lại chìm xuống nước.
Nước biển trong suốt như pha lê, ánh mặt trời xuyên thấu qua làn nước chiếu rọi từng sinh vật biển và thảm thực vật, chúng lay động trong làn nước, khiến Diệp Tranh không thể dời mắt.
Có điều, cho dù lúc này trời đã tạnh mưa, nhưng gió biển vẫn thổi rất lớn. Lúc không có gió, sự chuyển động của dòng nước cũng đã làm khó Diệp Tranh, nói gì là hiện tại. Diệp Tranh làm như thế vài lần đã cảm thấy mệt mỏi, vì thế cô đạp nước nổi lên mặt nước.
Người cá từ nãy đến giờ vẫn bơi bên người Diệp Tranh, mở to mắt nhìn cô.
Diệp Tranh thở hổn hển, chỉ về phía bờ cát, nhìn người cá cười nói: “Trở về được chứ?”
Người cá yên tĩnh một lúc, theo sóng nước xoay một vòng, duỗi móng vuốt ra ôm lấy eo Diệp Tranh.
Diệp Tranh giật mình trợn to hai mắt, cảm nhận người cá đang dần dẫn cô đi. Diệp Tranh chỉ kịp lấy một hơi đã bị người cá ôm vào trong nước.
Diệp Tranh theo bản năng nắm chặt lấy móng vuốt đang ôm ngang người cô, hai cái chân cứng ngắc cũng không dám đạp lung tung, cứ thế bị động mặc cho người cá mang theo cô bơi ở trong nước.
Người cá cũng biết Diệp Tranh không thể ở trong nước quá lâu, nó duy trì cứ mỗi mười giây sẽ đưa Diệp Tranh nổi lên mặt nước để thở. Lúc mới bắt đầu, Diệp Tranh còn luống cuống tay chân, nhưng dần về sau, một người một cá phối hợp vô cùng nhịp nhàng.
Hai chân của Diệp Tranh cũng thả lỏng hơn, bọn họ chuyển động ở trong nước, ngoại trừ hai tay vẫn nắm chặt lấy tay người cá, Diệp Tranh cực kì thích người cá cứ mang theo mình bơi lội trong nước như này. Cô mở to hai mắt, không cần suy nghĩ nhiều đến hoàn cảnh hoặc tư thế bơi, chỉ cần chiêm ngưỡng cảnh vật dưới đáy biển.
Người cá kề sát ở phía sau Diệp Tranh, Diệp Tranh có thể cảm nhận được vảy trên cái đuôi to lạnh lẽo của nó tình cờ quét qua hai chân của mình. Hai cái móng vuốt mạnh mẽ của nó ôm lấy Diệp Tranh, đưa Diệp Tranh đi về phía biển sâu.
Ở gần đảo, mặt nước biển chỉ sâu chừng hai mét, người cá ôm Diệp Tranh, dễ dàng đưa cô đi qua bãi san hô, tảo biển. Khi bọn họ lướt qua bãi đá ngầm, phía trên đá ngầm có những con cua nhỏ không ngừng bò sát. Lúc đi qua bụi tảo biển, tảo biển ôn hòa đong đưa hai bên cơ thể Diệp Tranh, chấn động bầy cá đang ẩn núp bên trong.
Người cá còn mang theo Diệp Tranh đuổi theo bầy cá, cầm lấy tay Diệp Tranh đưa cho cô một con cá nhỏ đang kinh hoảng muốn trốn. Cá nhỏ giãy dụa ở ngón tay giữa của Diệp Tranh, làm cô nhịn không được cười ra tiếng, sau đó nước biển mặn lập tức tiến vào trong miệng.
Người cá nhận ra Diệp Tranh giãy dụa, nhanh chóng dẫn cô nổi lên mặt biển, một móng vuốt ôm eo Diệp Tranh, một tay móng vuốt khác thì lo âu vuốt gò má không ngừng ho khan của cô.
Tuy rằng uống nước, Diệp Tranh cũng rất vui vẻ, cô thở ra một hơi, nở nụ cười tươi với người cá, rồi nhìn người cá chỉ chỉ dưới nước, ra hiệu người cá tiếp tục dẫn cô đi.
Người cá do dự một lúc, lại mang theo Diệp Tranh bơi vào trong nước.
Lần này, người cá ôm Diệp Tranh đến chỗ hải sâm dưới đáy biển, nó giãy lên muốn chạy trốn, Diệp Tranh chặn lại hành động muốn mổ bụng con hải sâm không biết nghe lời này của người cá, rồi thả nó ra.
