Diệp Tranh cảm thấy lâu lắm rồi mình mới được ngủ ngon như vậy.
Cả người cô đều cảm thấy ấm áp, Diệp Tranh mơ thấy mình lại trở về bờ biển Miami. Cô và các bạn đang nằm phơi nắng, vui vẻ uống nước chanh, nói chuyện. Vấn đề duy nhất là các bạn nói quá nhiều, cô uống hết một ly nước chanh rồi mà vẫn cảm thấy khát.
Cuối cùng Diệp Tranh cảm thấy miệng khô không chịu nổi, cô đứng dậy nói với các bạn: “Các cậu ở đây chờ mình, mình đi mua ly nước đá.” Nhưng cô còn chưa đi được hai bước thì một đứa bé lại chạy đến trước mặt, va vào cô. Một ly nước cứ như thế toàn bộ hất lên mặt Diệp Tranh!
What the ****!
Diệp Tranh lau mặt, khó khăn mở mắt ra. Một chút nước còn sót lại rơi vào trong mắt, cực kỳ rát. Diệp Tranh nheo mắt lại, ánh mắt không tốt nhìn tên to xác vừa mới giội nước lên người để đánh thức cô. Tên to xác đó dường như rất đắc ý với sự cơ trí của bản thân khi nghĩ ra cách đánh thức Diệp Tranh như vậy. Diệp Tranh nhìn nó, cái đuôi to của nó còn đang sung sướng vung vẩy.
Tiếp đó, nó duỗi tay lôi Diệp Tranh từ trong tảng đá ra.
Diệp Tranh lắc lắc đầu, để cho mình tỉnh táo một chút, mới loạng choạng từ bên trong tảng đá đi ra. Dáng vẻ của người cá giống như đã tỉnh dậy từ rất sớm, tinh lực dồi dào, cơ thể linh hoạt mạnh mẽ. Nhìn thấy Diệp Tranh đi ra ngoài, nó chỉ chỉ hai con tôm hùm lớn đã được xử lý tốt – Chỉ có hai con, rất rõ ràng là cho một mình Diệp Tranh, người cá đã ăn no.
“Cậu giỏi ghê!” Cơn tức của Diệp Tranh giảm đi một nửa, việc người cá dùng nước biển giội lên người để đánh thức cô, cô cũng không tức giận.
“Cậu ngoan nha,” Diệp Tranh vỗ đầu người cá, cười híp mắt vui vẻ nói với nó, sau đó đi về phía hồ nhỏ trên đảo.
Người cá thấy Diệp Tranh không ăn đồ ăn, cái đuôi nằm sát mặt đất, bò theo Diệp Tranh. Diệp Tranh nghe thấy tiếng động phía sau lưng. Cô xoay người lại, hai cánh tay bắt chéo, làm một động tác dừng.
“Dừng lại, cậu không thể đi theo.” Diệp Tranh nghiêm túc nói. Cô lo lắng người cá nghe không hiểu, còn đặc biệt chỉ chỉ mảnh đất phía sau người cá, “Ở đó chờ tôi đi.”
Người cá quay đầu, thấy chỗ Diệp Tranh chỉ là một bãi cát trống, lại quay đầu nhìn Diệp Tranh, hiển nhiên là còn muốn đi theo.
Diệp Tranh thở dài, đến bên cạnh người cá duỗi hai tay ra. Khi người cá đưa móng vuốt của nó cho cô, Diệp Tranh bắt đầu kéo người cá qua một bên. Người cá cho rằng Diệp Tranh muốn chơi với nó, nên rất phối hợp lắc cái đuôi, theo động tác của Diệp Tranh trượt đến gần bờ biển, sau đó bị đẩy một cái tiến vào trong nước.
Nó nằm nhoài người bên cạnh bờ nhìn Diệp Tranh, Diệp Tranh nhẹ nhàng đẩy thân thể của nó đi, muốn nó hiểu rõ ý của cô. Người cá vẫy đuôi, vươn mình tiến vào trong nước, Diệp Tranh nhìn bóng của nó bên dưới mặt nước, cực kỳ nhanh đã lặn mất.
