A! Một tiếng thét chói tai vang lên.
Ba người liếc nhau, lập tức nhận ra tình huống không ổn, chạy vội về phía tiếng hét vọng lại.
Ngoàm, ngoàm... Khi họ đuổi đến nơi đã chẳng còn tiếng gào la nào nữa, chỉ còn những tiếng nhai nuốt rợn người.
Ba người rón rén đi về khúc ngoặt, Chu Kiên Thần giơ tay, sau đó nhoài đầu ra nhìn, đập vào mắt anh là hình ảnh kinh dị: người ăn thịt người. Hai con xác sống đang chia nhau gặm cắn một cái xác, một con xác sống đưa lưng ngược anh đang gằm đầu cắn thịt đùi, con kia đúng lúc đối diện anh, bụng nó trống rỗng, chắc trước khi lây virus đã bị con khác ăn, Chu Kiên Thần có thể nhìn rõ từng cái xương sườn rồi đến xương sống của nó. Nó đang đào ruột của cô gái vừa kêu cứu, bởi vì chỉ nhăm nhe miếng ăn, nó không kịp nhận ra có người đang quan sát mình.
Chu Kiên Thần liếc nhanh một cái rồi rụt đầu lại, ra dấu với chú Long và Tô Tiểu Tiểu, lập tức rút súng nhắm bắn...
Tô Tiểu Tiểu ngược lại ngăn anh lại, Chu Kiên Thần nghi ngờ nhỏ giọng hỏi: Sao thế?
Tô Tiểu Tiểu cũng nói rất khẽ, cô trả lời: Nếu anh cứ nổ súng mù quáng thế này, những cái xác khác sẽ kéo đến đây hết! Chúng ta đến đó trực tiếp xử lí hai con đi, cũng bớt mấy viên đạn!
Có lẽ vì trong siêu thị khá tĩnh lặng, hoặc vì tai xác sống quá thính, mặc dù cả hai nói rất bé, hai con xác sống đã chú ý đến nơi họ nấp. Vật sống tốt hơn thi thể nhiều, chúng nó không chút do dự bỏ mặc cái xác đang cắn dở, kêu lên rồi xông tới chỗ ba người!
Grừ! Nghe thấy tiếng gừ, ba người tái mặt! Lộ rồi!
Xác sống bụng trống vọt đến trước, mắt thấy sắp tóm được Chu Kiên Thần, lúc này Chu Kiên Thần không kịp bận tâm xem có dẫn xác sống lại hay tốn đạn nữa, Đoàng! Đoàng! Hai tiếng súng vang lên, liền xử sạch hai con xác sống!
Theo tiếng súng của anh vang lên, khắp nơi trong siêu thị cũng đồng loạt vang lên tiếng súng! Nguy rồi, xác sống đã tràn vào đây!
Đợi chút! Trước khi chạy đi, Tô Tiểu Tiểu liếc thấy cái xác nữ nằm dưới đất giật giật, vội chạy đến đó, gậy trong tay đập nát đầu xác sống rồi mới chạy theo nhóm Chu Kiên Thần!
Nhanh, nhanh lên... Lúc chạy về, cũng gặp không ít xác sống, thậm chí còn có mấy gương mặt thân quen...
Ngoài siêu thị cũng vọng lại tiếng gừ của xác sống, rồi đến tiếng đẩy cửa, dường như chúng đã phát hiện ở đây vẫn còn mạng sống, cả đám đang tụ nhau chiếm đóng siêu thị...
Tống Thụy dưới đường ống thông gió đang chuẩn bị rút lui, chợt thấy ba người đang chạy bạt mạng đến, gọi lớn, rồi lập tức lùi vào sau đường ống thông gió, trợ giúp bọn họ ngay tại chỗ!
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Chu Kiên Thần bắn chết ba con xác sống gần họ nhất, chạy hết tốc độ.
Nhanh! Tống Thụy đưa tay kéo hết cả ba lên, sau khi an toàn, Tô Tiểu Tiểu quay đầu lại nhìn, có hơn mười cái xác què đang chạy tới nơi này. Chúng cách họ rất gần, chỉ 40-50m...
Mau lên! Mau đóng cửa! Chúng nó đang xông đến đây! Mấy người luống cuống chắn miệng ống lại! Rồi chạy ngay ra ngoài. Đằng sau họ là những tiếng đập cửa, va chạm, thét gầm. Bốn người tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi ngực! Cái cửa đó không trụ được bao lâu, chỉ có thể kéo dài thời gian thôi! Việc duy nhất họ có thể làm bây giờ là gắng chạy hết mức, trốn ra ngoài.
