Bầy người cá cách Diệp Tranh chừng hai mươi mét thì dừng lại, ngừng ca hát.
Một lúc sau, từng người cá một đều nổi đầu lên trên mặt nước, đồng loạt dùng cặp mắt to tròn nhìn chằm chằm Diệp Tranh.
Có lẽ là vì bị nhiều cặp mắt quan sát như thế, Diệp Tranh không nhịn được rùng mình một cái.
Người cá nhưng không có trả lời cô, nó chỉ vẩy vẩy đuôi về phía đồng loại của nó, rồi mở miệng, giống như đang nói chuyện với chúng nó.
Bầy người cá không phát ra tiếng động nào, điều duy nhất chúng nó làm là nhô đầu nhìn Diệp Tranh. Diệp Tranh nhìn thấy có mấy người cá đáp lại người cá bên người cô, thế nhưng phần lớn người cá vẫn im lặng nhìn cô. Diệp Tranh có chút thấp thỏm bất an, những người cá này cũng không phát ra tiếng, mặc dù chúng nó không có bày ra tư thế tấn công, nhưng biểu hiện của chúng nó cũng không mấy thân thiện.
Chúng nó đến cùng muốn làm cái gì? thapdiepcoc.com
“… Chào?” Diệp Tranh hướng về phía bầy cá nở nụ cười thân thiện, “Các bạn khỏe chứ?” Diệp Tranh vẫy tay, nỗ lực chào hỏi chúng nó.
Thử nghiệm của Diệp Tranh rất nhanh đã sản sinh ra hiệu quả: Toàn bộ bầy cá trầm mặc một hồi, sau đó những người cá đó nhanh chóng bơi đi, Diệp Tranh nhìn thấy đầu chúng nó tựa vào nhau, còn có mấy cái lặn xuống nước.
Diệp Tranh nghĩ, nếu cô biết ngôn ngữ của người cá, khẳng định chúng nó đang nói: “Nó biết nói chuyện!”, “Nói chuyện kìa!”, “Mặt sẽ động!”, “Cánh tay cũng động!”
Cô theo bản năng lùi về phía sau một bước, rồi cầm chặt cánh tay ướt át của người cá bên cạnh.
Thấy động tác của Diệp Tranh, móng vuốt lạnh lẽo của người cá cũng cầm lại tay cô, sau đó thì thả ra. Người cá nhảy lên một cái, nhảy vào trong đại dương, bơi về phía đồng loại của nó.
Diệp Tranh không biết chuyện gì đang diễn ra, cô căn bản không biết người cá muốn làm cái gì.
Trong lúc cô đang nhăn mày suy tư, Diệp Tranh nhìn thấy một loài vật nhỏ từ bên cạnh người cá cô quen lội đến đây.
Chờ đến lúc nó nổi lên mặt nước, Diệp Tranh phát hiện: Đó là một người cá con; nó lớn bằng chiều dài chân của cô, cái đầu tròn tròn, đuôi thì đung đưa ở trong nước.
Người cá con dùng đôi mắt tròn vo nhìn Diệp Tranh, bởi vì mặt nó nhỏ, cho nên mắt nó đặc biệt to. Nó cẩn thận duỗi móng vuốt ra, chạm lên mu bàn chân của Diệp Tranh.
Diệp Tranh cũng từ từ ngồi xổm người xuống, cầm lấy móng vuốt của nó, người cá con cũng không giống như muốn giựt móng vuốt trở về. Nó nghiêng đầu, nằm nhoài trên nham thạch ngưỡng người lên, nó giống như cũng muốn đứng lên trên nham thạch.
Diệp Tranh nhìn nó liên tục đung đưa đuôi, không ngừng vặn vẹo cơ thể, tìm cách bò lên. Cô có chút động lòng, cúi người xuống kéo người cá con từ trong nước lên.
Thật mềm! nếu các bạn nhìn thấy dòng này thì đây là truyện copy từ thapdiepcoc.com
Tuy rằng vẫn có chút lạnh lẽo ươn ướt, nhưng người cá con không giống với người cá cô đã chạm vào. Làn da của nó không có vẩy cứng, trên người cũng không có bắp thịt cứng rắn.
Thịt trên người nó mềm vô cùng, có lẽ chỉ có cái đuôi xem như mạnh mẽ. Diệp Tranh ôm nó vào trong ngực, có chút không muốn buông tay. Lúc này người cá con cũng duỗi móng vuốt ra ôm lấy cổ Diệp Tranh, móng vuốt của nó cũng nhỏ, nhưng lại cực kỳ sắc bén.