Bọn họ thậm chí gặp một con cá lớn dài khoảng hai đến ba mét, lúc đó Diệp Tranh còn lo lắng, rất sợ con cá lớn này sẽ tấn công, bởi vì miệng con cá lớn này trông rất giống với miệng cá mập.
Thế nhưng tiếp đó cô lại phát hiện, con cá lớn kia khi nhìn thấy bọn họ thì lập tức chạy xa, hẳn là sợ người cá ở phía sau cô.
Diệp Tranh thầm nghĩ trong lòng: Cô vậy mà cũng có ‘uy phong của người cá’.
Dần dần, bọn họ cách quần đảo càng ngày càng xa, khoảng cách đáy đại dương, đá san hô từ một hai mét biến thành ba, bốn, năm mét…
Bọn họ từ từ bơi đến rãnh biển, Diệp Tranh cúi đầu nhìn, phía dưới là rãnh biển sâu hơn mấy trăm mét, bọn họ đã tới biên giới của đại dương.
Diệp Tranh nhìn chằm chằm rãnh biển không thấy đáy, không biết tại sao, có cảm giác cổ quái như sắp nhìn thấy một loài sinh vật biển kỳ dị, hoặc là thủy quái nhảy vọt lên.
Mặc cho người cá vẫn đang ôm chặt lấy cô, Diệp Tranh cũng biết đến sức mạnh và tính công kích mạnh mẽ của người cá, nhưng cô bị sự tưởng tượng của mình làm cho sợ hãi, Diệp Tranh theo bản năng rùng mình một cái.
Người cá ôm cô, nhìn thấy sắc mặt Diệp Tranh tái nhợt, cô miễn cưỡng nhìn người cá mỉm cười, chỉ về phía quần đảo: “Trở về đi?”
Người cá biết rãnh biển khiến Diệp Tranh sợ hãi, nó vỗ lưng Diệp Tranh động viên , rồi mang cô quay về.
Lần này, người cá để Diệp Tranh nằm ngửa trên mặt biển, mặt trời ấm áp chiếu vào người cô, người cá ở phía sau thì ôm nhẹ cô, đồng thời bơi ngửa từ từ trở về.
Dưới sự giúp đỡ của người cá Diệp Tranh trèo lên bờ, cô lúc này mới thấy tuy rằng người cá dẫn cô đi, nhưng cô vẫn rất mệt. Hai tay Diệp Tranh chống sau đầu, đỡ cơ thể mình, thở khó khăn.
Cô nhìn về phía người cá đang nằm nhoài bên cạnh, cười: “Rất đẹp, sau này chúng ta lại đi được không?”
Người cá không nói lời vào, chỉ nhìn cô rồi giơ ra móng vuốt tay phải, mấy vỏ sò nhỏ màu đỏ sẫm yên lặng nằm trong lòng bàn tay của nó.
Diệp Tranh sửng sốt, lập tức cười hoạt bát: “Ha ha, tôi biết cậu muốn gì rồi, chờ chút!”
Người cá đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn chờ cô, nó đi theo Diệp Tranh, một người một cá cùng nhau chậm rãi trở về nhà đá. Đợi đến khi Diệp Tranh lau khô nước trên người, thay đổi một bộ ‘quần áo’ khô ráo, người cá yên tĩnh nằm nhoài trên một chân của Diệp Tranh, nhìn Diệp Tranh đâm từng lỗ nhỏ trên từng vỏ sò.
Diệp Tranh cẩn thận dùng mấy cọng cỏ nhỏ xuyên qua lỗ nhỏ trên vỏ sò, sau đó cột lại hai bên đầu. Không cần Diệp Tranh nhắc nhở, nó thông minh duỗi ra cổ tay, để Diệp Tranh đeo lên cổ tay của nó, dương dương tự đắc lắc lắc móng vuốt, xác nhận nó sẽ không rơi xuống mới sẽ trở về bờ biển tiến vào trong nước.
Với sự hiểu biết của Diệp Tranh đối với người cá, nó tám phần mười là không thể chờ, muốn đi tìm đồng loại của mình để khoe khoang.
Nhắc đến cũng lạ, Diệp Tranh cứ nghĩ thứ này sẽ không bền, thế nhưng sau khi cột lại ở phía sau, voan áp sát lên mặt Diệp Tranh, nhưng cũng không có vẻ như muốn đứt.
Người cá kéo tay Diệp Tranh, từ từ kéo Diệp Tranh vào trong nước biển.
Diệp Tranh theo bản năng muốn giẫy ra, nhưng người cá không hề bị lay động, cái đuôi to đánh lên một cái, nhẹ nhàng mang Diệp Tranh rời khỏi bờ biển.