Mọi người nhanh lên đi! Vừa ra khỏi đường ống, Tô Tiểu Tiểu liền nghe thấy tiếng người hô to và tiếng động cơ xe, vội nhìn về phía tiếng gọi. Một chiếc xe vận tải đẹp mã đang chạy tới, Chung Bình, Tiễn Nhị, và vài người không quen lắm đang gọi họ, cũng thỉnh thoảng bảo lái xe lại chậm lại, phía sau còn có người...
Lúc này, một con xác sống chạy ra khỏi đường ống, sau đó là cả tập đoàn xác sống ra theo, chúng bám riết lấy họ.
Bốn người không rảnh kiêng dè xác sống đằn sau, thấy xe ngày càng gần hơn, càng chạy về phía xe.
Lộ Lộ! Tốc độ lên! Chỉ thấy Lộ Lộ nhảy vọt lên, đáp xuống khoang xe sau.
Cùng lúc, Tô Tiểu Tiểu bắt được tay Chung Bình đang vươn ra, một tay bám vào cửa xe, gượng lên, cũng thành công lên xe, sau đó nhanh chóng đứng dậy tránh ra. Chu Kiên Thần, chú Long, Tống Thụy ở sau nhờ có người khác trợ giúp cũng chạm đất thành công. Có thế mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Xe tăng tốc, dần dần bỏ xa đám xác sống lại, mọi người khóa cửa xe tải đang mở rộng ra.
Bóng tối bao trùm khiến nhóm người bất an, trong toa xe, tất cả im lặng không nói gì, chỉ có tiếng hít thở dồn dập.
Cạch! Ánh sáng bất chợt làm chói mắt mọi người, song nguồn sáng nhỏ nhoi ấy cũng khiến ai trong toa xe cũng được an ủi và cảm thấy ấm áp hơn.
Ừm... Xấu hổ quá, tôi lỡ tay đè phải. Nói chuyện là Tống Thụy đeo kính, mặt anh hơi ửng lên vì xấu
Ba người liếc nhau, lập tức nhận ra tình huống không ổn, chạy vội về phía tiếng hét vọng lại.
Ngoàm, ngoàm... Khi họ đuổi đến nơi đã chẳng còn tiếng gào la nào nữa, chỉ còn những tiếng nhai nuốt rợn người.
Ba người rón rén đi về khúc ngoặt, Chu Kiên Thần giơ tay, sau đó nhoài đầu ra nhìn, đập vào mắt anh là hình ảnh kinh dị: người ăn thịt người. Hai con xác sống đang chia nhau gặm cắn một cái xác, một con xác sống đưa lưng ngược anh đang gằm đầu cắn thịt đùi, con kia đúng lúc đối diện anh, bụng nó trống rỗng, chắc trước khi lây virus đã bị con khác ăn, Chu Kiên Thần có thể nhìn rõ từng cái xương sườn rồi đến xương sống của nó. Nó đang đào ruột của cô gái vừa kêu cứu, bởi vì chỉ nhăm nhe miếng ăn, nó không kịp nhận ra có người đang quan sát mình.
Chu Kiên Thần liếc nhanh một cái rồi rụt đầu lại, ra dấu với chú Long và Tô Tiểu Tiểu, lập tức rút súng nhắm bắn...
Tô Tiểu Tiểu ngược lại ngăn anh lại, Chu Kiên Thần nghi ngờ nhỏ giọng hỏi: Sao thế?
Tô Tiểu Tiểu cũng nói rất khẽ, cô trả lời: Nếu anh cứ nổ súng mù quáng thế này, những cái xác khác sẽ kéo đến đây hết! Chúng ta đến đó trực tiếp xử lí hai con đi, cũng bớt mấy viên đạn!
Có lẽ vì trong siêu thị khá tĩnh lặng, hoặc vì tai xác sống quá thính, mặc dù cả hai nói rất bé, hai con xác sống đã chú ý đến nơi họ nấp. Vật sống tốt hơn thi thể nhiều, chúng nó không chút do dự bỏ mặc cái xác đang cắn dở, kêu lên rồi xông tới chỗ ba người!
Grừ! Nghe thấy tiếng gừ, ba người tái mặt! Lộ rồi!
