Dẫn đầu là một người thanh niên trẻ tuổi với mái tóc ngắn, nhìn cà lơ phất phơ. Tay phải còn cầm gậy đánh bóng chày đang ‘bụp bụp’ vỗ nhẹ trên lòng bàn tay trái.
“Hửm~Vợ chồng son còn rất lãng mạn nha, còn ước hẹn nữa! Haha~~Thật không có ý tốt, chúng tôi quấy rầy đến hai người ~~” Nhưng trong giọng nói hoàn toàn không có một chút ý tứ xin lỗi nào cả.
Aizz, thật là thời nào cũng có lưu manh! Tận thế thì càng nhiều!
“Các người muốn gì?” Tô Tiểu Tiểu che chở cho Mạc Ngôn phía sau, lui vào góc tường, hỏi người thanh niên đang cầm đầu.
Bọn họ chậm rãi thu nhỏ vòng vây lại, người thanh niên dẫn đầu từ từ đến gần Tô Tiểu Tiểu, thổi một hơi khí bên tai Tô Tiểu Tiểu! Khi Tô Tiểu Tiểu không nhịn được nữa, đang định ra tay thì hắn ta lại lùi lại một bước, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Mạc Ngôn cùng Tô Tiểu Tiểu. Ngay sau đó hắn ta cợt nhã, nói:
“Đương nhiên chúng tôi muốn thức ăn nha~~ chỉ là….Các người có không?”
Tô Tiểu Tiểu không đáp lời, cô biết bản thân đụng phải bọn cướp, trên đời này không có bọn cướp nào là dễ nói chuyện cả.
Không có sự cho phép của Tô Tiểu Tiểu, Mạc Ngôn vẫn giả trang lãnh khốc nhưng nội tâm bên trong lại thầm nghĩ: À, thì ra chỉ là muốn thức ăn nha, nhìn bộ dáng bọn họ đang xanh xao, vàng vọt, ốm yếu (?) ((@~~@)~ Không biết tiểu tử này từ nơi nào nhìn ra được!!), hóa ra chỉ là đói bụng, ừm, hôm nay đội trưởng có phân cho anh một phần thức ăn, nhưng rất khó ăn!~ nếu không, đợi lát nữa về nhà lấy đưa cho bọn họ, như vậy sau này anh có thể thường xuyên ăn nhờ của Tiểu Tiểu rồi ~~ Mạc Ngôn quấn quít trong lòng.
Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy Mạc Ngôn đang thất thần, cô thầm mắng một tiếng ngu ngốc! Bây giờ là lúc nào rồi mà còn thất thần, không biết xem ánh mắt của cô, hiểu ý rồi nhân cơ hội bỏ chạy trước sao? Bởi vì Tô Tiểu Tiểu có dị năng hệ lôi, lại có kinh nghiệm khi giết zombie, cô không đến nỗi sợ mấy tên côn đồ cắc ké này, cô chỉ muốn nhìn những tên côn đồ này đang chơi xiếc gì, nếu không quá đáng, giữ cho họ một mạng thì cũng không phải không có khả năng!
Chị đây không có gì nhiều, chỉ có thức ăn là nhiều nhất!
Đám côn đồ nhìn thấy hai người đang bị bọn họ bao vây, người thanh niên xinh đẹp đó từ đầu đến cuối đều không nói tiếng nào, trên mặt cũng không có một chút gì là tức giận cả, không khỏi lẫn nhau cười hi hi ha ha, cười cợt, nghĩ rằng đây cũng là một quả hồng mềm dễ nắn!
“Người đẹp ~ thân thể của tiểu tử này không thỏa mãn được em đi, hay là, cùng mấy anh vui vẻ, thế nào? Chúng ta sẽ cho em cảm thấy sung sướng. Ha ha ha….” Bọn côn đồ nói xong, cười dâm đãng.
“Anh vô liêm sỉ!” Tô Tiểu Tiểu nổi giận, giơ tay lên bắn một tia chớp về phía người thanh niên tóc vàng đang cầm đầu! Không ngờ, hắn ta phản ứng cũng rất nhanh, mắt thấy tình hình không đúng, lập tức né về phía bên cạnh, tránh thoát được một kích, nhưng vẫn bị thương ở chân!
“Mẹ kiếp, dị năng chỉ có thế thôi!” Thanh niên tóc vàng ‘xì’ một tiếng khinh miệt, lắc mình liền bắt được cổ tay của Tô Tiểu Tiểu.