Diệp Tranh theo bản năng đổi tư thế ôm nó, nhưng cô không ngờ là người cá con thế nhưng lại há miệng ra, lộ ra bốn cái răng nanh, đầu tiến gần đến cổ Diệp Tranh.
Khi Diệp Tranh còn chưa kịp phản ứng, một người cá đã nhảy lên, đoạt người cá con nằm trong lòng Diệp Tranh đi, mang theo người cá con lặn xuống nước. thapdiepcoc.com
Chờ đến khi chúng nó đồng thời nổi lên, Diệp Tranh mới phát hiện người cá cướp đi người cá con lại chính là người cá cô quen. Đầu tiên, nó bò lên trên nham thạch, vô cùng sợ hãi cẩn thận kiểm tra cánh tay và cổ của Diệp Tranh. Khi người cá cướp đi người cá con, Diệp Tranh mới biết thì ra người cá con muốn cắn cổ cô.
Tâm tình của Diệp Tranh hồi phục rất nhanh, cô nhìn người cá nở nụ cười mới khiến cho người cá dời đi móng vuốt trên người cô. Sau khi xác nhận Diệp Tranh không có bất kỳ tổn thương nào, người cá mới quay đầu ra phía sau không tiếng động gào thét. Nhìn dáng dấp của nó trông có vẻ như đang tức giận, lúc này nó đang mở rộng vây lưng và nhe răng uy hiếp.
Có điều sau khi rống lên một trận, người cá con ở trong nước miệng mở lại hợp, người cá dần cũng thu lại vây lưng và răng nanh. Tuy nhiên, nó vẫn dùng cái đuôi to ngâm ở trong nước đẩy người cá con ra không cho tựa gần vào nó, cường độ nhẹ nhàng, theo dòng chảy của dòng nước ngăn cản người cá con đến gần hoặc rời đi, mãi cho đến khi một người cá trưởng thành đến đưa người cá con đi.
Diệp Tranh đoán rằng, tất cả người cá con đều được người cá trưởng thành bảo vệ. Vì thế, người cá con mới luôn đi theo người cá, cho đến khi có người cá trưởng thành đến dẫn nó đi. Lúc người cá tìm những người cá khác đến hỗ trợ hợp xướng, Diệp Tranh đã cảm thấy nó vô cùng thông minh. Nhưng bây giờ xem ra, nó và toàn thể người cá, không chỉ có thông minh, Diệp Tranh nghĩ người cá là một chủng tộc tương đối mạnh mẽ, bản thân chúng nó cũng có quan niệm riêng.
Cái ý nghĩ này lúc ẩn lúc hiện ở trong đầu Diệp Tranh, nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy đây là một bản năng quan trọng mà thôi. thapdiepcoc.com
Không để cho Diệp Tranh suy nghĩ nhiều hơn, người cá ở trước mặt cô lại làm ra những hành động vô cùng kỳ quái: Nó duỗi ra hai tay móng vuốt, ôm lấy cổ Diệp Tranh.
Sau đó nó duy trì cái tư thế này, di chuyển cái đuôi to qua, lấy một cái tư thế cực kỳ khó chịu quấn lấy hai chân của Diệp Tranh. Hành động này của người cá, chẳng khác gì treo nửa người trên người Diệp Tranh. Diệp Tranh lần này nhưng lại phản ứng nhanh, cô lập tức biết nó muốn bắt chước người cá con, muốn để cho cô… ôm nó lên?
Nhưng nó và người cá con làm sao có thể so sánh với nhau được, hoàn toàn khác nhau! Nó rất nặng!
Coi như chỉ treo nửa người lên người Diệp Tranh, Diệp Tranh cũng không làm được, mấy trăm cân nặng đặt lên người, Diệp Tranh thật sự chịu không nổi.
Cô nghiêng người, lùi về phía sau mấy bước, không ngoài dự đoán ngã xuống đất. Diệp Tranh đầu tiên là run chân ngồi xuống, tiếp đó lưng lại bị đánh lên trên mặt đất, bởi vì động tác của cô, người cá cũng đi theo đè lên người Diệp Tranh.
Diệp Tranh cảm thấy xương như muốn gãy, đặc biệt là phần eo, Diệp Tranh cũng không biết lúc ngã xuống mình đánh trúng bộ phần nào.
“Đứng lên! Con cá ngu ngốc này!” Diệp Tranh bị đè, hô hấp cũng không thông, lúc này cô chỉ có thể dùng sức la to, “Mau đứng lên! Mau đứng lên đi!”