Không nhìn thấy bóng dáng của nó nữa, Diệp Tranh mới thở phào nhẹ nhõm, dự tính xử lý vấn đề cá nhân của mình. Diệp Tranh biết lòng hiếu kỳ của người cá rất lớn, nếu trong lúc cô đang đi ngoài mà nó chạy tới nhìn… Rất ngại.
Sau khi Diệp Tranh đến hồ nước rửa mặt, uống nước xong, cô bắt đầu cân nhắc đến những chuyện mình cần làm.
Ăn, mặc, ở, đi lại.
Quần áo, Diệp Tranh muốn nhìn xem trên đảo có loại lá hoặc cỏ nào, tốt xấu gì cũng cần phải làm một món che thân. Còn ba cái kia… Nơi ở hiện tại của cô là tảng đá bị hổng lỗ chỗ do người cá mang đến, ngay cả hòn đảo này cũng là người cá đưa cô đến.
Nghĩ đến đây, Diệp Tranh cảm thấy mình thật vô dụng, quá mức ỷ lại vào người cá. Bây giờ hai người bọn họ ở chung còn rất tốt, nhưng một ngày nào đó người cá cảm thấy đất liền không có gì vui để chơi nữa và muốn trở về biển thì sao? Cô ít nhất cũng phải biết cách lấp đầy bụng chứ?
Lúc này người cá vẫn tặng đồ ăn cho cô là tôm hùm lớn. Tôm hùm không phải ăn không ngon, nhưng đối với Diệp Tranh mà nói, ăn một bữa tôm hùm rất mỹ vị, nhưng ăn nhiều sẽ cảm thấy ngán. Diệp Tranh nhìn chằm chằm một căn rễ cây, không biết rễ cây này ăn được không? Sau đó Diệp Tranh lại nghĩ, cô đang ở trên một hòn đảo, xung quanh đều là biển trong xanh có thể thấy đáy, cô có thể tự mình đi bắt cá.
Khoảng thời gian Diệp Tranh còn học bắn tên, cô thường đi đến cạnh bờ sông, hồ lớn, tìm những nơi có nhiều cá. Chúng bơi rất nhanh, cô thường coi chúng là bia để luyện bắn, vừa có thể rèn luyện tốc độ tay còn có thể luyện mắt. Hiện tại Diệp Tranh không biết nên cảm ơn bản thân bao nhiêu lần vì đã lấy cách này ra để luyện tập nữa.
Bây giờ nơi cô ở xung quanh đều là biển, không chừng cô có thể sử dụng cung tên để bắt cá? Tuy rằng cô không thể ăn thịt cá sống, nhưng nếu cô có thể nấu muối thì chuyện lại khác, dù sao nơi nơi đều có nước biển, chỉ cần có muối là có thể ăn. Cho dù không thể, thử một lần cũng chẳng phải chuyện xấu.
Trong đầu Diệp Tranh xoay chuyển rất nhiều chủ ý, ngay cả khi bắt đầu ăn tôm hùm cô cũng không ngừng suy nghĩ. Cô nghĩ mình cần phải tìm món nào đó có tinh bột để ăn, phải tìm hết tất cả các loại lá cây trên đảo làm thí nghiệm xem loại nào thích hợp để làm quần áo, muốn thử nấu muối, muốn thử bắt cá…
Nghĩ như thế, Diệp Tranh có cảm giác mình muốn bùng nổ, có quá nhiều chuyện cô muốn làm, Diệp Tranh hận không thể lập tức bắt đầu hành động. Diệp Tranh cứ thế ăn sạch hai con tôm hùm, sau đó hăng hái bắt đầu làm việc mình muốn làm.
Diệp Tranh trước tiên dùng ốc biển người cá đưa cho cô để đựng nước, rồi đặt ở nơi mặt trời nóng gắt nhất. Diệp Tranh muốn thử xem phương pháp này có thể nấu muối được hay không. Diệp Tranh còn nhớ trước đây không lâu sau khi đi lặn, lúc cô trở về thuyền nghỉ ngơi, quần áo phơi khô bên ngoài đều có những hạt kết tinh trắng.