Xác sống bụng trống vọt đến trước, mắt thấy sắp tóm được Chu Kiên Thần, lúc này Chu Kiên Thần không kịp bận tâm xem có dẫn xác sống lại hay tốn đạn nữa, Đoàng! Đoàng! Hai tiếng súng vang lên, liền xử sạch hai con xác sống!
Theo tiếng súng của anh vang lên, khắp nơi trong siêu thị cũng đồng loạt vang lên tiếng súng! Nguy rồi, xác sống đã tràn vào đây!
Đợi chút! Trước khi chạy đi, Tô Tiểu Tiểu liếc thấy cái xác nữ nằm dưới đất giật giật, vội chạy đến đó, gậy trong tay đập nát đầu xác sống rồi mới chạy theo nhóm Chu Kiên Thần!
Nhanh, nhanh lên... Lúc chạy về, cũng gặp không ít xác sống, thậm chí còn có mấy gương mặt thân quen...
Ngoài siêu thị cũng vọng lại tiếng gừ của xác sống, rồi đến tiếng đẩy cửa, dường như chúng đã phát hiện ở đây vẫn còn mạng sống, cả đám đang tụ nhau chiếm đóng siêu thị...
Tống Thụy dưới đường ống thông gió đang chuẩn bị rút lui, chợt thấy ba người đang chạy bạt mạng đến, gọi lớn, rồi lập tức lùi vào sau đường ống thông gió, trợ giúp bọn họ ngay tại chỗ!
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Chu Kiên Thần bắn chết ba con xác sống gần họ nhất, chạy hết tốc độ.
Nhanh! Tống Thụy đưa tay kéo hết cả ba lên, sau khi an toàn, Tô Tiểu Tiểu quay đầu lại nhìn, có hơn mười cái xác què đang chạy tới nơi này. Chúng cách họ rất gần, chỉ 40-50m...
Mau lên! Mau đóng cửa! Chúng nó đang xông đến đây! Mấy người luống cuống chắn miệng ống lại! Rồi chạy ngay ra ngoài. Đằng sau họ là những tiếng đập cửa, va chạm, thét gầm. Bốn người tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi ngực! Cái cửa đó không trụ được bao lâu, chỉ có thể kéo dài thời gian thôi! Việc duy nhất họ có thể làm bây giờ là gắng chạy hết mức, trốn ra ngoài.
Mọi người nhanh lên đi! Vừa ra khỏi đường ống, Tô Tiểu Tiểu liền nghe thấy tiếng người hô to và tiếng động cơ xe, vội nhìn về phía tiếng gọi. Một chiếc xe vận tải đẹp mã đang chạy tới, Chung Bình, Tiễn Nhị, và vài người không quen lắm đang gọi họ, cũng thỉnh thoảng bảo lái xe lại chậm lại, phía sau còn có người...
Lúc này, một con xác sống chạy ra khỏi đường ống, sau đó là cả tập đoàn xác sống ra theo, chúng bám riết lấy họ.
Bốn người không rảnh kiêng dè xác sống đằn sau, thấy xe ngày càng gần hơn, càng chạy về phía xe.
Lộ Lộ! Tốc độ lên! Chỉ thấy Lộ Lộ nhảy vọt lên, đáp xuống khoang xe sau.
Cùng lúc, Tô Tiểu Tiểu bắt được tay Chung Bình đang vươn ra, một tay bám vào cửa xe, gượng lên, cũng thành công lên xe, sau đó nhanh chóng đứng dậy tránh ra. Chu Kiên Thần, chú Long, Tống Thụy ở sau nhờ có người khác trợ giúp cũng chạm đất thành công. Có thế mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Xe tăng tốc, dần dần bỏ xa đám xác sống lại, mọi người khóa cửa xe tải đang mở rộng ra.
Bóng tối bao trùm khiến nhóm người bất an, trong toa xe, tất cả im lặng không nói gì, chỉ có tiếng hít thở dồn dập.
Cạch! Ánh sáng bất chợt làm chói mắt mọi người, song nguồn sáng nhỏ nhoi ấy cũng khiến ai trong toa xe cũng được an ủi và cảm thấy ấm áp hơn.
Ừm... Xấu hổ quá, tôi lỡ tay đè phải. Nói chuyện là Tống Thụy đeo kính, mặt anh hơi ửng lên vì xấu
/36
|