Diệp Tranh vừa la, vừa dùng tay “bốp bốp” mấy cái lên lưng người cá —— nhưng cô rất nhanh đã hối hận vì hành động này của mình. Lưng người cá có vây cá, Diệp Tranh đánh trúng vây cá, lòng bàn tay liền ăn đau, chảy máu.
Ngay khi Diệp Tranh sắp chịu không nổi nữa, người cá mới lăn qua một bên, rời khỏi người cô.
Thoát khỏi toà núi đá, Diệp Tranh cảm thấy hô hấp thông thuận hơn. Cô hít vào thở ra, cảm nhận hương vị mặn chát của gió biển mang đến. thapdiepcoc.com
Người cá cầm lấy tay Diệp Tranh, nhìn lòng bàn tay của cô. Diệp Tranh cảm thấy có vật gì đó mang theo nhiệt độ lướt qua lòng bàn tay của mình —— người cá đang dùng đầu lưỡi của nó liếm lòng bàn tay của Diệp Tranh, máu trên tay Diệp Tranh nhanh chóng bị người cá liếm đi.
Lưỡi người cá không trơn bóng như lưỡi của loài người, mặt trên có chút lông xù lại giống như gai nhọn vô cùng nhỏ, thế nhưng nó lại không làm đau Diệp Tranh. Diệp Tranh chỉ cảm thấy lông trên lưỡi người cá nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay của mình, có chút ẩm ướt, còn có chút ngứa.
Tuy rằng không đau chút nào, nhưng Diệp Tranh vẫn cảm thấy bỏng rát như bị đâm đau, vì vậy liền rút tay về, giấu tay ra sau lưng. Vào lúc này, Diệp Tranh cảm thấy tay phải của mình tồn tại một loại cảm giác kì lạ, coi như rút tay về rồi, Diệp Tranh vẫn cảm nhận được độ ấm từ đầu lưỡi của người cá trong lòng bàn tay mình.
Gió biển lạnh lẽo thổi lên khuôn mặt nóng rần của Diệp Tranh, Diệp Tranh mở ra lại nắm lại bàn tay ở sau lưng, nhưng vẫn lái không đi cảm giác kì lạ này. Diệp Tranh không biết làm sao, nghĩ: “Cái con cá này không thể hành động bình thường một chút sao?!”
Một lúc sau, từng người cá một đều nổi đầu lên trên mặt nước, đồng loạt dùng cặp mắt to tròn nhìn chằm chằm Diệp Tranh.
Có lẽ là vì bị nhiều cặp mắt quan sát như thế, Diệp Tranh không nhịn được rùng mình một cái.
Người cá nhưng không có trả lời cô, nó chỉ vẩy vẩy đuôi về phía đồng loại của nó, rồi mở miệng, giống như đang nói chuyện với chúng nó.
Bầy người cá không phát ra tiếng động nào, điều duy nhất chúng nó làm là nhô đầu nhìn Diệp Tranh. Diệp Tranh nhìn thấy có mấy người cá đáp lại người cá bên người cô, thế nhưng phần lớn người cá vẫn im lặng nhìn cô. Diệp Tranh có chút thấp thỏm bất an, những người cá này cũng không phát ra tiếng, mặc dù chúng nó không có bày ra tư thế tấn công, nhưng biểu hiện của chúng nó cũng không mấy thân thiện.
Chúng nó đến cùng muốn làm cái gì? thapdiepcoc.com
“… Chào?” Diệp Tranh hướng về phía bầy cá nở nụ cười thân thiện, “Các bạn khỏe chứ?” Diệp Tranh vẫy tay, nỗ lực chào hỏi chúng nó.
Thử nghiệm của Diệp Tranh rất nhanh đã sản sinh ra hiệu quả: Toàn bộ bầy cá trầm mặc một hồi, sau đó những người cá đó nhanh chóng bơi đi, Diệp Tranh nhìn thấy đầu chúng nó tựa vào nhau, còn có mấy cái lặn xuống nước.
Diệp Tranh nghĩ, nếu cô biết ngôn ngữ của người cá, khẳng định chúng nó đang nói: “Nó biết nói chuyện!”, “Nói chuyện kìa!”, “Mặt sẽ động!”, “Cánh tay cũng động!”
Cô theo bản năng lùi về phía sau một bước, rồi cầm chặt cánh tay ướt át của người cá bên cạnh.
Thấy động tác của Diệp Tranh, móng vuốt lạnh lẽo của người cá cũng cầm lại tay cô, sau đó thì thả ra. Người cá nhảy lên một cái, nhảy vào trong đại dương, bơi về phía đồng loại của nó.