Vừa đúng! Tô Tiểu Tiểu vừa định phóng điện vào bàn tay của đối phương đang cầm cổ tay cô! Mong đợi có thể một chiêu đánh gục đối phương. Ai ngờ, ‘crăc’! Một thanh âm thanh thúy vang lên, đúng lúc này trên cổ tay của Tô Tiểu Tiểu truyền đến đau đớn, cô ngây ngẩn, một tay khác cũng bị đối phương bắt được, lại ‘crăc’ một tay khác cũng bị bóp.
Làm sao có thể….Tô Tiểu Tiểu đau đến đổ mồ hôi hột, nước mắt không chịu khống chế rơi ra, cô rũ mắt nhìn xuống cổ tay, đúng lúc nhìn sang lại thấy hắn ta đang đeo bao tay cách điện! Đáng chết, cô sơ suất quá!
“Tiểu Tiểu!” Mạc Ngôn nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu bị thương, bên trong cặp mắt kia lần đầu tiên bắn ra ánh sáng lạnh lẽo chân chính!
Thanh niên tóc vàng nhìn thấy ánh mắt bén nhọn của Mạc Ngôn, trong lòng không khỏi sợ hãi, nghĩ thầm, đáng chết! Lần này không phải thật sự đá trúng thiết bản (tấm sắt) đi! Biết thế này thì ban đầu hắn ta không nên nhận vụ làm ăn này rồi!
Trong lòng Mạc Ngôn tức giận phi thường, Tiểu Tiểu lại bị thương dưới mi mắt của anh.
Trong lòng nói không ra được luống cuống, chỉ muốn hung hăng phát tiết ra ngoài! Chết đi! Chết hết đi! Chết đi mới phải!
Lúc này anh giống như một con dã thú đang phát cuồng vọt về phía bọn côn đồ.
Người thanh niên đả thương Tô Tiểu Tiểu vừa nhìn tình huống nguy hiểm, đang muốn chạy trốn, hắn ta mới chạy được mấy bước lại không biết Mạc Ngôn đã đứng trước mặt hắn từ lúc nào, sau đó, liền nghe một hồi tiếng vang thanh thúy, ‘ crăc’! Tửng trận tiếng kêu thảm thiết vang lên tận trời, hẳn là Mạc Ngôn không bỏ qua cho bất kỳ ai!
Tiếng chuông báo động vang lên, Tô Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng bảo vệ trực nơi này đang chạy đến, tranh thủ thời gian, nói với Mạc Ngôn:
“Mạc Ngôn, đi mau!”
Mạc Ngôn nhanh như chớp quay lại bên người Tô Tiểu Tiểu, cẩn thận ôm lấy cô, nhanh chóng biến mất, để lại 7,8 tên côn đồ đang nằm vặn vẹo dưới đất với những tư thế rất kỳ quái.
“Hít…..” Thật là đau quá! Tô Tiểu Tiểu cố nén đau đớn nơi cổ tay, cô chỉ nhẹ nhàng chuyển động lại đau đến nước mắt rơi xuống, còn đau hơn cả khi còn bé bởi vì ham chơi mà té gãy tay nữa! Tô Tiểu Tiểu cũng không biết bản thân bị trật khớp tay hay bị gãy tay! Đau đến tận tim, cô đổ mồ hôi hột! Cũng không biết căn cứ có bệnh viện không nữa!
“Tiểu Tiểu….Ưmh…..Tiểu Tiểu…..” Mạc Ngôn nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu như vậy, giống như người bị thương là anh vậy! Trong giọng nói phát ra âm thanh nức nở, mắt đục đỏ ngầu, mắt thấy sẽ khóc lên.
“Ưmh…..” Tô Tiểu Tiểu cố chịu đựng đau nhức nhưng nước mắt cũng không dừng lại, vì thế cô cũng không có tinh lực để mà an ủi Mạc Ngôn, cô cuộn tròn thân mình trên sofa.
“Ưmh….” Mạc Ngôn biết khóc là vô dụng nên lần này anh giống như một đứa bé lớn hiểu chuyện, biết phải kiên cường.
“Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu….Đưa tay, anh xem một chút…..Anh sẽ nhẹ nhàng…”
Tô Tiểu Tiểu từ từ đưa hai tay qua, hình như chỉ có như thế thì mới có thể chia sẻ bớt khổ sở cho đối phương.
Mạc Ngôn nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Tiểu Tiểu, nhìn kỹ, “Tiểu Tiểu, em chịu đựng một chút, sẽ không đau…..Anh rất nhẹ nha….”
Trong lúc Tô Tiểu Tiểu không chú ý, Mạc Ngôn cầm tay cô, rắc rắc hai tiếng, anh nắn lại khớp xương, đưa nó trở lại vị trí cũ…..