Diệp Tranh hơi lo lắng, cô lấy một hơi thật sâu, rồi mới chìm vào trong nước: Thế giới trong nước so với khi nhìn từ trên bờ đẹp không thể tả.
Ở dưới nước nhìn, từ bãi san hô, bầy cá, cho đến những sinh vật nhỏ bò trên san hô đều tươi sáng linh động.
Diệp Tranh đạp nước, nổi lên lấy một hơi thật sâu, lại chìm xuống nước.
Nước biển trong suốt như pha lê, ánh mặt trời xuyên thấu qua làn nước chiếu rọi từng sinh vật biển và thảm thực vật, chúng lay động trong làn nước, khiến Diệp Tranh không thể dời mắt.
Có điều, cho dù lúc này trời đã tạnh mưa, nhưng gió biển vẫn thổi rất lớn. Lúc không có gió, sự chuyển động của dòng nước cũng đã làm khó Diệp Tranh, nói gì là hiện tại. Diệp Tranh làm như thế vài lần đã cảm thấy mệt mỏi, vì thế cô đạp nước nổi lên mặt nước.
Người cá từ nãy đến giờ vẫn bơi bên người Diệp Tranh, mở to mắt nhìn cô.
Diệp Tranh thở hổn hển, chỉ về phía bờ cát, nhìn người cá cười nói: “Trở về được chứ?”
Người cá yên tĩnh một lúc, theo sóng nước xoay một vòng, duỗi móng vuốt ra ôm lấy eo Diệp Tranh.
Diệp Tranh giật mình trợn to hai mắt, cảm nhận người cá đang dần dẫn cô đi. Diệp Tranh chỉ kịp lấy một hơi đã bị người cá ôm vào trong nước.
Diệp Tranh theo bản năng nắm chặt lấy móng vuốt đang ôm ngang người cô, hai cái chân cứng ngắc cũng không dám đạp lung tung, cứ thế bị động mặc cho người cá mang theo cô bơi ở trong nước.
Người cá cũng biết Diệp Tranh không thể ở trong nước quá lâu, nó duy trì cứ mỗi mười giây sẽ đưa Diệp Tranh nổi lên mặt nước để thở. Lúc mới bắt đầu, Diệp Tranh còn luống cuống tay chân, nhưng dần về sau, một người một cá phối hợp vô cùng nhịp nhàng.
Hai chân của Diệp Tranh cũng thả lỏng hơn, bọn họ chuyển động ở trong nước, ngoại trừ hai tay vẫn nắm chặt lấy tay người cá, Diệp Tranh cực kì thích người cá cứ mang theo mình bơi lội trong nước như này. Cô mở to hai mắt, không cần suy nghĩ nhiều đến hoàn cảnh hoặc tư thế bơi, chỉ cần chiêm ngưỡng cảnh vật dưới đáy biển.
Người cá kề sát ở phía sau Diệp Tranh, Diệp Tranh có thể cảm nhận được vảy trên cái đuôi to lạnh lẽo của nó tình cờ quét qua hai chân của mình. Hai cái móng vuốt mạnh mẽ của nó ôm lấy Diệp Tranh, đưa Diệp Tranh đi về phía biển sâu.
Ở gần đảo, mặt nước biển chỉ sâu chừng hai mét, người cá ôm Diệp Tranh, dễ dàng đưa cô đi qua bãi san hô, tảo biển. Khi bọn họ lướt qua bãi đá ngầm, phía trên đá ngầm có những con cua nhỏ không ngừng bò sát. Lúc đi qua bụi tảo biển, tảo biển ôn hòa đong đưa hai bên cơ thể Diệp Tranh, chấn động bầy cá đang ẩn núp bên trong.
Người cá còn mang theo Diệp Tranh đuổi theo bầy cá, cầm lấy tay Diệp Tranh đưa cho cô một con cá nhỏ đang kinh hoảng muốn trốn. Cá nhỏ giãy dụa ở ngón tay giữa của Diệp Tranh, làm cô nhịn không được cười ra tiếng, sau đó nước biển mặn lập tức tiến vào trong miệng.
Người cá nhận ra Diệp Tranh giãy dụa, nhanh chóng dẫn cô nổi lên mặt biển, một móng vuốt ôm eo Diệp Tranh, một tay móng vuốt khác thì lo âu vuốt gò má không ngừng ho khan của cô.
Tuy rằng uống nước, Diệp Tranh cũng rất vui vẻ, cô thở ra một hơi, nở nụ cười tươi với người cá, rồi nhìn người cá chỉ chỉ dưới nước, ra hiệu người cá tiếp tục dẫn cô đi.