Diệp Tranh không biết chuyện gì đang diễn ra, cô căn bản không biết người cá muốn làm cái gì.
Trong lúc cô đang nhăn mày suy tư, Diệp Tranh nhìn thấy một loài vật nhỏ từ bên cạnh người cá cô quen lội đến đây.
Chờ đến lúc nó nổi lên mặt nước, Diệp Tranh phát hiện: Đó là một người cá con; nó lớn bằng chiều dài chân của cô, cái đầu tròn tròn, đuôi thì đung đưa ở trong nước.
Người cá con dùng đôi mắt tròn vo nhìn Diệp Tranh, bởi vì mặt nó nhỏ, cho nên mắt nó đặc biệt to. Nó cẩn thận duỗi móng vuốt ra, chạm lên mu bàn chân của Diệp Tranh.
Diệp Tranh cũng từ từ ngồi xổm người xuống, cầm lấy móng vuốt của nó, người cá con cũng không giống như muốn giựt móng vuốt trở về. Nó nghiêng đầu, nằm nhoài trên nham thạch ngưỡng người lên, nó giống như cũng muốn đứng lên trên nham thạch.
Diệp Tranh nhìn nó liên tục đung đưa đuôi, không ngừng vặn vẹo cơ thể, tìm cách bò lên. Cô có chút động lòng, cúi người xuống kéo người cá con từ trong nước lên.
Thật mềm! nếu các bạn nhìn thấy dòng này thì đây là truyện copy từ thapdiepcoc.com
Tuy rằng vẫn có chút lạnh lẽo ươn ướt, nhưng người cá con không giống với người cá cô đã chạm vào. Làn da của nó không có vẩy cứng, trên người cũng không có bắp thịt cứng rắn.
Thịt trên người nó mềm vô cùng, có lẽ chỉ có cái đuôi xem như mạnh mẽ. Diệp Tranh ôm nó vào trong ngực, có chút không muốn buông tay. Lúc này người cá con cũng duỗi móng vuốt ra ôm lấy cổ Diệp Tranh, móng vuốt của nó cũng nhỏ, nhưng lại cực kỳ sắc bén.
Diệp Tranh theo bản năng đổi tư thế ôm nó, nhưng cô không ngờ là người cá con thế nhưng lại há miệng ra, lộ ra bốn cái răng nanh, đầu tiến gần đến cổ Diệp Tranh.
Khi Diệp Tranh còn chưa kịp phản ứng, một người cá đã nhảy lên, đoạt người cá con nằm trong lòng Diệp Tranh đi, mang theo người cá con lặn xuống nước. thapdiepcoc.com
Chờ đến khi chúng nó đồng thời nổi lên, Diệp Tranh mới phát hiện người cá cướp đi người cá con lại chính là người cá cô quen. Đầu tiên, nó bò lên trên nham thạch, vô cùng sợ hãi cẩn thận kiểm tra cánh tay và cổ của Diệp Tranh. Khi người cá cướp đi người cá con, Diệp Tranh mới biết thì ra người cá con muốn cắn cổ cô.
Tâm tình của Diệp Tranh hồi phục rất nhanh, cô nhìn người cá nở nụ cười mới khiến cho người cá dời đi móng vuốt trên người cô. Sau khi xác nhận Diệp Tranh không có bất kỳ tổn thương nào, người cá mới quay đầu ra phía sau không tiếng động gào thét. Nhìn dáng dấp của nó trông có vẻ như đang tức giận, lúc này nó đang mở rộng vây lưng và nhe răng uy hiếp.
Có điều sau khi rống lên một trận, người cá con ở trong nước miệng mở lại hợp, người cá dần cũng thu lại vây lưng và răng nanh. Tuy nhiên, nó vẫn dùng cái đuôi to ngâm ở trong nước đẩy người cá con ra không cho tựa gần vào nó, cường độ nhẹ nhàng, theo dòng chảy của dòng nước ngăn cản người cá con đến gần hoặc rời đi, mãi cho đến khi một người cá trưởng thành đến đưa người cá con đi.
Diệp Tranh đoán rằng, tất cả người cá con đều được người cá trưởng thành bảo vệ. Vì thế, người cá con mới luôn đi theo người cá, cho đến khi có người cá trưởng thành đến dẫn nó đi. Lúc người cá tìm những người cá khác đến hỗ trợ hợp xướng, Diệp Tranh đã cảm thấy nó vô cùng thông minh. Nhưng bây giờ xem ra, nó và toàn thể người cá, không chỉ có thông minh, Diệp Tranh nghĩ người cá là một chủng tộc tương đối mạnh mẽ, bản thân chúng nó cũng có quan niệm riêng.