Sau khi sắp đặt ốc biển ở vị trí tốt, Diệp Tranh mang theo dụng cụ, mũi tên và cung tên xuất phát. Cô đã quyết định, hôm nay phải tìm hiểu hết các loài thực vật có trên đảo, từ hữu dụng đến vô dụng. Nếu như không tìm được loài thực vật nào thích hợp, cô sẽ bơi đến hòn đảo lân cận tìm.
Lúc đi đến đây, Diệp Tranh chú ý thấy các đảo cách nhau chỉ chừng ba đến bốn mươi mét, xa cũng chỉ có hơn trăm mét. Diệp Tranh dự định từ từ đi tham quan các đảo, nói không chừng còn có thể tìm được thứ đồ tốt.
Diệp Tranh nhanh chóng lập ra kế hoạch sinh sống trên đảo, nhất thời cảm thấy mình thật thông minh, hăng hái cắt lá cây, chặt rễ cây.
Diệp Tranh ở trong rừng cây bận việc nửa ngày, thu hoạch không lớn không nhỏ. Cô tìm được một quả trái cây giống như quả táo, trái cây mọc ở trên cao, thịt quả khá nhiều, ngay cả chim biển cũng thích ăn nó. Có vài con chim biển nhìn thấy Diệp Tranh cũng đến hái trái cây, tức giận bay về phía cô. Sau khi Diệp Tranh bắn chết hai con trong bầy, chúng nó mới ào ào bay đi.
Diệp Tranh còn tìm được một loại lá cây giống như lá chuối, kỳ quái là nó sinh trưởng trên một gốc rễ cây, Diệp Tranh cắt vài lá, dự định thử xem có thể dùng để đắp hoặc mặc hay không.
Đến cuối cùng, trên cổ tay Diệp Tranh dắt một bọc nhỏ đựng một đống trái cây, tay phải cầm lá cây, tay trái cầm hai con chim biển, bả vai thì vác cung tên, khó khăn đi trở về.
Đồ vật trên người cô quá nhiều, không thể không va chạm với bụi cỏ trong rừng. Đợi đến khi Diệp Tranh tập tễnh đi trở về bên cạnh tảng đá, người cá không biết từ khi nào đã trở lại chờ cô, nó hiện tại đang nằm nhoài người trên bờ cát nghiên cứu vỏ ốc biển cô đặt trên bãi đất trống.
Diệp Tranh rất tinh mắt, cô nhìn thấy bên trong vỏ ốc đã có hạt kết tinh nên cực kì vui vẻ: Nấu muối thành công rồi?
Thế nhưng sau đó, tâm tình vui sướng của Diệp Tranh rất nhanh đã bị dập tắt.
Cảm giác mình tạo ra muối thành công làm Diệp Tranh không khỏi bước nhanh hơn. Tuy rằng trên người còn vác theo rất nhiều thứ, nhưng chúng cũng không thể ảnh hưởng đến bước đi nhẹ nhàng của cô, cô không chờ được tiến lên nhìn, thử xem thành quả của mình thế nào. Đang lúc này, người cá ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Tranh đang đi đến đây, nó đột nhiên cầm ốc biển lên lăn nó qua, đổ ra tất cả các hạt kết tinh trắng lấp lánh bên trong.
Người cá sợ ốc biển không sạch, còn đập nhẹ mấy cái lên mặt đất, sau đó lăn người đến cạnh bờ biển, dùng nước biển rửa sạch ốc biển. Người cá lấy đầy một vỏ ốc nước, rồi đưa nó đến trước mặt Diệp Tranh, ân cần giơ ốc biển lên muốn đưa cho cô.
Trên người còn vác một đống đồ, Diệp Tranh ngây ngốc đứng ở đó, cô trầm mặc cúi đầu nhìn cái tên đang đứng trước mặt giơ ốc biển lên cho cô, còn dùng ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn cô, rất rõ ràng là người cá đang yêu cầu cần được biểu dương.