“A!” Đau đớn trong nháy mắt khiến cho Tô Tiểu Tiểu suýt cắn luôn đầu lưỡi, nhung cô không nghĩ tới sau khi đau đớn đi qua, hai tay
“Hửm~Vợ chồng son còn rất lãng mạn nha, còn ước hẹn nữa! Haha~~Thật không có ý tốt, chúng tôi quấy rầy đến hai người ~~” Nhưng trong giọng nói hoàn toàn không có một chút ý tứ xin lỗi nào cả.
Aizz, thật là thời nào cũng có lưu manh! Tận thế thì càng nhiều!
“Các người muốn gì?” Tô Tiểu Tiểu che chở cho Mạc Ngôn phía sau, lui vào góc tường, hỏi người thanh niên đang cầm đầu.
Bọn họ chậm rãi thu nhỏ vòng vây lại, người thanh niên dẫn đầu từ từ đến gần Tô Tiểu Tiểu, thổi một hơi khí bên tai Tô Tiểu Tiểu! Khi Tô Tiểu Tiểu không nhịn được nữa, đang định ra tay thì hắn ta lại lùi lại một bước, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Mạc Ngôn cùng Tô Tiểu Tiểu. Ngay sau đó hắn ta cợt nhã, nói:
“Đương nhiên chúng tôi muốn thức ăn nha~~ chỉ là….Các người có không?”
Tô Tiểu Tiểu không đáp lời, cô biết bản thân đụng phải bọn cướp, trên đời này không có bọn cướp nào là dễ nói chuyện cả.
Không có sự cho phép của Tô Tiểu Tiểu, Mạc Ngôn vẫn giả trang lãnh khốc nhưng nội tâm bên trong lại thầm nghĩ: À, thì ra chỉ là muốn thức ăn nha, nhìn bộ dáng bọn họ đang xanh xao, vàng vọt, ốm yếu (?) ((@~~@)~ Không biết tiểu tử này từ nơi nào nhìn ra được!!), hóa ra chỉ là đói bụng, ừm, hôm nay đội trưởng có phân cho anh một phần thức ăn, nhưng rất khó ăn!~ nếu không, đợi lát nữa về nhà lấy đưa cho bọn họ, như vậy sau này anh có thể thường xuyên ăn nhờ của Tiểu Tiểu rồi ~~ Mạc Ngôn quấn quít trong lòng.
Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy Mạc Ngôn đang thất thần, cô thầm mắng một tiếng ngu ngốc! Bây giờ là lúc nào rồi mà còn thất thần, không biết xem ánh mắt của cô, hiểu ý rồi nhân cơ hội bỏ chạy trước sao? Bởi vì Tô Tiểu Tiểu có dị năng hệ lôi, lại có kinh nghiệm khi giết zombie, cô không đến nỗi sợ mấy tên côn đồ cắc ké này, cô chỉ muốn nhìn những tên côn đồ này đang chơi xiếc gì, nếu không quá đáng, giữ cho họ một mạng thì cũng không phải không có khả năng!
Chị đây không có gì nhiều, chỉ có thức ăn là nhiều nhất!
Đám côn đồ nhìn thấy hai người đang bị bọn họ bao vây, người thanh niên xinh đẹp đó từ đầu đến cuối đều không nói tiếng nào, trên mặt cũng không có một chút gì là tức giận cả, không khỏi lẫn nhau cười hi hi ha ha, cười cợt, nghĩ rằng đây cũng là một quả hồng mềm dễ nắn!
“Người đẹp ~ thân thể của tiểu tử này không thỏa mãn được em đi, hay là, cùng mấy anh vui vẻ, thế nào? Chúng ta sẽ cho em cảm thấy sung sướng. Ha ha ha….” Bọn côn đồ nói xong, cười dâm đãng.
“Anh vô liêm sỉ!” Tô Tiểu Tiểu nổi giận, giơ tay lên bắn một tia chớp về phía người thanh niên tóc vàng đang cầm đầu! Không ngờ, hắn ta phản ứng cũng rất nhanh, mắt thấy tình hình không đúng, lập tức né về phía bên cạnh, tránh thoát được một kích, nhưng vẫn bị thương ở chân!
“Mẹ kiếp, dị năng chỉ có thế thôi!” Thanh niên tóc vàng ‘xì’ một tiếng khinh miệt, lắc mình liền bắt được cổ tay của Tô Tiểu Tiểu.
Vừa đúng! Tô Tiểu Tiểu vừa định phóng điện vào bàn tay của đối phương đang cầm cổ tay cô! Mong đợi có thể một chiêu đánh gục đối phương. Ai ngờ, ‘crăc’! Một thanh âm thanh thúy vang lên, đúng lúc này trên cổ tay của Tô Tiểu Tiểu truyền đến đau đớn, cô ngây ngẩn, một tay khác cũng bị đối phương bắt được, lại ‘crăc’ một tay khác cũng bị bóp.