Cái ý nghĩ này lúc ẩn lúc hiện ở trong đầu Diệp Tranh, nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy đây là một bản năng quan trọng mà thôi. thapdiepcoc.com
Không để cho Diệp Tranh suy nghĩ nhiều hơn, người cá ở trước mặt cô lại làm ra những hành động vô cùng kỳ quái: Nó duỗi ra hai tay móng vuốt, ôm lấy cổ Diệp Tranh.
Sau đó nó duy trì cái tư thế này, di chuyển cái đuôi to qua, lấy một cái tư thế cực kỳ khó chịu quấn lấy hai chân của Diệp Tranh. Hành động này của người cá, chẳng khác gì treo nửa người trên người Diệp Tranh. Diệp Tranh lần này nhưng lại phản ứng nhanh, cô lập tức biết nó muốn bắt chước người cá con, muốn để cho cô… ôm nó lên?
Nhưng nó và người cá con làm sao có thể so sánh với nhau được, hoàn toàn khác nhau! Nó rất nặng!
Coi như chỉ treo nửa người lên người Diệp Tranh, Diệp Tranh cũng không làm được, mấy trăm cân nặng đặt lên người, Diệp Tranh thật sự chịu không nổi.
Cô nghiêng người, lùi về phía sau mấy bước, không ngoài dự đoán ngã xuống đất. Diệp Tranh đầu tiên là run chân ngồi xuống, tiếp đó lưng lại bị đánh lên trên mặt đất, bởi vì động tác của cô, người cá cũng đi theo đè lên người Diệp Tranh.
Diệp Tranh cảm thấy xương như muốn gãy, đặc biệt là phần eo, Diệp Tranh cũng không biết lúc ngã xuống mình đánh trúng bộ phần nào.
“Đứng lên! Con cá ngu ngốc này!” Diệp Tranh bị đè, hô hấp cũng không thông, lúc này cô chỉ có thể dùng sức la to, “Mau đứng lên! Mau đứng lên đi!”
Diệp Tranh vừa la, vừa dùng tay “bốp bốp” mấy cái lên lưng người cá —— nhưng cô rất nhanh đã hối hận vì hành động này của mình. Lưng người cá có vây cá, Diệp Tranh đánh trúng vây cá, lòng bàn tay liền ăn đau, chảy máu.
Ngay khi Diệp Tranh sắp chịu không nổi nữa, người cá mới lăn qua một bên, rời khỏi người cô.
Thoát khỏi toà núi đá, Diệp Tranh cảm thấy hô hấp thông thuận hơn. Cô hít vào thở ra, cảm nhận hương vị mặn chát của gió biển mang đến. thapdiepcoc.com
Người cá cầm lấy tay Diệp Tranh, nhìn lòng bàn tay của cô. Diệp Tranh cảm thấy có vật gì đó mang theo nhiệt độ lướt qua lòng bàn tay của mình —— người cá đang dùng đầu lưỡi của nó liếm lòng bàn tay của Diệp Tranh, máu trên tay Diệp Tranh nhanh chóng bị người cá liếm đi.
Lưỡi người cá không trơn bóng như lưỡi của loài người, mặt trên có chút lông xù lại giống như gai nhọn vô cùng nhỏ, thế nhưng nó lại không làm đau Diệp Tranh. Diệp Tranh chỉ cảm thấy lông trên lưỡi người cá nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay của mình, có chút ẩm ướt, còn có chút ngứa.
Tuy rằng không đau chút nào, nhưng Diệp Tranh vẫn cảm thấy bỏng rát như bị đâm đau, vì vậy liền rút tay về, giấu tay ra sau lưng. Vào lúc này, Diệp Tranh cảm thấy tay phải của mình tồn tại một loại cảm giác kì lạ, coi như rút tay về rồi, Diệp Tranh vẫn cảm nhận được độ ấm từ đầu lưỡi của người cá trong lòng bàn tay mình.
Gió biển lạnh lẽo thổi lên khuôn mặt nóng rần của Diệp Tranh, Diệp Tranh mở ra lại nắm lại bàn tay ở sau lưng, nhưng vẫn lái không đi cảm giác kì lạ này. Diệp Tranh không biết làm sao, nghĩ: “Cái con cá này không thể hành động bình thường một chút sao?!”
/28
|