Cả người cô đều cảm thấy ấm áp, Diệp Tranh mơ thấy mình lại trở về bờ biển Miami. Cô và các bạn đang nằm phơi nắng, vui vẻ uống nước chanh, nói chuyện. Vấn đề duy nhất là các bạn nói quá nhiều, cô uống hết một ly nước chanh rồi mà vẫn cảm thấy khát.
Cuối cùng Diệp Tranh cảm thấy miệng khô không chịu nổi, cô đứng dậy nói với các bạn: “Các cậu ở đây chờ mình, mình đi mua ly nước đá.” Nhưng cô còn chưa đi được hai bước thì một đứa bé lại chạy đến trước mặt, va vào cô. Một ly nước cứ như thế toàn bộ hất lên mặt Diệp Tranh!
What the ****!
Diệp Tranh lau mặt, khó khăn mở mắt ra. Một chút nước còn sót lại rơi vào trong mắt, cực kỳ rát. Diệp Tranh nheo mắt lại, ánh mắt không tốt nhìn tên to xác vừa mới giội nước lên người để đánh thức cô. Tên to xác đó dường như rất đắc ý với sự cơ trí của bản thân khi nghĩ ra cách đánh thức Diệp Tranh như vậy. Diệp Tranh nhìn nó, cái đuôi to của nó còn đang sung sướng vung vẩy.
Tiếp đó, nó duỗi tay lôi Diệp Tranh từ trong tảng đá ra.
Diệp Tranh lắc lắc đầu, để cho mình tỉnh táo một chút, mới loạng choạng từ bên trong tảng đá đi ra. Dáng vẻ của người cá giống như đã tỉnh dậy từ rất sớm, tinh lực dồi dào, cơ thể linh hoạt mạnh mẽ. Nhìn thấy Diệp Tranh đi ra ngoài, nó chỉ chỉ hai con tôm hùm lớn đã được xử lý tốt – Chỉ có hai con, rất rõ ràng là cho một mình Diệp Tranh, người cá đã ăn no.
“Cậu giỏi ghê!” Cơn tức của Diệp Tranh giảm đi một nửa, việc người cá dùng nước biển giội lên người để đánh thức cô, cô cũng không tức giận.
“Cậu ngoan nha,” Diệp Tranh vỗ đầu người cá, cười híp mắt vui vẻ nói với nó, sau đó đi về phía hồ nhỏ trên đảo.
Người cá thấy Diệp Tranh không ăn đồ ăn, cái đuôi nằm sát mặt đất, bò theo Diệp Tranh. Diệp Tranh nghe thấy tiếng động phía sau lưng. Cô xoay người lại, hai cánh tay bắt chéo, làm một động tác dừng.
“Dừng lại, cậu không thể đi theo.” Diệp Tranh nghiêm túc nói. Cô lo lắng người cá nghe không hiểu, còn đặc biệt chỉ chỉ mảnh đất phía sau người cá, “Ở đó chờ tôi đi.”
Người cá quay đầu, thấy chỗ Diệp Tranh chỉ là một bãi cát trống, lại quay đầu nhìn Diệp Tranh, hiển nhiên là còn muốn đi theo.
Diệp Tranh thở dài, đến bên cạnh người cá duỗi hai tay ra. Khi người cá đưa móng vuốt của nó cho cô, Diệp Tranh bắt đầu kéo người cá qua một bên. Người cá cho rằng Diệp Tranh muốn chơi với nó, nên rất phối hợp lắc cái đuôi, theo động tác của Diệp Tranh trượt đến gần bờ biển, sau đó bị đẩy một cái tiến vào trong nước.
Nó nằm nhoài người bên cạnh bờ nhìn Diệp Tranh, Diệp Tranh nhẹ nhàng đẩy thân thể của nó đi, muốn nó hiểu rõ ý của cô. Người cá vẫy đuôi, vươn mình tiến vào trong nước, Diệp Tranh nhìn bóng của nó bên dưới mặt nước, cực kỳ nhanh đã lặn mất.