Làm sao có thể….Tô Tiểu Tiểu đau đến đổ mồ hôi hột, nước mắt không chịu khống chế rơi ra, cô rũ mắt nhìn xuống cổ tay, đúng lúc nhìn sang lại thấy hắn ta đang đeo bao tay cách điện! Đáng chết, cô sơ suất quá!
“Tiểu Tiểu!” Mạc Ngôn nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu bị thương, bên trong cặp mắt kia lần đầu tiên bắn ra ánh sáng lạnh lẽo chân chính!
Thanh niên tóc vàng nhìn thấy ánh mắt bén nhọn của Mạc Ngôn, trong lòng không khỏi sợ hãi, nghĩ thầm, đáng chết! Lần này không phải thật sự đá trúng thiết bản (tấm sắt) đi! Biết thế này thì ban đầu hắn ta không nên nhận vụ làm ăn này rồi!
Trong lòng Mạc Ngôn tức giận phi thường, Tiểu Tiểu lại bị thương dưới mi mắt của anh.
Trong lòng nói không ra được luống cuống, chỉ muốn hung hăng phát tiết ra ngoài! Chết đi! Chết hết đi! Chết đi mới phải!
Lúc này anh giống như một con dã thú đang phát cuồng vọt về phía bọn côn đồ.
Người thanh niên đả thương Tô Tiểu Tiểu vừa nhìn tình huống nguy hiểm, đang muốn chạy trốn, hắn ta mới chạy được mấy bước lại không biết Mạc Ngôn đã đứng trước mặt hắn từ lúc nào, sau đó, liền nghe một hồi tiếng vang thanh thúy, ‘ crăc’! Tửng trận tiếng kêu thảm thiết vang lên tận trời, hẳn là Mạc Ngôn không bỏ qua cho bất kỳ ai!
Tiếng chuông báo động vang lên, Tô Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng bảo vệ trực nơi này đang chạy đến, tranh thủ thời gian, nói với Mạc Ngôn:
“Mạc Ngôn, đi mau!”
Mạc Ngôn nhanh như chớp quay lại bên người Tô Tiểu Tiểu, cẩn thận ôm lấy cô, nhanh chóng biến mất, để lại 7,8 tên côn đồ đang nằm vặn vẹo dưới đất với những tư thế rất kỳ quái.
“Hít…..” Thật là đau quá! Tô Tiểu Tiểu cố nén đau đớn nơi cổ tay, cô chỉ nhẹ nhàng chuyển động lại đau đến nước mắt rơi xuống, còn đau hơn cả khi còn bé bởi vì ham chơi mà té gãy tay nữa! Tô Tiểu Tiểu cũng không biết bản thân bị trật khớp tay hay bị gãy tay! Đau đến tận tim, cô đổ mồ hôi hột! Cũng không biết căn cứ có bệnh viện không nữa!
“Tiểu Tiểu….Ưmh…..Tiểu Tiểu…..” Mạc Ngôn nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu như vậy, giống như người bị thương là anh vậy! Trong giọng nói phát ra âm thanh nức nở, mắt đục đỏ ngầu, mắt thấy sẽ khóc lên.
“Ưmh…..” Tô Tiểu Tiểu cố chịu đựng đau nhức nhưng nước mắt cũng không dừng lại, vì thế cô cũng không có tinh lực để mà an ủi Mạc Ngôn, cô cuộn tròn thân mình trên sofa.
“Ưmh….” Mạc Ngôn biết khóc là vô dụng nên lần này anh giống như một đứa bé lớn hiểu chuyện, biết phải kiên cường.
“Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu….Đưa tay, anh xem một chút…..Anh sẽ nhẹ nhàng…”
Tô Tiểu Tiểu từ từ đưa hai tay qua, hình như chỉ có như thế thì mới có thể chia sẻ bớt khổ sở cho đối phương.
Mạc Ngôn nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Tiểu Tiểu, nhìn kỹ, “Tiểu Tiểu, em chịu đựng một chút, sẽ không đau…..Anh rất nhẹ nha….”
Trong lúc Tô Tiểu Tiểu không chú ý, Mạc Ngôn cầm tay cô, rắc rắc hai tiếng, anh nắn lại khớp xương, đưa nó trở lại vị trí cũ…..
“A!” Đau đớn trong nháy mắt khiến cho Tô Tiểu Tiểu suýt cắn luôn đầu lưỡi, nhung cô không nghĩ tới sau khi đau đớn đi qua, hai tay
/36
|