Người cá do dự một lúc, lại mang theo Diệp Tranh bơi vào trong nước.
Lần này, người cá ôm Diệp Tranh đến chỗ hải sâm dưới đáy biển, nó giãy lên muốn chạy trốn, Diệp Tranh chặn lại hành động muốn mổ bụng con hải sâm không biết nghe lời này của người cá, rồi thả nó ra.
Bọn họ thậm chí gặp một con cá lớn dài khoảng hai đến ba mét, lúc đó Diệp Tranh còn lo lắng, rất sợ con cá lớn này sẽ tấn công, bởi vì miệng con cá lớn này trông rất giống với miệng cá mập.
Thế nhưng tiếp đó cô lại phát hiện, con cá lớn kia khi nhìn thấy bọn họ thì lập tức chạy xa, hẳn là sợ người cá ở phía sau cô.
Diệp Tranh thầm nghĩ trong lòng: Cô vậy mà cũng có ‘uy phong của người cá’.
Dần dần, bọn họ cách quần đảo càng ngày càng xa, khoảng cách đáy đại dương, đá san hô từ một hai mét biến thành ba, bốn, năm mét…
Bọn họ từ từ bơi đến rãnh biển, Diệp Tranh cúi đầu nhìn, phía dưới là rãnh biển sâu hơn mấy trăm mét, bọn họ đã tới biên giới của đại dương.
Diệp Tranh nhìn chằm chằm rãnh biển không thấy đáy, không biết tại sao, có cảm giác cổ quái như sắp nhìn thấy một loài sinh vật biển kỳ dị, hoặc là thủy quái nhảy vọt lên.
Mặc cho người cá vẫn đang ôm chặt lấy cô, Diệp Tranh cũng biết đến sức mạnh và tính công kích mạnh mẽ của người cá, nhưng cô bị sự tưởng tượng của mình làm cho sợ hãi, Diệp Tranh theo bản năng rùng mình một cái.
Người cá ôm cô, nhìn thấy sắc mặt Diệp Tranh tái nhợt, cô miễn cưỡng nhìn người cá mỉm cười, chỉ về phía quần đảo: “Trở về đi?”
Người cá biết rãnh biển khiến Diệp Tranh sợ hãi, nó vỗ lưng Diệp Tranh động viên , rồi mang cô quay về.
Lần này, người cá để Diệp Tranh nằm ngửa trên mặt biển, mặt trời ấm áp chiếu vào người cô, người cá ở phía sau thì ôm nhẹ cô, đồng thời bơi ngửa từ từ trở về.
Dưới sự giúp đỡ của người cá Diệp Tranh trèo lên bờ, cô lúc này mới thấy tuy rằng người cá dẫn cô đi, nhưng cô vẫn rất mệt. Hai tay Diệp Tranh chống sau đầu, đỡ cơ thể mình, thở khó khăn.
Cô nhìn về phía người cá đang nằm nhoài bên cạnh, cười: “Rất đẹp, sau này chúng ta lại đi được không?”
Người cá không nói lời vào, chỉ nhìn cô rồi giơ ra móng vuốt tay phải, mấy vỏ sò nhỏ màu đỏ sẫm yên lặng nằm trong lòng bàn tay của nó.
Diệp Tranh sửng sốt, lập tức cười hoạt bát: “Ha ha, tôi biết cậu muốn gì rồi, chờ chút!”
Người cá đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn chờ cô, nó đi theo Diệp Tranh, một người một cá cùng nhau chậm rãi trở về nhà đá. Đợi đến khi Diệp Tranh lau khô nước trên người, thay đổi một bộ ‘quần áo’ khô ráo, người cá yên tĩnh nằm nhoài trên một chân của Diệp Tranh, nhìn Diệp Tranh đâm từng lỗ nhỏ trên từng vỏ sò.
Diệp Tranh cẩn thận dùng mấy cọng cỏ nhỏ xuyên qua lỗ nhỏ trên vỏ sò, sau đó cột lại hai bên đầu. Không cần Diệp Tranh nhắc nhở, nó thông minh duỗi ra cổ tay, để Diệp Tranh đeo lên cổ tay của nó, dương dương tự đắc lắc lắc móng vuốt, xác nhận nó sẽ không rơi xuống mới sẽ trở về bờ biển tiến vào trong nước.
Với sự hiểu biết của Diệp Tranh đối với người cá, nó tám phần mười là không thể chờ, muốn đi tìm đồng loại của mình để khoe khoang.
/28
|