Không nhìn thấy bóng dáng của nó nữa, Diệp Tranh mới thở phào nhẹ nhõm, dự tính xử lý vấn đề cá nhân của mình. Diệp Tranh biết lòng hiếu kỳ của người cá rất lớn, nếu trong lúc cô đang đi ngoài mà nó chạy tới nhìn… Rất ngại.
Sau khi Diệp Tranh đến hồ nước rửa mặt, uống nước xong, cô bắt đầu cân nhắc đến những chuyện mình cần làm.
Ăn, mặc, ở, đi lại.
Quần áo, Diệp Tranh muốn nhìn xem trên đảo có loại lá hoặc cỏ nào, tốt xấu gì cũng cần phải làm một món che thân. Còn ba cái kia… Nơi ở hiện tại của cô là tảng đá bị hổng lỗ chỗ do người cá mang đến, ngay cả hòn đảo này cũng là người cá đưa cô đến.
Nghĩ đến đây, Diệp Tranh cảm thấy mình thật vô dụng, quá mức ỷ lại vào người cá. Bây giờ hai người bọn họ ở chung còn rất tốt, nhưng một ngày nào đó người cá cảm thấy đất liền không có gì vui để chơi nữa và muốn trở về biển thì sao? Cô ít nhất cũng phải biết cách lấp đầy bụng chứ?
Lúc này người cá vẫn tặng đồ ăn cho cô là tôm hùm lớn. Tôm hùm không phải ăn không ngon, nhưng đối với Diệp Tranh mà nói, ăn một bữa tôm hùm rất mỹ vị, nhưng ăn nhiều sẽ cảm thấy ngán. Diệp Tranh nhìn chằm chằm một căn rễ cây, không biết rễ cây này ăn được không? Sau đó Diệp Tranh lại nghĩ, cô đang ở trên một hòn đảo, xung quanh đều là biển trong xanh có thể thấy đáy, cô có thể tự mình đi bắt cá.
Khoảng thời gian Diệp Tranh còn học bắn tên, cô thường đi đến cạnh bờ sông, hồ lớn, tìm những nơi có nhiều cá. Chúng bơi rất nhanh, cô thường coi chúng là bia để luyện bắn, vừa có thể rèn luyện tốc độ tay còn có thể luyện mắt. Hiện tại Diệp Tranh không biết nên cảm ơn bản thân bao nhiêu lần vì đã lấy cách này ra để luyện tập nữa.
Bây giờ nơi cô ở xung quanh đều là biển, không chừng cô có thể sử dụng cung tên để bắt cá? Tuy rằng cô không thể ăn thịt cá sống, nhưng nếu cô có thể nấu muối thì chuyện lại khác, dù sao nơi nơi đều có nước biển, chỉ cần có muối là có thể ăn. Cho dù không thể, thử một lần cũng chẳng phải chuyện xấu.
Trong đầu Diệp Tranh xoay chuyển rất nhiều chủ ý, ngay cả khi bắt đầu ăn tôm hùm cô cũng không ngừng suy nghĩ. Cô nghĩ mình cần phải tìm món nào đó có tinh bột để ăn, phải tìm hết tất cả các loại lá cây trên đảo làm thí nghiệm xem loại nào thích hợp để làm quần áo, muốn thử nấu muối, muốn thử bắt cá…
Nghĩ như thế, Diệp Tranh có cảm giác mình muốn bùng nổ, có quá nhiều chuyện cô muốn làm, Diệp Tranh hận không thể lập tức bắt đầu hành động. Diệp Tranh cứ thế ăn sạch hai con tôm hùm, sau đó hăng hái bắt đầu làm việc mình muốn làm.
Diệp Tranh trước tiên dùng ốc biển người cá đưa cho cô để đựng nước, rồi đặt ở nơi mặt trời nóng gắt nhất. Diệp Tranh muốn thử xem phương pháp này có thể nấu muối được hay không. Diệp Tranh còn nhớ trước đây không lâu sau khi đi lặn, lúc cô trở về thuyền nghỉ ngơi, quần áo phơi khô bên ngoài đều có những hạt kết tinh trắng.
Sau khi sắp đặt ốc biển ở vị trí tốt, Diệp Tranh mang theo dụng cụ, mũi tên và cung tên xuất phát. Cô đã quyết định, hôm nay phải tìm hiểu hết các loài thực vật có trên đảo, từ hữu dụng đến vô dụng. Nếu như không tìm được loài thực vật nào thích hợp, cô sẽ bơi đến hòn đảo lân cận tìm.
Lúc đi đến đây, Diệp Tranh chú ý thấy các đảo cách nhau chỉ chừng ba đến bốn mươi mét, xa cũng chỉ có hơn trăm mét. Diệp Tranh dự định từ từ đi tham quan các đảo, nói không chừng còn có thể tìm được thứ đồ tốt.
Diệp Tranh nhanh chóng lập ra kế hoạch sinh sống trên đảo, nhất thời cảm thấy mình thật thông minh, hăng hái cắt lá cây, chặt rễ cây.
Diệp Tranh ở trong rừng cây bận việc nửa ngày, thu hoạch không lớn không nhỏ. Cô tìm được một quả trái cây giống như quả táo, trái cây mọc ở trên cao, thịt quả khá nhiều, ngay cả chim biển cũng thích ăn nó. Có vài con chim biển nhìn thấy Diệp Tranh cũng đến hái trái cây, tức giận bay về phía cô. Sau khi Diệp Tranh bắn chết hai con trong bầy, chúng nó mới ào ào bay đi.
Diệp Tranh còn tìm được một loại lá cây giống như lá chuối, kỳ quái là nó sinh trưởng trên một gốc rễ cây, Diệp Tranh cắt vài lá, dự định thử xem có thể dùng để đắp hoặc mặc hay không.
Đến cuối cùng, trên cổ tay Diệp Tranh dắt một bọc nhỏ đựng một đống trái cây, tay phải cầm lá cây, tay trái cầm hai con chim biển, bả vai thì vác cung tên, khó khăn đi trở về.
Đồ vật trên người cô quá nhiều, không thể không va chạm với bụi cỏ trong rừng. Đợi đến khi Diệp Tranh tập tễnh đi trở về bên cạnh tảng đá, người cá không biết từ khi nào đã trở lại chờ cô, nó hiện tại đang nằm nhoài người trên bờ cát nghiên cứu vỏ ốc biển cô đặt trên bãi đất trống.
Diệp Tranh rất tinh mắt, cô nhìn thấy bên trong vỏ ốc đã có hạt kết tinh nên cực kì vui vẻ: Nấu muối thành công rồi?
Thế nhưng sau đó, tâm tình vui sướng của Diệp Tranh rất nhanh đã bị dập tắt.
Cảm giác mình tạo ra muối thành công làm Diệp Tranh không khỏi bước nhanh hơn. Tuy rằng trên người còn vác theo rất nhiều thứ, nhưng chúng cũng không thể ảnh hưởng đến bước đi nhẹ nhàng của cô, cô không chờ được tiến lên nhìn, thử xem thành quả của mình thế nào. Đang lúc này, người cá ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Tranh đang đi đến đây, nó đột nhiên cầm ốc biển lên lăn nó qua, đổ ra tất cả các hạt kết tinh trắng lấp lánh bên trong.
Người cá sợ ốc biển không sạch, còn đập nhẹ mấy cái lên mặt đất, sau đó lăn người đến cạnh bờ biển, dùng nước biển rửa sạch ốc biển. Người cá lấy đầy một vỏ ốc nước, rồi đưa nó đến trước mặt Diệp Tranh, ân cần giơ ốc biển lên muốn đưa cho cô.
Trên người còn vác một đống đồ, Diệp Tranh ngây ngốc đứng ở đó, cô trầm mặc cúi đầu nhìn cái tên đang đứng trước mặt giơ ốc biển lên cho cô, còn dùng ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn cô, rất rõ ràng là người cá đang yêu cầu cần được biểu dương.
/28
|